Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35 - Chương 35 DÀNH TẤT CẢ CHO ANH (4)
Chương 35 DÀNH TẤT CẢ CHO ANH (4)
Ngài Thủ tướng đến thật không đúng lúc, đang lúc cô đang giận dỗi thế này. Cô không giận anh được, chỉ có thể dỗi hờn tội danh "vô lý thích làm nũng" mà anh tiện tay chụp lên đầu cô mà thôi.
Nghĩ vậy, cô liền nghiêng người quay lưng về phía anh.
Ấy vậy mà người đang đứng bên giường cô lại không hề có ý định rời đi.
Anh đang ở đây, đương nhiên cô càng không thể chủ quan mà chìm vào giấc ngủ, chỉ đành tốt bụng nói: "Anh đi đi, em uống thuốc rồi sẽ nghỉ ngơi thật tốt, có lẽ ngày mai sẽ ổn thôi."
Đúng rồi, Utah Tụng Hương ghét nhất là bị lừa. Có lẽ mục đích anh đến đây chỉ là để nhìn xem có đúng là cô ốm thật không, hay chỉ đang chống đối hoặc hờn dỗi anh thôi?
"Ngài Thủ tướng, em bị ốm thật đấy." Cô yếu ớt nói.
"Có ai bảo em giả ốm đâu cơ chứ?"
Thế thì còn được.
Nhưng mãi một lúc sau, Tô Thâm Tuyết vẫn không nghe thấy tiếng bước chân anh rời đi.
"Sao còn chưa đi?" Cô khẽ hỏi.
Đáp lại cô chỉ có sự yên lặng.
"Anh đi đi."
Vẫn chỉ có sự trầm mặc kéo dài.
"Đi đi!"
Giọng nói của cô vẫn còn vang vọng khắp trần nhà, vừa gay gắt lại vừa mất kiên nhẫn.
Sau lưng cô vẫn không có động tĩnh gì. Xem ra, lần này anh quyết sắm vai một người chồng tốt đây mà. Đảng Dân Chủ của anh đã đạt được thắng lợi áp đảo trong cuộc bầu cử. Đây cũng là thời khắc con đường công danh bắt đầu rộng mở, anh nhất định sẽ không cho phép có bất cứ vết nhơ nào xuất hiện trong thời điểm này. Đó chính là quy tắc của Utah Tụng Hương.
Thôi được, anh thích đứng bao lâu thì cứ đứng đi vậy. Tô Thâm Tuyết quyết định ngủ tiếp. Chỉ cố điều, cô càng sốt ruột thì lại càng khó ngủ.
Phiền chết đi được.
Đúng lúc này, một giọng nói bỗng vang đến từ sau lưng: "Tô Thâm Tuyết, em có muốn nghe kể chuyện trước khi đi ngủ không?"
Buồn cười quá nhỉ?
"Đó có thể là một câu chuyện rất dở, nhưng cũng có thể là một câu chuyện rất thú vị. Em có muốn nghe không?" Anh chân thành nói.
Thôi được rồi.
"Trước mắt, anh đang cố sáng tác ra một câu chuyện kể trước khi đi ngủ khá thú vị. Tô Thâm Tuyết, anh đoán, từ trước đến nay, chưa từng có ai kể chuyện ru em ngủ đúng không?"
Xem đi, cuối cùng cũng lộ đuôi rồi. Ban đầu còn nói mấy lời êm tai như kể cho cô nghe để ngủ, nhưng thật ra lại muốn chế nhạo tuổi thơ thiếu thốn của cô mà thôi: Tô Thâm Tuyết, em là một cô gái đáng thương, chưa bao giờ được nghe kể chuyện trước khi đi ngủ.
Nghĩ vậy, cô liền vớ lấy gối tựa, nghiêng người ném thẳng về phía anh.
Không ngờ, cái gối tựa lại va trúng người anh thật. Cô cứ tưởng anh sẽ tránh. Dù sao anh muốn tránh cũng rất dễ, mà những thứ Utah Tụng Hương không thích thật sự rất nhiều, chẳng hạn như bị một cái gối tựa đập vào người.
Tô Thâm Tuyết trố mắt nhìn chiếc gối tựa đập vào mặt anh, thầm thừa nhận, đúng là cô có hơi dao động. Vào đêm tranh cử thành công như thế này, lẽ ra anh phải cùng các trợ lý nâng ly lôi kéo đồng minh mới phải. Nói cho cùng, cô và anh cũng không phải là một cặp vợ chồng bình hường, càng không thể trở thành một cặp vợ chồng bình thường.
Cô vốn đã hơi dao động, lại còn nhìn thấy anh mặc áo vest với hai hàng cúc áo, trông còn đẹp trai hơn trên tivi gấp trăm lần. Tim đập thình thịch, cô cứ trân trối nhìn anh không chớp mắt.
"Anh cũng chưa được nghe kể chuyện trước khi đi ngủ bao giờ." Anh thản nhiên nói.
