-
Chương 49+50
Chương 49: Trở về
Edit: Hắc Phượng Hoàng
“Nhưng mà…”
Vinh Trăn đánh gãy lời hắn: “Nhưng mà cái gì? Từ nay về sau huynh sửa lại đi, an phận mà sống với tẩu tử. Muội là cô nương, có thể làm cái gì? Di nương càng là… nửa nô tài! Ngày sau huynh còn phải dựa vào tẩu tử mà sống.”
“Nàng chạy rồi, sống cái rắm ấy!” Dung Nghi nhắc tới đây sẽ tức giận.
Vinh Trăn thầm nghĩ, việc huynh làm mà đúng à? Chỉ là muội muội khó mà nói những lời này, đành vội la lên: “Vợ chồng nào mà không cãi nhau? Nàng dâu cãi nhau về nhà mẹ đẻ là thường thôi, huynh đi đón về là được rồi”
“Được rồi được rồi được rồi, rốt cuộc là nam nhân lớn hay là nữ nhân lớn hả? Mặc các ngươi. Ta mới không đi đón, các ngươi đừng đến làm phiền ta.”
Vinh Trăn tức cái ngã ngửa, nàng vốn không có nhiều thời gian, chỉ có thể nói vài lời quan trọng. Không ngờ bào huynh lại không ổn tới mức này, nghĩ về sau di nương còn phải dựa vào hắn dưỡng lão, đã cảm thấy tiền đồ xa vời. Nàng xem như nhìn thấu, ngày sau nhất định không thể gả loại hỗn đản này! Nhưng rốt cuộc trước mắt này là ca ca của mình, không khỏi lại nhịn tức khuyên vài câu. Dung Nghi nếu nghe khuyên sẽ không phải bộ dáng này, nói mấy câu làm Vinh Trăn tức khóc bỏ đi. Người bên cạnh Dung Nghi đã thay đổi hết từ lâu, Hải Đường chết rồi, nhũ mẫu đã sớm về hưu, một người quen cũng không còn, càng không có người tới khuyên nữa. Chỉ bằng Dung Nghi tiếp tục hùng hùng hổ hổ, còn truyền chuyện phiếm đầy phủ. Mọi người càng khinh thường vị “Tứ Gia” này.
Thương tổn gân cốt động một trăm ngày, Dung Nghi bị ăn đau nằm hơn nửa tháng mới xuống giường được. Xuống giường mới phát hiện mình bị giam lỏng ở trong sân không được ra ngoài, ngay cả hoa viên cũng không cho đi. An Dương Hầu vì chuyện này giận chó đánh mèo sang Tiết di nương, đóng Tiết di nương cấm đoán. Trừ gả đi ra ngoài Dung Phúc, Tiết di nương, cũng chỉ có Vinh Trăn ngẫu nhiên mang một ít đồ đến thăm Dung Nghi.
Dung Nghi bị giam mốc meo, ngay cả sách giải trí cũng không có mà xem. Nội thư phòng bị La Y chiếm lấy, duy nhất xem biết chỉ có 《 tam nói nhị chụp 》đã từng xem qua. Những cái 《 Mộng Khê bút đàm 》 đúng là chút thể văn ngôn, nhìn không phải tiêu khiển mà là hao tổn tinh thần. Đành phải suốt ngày ngẩn người với mấy gốc cây cỏ hậu viện. Thỉnh thoảng bị nữ nhi khóc rống ầm ĩ vài câu.
Thỉnh thoảng đi xem nữ nhi, cũng có cảm giác đau đớn. Những nữ nhân của hắn, trừ La Y còn sống, không có ai yên lành cả. Nghĩ tới Vinh Trăn nói không khỏi trong lòng phẫn uất, đều chung một cha, dựa vào cái gì thứ xuất lại kém nhiều như thế? Trên sách còn nói nữ tử phải hiền lương không đố kị mà, quả nhiên những gì trên sách đều là thối hoắc. Mẹ cả hiền lương sẽ nhốt hắn ở trong này sao? Cứ như là Đại ca không làm ra chuyện trêu trọc như hắn không bằng ấy, năm đó đánh nhau với Tam tiểu tử Nhạc Xương phò mã gia, có bị xước da một chút, khóc con như chết cha chết mẹ. Lão gia chỉ giả vờ giả vịt muốn đánh, đã lấy cái chết ra ngăn. Lão gia đánh hắn chỉ kém không ở bên cạnh trợ uy. Hừ, đúng là nữ nhân mặt Bồ Tát lòng dạ rắn rết!
La Y ở nhà mẹ đẻ hơn một tháng, mặc dù biết cứ như vậy không phải là biện pháp. Trưởng bối nhà bọn họ không có khả năng cho nàng ở nhà mẹ đẻ cả đời, nhưng được chăng hay chớ. Có ăn thì ăn, có ngủ thì ngủ. Một tháng đã mập được lên một chút. Đến tháng tám, Thái phu nhân đại thọ bảy mươi, còn không quay về thì không được. Đành phải đi ba bước dừng một bước lên xe trở về Hầu phủ.
Thái phu nhân đang xem thọ lễ, tâm tình tốt lắm. Nhưng khi nhìn thấy La Y, mặt liền trầm xuống. Nhàn nhạt nói: “Ngươi đi về trước đi.”
La Y hành lễ lui xuống. Loại thời điểm này về nhà mẹ đẻ, tất nhiên là bị trách móc rồi. Nếu nàng đã chọn về một tháng sống vui vẻ, cũng đừng oán giận người ta không cho nàng sắc mặt tốt.
Trở lại Thanh Quỳ Viện, Dung Nghi đang nhàm chán xoay vòng vòng. Nhìn thấy La Y, cũng đồng dạng không nể mặt hừ một tiếng, dỗi vào nhà, đóng cửa ngăn La Y ở ngoài.
La Y gọi Hướng ma ma đá cửa phòng một cái, không nhìn Dung Nghi dại ra, đi làm việc của mình. Quần áo cho vào trong ngăn tủ, lấy ra từng sợi châm tuyến, thọ lễ Thái phu nhân là phải đưa, ít nhất trên mặt mũi phải qua. Dung Nghi thấy La Y sắc mặt đen sì, thức thời không dám trêu chọc. Hắn hiện tại bị giam cầm ở bên trong, bị đánh cũng không có chỗ cáo trạng. Có thể thấy được người chính là như vậy, ban đầu chiếm thượng phong, cơ bản một đời đều có thể chiếm thượng phong. Bởi vậy mới luôn có người thích loại chuyện ra oai phủ đầu, bởi vì hữu dụng mới kinh điển thôi.
Sinh nhật Thái phu nhân là mùng sáu tháng tám, hôm nay mới là mùng một, mặc dù là thỉnh năm ngày cũng chưa tới ngày. Lệ thường mời từ đầu tháng tới mùng tám. Dung Nghi vốn là người rảnh rỗi, mọi người đều biết bọn họ một đám bị đánh, bởi vậy bị giam lại cũng không ai hoài nghi, càng không ai hỏi lên. La Y càng không phải là quản sự, nhiều nhất ngày mở tiệc chiêu đãi bận rộn ra ngoài đón khách một chút mà thôi. Trước mắt Thái phu nhân miễn nàng thỉnh an, mặc dù không phải cùng đãi ngộ với Dung Nghi, nhưng cũng tương đương. Nàng tạm thời không đi đằng trước ganh tỵ, đành phải vuốt thuận gia vụ trước.
Quần áo Đại tỷ nhi thiếu nghiêm trọng, tuy rằng đủ mặc nhưng lại cách tiêu chuẩn thiên kim Hầu phủ thiếu rất nhiều. Chăn mềm lộn xộn, tháng tám đã là Trung thu rồi, vẫn dùng mấy cái chăn mùa hè chồng lên nhau. May mắn có nhũ mẫu, nếu không không biết bị đói bụng khôn nữa. Mở vải tã bọc ra thấy mông nhỏ tím đỏ rồi. Nàng chưa từng nuôi trẻ nhỏ, nhưng không phải trên tivi mỗi ngày đều nói mặc tã giấy XX mông sẽ không bị đỏ sao? Cũng biết mông đỏ khẳng định không phải là chuyện tốt. Bèn sai người đẩy nhanh tốc độ đi lĩnh chăn, đi làm quần áo. Mông đỏ làm thế nào? Tóm người bà tử tới hỏi, lại sai người đi phòng bếp xin dầu chè. Còn có, những chỗ lốm đốm chấm đỏ này hình như là bị rôm? Ối trời ạ, ở tháng tám mọc rôm sảy, các ngươi có thể tưởng tượng được không? Ở đây không có phấn rôm nhưng thật ra có thuốc. Vấn đề là hiện tại ai thèm nghía nàng chứ? Cũng may là nhiều người biết, lại khiến người đi phòng bếp lấy bột ngô, nháo nhào đi làm, hai ngày kế tiếp đúng là khỏi. Cũng may rôm không nhiều lắm, nếu không nàng không biết phải làm sao.
