Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82 - Chương 82 NỬA TÒA THÁP BABEL (4)
Chương 82 NỬA TÒA THÁP BABEL (4)
Sự việc xảy ra tại số Một đường Jose, cũng như những gì mà chủ nhân số Một đường Jose trải qua sẽ được ghi chép và lưu trữ lại như một "sự kiện".
Thứ Sáu này, vào lúc hai giờ mười lăm phút ba mươi mốt giây, tấm kính chống đạn rơi trên tầng thượng được xem là một sự kiện lớn. Một tổ điều tra bao gồm tám thành viên đã được thành lập ngay sau đó chín mươi phút.
Một trăm ba mươi phút sau "Sự cố kính chống đạn", tại hành lang của bệnh viên thành phố Goose.
Utah Tụng Hương đã nói như sau: "Sức công phá cùng với tốc độ rơi phải đạt đến ba trăm chín mươi tư kilogam, biết như vậy có nghĩa là gì không? Như vậy thì phải một người nặng một trăm bảy mươi kilogam mới chống đỡ nổi. Tôi vô cùng tò mò, đứa nhóc ấy lấy đâu ra sức mạnh lớn như vậy?"
Nói xong, sau một thoáng, anh vỗ trán, lẩm bẩm một mình: "Đã không còn là đứa nhóc nữa rồi."
Utah Tụng Hương rời đi. Hôm nay anh có cuộc họp với Bộ trưởng Bộ Ngoại giao châu Phi vừa mới tới thăm Goran ngày hôm qua.
Cuộc họp sẽ diễn ra lúc bốn giờ hai mươi phút.
Lý Khánh Châu tiếp tục ở lại bệnh viện.
May mắn một điều là, sáng hôm nay, một nhân viên vệ sinh tại số Một đường Jose đã di chuyển cây trồng lên tầng thượng. Thân cây đã làm giảm tốc độ rơi của tấm kính chống đạn. Do đó độ sát thương của nó được giảm tới năm mươi kilogam. Tang Nhu đã rơi vào hôn mê.
Hôn mê mãi cho đến bây giờ.
Mấy chục phút trước, bác sĩ đã cho biết, chấn động nhẹ đã dẫn đến tình trạng hôn mê của Tang Nhu, nhưng không có gì đáng lo ngại. Các kết quả kiểm tra cho thấy chậm nhất sáng ngày mai bệnh nhân sẽ tỉnh lại. Nếu bệnh nhân có ý chí mạnh mẽ, sau năm đến mười tiếng đồng hồ là sẽ tự tỉnh lại.
Lúc này, các bác sĩ ngoại khoa đang xử lý các vết thương trầy xước ở phần mềm do các mảnh vỡ thủy tinh gây ra cho Tang Nhu.
Những lời Utah Tụng Hương nói trước khi rời khỏi bệnh viện là số liệu lấy được từ báo cáo sơ bộ về sự cố thu thập được cho đến thời điểm này.
Cú huých của Tang Nhu đã đẩy Utah Tụng Hương văng xa bốn mét tám. Kết hợp trọng lượng và sức mạnh của Utah Tụng Hương cùng với sức mạnh và trọng lượng của Tang Nhu, mới dẫn tới việc Utah Tụng Hương nói những lời trên.
Đúng vậy, Lý Khánh Châu cũng rất tò mò, làm sao thân hình nhỏ bé gió thổi cũng bay ấy lại có thể biến thành sức mạnh cường tráng nặng tới một trăm bảy mươi kilogam được.
Sức mạnh tình yêu sao? Lý Khánh Châu cười khổ.
Sự cố bất ngờ này có thể lái một số sự việc phát triển theo chiều hướng bất khả kháng.
Đây là những điều mà Lý Khánh Châu trăn trở trong lòng.
Sau "Sự kiện kính chống đạn rơi" sáu tiếng, Tô Thâm Tuyết mới biết tin.
Tin tức được Văn phòng Thư ký Nữ hoàng gửi tới. Mặc dù chỉ được thông báo bằng mấy câu ngắn gọn nhưng cũng đủ để Thâm Tuyết toát mồ hôi lạnh. Nếu không có thực tập sinh kia thì sao?
Báo cáo cho hay: Hai giờ chiều Thủ tướng lên tầng thượng uống cà phê. Lúc hai giờ mười lăm phút ba mươi mốt giây, kính chống đạn trên tầng thượng gặp sự cố. Rất may, một thực tập sinh mang cà phê lên cho Thủ tướng đã đẩy Thủ tướng ra, tấm kính chống đạn rơi trúng người của thực tập sinh đó, gây nên chấn thương nhẹ. Qua kết quả kiểm tra, thương tích của thực tập sinh kia không quá đáng ngại, theo dõi vài ngày ở bệnh viên là có thể xuất viện. Trong sự việc lần này, ngài Thủ Tướng bình an vô sự, vẫn tham gia được buổi họp với Bộ trưởng Bộ Ngoại giao châu Phi theo kế hoạch. Hiện giờ ngài Thủ tướng đã về số Một đường Jose nghỉ ngơi.
Báo cáo này được người phụ trách Văn phòng Thư ký Thủ tướng đích thân gửi tới, cũng gửi kèm theo yêu cầu của Thủ tướng, tốt nhất không nên để Nữ hoàng biết việc này.
Sau khi suy xét, người bên phía Nữ hoàng đã biểu quyết, cuối cùng vẫn đưa bản báo cáo tới cho Nữ hoàng.
Xem xong báo cáo, Tô Thâm Tuyết gọi điện cho Utah Tụng Hương.
Nhưng điện thoại của anh không liên lạc được.
Tô Thâm Tuyết sai Hà Tinh Tinh chuẩn bị xe.
Chín giờ bốn mươi phút, chiếc xe tiến vào bãi đỗ xe số Một đường Jose.
Nhưng báo cáo về việc "Thủ tướng hiện đã quay về số Một đường Jose" là không chính xác.
Quản gia của Utah Tụng Hương nói, buổi chiều nay ngài Thủ tướng chỉ quay về đúng một lần. Người phụ trách quản lý đời sống của Thủ tướng cũng cho hay ông không nhận được bất cứ cuộc gọi thông báo nào của Thủ tướng.
Utah Tụng Hương tắt máy, Lý Khánh Châu cũng tắt máy.
