Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46
Sáng sớm cô chạy ù ra ngoài nhận đồ. Bước vào trong nhà, hai tay cô ôm một cái thùng carton ôn nhu dịu dàng như sợ bị méo đi vậy.
Lâm Lâm giỡ nắp ra, bên trong là một con mèo nhỏ có bộ lông màu vàng. Cô nhẹ nhàng bế nó lên vuốt ve với vẻ mặt cực kỳ thích thú.
Cô thích con mèo này ở cửa hàng thú cưng kia đã lâu nay mới có cơ hội mua nó về. Quả nhiên là rất đẹp lại còn rất dễ thương nữa.
Anh từ trên lầu bước xuống, hai tay anh xỏ vào túi quần đi xuống rất ngầu. Cô vừa thấy anh đã vội bỏ lại con mèo vào trong hộp. Cô muốn cho anh bất ngờ.
Nhìn cô hớn hở vui vẻ anh cũng thích thú hỏi
" Em có chuyện mà vui vẻ như vậy?" vừa nói anh vừa rót một cốc nước rồi từ từ uống.
" Em có thứ này muốn cho anh xem đấy thủ tướng!" cô vừa nói vừa cười vừa bưng chiếc hộp lại trước mặt anh
" Quà " anh vừa nói vừa chỉ.
Cô gật gật đầu tỏ ý muốn anh mở ra xem.
Ây.... kết quả nằm ngoài dự đoán của cô. Anh vừa mới mở nắp đã giật mình mà trượt chân ngã xuống đất.
" A......em mang ngay cái thứ đó ra ngoài cho anh " anh vừa nói vừa bịt lỗ mũi. Eo cái vật thể lạ đó thật là kinh khủng. Thứ gì anh cũng có thể cho cô làm được thậm chí cho nuôi thú cưng cũng được nhưng nhất nhất không được nuôi mèo.
Cô vội vàng bỏ chiếc hộp qua một bên chạy tới đỡ anh đứng dậy. Anh vừa đau điếng cả người bắt đầu nổi ngứa lên. Nhìn anh như vậy sực khiến cô lo lắng
" Em xin lỗi, em không biết anh sợ mèo!" cô vừa nói vừa sụt sịt xem xét tay anh.
Sợ á! Anh nói anh sợ mèo chắc. Anh mỉm cười như đã nguôi giận xoa đầu cô ôn nhu trả lời " Anh bị dị ứng với mèo từ nhỏ, em muốn nuôi con gì cũng được nhưng trừ mèo ra "
" Nhưng....." cô vội bỏ tay anh ra chạy đến bên chiếc hộp ôm lấy con mèo nhỏ trong lòng.
" Em rất thích nó!" cô nói với giọng nũng nịu anh.
Còn anh lại hoá thành núi lửa, cô vì cái thứ chết tiệt mà bỏ mặc anh. Anh là chồng cô lại thua một con mèo sao? Không chịu đâu.
Anh đứng dậy âm trầm nói " Vậy bây giờ em chọn anh hay chọn mèo " anh vừa nói vừa trố mắt nhìn con mèo xấu xa đang chiễm chệ chiếm lấy vợ mình. Ôi cái đuôi nó, cái đuôi đen tối đó đang quanh quẩn xung quanh vòng 1 của vợ anh.
Anh vội vàng chỉ tay mắng thẳng mặt con mèo
" Đồ đen tối kia, mi mau dừng ngay cái đuôi đấy lại nếu không ta sẽ tống mi đi Châu Phi làm mèo rừng. " anh nói lớn.
"...." cô
"meo! meo!" mèo đáp. ' Bộ tui làm gì sai!"
Anh vừa gãi ngứa vừa dụi mũi nói " Em đưa nó đi ngay cho anh! Anh sẽ mua chó cho em nuôi!"
" Không được sao thủ tướng " cô nhỏ giọng nói
Cô thật là cứng đầu cứng cổ, anh hết cách rồi....đã vậy thì......
Anh ngất xuống sàn nhà làm cô hoảng hốt thả ngay con mèo trong tay chạy tới ôm anh. Giọng cô lo lắng gọi anh lên từng hồi " Thủ tướng ngài làm sao vậy, mau tỉnh lại đi!"
" Em sẽ không nuôi mèo nữa đâu " vừa nói cô vừa chạy đi gọi cấp cứu. Còn anh thì hé mắt ra nhìn cô hoảng sợ mà thoải mái thích thú.
......
Hàn Dực buổi sáng sớm đã mua đồ mang sang chỗ của cô nàng Tiêu Tiêu. Anh mua đồ ăn rau củ quả, vốn dĩ anh mua nhiều là vì hôm trước anh có mở tủ lạnh trong nhà cô nàng mà chẳng có lấy một thứ gì.