Giày vò với nhỏ xong lại phải chuẩn bị cho già. Thọ lễ Thái phu nhân, phòng bọn họ không có thứ gì đáng giá, chỉ có thể làm thêu thùa. Dương ma ma làm cho vài đôi dép lê các màu, xem như khéo léo. Lại có bản kinh Phật kia là nàng tự tay thêu, chữ của nàng vốn tinh tế, đầu bút lông không đề cập cái gì nữa, nhưng cơ bản phù hợp thẩm mỹ, chỉ đừng so với Tú tài là được. Thêm vài thứ thêu thùa nữa ứng phó cho qua.
Thái phu nhân thu được thọ lễ của La Y, dép lê lại khiến bà mắt sáng lên một cái. Người già thường giống như đứa trẻ, những thứ mới lạ đều thích. Nhìn lại kinh Phật, thở dài một hơi. Mặc dù vẫn có chút ý kiến với La Y, nhưng tâm tình vẫn tốt lên một chút.
Đại thọ bảy mươi đi qua ngay sau đó là tiết Trung thu. Hầu phủ còn nhớ tiết Trung thu tiến cống lễ vật, đèn lồng kiểu dáng lồng con cua kia, chế từ vàng khảm nạm đá quý, xanh vàng rực rỡ. Nghe nói Thái hậu mừng rỡ, tặng lại một đôi đèn lồng ngà voi chạm trổ. Làm cho Hầu phủ dâng lên. Tuy rằng không đáng giá tiền nhưng được thể diện. Thái phu nhân không phải là người thích gây khó xử người mình, tức giận với người chỉ tổ mệt mình, cũng lười tức giận với La Y. Chỉ là không thích bằng trước kia nữa. La Y trước đó nỗ lực giờ thành số 0, lại phải làm lại từ đầu.
Mặc dù là bận rộn thọ yến và Trung thu, cảm giác chủ mẫu trở về chính là không giống với. Ít nhất đại tỷ nhi là thật sự mập ra một vòng – – trước kia hạ nhân thật sự rất lăn lộn. Đứa nhỏ luôn không thoải mái, đương nhiên gầy. Huống chi bởi vì không thoải mái còn khóc nhiều, khóc nhiều thì không khỏe, tiêu hóa không tốt còn trào sữa. Người lớn còn không chịu được hành hạ như thế, huống chi là trẻ con chưa đủ trăm ngày.
Dung Nghi rãnh rỗi phát điên, tiến lại gần lấy lòng nói: “Quả nhiên vẫn là nãi nãi, vừa về nhà Đại tỷ nhi không khóc rống nữa.”
La Y liếc mắt nhìn hắn: “Thế hóa ra ngươi ở nhà là người chết hả? Nghe nói khuê nữ ngươi tiệc đầy tháng cũng không làm, ngươi không biết kêu một tiếng?”
Dung Nghi xấu hổ cười cười: “Đây không phải là lão gia đang nổi nóng à.” Nói đến đây lại rất tức giận: “Phu nhân cũng không đề cập tới, tám phần là cố ý đấy!”
“Ngươi đây là hận cực lớn?”
“Không được à? Bà ta quá thiên vị! 《 Nữ Giới 》đều đọc vào… trong bụng rồi!” Dung Nghi tức giận bất bình nói: “Bà ta lại đưa di nương đến từ đường rồi!”
“Nhất phẩm, tứ trục cáo mệnh.”
“Hửm?”
La Y tiếp tục nói: “Nhị phẩm, tam trục cáo mệnh. Tam phẩm tứ phẩm nhị trục cáo mệnh…”
“Đây là cái gì?”
La Y nhíu mày: “Ngươi quan cư nhị phẩm, là có thể thay di nương ngươi tránh cáo mệnh tranh giành khẩu khí, ngươi có thể sao?”
Dung Nghi thông minh không tranh luận vấn đề này nữa, chỉ có thể nói lảng ra chuyện khác: “Ngươi đối xử rất tốt với Đại tỷ nhi đấy thôi, xem đi, rất cẩn thận. Đại tỷ nhi thích ngươi đấy.”
La Y trực tiếp chuyển đề tài: “Đã nghĩ ra tên cho con gái ngươi chưa? Theo quy củ là cha đặt.”
“Nữ hài tử nên đặt tên là gì, đơn giản là Hoa nhi, Đoá Nhi, Xảo nhi Thúy nhi.”
La Y trợn trắng: “Ngươi coi đấy là tam đẳng nha đầu trong phòng à, phu nhân không đập chết ngươi! Không biết mất mặt.”
“Ngươi giỏi, ngươi đặt đi? Không phải ngươi đọc rất nhiều sách sao?”
“Phi, mắc mớ gì tới ta, không phải ta sinh.” La Y mới không ôm lấy việc này đâu.
“Phi, tên của ngươi không phải phu nhân nhà ngươi đặt à?”
“Tổ phụ đặt, không bằng ngươi đi tìm lão gia đặt một cái?”
Dung Nghi rút rút khóe miệng, tên của mấy người bọn hắn là ông nội tìm tộc nhân đặt cho đấy, hắn đi tìm cha hắn, thuần túy chính là tìm đánh.
La Y nâng trán: “Thôi, để ta đặt vậy. Gọi ‘Lục Trúc’ được không?”
“Lục Trúc? Sao giống tên của nha đầu thế?”
La Y chịu rồi: “Đó là hình dung quân tử đấy!”
“Mà ta nghe thành tên nha đầu đấy, cái gì Hồng Ngọc Lục Châu kia, toàn là tên của nha đầu.” Hơn nữa còn là thuộc về tiểu lão bà.
La Y giận dữ: “Vậy thì gọi Quỳnh Dao tốt lắm!”
“Ừ, ừ, tên này hay! Nghe rất có văn hóa.”
La Y ngã xuống đất… Không được, quyết không thể gọi tên này, nàng rất chán ghét. Còn nuôi tình yêu làm tín ngưỡng, lấy tiểu tam cho nữ nhi theo đuổi, mặc dù không phải nàng sinh cũng đủ khiến nàng hộc máu. Đành phải đứng lên yếu ớt nói: “Vẫn nên gọi Quỳnh Anh thôi.”
“Cũng được, dù sao cũng hay hơn Lục Châu kia.”
“Ta đây đi báo cho Lão thái thái và phu nhân biết nhé?”
“Đi đi.”
“Nói ngươi đặt à?”
“Ai, ngươi thật thương ta.” Dung Nghi rất vui vẻ: “Nhưng bọn họ không tin đâu, nói thẳng là ngươi đặt đi. Làm mẹ đặt tên cho nữ nhi cũng bình thường thôi mà. Chờ ngươi sinh con ta lại nghĩ.”
La Y bĩu môi, nghĩ hay nhỉ, ta mới không đồng ý sinh con cho ngươi đâu.
Hết chươ
Chương 50: Ô long*
Edit: Hắc Phượng Hoàng
—–***——
*ô long: chuyện gây xấu hổ, dở khóc dở cười.
Trước và sau Trung thu là khoảng thời gian thư thái nhất. La Y đun ấm trà, đặt ở bếp lò nhỏ đun, bên cạnh là mấy đĩa điểm tâm. Còn học đòi văn vẻ cho một lò hương, đương nhiên nàng là người phàm tục chỉ đốt vỏ cam thôi. Cầm xem bản 《 Thủy Kinh Chú 》, bên cạnh không quên đặt một quyển từ vựng, rất nhàn nhã thoải mái.
Dung Nghi không xem nổi những sách này: “Ngươi tìm một vài quyển sách giải trí đi, ta nhàm chán muốn chết rồi.”
La Y buông sách, bất đắc dĩ nói: “Ta xem toàn là sách giải trí mà. Chẳng có liên quan nào tới sách thi cử cả.”
“Nhưng ngươi không biết là xem mệt sao?”
La Y thở dài: “Mệt chứ, đây không phải là do nhàm chán sao?”
Dung Nghi nghẹn lời: “Có một loại gọi là thoại bản* đấy!”
*thoại bản: Lối viết văn học cho người học ít xem dễ hiểu, như những câu chuyện thường ngày….
“Ta đã nói rồi, khó xem. Tình tiết nhàm muốn chết, lại không phù hợp lẽ thường. Đặc biệt là tài tử giai nhân gì đó càng kỳ quái hơn.” La Y nói liền bi phẫn, tìm sách là một việc rất thống khổ. Lúc trước Tứ đại trang văn học mạng, quét tới đảo đi cũng chẳng có mấy cuốn hay mà đọc. Huống chi hiện tại.
Nói tới đây, Dung Nghi liền oán niệm: “Phi, lẽ thường là cái gì? Trên sách còn nói phụ từ tử hiếu đấy, không phải bất hiếu ngay một đống đấy thôi.”
“A, Tứ Gia ngài cũng biết ngài bất hiếu à?”
“Ngươi một ngày không xỏ xiên ta vài câu sẽ chết à?”
“Sẽ không, chỉ không thoải mái thôi.”
“Có thể thấy được trên sách đều là nói dối, cả đám tam tòng tứ đức đều chỉ treo trên bờ môi thôi.”
