Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 652
Trong văn phòng có máy điều hòa, sao có thể lạnh được.
Nhưng vừa rồi cô bỗng nhiên cảm giác hơi lạnh từ lưng lan ra khắp người, làm cho người ta có chút run rẩy.
Phó Kình Hiên nhìn động tác của Bạch Dương thì mím môi mỏng, cầm điều khiển †ừ xa tăng nhiệt độ máy điều hòa trong văn phòng lên cao hơn một chút: “Vậy thì sẽ không lạnh nữa.”
“Cảm ơn sếp Phó.” Bạch Dương khách sáo nở nụ cười với anh.
Cô vẫn không cho rằng anh làm như thế bởi vì quan tâm mình.
Anh chỉ quan tâm đối tác của mình mà thôi, nếu là cô thì cũng sẽ làm như vậy.
Phó Kình Hiên ừ một tiếng, tỏ vẻ không sáo, sau đó đặt điều khiển từ xa xuống thì ngồi xuống bên cạnh cô.
Bạch Dương ngửi thấy hương bạc hà từ trên người anh truyền đến thì vẻ mặt ngơ ngác một chút, sau đó suy nghĩ lập tức bay xa, quay lại mười mấy năm trước, lần đầu tiên cô gặp anh.
Dưới cây đại thụ, gió nhẹ thổi qua, cô gái đang chụp lén ngửi thấy mùi thơm ngát trên người chàng trai mà mình ngưỡng mộ trong lòng, khi đó và lúc này giống như đúc, nhưng cô lại không còn cảm giác rung động lúc trước.
Bởi vì mùi hương vẫn giống nhau, nhưng người này không phải là người kia.
Bạch Dương hít sâu, đè xuống cảm xúc chập chờn trong lòng, ánh mắt phức tạp nhìn Phó Kình Hiên: “Tổng giám đốc Phó, anh nên đổi nước hoa đi, mùi hương này không quá thích hợp với anh, có lẽ anh hợp với mùi hương của đại dương.”
Phó Kình Hiên nghe cô nói như vậy thì nhíu mày.
Anh dùng hương bạc hà này đã mười mấy năm, bởi vì Phong Diệp thích cho nên anh vẫn dùng, đây là lần đầu tiên có người nói anh không hợp với mùi hương này.
Còn nữa, vừa rồi ánh mắt của cô là sao, nếu như anh không có nhìn nhầm, hình như cô nhìn một người khác thông qua anh.
Người kia là ai? Lương Triết hay là Lục Khởi?
Bạch Dương cảm nhận được hơi lạnh và áp suất thấp trên người đàn ông bên cạnh truyền đến thì nhíu mày.
Không lẽ đề nghị của cô đã chọc giận anh chứ?
Bạch Dương nghĩ vậy thì khóe miệng giật giật, xấu hổ cười cười: “Tôi xin lỗi Tổng giám đốc Phó, vừa rồi tôi nhiều chuyện, coi như tôi chưa nói gì.”
Phó Kình Hiên mím môi mỏng: “Tôi thật sự không hợp với mùi hương này sao?”
“Hả?” Bạch Dương sửng sốt một chút, không ngờ anh không nổi giận với mình, ngược lại còn hỏi rốt cuộc anh có hợp hay không.
“Anh muốn nghe tôi nói thật hay nói dối?” Bạch Dương uống hồng trà hỏi.
Phó Kình Hiên ngước mắt nhìn cô: “Cô nói thử xem?”
Bạch Dương nở nụ cười: “Được, vậy tôi nói thật, hiện tại anh không hợp.”
“Tại sao là hiện tại?” Phó Kình Hiên híp mắt.
Anh cảm thấy câu nói này chứa thông tin gì đó.
Nhưng Bạch Dương lắc đầu, cũng không muốn nói nhiều, cô đặt ly xuống, đẩy phần ghi chép đến trước mặt anh: “Tổng giám đốc Phó, anh giảng những khó khăn này cho tôi đi.”
Phó Kình Hiên nhìn cô một lúc, cuối cùng vẫn đè thắc mắc trong lòng xuống, giải thích những nội dung cô không hiểu.
