-
Chương 57+58
Chương 57: Sum vầy
Edit: Hắc Phượng Hoàng
“Nãi nãi, nhị cô nãi nãi của chúng ta đứng ở cổng chính rồi.” Hướng ma ma tiến vào bẩm báo.
La Y kêu thảm một tiếng: “A a a a, ta còn chưa trang điểm xong mà!”
“Hiếu kỳ không thể tô son phấn!” Dung Nghi cực kỳ khó chịu nói!
“Vậy cũng phải che khuất vành mắt đen của ta chứ.”
Dung Nghi dứt khoát dùng tay lên sờ, trang điểm trôi hết sạch. La Y tức chết khiếp, không kịp làm lại rồi! Đành phải rửa mặt sạch sẽ, thu dọn qua loa rồi đi ra ngoài cửa đón. Cẩm Tú cũng vội vã, nếu không phải ngày hôm qua phải đi nhà mẹ đẻ bái kiến lão thái thái trước, nàng đã tới sớm rồi. Người quýnh lên bước chân khó tránh khỏi dài hơn một chút, La Y vừa mới ra cửa phòng, Cẩm Tú đã chạy vội tới. Bỏ lại Phạm Thế Tuấn ở phía sau.
Cẩm Tú vừa thấy La Y thần sắc tiều tụy liền khóc lên, vẻ mặt không thể tin nói: “Sao lại thế này? Sao lại thế này!”
La Y vừa khóc vừa cười: “Muội nghe nói tỷ trở về, hai buổi tối không ngủ nên thành như vậy đấy? Muội không sao, ngủ một giấc là hết. Tỷ tỷ đừng lo lắng.”
Lời đồn đãi loạn xị còn chưa ngừng, Cẩm Tú có thể nào không lo lắng chứ? Chỉ là đang ở nhà chồng La Y, lucky post không tiện biểu hiện quá rõ ràng. Hai tỷ muội dìu dắt nhau vào nội thất. La Y và Dung Nghi bái kiến tỷ tỷ, tỷ phu. Lại dẫn đi chào hỏi Tào phu nhân – – bây giờ là Hầu Thái phu nhân, sau khi trở về Phạm Thế Tuấn thức thời mời Dung Nghi bồi hắn dạo hoa viên. Hai tỷ muội mới có thể yên yên tĩnh tĩnh nói tỷ muội chuyện riêng.
Cẩm Tú gạt lệ nói: “Đều tại ta không chăm sóc tốt cho muội, để muội chịu cuộc sống khổ sở thế này.”
La Y cười cười: “Lúc trước đó tỷ ở đây cũng không có cách, nào có cô nãi nãi xuất giá còn có thể xía vào chuyện nhà mẹ đẻ? Tẩu tử còn không tham dự được, nói hơi quá sẽ thành bất hiếu.”
Cẩm Tú bĩu môi: “Người Tào gia như thế nào?”
“Nghe nói về Thiểm Tây rồi, cụ thể ra sao muội không biết.” La Y lắc đầu: “Cái tính cách kia của Cô phu nhân, tóm lại sẽ không tốt. Nói lời không cân nhắc? Từng câu thương tổn người khác, kỳ thực sớm bị quả báo thôi.”
Cẩm Tú không nhịn được cười lên một tiếng: “Nghe chuyện ma quỷ ở đâu thế? Còn như là chuyện có thật ấy.”
“Đã quên rồi. Lời nói có đạo lý ấy coi như là chính muội nói đi, ha ha.”
“Muội đấy”. Cẩm Tú gõ trán La Y: “Như người không hiểu chuyện gì. Đừng nói với tỷ chuyện xấu xa đấy, có chuyện gì muốn tỷ giúp, chỉ cần sai người tới nói là được. Bây giờ đã gả rồi, oán giận cũng không có tác dụng gì.”
“Muội còn muốn nhờ tỷ phu dạy dỗ hắn một chút đây.” La Y nói: “Tốt xấu mang đi ra ngoài biết một chút, cứ làm tổ ở trong kinh thì biết được cái gì? Cả đời cứ như vậy thôi.”
“Ta nghe nói hắn nhận biết được có mấy chữ?” Cẩm Tú nhíu mày.
“Bây giờ biết nhiều hơn rồi, lần trước gây chuyện, bị lão Hầu gia đánh một trận. Ở trong lao bị đánh một trận, hơn nữa gần đây giữ đạo hiếu cũng đọc một ít sách. Muội không dám trông mong gì, có thể được cái tú tài là tốt rồi. Tóm lại là sau khi công huân, tiêu ít bạc làm cái huyện lệnh nghèo, ra ngoài học hỏi vài năm, không thể cả đời thế này. Nhưng nếu muội có đứa con, vậy để nó ở nhà tỷ đi, chuyện này không được cự tuyệt.”
Cẩm Tú vừa mới kiềm chế nước mắt lại rơi xuống: “Nghe muội nói, đúng là càng hiểu chuyện hơn. Có thể thấy được bị bao nhiêu tủi nhục rồi. Muội đừng giấu giếm ta, hôm qua về nhà, tẩu tử đã nói với ta rồi. Chia cho các ngươi cái nhà cũ nát. Điều này cũng…”
“Có gì đâu, hảo nam không ăn ở riêng điền. Hắn không được rồi, thiên tư có hạn. Chờ muội sinh con trai, có phượng quan hà bí cũng được. Huống chi, ” La Y bỡn cợt cười: “Nhà nhỏ mới tốt, nhà nhỏ không có chỗ nhét Di nương. Muội không bị chịu tức vãi linh hồn càng tốt chứ sao?”
Cẩm Tú miễn cưỡng giật giật khóe miệng: “Tóm lại, bây giờ ta ở trong kinh, muội có việc gì không được gạt ta.”
“Sao có thể, phải tìm người nhà nương tựa chứ.” La Y nói: “Nhà tỷ có gia nô biết làm mộc không? Thợ thủ công quen thuộc cũng được. Nhà của muội kia phải sửa sang lại. Đến lúc đó muội vẽ ra mô hình, có tay nghề làm cái mới luôn.”
“Nhắc tới việc này, mấy thứ muội cho cháu ngoại trai kia, muội vất vả nghĩ ra được à? Tỷ phu muội cũng khen muội đấy.”
“A, tùy tiện nghĩ…” > < nàng sao chép… “Đúng rồi, sao đột nhiên lại về kinh?”
“Thời hạn tới rồi, viết thư không tới nhanh bằng chúng ta đi, dứt khoát đi thẳng luôn. Chỉ phái người quét tước phòng ở.”
“Cháu ngoại trai của muội đâu, không mang đến cho muội gặp à?”
“Tỷ tỷ nó trông nom, vẫn còn lộn xộn lắm, ta không yên lòng về muôi, tới xem trước.” Cẩm Tú thở dài: “Muội nghĩ thoáng là được rồi, nữ nhân gia sợ nhất luẩn quẩn trong lòng. Cuộc sống sẽ không dễ chịu.”
“Luẩn quẩn trong lòng thì thế nào đây?” La Y cúi đầu nói: “Vậy chỉ có buồn chết mình.” Nói xong, rốt cuộc cố kiên cường được nữa, ghé vào trong lòng Cẩm Tú khóc lớn lên. Dung Nghi vô năng, nàng lao tâm khổ trí đủ loại, thứ trưởng nữ sinh ra, thậm chí lúc trước vừa vào cửa bị các loại khiêu khích. Điểm nào cũng đủ tiêu chuẩn số khổ. Cho dù đã cố cổ vũ bản thân mình nhưng vẫn khó chịu. Bây giờ nhìn thấy người thân cận trên thế giới này, cho dù không có tủi hờn cũng phải làm nũng, huống chi là có?
La Y vừa khóc, Cẩm Tú ngược lại nín khóc. Liên tục vỗ muội muội, trong đầu đã kinh hoảng nghĩ các cách – – làm sao mới có thể trừng trị được tên muội phu háo sắc vô năng kia?
Bên kia, Phạm Thế Tuấn và Dung Nghi ở trong hoa viên ngồi ngắm hoa uống trà. Dung Nghi được La Y bổ túc hơn nửa năm, vừa vặn được xem như người đọc sách nhập môn. Trong giây lát ở chung cùng người chức nghiệp, khẩn trương không thôi. Phạm Thế Tuấn bộ dạng khá tốt, đương nhiên, môn sinh Thiên tử không có bộ dạng xấu. Thi cử nhân đầu tiên là phải phỏng vấn, mang một gương mặt rỗ trực tiếp bị loại, dựa vào có kinh thiên to lớn cao ngạo chi tài, chỉ một câu “Không có quan uy” là trọn đời không thoát thân được. Bộ dáng không tệ, cộng thêm khí chất tốt, cứ thế tôn lên Dung Nghi muốn có bao nhiêu đáng khinh thì có bấy nhiêu đáng khinh. Cho nên mới có câu nói kia ‘người so với người thì chết’.