La Y nghe thế quăng luôn sách trên bàn: “Để ta nói cho ngươi cái gì là 《 Nữ Giới 》 nhé?”
“Không phải là tam tòng tứ đức sao?”
“Điều kiện tiên quyết của tam tòng tứ đức là cái gì?”
“Hửm?”
La Y đâm ngực Dung Nghi từng phát từng phát: “Vâng! Phu! Hiền! Là! Phu! Có thể! Chịu!”
Sau đó trợn trắng: “Tam Tự kinh còn nói, con bất hiếu là tội của cha. Ngươi làm cha đã không ra gì, trách con không hiếu thuận ngươi hả? Vợ chồng cũng giống vậy, quân thần nghĩa, vợ chồng thuận. Không phải nói thê tử một mặt thuận theo, nếu trượng phu không hề làm đúng, không đáng lấy khuyên can, đồng dạng thuộc về phạm trù không hiền lành. Tỷ như vợ Nhạc Dương tử, chính là câu chuyện chồng trên đường bỏ học về nhà, chặt đứt vải vóc giáo dục vị hôn phu trở về học đường công thành danh toại. Thê tử như vậy được tất cả mọi người tán dương.”
“Còn có, Trưởng tôn hoàng hậu kính cẩn chầu vua Đường Thái Tông được Ngụy Chinh, Mã hoàng hậu khuyên can Minh Thái Tổ. Người nào mà không được sử sách khen ngợi? Mộc Lan còn tòng quân thay cha đấy, lại càng không nhã nhặn thùy mị đâu.”
“Hì, vậy theo cách nói của ngươi, trượng phu không tốt, không cần phải thuận theo?”
“Không phải cách nói của ta, là đạo đức thế gian.” La Y lắc đầu: “Ngươi giống như một đứa bé, cái gì cũng không hiểu, làm cho người ta kính trọng ngươi chẳng phải là làm khó người khác à?”
“Ta không hiểu cái gì? Không hiểu thi thư thì không đúng tý nào hay sao?” Dung Nghi biện giải.
“Ngươi có ích lợi gì?” La Y hỏi lại.
“Ngày sau quyên quan, đương nhiên có cáo mệnh cho ngươi.”
“Dưới lục phẩm không có cáo mệnh…”
“Tóm lại đến lúc đó là được rồi. Nếu ta là phu nhân nuôi, còn có thể được tứ phẩm ngũ phẩm đấy.”
“Đó là nói nhàm mà thôi…” La Y thở dài : “Ngươi có vẻ oán niệm rất lớn với phu nhân?”
Dung Nghi nhíu mày: “Không thể ư?”
“Là không thể.”
“Không ngờ như thế ngươi không thấy uất ức à?” Dung Nghi nói: “Trong viện của chúng ta cái gì cũng kém nhất, dựa vào cái gì hả?”
La Y nghiêm mặt nói: “Chỉ bằng ngươi là nha đầu nuôi!”
“Ngươi!”
“Ta cái gì ta? Thê giả đủ dã, lão gia phu nhân môn đăng hộ đối, mang theo tuyệt bút đồ cưới vô số nhân mạch tới đây, nuôi một đống đứa nhỏ giống như nô tài, đến lượt ta ta cũng không cao hứng!” La Y cả giận nói: “Ngươi thiếu oán giận này kia, đứng đắn đọc thêm vài cuốn sách, có gan ngươi dựa vào chính mình tạo đường công danh! Dựa vào trong nhà, dựa vào trong nhà có ích lợi gì? Mẫu thân ta tính tốt đấy? Tính người tốt đấy? Đã chết mới ba năm, ta đã bị người ta bán tới nhà ngươi rồi! Nếu ta là nam nhân, có thể đi ra ngoài buôn bán cũng được, thi công danh cũng tốt, có phải đến nông nỗi này sao?”
“Trên sách kia không phải nói ‘Coi như mình sinh’ * sao.” Dung Nghi miễn cưỡng nói.
“Sách thối hoắc mà ngươi cũng nghe! Coi như mình sinh, thế nào là coi như mình sinh ra? Không phải trong bụng ta bò ra vì sao phải đối xử bình đẳng? Huynh đệ ruột dòng chính, cha mẹ còn thiên vị đấy. Ngươi đừng chỉa vào ta có thể đến mức đó. Nếu ta có đứa con vợ lẽ như ngươi, sớm bóp chết rồi, miễn cho lãng phí lương thực.” La Y nói: “Nhà các ngươi là thượng bất chính hạ tắc loạn!”
“Chỉ ngươi cao quý! Nhà các ngươi mới giả bộ thanh cao đấy!”
“Coi như bỏ đi.” La Y vẫy tay: “Nói với ngươi vừa nói đã tức, chỉ tổ bực mình. Ta thực sự hết hi vọng với phế vật ngươi rồi. Trong lao lắc lư một vòng, còn trông cậy ngươi thi công danh á? Đi chỗ khác mát mẻ đi, đừng quấy rầy ta xem sách.”
Dung Nghi đẩy lư hương rớt trên đất: “Ngươi đừng quá đáng!”
La Y cười lạnh: “Quá đáng thì thế nào, không quá đáng thì thế nào? Ngươi có thể làm gì được ta hả? Có gan ngươi nói hưu thê đi? Có gan ngươi tạo một phen sự nghiệp đi, đến lúc đó ta dập đầu, bưng nước rửa chân cho ngươi được không? Không được thì lượn đi cho nước nó trong.”
“Một ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi dập đầu nhận sai!” Dung Nghi giận điên lên.
La Y không thèm nâng mắt: “Ta chờ.”
Dung Nghi đẩy sập cửa đi ra cửa viện, ra đó bị chặn lại trở về. Đành phải ở trong sân ném cây phát tiết. La Y cũng rất tức giận, mỗi lần đụng tới Dung Nghi liền tức giận, sách tối nghĩa khó hiểu càng không nhìn được. Đành coi mảnh sợi trước mắt là Dung Nghi, cầm kéo ra cắt! Cắt! Cắt chết ngươi đồ bệnh thần kinh!!!
Hai người trải qua một trận ầm ĩ này, quan hệ lại về thời kì chiến tranh lạnh. La Y càng thêm vô lực, nàng cảm thấy giống như mọi chuyện đều không có ý nghĩa gì. Lần này có thể về nhà mẹ đẻ ở một tháng, nhà mẹ đẻ đã rộng lượng rồi. Ly hôn thì đừng có mà tưởng. Chết thì lại không dám, nếu xác định chết có thể trở về, đương nhiên không cần nói hai lời, nhưng ai biết sau khi chết sẽ ra sao? Đã xuyên việt rồi, ngay cả có ý kiến cũng không được nói. Haiz, thật sự là thể xác và tinh thần mệt mỏi.
Hiện tại nàng và Dung Nghi đều bị nhốt ở nhà, hai người cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy. Hai người lại đang giận dỗi, cơ bản mỗi ngày đều cãi nhau. Hạ nhân trong viện cũng thông thường. Không phải Dung Nghi rảnh rỗi làm phiền La Y, chính là La Y xem Dung Nghi không vừa mắt. Tóm lại các loại giày vò, đặc biệt Dung Nghi phát giận có thói quen quăng đồ đạc, còn gọi La Y sai Hướng ma ma rút hai bữa. Thật sự là phá sản!
La Y quả thực ngửa mặt lên trời thở dài, cuộc sống thế này sống thế nào đây a a a a.
Không được, phải nghĩ biện pháp! Tuyệt đối phải nghĩ biện pháp!
Lấy giấy bút, trước viết ra tật xấu của Dung Nghi.
Một: thất học. Hai: háo sắc. Ba: uống rượu. Bốn: vô năng. Năm: đầu óc tối dạ.
Điểm thứ nhất, điểm thứ tư, điểm thứ năm cơ hồ là trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào giải quyết nan đề thế kỷ này. Về phần háo sắc, gần đây điều kiện không cho phép hắn sắc, tình huống của hắn bây giờ không thể câu được nha đầu xinh đẹp gì. Về phần ngày sau ở riêng, nàng chính là lão đại, đến lúc đó lại nói. Trước hết bẻ tật uống rượu vậy.
Dung Nghi thuộc loại người phổ biến không có việc gì là uống rượu, uống xong lại say khướt. Đương nhiên bình thường hắn ở bên ngoài phát xong lại trở về. Không giống có vài người nôn mửa đầy nhà, liên lụy lão bà quét tước cả đêm, như vậy miễn cưỡng xem như cái ưu điểm. Đương nhiên có thể là sợ hãi nàng vung kim lên múa. Vốn La Y còn nghĩ, đây là cổ đại, nam nhân cần rượu như văn hóa, nếu không uống một chút rượu nào ra ngoài sẽ không dễ giao tiếp. Nhưng bây giờ đã hiểu, tên vô lại này ngay từ đầu đã không có tiền đồ gì để nói, ngược lại dễ dàng gây chuyện, tỷ như lần trước ba ngày bị giam trong ngục chính là tại uống say. Nếu không có thể không phân biệt được tiểu quan và thiếu gia sao? Bởi vậy dứt khoát trực tiếp kiêng rượu thôi.
