Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 683
CHƯƠNG 683
May là Thời Trạch kia chỉ thôi miên bọn họ không nghỉ ngờ về thân phận của Cố Tử Yên.
Nếu anh ta thôi miên bọn họ đi tự sát, hoặc bảo bọn họ tiết lộ bí mật quan trọng của tập đoàn Phó Thị, vậy hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.
Phó Kình Hiên cũng nghĩ đến điều này, sắc mặt đen lại, quanh người đầy hơi lạnh.
Anh nhìn trợ lý Trương: “Sao cậu điều tra được những chuyện này?”
“Tôi điều tra được thân phận của Thời Trạch, sau đó tìm được bậc thầy .Jason, Thời Trạch rất kính trọng bậc thầy .Jason, bậc thầy .Jason liên lạc với Thời Trạch, sau đó Thời Trạch lại liên lạc với tôi, tự nói cho tôi biết những chuyện này, mặt khác, bậc †hầy Jason nói Thời Trạch đã vi phạm hiệp ước, ông ta cũng sẽ trừng phạt, không làm cho anh thất vọng” Trợ lý Trương trả lời.
Phó Kình Hiên mím môi: “Trừng phạt thế nào?”
Nếu như quá nhẹ thì cũng đừng trách anh tự mình ra tay.
“Hình như giam anh ta lại ba năm, tôi nghe nói giam nhà thôi miên vào một căn phòng tối, không có cửa sổ, không có ánh sáng, không có ai nói chuyện với mình, cũng không có bất cứ thiết bị điện tử nào, người bị nhốt vào đó giống như bước vào một thế giới hoàn toàn không có âm thanh, cho dù nhà thôi miên có tố chất tâm lý rất mạnh, cũng không thể nào chịu nổi bóng đêm mà phát điên.” Trợ lý Trương sợ hãi nói.
Phó Kình Hiên cong môi mỏng: “Kết quả này không tệ, tôi rất hài lòng.”
Anh thật sự mong chờ nghe thấy tin tức Thời Trạch phát điên.
“Bậc thầy .Jason có nói khi nào cho Thời Trạch đến giải thôi miên và hiện tượng Ideomotor cho tôi không.” Phó Kình Hiên lại hỏi.
Trợ lý Trương đẩy mắt kính trả lời: “Đương nhiên là có, bây giờ Thời Trạch đang ở trong nước, có lẽ ngày mai anh ta sẽ tới, sau khi giải thôi miên cho anh thì sẽ quay về giam lại.”
“Được.” Phó Kình Hiên gật đầu: “Đi thôi, xuất viện.”
Anh biết ngày mai mình có thể giải trừ thôi miên và hiện tượng Ideomotor, cuối cùng tâm trạng cũng tốt hơn một chút.
Hiện tại anh chỉ muốn nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt Bạch Dương, nói thẳng với cô chuyện bọn họ là bạn qua thư.
Phó Kình Hiên nghĩ vậy thì vừa đi vào thang máy vừa lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Bạch Dương: Bây giờ cô đang ở đâu?
Anh không gọi điện thoại, cũng không gửi tin nhắn mà là dùng Mesenger hỏi.
Bởi vì anh biết nếu Bạch Dương thấy tin nhắn của anh thì chắc chắn sẽ không trả lời.
Nhưng dùng Mesenger của Z-H lại không giống.
Quả nhiên, tập đoàn Thiên Thịnh, Bạch Dương nhìn thấy Z-H gửi tin nhắn tới, mặc dù không hiểu tại sao anh muốn hỏi mình ở đâu, nhưng cô nể tình đối phương là chủ nợ 3000 tỷ của mình nên vẫn thành thật trả lời: Ở tập đoàn, sao thế?
Ánh mắt Phó Kình Hiên lóe lên, gõ chữ trả lời: Không có gì.
Bạch Dương nhìn ba chữ này, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.
Chuyện gì vậy?
Không lẽ anh rảnh rỗi không chuyện gì làm nên cố ý tìm cô giải sầu chứ?
Bạch Dương lắc đầu, lười trả lời lại, đặt điện thoại xuống tiếp tục công việc.
Phó Kình Hiên cũng không hỏi chuyện khác mà cất điện thoại đi rồi bước vào thang máy.
