Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74 - Chương 74 BA VÒNG XOAY (2)
Chương 74 BA VÒNG XOAY (2)
Khi nghe thấy cái tên Tang Nhu này, trong lòng Tô Thâm Tuyết đã không còn vướng mắc nữa.
Cô đang đắm chìm trong men say mật ngọt tình ái mà Utah Tụng Hương dành cho cô, đắm chìm trong những tiếng gọi "Thâm Tuyết, Thâm Tuyết yêu dấu" đầy khao khát của anh hằng đêm, cô không thể nào kháng cự lại tiếng gọi "Thâm Tuyết yêu dấu", chúng mang lại cho cô ảo giác sẽ chẳng ai có thể bước vào thế giới của anh và cô.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, cô gái tên Tang Nhu đã dần trở thành một hình bóng mơ hồ, cô ấy đã rời thành phố Goose được hai năm rồi. Thậm chí, Tô Thâm Tuyết còn không dám chắc lúc gặp lại, liệu cô có nhận ra cô ấy không.
Thật sự không nên, đó là em gái của Daniel Tang.
Mang theo cảm giác tội lỗi, Tô Thâm Tuyết dặn Hà Tinh Tinh đánh dấu ngày đi xem Tang Nhu biểu diễn là một sự kiện quan trọng, phải lựa chọn những bó hoa mang tặng thật cẩn thận. Cô còn gọi cho Giám đốc Nhà hát, nói rằng Nữ hoàng rất quan tâm đến nữ học viên tên Tang Nhu, mong họ có thể để ý quan tâm.
Xong xuôi tất cả, Tô Thâm Tuyết mới cảm thấy yên tâm một chút.
Tiếp đó, cô nhớ ra, cũng sắp tới sinh nhật hai mươi tuổi của Tang Nhu rồi.
Mới đó đã hai mươi tuổi rồi, cũng không biết có còn nhỏ bé như lần đầu tiên cô gặp cô bé không, đã có đối tượng hẹn hò hay chưa?
Hai mươi tuổi quả là một độ tuổi tươi đẹp.
Tối đó, tại số Một đường Jose.
Gần bốn mươi tiếng không gặp nhau mà như thể cô không gặp được anh cả năm trời. Nhìn ngắm thế nào cũng không đủ, cô sẽ bám riết lấy anh. Đương nhiên, Thủ tướng rất ghét bị làm phiền trong lúc làm việc, vì vậy, cô đứng đợi bên ngoài phòng sách. Cô đợi chờ một cách ngu ngốc, chờ đợi trong hạnh phúc, cô ngồi chờ, đứng chờ, đi qua đi lại để chờ anh...
Cuối cùng, cánh cửa phòng sách mở ra.
Chẳng phải đã nói là mười một rưỡi mới xong việc sao? Vẫn còn nửa tiếng nữa mới tới mười một rưỡi mà.
Những ngón chân như bay bổng, chỉ trong chớp mắt, cô đã nằm trên lưng anh.
Cô hỏi anh có chuyện gì?
Anh nói, "Tô Thâm Tuyết, nhất định là em cố ý đúng không."
"Gì cơ?" Cô ngu ngơ hỏi, tay mân mê từng sợi tóc mai bên thái dương anh. Cô mê mẩn đờ đẫn nhìn nét mặt ngài Thủ tướng rạng rỡ phấn chấn khiến miệng cô khô không khốc.
"Tô Thâm Tuyết, chắc chắn là em cố tình đứng ngoài cửa để làm phiền anh đúng không."
"Em đâu có đâu." Cô lớn tiếng cự nự.
"Em có đấy!" Anh cõng cô trên lưng, vừa chạy vừa hét lớn, "Để xem anh sẽ trừng phạt em như thế nào!"
"Anh muốn trừng phạt em thế nào nào?" Cô thoáng giật mình, "Muốn em ba ngày ba đêm không được bước chân xuống giường sao?"
Cô vừa dứt lời liền im bặt. Phía trước có hai người đi tới, là quản gia và quản lý đời sống của Utah Tụng Hương.
Chết rồi, Nữ hoàng bệ hạ thật không đứng đắn chút nào cả. Cô ngại ngùng vùi mặt vào lưng anh.
Sau một hồi quấn quýt, hai người đều không ai buồn ngủ, cô gối đầu lên vai anh, anh cọ nhẹ vào tóc cô.
Đột nhiên, Tô Thâm Tuyết nhớ tới Tang Nhu, cô nhắc đến việc hôm nay người phụ trách Chủng viện đã gọi điện thoại cho cô, hỏi anh có biết việc phải đến xem buổi biểu diễn của Tang Nhu hay không.
Xem biểu diễn là một dạng hoạt động giải trí. Phần lớn những hoạt động kiểu này do Phòng Quan hệ công chúng tiếp nhận xử lý, rồi xác nhận lại.
Utah Tụng Hương nói anh không biết chuyện phải đi xem biểu diễn hợp xướng. Năm ngoái cũng có sắp xếp lịch trình này nhưng anh không thể sắp xếp được thời gian tham dự, nên năm nay Văn phòng Thủ tướng đã chấp nhận.
Nói xong chủ đề này, không khí thoáng chìm vào tĩnh lặng.
Tô Thâm Tuyết lại nghĩ ra một chuyện, lật người lại, nằm trên người anh, hỏi anh liệu có tò mò muốn biết Tang Nhu trông sẽ thay đổi thế nào không?
Anh không nói gì.
Tô Thâm Tuyết hơi không thoải mái.
"Cô ấy là do anh đón về." Cô kéo dài giọng "Anh không tò mò chút nào sao, xem đứa trẻ mà anh đưa về đó, liệu có giống như được mô tả trong phim hay trong sách không, cô bé đeo kính, lật giở vài trang sách thì đã trở thành một cô gái thực thụ rồi."
Tiếng gọi "Tô Thâm Tuyết" phát ra từ cổ họng khàn khàn của Utah Tụng Hương, tiếp đó, anh lạnh giọng nói: "Sáng mai anh sẽ bảo Lý Khánh Châu thay anh đi dự sự kiện đó."
"Tại sao?" Cô cau mày.
Utah Tụng Hương cứ nhìn cô chằm chằm chẳng nói chẳng rằng.
Sao không khí lại trở nên như vậy nhỉ? Ban nãy vẫn còn tốt đẹp cơ mà.
Có lẽ, Utah Tụng Hương cho rằng cô vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện anh đeo nhẫn lên ngón tay áp út của Tang Nhu.
Nhưng mà không phải, cô đã không còn nghĩ nhiều nữa.
Cô cụp mắt, khẽ nói: "Tụng Hương, em đã không còn để bụng chuyện đó nữa, hơn nữa… em tin anh."
