Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 96 - Chương 96 ĐỆ ĐƠN LY HÔN (11)
Chương 96 ĐỆ ĐƠN LY HÔN (11)
Utah Tụng Hương buông tay, cơ thể Tô Thâm Tuyết ngã nhào vào bồn tắm.
Lần này, Utah Tụng Hương không kéo cô lại nữa.
Nửa người Tô Thâm Tuyết rơi vào bồn tắm, nửa người vẫn ở bên ngoài. Dù đang ngã nhoài, ánh mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào Utah Tụng Hương không rời.
Bữa tối của Nữ hoàng muộn hơn nửa tiếng so với thường lệ.
Sau khi kết thúc bữa tối, Tô Thâm Tuyết biết rằng có hàng tá người ủng hộ Nữ hoàng vẫn đang đứng bên ngoài cổng Cung điện Jose. Cô liếc nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ.
Tô Thâm Tuyết sai Hà Tinh Tinh mang theo đồ ăn nhẹ, rồi đi ra cổng Cung điện Jose.
Cô và những người đó cách nhau một hàng rào, cô ở bên trong, họ ở bên ngoài.
Đây là lần đầu tiên Tô Thâm Tuyết thật sự quan sát và tiếp xúc với những người "Ủng hộ Nữ hoàng".
Đã có những lúc, cô cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Cô và những người đó không hề quen biết, tại sao họ có thể luôn miệng nói rằng "Chúng tôi yêu quý Nữ hoàng, chúng tôi ủng hộ Nữ hoàng vô điều kiện."
Tò mò vậy thôi, nhưng cô không có ý định hỏi, vì điều đó không quan trọng.
Cô sẽ không vì sự ủng hộ của những người đó mà cảm thấy vui vẻ, cũng không vì mất đi sự ủng hộ của họ mà cảm thấy buồn bã. Rồi cũng sẽ đến một ngày, Nữ hoàng Thâm Tuyết thoái vị, bọn họ sẽ hoàn toàn quên lãng cô, ủng hộ tân Nữ hoàng kế nhiệm thôi.
Cô nhẩm đếm, nán lại bên ngoài hàng rào có khoảng bốn mươi ba người, người lớn tuổi nhất đã ngoài bốn mươi, người trẻ tuổi nhất mới khoảng mười hai, mười ba tuổi.
Cách một lớp hàng rào.
Cô đứng bên trong nhìn ra, họ ở bên ngoài nhìn vào.
Hà Tinh Tinh khẽ hắng giọng.
Người có phản ứng nhanh nhất là người nhiều tuổi nhất. Anh ta dùng khuỷu tay huých nhẹ người xung quanh. Lúc này bọn họ mới chợt nhận ra, hành lễ chào Nữ hoàng.
Hàng rào được mở.
Tô Thâm Tuyết lấy những món ăn nhẹ từ chỗ Hà Tinh Tinh, trao tận tay từng người một. Đã khá muộn rồi, người trẻ tuổi nhất là một cô bé đang mặc một bộ quần áo mỏng trên người.
Tô Thâm Tuyết quàng chiếc khăn của mình lên người cô bé, hỏi tên cô bé.
"Ryan." Cô bé trả lời dõng dạc "Em tên là Ryan."
Cô bé Ryan đã nói:
Em sẽ luôn ủng hộ Nữ hoàng.
Còn nhỏ tuổi như vậy, sao có thể hiểu được "Sẽ mãi mãi ủng hộ Nữ hoàng" nghĩa là gì chứ?
Cô mỉm cười với cô bé.
Ngày hôm sau, hình ảnh Nữ hoàng khoác áo choàng cho cô bé và gửi món điểm tâm cho hàng chục người ủng hộ mình được lan truyền trên Internet. Một số người nói rằng đó là một chương trình do Hoàng gia sắp đặt, một số người khác tin rằng đó là nghĩa cử cao đẹp của Nữ hoàng.
Cuộc họp báo tại Công viên Nữ hoàng đẩy Tô Thâm Tuyết vào cuộc khủng hoảng niềm tin lần đầu tiên kể từ khi trở thành Nữ hoàng. Trái ngược với cô là tình hình của Utah Tụng Hương. Các kênh truyền thông cùng với báo chí đã liên tiếp xin lỗi Thủ tướng. Trong năm nay, kết quả từ các cuộc thăm dò dân ý cho thấy số người ủng hộ Utah Tụng Hương đạt tỷ lệ cao nhất. Đảng Tự do khốn đón vì cáo buộc "ám sát Thủ tướng". Còn người phụ nữ trẻ được mệnh danh "Lewinsky" hiếm khi xuất hiện trong các báo cáo.
Chỉ còn lại một số tờ báo lá cải vẫn không ngừng đưa tin về vụ bê bối của Thủ tướng và người phụ nữ trẻ, nhưng điều đó chỉ kéo được sự chú ý của khách du lịch nước ngoài đến Goran. Họ chỉ liếc qua vài cái, rồi những tờ báo đó sẽ bị gác qua một bên.
Để khôi phục lại hình ảnh của Nữ hoàng, một tuần ngay sau có sự cố kia, Tô Thâm Tuyết thực hiện lịch từ thiện dày đặc.
Hôm nay cô quyên góp cho các buổi đấu giá từ thiện, ngày mai lại đến tham gia chương trình Hành Trình Xanh trong chuỗi hoạt động bảo vệ môi trường.
Ekip của Nữ hoàng đã sắp xếp rất nhiều hoạt động cho cô. Trên thực tế, Tô Thâm Tuyết cảm thấy rất vui vì điều này.
Bằng cách này, cô không còn thời gian và sức lực để lướt qua những bức ảnh của Utah Tụng Hương và Tang Nhu ở bên nhau hết lần này đến lần khác.
Ban ngày còn có thể gắng gượng như vậy, nhưng khi đêm về...
Ngay cả Hà Tinh Tinh cũng không biết rằng suốt một tuần qua, cứ cách mười phút cô lại tỉnh dậy ngắm trần nhà, cầu nguyện cho bình minh tới, cầu nguyện cho ngày mới đến, cầu nguyện cho thời gian mau trôi qua.
Có lẽ chỉ có chuyên viên trang điểm của cô biết về tình trạng này, nên đã mạnh tay dặm thêm lớp trang điểm cho cô, từ che quầng mắt cho đến má hồng.
Cho nên, ngày ngày người ta vẫn thấy Nữ hoàng xuất hiện đầy rạng rỡ.
Đột nhiên, trong một lúc nghỉ ngơi, Tô Thâm Tuyết mới nhớ ra, Utah Tụng Hương vẫn chưa giải thích với cô về sự việc hôm đó.
Nguyên nhân Utah Tụng Hương và Tang Nhu cùng xuất hiện tại quán bar thì cô đã biết rất rõ, nhưng đều là biết từ người khác, còn người mang tư cách chồng của cô thì chưa hề nhắc tới dù chỉ một chữ.
Suốt một tuần qua, giữa Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương như có một thỏa thuận ngầm. Anh không đến Cung điện Jose, cô cũng không tới số Một đường Jose, mọi liên lạc đều thông qua người phụ trách của hai bên. Mỗi khi anh gọi cho cô thì trùng hợp đều là lúc Nữ hoàng đang bận rộn nên không thể bắt máy. Khi cô gọi lại thì cũng toàn vào lúc Thủ tướng đang không tiện nghe điện thoại. Anh không gọi lại, cô cũng thường không nghe máy.
Đương nhiên, tình trạng này qua góc nhìn của người ngoài thì lại rất đau đầu, vì khắp phố phường đều đang xôn xao rằng, mối quan hệ giữa Nữ hoàng và Thủ tướng gần đây khá căng thẳng. Nghe nói, hình ảnh Thủ tướng và cô gái trẻ kia ôm nhau trong thang máy đã khiến Nữ hoàng khó chịu.
Vì vậy, chiều Chủ nhật này, Nữ hoàng cùng những người có tầm ảnh hưởng trong thành phố tổ chức buổi triển lãm tranh từ thiện, trùng hợp lại gặp Thủ tướng đang dẫn các Nguyên thủ quốc tế đến thăm Viện Bảo tàng Lịch sử Goran với danh nghĩa cá nhân.
Thật trùng hợp, thiên kim tiểu thư của một vị lãnh đạo nước ngoài cũng có mặt.
Cô thiên kim này trẻ trung xinh đẹp, là người có tiếng trong giới thời trang. Cô ta diện đôi giày cao gót cao ngất. Khi bước xuống cầu thang, với cương vị là chủ nhà, Thủ tướng đưa cánh tay trái của mình cho cô tiểu thư đó vịn vào.
Trai đẹp gái xinh, cư xử lịch thiệp, đây quả thực là một cảnh tượng như trên phim truyền hình. Cầu thang hình tròn của Viện Bảo tàng phút chốc trở thành sàn diễn đầy phong cách.
Một nhóm phóng viên đang tập trung bên ngoài cửa.
Hai ekip muốn sắp đặt "Cuộc gặp tình cờ của Nữ hoàng với Thủ tướng" chết lặng. Ekip của Nữ hoàng có vẻ khá lúng túng. Các phóng viên nhận được cuộc gọi bí mật dường như đã quên bẵng Nữ hoàng.
Chắc có lẽ, Thủ tướng không hề biết gì về chuyện này. Khi đối diện với những ánh đèn flash lóe lên từ ống kính, anh cau mày thật chặt.
Cũng không biết là ai đó đã hô "Nữ hoàng bệ hạ."
Tiếng gọi "Nữ hoàng bệ hạ" này khiến cho mọi người đồng loạt quay đầu, phát hiện Nữ hoàng ở phòng triển lãm, liền lao về phía cô, bấm máy lia lịa.
Cô mỉm cười, nhìn thẳng vào camera. Cuối cùng, cô nhìn thấy Utah Tụng Hương đang đứng trên cầu thang. Anh cũng đang nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, giữa hàng trăm người.
Lúc này đây, sao có thể thiếu được thủ tục Nữ hoàng và Thủ tướng cùng chụp ảnh chung.
Con gái lớn nhà họ Tô và con trai trưởng nhà Utah là đối tác, hợp tác cùng có lợi. Mối quan hệ này ngầm ẩn phía sau danh nghĩa vợ chồng, đặc biệt là trước mặt công chúng. Họ trao đổi với nhau bằng ánh mắt, cô cười nhẹ nhàng, anh cũng mỉm cười thật khẽ, mọi người đều thấy rõ cánh tay của Thủ tướng đặt trên eo của Nữ hoàng.
Cô thiên kim tiểu thư của vị lãnh đạo nước ngoài cũng tới ngỏ ý muốn chụp chung với Nữ hoàng.
Khi chụp ảnh cùng cô tiểu thư của nhà lãnh đạo nước ngoài đó, Tô Thâm Tuyết chợt cảm thấy dường như có ánh mắt đang hướng về phía mình. Nhưng đến khi cô nương theo ánh nhìn đó, lại thấy Utah Tụng Hương đang cúi đầu trò chuyện cùng vị lãnh đạo nước ngoài.
Chụp ảnh xong, Utah Tụng Hương và vị lãnh đạo kia rời đi, Tô Thâm Tuyết tiếp tục ở lại triển lãm.
Vào lúc sáu giờ tối, bức ảnh chụp chung của Thủ tướng và Nữ hoàng được đăng trên bản tin thời sự. Nữ hoàng vẫn miệt mài thực hiện các chương trình từ thiện vào Chủ nhật, mà cuối tuần, Thủ tướng cũng không nhàn rỗi. Trong bức ảnh đó, hai người rất hòa hợp. Từ ngôn ngữ cơ thể của họ cho thấy không có vẻ gì giống biểu hiện đang trục trặc.
Hai tiếng sau, Lý Khánh Châu xuất hiện lại Cung điện Jose.
Đã vào giờ này rồi, đương nhiên là chuyện cá nhân.
Lý Khánh Châu mang theo một văn kiện bí mật mà Thủ tướng gửi cho Nữ hoàng.
Một lần nữa Tô Thâm Tuyết nhìn thấy thỏa thuận hôn nhân của cô và Utah Tụng Hương trong túi hồ sơ. Đây không phải là thỏa thuận trước đây, mà là bản thỏa thuận mới được Utah Tụng Hương sửa đổi bổ sung, ngày chỉnh sửa là một tuần trước.
