Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Ba ngày sau, cô tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy trần nhà mờ mờ ảo ảo xung quanh chẳng có một ai. Chỉ có ánh mặt trời lên lói bên cửa sổ.
Lâm Lâm cố gắng đảo mắt xung quanh nhìn rõ mọi thứ theo phản xạ tự nhiên cô muốn ngồi dậy nhưng lưng cô đau nhức, đầu còn choáng váng.
'cạch' tiếng mở cửa một bác sĩ bước vào. Sau khi thấy cô tỉnh dậy, ông ta liền chạy đến kiểm tra cho cô. Kiểm tra xong liền thở phào nhẹ nhõm.
Cô cảm thấy khó hiểu, tại sao bác sĩ lại có vẻ như gặp người chết đi sống lại vậy. Cô thắc mắc hỏi
" Tôi có hiện tượng gì sao bác sĩ"
Ông ta lau mồ hôi trên trán rồi bảo " Tiểu thư là thần tiên sống, tỉnh lại được là một kỳ tích....kỳ tích"
Sao người này có gì đó là lạ, thần tiên sống họ gọi cô như vậy thấy có chút ngại ngùng.
" Nếu có gì không khỏe thì tiểu thư cứ gọi cho chúng tôi.....Nếu không...nếu không.....à thôi tôi không nên nhiều lời" có ai biết bao nhiêu lần suýt chút nữa là cái bệnh viện này biến mất khỏi thành phố. Ngày nào cô chưa tỉnh lại thủ tướng đều tới phòng viện trưởng chất vấn.
Nói xong ông đi ra ngoài, rõ ràng là có gì lạ mà.
.....
Làm việc xong xuôi ở tòa nhà chính chủ, anh liền đi thẳng tới bệnh viện. Vì hôm nay viện trưởng kia gọi tới báo cô đã tỉnh lại nên anh chỉ muốn thu xếp công việc thật nhanh chóng để tới thăm cô.
Xế chiều, mặt trời sắp lặn đúng là bệnh viện không hợp với cô tí nào. Lúc nào cũng đi đôi với cái giường bệnh, chán muốn chết!
Anh tới trước phòng bệnh mở cửa bước vào nhìn thấy cô đang mãi ngắm hoàng hôn. Anh đứng đó nhìn cô hướng mắt về phía cửa sổ.
" Cô tỉnh rồi! Có thấy không khỏe ở đâu không" anh nói. Nếu không khỏe để anh đi đập nát cái bệnh viện khỉ này. Kỳ lạ sao trước mặt cô anh lại dịu dàng ôn nhu như vậy.... chỉ sợ làm tổn hại đến cô thôi??
" À...không. Nhưng thủ tướng đại nhân tại sao bọn họ cứ gọi tôi là thần tiên sống, bồ tát tai thế cứu vớt bọn họ, như vậy là sao??" Cô hỏi
Anh nuốt nước bọt ' ực ' có lẽ không nên nói cho cô nghe mấy chuyện đó, anh bất giác cười " vì cô khá đặc biệt, cận kề cái chết mà vẫn có thể tỉnh lại đấy mà!" Mấy người này nhiều chuyện quá rồi, biết tay ta.
"..."
Anh bước lại đổ cháo ra chén rất nhẹ nhàng, thủ tướng đại nhân thật ôn nhu. Cảm giác này bình yên thật!!..
" Đây là cháo tổ yến tôi dặn nhà bếp làm cô mau ăn khi còn nóng"
"À....vâng"
" Tôi đã thu xếp bên đài truyền hình chuyện nghỉ phép của cô. Tôi còn có một đề nghị nhỏ" anh nói rồi đưa cho cô bát cháo
" À.... vâng, cảm ơn anh. Nhưng... nhưng mà ngài muốn đề nghị gì sao??" Cô vừa ăn vừa nói
" Cô là ân nhân của tôi, sức khỏe cô cần phải chú trọng hay là cô chuyển đến Dinh thự để tôi tiện đường chăm sóc" anh nghiêm túc nói
Cô bị sặc tại chỗ, ho lên bờ xuống ruộng. Anh vội vàng lấy nước cho cô uống. Biểu cảm của cô khiến anh có chút phật ý, hàn khí cứ toả ra lạnh cả xương sống.