Phương pháp rất đơn giản, vật cực tất phản. Lần đầu tiên nàng vận dụng bạc vốn riêng vào người Dung Nghi, gọi người lặng lẽ mua vài vò rượu giấu đi. Dù sao cổ đại đều là rượu độ thấp, uống không đến nông nỗi dạ dày xuất huyết.
Đợi khi Dung Nghi không có chuyện gì gọi người lấy rượu ở phòng bếp uống, La Y lại lấy thêm ra nữa. Mới đầu Dung Nghi còn rất vui vẻ uống ơi uống. Càng về sau càng không muốn muốn nữa, La Y gọi người đóng cửa viện lại chuốc hắn. Dung Nghi mới đầu chống lại, thân thể luôn luôn có chút bản năng tự bảo vệ mình. Nhưng La Y hàng năm làm giày và Hướng ma ma uy vũ, tý sức lực kia của Dung Nghi không thể so được. Huống chi còn uống tới nông nỗi say như chết, lại bị rót vài ấm. La Y oán hận nghĩ: “Cho ngươi uống đủ! Đảm bảo về sau ngươi ngửi thấy mùi rượu là phun!”
Lời nói chưa dứt, Dung Nghi thật sự ói ra. La Y giật nảy mình, tiện đà cảm nhận được trong dạ dày một trận quay cuồng. Thật là ác tâm!! Vội vàng thét lên gọi người. Loại chuyện thu dọn dơ bẩn này nên để cho nhân sĩ chuyên nghiệp thì tốt hơn.
Mấy người dùng hết khí lực mới thu thập sạch sẽ Dung Nghi đặt bên giường – – La Y chắc sẽ không cho tửu quỷ lên giường mình.
“Nãi nãi, Tứ Gia như vậy không sao chứ?” Dữu Tử lo lắng hỏi.
“Quan tâm hắn làm khỉ gió gì, không đến mức ngày sau còn uống rượu gây chuyện. Giống như lần trước vậy, mấy cái mệnh cũng không đủ đền cho hắn.” Trọng điểm là nàng đi theo mất mặt, không trông cậy vào ngươi thêm phần, cũng đừng trực tiếp kéo phần trung bình này xuống tới mười tám tầng địa ngục ấy.
“Nghe nói người uống rượu rất dễ bị cảm lạnh, nãi nãi dặn dò ai đi trông đêm đi. Để một mình hắn bên ngoài không phải chuyện hay đây.” Dữu Tử bưởi vẫn lo lắng.
La Y gật đầu, tùy tiện gọi tiểu nha đầu tiến vào, dặn dò vài câu liền đi ngủ.
Lúc rạng sáng, Dung Nghi đột nhiên ói lên ói xuống, hơn nữa oa oa kêu to bắt đầu nói mê sảng. Hơn nữa tiểu nha đầu thét chói tai, người trong viện bị đánh thức hết. La Y đi đến gian ngoài, nhìn Dung Nghi nôn mửa từng lần, phun đến mật xanh mật vàng, sắc mặt tím ngắt, mới phát giác ra chuyện không ổn rồi! Chẳng lẽ rượu độ thấp cũng gây ngộ độc? Thế này, thế này thì phải làm sao!
“Hướng ma ma…” La Y hoảng loạn gọi.
Hướng ma ma trầm ngâm nói: “Đi gõ cửa viện Đại nãi nãi thôi, nhờ người lấy chìa khóa mở cửa, phải mời đại phu mới được.” Lại trách cứ nhìn La Y: “Nãi nãi không nghe ta khuyên, uống rượu có thể chết người đấy.”
“Nhưng, nhưng mà, ta thấy người uống nhiều nhất chỉ nôn mửa thôi mà.” Không nghe thấy uống bia có thể chết người mà? Huống chi cổ đại uống rượu chết người, không phải đều là ngoài ý muốn sao? Tỷ như Lý Bạch uống say té sông chết đuối.
“Nãi nãi của ta, khi người sai người mua là loại rượu trái cây cho đàn bà chúng ta uống à. Không phải uống sẽ chết người à?” Hướng ma ma nói: “Đừng nói những lời này nữa, mau cho người mời đại phu thôi. Có thuốc có thể giải rượu, nãi nãi đừng hoảng hốt.”
La Y mới gật đầu, vội vàng phái hai đại a đầu Quất Tử, Dữu Tử đi ra ngoài.
Một trận gà bay chó sủa mới mời được đại phu tới, bắt mạch, kê đơn thuốc, làm cấp cứu. Cũng may Dung Nghi mạng lớn, La Y mua không phải rượu mạnh trên thị trường cung cấp cho thô hán uống. Tuy rằng độ cồn ghi tương đối cao, nhưng tương đối thuần hậu một chút, hiệu quả giải men cũng đỡ. Luôn nghe được đại phu không ngừng cam đoan Dung Nghi không chết được, La Y mới xụi lơ trên mặt đất.
Lúc này trời đã sáng hẳn, động tĩnh lớn như vậy, dĩ nhiên là kinh động các trưởng bối.
Thái phu nhân vội vàng chạy tới vừa thấy tình huống này thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, bắt mọi người tới trách móc một trận: “Các ngươi đều là người chết hả, chủ tử uống tới như vậy, sao không khuyên bảo.”
Hướng ma ma hung hăng giật tay La Y, La Y đau nước mắt rơi ra. Hướng ma ma nhân cơ hội đó lặng lẽ nói với La Y: “Khóc! Giả bộ không biết gì hết!”
La Y mới phản ứng được, trách nhiệm này tuyệt đối không thể gánh! Gánh chịu liền xong đời! Còn liên lụy tới thanh danh nhà mẹ đẻ. Nhất định phải giả bộ vô tội, giả bộ vô tội… Nhưng thời gian khẩn cấp, nàng đâu có đầu óc nào mau chóng nghĩ tẩy oan, đành phải dùng sức khóc.
Thái phu nhân vừa thấy, cũng biết La Y xưa nay không phải người lanh lợi, tuổi lại nhỏ. Không được Dung Nghi sủng ái cũng không phải bí mật. Khuyên không được cũng là có. Liền bất chấp mắng – – mắng cũng vô dụng. Lại ép hỏi đại phu. Đại phu mất nửa cái túi giấy, nói linh tinh những thứ như – – khuyên uống thuốc Đông y giải rượu, sau đó tĩnh dưỡng! Mạng nhỏ tạm thời không sao, nhưng tiếp tục uống như vậy, sớm muộn gì nhất định sẽ bị treo là không thể nghi ngờ. Còn có gần nhất không nên cùng phòng, bằng không con nối dòng bất lợi.
Thái phu nhân sắc mặt mới giãn ra, quay đầu thấy La Y khóc tới nấc cục, ngược lại khó mà nói cái gì. Đành phải tập trung một phòng nha đầu vú già lại lại mắng một trận mới đi trở về.
Sau đó, La Y bị hai vị ma ma của hồi môn lải nhải mặt không còn chút máu, mới biết được hiện tại đã có cất rượu, đương nhiên hai vị ma ma không biết cái gì là cất, nhưng các bà nói cho La Y loại phương pháp này làm được rượu độ cao. La Y nghe lệ rơi đầy mặt, mẹ kiếp đã có cất rượu, vậy một đám xuyên không trong tiểu thuyết làm thế nào làm đồ chơi này phát đại tài hả! Lừa bố mày, tiểu thuyết xuyên qua hại chết người a a a a a!!!
Cũng may Dung Nghi trước sau hồ đồ. Không biết về sau La Y rót hắn uống. Còn tưởng rằng là bản thân mình không cẩn thận uống nhiều quá. Rõ là… Khó được. . . Hồ đồ… .
Dung Nghi từ trong hôn mê tỉnh lại, thấy La Y đầu gật gù trông chừng một nồi cháo nhỏ ở bên. Đáy mắt nổi lên màu xanh, thần sắc tiều tụy rất nhiều. Không khỏi một trận cảm động, thầm nghĩ: cãi nhau thì cãi nhau, một khi gặp chuyện không may, nàng vẫn nghĩ tới ta. Không khỏi thốt ra: “Ngươi khổ cực rồi.”
La Y thoáng chốc bừng tỉnh, dụi mắt: “A, ngươi đã tỉnh? Còn có chỗ nào không thoải mái không? Có muốn ăn cái gì không?”
Dung Nghi càng cảm động: “Tốt hơn nhiều rồi, không ghê tởm như vậy nữa. Ngươi nấu cái gì? Mang đến cho ta nếm thử đi.”
“Được, được.” La Y vui vẻ nói: “Muốn ăn là chuyện tốt, sẽ mau khỏe lại.” Nói xong rất vui vẻ chạy tới nồi cháo, lại cầm thìa nhỏ từng muỗng từng muỗng thổi nguội, đút vào miệng Dung Nghi.