Nhưng vừa rồi cô bỗng nhiên cảm giác hơi lạnh từ lưng lan ra khắp người, làm cho người ta có chút run rẩy.
Phó Kình Hiên nhìn động tác của Bạch Dương thì mím môi mỏng, cầm điều khiển †ừ xa tăng nhiệt độ máy điều hòa trong văn phòng lên cao hơn một chút: “Vậy thì sẽ không lạnh nữa.”
“Cảm ơn sếp Phó.” Bạch Dương khách sáo nở nụ cười với anh.
Cô vẫn không cho rằng anh làm như thế bởi vì quan tâm mình.
Anh chỉ quan tâm đối tác của mình mà thôi, nếu là cô thì cũng sẽ làm như vậy.
Phó Kình Hiên ừ một tiếng, tỏ vẻ không sáo, sau đó đặt điều khiển từ xa xuống thì ngồi xuống bên cạnh cô.
Bạch Dương ngửi thấy hương bạc hà từ trên người anh truyền đến thì vẻ mặt ngơ ngác một chút, sau đó suy nghĩ lập tức bay xa, quay lại mười mấy năm trước, lần đầu tiên cô gặp anh.
Dưới cây đại thụ, gió nhẹ thổi qua, cô gái đang chụp lén ngửi thấy mùi thơm ngát trên người chàng trai mà mình ngưỡng mộ trong lòng, khi đó và lúc này giống như đúc, nhưng cô lại không còn cảm giác rung động lúc trước.
Bởi vì mùi hương vẫn giống nhau, nhưng người này không phải là người kia.
Bạch Dương hít sâu, đè xuống cảm xúc chập chờn trong lòng, ánh mắt phức tạp nhìn Phó Kình Hiên: “Tổng giám đốc Phó, anh nên đổi nước hoa đi, mùi hương này không quá thích hợp với anh, có lẽ anh hợp với mùi hương của đại dương.”
Phó Kình Hiên nghe cô nói như vậy thì nhíu mày.
Anh dùng hương bạc hà này đã mười mấy năm, bởi vì Phong Diệp thích cho nên anh vẫn dùng, đây là lần đầu tiên có người nói anh không hợp với mùi hương này.
Còn nữa, vừa rồi ánh mắt của cô là sao, nếu như anh không có nhìn nhầm, hình như cô nhìn một người khác thông qua anh.
Người kia là ai? Lương Triết hay là Lục Khởi?
Bạch Dương cảm nhận được hơi lạnh và áp suất thấp trên người đàn ông bên cạnh truyền đến thì nhíu mày.
Không lẽ đề nghị của cô đã chọc giận anh chứ?
Bạch Dương nghĩ vậy thì khóe miệng giật giật, xấu hổ cười cười: “Tôi xin lỗi Tổng giám đốc Phó, vừa rồi tôi nhiều chuyện, coi như tôi chưa nói gì.”
Phó Kình Hiên mím môi mỏng: “Tôi thật sự không hợp với mùi hương này sao?”
“Hả?” Bạch Dương sửng sốt một chút, không ngờ anh không nổi giận với mình, ngược lại còn hỏi rốt cuộc anh có hợp hay không.
“Anh muốn nghe tôi nói thật hay nói dối?” Bạch Dương uống hồng trà hỏi.
Phó Kình Hiên ngước mắt nhìn cô: “Cô nói thử xem?”
Bạch Dương nở nụ cười: “Được, vậy tôi nói thật, hiện tại anh không hợp.”
“Tại sao là hiện tại?” Phó Kình Hiên híp mắt.
Anh cảm thấy câu nói này chứa thông tin gì đó.
Nhưng Bạch Dương lắc đầu, cũng không muốn nói nhiều, cô đặt ly xuống, đẩy phần ghi chép đến trước mặt anh: “Tổng giám đốc Phó, anh giảng những khó khăn này cho tôi đi.”
Phó Kình Hiên nhìn cô một lúc, cuối cùng vẫn đè thắc mắc trong lòng xuống, giải thích những nội dung cô không hiểu.