May là Thời Trạch kia chỉ thôi miên bọn họ không nghỉ ngờ về thân phận của Cố Tử Yên.
Nếu anh ta thôi miên bọn họ đi tự sát, hoặc bảo bọn họ tiết lộ bí mật quan trọng của tập đoàn Phó Thị, vậy hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.
Phó Kình Hiên cũng nghĩ đến điều này, sắc mặt đen lại, quanh người đầy hơi lạnh.
Anh nhìn trợ lý Trương: “Sao cậu điều tra được những chuyện này?”
“Tôi điều tra được thân phận của Thời Trạch, sau đó tìm được bậc thầy .Jason, Thời Trạch rất kính trọng bậc thầy .Jason, bậc thầy .Jason liên lạc với Thời Trạch, sau đó Thời Trạch lại liên lạc với tôi, tự nói cho tôi biết những chuyện này, mặt khác, bậc †hầy Jason nói Thời Trạch đã vi phạm hiệp ước, ông ta cũng sẽ trừng phạt, không làm cho anh thất vọng” Trợ lý Trương trả lời.
Phó Kình Hiên mím môi: “Trừng phạt thế nào?”
Nếu như quá nhẹ thì cũng đừng trách anh tự mình ra tay.
“Hình như giam anh ta lại ba năm, tôi nghe nói giam nhà thôi miên vào một căn phòng tối, không có cửa sổ, không có ánh sáng, không có ai nói chuyện với mình, cũng không có bất cứ thiết bị điện tử nào, người bị nhốt vào đó giống như bước vào một thế giới hoàn toàn không có âm thanh, cho dù nhà thôi miên có tố chất tâm lý rất mạnh, cũng không thể nào chịu nổi bóng đêm mà phát điên.” Trợ lý Trương sợ hãi nói.
Phó Kình Hiên cong môi mỏng: “Kết quả này không tệ, tôi rất hài lòng.”
Anh thật sự mong chờ nghe thấy tin tức Thời Trạch phát điên.
“Bậc thầy .Jason có nói khi nào cho Thời Trạch đến giải thôi miên và hiện tượng Ideomotor cho tôi không.” Phó Kình Hiên lại hỏi.
Trợ lý Trương đẩy mắt kính trả lời: “Đương nhiên là có, bây giờ Thời Trạch đang ở trong nước, có lẽ ngày mai anh ta sẽ tới, sau khi giải thôi miên cho anh thì sẽ quay về giam lại.”
“Được.” Phó Kình Hiên gật đầu: “Đi thôi, xuất viện.”
Anh biết ngày mai mình có thể giải trừ thôi miên và hiện tượng Ideomotor, cuối cùng tâm trạng cũng tốt hơn một chút.
Hiện tại anh chỉ muốn nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt Bạch Dương, nói thẳng với cô chuyện bọn họ là bạn qua thư.
Phó Kình Hiên nghĩ vậy thì vừa đi vào thang máy vừa lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Bạch Dương: Bây giờ cô đang ở đâu?
Anh không gọi điện thoại, cũng không gửi tin nhắn mà là dùng Mesenger hỏi.
Bởi vì anh biết nếu Bạch Dương thấy tin nhắn của anh thì chắc chắn sẽ không trả lời.
Nhưng dùng Mesenger của Z-H lại không giống.
Quả nhiên, tập đoàn Thiên Thịnh, Bạch Dương nhìn thấy Z-H gửi tin nhắn tới, mặc dù không hiểu tại sao anh muốn hỏi mình ở đâu, nhưng cô nể tình đối phương là chủ nợ 3000 tỷ của mình nên vẫn thành thật trả lời: Ở tập đoàn, sao thế?
Ánh mắt Phó Kình Hiên lóe lên, gõ chữ trả lời: Không có gì.
Bạch Dương nhìn ba chữ này, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.
Chuyện gì vậy?
Không lẽ anh rảnh rỗi không chuyện gì làm nên cố ý tìm cô giải sầu chứ?
Bạch Dương lắc đầu, lười trả lời lại, đặt điện thoại xuống tiếp tục công việc.
Phó Kình Hiên cũng không hỏi chuyện khác mà cất điện thoại đi rồi bước vào thang máy.