Khoảnh khắc đó, bàn anh anh đang đặt trên lưng cô bỗng siết chặt, dịu dàng ấm áp hơn.
"Tụng Hương, chúng ta cùng đi xem cô ấy biểu diễn đi." Cô nói với anh.
"Ừ." Anh hờ hững đáp một tiếng.
"Tang Nhu" "Cô bé" đã trôi đi xa lắm rồi.
Anh nhắm mắt lại, hồi tưởng về ký ức, tìm kiếm bóng hình nhỏ bé đó, từng ngày từng ngày, Xuân qua Thu tới, liệu có giống như sách vở phim ảnh mô tả, đã dần dần phổng phao thành một cô gái thật sự? Liệu cô đã quên đi quá khứ đen tối chưa? Liệu có hòa nhập với mọi người? Liệu có bỏ son trong túi? Liệu có…
"Tụng Hương, anh nói xem, liệu có chàng trai nào thầm thích cô ấy không nhỉ?" Cô hỏi vu vơ.
Anh không đáp.
Cô lại tiếp tục: "Có thể là, cô ấy đã có người trong lòng rồi? Cũng có thể, cô ấy vẫn là còn một cô gái ngây thơ trong sáng? Hoặc có thể… có thể là…"
Cô dần thấy buồn ngủ.
Cũng không biết qua bao lâu, trong cơn mơ màng, cô thấy người bên cạnh trở mình, cô liền hỏi, "Tụng Hương, anh định đi đâu vậy?"
Anh nhẹ nhàng trả lời, "Anh phải đến phòng sách một lát."
"Đến phòng sách làm gì?" Ngay lập tức, cô chợt nhớ ra là do mình gây họa, đã dụ dỗ Thủ tướng bỏ lại công việc dở dang trong phòng sách. Cô liền cười dịu dàng, dặn dò anh: "Đừng làm việc muộn quá."
Trong mơ màng, cô cảm thấy Utah Tụng Hương đi đến phòng sách khá lâu. Cô mở mắt mấy lần đều không thấy anh ở bên cạnh. Lần cuối cùng tỉnh dậy, trời đã sáng.
Trong ánh nắng sớm mai, một bóng hình đi đến bên giường. Cô ngửi thấy mùi rượu trên người anh.
Utah Tụng Hương không hút thuốc, nhưng thi thoảng anh sẽ uống chút rượu, khi anh vui hoặc khi anh buồn bực.
Lúc này đâu có gì để vui vẻ giải trí đâu, vậy thì… là anh đang buồn bực sao? Cô tập trung hết sức, muốn tìm kiếm manh mối trên khuôn mặt anh, nhưng cô bất lực, mí mắt nặng trĩu.
Cô day mắt.
Lúc tỉnh dậy, trời đã sáng, anh vẫn ở bên cạnh cô.
Ban đầu, cô bò lên người anh, ngửi hết chỗ này chỗ kia, không có, không còn mùi rượu.
Cô không tìm thấy mùi rượu trên người anh, nhưng ngược lại, lại khiến anh tỉnh giấc.
"Tô Thâm Tuyết, em đang làm gì vậy?" Giọng anh buổi sáng hơi khàn, mang theo chút gợi cảm.
Cô hỏi anh, "Đêm qua anh uống rượu à?"
Lúc này, câu trả lời vang lên trên đỉnh đầu cô: "Không có".
Không có sao, vậy thì chắc là cô buồn ngủ nên mơ màng rồi.
Cô định leo xuống khỏi người anh, nhưng anh không cho.
Trong ánh nắng sớm ban mai, nụ hôn rơi khẽ trên khuôn mặt cô thật dịu dàng. Cô nhắm mắt, hưởng thụ cảm giác như được cánh bướm mơn man. Dần dần, cô bỗng thấy có gì đó không ổn, biết anh định làm gì, cô ngăn anh lại: "Tụng
Hương, đừng." Anh ghé vào tai cô thốt lên những câu khiến người ta hoang mang hốt hoảng. Anh nói, đêm qua anh bận quá nên chưa kịp cạo râu.
"Anh, anh nói vậy là có ý gì?" Cô lắp bắp hỏi.
"Đừng giả vờ nữa, Thâm Tuyết yêu dấu." "Em, em đâu có vờ vịt gì." Cô lắp bắp nói.
"Phu nhân Thủ tướng." Anh đổi cách gọi, "Ngài Thủ tướng muốn hành hạ người ta rồi, ngài Thủ tướng muốn giày vò Phu nhân Thủ tướng đến khi phải khóc thét lên mới thôi." Và cũng rất nhanh sau đó, Tô Thâm Tuyết chẳng còn có thể phát ra một tiếng kêu nào nữa.
Sáng hôm nay, Tô Thâm Tuyết phải núp sau lưng Utah Tụng Hương để đi ra khỏi phòng. Lúc đối diện với quản gia và người phụ trách đời sống của anh, cô lại càng cúi gằm mặt không dám ngẩng lên. Cuối cùng, kẻ đầu sỏ lại lên giọng dạy dỗ cô: "Tô Thâm Tuyết, sao em cứ lén lén lút lút thế nhỉ. Nói xem nào, có phải tối qua nhân lúc anh ngủ say em đã làm chuyện gì mờ ám không? Ví dụ... như lẻn vào phòng sách đánh cắp bí mật quốc gia chẳng hạn?"
Khoảng bốn giờ chiều, nhân lúc ra ngoài đi dạo, Tô Thâm Tuyết đã tới gặp Lục Kiêu Dương.
Cô đưa tận tay Lục Kiêu Dương bảng màu vẽ được bọc gói cẩn thận.
Dù sao nhà Lục Kiêu Dương cũng có khá nhiều thứ kỳ lạ, ăn được cũng có, dùng được cũng có, để chơi cũng có.
Bảng màu này được làm thủ công, có in bức tranh Hoa hướng dương của Van Gogh. Đây là món đồ chỉ có thể nhìn mà không dám mong cầu.
Tô Thâm Tuyết tưởng rằng có thể dùng bảng màu này để đổi lấy mấy thứ bảo bối kỳ lạ mà cô chưa từng nhìn thấy.
Nhưng mà, không hề.
Chàng trai trẻ Missisippi chẳng đưa cho cô thứ gì hết, đến cái giấy gói quà cũng không. Đã thế, anh còn nói dạo này cô béo lên.
Còn nói rằng cô béo đến mức không thể đi lọt qua cửa phòng vệ sinh nhà anh.
Mỗi dịp đón năm mới, cân nặng của Tô Thâm Tuyết ít nhiều đều tăng thêm. Nhưng nghe cách ví von béo đến mức không chui lọt qua cửa phòng tắm... mà thấy phát sợ.