Bất cứ ai có đầu óc mưu mô lọc lõi cũng đều rất giỏi lợi dụng sự yếu đuối của con người khi đau ốm. Nghe anh nói như vậy, cô không cảm động mới là lạ.
Lòng bàn tay Utah Tụng Hương lại dán lên trán cô, lần này, cô không nhúc nhích nữa.
"Bây giờ đã khá hơn chút nào chưa?" Anh hỏi.
Cô gật đầu.
Thấy anh vừa dợm bước đi, cô lại vội vàng nói với theo một câu: "Em muốn nghe." Sau đó, cô lại bối rối ấp úng bổ sung, "Không phải anh nói muốn kể cho em nghe một câu chuyện trước khi đi ngủ sao? Em muốn nghe, em không ngủ được."
Thật ra, Utah Tụng Hương chỉ định đi tìm cái ghế ngồi mà thôi.
Cứ thế, một chiếc ghế lưng cao in hoa văn hoa mộc miên được đặt cách giường chừng nửa bước chân, câu chuyện kể trước đi khi ngủ cũng bắt đầu…
"Ngày xửa ngày xưa, vào một buổi sáng nọ, có một người thợ săn dẫn theo chó săn vào rừng săn bắn. Mãi đến khi sao trời ló dạng, anh ta và chó săn rời mới khỏi khu rừng, còn mang theo chiến lợi phẩm là một con lợn rừng." Nói đến đây, anh dừng lại.
Đây chính là kiểu nói lấp lửng trong truyền thuyết đấy à?
"Sau đó thì sao?" Cô vội vàng hỏi.
"Hết chuyện rồi."
Hở? Đây là thể loại chuyện kể trước khi đi ngủ quái quỷ gì đấy? Trên mặt cô không giấu nổi vẻ chê bai.
"Câu chuyện này đã bao hàm cả quá trình phấn đấu nỗ lực cho đến thành quả rồi còn gì?" Utah Tụng Hương hùng hồn nói.
Cô chỉ nhếch môi đáp lại.
"Nữ hoàng bệ hạ, em nên cảm thấy vinh hạnh mới phải. Đây là câu chuyện đầu tiên do Thủ tướng tự sáng tác ra đấy."
Đây đúng là… Câu chuyện tự sáng tác tệ nhất mà cô từng được nghe.
"Nữ hoàng bệ hạ, không sao cả, anh vẫn còn câu chuyện thứ hai đây. Ngày xửa ngày xưa, vào một buổi sáng nọ, có một người thợ săn dẫn theo chó săn vào rừng săn bắn. Mãi đến khi sao trời ló dạng, anh ta rời khỏi khu rừng, còn mang theo chiến lợi phẩm là một con lợn rừng."
Người này đúng là lười hết chỗ nói.
"Đây là câu chuyện kể trước khi đi ngủ mà em nên cảm thấy vinh hạnh đấy à?"
"Thưa Nữ hoàng, là hai câu chuyện đấy. Câu chuyện thứ nhất, thợ săn và chó săn cùng rời khỏi khu rừng. Còn câu chuyện thứ hai không hề nhắc đến việc chó săn rời khỏi khu rừng."
Nghe Utah Tụng Hương nói, Tô Thâm Tuyết mới phát hiện ra, đúng là câu chuyện thứ hai không thấy nhắc đến chuyện con chó săn rời khỏi khu rừng thật.
Nghĩ vậy, cô không nén nổi tò mò: "Chó săn đâu mất rồi?"
Utah Tụng Hương nhìn ra ngoài cửa sổ: "Thợ săn bắt được lợn rừng, chó săn bị lợn rừng mẹ cắn chết rồi."
Đáp án này khiến cô bất giác rùng mình.
"Khi sao trời ló dạng, thợ săn mang theo lợn rừng rời khỏi khu rừng, lợn rừng mẹ lẻ loi tiến vào nơi rừng sâu thăm thẳm." Anh lại kể tiếp.
Lúc này, bên ngoài cửa sổ là một bầu trời đầy sao tuyệt đẹp.
Bầu trời đầy sao tại châu Đại Dương vốn đã rất nổi tiếng gần xa. Ấy vậy mà, dù bầu trời sao kia có đẹp đến mấy cũng không mảy may lọt vào tầm mắt anh. Từ đầu đến cuối, đôi mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ kia chỉ nhuốm một màu hờ hững lạnh nhạt.
"Câu chuyện này không giống một câu chuyện kể trước khi đi ngủ đúng không?" Anh hỏi cô.
Không ai trả lời.
"Thâm Tuyết, anh cũng muốn kể cho em nghe một câu chuyện giống với những câu chuyện kể trước khi đi ngủ khác. Tiếc là, những câu chuyện kiểu như siêu trộm tài ba dùng đôi tay khéo léo của mình lấy châu báu của người giàu bỏ vào thùng
gạo của người nghèo; hay chuyện nàng công chúa xinh đẹp gặp chàng hoàng tử tuấn tú của nước láng giếng trong rừng sâu… lại không hề tồn tại trong đầu anh. Anh nghĩ, câu chuyện đầu tiên đó đã giống với một câu chuyện kể trước khi đi ngủ nhất mà anh từng mường tượng rồi."