Nhìn La Y thần sắc dịu dàng, Dung Nghi sướng hỏng rồi, nữ nhân à, đều nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ nha ~~~
Edit: Hắc Phượng Hoàng
“Nhưng mà…”
Vinh Trăn đánh gãy lời hắn: “Nhưng mà cái gì? Từ nay về sau huynh sửa lại đi, an phận mà sống với tẩu tử. Muội là cô nương, có thể làm cái gì? Di nương càng là… nửa nô tài! Ngày sau huynh còn phải dựa vào tẩu tử mà sống.”
“Nàng chạy rồi, sống cái rắm ấy!” Dung Nghi nhắc tới đây sẽ tức giận.
Vinh Trăn thầm nghĩ, việc huynh làm mà đúng à? Chỉ là muội muội khó mà nói những lời này, đành vội la lên: “Vợ chồng nào mà không cãi nhau? Nàng dâu cãi nhau về nhà mẹ đẻ là thường thôi, huynh đi đón về là được rồi”
“Được rồi được rồi được rồi, rốt cuộc là nam nhân lớn hay là nữ nhân lớn hả? Mặc các ngươi. Ta mới không đi đón, các ngươi đừng đến làm phiền ta.”
Vinh Trăn tức cái ngã ngửa, nàng vốn không có nhiều thời gian, chỉ có thể nói vài lời quan trọng. Không ngờ bào huynh lại không ổn tới mức này, nghĩ về sau di nương còn phải dựa vào hắn dưỡng lão, đã cảm thấy tiền đồ xa vời. Nàng xem như nhìn thấu, ngày sau nhất định không thể gả loại hỗn đản này! Nhưng rốt cuộc trước mắt này là ca ca của mình, không khỏi lại nhịn tức khuyên vài câu. Dung Nghi nếu nghe khuyên sẽ không phải bộ dáng này, nói mấy câu làm Vinh Trăn tức khóc bỏ đi. Người bên cạnh Dung Nghi đã thay đổi hết từ lâu, Hải Đường chết rồi, nhũ mẫu đã sớm về hưu, một người quen cũng không còn, càng không có người tới khuyên nữa. Chỉ bằng Dung Nghi tiếp tục hùng hùng hổ hổ, còn truyền chuyện phiếm đầy phủ. Mọi người càng khinh thường vị “Tứ Gia” này.
Thương tổn gân cốt động một trăm ngày, Dung Nghi bị ăn đau nằm hơn nửa tháng mới xuống giường được. Xuống giường mới phát hiện mình bị giam lỏng ở trong sân không được ra ngoài, ngay cả hoa viên cũng không cho đi. An Dương Hầu vì chuyện này giận chó đánh mèo sang Tiết di nương, đóng Tiết di nương cấm đoán. Trừ gả đi ra ngoài Dung Phúc, Tiết di nương, cũng chỉ có Vinh Trăn ngẫu nhiên mang một ít đồ đến thăm Dung Nghi.
Dung Nghi bị giam mốc meo, ngay cả sách giải trí cũng không có mà xem. Nội thư phòng bị La Y chiếm lấy, duy nhất xem biết chỉ có 《 tam nói nhị chụp 》đã từng xem qua. Những cái 《 Mộng Khê bút đàm 》 đúng là chút thể văn ngôn, nhìn không phải tiêu khiển mà là hao tổn tinh thần. Đành phải suốt ngày ngẩn người với mấy gốc cây cỏ hậu viện. Thỉnh thoảng bị nữ nhi khóc rống ầm ĩ vài câu.
Thỉnh thoảng đi xem nữ nhi, cũng có cảm giác đau đớn. Những nữ nhân của hắn, trừ La Y còn sống, không có ai yên lành cả. Nghĩ tới Vinh Trăn nói không khỏi trong lòng phẫn uất, đều chung một cha, dựa vào cái gì thứ xuất lại kém nhiều như thế? Trên sách còn nói nữ tử phải hiền lương không đố kị mà, quả nhiên những gì trên sách đều là thối hoắc. Mẹ cả hiền lương sẽ nhốt hắn ở trong này sao? Cứ như là Đại ca không làm ra chuyện trêu trọc như hắn không bằng ấy, năm đó đánh nhau với Tam tiểu tử Nhạc Xương phò mã gia, có bị xước da một chút, khóc con như chết cha chết mẹ. Lão gia chỉ giả vờ giả vịt muốn đánh, đã lấy cái chết ra ngăn. Lão gia đánh hắn chỉ kém không ở bên cạnh trợ uy. Hừ, đúng là nữ nhân mặt Bồ Tát lòng dạ rắn rết!
La Y ở nhà mẹ đẻ hơn một tháng, mặc dù biết cứ như vậy không phải là biện pháp. Trưởng bối nhà bọn họ không có khả năng cho nàng ở nhà mẹ đẻ cả đời, nhưng được chăng hay chớ. Có ăn thì ăn, có ngủ thì ngủ. Một tháng đã mập được lên một chút. Đến tháng tám, Thái phu nhân đại thọ bảy mươi, còn không quay về thì không được. Đành phải đi ba bước dừng một bước lên xe trở về Hầu phủ.
Thái phu nhân đang xem thọ lễ, tâm tình tốt lắm. Nhưng khi nhìn thấy La Y, mặt liền trầm xuống. Nhàn nhạt nói: “Ngươi đi về trước đi.”
La Y hành lễ lui xuống. Loại thời điểm này về nhà mẹ đẻ, tất nhiên là bị trách móc rồi. Nếu nàng đã chọn về một tháng sống vui vẻ, cũng đừng oán giận người ta không cho nàng sắc mặt tốt.
Trở lại Thanh Quỳ Viện, Dung Nghi đang nhàm chán xoay vòng vòng. Nhìn thấy La Y, cũng đồng dạng không nể mặt hừ một tiếng, dỗi vào nhà, đóng cửa ngăn La Y ở ngoài.
La Y gọi Hướng ma ma đá cửa phòng một cái, không nhìn Dung Nghi dại ra, đi làm việc của mình. Quần áo cho vào trong ngăn tủ, lấy ra từng sợi châm tuyến, thọ lễ Thái phu nhân là phải đưa, ít nhất trên mặt mũi phải qua. Dung Nghi thấy La Y sắc mặt đen sì, thức thời không dám trêu chọc. Hắn hiện tại bị giam cầm ở bên trong, bị đánh cũng không có chỗ cáo trạng. Có thể thấy được người chính là như vậy, ban đầu chiếm thượng phong, cơ bản một đời đều có thể chiếm thượng phong. Bởi vậy mới luôn có người thích loại chuyện ra oai phủ đầu, bởi vì hữu dụng mới kinh điển thôi.
Sinh nhật Thái phu nhân là mùng sáu tháng tám, hôm nay mới là mùng một, mặc dù là thỉnh năm ngày cũng chưa tới ngày. Lệ thường mời từ đầu tháng tới mùng tám. Dung Nghi vốn là người rảnh rỗi, mọi người đều biết bọn họ một đám bị đánh, bởi vậy bị giam lại cũng không ai hoài nghi, càng không ai hỏi lên. La Y càng không phải là quản sự, nhiều nhất ngày mở tiệc chiêu đãi bận rộn ra ngoài đón khách một chút mà thôi. Trước mắt Thái phu nhân miễn nàng thỉnh an, mặc dù không phải cùng đãi ngộ với Dung Nghi, nhưng cũng tương đương. Nàng tạm thời không đi đằng trước ganh tỵ, đành phải vuốt thuận gia vụ trước.
Quần áo Đại tỷ nhi thiếu nghiêm trọng, tuy rằng đủ mặc nhưng lại cách tiêu chuẩn thiên kim Hầu phủ thiếu rất nhiều. Chăn mềm lộn xộn, tháng tám đã là Trung thu rồi, vẫn dùng mấy cái chăn mùa hè chồng lên nhau. May mắn có nhũ mẫu, nếu không không biết bị đói bụng khôn nữa. Mở vải tã bọc ra thấy mông nhỏ tím đỏ rồi. Nàng chưa từng nuôi trẻ nhỏ, nhưng không phải trên tivi mỗi ngày đều nói mặc tã giấy XX mông sẽ không bị đỏ sao? Cũng biết mông đỏ khẳng định không phải là chuyện tốt. Bèn sai người đẩy nhanh tốc độ đi lĩnh chăn, đi làm quần áo. Mông đỏ làm thế nào? Tóm người bà tử tới hỏi, lại sai người đi phòng bếp xin dầu chè. Còn có, những chỗ lốm đốm chấm đỏ này hình như là bị rôm? Ối trời ạ, ở tháng tám mọc rôm sảy, các ngươi có thể tưởng tượng được không? Ở đây không có phấn rôm nhưng thật ra có thuốc. Vấn đề là hiện tại ai thèm nghía nàng chứ? Cũng may là nhiều người biết, lại khiến người đi phòng bếp lấy bột ngô, nháo nhào đi làm, hai ngày kế tiếp đúng là khỏi. Cũng may rôm không nhiều lắm, nếu không nàng không biết phải làm sao.