Phạm Thế Tuấn gặp La Y mới hai lần, nhưng có ấn tượng vô cùng tốt với cô tiểu di này. Chỉ bằng nàng đưa đồ dùng trẻ con đó, đã cảm thấy huệ chất lan tâm. Chỉ tiếc gả cho kẻ bao cỏ, cũng coi như mệnh khổ. Lại là muội ruột của thê tử mình, bởi vậy quyết định nhân dịp thời gian ở kinh, nhất định phải dạy dỗ huynh đệ đồng hao này, cũng làm cho thê tử bớt lo lắng.
Thám hoa lang là người làm công tác văn hoá, xuất thân danh môn văn thái phong lưu, sớm không cần dựa vào đả kích người khác để thể hiện uy vọng của mình. Lời nói đầy nhẹ nhàng, tràn đầy yêu mến của trưởng bối dành cho vãn bối. Nhưng loại vật khí thế này, không phải vẻ mặt ôn hoà có thể che giấu. Dung Nghi bị áp không thở nổi, bỗng nhiên toát ra một ý tưởng thật vớ vẩn: “Tỷ phu lợi hại như vậy, sẽ không mang La Y đi tái giá chứ!???” Thoáng chốc bị sợ ra cả người đầy mồ hôi lạnh.
Phạm Thế Tuấn quẫn rồi, hắn có đáng sợ như vậy sao? Về phần năm ba câu đã làm huynh đệ đồng hao sợ sắc mặt một xanh một trắng sao? Mị lực cá nhân Phạm thám hoa bị đả kích cũng tịt ngòi. Ở nhà người ta không nên quá nhiệt tình, giọng khách át giọng chủ cũng không hay. Vì thế hai huynh đệ đồng hao không lời nhìn nhau nửa ngày. Xem chừng hai tỷ muội tâm sự riêng cũng nói khá lâu rồi, đồng loạt trở về nhà.
Hai tỷ muội quả thật trao đổi tin tức quan trọng xong rồi, nghe Cẩm Tú nói đủ loại chuyện lý thú về đứa con. Mà La Y mẹ hờ này đúng là đã làm mẹ. Quỳnh Anh sinh ra không có mẹ ruột, La Y chăm sóc không ít, cũng nhân tiện này nói. Tỷ muội khó có khi được đoàn tụ, không muốn nói những chuyện không vui. Bèn nói quanh về mấy đứa trẻ con. Cũng làm cho Phạm Thế Tuấn vừa vào tới cửa lại coi trọng liếc La Y một cái. Dung Nghi nghe La Y mở miệng một tiếng “Đại tỷ nhi nhà chúng ta”, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác “Người một nhà” ấm áp. Càng cảm thấy La Y khác rất xa so với mẹ cả của hắn, mặc dù có lúc hơi đanh đá, nhưng tóm lại thực chất nội tâm là một cô gái tốt.
Hai đôi phu thê lại bái kiến lần nữa, Cẩm Tú nhân tiện nói: “Chúng ta đi về trước, ngày khác trở lại thăm muội.”
La Y cười nói: “Phải rồi, chúng ta hiếu kỳ không tiện đăng môn bái phỏng, chỉ trông cậy vào tỷ tới thôi. Còn ngày lành của Đại tỷ nhi nhà tỷ, muội không thể đi, đến lúc đó nhờ nhị tẩu tới chúc cả cho muội.”
Lại hàn huyên vài câu, vợ chồng Cẩm Tú về nhà. La Y thế này mới hưng phấn xong, mệt đổ ở trên giường không muốn dậy.
Dung Nghi đi tới: “Sao hôm nay lại nói nhiều về Đại tỷ nhi thế, ngươi muốn làm thông gia à?”
La Y quẫn: “Đó là trưởng tử, làm sao có thể cưới nữ nhi của thị tỳ? Nữ nhân gia nói chuyện tào lao, đơn giản chính là chuyện chồng con, có thể kéo tới đâu chứ.”
Dung Nghi bĩu môi: “Thứ nữ thì thế nào? Không phải ngươi rất tốt đấy sao?”
La Y nói: “Khuê nữ nhà mình là tốt, nhưng không qua được đôi mắt người ngoài? Thứ xuất chịu thiệt thế nào, chúng ta còn không biết ư?”
Dung Nghi trầm mặc, hắn không có cách nào cãi lại chuyện thực này. Mặc dù nữ nhi như La Y ở nhà mẹ đẻ được sủng ái, vẫn gả cho con vợ lẽ là hắn đây. Hôm nay tiếp xúc với Phạm Thế Tuấn một phen, thật sự khiến hắn bị đả kích không nhẹ. Hai tỷ muội tốt như vậy, bởi vì dòng chính thứ, gả cách biệt một trời. Không thể không nói, Dung Nghi lần đầu cảm thấy tự ti mãnh liệt. Hoặc là nói, từ khi được chia tài sản ở riêng bắt đầu, có một loại phức cảm tự ti mãnh liệt, hôm nay chẳng qua là một gốc rơm rạ cuối cùng đè sập lạc đà mà thôi.
Từ nay về sau không còn là công tử Hầu phủ nữa, tài phú nắm giữ còn không bằng thê tử cùng là thứ xuất. La Y là cháu gái quan tứ phẩm, nữ nhi quan thất phẩm. Thậm chí ngay cả đó hắn cũng không so được. Trước đây ít nhất còn có dòng dõi miệt thị đối phương, bây giờ lại… bọn họ còn chưa có con trai…
La Y không để ý tới hắn xoắn xuýt, nằm ở trên giường câu được câu không bàn bạc với Dữu Tử, tính đưa lễ gì cho ngoại sinh nữ hờ xuất giá.
Dung Nghi giận: “Ngươi cứ bám lấy tỷ phu ngươi như vậy!”
“…” La Y đã lạnh nhạt vô cùng với hành vi tính trẻ con này: “Ta không bám lấy huynh ấy, làm sao bảo huynh ấy dạy ngươi học vấn hả?”
Ối, vì hắn à, trong lòng lại ngọt: “Ngươi dạy không phải rất tốt sao? Hiện tại ta ít nhất đọc được hai quyển 《 tứ thư 》.”
“Đọc hết có lợi ích gì? Còn có tập chú nữa, là một phiên bản cho thi tú tài. Đến khi thi cử nhân sẽ là một phiên bản khác. Cùng là một chữ, thi tú tài chỉ cần giải thích một ý. Thi cử nhân phải giải thích toàn bộ ý của phiên bản mới được. Ta thì không được, nhìn liền choáng váng.”
“Ngươi không phải nói bồi ta mà!”
“Bồi, bồi,SS” La Y quẫn, càng thêm giống dỗ con trai: “Nhưng bây giờ ta cũng không hiểu, mời phu tử đến, chưa chắc đã đồng ý dạy cả ta nữa đúng không? Tỷ phu thì dễ nói rồi. Với lại học vấn của tỷ tỷ cũng tốt hơn ta đấy.”
“Vậy được rồi,” Dung Nghi nhếch môi cười: “Dù sao ngươi bồi cùng ta, ta mới thi, ngươi không theo giúp ta, ta sẽ không thi.”
La Y hoàn toàn đổ trên giường không nghĩ nữa, ải du… Con trai, haiz, ngươi rõ ràng học được uy hiếp mẹ ngươi haiz! T T
Hết chương 57
Về quảng cáo
Chương 58: Trang hoàng!
Edit: Hắc Phượng Hoàng
Thời gian giữ đạo hiếu, hai vợ chồng tiếp tục vùi đầu khổ đọc. Phạm tỷ phu thuộc loại nhân vật đánh thẳng vào trong lòng địch nhân, nghe nói muội phu muốn thi tú tài, trực tiếp quăng một chồng thực đề mô phỏng lại đây. Vì thế điều chỉnh giờ giấc thành sáng sớm cưỡi ngựa bắn tên, buổi sáng đọc tứ thư, giữa trưa ngủ, buổi chiều thi thử. Vì trạng thái tâm lý “Thanh thiếu niên”, La Y bảo Dung Nghi dạy nàng cưỡi ngựa bắn tên. Như vậy, tốt xấu Dung Nghi có thể tìm ra chút tự tin, nếu không mà bị lão bà đả kích, sẽ tan mất tính tích cực học tập, làm cho thể xác và tinh thần phát triển không đủ kiện toàn. Khụ…
Dung Nghi quả nhiên vui vẻ, kéo theo tâm tình La Y cũng tốt. Có một lão công hơi ngốc không là chuyện rất thống khổ, ít nhất nàng không sợ cảnh “Mất hứng”. Làm cái gì cũng bị đối phương xỏ xiên, cuộc sống như vậy mới không vui vẻ. Đây cũng là điểm La Y được người khác ưa thích, tức giận sẽ không quá lâu. Phần lớn thời gian thấy nàng đều là cười hì hì, nhìn thôi đã thấy vui mừng rồi. Không ai muốn suốt ngày nhìn cái mặt oán phụ cả đúng không? Cho nên nói, ưu điểm này La Y tương tự Dung Nghi, chỉ là không hiện quá rõ thôi.