Đôi mắt luôn nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ kia khiến trái tim cô không khỏi thắt lại.
Cô dịu dàng nói: "Tụng Hương, nhìn em đi."
Hiển nhiên, cô cầu được ước thấy.
Chỉ là, trong mắt Utah Tụng Hương, Tô Thâm Tuyết và bầu trời sao tuyệt vời bên ngoài cửa sổ lại không có gì khác biệt.
Không sao, không sao hết.
"Em thích câu chuyện đầu tiên." Cô nói với anh.
Có phấn đấu, có thành quả, có rừng rậm, thợ săn bắt được con mồi, lợn rừng béo tốt sẽ khiến gương mặt cả nhà người thợ săn hân hoan vui vẻ.
"Nữ hoàng bệ hạ, tiếp theo đây là chuyện kể trước khi đi ngủ thứ ba."
Còn có câu chuyện thứ ba nữa à? Cô thầm nghĩ, chắc câu chuyện thứ ba cũng chẳng tốt đẹp gì, thôi thì cứ làm như đang chăm chú lắng nghe vậy.
Đôi mắt đang nhìn cô vô cùng vui tươi: "Đừng lo, lần này không có thợ săn, chó săn hay con mồi. Không những thế, chuyện kể trước khi đi ngủ thứ ba này còn có chút cảm xúc."
Lại còn là một câu chuyện có chút sắc màu nữa cơ đấy?
"Cảm xúc gì cơ?" Cô vội hỏi.
"Câu chuyện thứ ba đã bắt đầu rồi." Ánh mắt tươi roi rói kia rời khỏi gương mặt cô rồi từ từ di chuyển xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở nơi nào đấy, nụ cười càng thêm sâu.
Tô Thâm Tuyết cúi đầu nhìn theo ánh mắt anh, bắt gặp một mảng trắng muốt, vội vàng kéo chăn lên, chỉ để lộ mỗi khuôn mặt.
"Ngày xửa ngày xưa, ở Goran có một cô gái vô cùng trầm lặng. Khi trưởng thành, cô gái ấy kết hôn với người đàn ông mà mình quen biết đã lâu. Trong ấn tượng của người đàn ông đó, cô gái ấy lúc nào cũng vô cùng đúng mực quy củ, ngay cả dáng người cũng nằm trong khuôn khổ. Tuy nhiên, mãi đến sau khi kết hôn, anh ta mới biết, mình đã cưới được một ‘cô nàng ngực khủng.’ Ban đầu, anh ta còn không dám tin vào mắt mình. Nhưng trải qua nhiều lần nghiên cứu thực tiễn, anh ta đã có thể khẳng định, mắt mình không hề có vấn đề, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ như trúng số độc đắc."
Đây chính là câu chuyện có chút cảm xúc mà anh nói đấy à? Thôi được, hai câu chuyện trước chỉ toàn kể về người thợ săn thu hoạch được lợn rừng. Câu chuyện thứ ba lại kể về một người đàn ông thu hoạch được một người phụ nữ có dáng người cực hấp dẫn.
"Nữ hoàng bệ hạ, em có muốn biết tên của cô gái trong câu chuyện thứ ba này không?"
"Cô nàng ngực khủng" này còn có tên cơ à? Nhưng ngay sau đó, một ý nghĩ chợt lóe qua đầu cô. Cô cuống quýt ra hiệu cho Utah Tụng Hương dừng lại, hét lên: "Câu chuyện kết thúc rồi! Kết thúc rồi!" "Vậy thì bắt đầu câu chuyện thứ tư nào. Ngày xửa ngày xửa, ở Goran có một cô gái vô cùng trầm lặng. Khi trưởng thành, cô gái ấy tên là Tô Thâm…"
"Dừng! Dừng ngay!" Cô nhe nanh múa vuốt nhào về phía anh.
Nếu thật lâu, thật lâu sau này, có người muốn Tô Thâm Tuyết viết tiểu sử đời mình, hoặc muốn sáng tác một cuốn sách mà cô là nguyên mẫu, cô nhất định sẽ bảo họ bắt đầu viết từ khoảnh khắc này.
Vietwriter.vn
Cô sẽ kể lại cho họ nghe: "Năm tôi hai mươi sáu tuổi, lần đầu tiên tôi được nghe một câu chuyện kể trước khi đi ngủ. Tuy khả năng kể chuyện của người đó rất bình thường, thậm chí câu chuyện cũng chẳng hay ho gì, nhưng như thế cũng đã quá khó khăn với người đó rồi. Từ nhỏ đến lớn, người đó chưa bao giờ được nghe chuyện kể trước khi đi ngủ. Người đó cũng lớn lên trong tối tăm cô độc. Đó cũng chính là người mà tôi nguyện dâng hiến tất cả mọi thứ của bản thân mình."
Ngày hôm sau, Cung điện Jose công bố chuỗi hoạt động mừng ngày sinh nhật của Nữ hoàng, bao gồm cả danh sách khách mời và địa điểm tổ chức sinh nhật.