Anh đứng bên ngoài ấn chuông cửa, kỳ lạ là không một ai trả lời cả. Anh ấn đi ấn lại mém liệt chuông cửa mà cũng không có lời hồi đáp. Anh dần lo lắng đạp cửa xông vào trong thì đã thấy cửa phòng ngủ của cô chợt hé mở.
Anh vội vào trong thì đã nhìn thấy sắc mặt cô có chút tái nhợt mệt mỏi. Anh dịu dàng sờ trán cô, kỳ lạ.... không sốt.
Cô sực tỉnh thì đã níu lấy áo anh nói với giọng mệt mỏi khổ sở " Hàn Dực, giúp..... giúp em với.....em khó chịu. "
" Nói anh nghe em khó chịu ở đâu vậy để anh đi mua thuốc. " anh nói
" Em.....em..... cái này hơi khó nói. Em sợ anh xấu hổ." cô ngại ngùng nói
Anh lại càng hiếu kỳ nhưng vì lo lắng cho cô bảo anh đi đâu anh cũng đi " Em cứ nói đi."
" Em.....em đến tháng..... nhưng cái đó....em chưa kịp mua dùng." cô lắp bắp nói.
Anh suy nghĩ một chút cũng nhận ra thứ cô đang nói là thứ gì. Anh thấy có chút lạ xíu nhưng cũng an ủi cô " Em cứ nghỉ ngơi đi, anh đi mua dùm em. "
Nói xong anh sửa chăn đắp cho cô rồi đi ra ngoài. Đến cửa hàng tạp hóa ngoài hẻm, anh nhìn đi nhìn lại tìm kiếm ròng rã cuối cùng cũng thấy. Là đàn ông, anh hiếu kỳ chọt chọt tay vào thứ đó, ' Mềm mềm ' lạ lạ.
Xung quanh anh là biết bao nhiêu loại phong phú, anh thì lại chẳng biết cô dùng quen loại nào. Cuối cùng cách tốt nhất của anh là mua mỗi loại một cái.
15 Phút sau, anh về đến nhà liền chạy vào phòng đưa đồ cho cô rồi vội vàng ra ngoài bếp nấu ăn. Anh ngại ngùng với cô, vì đây là lần đầu anh quan tâm đến con gái.
...........
Hai ông này đều chai mặt như nhau, hầu như không biết xấu hổ là gì. Ông Dực may ra còn chữa được chứ ông Thủ tướng á.... hết thuốc.
Xin ý kiến ạ.
Lâm Lâm giỡ nắp ra, bên trong là một con mèo nhỏ có bộ lông màu vàng. Cô nhẹ nhàng bế nó lên vuốt ve với vẻ mặt cực kỳ thích thú.
Cô thích con mèo này ở cửa hàng thú cưng kia đã lâu nay mới có cơ hội mua nó về. Quả nhiên là rất đẹp lại còn rất dễ thương nữa.
Anh từ trên lầu bước xuống, hai tay anh xỏ vào túi quần đi xuống rất ngầu. Cô vừa thấy anh đã vội bỏ lại con mèo vào trong hộp. Cô muốn cho anh bất ngờ.
Nhìn cô hớn hở vui vẻ anh cũng thích thú hỏi
" Em có chuyện mà vui vẻ như vậy?" vừa nói anh vừa rót một cốc nước rồi từ từ uống.
" Em có thứ này muốn cho anh xem đấy thủ tướng!" cô vừa nói vừa cười vừa bưng chiếc hộp lại trước mặt anh
" Quà " anh vừa nói vừa chỉ.
Cô gật gật đầu tỏ ý muốn anh mở ra xem.
Ây.... kết quả nằm ngoài dự đoán của cô. Anh vừa mới mở nắp đã giật mình mà trượt chân ngã xuống đất.
" A......em mang ngay cái thứ đó ra ngoài cho anh " anh vừa nói vừa bịt lỗ mũi. Eo cái vật thể lạ đó thật là kinh khủng. Thứ gì anh cũng có thể cho cô làm được thậm chí cho nuôi thú cưng cũng được nhưng nhất nhất không được nuôi mèo.
Cô vội vàng bỏ chiếc hộp qua một bên chạy tới đỡ anh đứng dậy. Anh vừa đau điếng cả người bắt đầu nổi ngứa lên. Nhìn anh như vậy sực khiến cô lo lắng
" Em xin lỗi, em không biết anh sợ mèo!" cô vừa nói vừa sụt sịt xem xét tay anh.
Sợ á! Anh nói anh sợ mèo chắc. Anh mỉm cười như đã nguôi giận xoa đầu cô ôn nhu trả lời " Anh bị dị ứng với mèo từ nhỏ, em muốn nuôi con gì cũng được nhưng trừ mèo ra "
" Nhưng....." cô vội bỏ tay anh ra chạy đến bên chiếc hộp ôm lấy con mèo nhỏ trong lòng.