Để cô xem xem, con trai trưởng nhà Utah lại đưa ra những điều khoản khắt khe gì cho con gái lớn nhà họ Tô nào.
Về phía trách nhiệm của Tô Thâm Tuyết, có một dòng được đánh dấu màu đỏ ở cuối thỏa thuận: Trong quá trình thực hiện hợp đồng, không bên nào có thể đề nghị chấm dứt mối quan hệ vợ chồng. Thỏa thuận này kết thúc vào năm 2115.
Bây giờ là năm 2015, vậy năm 2115 là khi nào?
Tròn một trăm năm.
Từ giờ đến lúc kết thúc bản thỏa thuận hợp đồng hôn nhân này là một trăm năm tròn trĩnh.
Cái tên điên này.
Tô Thâm Tuyết không ký vào bản hợp đồng này.
Lý Khánh Châu vừa rời đi chưa được năm phút, Tô Thâm Tuyết đã nhận được điện thoại của Utah Tụng Hương.
Trong điện thoại, Utah Tụng Hương ví von chuyện Tô Thâm Tuyết không ký vào bản hợp đồng bằng ví dụ sau: Một tài xế lái taxi đã làm việc khá lâu nhưng mãi vẫn không có tiền tiết kiệm. Đến khi anh ta có cơ hội đổi xe mới, thì anh ta lại từ chối nhận chìa khóa chiếc xe mới đó chỉ vì sĩ diện hão.
Utah Tụng Hương nói: "Tô Thâm Tuyết, tài xế taxi còn có cơ hội thay đổi, nhưng ngôi vị Nữ hoàng sẽ theo cô đến suốt đời. Ngôi vị này sẽ theo cô cho đến khi cô qua đời, mà ngay cả khi cô chết đi, mỗi khi nhắc đến cô, người ta cũng sẽ tôn trọng gọi cô là Cựu Nữ hoàng."
Utah Tụng Hương nói không hề sai. Kể từ khi đội lên đầu chiếc Vương miện Hoa hồng, sự nghiệp cả đời này của cô chính là làm Nữ hoàng: Nữ hoàng, Cựu Nữ hoàng Thâm Tuyết, Cố Nữ hoàng Thâm Tuyết.
"Nếu không còn chuyện gì nữa, em cúp máy đây." Cô hờ hững nói.
Vào giây cuối cùng, Utah Tụng Hương cất tiếng gọi cô.
Giọng nói của Utah Tụng Hương hòa vào tiếng sóng truyền tín hiệu: "Tô Thâm tuyết, tôi sẽ khiến cô phải cam tâm tình nguyện ký tên vào bản hợp đồng đó."
Tô Thâm Tuyết cúp máy.
Khoảng mười lăm phút sau, điện thoại của Tô Thâm Tuyết lại reo lên, vẫn là Utah Tụng Hương gọi tới.
Tiếng chuông cứ reo, reo mãi không ngừng, cô bắt máy.
Ngay lúc cô bắt máy, thì bên kia lại cúp máy.
Khoảng mười một giờ đêm.
Utah Tụng Hương lại gọi tới số điện thoại của Tô Thâm Tuyết.
Từ giọng điệu của anh, cô luôn dễ dàng nắm bắt được tâm trạng của anh.
Ngay khi anh gọi "Tô Thâm Tuyết", cô đã biết anh uống say rồi. Con trai trưởng nhà Utah mỗi khi say đều sẽ tìm đến con gái lớn nhà họ Tô và nói, "Thâm Tuyết, hãy trông chừng anh."
Lần này, anh không bảo cô hãy trông chừng anh, mà mắng cô một trận.
Anh mắng cô là kẻ tự cao tự đại, nói rằng đã ra lệnh cho quản gia ném hết đồ đạc của cô vào thùng rác rồi. Anh còn kể, không còn nhìn thấy đồ dùng của cô ở trong phòng ngủ sẽ khiến tâm trạng anh vui vẻ hơn.
"Tô Thâm Tuyết, cô có biết không, cái kẹp tóc màu xanh lá cây của cô rất chướng mắt, dây buộc tóc màu xanh cũng khó coi, kẹp tóc cũng gây khó chịu, giày của cô cũng chướng mắt, cái cốc cô uống nước cũng thật phiền. Tất cả những món đồ liên quan đến con gái lớn nhà họ Tô lúc này đều vô cùng chướng mắt. Vì vậy, dù đã sai Jeni gói ghém hết chúng lại rồi, tôi vẫn sợ chúng quay trở lại, cho nên, tôi sai Jeni vứt luôn vào thùng rác, mới vừa xong đấy."
"Giờ thì tốt rồi, phòng tôi sẽ không còn đồ dùng của Tô Thâm Tuyết nữa."
"Tôi cho rằng đây là một sự kiện đáng để chúc mừng. Tôi đã gọi điện cho George. Đương nhiên, tôi không hề nói cho cậu ấy biết, chủ đề của buổi ăn mừng này là ‘Chúc mừng tôi đã ném hết tất cả đồ đạc của Nữ hoàng vào thùng rác’."
Anh nói xong thì cười nhạt.
Tiếng cười nhạt đầy chua chát ấy cùng với mùi rượu như xuyên qua không gian thời gian, hiển hiện ngay trước mắt cô, cả hình ảnh đôi lông mày nhíu chặt của anh nữa.
"Nữ hoàng bệ hạ không vui rồi?" Anh cười tự giễu, "Một Nữ hoàng bệ hạ đang không vui liệu có muốn bàn luận với tôi về vấn đề "đánh mất" không?"
Đã mười một giờ hai mươi phút rồi, ngày mai cô vẫn còn nhiều việc phải giải quyết.
"Em cúp máy đây." Cô khẽ nói.
Tiếng "đừng" bật thốt lên xuyên qua sóng điện thoại, tay cầm điện thoại của cô khẽ run lên.
Phía bên kia đầu dây.
Utah Tụng Hương thì thầm "Đừng... đừng cúp máy... Thâm Tuyết..."
Mắt cô ươn ướt.
"Thâm Tuyết, đừng cúp máy, đừng... Thâm Tuyết em đừng cúp điện thoại... anh không chịu nổi."
Cô hạ giọng thật thấp, hỏi lại "Không chịu nổi gì cơ?" Vai cô khẽ run lên.
"Thâm Tuyết... Thâm Tuyết…" Bên kia đầu dây, giọng anh trở nên khàn đặc, "Thâm Tuyết... anh muốn hôn em, muốn ôm ấp em, anh muốn em."
Đúng là đàn ông!
Cô không thấy ngón tay mình ấn nút gác máy, có thể... có thể anh còn điều gì muốn nói với cô, nói gì đó khác ngoài những câu như anh muốn ôm em, hôn em, muốn em.
Tô Thâm Tuyết không chờ được đến lúc Utah Tụng Hương lên tiếng, mà trong điện thoại lại vang lên giọng một người con gái gọi "Arthur." Xem ra, bạn bè của Utah Tụng Hương đã từ London tới rồi.
Quả nhiên.
Giọng nữ yểu điệu vang lên rõ ràng: "Arthur, tới đây rót cho tôi một ly. Tôi bay từ tận London tới đây chỉ để được ngài Thủ tướng rót cho tôi một ly rượu thôi đấy."
Tiếp đó là câu đáp trả trịnh trọng của Utah Tụng Hương.
"Ngài Thủ tướng đang nói chuyện điện thoại với Nữ hoàng của đất nước này, nội dung chúc ngủ ngon mà Thủ tướng dành cho Nữ hoàng còn quan trọng hơn cả tình bạn nữa."
Tô Thâm Tuyết cúp máy.
Hà Tinh Tinh đặt cốc sữa nóng xuống cạnh cô. Cô hỏi Hà Tinh Tinh có cho thêm thuốc an thần vào sữa không?
"Dạ có, thưa Nữ hoàng bệ hạ."
Cốc sữa nóng, và cả câu nói "Nữ hoàng bệ hạ" của Hà Tinh Tinh khiến Tô Thâm Tuyết thoáng ngây ngẩn. Cô cúi đầu, nói với Hà Tinh Tinh, hôm nay không cần nữa.
…
Tới tháng Năm.
Vào thứ Hai đầu tiên của tháng Năm, Lý Khánh Châu đệ đơn từ chức lên Bộ phận Nhân sự. Đơn từ chức của anh ta bị từ chối hai mươi tư giờ trước. Lý do từ chối: Ngài Thủ tướng không phê duyệt.
Nửa giờ trước, Pierre, người đứng đầu Văn phòng Thủ tướng đã gặp Lý Khánh Châu. Ông ta nghĩ rằng anh ta không nên nộp đơn từ chức vào thời điểm này.
"Sự kiện ám sát Thủ tướng" đã dần lắng xuống, nhưng những tin đồn về quan hệ của Thủ tướng và người phụ nữ trẻ tên Tang Nhu vẫn chưa dứt. Nhiều người liên quan đến vụ việc này đã được phỏng vấn, nhưng nhân vật chủ chốt trong vụ việc – Tang Nhu như đã bốc hơi khỏi thế giới này. Cũng có người tiết lộ rằng Tang Nhu đang được bảo vệ bí mật.
Vào chính thời điểm này, hình ảnh Utah Tụng Hương cùng với một cô gái trẻ khác tới quán bar vào đêm khuya lại bị lộ ra. Người phát ngôn của Văn phòng Thủ tướng Chính phủ đã ngay lập tức bác bỏ những tin đồn: Cô gái xuất hiện trong câu lạc bộ với Thủ tướng là đàn em cùng trường của Thủ tướng. Cô ấy từ London đến Goran để tham quan, và ở cùng với họ đêm đó còn có những người bạn khác nữa.
Vào buổi tối diễn ra cuộc họp báo trả lời về những tin đồn kia, hình ảnh Utah Tụng Hương đi ra đi vào cùng với người bạn học đến từ London lại được công bố. Từ những bức ảnh đó, có thể thấy rõ rằng chỉ có hai người họ đi cùng nhau.
Đau đầu nhất là, đáp trả lại những điều này, Utah Tụng Hương lại tỏ thái độ "Mặc kệ nó."
Tôi nói này thưa ngài Thủ tướng, vợ chính thức của anh không phải là một người bất kỳ nào đó đâu, vợ chính thức của anh là Nữ hoàng! Pierre cho biết, ông gần như phải lắc vai Thủ tướng để nhắc nhở.
Utah Tụng Hương là ai chứ, đương nhiên không cần phải nhắc nhở, Utah Tụng Hương rõ hơn ai hết, vợ chính thức của anh là Nữ hoàng của đất nước này.
Về thái độ của Thủ tướng trong việc nảy ra tin đồn giữa anh và cô bạn học từ London, Pierre cho rằng Thủ tướng đang cố tình tạo sự hiểu lầm. Thậm chí, Pierre cho rằng, những hành động gần đây của Thủ tướng và Nữ hoàng có vẻ là một bước ngoặt kỳ lạ, giống như đứa trẻ đang cố tình gây ra các hành động đó nhằm thu hút sự chú ý của người lớn.
Cho nên...
"Anh Lý, anh đi nói chuyện với Thủ tướng đi." Pierre coi anh ta như một chiếc phao cứu cánh.
Trên đường đến Văn phòng Thủ tướng, Lý Khánh Châu đã gặp hai Giám đốc Điều hành cấp cao của Đài truyền hình Goose.
Đi thêm một đoạn, Lý Khánh Châu chợt nhớ ra bộ phim ngắn dài ba mươi phút ghi lại buổi tiệc sinh nhật lần thứ 29 của Nữ hoàng đã được lên lịch phát sóng.
Anh ta cảm thấy hơi hồi hộp, dường như có dự cảm không lành.
Bước chân tới Văn phòng Thủ tướng chợt khựng lại, chuyển hướng về phía Bộ phận Quan hệ Công chúng.
Khi tới Văn phòng của Bộ phận Quan hệ Công chúng trong Phủ Thủ tướng, dự cảm chẳng lành của Lý Khánh Châu đã thành sự thực.