Nữ hoàng sắp đón sinh nhật lần thứ hai mươi bảy của mình tại lâu đài Charlotte. Sau khi thổi nến, Nữ hoàng sẽ cùng Thủ tướng dự tiệc tại vườn của Nữ hoàng.
Chưa đầy mười phút kể từ khi công bố lịch trình ngày sinh nhật Nữ hoàng, vé tham dự bữa tiệc đã nhanh chóng bị mua sạch.
Ngay sau đó, chuyện Thủ tướng sẽ tặng quà sinh nhật gì cho Nữ hoàng cũng trở thành đề tài được bàn tán xôn xao khắp mạng xã hội. Năm ngoái, sinh nhật Nữ hoàng trùng với thời gian diễn ra chuyến công du nước ngoài đầu tiên ở bên kia bán cầu của Thủ tướng. Vì vậy, để không lấn át danh tiếng của chồng, sinh nhật của Nữ hoàng vô cùng đơn giản. Khách mời tham dự tiệc sinh nhật không đến một trăm người, chi phí tổ chức cũng chỉ tầm một trăm năm mươi ngàn đô la Mỹ. Trong đó chi phí dùng cho váy dạ hội, trang sức, giày dép của Nữ hoàng đều bị cắt giảm một phần ba.
Căn cứ theo lịch trình, số khách mời và địa điểm diễn ra tiệc sinh nhật năm nay của Nữ hoàng, chi phí tổ chức nhất định sẽ lên đến tám chữ số. Hơn nữa, theo tiết lộ của quản lý phụ trách trang phục, Nữ hoàng đã chuẩn bị tận năm bộ trang phục cho dịp này.
Còn về chuyện Thủ tướng sẽ tặng quà gì cho Nữ hoàng, quản lý phụ trách trang phục chỉ nói rằng, việc này chỉ mình Thủ tướng mới biết được.
Ai cũng biết, ngài Thủ tướng vô cùng coi trọng quyền riêng tư cá nhân, muốn biết được chuyện này từ miệng anh là việc bất khả thi.
Chính vì vậy, chuyện Thủ tướng sẽ tặng quà gì cho Nữ hoàng chỉ đành dựa vào giới truyền thông tài ba xuất chúng thăm dò từng ly từng tí mà thôi. Nghe nói lần này, số đơn vị truyền thông trong và ngoài nước được mời đến tham dự sinh nhật Nữ hoàng đã chạm mốc một trăm ba mươi.
Đáng nói hơn cả là, ngày diễn ra "Chuyến công du nước ngoài mùa Xuân của Thủ tướng" thu hút sự chú ý của bao người lại bắt đầu ngay ngày đầu tiên Nữ hoàng bước sang tuổi hai mươi bảy.
Tức là, chỉ hai mươi giờ sau khi Nữ hoàng và Thủ tướng dự tiệc trở về, Thủ tướng sẽ rời Goran, bắt đầu chuyến công du mùa Xuân đến năm quốc gia trong vòng mười bốn ngày, bắt đầu là nước Nga và kết thúc tại Thổ Nhĩ Kì.
Tính thử mà xem, phải đến tận tháng Ba, Nữ hoàng và Thủ tướng mới có thể gặp lại nhau.
Đảng Dân Chủ do Thủ tướng đứng đầu đã thắng lớn trong cuộc bầu cử. Vị nguyên thủ trẻ tuổi của Goran cũng khéo léo từ chối lời mời của Hoa Kỳ. Dù sao thì ngày sinh nhật của Nữ hoàng đã cận kề, tốt nhất vẫn cứ giữ cho bản tin thời sự của thành phố Goose yên ả phẳng lặng thì hơn.
Trong khi đó, mảng tin tức giải trí và đời sống nhân dân lại hoàn toàn ngược lại. Ba ngày sau chiến thắng của Đảng Dân Chủ trong cuộc bầu cử, mấy tờ báo lá cải trên mạng đồng loạt đăng một bài viết có tài khoản chứng thực* với tựa đề "Thủ tướng của các người chỉ là một kẻ bịp bợm." Bài báo liệt kê rất chi tiết tất cả các vấn đề ăn mặc, ngủ nghỉ, đi lại của Utah Tụng Hương.
(*) Tài khoản chứng thực trên mạng xã hội được xác nhận chính chủ, thường là nhân vật có tiếng tăm và sức ảnh hưởng trên mạng xã hội.
Có ai ngờ, chiếc áo phông thường ngày của ngài Thủ tướng trẻ tuổi vốn mang phong cách trang phục đời thường dân dã và tiết kiệm trong mắt dân chúng lại có giá tận năm trăm đô la. Chiếc áo hoodie rẻ tiền nhất trong tủ quần áo của anh cũng có giá lên đến ba nghìn đô la. Hàng loạt áo sơ mi của anh đều là sản phẩm len cashmere xuất xứ Bắc Âu – một loại chất liệu quý giá đến mức được mệnh danh là "vàng nhuyễn", "sợi đá quý," mỗi chiếc áo đều có giá hơn một vạn đô la.