Cô biết dạo này cô có béo lên. Đều tại Utah Tụng Hương cả. Anh đào ra một cái bẫy ngọt ngào để cô nhảy vào, khiến cho mỗi ngày tim cô đều chìm đắm trong mật ngọt, tâm trạng vui vẻ thì ăn uống cũng ngon miệng hơn, dù mỗi ngày lượng thức ăn trong thực đơn vẫn thế, nhưng cô lại lén ăn vặt trong phòng.
Hoảng hốt sợ hãi, Tô Thâm Tuyết lao vào phòng tắm. Cô dễ dàng chui tọt qua. Một lần không đủ, cô chạy ra chạy vào nhiều lần. Hơn nữa, cô đứng chiếm hết nửa cái phòng tắm.
Đương nhiên, cô bị Lục Kiêu Dương lừa rồi.
Cô lườm Lục Kiêu Dương với ánh mắt hình viên đạn, ưỡn ngực, chống hông: "Tôi béo chỗ nào chứ, béo đâu hả?"
Rất nhanh, Tô Thâm Tuyết nhận ra có gì đó không đúng.
Cái tên nhóc này, ánh mắt đang nhìn vào chỗ không được nhìn, hơn nữa còn rất ngang nhiên không hề giấu giếm.
Cô buông thõng tay, vội vàng mặc áo khoác vào, nói lời từ biệt trong tâm trạng không vui vẻ gì. Vốn dĩ, Tô Thâm Tuyết cứ tưởng Lục Kiêu Dương sẽ giữ cô lại, mà đương nhiên là sẽ dùng cách xin lỗi để giữ cô lại, rồi cảm ơn món quà cô đã tặng, sau đó sẽ cho cô xem những món bảo bối kỳ lạ mà anh ta nhặt được ở chợ đen.
Sau đó...
Lục Kiêu Dương hằm hằm nói: "Chỗ tôi chào đón những người phụ nữ nặng hơn bốn lăm kilogam. Nhưng không chào đón những người phụ nữ đã nặng hơn bốn lăm kilogam, mà trên mặt còn viết dòng chữ: ‘Tôi vừa cùng người chồng yêu dấu trải qua kỳ nghỉ năm mới tuyệt vời tại danh lam thắng cảnh nổi tiếng thế giới’."
Tô Thâm Tuyết phải mất mấy phút mới tiêu hóa nổi câu nói của Lục Kiêu Dương.
Đến khi cô hiểu ra, lửa giận đã phừng phừng trên mặt anh.
"Cân nặng của tôi chắc chắn không thể vượt quá bốn lăm kilogam được." Cô lớn tiếng đáp trả. Vietwriter.vn
Vốn dĩ phụ nữ đều thích đẹp. Hơn nữa, một khi cô nặng hơn bốn mươi lăm kilogam, đám người kia sẽ cằn nhằn mỗi ngày, chưa kể bọn họ sẽ ép cô thực hiện hàng loạt bài tập khủng khiếp.
"Chắc chắn là nặng hơn." Lục Kiêu Dương không hề nhân nhượng.
"Không thể nặng hơn!"
"Chắc chắn là hơn."
"Không nặng hơn!!"
Cứ như vậy, anh đứng tựa vào tường, cô đứng đối diện anh, đá qua đá lại hai câu "Chắc chắn nặng hơn" và "Không nặng hơn" nhiều lần. Cuối cùng, cả hai phá lên cười.
Lục Kiêu Dương thật là không nghiêm túc gì cả. Là bạn của Lục Kiêu Dương, Tô Thâm Tuyết cảm thấy mình phải có nghĩ vụ chia sẻ nỗi buồn với anh.
Sau một hồi bị Tô Thâm Tuyết gặng hỏi, Lục Kiêu Dương uể oải đáp, "Nữ hoàng bệ hạ, Người phải biết, đứng trước mặt Người là một chàng trai trẻ độc thân. Anh chàng độc thân này phải cô đơn lẻ loi đón Tết một mình ở nơi đất khách quê người đấy."
Kể cũng đúng.
Có điều, có không ít cô gái đến tìm Lục Kiêu Dương, ít nhất mấy lần cô đến đều bắt gặp. Xét từ những vật dụng nữ tính còn sót lại trong nhà Lục Kiêu Dương, có thể thấy chàng trai trẻ Missisippi rất vui vẻ với các cô gái Goran.
Tô Thâm Tuyết an ủi Lục Kiêu Dương vài câu qua loa lấy lệ rồi vội vã rời đi. Tối nay Utah Tụng Hương đã nhận lời tới Cung điện Jose ăn tối cùng cô.
Lục Kiêu Dương tiễn cô xuống dưới lầu.
Đứng trước thang máy, Lục Kiêu Dương nói: "Bây giờ xem ra Người rất hạnh phúc."
Ừm... vấn đề này khá là khó nói.
Nhưng khi nhắc tới từ "hạnh phúc", khóe miệng cô bất giác nhếch lên.
Cô mấp máy miệng, định trả lời "Đúng... đúng là cũng tương đối hạnh phúc." Thật ra, Tô Thâm Tuyết muốn trả lời là "Đúng vậy, tôi đang rất hạnh phúc" hơn.
Nhưng có câu nói, "Hạnh phúc giống như con nai trong rừng, nếu bạn lớn tiếng hét lên, nó sẽ chạy mất."
Cho nên, cô phải cẩn thận, nâng niu gìn giữ hạnh phúc.
Lục Kiêu Dương đã cắt ngang lời cô định nói.
"Tạm biệt, Nữ hoàng bệ hạ của tôi." Lục Kiêu Dương tiễn khách.
Giây phút đó, Tô Thâm Tuyết cảm thấy, câu nói "Tạm biệt, Nữ hoàng bệ hạ của tôi" mà chàng trai trẻ đến từ Missisippi vừa nói không giống với câu "Tạm biệt" lúc nãy.
"Lục Kiêu Dương, cậu phải đi rồi sao?" Cô hỏi.
Lục Kiêu Dương không trả lời thẳng câu hỏi của cô.
Anh nhìn cô, vu vơ đáp lời: "Rồi sẽ có một ngày, tôi sẽ trở lại nơi tôi sinh ra và lớn lên."
Cũng đúng, rồi sẽ có một ngày, chàng trai trẻ Missisippi sẽ tìm về nơi thuộc về mình.
Tô Thâm Tuyết gật đầu, bước về phía Hà Tinh Tinh đang đứng đợi.
Về tới cung điện, Tô Thâm Tuyết cẩn thận ngắm nghía mình trong gương.
Lục Kiêu Dương nói không sai, đúng là cô đã béo lên rồi, mà còn béo nhất từ trước đến giờ.