" Em rất thích nó!" cô nói với giọng nũng nịu anh.
Còn anh lại hoá thành núi lửa, cô vì cái thứ chết tiệt mà bỏ mặc anh. Anh là chồng cô lại thua một con mèo sao? Không chịu đâu.
Anh đứng dậy âm trầm nói " Vậy bây giờ em chọn anh hay chọn mèo " anh vừa nói vừa trố mắt nhìn con mèo xấu xa đang chiễm chệ chiếm lấy vợ mình. Ôi cái đuôi nó, cái đuôi đen tối đó đang quanh quẩn xung quanh vòng 1 của vợ anh.
Anh vội vàng chỉ tay mắng thẳng mặt con mèo
" Đồ đen tối kia, mi mau dừng ngay cái đuôi đấy lại nếu không ta sẽ tống mi đi Châu Phi làm mèo rừng. " anh nói lớn.
"...." cô
"meo! meo!" mèo đáp. ' Bộ tui làm gì sai!"
Anh vừa gãi ngứa vừa dụi mũi nói " Em đưa nó đi ngay cho anh! Anh sẽ mua chó cho em nuôi!"
" Không được sao thủ tướng " cô nhỏ giọng nói
Cô thật là cứng đầu cứng cổ, anh hết cách rồi....đã vậy thì......
Anh ngất xuống sàn nhà làm cô hoảng hốt thả ngay con mèo trong tay chạy tới ôm anh. Giọng cô lo lắng gọi anh lên từng hồi " Thủ tướng ngài làm sao vậy, mau tỉnh lại đi!"
" Em sẽ không nuôi mèo nữa đâu " vừa nói cô vừa chạy đi gọi cấp cứu. Còn anh thì hé mắt ra nhìn cô hoảng sợ mà thoải mái thích thú.
......
Hàn Dực buổi sáng sớm đã mua đồ mang sang chỗ của cô nàng Tiêu Tiêu. Anh mua đồ ăn rau củ quả, vốn dĩ anh mua nhiều là vì hôm trước anh có mở tủ lạnh trong nhà cô nàng mà chẳng có lấy một thứ gì.
Anh đứng bên ngoài ấn chuông cửa, kỳ lạ là không một ai trả lời cả. Anh ấn đi ấn lại mém liệt chuông cửa mà cũng không có lời hồi đáp. Anh dần lo lắng đạp cửa xông vào trong thì đã thấy cửa phòng ngủ của cô chợt hé mở.
Anh vội vào trong thì đã nhìn thấy sắc mặt cô có chút tái nhợt mệt mỏi. Anh dịu dàng sờ trán cô, kỳ lạ.... không sốt.
Cô sực tỉnh thì đã níu lấy áo anh nói với giọng mệt mỏi khổ sở " Hàn Dực, giúp..... giúp em với.....em khó chịu. "
" Nói anh nghe em khó chịu ở đâu vậy để anh đi mua thuốc. " anh nói
" Em.....em..... cái này hơi khó nói. Em sợ anh xấu hổ." cô ngại ngùng nói
Anh lại càng hiếu kỳ nhưng vì lo lắng cho cô bảo anh đi đâu anh cũng đi " Em cứ nói đi."
" Em.....em đến tháng..... nhưng cái đó....em chưa kịp mua dùng." cô lắp bắp nói.
Anh suy nghĩ một chút cũng nhận ra thứ cô đang nói là thứ gì. Anh thấy có chút lạ xíu nhưng cũng an ủi cô " Em cứ nghỉ ngơi đi, anh đi mua dùm em. "
Nói xong anh sửa chăn đắp cho cô rồi đi ra ngoài. Đến cửa hàng tạp hóa ngoài hẻm, anh nhìn đi nhìn lại tìm kiếm ròng rã cuối cùng cũng thấy. Là đàn ông, anh hiếu kỳ chọt chọt tay vào thứ đó, ' Mềm mềm ' lạ lạ.
Xung quanh anh là biết bao nhiêu loại phong phú, anh thì lại chẳng biết cô dùng quen loại nào. Cuối cùng cách tốt nhất của anh là mua mỗi loại một cái.
15 Phút sau, anh về đến nhà liền chạy vào phòng đưa đồ cho cô rồi vội vàng ra ngoài bếp nấu ăn. Anh ngại ngùng với cô, vì đây là lần đầu anh quan tâm đến con gái.
...........
Hai ông này đều chai mặt như nhau, hầu như không biết xấu hổ là gì. Ông Dực may ra còn chữa được chứ ông Thủ tướng á.... hết thuốc.
Xin ý kiến ạ.