Sau vấn đề trang phục là đến vấn đề ngủ nghỉ.
Số lượng vệ sĩ hộ tống Utah Tụng Hương tham dự các sự kiện cộng đồng chênh lệch vô cùng lớn so với số liệu được công khai từ Văn phòng Thủ tướng. Theo Văn phòng Thủ tướng, số vệ sĩ hộ tống anh chỉ có tám người. Nhưng trong thực tế, số vệ sĩ đi theo anh lại lên đến mười sáu người.
Hằng năm, khoản ngân sách anh dùng để chi trả cho vệ sĩ có thể vượt dự toán đến hai mươi ba triệu đô la Mỹ.
Điều khiến người ta nghẹn họng trân trối hơn là, năm ngoái, Utah Tụng Hương đã thẳng tay mua một mảnh đất có diện tích mảnh đất ba trăm héc ta, bao gồm một trăm bốn mươi héc ta bờ biển ở Hawaii. Không những thế, anh còn bỏ tiền mua hẳn một con đường bất động sản tại khu Chelsea tại London. Người khác mua nhà tính bằng căn, còn anh mua nhà tính bằng dãy.
Bài viết được đúc kết bằng một câu như sau: "Ngài Thủ tướng của các người luôn nhấn mạnh rằng bản thân mình không có gì khác biệt so với những thanh niên trẻ tuổi khác. Đây cũng chính là lời nói dối trắng trợn nhất của anh ta."
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, bài viết này đã thu hút hơn mười triệu lượt xem.
Ngày tiếp theo, một đoạn clip ghi lại lời nói của Utah Tụng Hương trong lúc tụ tập với bạn bè trong khoảng thời gian còn học tập tại London được tung lên mạng.
Trong đoạn clip này, anh đã phát biểu quan điểm của mình với trẻ con.
"Tớ không thích trẻ con." Utah Tụng Hương thẳng thắn.
Tại sao lại không?
"Đến một giai đoạn nào đó, trẻ con sẽ lớn lên không ngừng cho đến một thời điểm nhất định. Đến lúc ấy, bé trai sẽ biến thành thiếu niên, bé gái sẽ biến thành thiếu nữ. Trong đầu những cô cậu trẻ tuổi ấy luôn chứa đầy những tư tưởng kỳ quái, động một tí là lại oán trách gia đình, oán trách hệ thống giáo dục, lúc nào cũng đổ vấy cho xã hội trách nhiệm về những thói hư tật xấu của bản thân như cắn thuốc, quan hệ tình dục bừa bãi…. Nói cách khác, bọn họ không khác gì một quả bom hẹn giờ, có thể phát nổ bất cứ lúc nào."
Với bài viết của tài khoản chứng thực và đoạn clip liên quan đến Utah Tụng Hương bị đăng tải trên mạng, phần lớn dân chúng Goran chỉ giữ thái độ trung lập. Ai nấy đều cho rằng, Văn phòng Thủ tướng sẽ nhanh chóng đứng ra làm sáng tỏ. Thế nhưng đã mấy ngày trôi qua, Văn phòng Thủ tướng vẫn không hề có động tĩnh gì.
Chính vì vậy, một số ít dân mạng bày tỏ sự thất vọng của mình với Thủ tướng, bình luận rằng, "Anh không xứng đãng với những người đã đặt lòng tin vào anh. Không đứng ra phản hồi ý kiến là một biểu hiện của sự ngạo mạn." Tuy nhiên, cũng có một số người cho rằng Thủ tướng không cần thiết phải đáp lại. Rõ ràng đây là mánh lới của Đảng Tự Do, không cam lòng thất bại nên mới giở trò bôi nhọ hình tượng của Thủ tướng mà thôi.
Hai phe không ngừng lời qua tiếng lại trên mạng, để rồi cuối cùng lại tuyên bố đình chiến vào ngày thứ Hai đầu tiên trong tuần cuối cùng của tháng Hai. Nguyên nhân là sinh nhật của Nữ hoàng Tô Thâm Tuyết đã đến rồi.
Vào ngày này, khắp ngóc ngách trên đường phố Jose tràn ngập băng rôn biểu ngữ chúc mừng sinh nhật Nữ hoàng. Các trung tâm mua sắm và giải trí đều triển khai các hoạt động mừng sinh nhật Nữ hoàng, ngay cả mấy người bán hàng rong cũng bận rộn chào bán cho du khách các vật lưu niệm có liên quan đến Nữ hoàng. Xe buýt in ảnh chụp kiểu cổ điển của Nữ hoàng qua lại rầm rộ. Các công viên và viện bảo tàng lấy Nữ hoàng làm chủ đề đồng loạt mở cửa miễn phí 24/24. Người dân Goran cũng không ngừng đặt hoa tươi và thiệp mừng sinh nhật Nữ hoàng trước cổng Cung điện Jose.
Không chỉ thế, trong khuôn viên trường học, các em học sinh còn tự giác tụ tập hát bài ca mừng sinh nhật Nữ hoàng.