Đài truyền hình thành phố Goose đã mua bản quyền cho bộ phim ngắn dài ba mươi phút ghi lại những hình ảnh trong tiệc sinh nhật Nữ hoàng, đề nghị Thủ tướng đưa đoạn phim hậu trường dài năm phút vào phần cuối của đoạn phim đó. Hai ngày trước, Bộ phận Quan hệ Công chúng đã nhận được video đoạn phim từ đài truyền hình.
Hôm nay, Đài truyền hình thành phố Goose cử hai quan chức cấp cao đến để đàm phán lần cuối cùng, nhân tiện họ cũng phải đến Cung điện Jose một chuyến. Nữ hoàng sẽ đích thân xem lại đoạn phim này một lượt. Một khi nữ hoàng xác nhận rằng đoạn phim đã ổn, họ sẽ sao chép ra một bản. Bản sao bộ phim được gửi lại cho Nữ hoàng như một món quà kỷ niệm.
Đoạn phim chính thức về bữa tiệc kỷ niệm sinh nhật Nữ hoàng thì không có vấn đề gì. Vấn đề là bọn họ cũng gửi cho Nữ hoàng đoạn phim hậu trường năm phút do Thủ tướng cầm máy quay vào buổi tiệc sinh nhật hôm đó.
Có lẽ, đối với Nữ hoàng, những cảnh quay hậu trường do Thủ tướng quay được sẽ hấp dẫn hơn cả phim tư liệu dài ba mươi phút, và không có lý do gì để không xem nó.
Không, không không, tuyệt đối đừng để Nữ hoàng xem được đoạn phim năm phút hậu trường đó.
Tại sao lại không bao giờ để Nữ hoàng xem được đoạn phim năm phút hậu trường đó ư?
Đoạn phim hậu trường do Utah Tụng Hương quay ngày hôm đó đã được bàn giao cho Bộ phận Quan hệ công Chúng. Để đề phòng trường hợp bị mất mát hay bị hư hại, Lý Khánh Châu đã tự tạo một bản sao của riêng mình.
Vài ngày trước, anh ta mới có thời gian xem lại đoạn băng đó ngay tại nhà mình.
Đoạn phim được xem đi xem lại nhiều lần. Anh ta mơ hồ cảm thấy đoạn phim này có vấn đề gì đó, nhưng lại không nghĩ ra cụ thể nó là gì.
Trái lại, chỉ ngay lần đầu tiên xem phim, vợ của anh ta đã phát hiện ra vấn đề ở đâu.
Sau một hồi im lặng, vợ anh ta nói rằng cô không muốn Nữ hoàng xem được đoạn video hậu trường do Thủ tướng quay. Khi được hỏi tại sao, vợ anh ta lặng lẽ nói: "Nếu Nữ hoàng xem nó, cô ấy sẽ bị tổn thương."
Vợ anh ta đã nói cho anh ta biết vấn đề của đoạn phim hậu trường đó nằm ở đâu.
Nghĩ về những gì vợ mình đã nói, Lý Khánh Châu liền toát mồ hôi hột.
Cấp trên của anh ta mới có scandal với Tang Nhu chưa lâu, lại còn mập mờ với em gái khóa dưới từ London. Thời điểm này, nếu còn cộng thêm đoạn clip hậu trường mà Utah Tụng Hương cầm máy quay kia nữa, cho dù đoạn clip hậu trường đó không trở thành giọt nước tràn ly, thì nó cũng là hòn đá tảng níu chân kéo Nữ hoàng lún sâu xuống.
Lý Khánh Châu cũng đã xem những bức ảnh về hoạt động của Nữ hoàng gần đây.
Thực lòng mà nói, anh ta thoáng có ham muốn lấy bao tải gói Utah Tụng Hương lại, vác đến trước mắt Nữ hoàng, để anh ấy đối diện với Nữ hoàng, và hét vào mặt anh ấy rằng: "Anh hãy nhìn thật kỹ vào đôi mắt của vợ mình đi."
Trong rất nhiều bức ảnh, người phụ nữ tên Tô Thâm Tuyết đang nhoẻn miệng cười, ngôn ngữ cơ thể cô cũng thể hiện niềm vui. Duy chỉ có, chỉ có đôi mắt, hoặc cảm giác như nước mắt đang chực rơi xuống bất cứ lúc nào, hoặc khiến cho người khác cảm thấy ánh mắt cô đờ đẫn vô hồn.
Nhưng lúc này không phải là lúc để anh ta kiếm chuyện phiền phức.
Trước mắt, việc anh ta cần làm là ngăn cản Nữ hoàng xem được đoạn video hậu trường năm phút mà Utah Tụng Hương quay được kia.
Mọi việc lại rắc rối hơn nữa. Người phụ trách liên hệ với hai nhân viên cấp cao của Đài truyền hình kia lại không có mặt trong văn phòng, điện thoại cũng không gọi được. Khó khăn lắm Lý Khánh Châu mới xin được thông tin liên hệ của hai nhân viên cấp cao kia từ phía Đài truyền hình. Bên phía Đài truyền hình báo lại, hai nhân viên cấp cao đang được dẫn đến văn phòng để diện kiến Nữ hoàng, khi diện kiến Nữ hoàng thì không được phép mang theo điện thoại di động.
Ôi trời!
Lý Khánh Châu chạy đến Văn phòng Thủ tướng.
Lúc này, chỉ có Utah Tụng Hương mới tự cứu được mình thôi.
Anh ta mở cửa phòng làm việc của Thủ tướng. Tạ ơn trời đất, Utah Tụng Hương có ở đây, nhưng anh ấy đang nói chuyện điện thoại.
Khoảng ba phút sau, Utah Tụng Hương mới kết thúc cuộc điện đàm.
Kết thúc cuộc gọi, phản ứng đầu tiên của Utah Tụng Hương là cau mày. Cấp trên của Lý Khánh Châu ghét nhất là có người ra vào văn phòng của anh ấy mà không hẹn trước.
Khi Lý Khánh Châu mới trình bày được khoảng hai phần ba tình hình sự việc, Utah Tụng Hương đã ngắt lời anh.
Anh cho rằng đoạn clip hậu trường mình quay chẳng có vấn đề gì, anh sẽ không mất thời gian trong giờ làm việc để nghe mấy chuyện vớ vẩn này.
"Không, ngài Thủ tướng, đây không phải là chuyện vớ vẩn." Lý Khánh Châu đã lưu đoạn video hậu trường vào điện thoại, liền mở ra cho Utah Tụng Hương xem.
Trong đoạn phim đó, mọi người ở trên tầng thượng, ồn ào náo nhiệt, bạn ném bánh kém vào tôi, tôi liền trả đũa bạn, không khí vô cùng sôi nổi.
Sau khi xem xong, cấp trên của Lý Khánh Châu tỏ vẻ mất hết kiên nhẫn.
Lý Khánh Châu tắt điện thoại, quay sang nói với Utah Tụng Hương.
"Trên tầng thượng vào buổi tối hôm đó, có hai người phụ nữ đều đón sinh nhật. Họ đều để tóc dài, đều mặc váy màu đen, nhưng có một điểm khác biệt. Một người mặc váy đen không tay, một người mặc váy đen tay lửng. Thưa ngài Thủ tướng, người mặc váy đen tay lửng không phải là vợ ngài."
Utah Tụng Hương thoáng sững sờ.
Vẻ mất kiên nhẫn dần biến mắt, chuyển thành nét bối rối. Khuôn mặt anh thoáng trắng bệch, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng, cao ngạo như thường: "Lý Khánh Châu, tôi không cần anh tỏ vẻ cao quý giỡn mặt với tôi. Hơn ai hết, tôi biết rõ vợ mình là ai."
Lý Khánh Châu nhìn Utah Tụng Hương.
"Tôi không cảm thấy đoạn phim này có vấn đề gì hết." Utah Tụng Hương đứng bật dậy khỏi ghế.
Đoạn phim lại được bật lại một lần nữa, lần này người bật lên là Utah Tụng Hương.
Sau khi đoạn phim kết thúc.
"Nói cho tôi biết, đoạn phim này có vấn đề gì?" Giọng Utah Tụng Hương hơi lo lắng.
"Trong đoạn phim hậu trường dài năm phút do Thủ tướng quay, người phụ nữ mặc váy đen không tay lọt vào ống kính ba lần. Nhưng!" Lý Khánh Châu cảm thấy hơi khó khăn để diễn đạt điều mình sắp nói, "…nhưng, người phụ nữ mặc váy đen tay lửng xuất hiện tận bảy lần, còn nhiều gấp đôi người kia."
Ngay lập tức, bầu không khí trong căn phòng ngột ngạt hẳn đi.
Sắc mặt của Utah Tụng Hương nhợt nhạt, anh khàn giọng: "Tôi không hiểu."
"Thưa ngài Thủ tướng, người mặc váy tay lửng không phải là vợ ngài, người phụ nữ mặc váy đen không tay kia mới là vợ ngài." Lý Khánh Châu nhấn mạnh từng câu từng chữ.
Vừa dứt lời.
Utah Tụng Hương đưa tay gạt một loạt văn phòng phẩm.
Tiếng đồ đạc rơi xen lẫn với giọng nói tức tối mang vẻ cảnh cáo của Utah Tụng Hương: "Đừng có vòng vo với tôi!"
Không vòng vo nữa phải không?
"Thưa ngài Utah!" Lý Khánh Châu đáp lời Utah Tụng Hương bằng tông giọng cao hơn: "Không một người phụ nữ nào lại không để ý và chịu đựng được khi ống kính của chồng mình luôn tìm kiếm người phụ nữ khác chứ không hướng về mình, nhất là trong ngày sinh nhật của chính mình. Đó là một sự tổn thương."
"Sẽ chẳng có đoạn clip hậu trường dài năm phút nào được dùng làm quà tặng nữa."
Sắc mặt người đối diện Lý Khánh Châu thay đổi chóng mặt.
Vẻ mặt Utah Tụng Hương như muốn giết người.
"Thưa ngài Thủ tướng," Lý Khánh Châu nặng nề nói, "Sau khi vợ tôi xem xong đoạn phim đó, cô ấy nói rằng, nếu Lý Khánh Châu là người cầm máy quay, cô ấy sẽ gửi cho tôi một lá đơn ly hôn."
Utah Tụng Hương ngồi phịch xuống ghế.
Một giây sau, anh lại đứng lên, lao nhanh tới trước mặt Lý Khánh Châu, nói: "Không, không phải như vậy đâu. Chết tiệt, nhất định là không phải như thế. Tin tôi đi, chắc chắn không phải vậy. Hôm đó Tô Thâm Tuyết đã cài chiếc kẹp tóc pha lê tôi tặng, chiếc váy đó đã gây nhầm lẫn. Anh nhìn xem, tôi nhớ rất rõ mà. Tin tôi đi, chắc chắn không phải như các người nghĩ đâu… Tin tôi đi, chết tiệt…"
Đây là lần đầu tiên Lý Khánh Châu chứng kiến cấp trên của mình nói năng lắp bắp như vậy.
"Tin tôi đi, khốn kiếp…" Utah Tụng Hương giật mạnh cúc áo, "Thật khốn kiếp… nếu như để tôi quay lại lần nữa, thì lần này, sẽ đều là cô ấy… đều là Tô Thâm Tuyết. Không biết tại sao nữa… Tôi biết là sẽ như vậy. Khi đó, người lọt vào ống kính, sẽ chỉ có Tô Thâm Tuyết thôi."
Không chỉ nói năng lắp bắp, mà còn lộn xộn thiếu logic nữa.
"Thưa ngài Thủ tướng, người mà ngài cần giải thích là Nữ hoàng bệ hạ chứ không phải tôi." Lý Khánh Châu tốt bụng nhắc nhở.
Lý Khánh Châu nói nốt một phần ba câu chuyện còn dang dở lúc nãy.
Dường như Utah Tụng Hương chẳng phản ứng gì hết.
Lý Khánh Châu lại nhắc nhở anh lần nữa, lúc này có lẽ Nữ hoàng đã mở đoạn phim lên xem rồi. Khi cô xem xong đoạn phim chính dài ba mươi phút sẽ đến đoạn hậu trường dài năm phút.
Bình thường Utah Tụng Hương phản ứng rất nhanh nhạy, bây giờ đây lại đờ đẫn chậm chạp.