Hai vợ chồng cứ như vậy tới lễ mừng năm mới, cuối cùng Dung Nghi cũng đọc nuốt trọn bộ tứ thư. Độ chính xác làm các bài đề mẫu cũng dần dần nâng cao. Điểm này phải cảm tạ con rể mới của Phạm tỷ phu và nhị ca La Y duy trì – – không ngừng cầm bài thi của hai vợ chồng phê duyệt, thậm chí xin nhờ thầy của bọn họ phê duyệt. Năng lực làm bài của hai vợ chồng từng bước tăng lên, loại chuyện có cảm giác thành tựu này, đương nhiên càng làm càng muốn làm, càng làm càng vui vẻ. Hơn nữa ảnh hưởng từ La Y, cuối cùng Dung Nghi bắt đầu dần dần thích đọc sách. A di đà Phật, thiện tai thiện tai.
Đón tết của hiếu kì không có gì để nói, mọi người tụ cùng nhau ăn cơm mà thôi. Lúc gác đêm, La Y lặng lẽ ngăn lại đại nãi nãi, cười lấy lòng: “Đại tẩu, ta có việc nhờ cô đây.”
Đại nãi nãi cười nói: “Vượt lửa qua sông cũng không chối từ!”
“Đại tẩu nói thế, ta không dám lên tiếng nữa đâu, sợ đại ca đánh ta.”
“Phốc, thật sự để ta vượt lửa qua sông à? Nói mau, chuyện gì? Ta có thể làm sẽ giúp ngươi làm.”
“Cái này, những thứ được chia khi ở riêng, ta muốn đổi với cô.”
Đại nãi nãi lộ nụ cười tiêu chuẩn: “Đổi cái gì?”
Lúc này lại thừa nước đục thả câu thì là heo: “Là mấy thứ tơ lụa đồ cổ, chúng ta sau này không dùng được, không bằng cho chúng ta những sách giải trí ở đại thư phòng như 《 nông chính toàn thư 》, 《 thiên công khai vật 》. Ta thích xem.”
Đại nãi nãi cười nói: “Ta lại tưởng chuyện gì? Chỉ là vài cuốn sách, cô thích thì lấy, đổi trác gì chứ, người một nhà thành xa lạ. Tuy rằng chia nhà rồi, vẫn là thân huynh đệ không phải sao?”
La Y lắc đầu cười nói: “Sách là sản nghiệp tổ tiên, theo lý mà nói chúng ta không nên lấy. Những bản đơn lẻ ta không dám lấy. Chỉ lấy chút sách giải trí thôi. Đại tẩu cũng biết ta ham mê nó, nếu phải đặt mua đầy đủ hết, sẽ phải bán không ít đồ vật, như vậy chỉ lợi cho người khác. Không bằng đổi với đại ca, tẩu tử tốt à, cô đi hỏi đại ca giúp ta đi.”
Đại nãi nãi nói: “Ta đồng ý, nhưng cô cũng phải để cho ta đồ tốt đấy. Đồ vô ích ta không nhận đâu.” Dù sao cả nhà không có bao nhiêu người, đại thư phòng kia thiếu chút nữa kết mạng nhện, La Y gả lại đây mới trở mình một ít.
“Nhất định nhất định,” La Y cao hứng cực kỳ: “Ngày nào đó Đại tẩu chuyển hết nhà kho của ta đi ta cũng không có ý kiến gì.”
“Phi! Cứ làm như ta là cướp giật không bằng.” Đại nãi nãi nói: “Ta cũng không nói vòng vo với cô, nhà chúng ta là cái dạng gì ngươi cũng biết. Cô đã muốn đổi, ta không cần cái khác, đưa ta vải dệt cũ của các ngươi là được rồi.”
“Cô muốn cái đó làm gì? Tuy nói chất lượng tốt, nhưng hình thức cũ, thỉnh thoảng mặc còn đỡ, ngày nào cũng mặc thì thế nào?”
“Ta giữ lại để khen thưởng người.” Đại nãi nãi lặng lẽ nói: “Hàng năm đều phải thưởng xuống không ít, lấy mới lãng phí lắm. Cũ nhưng chất lượng tốt, lại thể diện. Ta không còn cách nào khác, tiền lời càng ngày càng tệ. Ở riêng sớm thế đúng là thiệt thòi cho các ngươi. Trong lòng ta cũng khó chịu, nhưng không có cách nào cả, mong rằng ngươi thông cảm. Những cái mới mẻ ta không cần, ngươi chọn lựa ra cái ngươi không thích là được, dù sao cũng là mang đi thưởng người khác.”
La Y gật đầu: “Nhà chúng ta nên tiết kiệm.” Về phần tiết kiệm thế nào, mở miệng chính là đắc tội với người, nàng vẫn nên giả ngu thì tốt hơn.
“Nhìn cô dường như muốn nói lại thôi, còn có chuyện gì nữa? Nói đi.”
La Y mặt hiện trắng xanh đỏ, rất ngại ngùng: “Cái này… Trước kia sửa sang nhà có giữ lại vật liệu gỗ, có thể cho ta sao?”
Đại nãi nãi chỉ kém không trừng mắt lên, chỉ một ít đồ này đỏ mặt làm cái rắm gì, đệ muội này rõ là thành thật: “Xếp chồng chất trong khố phòng đấy, bản thân mình đi chọn đi. Nhưng mà không có đồ tốt đâu, vừa bẩn vừa lộn xộn. Cô trực tiếp mua là tốt hơn.”
La Y xin lỗi nói: “Ta dùng nhiều gỗ du, mua bên ngoài e là người ta đưa cây mới, chỉ tổ hấp dẫn sâu mọt.”
Đại nãi nãi gật đầu: “Để đấy cũng chỉ phủ bụi thôi, cô thích thì sai người chuyển đi. Chỉ là chúng ta vẫn trong hiếu kỳ, động tĩnh đừng quá lớn là được.” Nói tới đây, đại nãi nãi lại nghĩ nghĩ: “Ta nói thật lòng, các ngươi cũng không được bao nhiêu thứ. Đồ dùng gia đình, trong khố còn nhiều, chỉ không mới thôi, có vài thứ bằng gỗ lim. Đến lúc đó cô cứ việc mang đi là được.”
La Y vẫy tay: “Không cần, không cần, phòng ở kia của ta không lớn, của hồi môn cũng có nhiều. Đến lúc đó thêm chút vật liệu gỗ du cũ là đủ rồi.”
“Tùy cô, trong nhà có cô cứ việc cầm đi.”
“Đa tạ đại tẩu.”
Đại nãi nãi lắc đầu: “Cái này có gì đâu? Cô nghĩ giúp ta mấy đồ làm tặng lễ được đấy.”
La Y gật đầu: “Cô tìm vài chiếc đèn lồng sành sáng tới, ta làm vài cái làng trúc luỹ cho cô, dùng để dỗ trẻ con họ hàng là tốt nhất.” Cảm tạ CCTV (China Central Adult Video), cảm tạ internet vạn năng.
Đại nãi nãi quả nhiên mĩ mãn thu nhận.
Giải quyết đại sự vật liệu đồ dùng gia đình xong, tâm tình La Y tốt hơn. Nhà kia đã cũ nát đến độ không ở được, chỉ bề ngoài thoạt nhìn giống nhà ở thôi. Phỏng chừng Hầu phủ vứt đó vài năm chưa từng trông coi gì. Dứt khoát phá đổ rồi xây lại. Nhà ở nhất định phải làm hai tầng, bù lại gian phòng không đủ. Nhưng lại không thể là hai tầng thực, nàng còn phải đau đầu vì ánh sáng đây. Ở trong này, chịu không nổi nhất chính là phòng đón ánh sáng. Cửa sổ phổ biến sử dụng song cửa gỗ hoặc là minh ngói(?). Minh ngói có thể không thấm nước, không dễ dàng vỡ, tính giữ ấm hơn giấy, nhưng lấy ánh sáng bi kịch hơn giấy trắng nhiều.