Tiến sát đến gần gương, Tô Thâm Tuyết lại nhìn thấy những nếp nhăn đột nhiên xuất hiện ở đuôi mắt vào hôm trước, lúc này nhìn còn rõ hơn cả chiều hôm đó nữa. Có lẽ rất nhanh thôi, nó sẽ càng ngày càng rõ.
Tối đó, sau khi dùng bữa tại cung điện, Utah Tụng Hương không quay về số Một đường Jose.
Đêm đó, cô ngắm nhìn người đàn ông mãn nguyện khi tiến vào trong cô, lắng nghe tiếng anh thầm thì, "Thâm Tuyết, Thâm Tuyết yêu dấu." Anh còn nhắc đi nhắc lại nhiều lần, "Em đã biết chưa? Em đã thấy chưa? Anh đang phát điên lên vì em đấy." Đúng vậy, cô biết rồi, cô thấy rồi. Tụng Hương, em cũng vậy, bất kể ngày hay đêm, dù cho gặp nhau hay xa nhau, con gái lớn nhà họ Tô đều vì anh mà đánh mất chính mình. Nước mắt hòa cùng mồ hôi, cô tin rằng niềm hạnh phúc khi nước mắt hòa lẫn với mồ hôi sẽ kéo dài vĩnh hằng. Nhưng, sau khi kết thúc, trong ánh mắt mờ mịt của người đàn ông này, cô lại cảm thấy, niềm tin về sự vĩnh hằng của cô đã tan vỡ.
Bình minh đến, cô hỏi đi hỏi lại anh nhiều lần.
"Tụng Hương, em có đẹp không?"
"Đẹp."
"Tụng Hương, em có tốt không?"
"Tốt."
"Tụng Hương, nếu như có một ngày em rời khỏi thế giới này, liệu anh có tưởng nhớ em thật lâu thật lâu không."
Anh bắt cô trật tự. Anh nói, "Tô Thâm Tuyết, em im ngay cho anh."
Anh còn nói: "Tô Thâm Tuyết, anh ghét nhất lúc em như thế này." Anh không khác gì một đứa trẻ con. Một đứa trẻ phải nhìn thấy thứ mình không thích thì sẽ phản ứng rất gay gắt. Cô ôm chặt lấy anh, "Được rồi, anh ghét chuyện này, vậy từ sau em sẽ không nói nữa."
Hôm sau, Tô Thâm Tuyết không bất ngờ chút nào khi bị huấn luyện viên thể hình, huấn luyện viên dinh dưỡng, chuyên gia tư vấn hình ảnh đồng loạt tấn công: Giảm cân! Ngay lập tức!
"Tôi nói này, Nữ hoàng bệ hạ, Người có biết sự đàn áp của chất béo với những người sau hai mươi lăm tuổi không? Một chọi ba trăm đấy."
Được rồi, được rồi, giảm cân thôi.
Tô Thâm Tuyết đắm chìm trong cái bẫy "Mật ngọt tình ái" mà Utah Tụng Hương giăng ra. Và người điên cuồng giảm cân suốt tám tiếng một ngày đó, đã gặp Tang Nhu.
Hôm nay là một ngày thứ Bảy.
Bốn giờ chiều, Hà Tinh Tinh đứng đợi bên ngoài phòng tập.
Hà Tinh Tinh báo cho Tô Thâm Tuyết, ba bộ lễ phục để cô mặc tới tham gia buổi biểu diễn hợp xướng tối nay đã được đưa tới.
Buổi biểu diễn hợp xướng? Đúng rồi, hôm qua Hà Tinh Tinh có nhắc, địa điểm là tại Nhà hát lớn của thành phố Goose, diễn ra trong vòng chín mươi phút, Chủng viện nơi Tang Nhu theo học cũng tham gia biểu diễn, Utah Tụng Hương cũng đi xem.
Đến lúc đó, anh sẽ xuất phát từ số Một đường Jose, còn cô sẽ đi từ cung điện, hai người họ sẽ gặp nhau lúc bảy giờ mười tại phòng đón tiếp khách VIP, bảy rưỡi vào khán đài, tám giờ buổi biểu diễn bắt đầu.
Màn hợp xướng đến từ các trường học hôm nay có tên là "Hành trình riêng của Nữ hoàng và Thủ tướng." Nhưng thực tế thì không phải vậy. Đây là sự kiện đầu tiên trong năm 2015 mà Nữ hoàng và Thủ tướng cùng tham gia. Sau sự kiện này, những bức ảnh cô và Utah Tụng Hương cùng nhau xem buổi hợp xướng sẽ xuất hiện trên các phương tiện báo đài truyền thông. Một là có thể thể hiện sự quan tâm khích lệ của Nữ hoàng và Thủ tướng dành cho giáo dục. Hai là có thể chứng minh cuộc sống hôn nhân ngọt ngào giữa Thủ tướng và Nữ hoàng.
Đương nhiên, trước lúc đó, ngoại trừ những người có phận sự, không ai biết Nữ hoàng và Thủ tướng sẽ cùng xuất hiện trên khán đài.
Chính vì vậy, cô phải tốn chút công sức trong chuyện lựa chọn trang phục.
Trong số ba bộ quần áo, Tô Thâm Tuyết đi ngược lại gợi ý của stylist mà chọn bộ lễ phục màu hồng đào. Cô sắp đón sinh nhật hai mươi chín tuổi nhưng lại phải đi gặp một cô gái mười chín tuổi.
Nói thế nào đi nữa, cô gái mười chín tuổi này cũng có chút dính líu đến chồng cô.
Tối đó, Tô Thâm Tuyết đã mặc chiếc váy màu hồng đào.
Trước khi ra ngoài, nghĩ đến việc màu hồng đào có hơi sáng, cô lấy thêm chiếc khăn len màu đen choàng bên ngoài, máu tóc bồng bềnh rủ xuống cặp vai trần, kết hợp với đôi bông tai ngọc trai đen.
Bảy giờ, xe riêng của Nữ hoàng lái vào bãi đỗ xe Nhà hát lớn Goose, người phụ trách nhà hát đang đứng đợi để đón cô, cho hay ngài Thủ tướng đã đến rồi.
Cả đoàn người cùng kéo vào thang máy.
Thang máy lên tới tầng năm, cửa thang vừa mở, Tô Thâm Tuyết liền trông thấy Utah Tụng Hương đang đứng trước phòng VIP. Hành lang dẫn đến phòng VIP được trải thảm nhung đỏ, trần nhà có màu đỏ sậm hơn, trên nền màu đỏ tía, hình bóng Utah Tụng Hương trong bộ lễ phục màu đen từ xa nhìn lại, y như mô tả của một nhà nghệ thuật người Ý: Một tuyệt tác lưu động của thành phố.