"Thưa ngài Thủ tướng, ngài nên gọi điện cho Christie, bảo Christie nghĩ cách, ngăn không cho Nữ hoàng xem đoạn phim hậu trường đó." Lý Khánh Châu chỉ còn biết nhắc nhở thêm lần nữa.
Lúc này Utah Tụng Hương mới bắt đầu tìm điện thoại, miệng lẩm bẩm chửi thề. Chiếc điện thoại được đặt ở một chỗ rất dễ nhìn, nhưng chàng thanh niên Goran phải mất khá lâu mới tìm thấy.
Người bắt máy là trợ lý của Christie.
"Chết tiệt." Anh lại chửi thề.
Utah Tụng Hương nhắn người trợ lý kia mau đi tìm Christie, ngay khi tìm được Christie thì bảo bà ta gọi điện vào số máy cá nhân của anh.
Sau khi gọi điện cho Christie xong, Utah Tụng Hương lại gọi cho Hà Tinh Tinh, nhưng không ai bắt máy. Utah Tụng Hương liên tục lẩm bẩm chửi rủa.
Cuối cùng…
"Anh Lý, tôi còn có thể làm được gì nữa?" Giọng điệu của chàng thanh niên Goran mang theo vẻ cầu cứu, lông mày anh nhíu lại, hiện rõ sự bối rối không thể che giấu, "Tôi không muốn cô ấy xem được đoạn phim đó."
Biết sợ rồi sao?
"Tôi… tôi không muốn cô ấy đau lòng." Ngập ngừng một lát, Utah Tụng Hương gằn giọng nói tiếp, "Đây là lý do lớn nhất khiến tôi không muốn cô ấy xem được đoạn phim đó."
"Tôi phát hiện ra, tôi không nỡ để cô ấy tổn thương, dù thế nào đi nữa, cũng không nỡ khiến cô ấy đau lòng."
Người thừa kế tự cao tự đại của gia tộc Utah, vị lãnh tụ của đất nước Goran đã bắt đầu biết rằng, như thế nào là không muốn để ai đó đau lòng; đã bắt đầu hiểu được, như thế nào là không nỡ để ai đó tổn thương.
Lý Khánh Châu đưa ra một gợi ý. Đề phòng mọi chuyện, tốt nhất anh nên đích thân tới Cung điện Jose một chuyến.
Trước khi rời khỏi văn phòng, Utah Tụng Hương thoáng lưỡng lự, hỏi rằng nếu Tô Thâm Tuyết đã xem được đoạn phim hậu trường đó rồi thì sao. Một giây sau anh lại tự phủ nhận suy đoán đó của mình, nói rằng nhất định Christie sẽ xử lý tốt chuyện này.
Cuối cùng, Utah Tụng Hương còn hỏi Lý Khánh Châu, có phải vợ anh ta thật sự đã nói, nếu người cầm máy quay kia là Lý Khánh Châu thì cô ấy sẽ đưa ngay một lá đơn ly hôn không.
"Đúng vậy, thưa ngài Thủ tướng."
Utah Tụng Hương cười, nói rằng Tô Thâm Tuyết là Tô Thâm Tuyết, vợ Lý Khánh Châu là vợ Lý Khánh Châu. Cuộc hôn nhân giữa Thủ tướng và Nữ hoàng của đất nước này không thể giống với những cặp vợ chồng bình thường kéo nhau ra tòa chỉ vì mấy chuyện cơm nước lặt vặt.
Nhưng có một điều không thể phủ nhận.
"Con gái lớn nhà họ Tô thật khiến người ta đau đầu." Utah Tụng Hương lẩm bẩm như nói với chính mình, "Đau đầu đến mức tôi bắt đầu sợ phải gặp cô ấy, sợ cái dáng vẻ lẳng lặng câm nín, không nói năng gì mà chỉ trầm mặc nhìn tôi."
Khoảng bốn mươi phút sau, Lý Khánh Châu nhận được thông tin: Đoạn phim hậu trường do Thủ tướng quay đã được chỉnh sửa, cắt ngắn lại chỉ còn năm mươi tám giây.
Trong năm mươi tám giây này, Nữ hoàng xuất hiện ba lần, Tang Nhu không xuất hiện một lần nào. Còn về đoạn phim gốc mà Thủ tướng đã quay thì bị gặp vấn đề, nên cần đưa về để xử lý kỹ thuật, hiện đang nằm trong tay Christie. Xe của Thủ tướng cũng đang trên đường đến Cung điện Jose.
Xe vừa tiến vào bãi đỗ xe, Utah Tụng Hương đã nhìn thấy Christie đứng đợi.
Christie đã lấy được đoạn phim gốc quay cảnh hậu trường trong bữa tiệc sinh nhật lần thứ hai mươi chín của Tô Thâm Tuyết.
Đoạn phim hậu trường năm phút đó bị ném luôn vào bồn vệ sinh.
"Roạt" một tiếng, biến mất không dấu vết.
Utah Tụng Hương dựa vào tường, lúc này, anh rất thèm hút một điếu thuốc.
Ai cũng biết, ngài Thủ tướng không hút thuốc, nhưng chỉ có hai người biết được lý do tại sao anh lại không hút. Bởi vì Utah Tụng Khinh thích hút thuốc, cho nên Utah Tụng Hương mới không động đến thuốc lá.
Người biết được lý do này, một là chị gái anh, người còn lại là vợ anh.
Dạo gần đây vợ anh khiến anh khá đau đầu.
Biểu hiện cho việc "Gần đây con gái lớn nhà họ Tô khiến người ta đau đầu" khiến Utah Tụng Hương cảm thấy không an toàn, như có điều gì đó đã đi chệch hướng.
Cảm giác bấp bênh đó ập đến thật nhanh.
Chắc chắn là do không gian ở đây ngột ngạt, bí bách nên mới khiến anh cảm thấy khó chịu như vậy.
Anh rảo bước, mở cửa phòng vệ sinh, bước ra phòng ngủ. Không gian rộng rãi thoáng đãng khiến Utah Tụng Hương cảm thấy thoải mái, nhẹ nhõm hơn.
Christie báo cáo cho Utah Tụng Hương biết một số chuyện.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Thủ tướng xong, Christie đã bước thật nhanh đến phòng chiếu phim.
Tại phòng chiếu phim, bộ phim chính dài ba mươi phút đã chiếu được một nửa, hai cán bộ cấp cao của Đài truyền hình đã bàn giao lại đoạn phim hậu trường dài năm phút do Thủ tướng quay lại cho Christie theo yêu cầu của bà.
Hai vị cán bộ cấp cao đó đảm bảo với bà: Nữ hoàng chưa hề xem đoạn phim hậu trường năm phút đó.
"Đoạn phim hậu trường dài năm phút do Thủ tướng quay đã bị lỗi." Hai Thủ tướng cấp cao kia bày tỏ lời xin lỗi với Nữ hoàng.
Khi xe của Thủ tướng đến Cung điện Jose, Nữ hoàng đã xem xong đoạn phim chính và trở về phòng.
Cuối cùng, Christie nói: "Thưa ngài Thủ tướng, mời ngài tới thăm Nữ hoàng bệ hạ."
Tại sao phải đi thăm Nữ hoàng bệ hạ thì Christie không nói. Trước giờ, một người chồng tới thăm vợ mình đâu cần lý do.
Nhưng, gần đây người chồng này cảm thấy hơi sợ vợ mình.
Khoảng mười phút sau, Utah Tụng Hương đã gặp được Tô Thâm Tuyết.
Ngay giây đầu tiên nhìn thấy Tô Thâm Tuyết, Utah Tụng Hương đã muốn lập tức gọi cho toàn thể đội ngũ Y tế của Hoàng gia, mắng cho họ một trận xối xả, từ cán bộ y tế cấp cao đến thấp nhất trong ekip. "Các người là một lũ khốn kiếp, mau cút hết khỏi Goran cho tôi, cút ra khỏi cung điện, tránh xa khỏi tầm nhìn của cô ấy." Rồi anh hét lên với họ, "Không cần biết các người dùng cách gì, tôi muốn sắc mặt của cô ấy khá hơn. Ngay lập tức! Ngay bây giờ!"
Hết đội ngũ y tế là đến ekip phụ trách hình ảnh của Nữ hoàng.
Anh muốn hét lên với họ, "Các người câm hết miệng lại cho tôi. Cô ấy muốn làm gì cũng phải để cô ấy làm. Cô ấy muốn gì thì phải cho cô ấy cái đó. Không được chỉ trỏ bảo cô ấy phải thế này thế nọ." Tiếp đó, là huấn luyện thể hình của cô, "Anh ôm đống ‘Chế độ huấn luyện giảm cân’ của anh cút càng xa cô ấy càng tốt."
Cuối cùng, đến Utah Tụng Hương.
Lúc này, Utah Tụng Hương nên tiến lên, nâng khuôn mặt của cô lên, nhẹ nhàng hôn cô thật sâu, áp môi mình lên đôi môi đỏ mọng của cô, gọi cô, Thâm Tuyết yêu dấu. Em làm sao vậy, hả, nói cho anh biết, nói cho anh nghe, ai đã khiến sắc mặt em tệ như vậy? Thâm Tuyết yêu dấu, hãy nói cho anh nghe, người khiến sắc mặt em tệ như vậy không phải là Utah Tụng Hương chứ?
Lại, lại nữa rồi, cô mím chặt môi, nhìn anh chằm chằm.
Thâm Tuyết... đừng... cầu xin em!
Xin em đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó. Em có biết không, mỗi khi em nhìn anh bằng ánh mắt đó, anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cảm giác khó chịu này như thế nào nhỉ, như thể tan nát cõi lòng vậy.
Không, không, không hẳn là tan nát cõi lòng, chắc chắn là không phải tan nát cõi lòng.
Trước giờ anh chưa từng "động lòng", thế thì lấy đâu ra "tan nát cõi lòng."
Cho nên, chắc chắn cảm giác đó không phải là "tan nát cõi lòng."
Chỉ là anh đã quen với dáng vẻ trước kia của em. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Bây giờ, em đờ đẫn trầm mặc quá.
So với dáng vẻ đờ đẫn mất hồn của em lúc này, anh lại đột nhiên cảm thấy, sáng sớm hôm đó, trong ánh ban mai, em mấp máy đôi môi đỏ hồng thì thầm nói "Tụng Hương, em yêu anh" thật sự không buồn nôn chút nào.
Anh nặng nề lê từng bước đến gần Tô Thâm Tuyết.
Khoảng mười phút sau, Utah Tụng Hương rời khỏi phòng cô.
Trong gần mười phút ở cùng Tô Thâm Tuyết, Utah Tụng Hương cảm thấy khá ổn. Anh hỏi cô, "Sao sắc mặt em tệ vậy?, cô đáp, "Do gần đây nhiều việc quá."
Đúng là dạo gần đây Hoàng gia sắp xếp cho Nữ hoàng khá nhiều công việc, có những ngày còn có tận hai lịch trình. Sức khỏe của cô chỉ mới hồi phục cách đây chưa lâu mà.
Utah Tụng Hương gọi điện đến Phòng Kế hoạch Hoàng gia.
Sau khi cúp máy, Utah Tụng Hương mới phát hiện bước chân của mình chậm dần, chậm đến mức gần như chững lại. Dường như, có gì đó đang níu bước chân anh, buộc anh phải suy nghĩ.
Utah Tụng Hương dừng bước.
Một khuôn mặt tái nhợt thiếu sức sống hiện lên trước mắt anh.
"Người sở hữu khuôn mặt tái nhợt thiếu sức sống đó chính là vợ anh đấy." Một giọng nói đang thét gào trong anh.
Ngay lập tức, bầu không khí trở nên ngột ngạt khó chịu.
Utah Tụng Hương lại gọi cho Christie.
"Bà chắc chắn cô ấy chưa từng xem..." Anh khó nhọc cất lời "... đoạn clip hậu trường mà tôi quay đấy chứ."
Sự im lặng truyền qua ống nghe khiến anh cảm thấy nghẹt thở.
Chết tiệt, mau trả lời đi chứ.
Tôi cần bà trả lời một cách dõng dạc, chắc chắn rằng "Chưa hề!"