Ngay cả trang web chính thức của Hoàng gia cũng kịp thời cập nhật ảnh chụp Nữ hoàng trong các hoạt động cô vừa tham gia.
Có ảnh Nữ hoàng mặc một chiếc áo jacket màu xanh lam đứng xem buổi diễn tập của hải quân tại khu vực cảng quân sự. Lại có ảnh được chụp tại vườn thú quốc gia, Nữ hoàng và các nhân viên phụ trách đang cùng nhau chăm sóc những con vật nhỏ. Cũng có ảnh, Nữ hoàng hóa thân thành cô bé quàng khăn đỏ, cùng dùng bữa trưa với một trăm người dân bản xứ cao tuổi nhất Goran. Hay trong một bức ảnh, Nữ hoàng mặc một bộ đầm cocktail sẫm màu, mô tả quy trình sản xuất ngọc trai đen Goran tại cửa hàng sản xuất ngọc trai lớn nhất thành phố Goose trước mặt bốn mươi Phu nhân Đại sứ.
Mãi đến khi mặt trời lặn, Nữ hoàng mới rời khỏi cửa hàng chế tác ngọc trai, ngồi xe chuyên dụng di chuyển về lâu đài Charlotte.
Tiếp theo là bữa tiệc trong vườn hoa được tổ chức tại lâu đài Charlotte mà biết bao người đang mong ngóng mỏi mòn.
Trong phạm vi mấy dặm quanh lâu đài, đâu đâu cũng có bóng dáng đội tuần tra và nhân viên an ninh.
Con đường trung tâm dẫn đến lâu đài Charlotte tràn ngập hoa tươi và ruy băng. Bốn đài truyền hình lớn nhất Goran và một trăm ba mươi đơn vị truyền thông trong và ngoài nước cũng đã xếp hàng chờ sẵn. Bởi lẽ, tối nay là lần đầu tiên Thủ tướng và Nữ hoàng cùng nhau xuất hiện trước công chúng trong năm 2013 này.
Ngài Thủ tướng đến thật không đúng lúc, đang lúc cô đang giận dỗi thế này. Cô không giận anh được, chỉ có thể dỗi hờn tội danh "vô lý thích làm nũng" mà anh tiện tay chụp lên đầu cô mà thôi.
Nghĩ vậy, cô liền nghiêng người quay lưng về phía anh.
Ấy vậy mà người đang đứng bên giường cô lại không hề có ý định rời đi.
Anh đang ở đây, đương nhiên cô càng không thể chủ quan mà chìm vào giấc ngủ, chỉ đành tốt bụng nói: "Anh đi đi, em uống thuốc rồi sẽ nghỉ ngơi thật tốt, có lẽ ngày mai sẽ ổn thôi."
Đúng rồi, Utah Tụng Hương ghét nhất là bị lừa. Có lẽ mục đích anh đến đây chỉ là để nhìn xem có đúng là cô ốm thật không, hay chỉ đang chống đối hoặc hờn dỗi anh thôi?
"Ngài Thủ tướng, em bị ốm thật đấy." Cô yếu ớt nói.
"Có ai bảo em giả ốm đâu cơ chứ?"
Thế thì còn được.
Nhưng mãi một lúc sau, Tô Thâm Tuyết vẫn không nghe thấy tiếng bước chân anh rời đi.
"Sao còn chưa đi?" Cô khẽ hỏi.
Đáp lại cô chỉ có sự yên lặng.
"Anh đi đi."
Vẫn chỉ có sự trầm mặc kéo dài.
"Đi đi!"
Giọng nói của cô vẫn còn vang vọng khắp trần nhà, vừa gay gắt lại vừa mất kiên nhẫn.
Sau lưng cô vẫn không có động tĩnh gì. Xem ra, lần này anh quyết sắm vai một người chồng tốt đây mà. Đảng Dân Chủ của anh đã đạt được thắng lợi áp đảo trong cuộc bầu cử. Đây cũng là thời khắc con đường công danh bắt đầu rộng mở, anh nhất định sẽ không cho phép có bất cứ vết nhơ nào xuất hiện trong thời điểm này. Đó chính là quy tắc của Utah Tụng Hương.
Thôi được, anh thích đứng bao lâu thì cứ đứng đi vậy. Tô Thâm Tuyết quyết định ngủ tiếp. Chỉ cố điều, cô càng sốt ruột thì lại càng khó ngủ.
Phiền chết đi được.
Đúng lúc này, một giọng nói bỗng vang đến từ sau lưng: "Tô Thâm Tuyết, em có muốn nghe kể chuyện trước khi đi ngủ không?"
Buồn cười quá nhỉ?
"Đó có thể là một câu chuyện rất dở, nhưng cũng có thể là một câu chuyện rất thú vị. Em có muốn nghe không?" Anh chân thành nói.
Thôi được rồi.
"Trước mắt, anh đang cố sáng tác ra một câu chuyện kể trước khi đi ngủ khá thú vị. Tô Thâm Tuyết, anh đoán, từ trước đến nay, chưa từng có ai kể chuyện ru em ngủ đúng không?"