Cô sợ anh vậy sao, chỉ là chuyển đến Dinh thự một thời gian thôi mà....à không, cả đời cũng được mà.
Mặt anh tối sầm lại, cô có làm gì sai rồi sao.
" À thủ tướng đại nhân, phiền ngài thu lại hàn khí được không??"
" Tôi làm cô sợ sao?"
" À.. ừm".
......
Nữa tháng tỉnh dưỡng chắc phải lên cả chục cân. Thủ tướng đại nhân cho cô ăn biết bao nhiêu đồ bổ, trái cây còn ngồi không ở bệnh viện không thành heo mới lạ.
Hôm nay được xuất viện, anh cùng Hàn trợ lý tới đưa cô về nhà. Biết cô vẫn e dè chuyện tới sống ở Dinh thự nên anh cũng không cưỡng ép.
Nghỉ phép hồi lâu cũng phải tới lúc đi làm chứ không ma nào nuôi. Cô dẫu sao vẫn là nhân viên mới, nghỉ phép lâu quá cũng sẽ bị dị nghị. Cũng chỉ nhờ thủ tướng ra mặt dùm.
Cô thậm chí còn chưa tiếp thu được nhiều kinh nghiệm, chưa kết bạn được với ai trong lòng cô đang cảm thấy bất an lo lắng. Lỡ một bước là mất bát cơm ngay..!!
Vừa mới bước vào không khí có chút lạ thường, ai nấy ra vào đều nhìn chằm chằm về phía cô. Bộ, mặt cô có lọ nghẹ ư? kỳ lạ!
Không để ý nữa, cô bước vào phòng làm việc. Lại là cái không khí vừa nãy, mọi người lại nhùn cô mà bàn tán.
" Cô ấy là người cứu mạng thủ tướng trong vụ đánh bom đấy"
"Thật ư??"
" wow, cô ấy gan quá"
" Không ngờ cô ấy là người của chúng ta"
What!!!!
Lâm Lâm cố gắng đảo mắt xung quanh nhìn rõ mọi thứ theo phản xạ tự nhiên cô muốn ngồi dậy nhưng lưng cô đau nhức, đầu còn choáng váng.
'cạch' tiếng mở cửa một bác sĩ bước vào. Sau khi thấy cô tỉnh dậy, ông ta liền chạy đến kiểm tra cho cô. Kiểm tra xong liền thở phào nhẹ nhõm.
Cô cảm thấy khó hiểu, tại sao bác sĩ lại có vẻ như gặp người chết đi sống lại vậy. Cô thắc mắc hỏi
" Tôi có hiện tượng gì sao bác sĩ"
Ông ta lau mồ hôi trên trán rồi bảo " Tiểu thư là thần tiên sống, tỉnh lại được là một kỳ tích....kỳ tích"
Sao người này có gì đó là lạ, thần tiên sống họ gọi cô như vậy thấy có chút ngại ngùng.
" Nếu có gì không khỏe thì tiểu thư cứ gọi cho chúng tôi.....Nếu không...nếu không.....à thôi tôi không nên nhiều lời" có ai biết bao nhiêu lần suýt chút nữa là cái bệnh viện này biến mất khỏi thành phố. Ngày nào cô chưa tỉnh lại thủ tướng đều tới phòng viện trưởng chất vấn.
Nói xong ông đi ra ngoài, rõ ràng là có gì lạ mà.
.....
Làm việc xong xuôi ở tòa nhà chính chủ, anh liền đi thẳng tới bệnh viện. Vì hôm nay viện trưởng kia gọi tới báo cô đã tỉnh lại nên anh chỉ muốn thu xếp công việc thật nhanh chóng để tới thăm cô.
Xế chiều, mặt trời sắp lặn đúng là bệnh viện không hợp với cô tí nào. Lúc nào cũng đi đôi với cái giường bệnh, chán muốn chết!