Giày vò với nhỏ xong lại phải chuẩn bị cho già. Thọ lễ Thái phu nhân, phòng bọn họ không có thứ gì đáng giá, chỉ có thể làm thêu thùa. Dương ma ma làm cho vài đôi dép lê các màu, xem như khéo léo. Lại có bản kinh Phật kia là nàng tự tay thêu, chữ của nàng vốn tinh tế, đầu bút lông không đề cập cái gì nữa, nhưng cơ bản phù hợp thẩm mỹ, chỉ đừng so với Tú tài là được. Thêm vài thứ thêu thùa nữa ứng phó cho qua.
Thái phu nhân thu được thọ lễ của La Y, dép lê lại khiến bà mắt sáng lên một cái. Người già thường giống như đứa trẻ, những thứ mới lạ đều thích. Nhìn lại kinh Phật, thở dài một hơi. Mặc dù vẫn có chút ý kiến với La Y, nhưng tâm tình vẫn tốt lên một chút.
Đại thọ bảy mươi đi qua ngay sau đó là tiết Trung thu. Hầu phủ còn nhớ tiết Trung thu tiến cống lễ vật, đèn lồng kiểu dáng lồng con cua kia, chế từ vàng khảm nạm đá quý, xanh vàng rực rỡ. Nghe nói Thái hậu mừng rỡ, tặng lại một đôi đèn lồng ngà voi chạm trổ. Làm cho Hầu phủ dâng lên. Tuy rằng không đáng giá tiền nhưng được thể diện. Thái phu nhân không phải là người thích gây khó xử người mình, tức giận với người chỉ tổ mệt mình, cũng lười tức giận với La Y. Chỉ là không thích bằng trước kia nữa. La Y trước đó nỗ lực giờ thành số 0, lại phải làm lại từ đầu.
Mặc dù là bận rộn thọ yến và Trung thu, cảm giác chủ mẫu trở về chính là không giống với. Ít nhất đại tỷ nhi là thật sự mập ra một vòng – – trước kia hạ nhân thật sự rất lăn lộn. Đứa nhỏ luôn không thoải mái, đương nhiên gầy. Huống chi bởi vì không thoải mái còn khóc nhiều, khóc nhiều thì không khỏe, tiêu hóa không tốt còn trào sữa. Người lớn còn không chịu được hành hạ như thế, huống chi là trẻ con chưa đủ trăm ngày.
Dung Nghi rãnh rỗi phát điên, tiến lại gần lấy lòng nói: “Quả nhiên vẫn là nãi nãi, vừa về nhà Đại tỷ nhi không khóc rống nữa.”
La Y liếc mắt nhìn hắn: “Thế hóa ra ngươi ở nhà là người chết hả? Nghe nói khuê nữ ngươi tiệc đầy tháng cũng không làm, ngươi không biết kêu một tiếng?”
Dung Nghi xấu hổ cười cười: “Đây không phải là lão gia đang nổi nóng à.” Nói đến đây lại rất tức giận: “Phu nhân cũng không đề cập tới, tám phần là cố ý đấy!”
“Ngươi đây là hận cực lớn?”
“Không được à? Bà ta quá thiên vị! 《 Nữ Giới 》đều đọc vào… trong bụng rồi!” Dung Nghi tức giận bất bình nói: “Bà ta lại đưa di nương đến từ đường rồi!”
“Nhất phẩm, tứ trục cáo mệnh.”
“Hửm?”
La Y tiếp tục nói: “Nhị phẩm, tam trục cáo mệnh. Tam phẩm tứ phẩm nhị trục cáo mệnh…”
“Đây là cái gì?”
La Y nhíu mày: “Ngươi quan cư nhị phẩm, là có thể thay di nương ngươi tránh cáo mệnh tranh giành khẩu khí, ngươi có thể sao?”
Dung Nghi thông minh không tranh luận vấn đề này nữa, chỉ có thể nói lảng ra chuyện khác: “Ngươi đối xử rất tốt với Đại tỷ nhi đấy thôi, xem đi, rất cẩn thận. Đại tỷ nhi thích ngươi đấy.”
La Y trực tiếp chuyển đề tài: “Đã nghĩ ra tên cho con gái ngươi chưa? Theo quy củ là cha đặt.”
“Nữ hài tử nên đặt tên là gì, đơn giản là Hoa nhi, Đoá Nhi, Xảo nhi Thúy nhi.”
La Y trợn trắng: “Ngươi coi đấy là tam đẳng nha đầu trong phòng à, phu nhân không đập chết ngươi! Không biết mất mặt.”
“Ngươi giỏi, ngươi đặt đi? Không phải ngươi đọc rất nhiều sách sao?”
“Phi, mắc mớ gì tới ta, không phải ta sinh.” La Y mới không ôm lấy việc này đâu.
“Phi, tên của ngươi không phải phu nhân nhà ngươi đặt à?”
“Tổ phụ đặt, không bằng ngươi đi tìm lão gia đặt một cái?”
Dung Nghi rút rút khóe miệng, tên của mấy người bọn hắn là ông nội tìm tộc nhân đặt cho đấy, hắn đi tìm cha hắn, thuần túy chính là tìm đánh.
La Y nâng trán: “Thôi, để ta đặt vậy. Gọi ‘Lục Trúc’ được không?”
“Lục Trúc? Sao giống tên của nha đầu thế?”
La Y chịu rồi: “Đó là hình dung quân tử đấy!”
“Mà ta nghe thành tên nha đầu đấy, cái gì Hồng Ngọc Lục Châu kia, toàn là tên của nha đầu.” Hơn nữa còn là thuộc về tiểu lão bà.
La Y giận dữ: “Vậy thì gọi Quỳnh Dao tốt lắm!”
“Ừ, ừ, tên này hay! Nghe rất có văn hóa.”
La Y ngã xuống đất… Không được, quyết không thể gọi tên này, nàng rất chán ghét. Còn nuôi tình yêu làm tín ngưỡng, lấy tiểu tam cho nữ nhi theo đuổi, mặc dù không phải nàng sinh cũng đủ khiến nàng hộc máu. Đành phải đứng lên yếu ớt nói: “Vẫn nên gọi Quỳnh Anh thôi.”
“Cũng được, dù sao cũng hay hơn Lục Châu kia.”
“Ta đây đi báo cho Lão thái thái và phu nhân biết nhé?”
“Đi đi.”
“Nói ngươi đặt à?”
“Ai, ngươi thật thương ta.” Dung Nghi rất vui vẻ: “Nhưng bọn họ không tin đâu, nói thẳng là ngươi đặt đi. Làm mẹ đặt tên cho nữ nhi cũng bình thường thôi mà. Chờ ngươi sinh con ta lại nghĩ.”
La Y bĩu môi, nghĩ hay nhỉ, ta mới không đồng ý sinh con cho ngươi đâu.
Hết chươ
Chương 50: Ô long*
Edit: Hắc Phượng Hoàng
—–***——
*ô long: chuyện gây xấu hổ, dở khóc dở cười.
Trước và sau Trung thu là khoảng thời gian thư thái nhất. La Y đun ấm trà, đặt ở bếp lò nhỏ đun, bên cạnh là mấy đĩa điểm tâm. Còn học đòi văn vẻ cho một lò hương, đương nhiên nàng là người phàm tục chỉ đốt vỏ cam thôi. Cầm xem bản 《 Thủy Kinh Chú 》, bên cạnh không quên đặt một quyển từ vựng, rất nhàn nhã thoải mái.
Dung Nghi không xem nổi những sách này: “Ngươi tìm một vài quyển sách giải trí đi, ta nhàm chán muốn chết rồi.”
La Y buông sách, bất đắc dĩ nói: “Ta xem toàn là sách giải trí mà. Chẳng có liên quan nào tới sách thi cử cả.”
“Nhưng ngươi không biết là xem mệt sao?”
La Y thở dài: “Mệt chứ, đây không phải là do nhàm chán sao?”
Dung Nghi nghẹn lời: “Có một loại gọi là thoại bản* đấy!”
*thoại bản: Lối viết văn học cho người học ít xem dễ hiểu, như những câu chuyện thường ngày….
“Ta đã nói rồi, khó xem. Tình tiết nhàm muốn chết, lại không phù hợp lẽ thường. Đặc biệt là tài tử giai nhân gì đó càng kỳ quái hơn.” La Y nói liền bi phẫn, tìm sách là một việc rất thống khổ. Lúc trước Tứ đại trang văn học mạng, quét tới đảo đi cũng chẳng có mấy cuốn hay mà đọc. Huống chi hiện tại.
Nói tới đây, Dung Nghi liền oán niệm: “Phi, lẽ thường là cái gì? Trên sách còn nói phụ từ tử hiếu đấy, không phải bất hiếu ngay một đống đấy thôi.”
“A, Tứ Gia ngài cũng biết ngài bất hiếu à?”
“Ngươi một ngày không xỏ xiên ta vài câu sẽ chết à?”
“Sẽ không, chỉ không thoải mái thôi.”
“Có thể thấy được trên sách đều là nói dối, cả đám tam tòng tứ đức đều chỉ treo trên bờ môi thôi.”