Cuối cùng, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Christie.
"Đúng vậy, thưa ngài Thủ tướng."
Utah Tụng Hương buông tay, cơ thể Tô Thâm Tuyết ngã nhào vào bồn tắm.
Lần này, Utah Tụng Hương không kéo cô lại nữa.
Nửa người Tô Thâm Tuyết rơi vào bồn tắm, nửa người vẫn ở bên ngoài. Dù đang ngã nhoài, ánh mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào Utah Tụng Hương không rời.
Bữa tối của Nữ hoàng muộn hơn nửa tiếng so với thường lệ.
Sau khi kết thúc bữa tối, Tô Thâm Tuyết biết rằng có hàng tá người ủng hộ Nữ hoàng vẫn đang đứng bên ngoài cổng Cung điện Jose. Cô liếc nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ.
Tô Thâm Tuyết sai Hà Tinh Tinh mang theo đồ ăn nhẹ, rồi đi ra cổng Cung điện Jose.
Cô và những người đó cách nhau một hàng rào, cô ở bên trong, họ ở bên ngoài.
Đây là lần đầu tiên Tô Thâm Tuyết thật sự quan sát và tiếp xúc với những người "Ủng hộ Nữ hoàng".
Đã có những lúc, cô cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Cô và những người đó không hề quen biết, tại sao họ có thể luôn miệng nói rằng "Chúng tôi yêu quý Nữ hoàng, chúng tôi ủng hộ Nữ hoàng vô điều kiện."
Tò mò vậy thôi, nhưng cô không có ý định hỏi, vì điều đó không quan trọng.
Cô sẽ không vì sự ủng hộ của những người đó mà cảm thấy vui vẻ, cũng không vì mất đi sự ủng hộ của họ mà cảm thấy buồn bã. Rồi cũng sẽ đến một ngày, Nữ hoàng Thâm Tuyết thoái vị, bọn họ sẽ hoàn toàn quên lãng cô, ủng hộ tân Nữ hoàng kế nhiệm thôi.
Cô nhẩm đếm, nán lại bên ngoài hàng rào có khoảng bốn mươi ba người, người lớn tuổi nhất đã ngoài bốn mươi, người trẻ tuổi nhất mới khoảng mười hai, mười ba tuổi.
Cách một lớp hàng rào.
Cô đứng bên trong nhìn ra, họ ở bên ngoài nhìn vào.
Hà Tinh Tinh khẽ hắng giọng.
Người có phản ứng nhanh nhất là người nhiều tuổi nhất. Anh ta dùng khuỷu tay huých nhẹ người xung quanh. Lúc này bọn họ mới chợt nhận ra, hành lễ chào Nữ hoàng.
Hàng rào được mở.
Tô Thâm Tuyết lấy những món ăn nhẹ từ chỗ Hà Tinh Tinh, trao tận tay từng người một. Đã khá muộn rồi, người trẻ tuổi nhất là một cô bé đang mặc một bộ quần áo mỏng trên người.
Tô Thâm Tuyết quàng chiếc khăn của mình lên người cô bé, hỏi tên cô bé.
"Ryan." Cô bé trả lời dõng dạc "Em tên là Ryan."
Cô bé Ryan đã nói:
Em sẽ luôn ủng hộ Nữ hoàng.
Còn nhỏ tuổi như vậy, sao có thể hiểu được "Sẽ mãi mãi ủng hộ Nữ hoàng" nghĩa là gì chứ?
Cô mỉm cười với cô bé.
Ngày hôm sau, hình ảnh Nữ hoàng khoác áo choàng cho cô bé và gửi món điểm tâm cho hàng chục người ủng hộ mình được lan truyền trên Internet. Một số người nói rằng đó là một chương trình do Hoàng gia sắp đặt, một số người khác tin rằng đó là nghĩa cử cao đẹp của Nữ hoàng.
Cuộc họp báo tại Công viên Nữ hoàng đẩy Tô Thâm Tuyết vào cuộc khủng hoảng niềm tin lần đầu tiên kể từ khi trở thành Nữ hoàng. Trái ngược với cô là tình hình của Utah Tụng Hương. Các kênh truyền thông cùng với báo chí đã liên tiếp xin lỗi Thủ tướng. Trong năm nay, kết quả từ các cuộc thăm dò dân ý cho thấy số người ủng hộ Utah Tụng Hương đạt tỷ lệ cao nhất. Đảng Tự do khốn đón vì cáo buộc "ám sát Thủ tướng". Còn người phụ nữ trẻ được mệnh danh "Lewinsky" hiếm khi xuất hiện trong các báo cáo.
Chỉ còn lại một số tờ báo lá cải vẫn không ngừng đưa tin về vụ bê bối của Thủ tướng và người phụ nữ trẻ, nhưng điều đó chỉ kéo được sự chú ý của khách du lịch nước ngoài đến Goran. Họ chỉ liếc qua vài cái, rồi những tờ báo đó sẽ bị gác qua một bên.
Để khôi phục lại hình ảnh của Nữ hoàng, một tuần ngay sau có sự cố kia, Tô Thâm Tuyết thực hiện lịch từ thiện dày đặc.
Hôm nay cô quyên góp cho các buổi đấu giá từ thiện, ngày mai lại đến tham gia chương trình Hành Trình Xanh trong chuỗi hoạt động bảo vệ môi trường.
Ekip của Nữ hoàng đã sắp xếp rất nhiều hoạt động cho cô. Trên thực tế, Tô Thâm Tuyết cảm thấy rất vui vì điều này.
Bằng cách này, cô không còn thời gian và sức lực để lướt qua những bức ảnh của Utah Tụng Hương và Tang Nhu ở bên nhau hết lần này đến lần khác.
Ban ngày còn có thể gắng gượng như vậy, nhưng khi đêm về...
Ngay cả Hà Tinh Tinh cũng không biết rằng suốt một tuần qua, cứ cách mười phút cô lại tỉnh dậy ngắm trần nhà, cầu nguyện cho bình minh tới, cầu nguyện cho ngày mới đến, cầu nguyện cho thời gian mau trôi qua.
Có lẽ chỉ có chuyên viên trang điểm của cô biết về tình trạng này, nên đã mạnh tay dặm thêm lớp trang điểm cho cô, từ che quầng mắt cho đến má hồng.
Cho nên, ngày ngày người ta vẫn thấy Nữ hoàng xuất hiện đầy rạng rỡ.
Đột nhiên, trong một lúc nghỉ ngơi, Tô Thâm Tuyết mới nhớ ra, Utah Tụng Hương vẫn chưa giải thích với cô về sự việc hôm đó.
Nguyên nhân Utah Tụng Hương và Tang Nhu cùng xuất hiện tại quán bar thì cô đã biết rất rõ, nhưng đều là biết từ người khác, còn người mang tư cách chồng của cô thì chưa hề nhắc tới dù chỉ một chữ.
Suốt một tuần qua, giữa Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương như có một thỏa thuận ngầm. Anh không đến Cung điện Jose, cô cũng không tới số Một đường Jose, mọi liên lạc đều thông qua người phụ trách của hai bên. Mỗi khi anh gọi cho cô thì trùng hợp đều là lúc Nữ hoàng đang bận rộn nên không thể bắt máy. Khi cô gọi lại thì cũng toàn vào lúc Thủ tướng đang không tiện nghe điện thoại. Anh không gọi lại, cô cũng thường không nghe máy.
Đương nhiên, tình trạng này qua góc nhìn của người ngoài thì lại rất đau đầu, vì khắp phố phường đều đang xôn xao rằng, mối quan hệ giữa Nữ hoàng và Thủ tướng gần đây khá căng thẳng. Nghe nói, hình ảnh Thủ tướng và cô gái trẻ kia ôm nhau trong thang máy đã khiến Nữ hoàng khó chịu.
Vì vậy, chiều Chủ nhật này, Nữ hoàng cùng những người có tầm ảnh hưởng trong thành phố tổ chức buổi triển lãm tranh từ thiện, trùng hợp lại gặp Thủ tướng đang dẫn các Nguyên thủ quốc tế đến thăm Viện Bảo tàng Lịch sử Goran với danh nghĩa cá nhân.
Thật trùng hợp, thiên kim tiểu thư của một vị lãnh đạo nước ngoài cũng có mặt.
Cô thiên kim này trẻ trung xinh đẹp, là người có tiếng trong giới thời trang. Cô ta diện đôi giày cao gót cao ngất. Khi bước xuống cầu thang, với cương vị là chủ nhà, Thủ tướng đưa cánh tay trái của mình cho cô tiểu thư đó vịn vào.
Trai đẹp gái xinh, cư xử lịch thiệp, đây quả thực là một cảnh tượng như trên phim truyền hình. Cầu thang hình tròn của Viện Bảo tàng phút chốc trở thành sàn diễn đầy phong cách.
Một nhóm phóng viên đang tập trung bên ngoài cửa.
Hai ekip muốn sắp đặt "Cuộc gặp tình cờ của Nữ hoàng với Thủ tướng" chết lặng. Ekip của Nữ hoàng có vẻ khá lúng túng. Các phóng viên nhận được cuộc gọi bí mật dường như đã quên bẵng Nữ hoàng.
Chắc có lẽ, Thủ tướng không hề biết gì về chuyện này. Khi đối diện với những ánh đèn flash lóe lên từ ống kính, anh cau mày thật chặt.
Cũng không biết là ai đó đã hô "Nữ hoàng bệ hạ."
Tiếng gọi "Nữ hoàng bệ hạ" này khiến cho mọi người đồng loạt quay đầu, phát hiện Nữ hoàng ở phòng triển lãm, liền lao về phía cô, bấm máy lia lịa.
Cô mỉm cười, nhìn thẳng vào camera. Cuối cùng, cô nhìn thấy Utah Tụng Hương đang đứng trên cầu thang. Anh cũng đang nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, giữa hàng trăm người.
Lúc này đây, sao có thể thiếu được thủ tục Nữ hoàng và Thủ tướng cùng chụp ảnh chung.
Con gái lớn nhà họ Tô và con trai trưởng nhà Utah là đối tác, hợp tác cùng có lợi. Mối quan hệ này ngầm ẩn phía sau danh nghĩa vợ chồng, đặc biệt là trước mặt công chúng. Họ trao đổi với nhau bằng ánh mắt, cô cười nhẹ nhàng, anh cũng mỉm cười thật khẽ, mọi người đều thấy rõ cánh tay của Thủ tướng đặt trên eo của Nữ hoàng.
Cô thiên kim tiểu thư của vị lãnh đạo nước ngoài cũng tới ngỏ ý muốn chụp chung với Nữ hoàng.
Khi chụp ảnh cùng cô tiểu thư của nhà lãnh đạo nước ngoài đó, Tô Thâm Tuyết chợt cảm thấy dường như có ánh mắt đang hướng về phía mình. Nhưng đến khi cô nương theo ánh nhìn đó, lại thấy Utah Tụng Hương đang cúi đầu trò chuyện cùng vị lãnh đạo nước ngoài.
Chụp ảnh xong, Utah Tụng Hương và vị lãnh đạo kia rời đi, Tô Thâm Tuyết tiếp tục ở lại triển lãm.
Vào lúc sáu giờ tối, bức ảnh chụp chung của Thủ tướng và Nữ hoàng được đăng trên bản tin thời sự. Nữ hoàng vẫn miệt mài thực hiện các chương trình từ thiện vào Chủ nhật, mà cuối tuần, Thủ tướng cũng không nhàn rỗi. Trong bức ảnh đó, hai người rất hòa hợp. Từ ngôn ngữ cơ thể của họ cho thấy không có vẻ gì giống biểu hiện đang trục trặc.
Hai tiếng sau, Lý Khánh Châu xuất hiện lại Cung điện Jose.
Đã vào giờ này rồi, đương nhiên là chuyện cá nhân.
Lý Khánh Châu mang theo một văn kiện bí mật mà Thủ tướng gửi cho Nữ hoàng.
Một lần nữa Tô Thâm Tuyết nhìn thấy thỏa thuận hôn nhân của cô và Utah Tụng Hương trong túi hồ sơ. Đây không phải là thỏa thuận trước đây, mà là bản thỏa thuận mới được Utah Tụng Hương sửa đổi bổ sung, ngày chỉnh sửa là một tuần trước.