Khi nghe thấy cái tên Tang Nhu này, trong lòng Tô Thâm Tuyết đã không còn vướng mắc nữa.
Cô đang đắm chìm trong men say mật ngọt tình ái mà Utah Tụng Hương dành cho cô, đắm chìm trong những tiếng gọi "Thâm Tuyết, Thâm Tuyết yêu dấu" đầy khao khát của anh hằng đêm, cô không thể nào kháng cự lại tiếng gọi "Thâm Tuyết yêu dấu", chúng mang lại cho cô ảo giác sẽ chẳng ai có thể bước vào thế giới của anh và cô.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, cô gái tên Tang Nhu đã dần trở thành một hình bóng mơ hồ, cô ấy đã rời thành phố Goose được hai năm rồi. Thậm chí, Tô Thâm Tuyết còn không dám chắc lúc gặp lại, liệu cô có nhận ra cô ấy không.
Thật sự không nên, đó là em gái của Daniel Tang.
Mang theo cảm giác tội lỗi, Tô Thâm Tuyết dặn Hà Tinh Tinh đánh dấu ngày đi xem Tang Nhu biểu diễn là một sự kiện quan trọng, phải lựa chọn những bó hoa mang tặng thật cẩn thận. Cô còn gọi cho Giám đốc Nhà hát, nói rằng Nữ hoàng rất quan tâm đến nữ học viên tên Tang Nhu, mong họ có thể để ý quan tâm.
Xong xuôi tất cả, Tô Thâm Tuyết mới cảm thấy yên tâm một chút.
Tiếp đó, cô nhớ ra, cũng sắp tới sinh nhật hai mươi tuổi của Tang Nhu rồi.
Mới đó đã hai mươi tuổi rồi, cũng không biết có còn nhỏ bé như lần đầu tiên cô gặp cô bé không, đã có đối tượng hẹn hò hay chưa?
Hai mươi tuổi quả là một độ tuổi tươi đẹp.
Tối đó, tại số Một đường Jose.
Gần bốn mươi tiếng không gặp nhau mà như thể cô không gặp được anh cả năm trời. Nhìn ngắm thế nào cũng không đủ, cô sẽ bám riết lấy anh. Đương nhiên, Thủ tướng rất ghét bị làm phiền trong lúc làm việc, vì vậy, cô đứng đợi bên ngoài phòng sách. Cô đợi chờ một cách ngu ngốc, chờ đợi trong hạnh phúc, cô ngồi chờ, đứng chờ, đi qua đi lại để chờ anh...
Cuối cùng, cánh cửa phòng sách mở ra.
Chẳng phải đã nói là mười một rưỡi mới xong việc sao? Vẫn còn nửa tiếng nữa mới tới mười một rưỡi mà.
Những ngón chân như bay bổng, chỉ trong chớp mắt, cô đã nằm trên lưng anh.
Cô hỏi anh có chuyện gì?
Anh nói, "Tô Thâm Tuyết, nhất định là em cố ý đúng không."
"Gì cơ?" Cô ngu ngơ hỏi, tay mân mê từng sợi tóc mai bên thái dương anh. Cô mê mẩn đờ đẫn nhìn nét mặt ngài Thủ tướng rạng rỡ phấn chấn khiến miệng cô khô không khốc.
"Tô Thâm Tuyết, chắc chắn là em cố tình đứng ngoài cửa để làm phiền anh đúng không."
"Em đâu có đâu." Cô lớn tiếng cự nự.
"Em có đấy!" Anh cõng cô trên lưng, vừa chạy vừa hét lớn, "Để xem anh sẽ trừng phạt em như thế nào!"
"Anh muốn trừng phạt em thế nào nào?" Cô thoáng giật mình, "Muốn em ba ngày ba đêm không được bước chân xuống giường sao?"
Cô vừa dứt lời liền im bặt. Phía trước có hai người đi tới, là quản gia và quản lý đời sống của Utah Tụng Hương.
Chết rồi, Nữ hoàng bệ hạ thật không đứng đắn chút nào cả. Cô ngại ngùng vùi mặt vào lưng anh.
Sau một hồi quấn quýt, hai người đều không ai buồn ngủ, cô gối đầu lên vai anh, anh cọ nhẹ vào tóc cô.
Đột nhiên, Tô Thâm Tuyết nhớ tới Tang Nhu, cô nhắc đến việc hôm nay người phụ trách Chủng viện đã gọi điện thoại cho cô, hỏi anh có biết việc phải đến xem buổi biểu diễn của Tang Nhu hay không.
Xem biểu diễn là một dạng hoạt động giải trí. Phần lớn những hoạt động kiểu này do Phòng Quan hệ công chúng tiếp nhận xử lý, rồi xác nhận lại.
Utah Tụng Hương nói anh không biết chuyện phải đi xem biểu diễn hợp xướng. Năm ngoái cũng có sắp xếp lịch trình này nhưng anh không thể sắp xếp được thời gian tham dự, nên năm nay Văn phòng Thủ tướng đã chấp nhận.
Nói xong chủ đề này, không khí thoáng chìm vào tĩnh lặng.
Tô Thâm Tuyết lại nghĩ ra một chuyện, lật người lại, nằm trên người anh, hỏi anh liệu có tò mò muốn biết Tang Nhu trông sẽ thay đổi thế nào không?
Anh không nói gì.
Tô Thâm Tuyết hơi không thoải mái.
"Cô ấy là do anh đón về." Cô kéo dài giọng "Anh không tò mò chút nào sao, xem đứa trẻ mà anh đưa về đó, liệu có giống như được mô tả trong phim hay trong sách không, cô bé đeo kính, lật giở vài trang sách thì đã trở thành một cô gái thực thụ rồi."
Tiếng gọi "Tô Thâm Tuyết" phát ra từ cổ họng khàn khàn của Utah Tụng Hương, tiếp đó, anh lạnh giọng nói: "Sáng mai anh sẽ bảo Lý Khánh Châu thay anh đi dự sự kiện đó."
"Tại sao?" Cô cau mày.
Utah Tụng Hương cứ nhìn cô chằm chằm chẳng nói chẳng rằng.
Sao không khí lại trở nên như vậy nhỉ? Ban nãy vẫn còn tốt đẹp cơ mà.
Có lẽ, Utah Tụng Hương cho rằng cô vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện anh đeo nhẫn lên ngón tay áp út của Tang Nhu.
Nhưng mà không phải, cô đã không còn nghĩ nhiều nữa.
Cô cụp mắt, khẽ nói: "Tụng Hương, em đã không còn để bụng chuyện đó nữa, hơn nữa… em tin anh."