La Y nghe thế quăng luôn sách trên bàn: “Để ta nói cho ngươi cái gì là 《 Nữ Giới 》 nhé?”
“Không phải là tam tòng tứ đức sao?”
“Điều kiện tiên quyết của tam tòng tứ đức là cái gì?”
“Hửm?”
La Y đâm ngực Dung Nghi từng phát từng phát: “Vâng! Phu! Hiền! Là! Phu! Có thể! Chịu!”
Sau đó trợn trắng: “Tam Tự kinh còn nói, con bất hiếu là tội của cha. Ngươi làm cha đã không ra gì, trách con không hiếu thuận ngươi hả? Vợ chồng cũng giống vậy, quân thần nghĩa, vợ chồng thuận. Không phải nói thê tử một mặt thuận theo, nếu trượng phu không hề làm đúng, không đáng lấy khuyên can, đồng dạng thuộc về phạm trù không hiền lành. Tỷ như vợ Nhạc Dương tử, chính là câu chuyện chồng trên đường bỏ học về nhà, chặt đứt vải vóc giáo dục vị hôn phu trở về học đường công thành danh toại. Thê tử như vậy được tất cả mọi người tán dương.”
“Còn có, Trưởng tôn hoàng hậu kính cẩn chầu vua Đường Thái Tông được Ngụy Chinh, Mã hoàng hậu khuyên can Minh Thái Tổ. Người nào mà không được sử sách khen ngợi? Mộc Lan còn tòng quân thay cha đấy, lại càng không nhã nhặn thùy mị đâu.”
“Hì, vậy theo cách nói của ngươi, trượng phu không tốt, không cần phải thuận theo?”
“Không phải cách nói của ta, là đạo đức thế gian.” La Y lắc đầu: “Ngươi giống như một đứa bé, cái gì cũng không hiểu, làm cho người ta kính trọng ngươi chẳng phải là làm khó người khác à?”
“Ta không hiểu cái gì? Không hiểu thi thư thì không đúng tý nào hay sao?” Dung Nghi biện giải.
“Ngươi có ích lợi gì?” La Y hỏi lại.
“Ngày sau quyên quan, đương nhiên có cáo mệnh cho ngươi.”
“Dưới lục phẩm không có cáo mệnh…”
“Tóm lại đến lúc đó là được rồi. Nếu ta là phu nhân nuôi, còn có thể được tứ phẩm ngũ phẩm đấy.”
“Đó là nói nhàm mà thôi…” La Y thở dài : “Ngươi có vẻ oán niệm rất lớn với phu nhân?”
Dung Nghi nhíu mày: “Không thể ư?”
“Là không thể.”
“Không ngờ như thế ngươi không thấy uất ức à?” Dung Nghi nói: “Trong viện của chúng ta cái gì cũng kém nhất, dựa vào cái gì hả?”
La Y nghiêm mặt nói: “Chỉ bằng ngươi là nha đầu nuôi!”
“Ngươi!”
“Ta cái gì ta? Thê giả đủ dã, lão gia phu nhân môn đăng hộ đối, mang theo tuyệt bút đồ cưới vô số nhân mạch tới đây, nuôi một đống đứa nhỏ giống như nô tài, đến lượt ta ta cũng không cao hứng!” La Y cả giận nói: “Ngươi thiếu oán giận này kia, đứng đắn đọc thêm vài cuốn sách, có gan ngươi dựa vào chính mình tạo đường công danh! Dựa vào trong nhà, dựa vào trong nhà có ích lợi gì? Mẫu thân ta tính tốt đấy? Tính người tốt đấy? Đã chết mới ba năm, ta đã bị người ta bán tới nhà ngươi rồi! Nếu ta là nam nhân, có thể đi ra ngoài buôn bán cũng được, thi công danh cũng tốt, có phải đến nông nỗi này sao?”
“Trên sách kia không phải nói ‘Coi như mình sinh’ * sao.” Dung Nghi miễn cưỡng nói.
“Sách thối hoắc mà ngươi cũng nghe! Coi như mình sinh, thế nào là coi như mình sinh ra? Không phải trong bụng ta bò ra vì sao phải đối xử bình đẳng? Huynh đệ ruột dòng chính, cha mẹ còn thiên vị đấy. Ngươi đừng chỉa vào ta có thể đến mức đó. Nếu ta có đứa con vợ lẽ như ngươi, sớm bóp chết rồi, miễn cho lãng phí lương thực.” La Y nói: “Nhà các ngươi là thượng bất chính hạ tắc loạn!”
“Chỉ ngươi cao quý! Nhà các ngươi mới giả bộ thanh cao đấy!”
“Coi như bỏ đi.” La Y vẫy tay: “Nói với ngươi vừa nói đã tức, chỉ tổ bực mình. Ta thực sự hết hi vọng với phế vật ngươi rồi. Trong lao lắc lư một vòng, còn trông cậy ngươi thi công danh á? Đi chỗ khác mát mẻ đi, đừng quấy rầy ta xem sách.”
Dung Nghi đẩy lư hương rớt trên đất: “Ngươi đừng quá đáng!”
La Y cười lạnh: “Quá đáng thì thế nào, không quá đáng thì thế nào? Ngươi có thể làm gì được ta hả? Có gan ngươi nói hưu thê đi? Có gan ngươi tạo một phen sự nghiệp đi, đến lúc đó ta dập đầu, bưng nước rửa chân cho ngươi được không? Không được thì lượn đi cho nước nó trong.”
“Một ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi dập đầu nhận sai!” Dung Nghi giận điên lên.
La Y không thèm nâng mắt: “Ta chờ.”
Dung Nghi đẩy sập cửa đi ra cửa viện, ra đó bị chặn lại trở về. Đành phải ở trong sân ném cây phát tiết. La Y cũng rất tức giận, mỗi lần đụng tới Dung Nghi liền tức giận, sách tối nghĩa khó hiểu càng không nhìn được. Đành coi mảnh sợi trước mắt là Dung Nghi, cầm kéo ra cắt! Cắt! Cắt chết ngươi đồ bệnh thần kinh!!!
Hai người trải qua một trận ầm ĩ này, quan hệ lại về thời kì chiến tranh lạnh. La Y càng thêm vô lực, nàng cảm thấy giống như mọi chuyện đều không có ý nghĩa gì. Lần này có thể về nhà mẹ đẻ ở một tháng, nhà mẹ đẻ đã rộng lượng rồi. Ly hôn thì đừng có mà tưởng. Chết thì lại không dám, nếu xác định chết có thể trở về, đương nhiên không cần nói hai lời, nhưng ai biết sau khi chết sẽ ra sao? Đã xuyên việt rồi, ngay cả có ý kiến cũng không được nói. Haiz, thật sự là thể xác và tinh thần mệt mỏi.
Hiện tại nàng và Dung Nghi đều bị nhốt ở nhà, hai người cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy. Hai người lại đang giận dỗi, cơ bản mỗi ngày đều cãi nhau. Hạ nhân trong viện cũng thông thường. Không phải Dung Nghi rảnh rỗi làm phiền La Y, chính là La Y xem Dung Nghi không vừa mắt. Tóm lại các loại giày vò, đặc biệt Dung Nghi phát giận có thói quen quăng đồ đạc, còn gọi La Y sai Hướng ma ma rút hai bữa. Thật sự là phá sản!
La Y quả thực ngửa mặt lên trời thở dài, cuộc sống thế này sống thế nào đây a a a a.
Không được, phải nghĩ biện pháp! Tuyệt đối phải nghĩ biện pháp!
Lấy giấy bút, trước viết ra tật xấu của Dung Nghi.
Một: thất học. Hai: háo sắc. Ba: uống rượu. Bốn: vô năng. Năm: đầu óc tối dạ.
Điểm thứ nhất, điểm thứ tư, điểm thứ năm cơ hồ là trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào giải quyết nan đề thế kỷ này. Về phần háo sắc, gần đây điều kiện không cho phép hắn sắc, tình huống của hắn bây giờ không thể câu được nha đầu xinh đẹp gì. Về phần ngày sau ở riêng, nàng chính là lão đại, đến lúc đó lại nói. Trước hết bẻ tật uống rượu vậy.
Dung Nghi thuộc loại người phổ biến không có việc gì là uống rượu, uống xong lại say khướt. Đương nhiên bình thường hắn ở bên ngoài phát xong lại trở về. Không giống có vài người nôn mửa đầy nhà, liên lụy lão bà quét tước cả đêm, như vậy miễn cưỡng xem như cái ưu điểm. Đương nhiên có thể là sợ hãi nàng vung kim lên múa. Vốn La Y còn nghĩ, đây là cổ đại, nam nhân cần rượu như văn hóa, nếu không uống một chút rượu nào ra ngoài sẽ không dễ giao tiếp. Nhưng bây giờ đã hiểu, tên vô lại này ngay từ đầu đã không có tiền đồ gì để nói, ngược lại dễ dàng gây chuyện, tỷ như lần trước ba ngày bị giam trong ngục chính là tại uống say. Nếu không có thể không phân biệt được tiểu quan và thiếu gia sao? Bởi vậy dứt khoát trực tiếp kiêng rượu thôi.