Tô Thâm Tuyết gọi cho Cố vấn Thứ nhất của Thủ tướng.
Cố vấn Thứ nhất của Thủ tướng cũng không rõ Thủ tướng đã đi đâu, cô ta chỉ có thể cung cấp được một số thông tin sau: Ngài Thủ tướng vốn luôn rời văn phòng muộn nhất thì hôm nay lại là người ra về sớm nhất, hơn nữa còn về sớm hơn giờ tan ca tận mười phút.
"Có lẽ, ngài Thủ tướng đến bệnh viện để thăm thực tập sinh bị thương kia." Người đó phỏng đoán.
Hà Tinh Tinh nhanh chóng có được địa chỉ của bệnh viện.
Mười giờ bốn mươi lăm phút, Tô Thâm Tuyết gặp mặt người phụ trách bệnh viện thành phố Goose, biết được khoảng bảy giờ tối nay Utah Tụng Hương đã tới bệnh viện, thực tập sinh bị thương vì anh kia đã tỉnh lại lúc tám giờ hai mươi ba phút. Lúc này, Utah Tụng Hương đang ở trong phòng bệnh.
Giá như lúc đó, Tô Thâm Tuyết nhẫn nại hơn một chút, hỏi thăm tên và giới tính của thực tập sinh kia, có lẽ cô đã có chút chuẩn bị. Vậy thì, sức chịu đựng của cô sẽ tốt hơn một chút.
Đối diện với nỗi bi thương bất chợt ập đến, trái tim người ta rất dễ suy sụp.
Cả tầng này chỉ có duy nhất một bệnh nhân đó được đưa vào viện từ buổi chiều. Trên hành lang dẫn vào có vài vệ sĩ, bên ngoài cửa phòng cũng có hai vệ sĩ canh gác. Một người trong số đó hỏi cô có cần thông báo trước với Thủ tướng một tiếng không.
Cô lắc đầu, ra dấu im lặng với vệ sĩ đó.
Tô Thâm Tuyết tự mình đẩy cửa vào. Ngay khoảnh khắc bước vào, cô đã tự trách mình không mang theo hoa. Cô vô cùng cảm kích thực tập sinh đó, và cô cũng muốn ngay lập tức được gặp Utah Tụng Hương.
Chỉ có tận mắt nhìn thấy anh, tự mình xác nhận, cô mới yên tâm.
Cô muốn thấy anh bình an đúng như trong báo cáo đã viết.
Phòng bệnh đặc biệt bao gồm phòng chứa thiết bị, khu vực bàn trà, nơi tiếp khách, và khu vực chính của bệnh nhân.
Hình bóng Tô Thâm Tuyết phản chiếu trong tấm cửa kính ở khu vực bàn trà. Chẳng trách ánh mắt của người phụ trách phòng bệnh nhìn cô lại kỳ lạ như vậy. Bởi vì, Nữ hoàng Thâm Tuyết không hề trang điểm lộng lẫy.
Tô Thâm Tuyết vội vàng vuốt lại đầu tóc.
Xét đến việc bệnh nhân cần không gian nghỉ ngơi, khu vực tiếp khách và phòng bệnh chính được thiết kế không gian mở. Hai phần ba bức tường được kết hợp với các bức bình phong cao khoảng nửa người, ánh đèn vàng hắt ra ánh sáng dịu nhẹ.
Cùng với ánh đèn màu cam hắt ra từ phòng bệnh, còn có giọng nói của Utah Tụng Hương.
Giọng anh ấm áp dịu dàng vô cùng.
Ấm áp dịu dàng đến mức khiến Tô Thâm Tuyết phát ghen.
Cô bước từng bước về phía ánh đèn vàng, từng bước, từng bước một, thêm một bước nữa, rồi ngừng lại.
Tô Thâm Tuyết nghĩ, nhất định là giọng nói của Utah Tụng Hương đã khiến cô khựng bước lại.
"Vậy thì tôi sẽ cố gắng thử hát vài câu." Utah Tụng Hương nói.
Câu này có thể hiểu là, Utah Tụng Hương chuẩn bị hát.
Quả nhiên…
Từng giai điệu trầm trầm, nhẹ nhàng cất lên.
"Arsenal… tiến lên Arsenal… Arsenal!
Chúng tôi sẽ theo bước chân Alina.
Với Tony, Martin, Nigel và Lee.
Cũng có Viviane Les Frances, Lamy, Gires và Patrice.
Và người đàn ông tuyệt vời Petit.
Nhóm của chúng tôi cũng có Matthews và Louis.
Arsenal, tiến lên, Arsenal!"
Utah Tụng Hương đang hát một đoạn trong bài hát truyền thống của đội Arsenal - Câu lạc bộ bóng đá hàng đầu London.
Có lẽ thực tập sinh bị thương là một fan hâm mộ Arsenal?
Khiến con trai trưởng nhà Utah cất giọng hát không phải là việc dễ dàng. Ngay cả cô, mãi đến tận khi trở thành vợ anh khá lâu mới được nghe tiếng hát của anh.
Có điều, thực tập sinh này cũng khá xứng đáng. Đâu ai biết sẽ xảy ra chuyện gì khi tấm kính chống đạn kia rơi xuống cơ chứ.
Lúc đó, thực tập sinh này đã suy nghĩ gì mà dám thay Utah Tụng Hương đỡ lấy tấm kính chống đạn kia chứ? Nếu đó là một trong những vệ sĩ của Utah Tụng Hương thì còn có thể hiểu được, bởi vì họ đều đã được huấn luyện chuyên nghiệp.
Nhưng đây lại chỉ là một thực tập sinh.
Hành động của thực tập sinh đó xuất phát từ bản tính lương thiện vốn có? Hay từ niềm tôn kính đối với nhà lãnh đạo Goran? Hoặc có thể, thật ra là bị mê hoặc bởi khuôn mặt đẹp trai chết người kia?
Tô Thâm Tuyết khẽ mỉm cười.
Nhưng bước chân đang tiến về phía trước của cô bỗng khựng lại vì giọng nữ đột ngột vang lên.
Giọng nữ đột ngột vang lên ấy cô đã từng nghe thấy. Người đó đang nói: "Hết rồi sao?"
"Tôi chỉ biết hát một đoạn thôi." Utah Tụng Hương bất lực nói.
Một thoáng im lặng.