Để cô xem xem, con trai trưởng nhà Utah lại đưa ra những điều khoản khắt khe gì cho con gái lớn nhà họ Tô nào.
Về phía trách nhiệm của Tô Thâm Tuyết, có một dòng được đánh dấu màu đỏ ở cuối thỏa thuận: Trong quá trình thực hiện hợp đồng, không bên nào có thể đề nghị chấm dứt mối quan hệ vợ chồng. Thỏa thuận này kết thúc vào năm 2115.
Bây giờ là năm 2015, vậy năm 2115 là khi nào?
Tròn một trăm năm.
Từ giờ đến lúc kết thúc bản thỏa thuận hợp đồng hôn nhân này là một trăm năm tròn trĩnh.
Cái tên điên này.
Tô Thâm Tuyết không ký vào bản hợp đồng này.
Lý Khánh Châu vừa rời đi chưa được năm phút, Tô Thâm Tuyết đã nhận được điện thoại của Utah Tụng Hương.
Trong điện thoại, Utah Tụng Hương ví von chuyện Tô Thâm Tuyết không ký vào bản hợp đồng bằng ví dụ sau: Một tài xế lái taxi đã làm việc khá lâu nhưng mãi vẫn không có tiền tiết kiệm. Đến khi anh ta có cơ hội đổi xe mới, thì anh ta lại từ chối nhận chìa khóa chiếc xe mới đó chỉ vì sĩ diện hão.
Utah Tụng Hương nói: "Tô Thâm Tuyết, tài xế taxi còn có cơ hội thay đổi, nhưng ngôi vị Nữ hoàng sẽ theo cô đến suốt đời. Ngôi vị này sẽ theo cô cho đến khi cô qua đời, mà ngay cả khi cô chết đi, mỗi khi nhắc đến cô, người ta cũng sẽ tôn trọng gọi cô là Cựu Nữ hoàng."
Utah Tụng Hương nói không hề sai. Kể từ khi đội lên đầu chiếc Vương miện Hoa hồng, sự nghiệp cả đời này của cô chính là làm Nữ hoàng: Nữ hoàng, Cựu Nữ hoàng Thâm Tuyết, Cố Nữ hoàng Thâm Tuyết.
"Nếu không còn chuyện gì nữa, em cúp máy đây." Cô hờ hững nói.
Vào giây cuối cùng, Utah Tụng Hương cất tiếng gọi cô.
Giọng nói của Utah Tụng Hương hòa vào tiếng sóng truyền tín hiệu: "Tô Thâm tuyết, tôi sẽ khiến cô phải cam tâm tình nguyện ký tên vào bản hợp đồng đó."
Tô Thâm Tuyết cúp máy.
Khoảng mười lăm phút sau, điện thoại của Tô Thâm Tuyết lại reo lên, vẫn là Utah Tụng Hương gọi tới.
Tiếng chuông cứ reo, reo mãi không ngừng, cô bắt máy.
Ngay lúc cô bắt máy, thì bên kia lại cúp máy.
Khoảng mười một giờ đêm.
Utah Tụng Hương lại gọi tới số điện thoại của Tô Thâm Tuyết.
Từ giọng điệu của anh, cô luôn dễ dàng nắm bắt được tâm trạng của anh.
Ngay khi anh gọi "Tô Thâm Tuyết", cô đã biết anh uống say rồi. Con trai trưởng nhà Utah mỗi khi say đều sẽ tìm đến con gái lớn nhà họ Tô và nói, "Thâm Tuyết, hãy trông chừng anh."
Lần này, anh không bảo cô hãy trông chừng anh, mà mắng cô một trận.
Anh mắng cô là kẻ tự cao tự đại, nói rằng đã ra lệnh cho quản gia ném hết đồ đạc của cô vào thùng rác rồi. Anh còn kể, không còn nhìn thấy đồ dùng của cô ở trong phòng ngủ sẽ khiến tâm trạng anh vui vẻ hơn.
"Tô Thâm Tuyết, cô có biết không, cái kẹp tóc màu xanh lá cây của cô rất chướng mắt, dây buộc tóc màu xanh cũng khó coi, kẹp tóc cũng gây khó chịu, giày của cô cũng chướng mắt, cái cốc cô uống nước cũng thật phiền. Tất cả những món đồ liên quan đến con gái lớn nhà họ Tô lúc này đều vô cùng chướng mắt. Vì vậy, dù đã sai Jeni gói ghém hết chúng lại rồi, tôi vẫn sợ chúng quay trở lại, cho nên, tôi sai Jeni vứt luôn vào thùng rác, mới vừa xong đấy."
"Giờ thì tốt rồi, phòng tôi sẽ không còn đồ dùng của Tô Thâm Tuyết nữa."
"Tôi cho rằng đây là một sự kiện đáng để chúc mừng. Tôi đã gọi điện cho George. Đương nhiên, tôi không hề nói cho cậu ấy biết, chủ đề của buổi ăn mừng này là ‘Chúc mừng tôi đã ném hết tất cả đồ đạc của Nữ hoàng vào thùng rác’."
Anh nói xong thì cười nhạt.
Tiếng cười nhạt đầy chua chát ấy cùng với mùi rượu như xuyên qua không gian thời gian, hiển hiện ngay trước mắt cô, cả hình ảnh đôi lông mày nhíu chặt của anh nữa.
"Nữ hoàng bệ hạ không vui rồi?" Anh cười tự giễu, "Một Nữ hoàng bệ hạ đang không vui liệu có muốn bàn luận với tôi về vấn đề "đánh mất" không?"
Đã mười một giờ hai mươi phút rồi, ngày mai cô vẫn còn nhiều việc phải giải quyết.
"Em cúp máy đây." Cô khẽ nói.
Tiếng "đừng" bật thốt lên xuyên qua sóng điện thoại, tay cầm điện thoại của cô khẽ run lên.
Phía bên kia đầu dây.
Utah Tụng Hương thì thầm "Đừng... đừng cúp máy... Thâm Tuyết..."
Mắt cô ươn ướt.
"Thâm Tuyết, đừng cúp máy, đừng... Thâm Tuyết em đừng cúp điện thoại... anh không chịu nổi."
Cô hạ giọng thật thấp, hỏi lại "Không chịu nổi gì cơ?" Vai cô khẽ run lên.
"Thâm Tuyết... Thâm Tuyết…" Bên kia đầu dây, giọng anh trở nên khàn đặc, "Thâm Tuyết... anh muốn hôn em, muốn ôm ấp em, anh muốn em."
Đúng là đàn ông!
Cô không thấy ngón tay mình ấn nút gác máy, có thể... có thể anh còn điều gì muốn nói với cô, nói gì đó khác ngoài những câu như anh muốn ôm em, hôn em, muốn em.
Tô Thâm Tuyết không chờ được đến lúc Utah Tụng Hương lên tiếng, mà trong điện thoại lại vang lên giọng một người con gái gọi "Arthur." Xem ra, bạn bè của Utah Tụng Hương đã từ London tới rồi.
Quả nhiên.
Giọng nữ yểu điệu vang lên rõ ràng: "Arthur, tới đây rót cho tôi một ly. Tôi bay từ tận London tới đây chỉ để được ngài Thủ tướng rót cho tôi một ly rượu thôi đấy."
Tiếp đó là câu đáp trả trịnh trọng của Utah Tụng Hương.
"Ngài Thủ tướng đang nói chuyện điện thoại với Nữ hoàng của đất nước này, nội dung chúc ngủ ngon mà Thủ tướng dành cho Nữ hoàng còn quan trọng hơn cả tình bạn nữa."
Tô Thâm Tuyết cúp máy.
Hà Tinh Tinh đặt cốc sữa nóng xuống cạnh cô. Cô hỏi Hà Tinh Tinh có cho thêm thuốc an thần vào sữa không?
"Dạ có, thưa Nữ hoàng bệ hạ."
Cốc sữa nóng, và cả câu nói "Nữ hoàng bệ hạ" của Hà Tinh Tinh khiến Tô Thâm Tuyết thoáng ngây ngẩn. Cô cúi đầu, nói với Hà Tinh Tinh, hôm nay không cần nữa.
…
Tới tháng Năm.
Vào thứ Hai đầu tiên của tháng Năm, Lý Khánh Châu đệ đơn từ chức lên Bộ phận Nhân sự. Đơn từ chức của anh ta bị từ chối hai mươi tư giờ trước. Lý do từ chối: Ngài Thủ tướng không phê duyệt.
Nửa giờ trước, Pierre, người đứng đầu Văn phòng Thủ tướng đã gặp Lý Khánh Châu. Ông ta nghĩ rằng anh ta không nên nộp đơn từ chức vào thời điểm này.
"Sự kiện ám sát Thủ tướng" đã dần lắng xuống, nhưng những tin đồn về quan hệ của Thủ tướng và người phụ nữ trẻ tên Tang Nhu vẫn chưa dứt. Nhiều người liên quan đến vụ việc này đã được phỏng vấn, nhưng nhân vật chủ chốt trong vụ việc – Tang Nhu như đã bốc hơi khỏi thế giới này. Cũng có người tiết lộ rằng Tang Nhu đang được bảo vệ bí mật.
Vào chính thời điểm này, hình ảnh Utah Tụng Hương cùng với một cô gái trẻ khác tới quán bar vào đêm khuya lại bị lộ ra. Người phát ngôn của Văn phòng Thủ tướng Chính phủ đã ngay lập tức bác bỏ những tin đồn: Cô gái xuất hiện trong câu lạc bộ với Thủ tướng là đàn em cùng trường của Thủ tướng. Cô ấy từ London đến Goran để tham quan, và ở cùng với họ đêm đó còn có những người bạn khác nữa.
Vào buổi tối diễn ra cuộc họp báo trả lời về những tin đồn kia, hình ảnh Utah Tụng Hương đi ra đi vào cùng với người bạn học đến từ London lại được công bố. Từ những bức ảnh đó, có thể thấy rõ rằng chỉ có hai người họ đi cùng nhau.
Đau đầu nhất là, đáp trả lại những điều này, Utah Tụng Hương lại tỏ thái độ "Mặc kệ nó."
Tôi nói này thưa ngài Thủ tướng, vợ chính thức của anh không phải là một người bất kỳ nào đó đâu, vợ chính thức của anh là Nữ hoàng! Pierre cho biết, ông gần như phải lắc vai Thủ tướng để nhắc nhở.
Utah Tụng Hương là ai chứ, đương nhiên không cần phải nhắc nhở, Utah Tụng Hương rõ hơn ai hết, vợ chính thức của anh là Nữ hoàng của đất nước này.
Về thái độ của Thủ tướng trong việc nảy ra tin đồn giữa anh và cô bạn học từ London, Pierre cho rằng Thủ tướng đang cố tình tạo sự hiểu lầm. Thậm chí, Pierre cho rằng, những hành động gần đây của Thủ tướng và Nữ hoàng có vẻ là một bước ngoặt kỳ lạ, giống như đứa trẻ đang cố tình gây ra các hành động đó nhằm thu hút sự chú ý của người lớn.
Cho nên...
"Anh Lý, anh đi nói chuyện với Thủ tướng đi." Pierre coi anh ta như một chiếc phao cứu cánh.
Trên đường đến Văn phòng Thủ tướng, Lý Khánh Châu đã gặp hai Giám đốc Điều hành cấp cao của Đài truyền hình Goose.
Đi thêm một đoạn, Lý Khánh Châu chợt nhớ ra bộ phim ngắn dài ba mươi phút ghi lại buổi tiệc sinh nhật lần thứ 29 của Nữ hoàng đã được lên lịch phát sóng.
Anh ta cảm thấy hơi hồi hộp, dường như có dự cảm không lành.
Bước chân tới Văn phòng Thủ tướng chợt khựng lại, chuyển hướng về phía Bộ phận Quan hệ Công chúng.
Khi tới Văn phòng của Bộ phận Quan hệ Công chúng trong Phủ Thủ tướng, dự cảm chẳng lành của Lý Khánh Châu đã thành sự thực.