Khoảnh khắc đó, bàn anh anh đang đặt trên lưng cô bỗng siết chặt, dịu dàng ấm áp hơn.
"Tụng Hương, chúng ta cùng đi xem cô ấy biểu diễn đi." Cô nói với anh.
"Ừ." Anh hờ hững đáp một tiếng.
"Tang Nhu" "Cô bé" đã trôi đi xa lắm rồi.
Anh nhắm mắt lại, hồi tưởng về ký ức, tìm kiếm bóng hình nhỏ bé đó, từng ngày từng ngày, Xuân qua Thu tới, liệu có giống như sách vở phim ảnh mô tả, đã dần dần phổng phao thành một cô gái thật sự? Liệu cô đã quên đi quá khứ đen tối chưa? Liệu có hòa nhập với mọi người? Liệu có bỏ son trong túi? Liệu có…
"Tụng Hương, anh nói xem, liệu có chàng trai nào thầm thích cô ấy không nhỉ?" Cô hỏi vu vơ.
Anh không đáp.
Cô lại tiếp tục: "Có thể là, cô ấy đã có người trong lòng rồi? Cũng có thể, cô ấy vẫn là còn một cô gái ngây thơ trong sáng? Hoặc có thể… có thể là…"
Cô dần thấy buồn ngủ.
Cũng không biết qua bao lâu, trong cơn mơ màng, cô thấy người bên cạnh trở mình, cô liền hỏi, "Tụng Hương, anh định đi đâu vậy?"
Anh nhẹ nhàng trả lời, "Anh phải đến phòng sách một lát."
"Đến phòng sách làm gì?" Ngay lập tức, cô chợt nhớ ra là do mình gây họa, đã dụ dỗ Thủ tướng bỏ lại công việc dở dang trong phòng sách. Cô liền cười dịu dàng, dặn dò anh: "Đừng làm việc muộn quá."
Trong mơ màng, cô cảm thấy Utah Tụng Hương đi đến phòng sách khá lâu. Cô mở mắt mấy lần đều không thấy anh ở bên cạnh. Lần cuối cùng tỉnh dậy, trời đã sáng.
Trong ánh nắng sớm mai, một bóng hình đi đến bên giường. Cô ngửi thấy mùi rượu trên người anh.
Utah Tụng Hương không hút thuốc, nhưng thi thoảng anh sẽ uống chút rượu, khi anh vui hoặc khi anh buồn bực.
Lúc này đâu có gì để vui vẻ giải trí đâu, vậy thì… là anh đang buồn bực sao? Cô tập trung hết sức, muốn tìm kiếm manh mối trên khuôn mặt anh, nhưng cô bất lực, mí mắt nặng trĩu.
Cô day mắt.
Lúc tỉnh dậy, trời đã sáng, anh vẫn ở bên cạnh cô.
Ban đầu, cô bò lên người anh, ngửi hết chỗ này chỗ kia, không có, không còn mùi rượu.
Cô không tìm thấy mùi rượu trên người anh, nhưng ngược lại, lại khiến anh tỉnh giấc.
"Tô Thâm Tuyết, em đang làm gì vậy?" Giọng anh buổi sáng hơi khàn, mang theo chút gợi cảm.
Cô hỏi anh, "Đêm qua anh uống rượu à?"
Lúc này, câu trả lời vang lên trên đỉnh đầu cô: "Không có".
Không có sao, vậy thì chắc là cô buồn ngủ nên mơ màng rồi.
Cô định leo xuống khỏi người anh, nhưng anh không cho.
Trong ánh nắng sớm ban mai, nụ hôn rơi khẽ trên khuôn mặt cô thật dịu dàng. Cô nhắm mắt, hưởng thụ cảm giác như được cánh bướm mơn man. Dần dần, cô bỗng thấy có gì đó không ổn, biết anh định làm gì, cô ngăn anh lại: "Tụng
Hương, đừng." Anh ghé vào tai cô thốt lên những câu khiến người ta hoang mang hốt hoảng. Anh nói, đêm qua anh bận quá nên chưa kịp cạo râu.
"Anh, anh nói vậy là có ý gì?" Cô lắp bắp hỏi.
"Đừng giả vờ nữa, Thâm Tuyết yêu dấu." "Em, em đâu có vờ vịt gì." Cô lắp bắp nói.
"Phu nhân Thủ tướng." Anh đổi cách gọi, "Ngài Thủ tướng muốn hành hạ người ta rồi, ngài Thủ tướng muốn giày vò Phu nhân Thủ tướng đến khi phải khóc thét lên mới thôi." Và cũng rất nhanh sau đó, Tô Thâm Tuyết chẳng còn có thể phát ra một tiếng kêu nào nữa.
Sáng hôm nay, Tô Thâm Tuyết phải núp sau lưng Utah Tụng Hương để đi ra khỏi phòng. Lúc đối diện với quản gia và người phụ trách đời sống của anh, cô lại càng cúi gằm mặt không dám ngẩng lên. Cuối cùng, kẻ đầu sỏ lại lên giọng dạy dỗ cô: "Tô Thâm Tuyết, sao em cứ lén lén lút lút thế nhỉ. Nói xem nào, có phải tối qua nhân lúc anh ngủ say em đã làm chuyện gì mờ ám không? Ví dụ... như lẻn vào phòng sách đánh cắp bí mật quốc gia chẳng hạn?"
Khoảng bốn giờ chiều, nhân lúc ra ngoài đi dạo, Tô Thâm Tuyết đã tới gặp Lục Kiêu Dương.
Cô đưa tận tay Lục Kiêu Dương bảng màu vẽ được bọc gói cẩn thận.
Dù sao nhà Lục Kiêu Dương cũng có khá nhiều thứ kỳ lạ, ăn được cũng có, dùng được cũng có, để chơi cũng có.
Bảng màu này được làm thủ công, có in bức tranh Hoa hướng dương của Van Gogh. Đây là món đồ chỉ có thể nhìn mà không dám mong cầu.
Tô Thâm Tuyết tưởng rằng có thể dùng bảng màu này để đổi lấy mấy thứ bảo bối kỳ lạ mà cô chưa từng nhìn thấy.
Nhưng mà, không hề.
Chàng trai trẻ Missisippi chẳng đưa cho cô thứ gì hết, đến cái giấy gói quà cũng không. Đã thế, anh còn nói dạo này cô béo lên.
Còn nói rằng cô béo đến mức không thể đi lọt qua cửa phòng vệ sinh nhà anh.
Mỗi dịp đón năm mới, cân nặng của Tô Thâm Tuyết ít nhiều đều tăng thêm. Nhưng nghe cách ví von béo đến mức không chui lọt qua cửa phòng tắm... mà thấy phát sợ.