Tô Thâm Tuyết lùi lại, cô đang nghĩ về giọng nữ đã nói câu "Hết rồi sao?" kia.
Đây là giọng của một cô gái trẻ. Rõ ràng là cô đã từng nghe thấy rồi, không nhiều lắm, một năm chỉ nghe qua vài lần, thậm chí, trong sâu thẳm tâm hồn cô còn bài xích sự xuất hiện của giọng nói này.
Vừa bài xích vừa sợ hãi…
Còn ai được nữa, còn ai có thể đáp ứng cả hai điều kiện trên?
Hình ảnh chiếc váy dài màu hồng loáng thoáng xuất hiện trong đầu cô.
Tô Thâm Tuyết ngẫm nghĩ thật kỹ, Utah Tụng Hương lại cất tiếng, giọng điệu này…
Đó là giọng điệu kiểu như "Ồ, người bạn nhỏ, đừng cả ngày mặt ủ mày chau lo lắng thế, tôi sẽ đưa em đến công viên đi dạo."
Giọng điệu này có thể hiểu là anh đang dỗ dành.
Thật sự là đang dỗ dành vỗ về mà.
"Vậy… có muốn nghe chuyện về những người nổi tiếng ở London không?" Không đợi đối phương phản ứng, Utah Tụng Hương như đang nói với chính mình: "Huấn luyện viên Wenger của Arsenal có biệt danh là ‘Giáo sư’, từ biệt danh này là đã có thể tưởng tượng ra diện mạo của ông ấy. Nhưng quý ngài với vẻ ngoài học thức ấy lại rất nhiều lần bị chụp những khoảnh khắc vồ ếch: lúc thông báo cho cầu thủ, lúc ăn mừng bàn thắng, lúc chạy trên đường, thậm chí cả lúc đi tàu điện cũng ngã. Vì lẽ đó, những người ghét Giáo sư Wenger đã lén đặt cho ông biệt danh là "Giáo sư vô địch vồ ếch."
"Nói đến Wenger, không thể không nhắc tới kỳ phùng địch thủ của ông, huấn luyện viên của Manchester United, ngài Ferguson. Ngài ấy là một vị huấn luyện viên siêu phàm, đồng thời là bạn của Nữ hoàng Anh. Người đàn ông này nổi tiếng vì nhai kẹo cao su. Một lần, kẹo cao su trong miệng rơi xuống đất. Sau một hồi, không ai chú ý đến, ông liền nhặt kẹo cao su lên, giả vờ rằng không có gì xảy ra, nhét kẹo cao su vào miệng. Nhưng thật không may, khoảnh khắc Ngài Ferguson nhặt kẹo cao su lên đã lọt vào ống kính…"
Người kể chuyện đang vắt óc để kể.
Người nghe im lặng không nhúc nhích.
Phải biết rằng, con trai trưởng nhà Utah trước giờ không phải là người kiên nhẫn.
Ngay cả khi ngữ điệu đã bắt đầu mất kiên nhẫn, nhưng giọng anh vẫn dịu dàng ấm áp vô cùng: "Không thấy thú vị sao?"
Giọng nữ nhỏ nhẹ: "Không đâu."
Câu nói "Không đâu" vừa đủ nghe, trùng khớp hoàn toàn với suy đoán trong đầu Tô Thâm Tuyết lúc này.
Là giọng của Tang Nhu.
Một thoáng lặng im.
Người con trai vốn không mấy kiên nhẫn nhà Utah vẫn đang cố gắng.
"Vậy thì tôi sẽ kể cho cô một câu chuyện khác. Loew, huấn luyện viên đội tuyển bóng đá quốc gia Đức. Ông này thích ngoáy mũi, nên người hâm mộ đặt cho ông ta biệt danh ‘Hỉ mũi’. Mỗi khi đội tuyển quốc gia có một trận đấu lớn, các phóng viên đều có thể chuẩn bị trước những câu thoại như: 'Hãy nhìn xem, trận đấu gay cấn khiến ông Loew không thèm chú ý hình ảnh. Bây giờ bạn đã hiểu tại sao một người đàn ông đẹp trai như vậy mà không thấy các nhà quảng cáo tên tuổi tìm đến cửa rồi chứ. Giá như ông ấy có thể bỏ được cái tật xấu hỉ mũi đó thì tốt hơn."
"Kể từ khi Loew trở thành huấn luyện viên của đội tuyển quốc gia Đức, đội tuyển Đức trở thành tâm điểm của người hâm mộ toàn cầu chỉ sau vài phút đầu của trận đấu. Vào thời điểm này các bình luận viên chưa đưa ra được nhiều thông tin. Các nhà bình luận Pháp và Tây Ban Nha sẽ nói to vào micro, ‘Đợi đã, ông ấy đang đi về phía Ronaldo. Ồ, đừng nhé, ông ấy đang tiến lên để nhắc nhở Ronaldo.’ Lowe vừa ngoáy mũi, nhưng không ai tình nguyện bước lên nhắc nhở, mọi người cứ để Lowe và Christie Ronaldo hoàn thành thủ tục bắt tay. Tốt nhất là họ cứ giữ tư thế đó trong mười phút luôn đi. Đúng như mong đợi của mọi người, tay của Loew và Ronaldo đã nắm chặt lấy nhau.
Điều đáng nói là tháng trước ông Loew cũng đã bắt tay Messi. Và ông ta cũng sử dụng đúng bàn tay vừa mới ngoáy mũi."
Im lặng.
Sự im lặng đó khiến Tô Thâm Tuyết như muốn đạp đổ hết tất cả những tấm bình phong kia, đá bay chúng đến trước mặt Tang Nhu.
Rồi hét vào mặt Tang Nhu rằng: "Không cảm thấy thú vị sao? Có vui không? Tôi cảm thấy vô cùng thú vị, mà điều thú vị nhất chính là người đàn ông kể cho cô nghe những điều này đấy!"
Có biết không? Người đàn ông này… người đàn ông này chỉ kể cho tôi một mẩu chuyện trước khi đi ngủ thôi. Cô có biết không? Câu chuyện trước khi đi ngủ mà người đàn ông này kể vô vị nhạt nhẽo hơn những câu chuyện vừa rồi cả ngàn cả vạn lần.
Xin hãy… xin hãy đáp lại anh ấy đi.
Anh ấy… anh ấy đang cố gắng dành sự ấm áp cho cô.