Đài truyền hình thành phố Goose đã mua bản quyền cho bộ phim ngắn dài ba mươi phút ghi lại những hình ảnh trong tiệc sinh nhật Nữ hoàng, đề nghị Thủ tướng đưa đoạn phim hậu trường dài năm phút vào phần cuối của đoạn phim đó. Hai ngày trước, Bộ phận Quan hệ Công chúng đã nhận được video đoạn phim từ đài truyền hình.
Hôm nay, Đài truyền hình thành phố Goose cử hai quan chức cấp cao đến để đàm phán lần cuối cùng, nhân tiện họ cũng phải đến Cung điện Jose một chuyến. Nữ hoàng sẽ đích thân xem lại đoạn phim này một lượt. Một khi nữ hoàng xác nhận rằng đoạn phim đã ổn, họ sẽ sao chép ra một bản. Bản sao bộ phim được gửi lại cho Nữ hoàng như một món quà kỷ niệm.
Đoạn phim chính thức về bữa tiệc kỷ niệm sinh nhật Nữ hoàng thì không có vấn đề gì. Vấn đề là bọn họ cũng gửi cho Nữ hoàng đoạn phim hậu trường năm phút do Thủ tướng cầm máy quay vào buổi tiệc sinh nhật hôm đó.
Có lẽ, đối với Nữ hoàng, những cảnh quay hậu trường do Thủ tướng quay được sẽ hấp dẫn hơn cả phim tư liệu dài ba mươi phút, và không có lý do gì để không xem nó.
Không, không không, tuyệt đối đừng để Nữ hoàng xem được đoạn phim năm phút hậu trường đó.
Tại sao lại không bao giờ để Nữ hoàng xem được đoạn phim năm phút hậu trường đó ư?
Đoạn phim hậu trường do Utah Tụng Hương quay ngày hôm đó đã được bàn giao cho Bộ phận Quan hệ công Chúng. Để đề phòng trường hợp bị mất mát hay bị hư hại, Lý Khánh Châu đã tự tạo một bản sao của riêng mình.
Vài ngày trước, anh ta mới có thời gian xem lại đoạn băng đó ngay tại nhà mình.
Đoạn phim được xem đi xem lại nhiều lần. Anh ta mơ hồ cảm thấy đoạn phim này có vấn đề gì đó, nhưng lại không nghĩ ra cụ thể nó là gì.
Trái lại, chỉ ngay lần đầu tiên xem phim, vợ của anh ta đã phát hiện ra vấn đề ở đâu.
Sau một hồi im lặng, vợ anh ta nói rằng cô không muốn Nữ hoàng xem được đoạn video hậu trường do Thủ tướng quay. Khi được hỏi tại sao, vợ anh ta lặng lẽ nói: "Nếu Nữ hoàng xem nó, cô ấy sẽ bị tổn thương."
Vợ anh ta đã nói cho anh ta biết vấn đề của đoạn phim hậu trường đó nằm ở đâu.
Nghĩ về những gì vợ mình đã nói, Lý Khánh Châu liền toát mồ hôi hột.
Cấp trên của anh ta mới có scandal với Tang Nhu chưa lâu, lại còn mập mờ với em gái khóa dưới từ London. Thời điểm này, nếu còn cộng thêm đoạn clip hậu trường mà Utah Tụng Hương cầm máy quay kia nữa, cho dù đoạn clip hậu trường đó không trở thành giọt nước tràn ly, thì nó cũng là hòn đá tảng níu chân kéo Nữ hoàng lún sâu xuống.
Lý Khánh Châu cũng đã xem những bức ảnh về hoạt động của Nữ hoàng gần đây.
Thực lòng mà nói, anh ta thoáng có ham muốn lấy bao tải gói Utah Tụng Hương lại, vác đến trước mắt Nữ hoàng, để anh ấy đối diện với Nữ hoàng, và hét vào mặt anh ấy rằng: "Anh hãy nhìn thật kỹ vào đôi mắt của vợ mình đi."
Trong rất nhiều bức ảnh, người phụ nữ tên Tô Thâm Tuyết đang nhoẻn miệng cười, ngôn ngữ cơ thể cô cũng thể hiện niềm vui. Duy chỉ có, chỉ có đôi mắt, hoặc cảm giác như nước mắt đang chực rơi xuống bất cứ lúc nào, hoặc khiến cho người khác cảm thấy ánh mắt cô đờ đẫn vô hồn.
Nhưng lúc này không phải là lúc để anh ta kiếm chuyện phiền phức.
Trước mắt, việc anh ta cần làm là ngăn cản Nữ hoàng xem được đoạn video hậu trường năm phút mà Utah Tụng Hương quay được kia.
Mọi việc lại rắc rối hơn nữa. Người phụ trách liên hệ với hai nhân viên cấp cao của Đài truyền hình kia lại không có mặt trong văn phòng, điện thoại cũng không gọi được. Khó khăn lắm Lý Khánh Châu mới xin được thông tin liên hệ của hai nhân viên cấp cao kia từ phía Đài truyền hình. Bên phía Đài truyền hình báo lại, hai nhân viên cấp cao đang được dẫn đến văn phòng để diện kiến Nữ hoàng, khi diện kiến Nữ hoàng thì không được phép mang theo điện thoại di động.
Ôi trời!
Lý Khánh Châu chạy đến Văn phòng Thủ tướng.
Lúc này, chỉ có Utah Tụng Hương mới tự cứu được mình thôi.
Anh ta mở cửa phòng làm việc của Thủ tướng. Tạ ơn trời đất, Utah Tụng Hương có ở đây, nhưng anh ấy đang nói chuyện điện thoại.
Khoảng ba phút sau, Utah Tụng Hương mới kết thúc cuộc điện đàm.
Kết thúc cuộc gọi, phản ứng đầu tiên của Utah Tụng Hương là cau mày. Cấp trên của Lý Khánh Châu ghét nhất là có người ra vào văn phòng của anh ấy mà không hẹn trước.
Khi Lý Khánh Châu mới trình bày được khoảng hai phần ba tình hình sự việc, Utah Tụng Hương đã ngắt lời anh.
Anh cho rằng đoạn clip hậu trường mình quay chẳng có vấn đề gì, anh sẽ không mất thời gian trong giờ làm việc để nghe mấy chuyện vớ vẩn này.
"Không, ngài Thủ tướng, đây không phải là chuyện vớ vẩn." Lý Khánh Châu đã lưu đoạn video hậu trường vào điện thoại, liền mở ra cho Utah Tụng Hương xem.
Trong đoạn phim đó, mọi người ở trên tầng thượng, ồn ào náo nhiệt, bạn ném bánh kém vào tôi, tôi liền trả đũa bạn, không khí vô cùng sôi nổi.
Sau khi xem xong, cấp trên của Lý Khánh Châu tỏ vẻ mất hết kiên nhẫn.
Lý Khánh Châu tắt điện thoại, quay sang nói với Utah Tụng Hương.
"Trên tầng thượng vào buổi tối hôm đó, có hai người phụ nữ đều đón sinh nhật. Họ đều để tóc dài, đều mặc váy màu đen, nhưng có một điểm khác biệt. Một người mặc váy đen không tay, một người mặc váy đen tay lửng. Thưa ngài Thủ tướng, người mặc váy đen tay lửng không phải là vợ ngài."
Utah Tụng Hương thoáng sững sờ.
Vẻ mất kiên nhẫn dần biến mắt, chuyển thành nét bối rối. Khuôn mặt anh thoáng trắng bệch, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng, cao ngạo như thường: "Lý Khánh Châu, tôi không cần anh tỏ vẻ cao quý giỡn mặt với tôi. Hơn ai hết, tôi biết rõ vợ mình là ai."
Lý Khánh Châu nhìn Utah Tụng Hương.
"Tôi không cảm thấy đoạn phim này có vấn đề gì hết." Utah Tụng Hương đứng bật dậy khỏi ghế.
Đoạn phim lại được bật lại một lần nữa, lần này người bật lên là Utah Tụng Hương.
Sau khi đoạn phim kết thúc.
"Nói cho tôi biết, đoạn phim này có vấn đề gì?" Giọng Utah Tụng Hương hơi lo lắng.
"Trong đoạn phim hậu trường dài năm phút do Thủ tướng quay, người phụ nữ mặc váy đen không tay lọt vào ống kính ba lần. Nhưng!" Lý Khánh Châu cảm thấy hơi khó khăn để diễn đạt điều mình sắp nói, "…nhưng, người phụ nữ mặc váy đen tay lửng xuất hiện tận bảy lần, còn nhiều gấp đôi người kia."
Ngay lập tức, bầu không khí trong căn phòng ngột ngạt hẳn đi.
Sắc mặt của Utah Tụng Hương nhợt nhạt, anh khàn giọng: "Tôi không hiểu."
"Thưa ngài Thủ tướng, người mặc váy tay lửng không phải là vợ ngài, người phụ nữ mặc váy đen không tay kia mới là vợ ngài." Lý Khánh Châu nhấn mạnh từng câu từng chữ.
Vừa dứt lời.
Utah Tụng Hương đưa tay gạt một loạt văn phòng phẩm.
Tiếng đồ đạc rơi xen lẫn với giọng nói tức tối mang vẻ cảnh cáo của Utah Tụng Hương: "Đừng có vòng vo với tôi!"
Không vòng vo nữa phải không?
"Thưa ngài Utah!" Lý Khánh Châu đáp lời Utah Tụng Hương bằng tông giọng cao hơn: "Không một người phụ nữ nào lại không để ý và chịu đựng được khi ống kính của chồng mình luôn tìm kiếm người phụ nữ khác chứ không hướng về mình, nhất là trong ngày sinh nhật của chính mình. Đó là một sự tổn thương."
"Sẽ chẳng có đoạn clip hậu trường dài năm phút nào được dùng làm quà tặng nữa."
Sắc mặt người đối diện Lý Khánh Châu thay đổi chóng mặt.
Vẻ mặt Utah Tụng Hương như muốn giết người.
"Thưa ngài Thủ tướng," Lý Khánh Châu nặng nề nói, "Sau khi vợ tôi xem xong đoạn phim đó, cô ấy nói rằng, nếu Lý Khánh Châu là người cầm máy quay, cô ấy sẽ gửi cho tôi một lá đơn ly hôn."
Utah Tụng Hương ngồi phịch xuống ghế.
Một giây sau, anh lại đứng lên, lao nhanh tới trước mặt Lý Khánh Châu, nói: "Không, không phải như vậy đâu. Chết tiệt, nhất định là không phải như thế. Tin tôi đi, chắc chắn không phải vậy. Hôm đó Tô Thâm Tuyết đã cài chiếc kẹp tóc pha lê tôi tặng, chiếc váy đó đã gây nhầm lẫn. Anh nhìn xem, tôi nhớ rất rõ mà. Tin tôi đi, chắc chắn không phải như các người nghĩ đâu… Tin tôi đi, chết tiệt…"
Đây là lần đầu tiên Lý Khánh Châu chứng kiến cấp trên của mình nói năng lắp bắp như vậy.
"Tin tôi đi, khốn kiếp…" Utah Tụng Hương giật mạnh cúc áo, "Thật khốn kiếp… nếu như để tôi quay lại lần nữa, thì lần này, sẽ đều là cô ấy… đều là Tô Thâm Tuyết. Không biết tại sao nữa… Tôi biết là sẽ như vậy. Khi đó, người lọt vào ống kính, sẽ chỉ có Tô Thâm Tuyết thôi."
Không chỉ nói năng lắp bắp, mà còn lộn xộn thiếu logic nữa.
"Thưa ngài Thủ tướng, người mà ngài cần giải thích là Nữ hoàng bệ hạ chứ không phải tôi." Lý Khánh Châu tốt bụng nhắc nhở.
Lý Khánh Châu nói nốt một phần ba câu chuyện còn dang dở lúc nãy.
Dường như Utah Tụng Hương chẳng phản ứng gì hết.
Lý Khánh Châu lại nhắc nhở anh lần nữa, lúc này có lẽ Nữ hoàng đã mở đoạn phim lên xem rồi. Khi cô xem xong đoạn phim chính dài ba mươi phút sẽ đến đoạn hậu trường dài năm phút.
Bình thường Utah Tụng Hương phản ứng rất nhanh nhạy, bây giờ đây lại đờ đẫn chậm chạp.