Minh ngói là một loại kiểu nửa vỏ sò, bởi vì không theo qui tắc hình dáng nào, song cửa bằng gỗ cũng phải dựa theo kích thước minh ngói mà làm các ô vuông lớn nhỏ, hình thành hình dạng không theo quy tắc khá xinh đẹp. Loại cửa sổ này vùng Giang Nam hay dùng, phương bắc hay dùng cửa gỗ hơn. Nhưng La Y muốn dùng chắn trên cửa, nhất định không thể làm như giấy gặp mưa là hỏng. Đây cũng là nguyên nhân vì sao kiến trúc cổ cần có mái hiên.
Trong tháng giêng, hai vợ chồng nghỉ đông. La Y hoàn toàn rập khuôn một bộ chế độ dạy học đời sau – – ai bảo nàng không có bản sự chế định ra bộ mới chứ? La Y nhân cơ hội vẽ bản thiết kế phòng ở góc nghiêng 45°. Bình thường mà nói, lúc này nóc nhà là tam giác đều, La Y ở góc phía sân tô đậm thêm chút, toàn bộ làm thành cửa sổ, dùng để lấy ánh sáng. Trong phòng không dùng như ban đầu, mà dùng kiểu dáng dân cư Quảng Đông. Trong phòng thiết kế lấy một nửa là lấy ánh sáng, một nửa kia là hình thức cửa sổ lầu các quay hướng khác. Đây là vì để tránh cho ngày sau dân cư nhiều lên che hết nắng, có thể trở thành không gian cất giữ đồ đạc. Cho nên nói là hai tầng, trên thực tế chỉ có một tầng rưỡi. Dù sao phòng ở trên cao cũng không thoải mái.
Ngoại trừ chính phòng dựa theo kiểu dáng truyền thống, toàn bộ cửa khác dùng kiểu Thanh triều, tức không có cái gọi là tường tồn tại, tất cả cửa đều có thể mở ra. Sau đó là tủ quần áo sao chép toàn bộ, ách, là tham khảo toàn năng cải tạo nơi ở Vương Trung, tường ngăn kiêm tủ quần áo. Cộng thêm các phụ trợ khác, như vậy là có thể y theo ngày sau dân cư tự do điều tiết. Còn có giường trẻ con, La Y thiết kế giường tầng, phía dưới là tủ quần áo và giá sách, phía trên là giường. Cực lực tiết kiệm không gian, dù sao thì phòng ở cũng làm cao, không sợ áp lực.
Một tầng giường đúng là sửa lộn xộn lung tung, gần như tất cả ván giường có thể xốc lên, bên trong toàn bộ đều là không gian chứa đồ. Phòng hạ nhân đầy gỗ vụn, tấm vật liệu gì cũng có. Gần như đều là giường tầng. Tiểu nha đầu, các tiểu tử ở một phòng, là mô phỏng kí túc xá đại học để tiết kiệm không gian. Cây thang lên giường trên dùng ngăn kéo thu lại, dù sao hạ nhân cũng không có nhiều hành lý, gầm giường có ngăn kéo, tiết kiệm cả rương gỗ.
Chính phòng vẫn dùng giường giá – – đây là đồ cưới, La Y còn làm một ngăn trống ở đỉnh giá giường, chuẩn bị giấu tiền riêng. = =|||, cái này đừng vẽ ra tốt hơn…
Tóm lại, từ thế giới chuồng bồ câu xuyên việt về đây, giở mọi mánh khóe tiết kiệm không gian, tận dụng tối đa 300 mét vuông. Nàng còn thiết kế dự phòng cần ròng rọc đồ dùng gia đình. Chỉ là hiện tại đồ kim loại không nhiều, không biết có thể dùng gỗ thay thế không. Thứ này nàng không hiểu, giao cho thợ mộc chuyên nghiệp vậy.
Vì kiểu dáng, La Y chạy toàn bộ mỗi góc Hầu phủ, tham khảo chung quanh. Đùa vui đến quên cả đất trời. Dung Nghi đương nhiên cũng không ngoại lệ, đưa ra các loại đề nghị, đặc biệt phối hợp thẩm mỹ và nhan sắc. Chung quy là công tử hầu môn, trụ cột còn ở đấy. La Y cũng vui vẻ nhận, lãng phí N tờ sơ đồ phác thảo. Cuối cùng lại tiêu hao vẻn vẹn một tháng, vẽ được bản vẽ dày 5cm màu sắc rực rỡ thêm ba loại nhan sắc chú thích. Đương nhiên đã sắp xếp thứ tự rồi. Đóng thành hai quyển sách. Quyển thượng là kết cấu đình viện phòng ốc, sân, các vị trí sắp đặt, quyển hạ là thiết kế nhà ở.
Đóng sách xong, nói rõ thiết kế, La Y trực tiếp đưa cho Cẩm Tú. Thiệu Y sau khi kết hôn, không tiện phiền toái hắn. Đặc biệt Tứ tẩu tân hôn đã bị con chuột của nàng làm hoảng sợ, nàng luôn có chút ngại. Về phần nam nhân của Cẩm Tú, sai sử không hề áp lực. Nam nhân của tỷ muội, vốn để cho người ta sai sử. ╮(╯_╰)╭. Phạm Thế Tuấn nhận được hai quyển sách bản thiết kế giống nhau trực tiếp quẫn, nói với Cẩm Tú: “Đây là Tam muội muội của nàng nghĩ ra?”
Cẩm Tú nói: “Nghe nói thế. Khi về kinh ta có đi lại, cũng nghe nhóm thái thái, nãi nãi nói nàng lanh lợi, có thể nghĩ ra được những thứ người ta không tưởng tượng nổi. Trong khuê phòng không thường làm như vậy, nhưng có làm mấy đồ chơi kì quái.”
“Kinh thành người nhiều đất thiếu, vật này rất có tác dụng với dân chúng phổ thông, không biết có được mở rộng không?”
“Ta hỏi nàng xem.”
Nhận được thư của Cẩm Tú, La Y nghĩ đương nhiên có tác dụng với dân chúng. Đời sau phòng trẻ một nửa đều là giường tầng, nhà nghèo đa số dùng giường hộp. Không phải bởi vì phòng ở quá nhỏ sao? Nhưng nàng không muốn gánh cái thanh danh này, mặc dù nói mình có nhiều ý nghĩ, nhưng nền lại là trí tuệ của người khác. Nhận thanh danh không hoàn toàn là của mình, nàng không mặt dày như thế. Hồi âm nói tùy tỷ phu mở rộng, chỉ đừng dùng tên của nàng. Dù sao hai chữ Thám hoa đại biểu rất nhiều vinh quang, thêm một chuyện không nhiều ra bao nhiêu, thêm con rận không ngứa thêm mà!
Dung Nghi không nghĩ ra: “Tại sao phải nhường tỷ phu nhận đảm đương? Sau này ta mở xưởng làm đồ dùng gia đình không được sao?”
La Y cười nói: “Có gì tốt chứ? Thứ đó hai mắt người nhìn có thể học được, chỉ là hư danh. Nữ nhân vang danh lớn không tốt.” Tự kỷ một chút mà nói, bộ dàng nàng cũng dễ coi. Ngộ nhỡ làm cho người ta tạo ra cái tài mạo song toàn gì đó, bị Nghiêm Thế Phiên cướp đi làm tiểu lão bà đây chẳng phải là hộc máu à? Dung Nghi không tốt chỗ nào, nhưng ít nhất nàng là chính thê. Ối, suy nghĩ nhiều rồi, không nhìn, không nhìn!
Dung Nghi thở dài, vốn liếng đắc chí thật tốt. Nhưng mà bằng hữu của hắn đều rất lâu rồi không gặp, không có ai để khoe cả. Thôi đi.
Phạm Thế Tuấn nhận được hồi âm chỉ cười cười. Nề nếp gia đình Tiêu gia quả nhiên nghiêm cẩn, danh bất hư truyền. Sai người tới lấy ít vật liệu gỗ từ An Dương Hầu phủ. Tính cả bản thiết kế, thợ mộc còn làm được tất cả các vật nhỏ kia, chẳng những làm miễn phí sửa phòng ở, đánh đồ dùng gia đình cho La Y, làm cho hắn buôn bán lời mấy chục lượng bạc về. Ở cổ đại, dân luôn cực sợ quan viên. Huống chi là quan viên biết thiết kế đồ dùng gia đình, công tượng kia càng không dám ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu. La Y chưa hết hiếu kì, Phạm Thế Tuấn sẽ không thúc giục bọn họ. Làm một nhà nhỏ như thế, cứ thế tỉ mỉ giằng co hơn một năm mới làm xong toàn bộ. Ngày kết thúc công việc, cách ngày La Y ra hiếu chỉ có nửa năm, thời gian vừa khéo. Mọi chuyện thuận lợi.