Từ bé đến lớn anh ấy không được hưởng sự ấm áp dịu dàng, nhưng anh ấy đang cố gắng dành cho cô một thứ mà anh ấy chưa hiểu thấu đó.
Trái tim của Tô Thâm Tuyết đau nhói.
"Vẫn rất nhàm chán sao?" Nghe xem, lần này, con trai trưởng nhà họ Utah cũng chẳng còn kiên nhẫn nữa.
"Không phải đâu, ngài Thủ tướng… những người mà ngài nói… những người đó tôi đều không quen, không biết." Tang Nhu đáp.
Được rồi, Tụng Hương, đủ rồi, Tụng Hương!
Tụng Hương, lúc này đã muộn rồi, anh nên nói rằng anh cần phải về nhà, anh nên nói với cô ấy, có lẽ Nữ hoàng đã vô tình biết chuyện, và lúc này đang ở nhà chờ đợi anh.
Tất nhiên, trước đó, vẫn nên nói lời cảm ơn.
"Cảm ơn cô, Tang Nhu." Anh phải nói đầy khách sáo như vậy.
Còn nữa, còn nữa, Tụng Hương, đừng cười với cô ấy.
Câu nói "Thâm Tuyết, anh cần em nói lại với anh câu ‘Đừng nở nụ cười khi đứng trước cô gái nhỏ bé có đôi mắt to tròn ấy’, Thâm Tuyết, anh muốn em thêm tên anh vào trước câu nói trên" lại vang lên bên tai cô.
Là anh muốn cô nói, không phải là cô ép anh.
Tụng Hương, anh không thể nói lời mà không giữ lời được.
Lúc này, Tô Thâm Tuyết đã biết, đêm đó sau cơn mưa, những lời mà cô nghe được trong lúc mơ màng không phải là do cô nằm mơ.
"Thâm Tuyết, cô ấy đã trở thành thực tập sinh tại số Một đường Jose rồi."
Thì ra, "cô ấy" mà Utah Tụng Hương nhắc tới chính là Tang Nhu.
Tô Thâm Tuyết đã hiểu, tại sao thực tập sinh mang cà phê kia lại đỡ hộ tấm kính chống đạn cho ngài Thủ tướng rồi.
Tô Thâm Tuyết không đợi được tới khi Utah Tụng Hương chào tạm biệt Tang Nhu.
Tấm bình phong phản chiếu hình bóng hai người họ.
Cô ấy dựa vào thành giường, còn anh ngồi bên giường bệnh.
"Cô có biết Bobby Johnson không? Ông ta từng làm thị trưởng London trong một thời gian dài." Utah Tụng Hương nói.
"Có, ngài Thủ tướng, năm ngoái tôi đã đọc rất nhiều tài liệu Hành chính."
Được rồi, Tụng Hương, anh ngốc đủ rồi đấy!
Đừng có làm những việc ngốc nghếch ấy nữa, đừng giống em!
Vợ anh đang ở bên ngoài, đang nghe thấy anh dỗ dành một cô gái khác.
Cũng không thể nói rằng anh chưa từng dỗ dành cô. Nhưng anh toàn dỗ dành cô chỉ vì muốn cô lên giường với anh.
Tụng Hương, đừng làm những việc anh không thạo nữa. Nếu như anh vẫn tiếp tục, em sẽ không bao giờ nói "Em yêu anh" nữa.
Sau đó, bất kể trong lòng cô gào thét thế nào.
Chuyện gì xảy ra cũng vẫn xảy ra.
Utah Tụng Hương bắt đầu kể chuyện.
Đối với Thế vận hội Olympic tại London, Thị trưởng London muốn thể hiện hình ảnh của người dân London với bạn bè du khách quốc tế. Vì vậy ông ta đã kéo dài đoạn cáp treo với độ cao ba trăm hai mươi mét đến tận công viên Victoria.
"Kết quả, chuyện không may xảy ra." Nói đến đây, Utah Tụng Hương bỏ nhỏ.
"Ông ấy bị thương sao?"
"Không phải."
"Vậy ông ấy ngã xuống hồ sao?"
"Cũng không phải." Anh ngừng lại, nói với giọng điệu hóm hỉnh, "Trong lúc đi xuống, ông ta bị mắc kẹt trên cáp treo. Nghe nói, trợ lý của ông ta đã mua phải hàng nhái."
Cuối cùng, Tang Nhu nở nụ cười thật nhẹ.
Tiếng cười nhẹ nhàng khúc khích đó khiến Tô Thâm Tuyết không đủ can đảm để tiến thêm về phía trước.
Khi cô rời đi, hai người họ vẫn đang trò chuyện về Thị trưởng London bị mắc kẹt từ trên cao. Utah Tụng Hương nói rằng điều buồn cười nhất là bên dưới đường ray, hàng trăm công dân London đã đứng để chào đón thị trưởng.
Tang Nhu cười lớn hơn.
Tô Thâm Tuyết không thể trở về khu ngoại ô, vì Hà Tinh Tinh không cho phép. Quá muộn, không an toàn. Cô cũng không thể trở về cung điện, bởi vì bất cứ sự di chuyển bất ngờ không báo trước nào đều sẽ phạm vào lỗi tắc trách. Hà Tinh Tinh chắc chắn sẽ bị khiển trách.
Cuối cùng, cô chỉ có thể trở về số Một đường Jose.
Utah Tụng Hương về muộn hơn Tô Thâm Tuyết khoảng nửa giờ.
Nguồn : Vietwriter.vn
Cô nằm nghiêng như đã ngủ, dỏng tai lên để nghe ngóng những gì quen thuộc, như là bước chân anh chẳng hạn.
Sau khi bước tới, anh đứng bên giường cô hồi lâu.
Tô Thâm Tuyết không để cho bước chân của Utah Tụng Hương rời xa khỏi giường.
Cô ôm bám lấy anh như chú chuột túi.
"Tụng Hương, em gặp ác mộng."
"Sao thế?" Anh đáp lời cô.
"Tụng Hương, đừng đi."
Anh thoáng im lặng.
"Có cần anh bảo Jeni mang tới cho em một cốc sữa nóng không?"
Cô lắc đầu.
Đêm đó không mộng mị.
Cô giáo ơi, nhiệm vụ "Tô Thâm Tuyết, em phải trông chừng anh, trông chừng anh thật chặt" càng ngày càng khó khăn rồi.