Xem đi, cuối cùng cũng lộ đuôi rồi. Ban đầu còn nói mấy lời êm tai như kể cho cô nghe để ngủ, nhưng thật ra lại muốn chế nhạo tuổi thơ thiếu thốn của cô mà thôi: Tô Thâm Tuyết, em là một cô gái đáng thương, chưa bao giờ được nghe kể chuyện trước khi đi ngủ.
Nghĩ vậy, cô liền vớ lấy gối tựa, nghiêng người ném thẳng về phía anh.
Không ngờ, cái gối tựa lại va trúng người anh thật. Cô cứ tưởng anh sẽ tránh. Dù sao anh muốn tránh cũng rất dễ, mà những thứ Utah Tụng Hương không thích thật sự rất nhiều, chẳng hạn như bị một cái gối tựa đập vào người.
Tô Thâm Tuyết trố mắt nhìn chiếc gối tựa đập vào mặt anh, thầm thừa nhận, đúng là cô có hơi dao động. Vào đêm tranh cử thành công như thế này, lẽ ra anh phải cùng các trợ lý nâng ly lôi kéo đồng minh mới phải. Nói cho cùng, cô và anh cũng không phải là một cặp vợ chồng bình hường, càng không thể trở thành một cặp vợ chồng bình thường.
Cô vốn đã hơi dao động, lại còn nhìn thấy anh mặc áo vest với hai hàng cúc áo, trông còn đẹp trai hơn trên tivi gấp trăm lần. Tim đập thình thịch, cô cứ trân trối nhìn anh không chớp mắt.
"Anh cũng chưa được nghe kể chuyện trước khi đi ngủ bao giờ." Anh thản nhiên nói.
Bất cứ ai có đầu óc mưu mô lọc lõi cũng đều rất giỏi lợi dụng sự yếu đuối của con người khi đau ốm. Nghe anh nói như vậy, cô không cảm động mới là lạ.
Lòng bàn tay Utah Tụng Hương lại dán lên trán cô, lần này, cô không nhúc nhích nữa.
"Bây giờ đã khá hơn chút nào chưa?" Anh hỏi.
Cô gật đầu.
Thấy anh vừa dợm bước đi, cô lại vội vàng nói với theo một câu: "Em muốn nghe." Sau đó, cô lại bối rối ấp úng bổ sung, "Không phải anh nói muốn kể cho em nghe một câu chuyện trước khi đi ngủ sao? Em muốn nghe, em không ngủ được."
Thật ra, Utah Tụng Hương chỉ định đi tìm cái ghế ngồi mà thôi.
Cứ thế, một chiếc ghế lưng cao in hoa văn hoa mộc miên được đặt cách giường chừng nửa bước chân, câu chuyện kể trước đi khi ngủ cũng bắt đầu…
"Ngày xửa ngày xưa, vào một buổi sáng nọ, có một người thợ săn dẫn theo chó săn vào rừng săn bắn. Mãi đến khi sao trời ló dạng, anh ta và chó săn rời mới khỏi khu rừng, còn mang theo chiến lợi phẩm là một con lợn rừng." Nói đến đây, anh dừng lại.
Đây chính là kiểu nói lấp lửng trong truyền thuyết đấy à?
"Sau đó thì sao?" Cô vội vàng hỏi.
"Hết chuyện rồi."
Hở? Đây là thể loại chuyện kể trước khi đi ngủ quái quỷ gì đấy? Trên mặt cô không giấu nổi vẻ chê bai.
"Câu chuyện này đã bao hàm cả quá trình phấn đấu nỗ lực cho đến thành quả rồi còn gì?" Utah Tụng Hương hùng hồn nói.
Cô chỉ nhếch môi đáp lại.
"Nữ hoàng bệ hạ, em nên cảm thấy vinh hạnh mới phải. Đây là câu chuyện đầu tiên do Thủ tướng tự sáng tác ra đấy."
Đây đúng là… Câu chuyện tự sáng tác tệ nhất mà cô từng được nghe.
"Nữ hoàng bệ hạ, không sao cả, anh vẫn còn câu chuyện thứ hai đây. Ngày xửa ngày xưa, vào một buổi sáng nọ, có một người thợ săn dẫn theo chó săn vào rừng săn bắn. Mãi đến khi sao trời ló dạng, anh ta rời khỏi khu rừng, còn mang theo chiến lợi phẩm là một con lợn rừng."
Người này đúng là lười hết chỗ nói.
"Đây là câu chuyện kể trước khi đi ngủ mà em nên cảm thấy vinh hạnh đấy à?"
"Thưa Nữ hoàng, là hai câu chuyện đấy. Câu chuyện thứ nhất, thợ săn và chó săn cùng rời khỏi khu rừng. Còn câu chuyện thứ hai không hề nhắc đến việc chó săn rời khỏi khu rừng."
Nghe Utah Tụng Hương nói, Tô Thâm Tuyết mới phát hiện ra, đúng là câu chuyện thứ hai không thấy nhắc đến chuyện con chó săn rời khỏi khu rừng thật.