Edit: Hắc Phượng Hoàng
“Nãi nãi, nhị cô nãi nãi của chúng ta đứng ở cổng chính rồi.” Hướng ma ma tiến vào bẩm báo.
La Y kêu thảm một tiếng: “A a a a, ta còn chưa trang điểm xong mà!”
“Hiếu kỳ không thể tô son phấn!” Dung Nghi cực kỳ khó chịu nói!
“Vậy cũng phải che khuất vành mắt đen của ta chứ.”
Dung Nghi dứt khoát dùng tay lên sờ, trang điểm trôi hết sạch. La Y tức chết khiếp, không kịp làm lại rồi! Đành phải rửa mặt sạch sẽ, thu dọn qua loa rồi đi ra ngoài cửa đón. Cẩm Tú cũng vội vã, nếu không phải ngày hôm qua phải đi nhà mẹ đẻ bái kiến lão thái thái trước, nàng đã tới sớm rồi. Người quýnh lên bước chân khó tránh khỏi dài hơn một chút, La Y vừa mới ra cửa phòng, Cẩm Tú đã chạy vội tới. Bỏ lại Phạm Thế Tuấn ở phía sau.
Cẩm Tú vừa thấy La Y thần sắc tiều tụy liền khóc lên, vẻ mặt không thể tin nói: “Sao lại thế này? Sao lại thế này!”
La Y vừa khóc vừa cười: “Muội nghe nói tỷ trở về, hai buổi tối không ngủ nên thành như vậy đấy? Muội không sao, ngủ một giấc là hết. Tỷ tỷ đừng lo lắng.”
Lời đồn đãi loạn xị còn chưa ngừng, Cẩm Tú có thể nào không lo lắng chứ? Chỉ là đang ở nhà chồng La Y, lucky post không tiện biểu hiện quá rõ ràng. Hai tỷ muội dìu dắt nhau vào nội thất. La Y và Dung Nghi bái kiến tỷ tỷ, tỷ phu. Lại dẫn đi chào hỏi Tào phu nhân – – bây giờ là Hầu Thái phu nhân, sau khi trở về Phạm Thế Tuấn thức thời mời Dung Nghi bồi hắn dạo hoa viên. Hai tỷ muội mới có thể yên yên tĩnh tĩnh nói tỷ muội chuyện riêng.
Cẩm Tú gạt lệ nói: “Đều tại ta không chăm sóc tốt cho muội, để muội chịu cuộc sống khổ sở thế này.”
La Y cười cười: “Lúc trước đó tỷ ở đây cũng không có cách, nào có cô nãi nãi xuất giá còn có thể xía vào chuyện nhà mẹ đẻ? Tẩu tử còn không tham dự được, nói hơi quá sẽ thành bất hiếu.”
Cẩm Tú bĩu môi: “Người Tào gia như thế nào?”
“Nghe nói về Thiểm Tây rồi, cụ thể ra sao muội không biết.” La Y lắc đầu: “Cái tính cách kia của Cô phu nhân, tóm lại sẽ không tốt. Nói lời không cân nhắc? Từng câu thương tổn người khác, kỳ thực sớm bị quả báo thôi.”
Cẩm Tú không nhịn được cười lên một tiếng: “Nghe chuyện ma quỷ ở đâu thế? Còn như là chuyện có thật ấy.”
“Đã quên rồi. Lời nói có đạo lý ấy coi như là chính muội nói đi, ha ha.”
“Muội đấy”. Cẩm Tú gõ trán La Y: “Như người không hiểu chuyện gì. Đừng nói với tỷ chuyện xấu xa đấy, có chuyện gì muốn tỷ giúp, chỉ cần sai người tới nói là được. Bây giờ đã gả rồi, oán giận cũng không có tác dụng gì.”
“Muội còn muốn nhờ tỷ phu dạy dỗ hắn một chút đây.” La Y nói: “Tốt xấu mang đi ra ngoài biết một chút, cứ làm tổ ở trong kinh thì biết được cái gì? Cả đời cứ như vậy thôi.”
“Ta nghe nói hắn nhận biết được có mấy chữ?” Cẩm Tú nhíu mày.
“Bây giờ biết nhiều hơn rồi, lần trước gây chuyện, bị lão Hầu gia đánh một trận. Ở trong lao bị đánh một trận, hơn nữa gần đây giữ đạo hiếu cũng đọc một ít sách. Muội không dám trông mong gì, có thể được cái tú tài là tốt rồi. Tóm lại là sau khi công huân, tiêu ít bạc làm cái huyện lệnh nghèo, ra ngoài học hỏi vài năm, không thể cả đời thế này. Nhưng nếu muội có đứa con, vậy để nó ở nhà tỷ đi, chuyện này không được cự tuyệt.”
Cẩm Tú vừa mới kiềm chế nước mắt lại rơi xuống: “Nghe muội nói, đúng là càng hiểu chuyện hơn. Có thể thấy được bị bao nhiêu tủi nhục rồi. Muội đừng giấu giếm ta, hôm qua về nhà, tẩu tử đã nói với ta rồi. Chia cho các ngươi cái nhà cũ nát. Điều này cũng…”
“Có gì đâu, hảo nam không ăn ở riêng điền. Hắn không được rồi, thiên tư có hạn. Chờ muội sinh con trai, có phượng quan hà bí cũng được. Huống chi, ” La Y bỡn cợt cười: “Nhà nhỏ mới tốt, nhà nhỏ không có chỗ nhét Di nương. Muội không bị chịu tức vãi linh hồn càng tốt chứ sao?”
Cẩm Tú miễn cưỡng giật giật khóe miệng: “Tóm lại, bây giờ ta ở trong kinh, muội có việc gì không được gạt ta.”
“Sao có thể, phải tìm người nhà nương tựa chứ.” La Y nói: “Nhà tỷ có gia nô biết làm mộc không? Thợ thủ công quen thuộc cũng được. Nhà của muội kia phải sửa sang lại. Đến lúc đó muội vẽ ra mô hình, có tay nghề làm cái mới luôn.”
“Nhắc tới việc này, mấy thứ muội cho cháu ngoại trai kia, muội vất vả nghĩ ra được à? Tỷ phu muội cũng khen muội đấy.”
“A, tùy tiện nghĩ…” > < nàng sao chép… “Đúng rồi, sao đột nhiên lại về kinh?”
“Thời hạn tới rồi, viết thư không tới nhanh bằng chúng ta đi, dứt khoát đi thẳng luôn. Chỉ phái người quét tước phòng ở.”
“Cháu ngoại trai của muội đâu, không mang đến cho muội gặp à?”
“Tỷ tỷ nó trông nom, vẫn còn lộn xộn lắm, ta không yên lòng về muôi, tới xem trước.” Cẩm Tú thở dài: “Muội nghĩ thoáng là được rồi, nữ nhân gia sợ nhất luẩn quẩn trong lòng. Cuộc sống sẽ không dễ chịu.”
“Luẩn quẩn trong lòng thì thế nào đây?” La Y cúi đầu nói: “Vậy chỉ có buồn chết mình.” Nói xong, rốt cuộc cố kiên cường được nữa, ghé vào trong lòng Cẩm Tú khóc lớn lên. Dung Nghi vô năng, nàng lao tâm khổ trí đủ loại, thứ trưởng nữ sinh ra, thậm chí lúc trước vừa vào cửa bị các loại khiêu khích. Điểm nào cũng đủ tiêu chuẩn số khổ. Cho dù đã cố cổ vũ bản thân mình nhưng vẫn khó chịu. Bây giờ nhìn thấy người thân cận trên thế giới này, cho dù không có tủi hờn cũng phải làm nũng, huống chi là có?
La Y vừa khóc, Cẩm Tú ngược lại nín khóc. Liên tục vỗ muội muội, trong đầu đã kinh hoảng nghĩ các cách – – làm sao mới có thể trừng trị được tên muội phu háo sắc vô năng kia?
Bên kia, Phạm Thế Tuấn và Dung Nghi ở trong hoa viên ngồi ngắm hoa uống trà. Dung Nghi được La Y bổ túc hơn nửa năm, vừa vặn được xem như người đọc sách nhập môn. Trong giây lát ở chung cùng người chức nghiệp, khẩn trương không thôi. Phạm Thế Tuấn bộ dạng khá tốt, đương nhiên, môn sinh Thiên tử không có bộ dạng xấu. Thi cử nhân đầu tiên là phải phỏng vấn, mang một gương mặt rỗ trực tiếp bị loại, dựa vào có kinh thiên to lớn cao ngạo chi tài, chỉ một câu “Không có quan uy” là trọn đời không thoát thân được. Bộ dáng không tệ, cộng thêm khí chất tốt, cứ thế tôn lên Dung Nghi muốn có bao nhiêu đáng khinh thì có bấy nhiêu đáng khinh. Cho nên mới có câu nói kia ‘người so với người thì chết’.