Sự việc xảy ra tại số Một đường Jose, cũng như những gì mà chủ nhân số Một đường Jose trải qua sẽ được ghi chép và lưu trữ lại như một "sự kiện".
Thứ Sáu này, vào lúc hai giờ mười lăm phút ba mươi mốt giây, tấm kính chống đạn rơi trên tầng thượng được xem là một sự kiện lớn. Một tổ điều tra bao gồm tám thành viên đã được thành lập ngay sau đó chín mươi phút.
Một trăm ba mươi phút sau "Sự cố kính chống đạn", tại hành lang của bệnh viên thành phố Goose.
Utah Tụng Hương đã nói như sau: "Sức công phá cùng với tốc độ rơi phải đạt đến ba trăm chín mươi tư kilogam, biết như vậy có nghĩa là gì không? Như vậy thì phải một người nặng một trăm bảy mươi kilogam mới chống đỡ nổi. Tôi vô cùng tò mò, đứa nhóc ấy lấy đâu ra sức mạnh lớn như vậy?"
Nói xong, sau một thoáng, anh vỗ trán, lẩm bẩm một mình: "Đã không còn là đứa nhóc nữa rồi."
Utah Tụng Hương rời đi. Hôm nay anh có cuộc họp với Bộ trưởng Bộ Ngoại giao châu Phi vừa mới tới thăm Goran ngày hôm qua.
Cuộc họp sẽ diễn ra lúc bốn giờ hai mươi phút.
Lý Khánh Châu tiếp tục ở lại bệnh viện.
May mắn một điều là, sáng hôm nay, một nhân viên vệ sinh tại số Một đường Jose đã di chuyển cây trồng lên tầng thượng. Thân cây đã làm giảm tốc độ rơi của tấm kính chống đạn. Do đó độ sát thương của nó được giảm tới năm mươi kilogam. Tang Nhu đã rơi vào hôn mê.
Hôn mê mãi cho đến bây giờ.
Mấy chục phút trước, bác sĩ đã cho biết, chấn động nhẹ đã dẫn đến tình trạng hôn mê của Tang Nhu, nhưng không có gì đáng lo ngại. Các kết quả kiểm tra cho thấy chậm nhất sáng ngày mai bệnh nhân sẽ tỉnh lại. Nếu bệnh nhân có ý chí mạnh mẽ, sau năm đến mười tiếng đồng hồ là sẽ tự tỉnh lại.
Lúc này, các bác sĩ ngoại khoa đang xử lý các vết thương trầy xước ở phần mềm do các mảnh vỡ thủy tinh gây ra cho Tang Nhu.
Những lời Utah Tụng Hương nói trước khi rời khỏi bệnh viện là số liệu lấy được từ báo cáo sơ bộ về sự cố thu thập được cho đến thời điểm này.
Cú huých của Tang Nhu đã đẩy Utah Tụng Hương văng xa bốn mét tám. Kết hợp trọng lượng và sức mạnh của Utah Tụng Hương cùng với sức mạnh và trọng lượng của Tang Nhu, mới dẫn tới việc Utah Tụng Hương nói những lời trên.
Đúng vậy, Lý Khánh Châu cũng rất tò mò, làm sao thân hình nhỏ bé gió thổi cũng bay ấy lại có thể biến thành sức mạnh cường tráng nặng tới một trăm bảy mươi kilogam được.
Sức mạnh tình yêu sao? Lý Khánh Châu cười khổ.
Sự cố bất ngờ này có thể lái một số sự việc phát triển theo chiều hướng bất khả kháng.
Đây là những điều mà Lý Khánh Châu trăn trở trong lòng.
Sau "Sự kiện kính chống đạn rơi" sáu tiếng, Tô Thâm Tuyết mới biết tin.
Tin tức được Văn phòng Thư ký Nữ hoàng gửi tới. Mặc dù chỉ được thông báo bằng mấy câu ngắn gọn nhưng cũng đủ để Thâm Tuyết toát mồ hôi lạnh. Nếu không có thực tập sinh kia thì sao?
Báo cáo cho hay: Hai giờ chiều Thủ tướng lên tầng thượng uống cà phê. Lúc hai giờ mười lăm phút ba mươi mốt giây, kính chống đạn trên tầng thượng gặp sự cố. Rất may, một thực tập sinh mang cà phê lên cho Thủ tướng đã đẩy Thủ tướng ra, tấm kính chống đạn rơi trúng người của thực tập sinh đó, gây nên chấn thương nhẹ. Qua kết quả kiểm tra, thương tích của thực tập sinh kia không quá đáng ngại, theo dõi vài ngày ở bệnh viên là có thể xuất viện. Trong sự việc lần này, ngài Thủ Tướng bình an vô sự, vẫn tham gia được buổi họp với Bộ trưởng Bộ Ngoại giao châu Phi theo kế hoạch. Hiện giờ ngài Thủ tướng đã về số Một đường Jose nghỉ ngơi.
Báo cáo này được người phụ trách Văn phòng Thư ký Thủ tướng đích thân gửi tới, cũng gửi kèm theo yêu cầu của Thủ tướng, tốt nhất không nên để Nữ hoàng biết việc này.
Sau khi suy xét, người bên phía Nữ hoàng đã biểu quyết, cuối cùng vẫn đưa bản báo cáo tới cho Nữ hoàng.
Xem xong báo cáo, Tô Thâm Tuyết gọi điện cho Utah Tụng Hương.
Nhưng điện thoại của anh không liên lạc được.
Tô Thâm Tuyết sai Hà Tinh Tinh chuẩn bị xe.
Chín giờ bốn mươi phút, chiếc xe tiến vào bãi đỗ xe số Một đường Jose.
Nhưng báo cáo về việc "Thủ tướng hiện đã quay về số Một đường Jose" là không chính xác.
Quản gia của Utah Tụng Hương nói, buổi chiều nay ngài Thủ tướng chỉ quay về đúng một lần. Người phụ trách quản lý đời sống của Thủ tướng cũng cho hay ông không nhận được bất cứ cuộc gọi thông báo nào của Thủ tướng.
Utah Tụng Hương tắt máy, Lý Khánh Châu cũng tắt máy.
Tô Thâm Tuyết gọi cho Cố vấn Thứ nhất của Thủ tướng.