Phương pháp rất đơn giản, vật cực tất phản. Lần đầu tiên nàng vận dụng bạc vốn riêng vào người Dung Nghi, gọi người lặng lẽ mua vài vò rượu giấu đi. Dù sao cổ đại đều là rượu độ thấp, uống không đến nông nỗi dạ dày xuất huyết.
Đợi khi Dung Nghi không có chuyện gì gọi người lấy rượu ở phòng bếp uống, La Y lại lấy thêm ra nữa. Mới đầu Dung Nghi còn rất vui vẻ uống ơi uống. Càng về sau càng không muốn muốn nữa, La Y gọi người đóng cửa viện lại chuốc hắn. Dung Nghi mới đầu chống lại, thân thể luôn luôn có chút bản năng tự bảo vệ mình. Nhưng La Y hàng năm làm giày và Hướng ma ma uy vũ, tý sức lực kia của Dung Nghi không thể so được. Huống chi còn uống tới nông nỗi say như chết, lại bị rót vài ấm. La Y oán hận nghĩ: “Cho ngươi uống đủ! Đảm bảo về sau ngươi ngửi thấy mùi rượu là phun!”
Lời nói chưa dứt, Dung Nghi thật sự ói ra. La Y giật nảy mình, tiện đà cảm nhận được trong dạ dày một trận quay cuồng. Thật là ác tâm!! Vội vàng thét lên gọi người. Loại chuyện thu dọn dơ bẩn này nên để cho nhân sĩ chuyên nghiệp thì tốt hơn.
Mấy người dùng hết khí lực mới thu thập sạch sẽ Dung Nghi đặt bên giường – – La Y chắc sẽ không cho tửu quỷ lên giường mình.
“Nãi nãi, Tứ Gia như vậy không sao chứ?” Dữu Tử lo lắng hỏi.
“Quan tâm hắn làm khỉ gió gì, không đến mức ngày sau còn uống rượu gây chuyện. Giống như lần trước vậy, mấy cái mệnh cũng không đủ đền cho hắn.” Trọng điểm là nàng đi theo mất mặt, không trông cậy vào ngươi thêm phần, cũng đừng trực tiếp kéo phần trung bình này xuống tới mười tám tầng địa ngục ấy.
“Nghe nói người uống rượu rất dễ bị cảm lạnh, nãi nãi dặn dò ai đi trông đêm đi. Để một mình hắn bên ngoài không phải chuyện hay đây.” Dữu Tử bưởi vẫn lo lắng.
La Y gật đầu, tùy tiện gọi tiểu nha đầu tiến vào, dặn dò vài câu liền đi ngủ.
Lúc rạng sáng, Dung Nghi đột nhiên ói lên ói xuống, hơn nữa oa oa kêu to bắt đầu nói mê sảng. Hơn nữa tiểu nha đầu thét chói tai, người trong viện bị đánh thức hết. La Y đi đến gian ngoài, nhìn Dung Nghi nôn mửa từng lần, phun đến mật xanh mật vàng, sắc mặt tím ngắt, mới phát giác ra chuyện không ổn rồi! Chẳng lẽ rượu độ thấp cũng gây ngộ độc? Thế này, thế này thì phải làm sao!
“Hướng ma ma…” La Y hoảng loạn gọi.
Hướng ma ma trầm ngâm nói: “Đi gõ cửa viện Đại nãi nãi thôi, nhờ người lấy chìa khóa mở cửa, phải mời đại phu mới được.” Lại trách cứ nhìn La Y: “Nãi nãi không nghe ta khuyên, uống rượu có thể chết người đấy.”
“Nhưng, nhưng mà, ta thấy người uống nhiều nhất chỉ nôn mửa thôi mà.” Không nghe thấy uống bia có thể chết người mà? Huống chi cổ đại uống rượu chết người, không phải đều là ngoài ý muốn sao? Tỷ như Lý Bạch uống say té sông chết đuối.
“Nãi nãi của ta, khi người sai người mua là loại rượu trái cây cho đàn bà chúng ta uống à. Không phải uống sẽ chết người à?” Hướng ma ma nói: “Đừng nói những lời này nữa, mau cho người mời đại phu thôi. Có thuốc có thể giải rượu, nãi nãi đừng hoảng hốt.”
La Y mới gật đầu, vội vàng phái hai đại a đầu Quất Tử, Dữu Tử đi ra ngoài.
Một trận gà bay chó sủa mới mời được đại phu tới, bắt mạch, kê đơn thuốc, làm cấp cứu. Cũng may Dung Nghi mạng lớn, La Y mua không phải rượu mạnh trên thị trường cung cấp cho thô hán uống. Tuy rằng độ cồn ghi tương đối cao, nhưng tương đối thuần hậu một chút, hiệu quả giải men cũng đỡ. Luôn nghe được đại phu không ngừng cam đoan Dung Nghi không chết được, La Y mới xụi lơ trên mặt đất.
Lúc này trời đã sáng hẳn, động tĩnh lớn như vậy, dĩ nhiên là kinh động các trưởng bối.
Thái phu nhân vội vàng chạy tới vừa thấy tình huống này thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, bắt mọi người tới trách móc một trận: “Các ngươi đều là người chết hả, chủ tử uống tới như vậy, sao không khuyên bảo.”
Hướng ma ma hung hăng giật tay La Y, La Y đau nước mắt rơi ra. Hướng ma ma nhân cơ hội đó lặng lẽ nói với La Y: “Khóc! Giả bộ không biết gì hết!”
La Y mới phản ứng được, trách nhiệm này tuyệt đối không thể gánh! Gánh chịu liền xong đời! Còn liên lụy tới thanh danh nhà mẹ đẻ. Nhất định phải giả bộ vô tội, giả bộ vô tội… Nhưng thời gian khẩn cấp, nàng đâu có đầu óc nào mau chóng nghĩ tẩy oan, đành phải dùng sức khóc.
Thái phu nhân vừa thấy, cũng biết La Y xưa nay không phải người lanh lợi, tuổi lại nhỏ. Không được Dung Nghi sủng ái cũng không phải bí mật. Khuyên không được cũng là có. Liền bất chấp mắng – – mắng cũng vô dụng. Lại ép hỏi đại phu. Đại phu mất nửa cái túi giấy, nói linh tinh những thứ như – – khuyên uống thuốc Đông y giải rượu, sau đó tĩnh dưỡng! Mạng nhỏ tạm thời không sao, nhưng tiếp tục uống như vậy, sớm muộn gì nhất định sẽ bị treo là không thể nghi ngờ. Còn có gần nhất không nên cùng phòng, bằng không con nối dòng bất lợi.
Thái phu nhân sắc mặt mới giãn ra, quay đầu thấy La Y khóc tới nấc cục, ngược lại khó mà nói cái gì. Đành phải tập trung một phòng nha đầu vú già lại lại mắng một trận mới đi trở về.
Sau đó, La Y bị hai vị ma ma của hồi môn lải nhải mặt không còn chút máu, mới biết được hiện tại đã có cất rượu, đương nhiên hai vị ma ma không biết cái gì là cất, nhưng các bà nói cho La Y loại phương pháp này làm được rượu độ cao. La Y nghe lệ rơi đầy mặt, mẹ kiếp đã có cất rượu, vậy một đám xuyên không trong tiểu thuyết làm thế nào làm đồ chơi này phát đại tài hả! Lừa bố mày, tiểu thuyết xuyên qua hại chết người a a a a a!!!
Cũng may Dung Nghi trước sau hồ đồ. Không biết về sau La Y rót hắn uống. Còn tưởng rằng là bản thân mình không cẩn thận uống nhiều quá. Rõ là… Khó được. . . Hồ đồ… .
Dung Nghi từ trong hôn mê tỉnh lại, thấy La Y đầu gật gù trông chừng một nồi cháo nhỏ ở bên. Đáy mắt nổi lên màu xanh, thần sắc tiều tụy rất nhiều. Không khỏi một trận cảm động, thầm nghĩ: cãi nhau thì cãi nhau, một khi gặp chuyện không may, nàng vẫn nghĩ tới ta. Không khỏi thốt ra: “Ngươi khổ cực rồi.”
La Y thoáng chốc bừng tỉnh, dụi mắt: “A, ngươi đã tỉnh? Còn có chỗ nào không thoải mái không? Có muốn ăn cái gì không?”
Dung Nghi càng cảm động: “Tốt hơn nhiều rồi, không ghê tởm như vậy nữa. Ngươi nấu cái gì? Mang đến cho ta nếm thử đi.”
“Được, được.” La Y vui vẻ nói: “Muốn ăn là chuyện tốt, sẽ mau khỏe lại.” Nói xong rất vui vẻ chạy tới nồi cháo, lại cầm thìa nhỏ từng muỗng từng muỗng thổi nguội, đút vào miệng Dung Nghi.
Nhìn La Y thần sắc dịu dàng, Dung Nghi sướng hỏng rồi, nữ nhân à, đều nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ nha ~~~