Phạm Thế Tuấn gặp La Y mới hai lần, nhưng có ấn tượng vô cùng tốt với cô tiểu di này. Chỉ bằng nàng đưa đồ dùng trẻ con đó, đã cảm thấy huệ chất lan tâm. Chỉ tiếc gả cho kẻ bao cỏ, cũng coi như mệnh khổ. Lại là muội ruột của thê tử mình, bởi vậy quyết định nhân dịp thời gian ở kinh, nhất định phải dạy dỗ huynh đệ đồng hao này, cũng làm cho thê tử bớt lo lắng.
Thám hoa lang là người làm công tác văn hoá, xuất thân danh môn văn thái phong lưu, sớm không cần dựa vào đả kích người khác để thể hiện uy vọng của mình. Lời nói đầy nhẹ nhàng, tràn đầy yêu mến của trưởng bối dành cho vãn bối. Nhưng loại vật khí thế này, không phải vẻ mặt ôn hoà có thể che giấu. Dung Nghi bị áp không thở nổi, bỗng nhiên toát ra một ý tưởng thật vớ vẩn: “Tỷ phu lợi hại như vậy, sẽ không mang La Y đi tái giá chứ!???” Thoáng chốc bị sợ ra cả người đầy mồ hôi lạnh.
Phạm Thế Tuấn quẫn rồi, hắn có đáng sợ như vậy sao? Về phần năm ba câu đã làm huynh đệ đồng hao sợ sắc mặt một xanh một trắng sao? Mị lực cá nhân Phạm thám hoa bị đả kích cũng tịt ngòi. Ở nhà người ta không nên quá nhiệt tình, giọng khách át giọng chủ cũng không hay. Vì thế hai huynh đệ đồng hao không lời nhìn nhau nửa ngày. Xem chừng hai tỷ muội tâm sự riêng cũng nói khá lâu rồi, đồng loạt trở về nhà.
Hai tỷ muội quả thật trao đổi tin tức quan trọng xong rồi, nghe Cẩm Tú nói đủ loại chuyện lý thú về đứa con. Mà La Y mẹ hờ này đúng là đã làm mẹ. Quỳnh Anh sinh ra không có mẹ ruột, La Y chăm sóc không ít, cũng nhân tiện này nói. Tỷ muội khó có khi được đoàn tụ, không muốn nói những chuyện không vui. Bèn nói quanh về mấy đứa trẻ con. Cũng làm cho Phạm Thế Tuấn vừa vào tới cửa lại coi trọng liếc La Y một cái. Dung Nghi nghe La Y mở miệng một tiếng “Đại tỷ nhi nhà chúng ta”, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác “Người một nhà” ấm áp. Càng cảm thấy La Y khác rất xa so với mẹ cả của hắn, mặc dù có lúc hơi đanh đá, nhưng tóm lại thực chất nội tâm là một cô gái tốt.
Hai đôi phu thê lại bái kiến lần nữa, Cẩm Tú nhân tiện nói: “Chúng ta đi về trước, ngày khác trở lại thăm muội.”
La Y cười nói: “Phải rồi, chúng ta hiếu kỳ không tiện đăng môn bái phỏng, chỉ trông cậy vào tỷ tới thôi. Còn ngày lành của Đại tỷ nhi nhà tỷ, muội không thể đi, đến lúc đó nhờ nhị tẩu tới chúc cả cho muội.”
Lại hàn huyên vài câu, vợ chồng Cẩm Tú về nhà. La Y thế này mới hưng phấn xong, mệt đổ ở trên giường không muốn dậy.
Dung Nghi đi tới: “Sao hôm nay lại nói nhiều về Đại tỷ nhi thế, ngươi muốn làm thông gia à?”
La Y quẫn: “Đó là trưởng tử, làm sao có thể cưới nữ nhi của thị tỳ? Nữ nhân gia nói chuyện tào lao, đơn giản chính là chuyện chồng con, có thể kéo tới đâu chứ.”
Dung Nghi bĩu môi: “Thứ nữ thì thế nào? Không phải ngươi rất tốt đấy sao?”
La Y nói: “Khuê nữ nhà mình là tốt, nhưng không qua được đôi mắt người ngoài? Thứ xuất chịu thiệt thế nào, chúng ta còn không biết ư?”
Dung Nghi trầm mặc, hắn không có cách nào cãi lại chuyện thực này. Mặc dù nữ nhi như La Y ở nhà mẹ đẻ được sủng ái, vẫn gả cho con vợ lẽ là hắn đây. Hôm nay tiếp xúc với Phạm Thế Tuấn một phen, thật sự khiến hắn bị đả kích không nhẹ. Hai tỷ muội tốt như vậy, bởi vì dòng chính thứ, gả cách biệt một trời. Không thể không nói, Dung Nghi lần đầu cảm thấy tự ti mãnh liệt. Hoặc là nói, từ khi được chia tài sản ở riêng bắt đầu, có một loại phức cảm tự ti mãnh liệt, hôm nay chẳng qua là một gốc rơm rạ cuối cùng đè sập lạc đà mà thôi.
Từ nay về sau không còn là công tử Hầu phủ nữa, tài phú nắm giữ còn không bằng thê tử cùng là thứ xuất. La Y là cháu gái quan tứ phẩm, nữ nhi quan thất phẩm. Thậm chí ngay cả đó hắn cũng không so được. Trước đây ít nhất còn có dòng dõi miệt thị đối phương, bây giờ lại… bọn họ còn chưa có con trai…
La Y không để ý tới hắn xoắn xuýt, nằm ở trên giường câu được câu không bàn bạc với Dữu Tử, tính đưa lễ gì cho ngoại sinh nữ hờ xuất giá.
Dung Nghi giận: “Ngươi cứ bám lấy tỷ phu ngươi như vậy!”
“…” La Y đã lạnh nhạt vô cùng với hành vi tính trẻ con này: “Ta không bám lấy huynh ấy, làm sao bảo huynh ấy dạy ngươi học vấn hả?”
Ối, vì hắn à, trong lòng lại ngọt: “Ngươi dạy không phải rất tốt sao? Hiện tại ta ít nhất đọc được hai quyển 《 tứ thư 》.”
“Đọc hết có lợi ích gì? Còn có tập chú nữa, là một phiên bản cho thi tú tài. Đến khi thi cử nhân sẽ là một phiên bản khác. Cùng là một chữ, thi tú tài chỉ cần giải thích một ý. Thi cử nhân phải giải thích toàn bộ ý của phiên bản mới được. Ta thì không được, nhìn liền choáng váng.”
“Ngươi không phải nói bồi ta mà!”
“Bồi, bồi,SS” La Y quẫn, càng thêm giống dỗ con trai: “Nhưng bây giờ ta cũng không hiểu, mời phu tử đến, chưa chắc đã đồng ý dạy cả ta nữa đúng không? Tỷ phu thì dễ nói rồi. Với lại học vấn của tỷ tỷ cũng tốt hơn ta đấy.”
“Vậy được rồi,” Dung Nghi nhếch môi cười: “Dù sao ngươi bồi cùng ta, ta mới thi, ngươi không theo giúp ta, ta sẽ không thi.”
La Y hoàn toàn đổ trên giường không nghĩ nữa, ải du… Con trai, haiz, ngươi rõ ràng học được uy hiếp mẹ ngươi haiz! T T
Hết chương 57
Về quảng cáo
Chương 58: Trang hoàng!
Edit: Hắc Phượng Hoàng
Thời gian giữ đạo hiếu, hai vợ chồng tiếp tục vùi đầu khổ đọc. Phạm tỷ phu thuộc loại nhân vật đánh thẳng vào trong lòng địch nhân, nghe nói muội phu muốn thi tú tài, trực tiếp quăng một chồng thực đề mô phỏng lại đây. Vì thế điều chỉnh giờ giấc thành sáng sớm cưỡi ngựa bắn tên, buổi sáng đọc tứ thư, giữa trưa ngủ, buổi chiều thi thử. Vì trạng thái tâm lý “Thanh thiếu niên”, La Y bảo Dung Nghi dạy nàng cưỡi ngựa bắn tên. Như vậy, tốt xấu Dung Nghi có thể tìm ra chút tự tin, nếu không mà bị lão bà đả kích, sẽ tan mất tính tích cực học tập, làm cho thể xác và tinh thần phát triển không đủ kiện toàn. Khụ…
Dung Nghi quả nhiên vui vẻ, kéo theo tâm tình La Y cũng tốt. Có một lão công hơi ngốc không là chuyện rất thống khổ, ít nhất nàng không sợ cảnh “Mất hứng”. Làm cái gì cũng bị đối phương xỏ xiên, cuộc sống như vậy mới không vui vẻ. Đây cũng là điểm La Y được người khác ưa thích, tức giận sẽ không quá lâu. Phần lớn thời gian thấy nàng đều là cười hì hì, nhìn thôi đã thấy vui mừng rồi. Không ai muốn suốt ngày nhìn cái mặt oán phụ cả đúng không? Cho nên nói, ưu điểm này La Y tương tự Dung Nghi, chỉ là không hiện quá rõ thôi.