Cố vấn Thứ nhất của Thủ tướng cũng không rõ Thủ tướng đã đi đâu, cô ta chỉ có thể cung cấp được một số thông tin sau: Ngài Thủ tướng vốn luôn rời văn phòng muộn nhất thì hôm nay lại là người ra về sớm nhất, hơn nữa còn về sớm hơn giờ tan ca tận mười phút.
"Có lẽ, ngài Thủ tướng đến bệnh viện để thăm thực tập sinh bị thương kia." Người đó phỏng đoán.
Hà Tinh Tinh nhanh chóng có được địa chỉ của bệnh viện.
Mười giờ bốn mươi lăm phút, Tô Thâm Tuyết gặp mặt người phụ trách bệnh viện thành phố Goose, biết được khoảng bảy giờ tối nay Utah Tụng Hương đã tới bệnh viện, thực tập sinh bị thương vì anh kia đã tỉnh lại lúc tám giờ hai mươi ba phút. Lúc này, Utah Tụng Hương đang ở trong phòng bệnh.
Giá như lúc đó, Tô Thâm Tuyết nhẫn nại hơn một chút, hỏi thăm tên và giới tính của thực tập sinh kia, có lẽ cô đã có chút chuẩn bị. Vậy thì, sức chịu đựng của cô sẽ tốt hơn một chút.
Đối diện với nỗi bi thương bất chợt ập đến, trái tim người ta rất dễ suy sụp.
Cả tầng này chỉ có duy nhất một bệnh nhân đó được đưa vào viện từ buổi chiều. Trên hành lang dẫn vào có vài vệ sĩ, bên ngoài cửa phòng cũng có hai vệ sĩ canh gác. Một người trong số đó hỏi cô có cần thông báo trước với Thủ tướng một tiếng không.
Cô lắc đầu, ra dấu im lặng với vệ sĩ đó.
Tô Thâm Tuyết tự mình đẩy cửa vào. Ngay khoảnh khắc bước vào, cô đã tự trách mình không mang theo hoa. Cô vô cùng cảm kích thực tập sinh đó, và cô cũng muốn ngay lập tức được gặp Utah Tụng Hương.
Chỉ có tận mắt nhìn thấy anh, tự mình xác nhận, cô mới yên tâm.
Cô muốn thấy anh bình an đúng như trong báo cáo đã viết.
Phòng bệnh đặc biệt bao gồm phòng chứa thiết bị, khu vực bàn trà, nơi tiếp khách, và khu vực chính của bệnh nhân.
Hình bóng Tô Thâm Tuyết phản chiếu trong tấm cửa kính ở khu vực bàn trà. Chẳng trách ánh mắt của người phụ trách phòng bệnh nhìn cô lại kỳ lạ như vậy. Bởi vì, Nữ hoàng Thâm Tuyết không hề trang điểm lộng lẫy.
Tô Thâm Tuyết vội vàng vuốt lại đầu tóc.
Xét đến việc bệnh nhân cần không gian nghỉ ngơi, khu vực tiếp khách và phòng bệnh chính được thiết kế không gian mở. Hai phần ba bức tường được kết hợp với các bức bình phong cao khoảng nửa người, ánh đèn vàng hắt ra ánh sáng dịu nhẹ.
Cùng với ánh đèn màu cam hắt ra từ phòng bệnh, còn có giọng nói của Utah Tụng Hương.
Giọng anh ấm áp dịu dàng vô cùng.
Ấm áp dịu dàng đến mức khiến Tô Thâm Tuyết phát ghen.
Cô bước từng bước về phía ánh đèn vàng, từng bước, từng bước một, thêm một bước nữa, rồi ngừng lại.
Tô Thâm Tuyết nghĩ, nhất định là giọng nói của Utah Tụng Hương đã khiến cô khựng bước lại.
"Vậy thì tôi sẽ cố gắng thử hát vài câu." Utah Tụng Hương nói.
Câu này có thể hiểu là, Utah Tụng Hương chuẩn bị hát.
Quả nhiên…
Từng giai điệu trầm trầm, nhẹ nhàng cất lên.
"Arsenal… tiến lên Arsenal… Arsenal!
Chúng tôi sẽ theo bước chân Alina.
Với Tony, Martin, Nigel và Lee.
Cũng có Viviane Les Frances, Lamy, Gires và Patrice.
Và người đàn ông tuyệt vời Petit.
Nhóm của chúng tôi cũng có Matthews và Louis.
Arsenal, tiến lên, Arsenal!"
Utah Tụng Hương đang hát một đoạn trong bài hát truyền thống của đội Arsenal - Câu lạc bộ bóng đá hàng đầu London.
Có lẽ thực tập sinh bị thương là một fan hâm mộ Arsenal?
Khiến con trai trưởng nhà Utah cất giọng hát không phải là việc dễ dàng. Ngay cả cô, mãi đến tận khi trở thành vợ anh khá lâu mới được nghe tiếng hát của anh.
Có điều, thực tập sinh này cũng khá xứng đáng. Đâu ai biết sẽ xảy ra chuyện gì khi tấm kính chống đạn kia rơi xuống cơ chứ.
Lúc đó, thực tập sinh này đã suy nghĩ gì mà dám thay Utah Tụng Hương đỡ lấy tấm kính chống đạn kia chứ? Nếu đó là một trong những vệ sĩ của Utah Tụng Hương thì còn có thể hiểu được, bởi vì họ đều đã được huấn luyện chuyên nghiệp.
Nhưng đây lại chỉ là một thực tập sinh.
Hành động của thực tập sinh đó xuất phát từ bản tính lương thiện vốn có? Hay từ niềm tôn kính đối với nhà lãnh đạo Goran? Hoặc có thể, thật ra là bị mê hoặc bởi khuôn mặt đẹp trai chết người kia?
Tô Thâm Tuyết khẽ mỉm cười.
Nhưng bước chân đang tiến về phía trước của cô bỗng khựng lại vì giọng nữ đột ngột vang lên.
Giọng nữ đột ngột vang lên ấy cô đã từng nghe thấy. Người đó đang nói: "Hết rồi sao?"
"Tôi chỉ biết hát một đoạn thôi." Utah Tụng Hương bất lực nói.
Một thoáng im lặng.
Tô Thâm Tuyết lùi lại, cô đang nghĩ về giọng nữ đã nói câu "Hết rồi sao?" kia.