Anh tới trước phòng bệnh mở cửa bước vào nhìn thấy cô đang mãi ngắm hoàng hôn. Anh đứng đó nhìn cô hướng mắt về phía cửa sổ.
" Cô tỉnh rồi! Có thấy không khỏe ở đâu không" anh nói. Nếu không khỏe để anh đi đập nát cái bệnh viện khỉ này. Kỳ lạ sao trước mặt cô anh lại dịu dàng ôn nhu như vậy.... chỉ sợ làm tổn hại đến cô thôi??
" À...không. Nhưng thủ tướng đại nhân tại sao bọn họ cứ gọi tôi là thần tiên sống, bồ tát tai thế cứu vớt bọn họ, như vậy là sao??" Cô hỏi
Anh nuốt nước bọt ' ực ' có lẽ không nên nói cho cô nghe mấy chuyện đó, anh bất giác cười " vì cô khá đặc biệt, cận kề cái chết mà vẫn có thể tỉnh lại đấy mà!" Mấy người này nhiều chuyện quá rồi, biết tay ta.
"..."
Anh bước lại đổ cháo ra chén rất nhẹ nhàng, thủ tướng đại nhân thật ôn nhu. Cảm giác này bình yên thật!!..
" Đây là cháo tổ yến tôi dặn nhà bếp làm cô mau ăn khi còn nóng"
"À....vâng"
" Tôi đã thu xếp bên đài truyền hình chuyện nghỉ phép của cô. Tôi còn có một đề nghị nhỏ" anh nói rồi đưa cho cô bát cháo
" À.... vâng, cảm ơn anh. Nhưng... nhưng mà ngài muốn đề nghị gì sao??" Cô vừa ăn vừa nói
" Cô là ân nhân của tôi, sức khỏe cô cần phải chú trọng hay là cô chuyển đến Dinh thự để tôi tiện đường chăm sóc" anh nghiêm túc nói
Cô bị sặc tại chỗ, ho lên bờ xuống ruộng. Anh vội vàng lấy nước cho cô uống. Biểu cảm của cô khiến anh có chút phật ý, hàn khí cứ toả ra lạnh cả xương sống.
Cô sợ anh vậy sao, chỉ là chuyển đến Dinh thự một thời gian thôi mà....à không, cả đời cũng được mà.
Mặt anh tối sầm lại, cô có làm gì sai rồi sao.
" À thủ tướng đại nhân, phiền ngài thu lại hàn khí được không??"
" Tôi làm cô sợ sao?"
" À.. ừm".
......
Nữa tháng tỉnh dưỡng chắc phải lên cả chục cân. Thủ tướng đại nhân cho cô ăn biết bao nhiêu đồ bổ, trái cây còn ngồi không ở bệnh viện không thành heo mới lạ.
Hôm nay được xuất viện, anh cùng Hàn trợ lý tới đưa cô về nhà. Biết cô vẫn e dè chuyện tới sống ở Dinh thự nên anh cũng không cưỡng ép.
Nghỉ phép hồi lâu cũng phải tới lúc đi làm chứ không ma nào nuôi. Cô dẫu sao vẫn là nhân viên mới, nghỉ phép lâu quá cũng sẽ bị dị nghị. Cũng chỉ nhờ thủ tướng ra mặt dùm.
Cô thậm chí còn chưa tiếp thu được nhiều kinh nghiệm, chưa kết bạn được với ai trong lòng cô đang cảm thấy bất an lo lắng. Lỡ một bước là mất bát cơm ngay..!!
Vừa mới bước vào không khí có chút lạ thường, ai nấy ra vào đều nhìn chằm chằm về phía cô. Bộ, mặt cô có lọ nghẹ ư? kỳ lạ!
Không để ý nữa, cô bước vào phòng làm việc. Lại là cái không khí vừa nãy, mọi người lại nhùn cô mà bàn tán.
" Cô ấy là người cứu mạng thủ tướng trong vụ đánh bom đấy"
"Thật ư??"
" wow, cô ấy gan quá"
" Không ngờ cô ấy là người của chúng ta"
What!!!!