Hai vợ chồng cứ như vậy tới lễ mừng năm mới, cuối cùng Dung Nghi cũng đọc nuốt trọn bộ tứ thư. Độ chính xác làm các bài đề mẫu cũng dần dần nâng cao. Điểm này phải cảm tạ con rể mới của Phạm tỷ phu và nhị ca La Y duy trì – – không ngừng cầm bài thi của hai vợ chồng phê duyệt, thậm chí xin nhờ thầy của bọn họ phê duyệt. Năng lực làm bài của hai vợ chồng từng bước tăng lên, loại chuyện có cảm giác thành tựu này, đương nhiên càng làm càng muốn làm, càng làm càng vui vẻ. Hơn nữa ảnh hưởng từ La Y, cuối cùng Dung Nghi bắt đầu dần dần thích đọc sách. A di đà Phật, thiện tai thiện tai.
Đón tết của hiếu kì không có gì để nói, mọi người tụ cùng nhau ăn cơm mà thôi. Lúc gác đêm, La Y lặng lẽ ngăn lại đại nãi nãi, cười lấy lòng: “Đại tẩu, ta có việc nhờ cô đây.”
Đại nãi nãi cười nói: “Vượt lửa qua sông cũng không chối từ!”
“Đại tẩu nói thế, ta không dám lên tiếng nữa đâu, sợ đại ca đánh ta.”
“Phốc, thật sự để ta vượt lửa qua sông à? Nói mau, chuyện gì? Ta có thể làm sẽ giúp ngươi làm.”
“Cái này, những thứ được chia khi ở riêng, ta muốn đổi với cô.”
Đại nãi nãi lộ nụ cười tiêu chuẩn: “Đổi cái gì?”
Lúc này lại thừa nước đục thả câu thì là heo: “Là mấy thứ tơ lụa đồ cổ, chúng ta sau này không dùng được, không bằng cho chúng ta những sách giải trí ở đại thư phòng như 《 nông chính toàn thư 》, 《 thiên công khai vật 》. Ta thích xem.”
Đại nãi nãi cười nói: “Ta lại tưởng chuyện gì? Chỉ là vài cuốn sách, cô thích thì lấy, đổi trác gì chứ, người một nhà thành xa lạ. Tuy rằng chia nhà rồi, vẫn là thân huynh đệ không phải sao?”
La Y lắc đầu cười nói: “Sách là sản nghiệp tổ tiên, theo lý mà nói chúng ta không nên lấy. Những bản đơn lẻ ta không dám lấy. Chỉ lấy chút sách giải trí thôi. Đại tẩu cũng biết ta ham mê nó, nếu phải đặt mua đầy đủ hết, sẽ phải bán không ít đồ vật, như vậy chỉ lợi cho người khác. Không bằng đổi với đại ca, tẩu tử tốt à, cô đi hỏi đại ca giúp ta đi.”
Đại nãi nãi nói: “Ta đồng ý, nhưng cô cũng phải để cho ta đồ tốt đấy. Đồ vô ích ta không nhận đâu.” Dù sao cả nhà không có bao nhiêu người, đại thư phòng kia thiếu chút nữa kết mạng nhện, La Y gả lại đây mới trở mình một ít.
“Nhất định nhất định,” La Y cao hứng cực kỳ: “Ngày nào đó Đại tẩu chuyển hết nhà kho của ta đi ta cũng không có ý kiến gì.”
“Phi! Cứ làm như ta là cướp giật không bằng.” Đại nãi nãi nói: “Ta cũng không nói vòng vo với cô, nhà chúng ta là cái dạng gì ngươi cũng biết. Cô đã muốn đổi, ta không cần cái khác, đưa ta vải dệt cũ của các ngươi là được rồi.”
“Cô muốn cái đó làm gì? Tuy nói chất lượng tốt, nhưng hình thức cũ, thỉnh thoảng mặc còn đỡ, ngày nào cũng mặc thì thế nào?”
“Ta giữ lại để khen thưởng người.” Đại nãi nãi lặng lẽ nói: “Hàng năm đều phải thưởng xuống không ít, lấy mới lãng phí lắm. Cũ nhưng chất lượng tốt, lại thể diện. Ta không còn cách nào khác, tiền lời càng ngày càng tệ. Ở riêng sớm thế đúng là thiệt thòi cho các ngươi. Trong lòng ta cũng khó chịu, nhưng không có cách nào cả, mong rằng ngươi thông cảm. Những cái mới mẻ ta không cần, ngươi chọn lựa ra cái ngươi không thích là được, dù sao cũng là mang đi thưởng người khác.”
La Y gật đầu: “Nhà chúng ta nên tiết kiệm.” Về phần tiết kiệm thế nào, mở miệng chính là đắc tội với người, nàng vẫn nên giả ngu thì tốt hơn.
“Nhìn cô dường như muốn nói lại thôi, còn có chuyện gì nữa? Nói đi.”
La Y mặt hiện trắng xanh đỏ, rất ngại ngùng: “Cái này… Trước kia sửa sang nhà có giữ lại vật liệu gỗ, có thể cho ta sao?”
Đại nãi nãi chỉ kém không trừng mắt lên, chỉ một ít đồ này đỏ mặt làm cái rắm gì, đệ muội này rõ là thành thật: “Xếp chồng chất trong khố phòng đấy, bản thân mình đi chọn đi. Nhưng mà không có đồ tốt đâu, vừa bẩn vừa lộn xộn. Cô trực tiếp mua là tốt hơn.”
La Y xin lỗi nói: “Ta dùng nhiều gỗ du, mua bên ngoài e là người ta đưa cây mới, chỉ tổ hấp dẫn sâu mọt.”
Đại nãi nãi gật đầu: “Để đấy cũng chỉ phủ bụi thôi, cô thích thì sai người chuyển đi. Chỉ là chúng ta vẫn trong hiếu kỳ, động tĩnh đừng quá lớn là được.” Nói tới đây, đại nãi nãi lại nghĩ nghĩ: “Ta nói thật lòng, các ngươi cũng không được bao nhiêu thứ. Đồ dùng gia đình, trong khố còn nhiều, chỉ không mới thôi, có vài thứ bằng gỗ lim. Đến lúc đó cô cứ việc mang đi là được.”
La Y vẫy tay: “Không cần, không cần, phòng ở kia của ta không lớn, của hồi môn cũng có nhiều. Đến lúc đó thêm chút vật liệu gỗ du cũ là đủ rồi.”
“Tùy cô, trong nhà có cô cứ việc cầm đi.”
“Đa tạ đại tẩu.”
Đại nãi nãi lắc đầu: “Cái này có gì đâu? Cô nghĩ giúp ta mấy đồ làm tặng lễ được đấy.”
La Y gật đầu: “Cô tìm vài chiếc đèn lồng sành sáng tới, ta làm vài cái làng trúc luỹ cho cô, dùng để dỗ trẻ con họ hàng là tốt nhất.” Cảm tạ CCTV (China Central Adult Video), cảm tạ internet vạn năng.
Đại nãi nãi quả nhiên mĩ mãn thu nhận.
Giải quyết đại sự vật liệu đồ dùng gia đình xong, tâm tình La Y tốt hơn. Nhà kia đã cũ nát đến độ không ở được, chỉ bề ngoài thoạt nhìn giống nhà ở thôi. Phỏng chừng Hầu phủ vứt đó vài năm chưa từng trông coi gì. Dứt khoát phá đổ rồi xây lại. Nhà ở nhất định phải làm hai tầng, bù lại gian phòng không đủ. Nhưng lại không thể là hai tầng thực, nàng còn phải đau đầu vì ánh sáng đây. Ở trong này, chịu không nổi nhất chính là phòng đón ánh sáng. Cửa sổ phổ biến sử dụng song cửa gỗ hoặc là minh ngói(?). Minh ngói có thể không thấm nước, không dễ dàng vỡ, tính giữ ấm hơn giấy, nhưng lấy ánh sáng bi kịch hơn giấy trắng nhiều.