Đây là giọng của một cô gái trẻ. Rõ ràng là cô đã từng nghe thấy rồi, không nhiều lắm, một năm chỉ nghe qua vài lần, thậm chí, trong sâu thẳm tâm hồn cô còn bài xích sự xuất hiện của giọng nói này.
Vừa bài xích vừa sợ hãi…
Còn ai được nữa, còn ai có thể đáp ứng cả hai điều kiện trên?
Hình ảnh chiếc váy dài màu hồng loáng thoáng xuất hiện trong đầu cô.
Tô Thâm Tuyết ngẫm nghĩ thật kỹ, Utah Tụng Hương lại cất tiếng, giọng điệu này…
Đó là giọng điệu kiểu như "Ồ, người bạn nhỏ, đừng cả ngày mặt ủ mày chau lo lắng thế, tôi sẽ đưa em đến công viên đi dạo."
Giọng điệu này có thể hiểu là anh đang dỗ dành.
Thật sự là đang dỗ dành vỗ về mà.
"Vậy… có muốn nghe chuyện về những người nổi tiếng ở London không?" Không đợi đối phương phản ứng, Utah Tụng Hương như đang nói với chính mình: "Huấn luyện viên Wenger của Arsenal có biệt danh là ‘Giáo sư’, từ biệt danh này là đã có thể tưởng tượng ra diện mạo của ông ấy. Nhưng quý ngài với vẻ ngoài học thức ấy lại rất nhiều lần bị chụp những khoảnh khắc vồ ếch: lúc thông báo cho cầu thủ, lúc ăn mừng bàn thắng, lúc chạy trên đường, thậm chí cả lúc đi tàu điện cũng ngã. Vì lẽ đó, những người ghét Giáo sư Wenger đã lén đặt cho ông biệt danh là "Giáo sư vô địch vồ ếch."
"Nói đến Wenger, không thể không nhắc tới kỳ phùng địch thủ của ông, huấn luyện viên của Manchester United, ngài Ferguson. Ngài ấy là một vị huấn luyện viên siêu phàm, đồng thời là bạn của Nữ hoàng Anh. Người đàn ông này nổi tiếng vì nhai kẹo cao su. Một lần, kẹo cao su trong miệng rơi xuống đất. Sau một hồi, không ai chú ý đến, ông liền nhặt kẹo cao su lên, giả vờ rằng không có gì xảy ra, nhét kẹo cao su vào miệng. Nhưng thật không may, khoảnh khắc Ngài Ferguson nhặt kẹo cao su lên đã lọt vào ống kính…"
Người kể chuyện đang vắt óc để kể.
Người nghe im lặng không nhúc nhích.
Phải biết rằng, con trai trưởng nhà Utah trước giờ không phải là người kiên nhẫn.
Ngay cả khi ngữ điệu đã bắt đầu mất kiên nhẫn, nhưng giọng anh vẫn dịu dàng ấm áp vô cùng: "Không thấy thú vị sao?"
Giọng nữ nhỏ nhẹ: "Không đâu."
Câu nói "Không đâu" vừa đủ nghe, trùng khớp hoàn toàn với suy đoán trong đầu Tô Thâm Tuyết lúc này.
Là giọng của Tang Nhu.
Một thoáng lặng im.
Người con trai vốn không mấy kiên nhẫn nhà Utah vẫn đang cố gắng.
"Vậy thì tôi sẽ kể cho cô một câu chuyện khác. Loew, huấn luyện viên đội tuyển bóng đá quốc gia Đức. Ông này thích ngoáy mũi, nên người hâm mộ đặt cho ông ta biệt danh ‘Hỉ mũi’. Mỗi khi đội tuyển quốc gia có một trận đấu lớn, các phóng viên đều có thể chuẩn bị trước những câu thoại như: 'Hãy nhìn xem, trận đấu gay cấn khiến ông Loew không thèm chú ý hình ảnh. Bây giờ bạn đã hiểu tại sao một người đàn ông đẹp trai như vậy mà không thấy các nhà quảng cáo tên tuổi tìm đến cửa rồi chứ. Giá như ông ấy có thể bỏ được cái tật xấu hỉ mũi đó thì tốt hơn."
"Kể từ khi Loew trở thành huấn luyện viên của đội tuyển quốc gia Đức, đội tuyển Đức trở thành tâm điểm của người hâm mộ toàn cầu chỉ sau vài phút đầu của trận đấu. Vào thời điểm này các bình luận viên chưa đưa ra được nhiều thông tin. Các nhà bình luận Pháp và Tây Ban Nha sẽ nói to vào micro, ‘Đợi đã, ông ấy đang đi về phía Ronaldo. Ồ, đừng nhé, ông ấy đang tiến lên để nhắc nhở Ronaldo.’ Lowe vừa ngoáy mũi, nhưng không ai tình nguyện bước lên nhắc nhở, mọi người cứ để Lowe và Christie Ronaldo hoàn thành thủ tục bắt tay. Tốt nhất là họ cứ giữ tư thế đó trong mười phút luôn đi. Đúng như mong đợi của mọi người, tay của Loew và Ronaldo đã nắm chặt lấy nhau.
Điều đáng nói là tháng trước ông Loew cũng đã bắt tay Messi. Và ông ta cũng sử dụng đúng bàn tay vừa mới ngoáy mũi."
Im lặng.
Sự im lặng đó khiến Tô Thâm Tuyết như muốn đạp đổ hết tất cả những tấm bình phong kia, đá bay chúng đến trước mặt Tang Nhu.
Rồi hét vào mặt Tang Nhu rằng: "Không cảm thấy thú vị sao? Có vui không? Tôi cảm thấy vô cùng thú vị, mà điều thú vị nhất chính là người đàn ông kể cho cô nghe những điều này đấy!"
Có biết không? Người đàn ông này… người đàn ông này chỉ kể cho tôi một mẩu chuyện trước khi đi ngủ thôi. Cô có biết không? Câu chuyện trước khi đi ngủ mà người đàn ông này kể vô vị nhạt nhẽo hơn những câu chuyện vừa rồi cả ngàn cả vạn lần.
Xin hãy… xin hãy đáp lại anh ấy đi.
Anh ấy… anh ấy đang cố gắng dành sự ấm áp cho cô.