"Thưa ngài Thủ tướng, ngài nên gọi điện cho Christie, bảo Christie nghĩ cách, ngăn không cho Nữ hoàng xem đoạn phim hậu trường đó." Lý Khánh Châu chỉ còn biết nhắc nhở thêm lần nữa.
Lúc này Utah Tụng Hương mới bắt đầu tìm điện thoại, miệng lẩm bẩm chửi thề. Chiếc điện thoại được đặt ở một chỗ rất dễ nhìn, nhưng chàng thanh niên Goran phải mất khá lâu mới tìm thấy.
Người bắt máy là trợ lý của Christie.
"Chết tiệt." Anh lại chửi thề.
Utah Tụng Hương nhắn người trợ lý kia mau đi tìm Christie, ngay khi tìm được Christie thì bảo bà ta gọi điện vào số máy cá nhân của anh.
Sau khi gọi điện cho Christie xong, Utah Tụng Hương lại gọi cho Hà Tinh Tinh, nhưng không ai bắt máy. Utah Tụng Hương liên tục lẩm bẩm chửi rủa.
Cuối cùng…
"Anh Lý, tôi còn có thể làm được gì nữa?" Giọng điệu của chàng thanh niên Goran mang theo vẻ cầu cứu, lông mày anh nhíu lại, hiện rõ sự bối rối không thể che giấu, "Tôi không muốn cô ấy xem được đoạn phim đó."
Biết sợ rồi sao?
"Tôi… tôi không muốn cô ấy đau lòng." Ngập ngừng một lát, Utah Tụng Hương gằn giọng nói tiếp, "Đây là lý do lớn nhất khiến tôi không muốn cô ấy xem được đoạn phim đó."
"Tôi phát hiện ra, tôi không nỡ để cô ấy tổn thương, dù thế nào đi nữa, cũng không nỡ khiến cô ấy đau lòng."
Người thừa kế tự cao tự đại của gia tộc Utah, vị lãnh tụ của đất nước Goran đã bắt đầu biết rằng, như thế nào là không muốn để ai đó đau lòng; đã bắt đầu hiểu được, như thế nào là không nỡ để ai đó tổn thương.
Lý Khánh Châu đưa ra một gợi ý. Đề phòng mọi chuyện, tốt nhất anh nên đích thân tới Cung điện Jose một chuyến.
Trước khi rời khỏi văn phòng, Utah Tụng Hương thoáng lưỡng lự, hỏi rằng nếu Tô Thâm Tuyết đã xem được đoạn phim hậu trường đó rồi thì sao. Một giây sau anh lại tự phủ nhận suy đoán đó của mình, nói rằng nhất định Christie sẽ xử lý tốt chuyện này.
Cuối cùng, Utah Tụng Hương còn hỏi Lý Khánh Châu, có phải vợ anh ta thật sự đã nói, nếu người cầm máy quay kia là Lý Khánh Châu thì cô ấy sẽ đưa ngay một lá đơn ly hôn không.
"Đúng vậy, thưa ngài Thủ tướng."
Utah Tụng Hương cười, nói rằng Tô Thâm Tuyết là Tô Thâm Tuyết, vợ Lý Khánh Châu là vợ Lý Khánh Châu. Cuộc hôn nhân giữa Thủ tướng và Nữ hoàng của đất nước này không thể giống với những cặp vợ chồng bình thường kéo nhau ra tòa chỉ vì mấy chuyện cơm nước lặt vặt.
Nhưng có một điều không thể phủ nhận.
"Con gái lớn nhà họ Tô thật khiến người ta đau đầu." Utah Tụng Hương lẩm bẩm như nói với chính mình, "Đau đầu đến mức tôi bắt đầu sợ phải gặp cô ấy, sợ cái dáng vẻ lẳng lặng câm nín, không nói năng gì mà chỉ trầm mặc nhìn tôi."
Khoảng bốn mươi phút sau, Lý Khánh Châu nhận được thông tin: Đoạn phim hậu trường do Thủ tướng quay đã được chỉnh sửa, cắt ngắn lại chỉ còn năm mươi tám giây.
Trong năm mươi tám giây này, Nữ hoàng xuất hiện ba lần, Tang Nhu không xuất hiện một lần nào. Còn về đoạn phim gốc mà Thủ tướng đã quay thì bị gặp vấn đề, nên cần đưa về để xử lý kỹ thuật, hiện đang nằm trong tay Christie. Xe của Thủ tướng cũng đang trên đường đến Cung điện Jose.
Xe vừa tiến vào bãi đỗ xe, Utah Tụng Hương đã nhìn thấy Christie đứng đợi.
Christie đã lấy được đoạn phim gốc quay cảnh hậu trường trong bữa tiệc sinh nhật lần thứ hai mươi chín của Tô Thâm Tuyết.
Đoạn phim hậu trường năm phút đó bị ném luôn vào bồn vệ sinh.
"Roạt" một tiếng, biến mất không dấu vết.
Utah Tụng Hương dựa vào tường, lúc này, anh rất thèm hút một điếu thuốc.
Ai cũng biết, ngài Thủ tướng không hút thuốc, nhưng chỉ có hai người biết được lý do tại sao anh lại không hút. Bởi vì Utah Tụng Khinh thích hút thuốc, cho nên Utah Tụng Hương mới không động đến thuốc lá.
Người biết được lý do này, một là chị gái anh, người còn lại là vợ anh.
Dạo gần đây vợ anh khiến anh khá đau đầu.
Biểu hiện cho việc "Gần đây con gái lớn nhà họ Tô khiến người ta đau đầu" khiến Utah Tụng Hương cảm thấy không an toàn, như có điều gì đó đã đi chệch hướng.
Cảm giác bấp bênh đó ập đến thật nhanh.
Chắc chắn là do không gian ở đây ngột ngạt, bí bách nên mới khiến anh cảm thấy khó chịu như vậy.
Anh rảo bước, mở cửa phòng vệ sinh, bước ra phòng ngủ. Không gian rộng rãi thoáng đãng khiến Utah Tụng Hương cảm thấy thoải mái, nhẹ nhõm hơn.
Christie báo cáo cho Utah Tụng Hương biết một số chuyện.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Thủ tướng xong, Christie đã bước thật nhanh đến phòng chiếu phim.
Tại phòng chiếu phim, bộ phim chính dài ba mươi phút đã chiếu được một nửa, hai cán bộ cấp cao của Đài truyền hình đã bàn giao lại đoạn phim hậu trường dài năm phút do Thủ tướng quay lại cho Christie theo yêu cầu của bà.
Hai vị cán bộ cấp cao đó đảm bảo với bà: Nữ hoàng chưa hề xem đoạn phim hậu trường năm phút đó.
"Đoạn phim hậu trường dài năm phút do Thủ tướng quay đã bị lỗi." Hai Thủ tướng cấp cao kia bày tỏ lời xin lỗi với Nữ hoàng.
Khi xe của Thủ tướng đến Cung điện Jose, Nữ hoàng đã xem xong đoạn phim chính và trở về phòng.
Cuối cùng, Christie nói: "Thưa ngài Thủ tướng, mời ngài tới thăm Nữ hoàng bệ hạ."
Tại sao phải đi thăm Nữ hoàng bệ hạ thì Christie không nói. Trước giờ, một người chồng tới thăm vợ mình đâu cần lý do.
Nhưng, gần đây người chồng này cảm thấy hơi sợ vợ mình.
Khoảng mười phút sau, Utah Tụng Hương đã gặp được Tô Thâm Tuyết.
Ngay giây đầu tiên nhìn thấy Tô Thâm Tuyết, Utah Tụng Hương đã muốn lập tức gọi cho toàn thể đội ngũ Y tế của Hoàng gia, mắng cho họ một trận xối xả, từ cán bộ y tế cấp cao đến thấp nhất trong ekip. "Các người là một lũ khốn kiếp, mau cút hết khỏi Goran cho tôi, cút ra khỏi cung điện, tránh xa khỏi tầm nhìn của cô ấy." Rồi anh hét lên với họ, "Không cần biết các người dùng cách gì, tôi muốn sắc mặt của cô ấy khá hơn. Ngay lập tức! Ngay bây giờ!"
Hết đội ngũ y tế là đến ekip phụ trách hình ảnh của Nữ hoàng.
Anh muốn hét lên với họ, "Các người câm hết miệng lại cho tôi. Cô ấy muốn làm gì cũng phải để cô ấy làm. Cô ấy muốn gì thì phải cho cô ấy cái đó. Không được chỉ trỏ bảo cô ấy phải thế này thế nọ." Tiếp đó, là huấn luyện thể hình của cô, "Anh ôm đống ‘Chế độ huấn luyện giảm cân’ của anh cút càng xa cô ấy càng tốt."
Cuối cùng, đến Utah Tụng Hương.
Lúc này, Utah Tụng Hương nên tiến lên, nâng khuôn mặt của cô lên, nhẹ nhàng hôn cô thật sâu, áp môi mình lên đôi môi đỏ mọng của cô, gọi cô, Thâm Tuyết yêu dấu. Em làm sao vậy, hả, nói cho anh biết, nói cho anh nghe, ai đã khiến sắc mặt em tệ như vậy? Thâm Tuyết yêu dấu, hãy nói cho anh nghe, người khiến sắc mặt em tệ như vậy không phải là Utah Tụng Hương chứ?
Lại, lại nữa rồi, cô mím chặt môi, nhìn anh chằm chằm.
Thâm Tuyết... đừng... cầu xin em!
Xin em đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó. Em có biết không, mỗi khi em nhìn anh bằng ánh mắt đó, anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cảm giác khó chịu này như thế nào nhỉ, như thể tan nát cõi lòng vậy.
Không, không, không hẳn là tan nát cõi lòng, chắc chắn là không phải tan nát cõi lòng.
Trước giờ anh chưa từng "động lòng", thế thì lấy đâu ra "tan nát cõi lòng."
Cho nên, chắc chắn cảm giác đó không phải là "tan nát cõi lòng."
Chỉ là anh đã quen với dáng vẻ trước kia của em. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Bây giờ, em đờ đẫn trầm mặc quá.
So với dáng vẻ đờ đẫn mất hồn của em lúc này, anh lại đột nhiên cảm thấy, sáng sớm hôm đó, trong ánh ban mai, em mấp máy đôi môi đỏ hồng thì thầm nói "Tụng Hương, em yêu anh" thật sự không buồn nôn chút nào.
Anh nặng nề lê từng bước đến gần Tô Thâm Tuyết.
Khoảng mười phút sau, Utah Tụng Hương rời khỏi phòng cô.
Trong gần mười phút ở cùng Tô Thâm Tuyết, Utah Tụng Hương cảm thấy khá ổn. Anh hỏi cô, "Sao sắc mặt em tệ vậy?, cô đáp, "Do gần đây nhiều việc quá."
Đúng là dạo gần đây Hoàng gia sắp xếp cho Nữ hoàng khá nhiều công việc, có những ngày còn có tận hai lịch trình. Sức khỏe của cô chỉ mới hồi phục cách đây chưa lâu mà.
Utah Tụng Hương gọi điện đến Phòng Kế hoạch Hoàng gia.
Sau khi cúp máy, Utah Tụng Hương mới phát hiện bước chân của mình chậm dần, chậm đến mức gần như chững lại. Dường như, có gì đó đang níu bước chân anh, buộc anh phải suy nghĩ.
Utah Tụng Hương dừng bước.
Một khuôn mặt tái nhợt thiếu sức sống hiện lên trước mắt anh.
"Người sở hữu khuôn mặt tái nhợt thiếu sức sống đó chính là vợ anh đấy." Một giọng nói đang thét gào trong anh.
Ngay lập tức, bầu không khí trở nên ngột ngạt khó chịu.
Utah Tụng Hương lại gọi cho Christie.
"Bà chắc chắn cô ấy chưa từng xem..." Anh khó nhọc cất lời "... đoạn clip hậu trường mà tôi quay đấy chứ."
Sự im lặng truyền qua ống nghe khiến anh cảm thấy nghẹt thở.
Chết tiệt, mau trả lời đi chứ.
Tôi cần bà trả lời một cách dõng dạc, chắc chắn rằng "Chưa hề!"
Cuối cùng, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Christie.
"Đúng vậy, thưa ngài Thủ tướng."