Minh ngói là một loại kiểu nửa vỏ sò, bởi vì không theo qui tắc hình dáng nào, song cửa bằng gỗ cũng phải dựa theo kích thước minh ngói mà làm các ô vuông lớn nhỏ, hình thành hình dạng không theo quy tắc khá xinh đẹp. Loại cửa sổ này vùng Giang Nam hay dùng, phương bắc hay dùng cửa gỗ hơn. Nhưng La Y muốn dùng chắn trên cửa, nhất định không thể làm như giấy gặp mưa là hỏng. Đây cũng là nguyên nhân vì sao kiến trúc cổ cần có mái hiên.
Trong tháng giêng, hai vợ chồng nghỉ đông. La Y hoàn toàn rập khuôn một bộ chế độ dạy học đời sau – – ai bảo nàng không có bản sự chế định ra bộ mới chứ? La Y nhân cơ hội vẽ bản thiết kế phòng ở góc nghiêng 45°. Bình thường mà nói, lúc này nóc nhà là tam giác đều, La Y ở góc phía sân tô đậm thêm chút, toàn bộ làm thành cửa sổ, dùng để lấy ánh sáng. Trong phòng không dùng như ban đầu, mà dùng kiểu dáng dân cư Quảng Đông. Trong phòng thiết kế lấy một nửa là lấy ánh sáng, một nửa kia là hình thức cửa sổ lầu các quay hướng khác. Đây là vì để tránh cho ngày sau dân cư nhiều lên che hết nắng, có thể trở thành không gian cất giữ đồ đạc. Cho nên nói là hai tầng, trên thực tế chỉ có một tầng rưỡi. Dù sao phòng ở trên cao cũng không thoải mái.
Ngoại trừ chính phòng dựa theo kiểu dáng truyền thống, toàn bộ cửa khác dùng kiểu Thanh triều, tức không có cái gọi là tường tồn tại, tất cả cửa đều có thể mở ra. Sau đó là tủ quần áo sao chép toàn bộ, ách, là tham khảo toàn năng cải tạo nơi ở Vương Trung, tường ngăn kiêm tủ quần áo. Cộng thêm các phụ trợ khác, như vậy là có thể y theo ngày sau dân cư tự do điều tiết. Còn có giường trẻ con, La Y thiết kế giường tầng, phía dưới là tủ quần áo và giá sách, phía trên là giường. Cực lực tiết kiệm không gian, dù sao thì phòng ở cũng làm cao, không sợ áp lực.
Một tầng giường đúng là sửa lộn xộn lung tung, gần như tất cả ván giường có thể xốc lên, bên trong toàn bộ đều là không gian chứa đồ. Phòng hạ nhân đầy gỗ vụn, tấm vật liệu gì cũng có. Gần như đều là giường tầng. Tiểu nha đầu, các tiểu tử ở một phòng, là mô phỏng kí túc xá đại học để tiết kiệm không gian. Cây thang lên giường trên dùng ngăn kéo thu lại, dù sao hạ nhân cũng không có nhiều hành lý, gầm giường có ngăn kéo, tiết kiệm cả rương gỗ.
Chính phòng vẫn dùng giường giá – – đây là đồ cưới, La Y còn làm một ngăn trống ở đỉnh giá giường, chuẩn bị giấu tiền riêng. = =|||, cái này đừng vẽ ra tốt hơn…
Tóm lại, từ thế giới chuồng bồ câu xuyên việt về đây, giở mọi mánh khóe tiết kiệm không gian, tận dụng tối đa 300 mét vuông. Nàng còn thiết kế dự phòng cần ròng rọc đồ dùng gia đình. Chỉ là hiện tại đồ kim loại không nhiều, không biết có thể dùng gỗ thay thế không. Thứ này nàng không hiểu, giao cho thợ mộc chuyên nghiệp vậy.
Vì kiểu dáng, La Y chạy toàn bộ mỗi góc Hầu phủ, tham khảo chung quanh. Đùa vui đến quên cả đất trời. Dung Nghi đương nhiên cũng không ngoại lệ, đưa ra các loại đề nghị, đặc biệt phối hợp thẩm mỹ và nhan sắc. Chung quy là công tử hầu môn, trụ cột còn ở đấy. La Y cũng vui vẻ nhận, lãng phí N tờ sơ đồ phác thảo. Cuối cùng lại tiêu hao vẻn vẹn một tháng, vẽ được bản vẽ dày 5cm màu sắc rực rỡ thêm ba loại nhan sắc chú thích. Đương nhiên đã sắp xếp thứ tự rồi. Đóng thành hai quyển sách. Quyển thượng là kết cấu đình viện phòng ốc, sân, các vị trí sắp đặt, quyển hạ là thiết kế nhà ở.
Đóng sách xong, nói rõ thiết kế, La Y trực tiếp đưa cho Cẩm Tú. Thiệu Y sau khi kết hôn, không tiện phiền toái hắn. Đặc biệt Tứ tẩu tân hôn đã bị con chuột của nàng làm hoảng sợ, nàng luôn có chút ngại. Về phần nam nhân của Cẩm Tú, sai sử không hề áp lực. Nam nhân của tỷ muội, vốn để cho người ta sai sử. ╮(╯_╰)╭. Phạm Thế Tuấn nhận được hai quyển sách bản thiết kế giống nhau trực tiếp quẫn, nói với Cẩm Tú: “Đây là Tam muội muội của nàng nghĩ ra?”
Cẩm Tú nói: “Nghe nói thế. Khi về kinh ta có đi lại, cũng nghe nhóm thái thái, nãi nãi nói nàng lanh lợi, có thể nghĩ ra được những thứ người ta không tưởng tượng nổi. Trong khuê phòng không thường làm như vậy, nhưng có làm mấy đồ chơi kì quái.”
“Kinh thành người nhiều đất thiếu, vật này rất có tác dụng với dân chúng phổ thông, không biết có được mở rộng không?”
“Ta hỏi nàng xem.”
Nhận được thư của Cẩm Tú, La Y nghĩ đương nhiên có tác dụng với dân chúng. Đời sau phòng trẻ một nửa đều là giường tầng, nhà nghèo đa số dùng giường hộp. Không phải bởi vì phòng ở quá nhỏ sao? Nhưng nàng không muốn gánh cái thanh danh này, mặc dù nói mình có nhiều ý nghĩ, nhưng nền lại là trí tuệ của người khác. Nhận thanh danh không hoàn toàn là của mình, nàng không mặt dày như thế. Hồi âm nói tùy tỷ phu mở rộng, chỉ đừng dùng tên của nàng. Dù sao hai chữ Thám hoa đại biểu rất nhiều vinh quang, thêm một chuyện không nhiều ra bao nhiêu, thêm con rận không ngứa thêm mà!
Dung Nghi không nghĩ ra: “Tại sao phải nhường tỷ phu nhận đảm đương? Sau này ta mở xưởng làm đồ dùng gia đình không được sao?”
La Y cười nói: “Có gì tốt chứ? Thứ đó hai mắt người nhìn có thể học được, chỉ là hư danh. Nữ nhân vang danh lớn không tốt.” Tự kỷ một chút mà nói, bộ dàng nàng cũng dễ coi. Ngộ nhỡ làm cho người ta tạo ra cái tài mạo song toàn gì đó, bị Nghiêm Thế Phiên cướp đi làm tiểu lão bà đây chẳng phải là hộc máu à? Dung Nghi không tốt chỗ nào, nhưng ít nhất nàng là chính thê. Ối, suy nghĩ nhiều rồi, không nhìn, không nhìn!
Dung Nghi thở dài, vốn liếng đắc chí thật tốt. Nhưng mà bằng hữu của hắn đều rất lâu rồi không gặp, không có ai để khoe cả. Thôi đi.
Phạm Thế Tuấn nhận được hồi âm chỉ cười cười. Nề nếp gia đình Tiêu gia quả nhiên nghiêm cẩn, danh bất hư truyền. Sai người tới lấy ít vật liệu gỗ từ An Dương Hầu phủ. Tính cả bản thiết kế, thợ mộc còn làm được tất cả các vật nhỏ kia, chẳng những làm miễn phí sửa phòng ở, đánh đồ dùng gia đình cho La Y, làm cho hắn buôn bán lời mấy chục lượng bạc về. Ở cổ đại, dân luôn cực sợ quan viên. Huống chi là quan viên biết thiết kế đồ dùng gia đình, công tượng kia càng không dám ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu. La Y chưa hết hiếu kì, Phạm Thế Tuấn sẽ không thúc giục bọn họ. Làm một nhà nhỏ như thế, cứ thế tỉ mỉ giằng co hơn một năm mới làm xong toàn bộ. Ngày kết thúc công việc, cách ngày La Y ra hiếu chỉ có nửa năm, thời gian vừa khéo. Mọi chuyện thuận lợi.