Từ bé đến lớn anh ấy không được hưởng sự ấm áp dịu dàng, nhưng anh ấy đang cố gắng dành cho cô một thứ mà anh ấy chưa hiểu thấu đó.
Trái tim của Tô Thâm Tuyết đau nhói.
"Vẫn rất nhàm chán sao?" Nghe xem, lần này, con trai trưởng nhà họ Utah cũng chẳng còn kiên nhẫn nữa.
"Không phải đâu, ngài Thủ tướng… những người mà ngài nói… những người đó tôi đều không quen, không biết." Tang Nhu đáp.
Được rồi, Tụng Hương, đủ rồi, Tụng Hương!
Tụng Hương, lúc này đã muộn rồi, anh nên nói rằng anh cần phải về nhà, anh nên nói với cô ấy, có lẽ Nữ hoàng đã vô tình biết chuyện, và lúc này đang ở nhà chờ đợi anh.
Tất nhiên, trước đó, vẫn nên nói lời cảm ơn.
"Cảm ơn cô, Tang Nhu." Anh phải nói đầy khách sáo như vậy.
Còn nữa, còn nữa, Tụng Hương, đừng cười với cô ấy.
Câu nói "Thâm Tuyết, anh cần em nói lại với anh câu ‘Đừng nở nụ cười khi đứng trước cô gái nhỏ bé có đôi mắt to tròn ấy’, Thâm Tuyết, anh muốn em thêm tên anh vào trước câu nói trên" lại vang lên bên tai cô.
Là anh muốn cô nói, không phải là cô ép anh.
Tụng Hương, anh không thể nói lời mà không giữ lời được.
Lúc này, Tô Thâm Tuyết đã biết, đêm đó sau cơn mưa, những lời mà cô nghe được trong lúc mơ màng không phải là do cô nằm mơ.
"Thâm Tuyết, cô ấy đã trở thành thực tập sinh tại số Một đường Jose rồi."
Thì ra, "cô ấy" mà Utah Tụng Hương nhắc tới chính là Tang Nhu.
Tô Thâm Tuyết đã hiểu, tại sao thực tập sinh mang cà phê kia lại đỡ hộ tấm kính chống đạn cho ngài Thủ tướng rồi.
Tô Thâm Tuyết không đợi được tới khi Utah Tụng Hương chào tạm biệt Tang Nhu.
Tấm bình phong phản chiếu hình bóng hai người họ.
Cô ấy dựa vào thành giường, còn anh ngồi bên giường bệnh.
"Cô có biết Bobby Johnson không? Ông ta từng làm thị trưởng London trong một thời gian dài." Utah Tụng Hương nói.
"Có, ngài Thủ tướng, năm ngoái tôi đã đọc rất nhiều tài liệu Hành chính."
Được rồi, Tụng Hương, anh ngốc đủ rồi đấy!
Đừng có làm những việc ngốc nghếch ấy nữa, đừng giống em!
Vợ anh đang ở bên ngoài, đang nghe thấy anh dỗ dành một cô gái khác.
Cũng không thể nói rằng anh chưa từng dỗ dành cô. Nhưng anh toàn dỗ dành cô chỉ vì muốn cô lên giường với anh.
Tụng Hương, đừng làm những việc anh không thạo nữa. Nếu như anh vẫn tiếp tục, em sẽ không bao giờ nói "Em yêu anh" nữa.
Sau đó, bất kể trong lòng cô gào thét thế nào.
Chuyện gì xảy ra cũng vẫn xảy ra.
Utah Tụng Hương bắt đầu kể chuyện.
Đối với Thế vận hội Olympic tại London, Thị trưởng London muốn thể hiện hình ảnh của người dân London với bạn bè du khách quốc tế. Vì vậy ông ta đã kéo dài đoạn cáp treo với độ cao ba trăm hai mươi mét đến tận công viên Victoria.
"Kết quả, chuyện không may xảy ra." Nói đến đây, Utah Tụng Hương bỏ nhỏ.
"Ông ấy bị thương sao?"
"Không phải."
"Vậy ông ấy ngã xuống hồ sao?"
"Cũng không phải." Anh ngừng lại, nói với giọng điệu hóm hỉnh, "Trong lúc đi xuống, ông ta bị mắc kẹt trên cáp treo. Nghe nói, trợ lý của ông ta đã mua phải hàng nhái."
Cuối cùng, Tang Nhu nở nụ cười thật nhẹ.
Tiếng cười nhẹ nhàng khúc khích đó khiến Tô Thâm Tuyết không đủ can đảm để tiến thêm về phía trước.
Khi cô rời đi, hai người họ vẫn đang trò chuyện về Thị trưởng London bị mắc kẹt từ trên cao. Utah Tụng Hương nói rằng điều buồn cười nhất là bên dưới đường ray, hàng trăm công dân London đã đứng để chào đón thị trưởng.
Tang Nhu cười lớn hơn.
Tô Thâm Tuyết không thể trở về khu ngoại ô, vì Hà Tinh Tinh không cho phép. Quá muộn, không an toàn. Cô cũng không thể trở về cung điện, bởi vì bất cứ sự di chuyển bất ngờ không báo trước nào đều sẽ phạm vào lỗi tắc trách. Hà Tinh Tinh chắc chắn sẽ bị khiển trách.
Cuối cùng, cô chỉ có thể trở về số Một đường Jose.
Utah Tụng Hương về muộn hơn Tô Thâm Tuyết khoảng nửa giờ.
Nguồn : Vietwriter.vn
Cô nằm nghiêng như đã ngủ, dỏng tai lên để nghe ngóng những gì quen thuộc, như là bước chân anh chẳng hạn.
Sau khi bước tới, anh đứng bên giường cô hồi lâu.
Tô Thâm Tuyết không để cho bước chân của Utah Tụng Hương rời xa khỏi giường.
Cô ôm bám lấy anh như chú chuột túi.
"Tụng Hương, em gặp ác mộng."
"Sao thế?" Anh đáp lời cô.
"Tụng Hương, đừng đi."
Anh thoáng im lặng.
"Có cần anh bảo Jeni mang tới cho em một cốc sữa nóng không?"
Cô lắc đầu.
Đêm đó không mộng mị.
Cô giáo ơi, nhiệm vụ "Tô Thâm Tuyết, em phải trông chừng anh, trông chừng anh thật chặt" càng ngày càng khó khăn rồi.