Cô biết dạo này cô có béo lên. Đều tại Utah Tụng Hương cả. Anh đào ra một cái bẫy ngọt ngào để cô nhảy vào, khiến cho mỗi ngày tim cô đều chìm đắm trong mật ngọt, tâm trạng vui vẻ thì ăn uống cũng ngon miệng hơn, dù mỗi ngày lượng thức ăn trong thực đơn vẫn thế, nhưng cô lại lén ăn vặt trong phòng.
Hoảng hốt sợ hãi, Tô Thâm Tuyết lao vào phòng tắm. Cô dễ dàng chui tọt qua. Một lần không đủ, cô chạy ra chạy vào nhiều lần. Hơn nữa, cô đứng chiếm hết nửa cái phòng tắm.
Đương nhiên, cô bị Lục Kiêu Dương lừa rồi.
Cô lườm Lục Kiêu Dương với ánh mắt hình viên đạn, ưỡn ngực, chống hông: "Tôi béo chỗ nào chứ, béo đâu hả?"
Rất nhanh, Tô Thâm Tuyết nhận ra có gì đó không đúng.
Cái tên nhóc này, ánh mắt đang nhìn vào chỗ không được nhìn, hơn nữa còn rất ngang nhiên không hề giấu giếm.
Cô buông thõng tay, vội vàng mặc áo khoác vào, nói lời từ biệt trong tâm trạng không vui vẻ gì. Vốn dĩ, Tô Thâm Tuyết cứ tưởng Lục Kiêu Dương sẽ giữ cô lại, mà đương nhiên là sẽ dùng cách xin lỗi để giữ cô lại, rồi cảm ơn món quà cô đã tặng, sau đó sẽ cho cô xem những món bảo bối kỳ lạ mà anh ta nhặt được ở chợ đen.
Sau đó...
Lục Kiêu Dương hằm hằm nói: "Chỗ tôi chào đón những người phụ nữ nặng hơn bốn lăm kilogam. Nhưng không chào đón những người phụ nữ đã nặng hơn bốn lăm kilogam, mà trên mặt còn viết dòng chữ: ‘Tôi vừa cùng người chồng yêu dấu trải qua kỳ nghỉ năm mới tuyệt vời tại danh lam thắng cảnh nổi tiếng thế giới’."
Tô Thâm Tuyết phải mất mấy phút mới tiêu hóa nổi câu nói của Lục Kiêu Dương.
Đến khi cô hiểu ra, lửa giận đã phừng phừng trên mặt anh.
"Cân nặng của tôi chắc chắn không thể vượt quá bốn lăm kilogam được." Cô lớn tiếng đáp trả. Vietwriter.vn
Vốn dĩ phụ nữ đều thích đẹp. Hơn nữa, một khi cô nặng hơn bốn mươi lăm kilogam, đám người kia sẽ cằn nhằn mỗi ngày, chưa kể bọn họ sẽ ép cô thực hiện hàng loạt bài tập khủng khiếp.
"Chắc chắn là nặng hơn." Lục Kiêu Dương không hề nhân nhượng.
"Không thể nặng hơn!"
"Chắc chắn là hơn."
"Không nặng hơn!!"
Cứ như vậy, anh đứng tựa vào tường, cô đứng đối diện anh, đá qua đá lại hai câu "Chắc chắn nặng hơn" và "Không nặng hơn" nhiều lần. Cuối cùng, cả hai phá lên cười.
Lục Kiêu Dương thật là không nghiêm túc gì cả. Là bạn của Lục Kiêu Dương, Tô Thâm Tuyết cảm thấy mình phải có nghĩ vụ chia sẻ nỗi buồn với anh.
Sau một hồi bị Tô Thâm Tuyết gặng hỏi, Lục Kiêu Dương uể oải đáp, "Nữ hoàng bệ hạ, Người phải biết, đứng trước mặt Người là một chàng trai trẻ độc thân. Anh chàng độc thân này phải cô đơn lẻ loi đón Tết một mình ở nơi đất khách quê người đấy."
Kể cũng đúng.
Có điều, có không ít cô gái đến tìm Lục Kiêu Dương, ít nhất mấy lần cô đến đều bắt gặp. Xét từ những vật dụng nữ tính còn sót lại trong nhà Lục Kiêu Dương, có thể thấy chàng trai trẻ Missisippi rất vui vẻ với các cô gái Goran.
Tô Thâm Tuyết an ủi Lục Kiêu Dương vài câu qua loa lấy lệ rồi vội vã rời đi. Tối nay Utah Tụng Hương đã nhận lời tới Cung điện Jose ăn tối cùng cô.
Lục Kiêu Dương tiễn cô xuống dưới lầu.
Đứng trước thang máy, Lục Kiêu Dương nói: "Bây giờ xem ra Người rất hạnh phúc."
Ừm... vấn đề này khá là khó nói.
Nhưng khi nhắc tới từ "hạnh phúc", khóe miệng cô bất giác nhếch lên.
Cô mấp máy miệng, định trả lời "Đúng... đúng là cũng tương đối hạnh phúc." Thật ra, Tô Thâm Tuyết muốn trả lời là "Đúng vậy, tôi đang rất hạnh phúc" hơn.
Nhưng có câu nói, "Hạnh phúc giống như con nai trong rừng, nếu bạn lớn tiếng hét lên, nó sẽ chạy mất."
Cho nên, cô phải cẩn thận, nâng niu gìn giữ hạnh phúc.
Lục Kiêu Dương đã cắt ngang lời cô định nói.
"Tạm biệt, Nữ hoàng bệ hạ của tôi." Lục Kiêu Dương tiễn khách.
Giây phút đó, Tô Thâm Tuyết cảm thấy, câu nói "Tạm biệt, Nữ hoàng bệ hạ của tôi" mà chàng trai trẻ đến từ Missisippi vừa nói không giống với câu "Tạm biệt" lúc nãy.
"Lục Kiêu Dương, cậu phải đi rồi sao?" Cô hỏi.
Lục Kiêu Dương không trả lời thẳng câu hỏi của cô.
Anh nhìn cô, vu vơ đáp lời: "Rồi sẽ có một ngày, tôi sẽ trở lại nơi tôi sinh ra và lớn lên."
Cũng đúng, rồi sẽ có một ngày, chàng trai trẻ Missisippi sẽ tìm về nơi thuộc về mình.
Tô Thâm Tuyết gật đầu, bước về phía Hà Tinh Tinh đang đứng đợi.
Về tới cung điện, Tô Thâm Tuyết cẩn thận ngắm nghía mình trong gương.
Lục Kiêu Dương nói không sai, đúng là cô đã béo lên rồi, mà còn béo nhất từ trước đến giờ.
Tiến sát đến gần gương, Tô Thâm Tuyết lại nhìn thấy những nếp nhăn đột nhiên xuất hiện ở đuôi mắt vào hôm trước, lúc này nhìn còn rõ hơn cả chiều hôm đó nữa. Có lẽ rất nhanh thôi, nó sẽ càng ngày càng rõ.
Tối đó, sau khi dùng bữa tại cung điện, Utah Tụng Hương không quay về số Một đường Jose.
Đêm đó, cô ngắm nhìn người đàn ông mãn nguyện khi tiến vào trong cô, lắng nghe tiếng anh thầm thì, "Thâm Tuyết, Thâm Tuyết yêu dấu." Anh còn nhắc đi nhắc lại nhiều lần, "Em đã biết chưa? Em đã thấy chưa? Anh đang phát điên lên vì em đấy." Đúng vậy, cô biết rồi, cô thấy rồi. Tụng Hương, em cũng vậy, bất kể ngày hay đêm, dù cho gặp nhau hay xa nhau, con gái lớn nhà họ Tô đều vì anh mà đánh mất chính mình. Nước mắt hòa cùng mồ hôi, cô tin rằng niềm hạnh phúc khi nước mắt hòa lẫn với mồ hôi sẽ kéo dài vĩnh hằng. Nhưng, sau khi kết thúc, trong ánh mắt mờ mịt của người đàn ông này, cô lại cảm thấy, niềm tin về sự vĩnh hằng của cô đã tan vỡ.
Bình minh đến, cô hỏi đi hỏi lại anh nhiều lần.
"Tụng Hương, em có đẹp không?"
"Đẹp."
"Tụng Hương, em có tốt không?"
"Tốt."
"Tụng Hương, nếu như có một ngày em rời khỏi thế giới này, liệu anh có tưởng nhớ em thật lâu thật lâu không."
Anh bắt cô trật tự. Anh nói, "Tô Thâm Tuyết, em im ngay cho anh."
Anh còn nói: "Tô Thâm Tuyết, anh ghét nhất lúc em như thế này." Anh không khác gì một đứa trẻ con. Một đứa trẻ phải nhìn thấy thứ mình không thích thì sẽ phản ứng rất gay gắt. Cô ôm chặt lấy anh, "Được rồi, anh ghét chuyện này, vậy từ sau em sẽ không nói nữa."
Hôm sau, Tô Thâm Tuyết không bất ngờ chút nào khi bị huấn luyện viên thể hình, huấn luyện viên dinh dưỡng, chuyên gia tư vấn hình ảnh đồng loạt tấn công: Giảm cân! Ngay lập tức!
"Tôi nói này, Nữ hoàng bệ hạ, Người có biết sự đàn áp của chất béo với những người sau hai mươi lăm tuổi không? Một chọi ba trăm đấy."
Được rồi, được rồi, giảm cân thôi.
Tô Thâm Tuyết đắm chìm trong cái bẫy "Mật ngọt tình ái" mà Utah Tụng Hương giăng ra. Và người điên cuồng giảm cân suốt tám tiếng một ngày đó, đã gặp Tang Nhu.
Hôm nay là một ngày thứ Bảy.
Bốn giờ chiều, Hà Tinh Tinh đứng đợi bên ngoài phòng tập.
Hà Tinh Tinh báo cho Tô Thâm Tuyết, ba bộ lễ phục để cô mặc tới tham gia buổi biểu diễn hợp xướng tối nay đã được đưa tới.
Buổi biểu diễn hợp xướng? Đúng rồi, hôm qua Hà Tinh Tinh có nhắc, địa điểm là tại Nhà hát lớn của thành phố Goose, diễn ra trong vòng chín mươi phút, Chủng viện nơi Tang Nhu theo học cũng tham gia biểu diễn, Utah Tụng Hương cũng đi xem.
Đến lúc đó, anh sẽ xuất phát từ số Một đường Jose, còn cô sẽ đi từ cung điện, hai người họ sẽ gặp nhau lúc bảy giờ mười tại phòng đón tiếp khách VIP, bảy rưỡi vào khán đài, tám giờ buổi biểu diễn bắt đầu.
Màn hợp xướng đến từ các trường học hôm nay có tên là "Hành trình riêng của Nữ hoàng và Thủ tướng." Nhưng thực tế thì không phải vậy. Đây là sự kiện đầu tiên trong năm 2015 mà Nữ hoàng và Thủ tướng cùng tham gia. Sau sự kiện này, những bức ảnh cô và Utah Tụng Hương cùng nhau xem buổi hợp xướng sẽ xuất hiện trên các phương tiện báo đài truyền thông. Một là có thể thể hiện sự quan tâm khích lệ của Nữ hoàng và Thủ tướng dành cho giáo dục. Hai là có thể chứng minh cuộc sống hôn nhân ngọt ngào giữa Thủ tướng và Nữ hoàng.
Đương nhiên, trước lúc đó, ngoại trừ những người có phận sự, không ai biết Nữ hoàng và Thủ tướng sẽ cùng xuất hiện trên khán đài.
Chính vì vậy, cô phải tốn chút công sức trong chuyện lựa chọn trang phục.
Trong số ba bộ quần áo, Tô Thâm Tuyết đi ngược lại gợi ý của stylist mà chọn bộ lễ phục màu hồng đào. Cô sắp đón sinh nhật hai mươi chín tuổi nhưng lại phải đi gặp một cô gái mười chín tuổi.
Nói thế nào đi nữa, cô gái mười chín tuổi này cũng có chút dính líu đến chồng cô.
Tối đó, Tô Thâm Tuyết đã mặc chiếc váy màu hồng đào.
Trước khi ra ngoài, nghĩ đến việc màu hồng đào có hơi sáng, cô lấy thêm chiếc khăn len màu đen choàng bên ngoài, máu tóc bồng bềnh rủ xuống cặp vai trần, kết hợp với đôi bông tai ngọc trai đen.
Bảy giờ, xe riêng của Nữ hoàng lái vào bãi đỗ xe Nhà hát lớn Goose, người phụ trách nhà hát đang đứng đợi để đón cô, cho hay ngài Thủ tướng đã đến rồi.
Cả đoàn người cùng kéo vào thang máy.
Thang máy lên tới tầng năm, cửa thang vừa mở, Tô Thâm Tuyết liền trông thấy Utah Tụng Hương đang đứng trước phòng VIP. Hành lang dẫn đến phòng VIP được trải thảm nhung đỏ, trần nhà có màu đỏ sậm hơn, trên nền màu đỏ tía, hình bóng Utah Tụng Hương trong bộ lễ phục màu đen từ xa nhìn lại, y như mô tả của một nhà nghệ thuật người Ý: Một tuyệt tác lưu động của thành phố.