Nghĩ vậy, cô không nén nổi tò mò: "Chó săn đâu mất rồi?"
Utah Tụng Hương nhìn ra ngoài cửa sổ: "Thợ săn bắt được lợn rừng, chó săn bị lợn rừng mẹ cắn chết rồi."
Đáp án này khiến cô bất giác rùng mình.
"Khi sao trời ló dạng, thợ săn mang theo lợn rừng rời khỏi khu rừng, lợn rừng mẹ lẻ loi tiến vào nơi rừng sâu thăm thẳm." Anh lại kể tiếp.
Lúc này, bên ngoài cửa sổ là một bầu trời đầy sao tuyệt đẹp.
Bầu trời đầy sao tại châu Đại Dương vốn đã rất nổi tiếng gần xa. Ấy vậy mà, dù bầu trời sao kia có đẹp đến mấy cũng không mảy may lọt vào tầm mắt anh. Từ đầu đến cuối, đôi mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ kia chỉ nhuốm một màu hờ hững lạnh nhạt.
"Câu chuyện này không giống một câu chuyện kể trước khi đi ngủ đúng không?" Anh hỏi cô.
Không ai trả lời.
"Thâm Tuyết, anh cũng muốn kể cho em nghe một câu chuyện giống với những câu chuyện kể trước khi đi ngủ khác. Tiếc là, những câu chuyện kiểu như siêu trộm tài ba dùng đôi tay khéo léo của mình lấy châu báu của người giàu bỏ vào thùng
gạo của người nghèo; hay chuyện nàng công chúa xinh đẹp gặp chàng hoàng tử tuấn tú của nước láng giếng trong rừng sâu… lại không hề tồn tại trong đầu anh. Anh nghĩ, câu chuyện đầu tiên đó đã giống với một câu chuyện kể trước khi đi ngủ nhất mà anh từng mường tượng rồi."
Đôi mắt luôn nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ kia khiến trái tim cô không khỏi thắt lại.
Cô dịu dàng nói: "Tụng Hương, nhìn em đi."
Hiển nhiên, cô cầu được ước thấy.
Chỉ là, trong mắt Utah Tụng Hương, Tô Thâm Tuyết và bầu trời sao tuyệt vời bên ngoài cửa sổ lại không có gì khác biệt.
Không sao, không sao hết.
"Em thích câu chuyện đầu tiên." Cô nói với anh.
Có phấn đấu, có thành quả, có rừng rậm, thợ săn bắt được con mồi, lợn rừng béo tốt sẽ khiến gương mặt cả nhà người thợ săn hân hoan vui vẻ.
"Nữ hoàng bệ hạ, tiếp theo đây là chuyện kể trước khi đi ngủ thứ ba."
Còn có câu chuyện thứ ba nữa à? Cô thầm nghĩ, chắc câu chuyện thứ ba cũng chẳng tốt đẹp gì, thôi thì cứ làm như đang chăm chú lắng nghe vậy.
Đôi mắt đang nhìn cô vô cùng vui tươi: "Đừng lo, lần này không có thợ săn, chó săn hay con mồi. Không những thế, chuyện kể trước khi đi ngủ thứ ba này còn có chút cảm xúc."
Lại còn là một câu chuyện có chút sắc màu nữa cơ đấy?
"Cảm xúc gì cơ?" Cô vội hỏi.
"Câu chuyện thứ ba đã bắt đầu rồi." Ánh mắt tươi roi rói kia rời khỏi gương mặt cô rồi từ từ di chuyển xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở nơi nào đấy, nụ cười càng thêm sâu.
Tô Thâm Tuyết cúi đầu nhìn theo ánh mắt anh, bắt gặp một mảng trắng muốt, vội vàng kéo chăn lên, chỉ để lộ mỗi khuôn mặt.
"Ngày xửa ngày xưa, ở Goran có một cô gái vô cùng trầm lặng. Khi trưởng thành, cô gái ấy kết hôn với người đàn ông mà mình quen biết đã lâu. Trong ấn tượng của người đàn ông đó, cô gái ấy lúc nào cũng vô cùng đúng mực quy củ, ngay cả dáng người cũng nằm trong khuôn khổ. Tuy nhiên, mãi đến sau khi kết hôn, anh ta mới biết, mình đã cưới được một ‘cô nàng ngực khủng.’ Ban đầu, anh ta còn không dám tin vào mắt mình. Nhưng trải qua nhiều lần nghiên cứu thực tiễn, anh ta đã có thể khẳng định, mắt mình không hề có vấn đề, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ như trúng số độc đắc."
Đây chính là câu chuyện có chút cảm xúc mà anh nói đấy à? Thôi được, hai câu chuyện trước chỉ toàn kể về người thợ săn thu hoạch được lợn rừng. Câu chuyện thứ ba lại kể về một người đàn ông thu hoạch được một người phụ nữ có dáng người cực hấp dẫn.
"Nữ hoàng bệ hạ, em có muốn biết tên của cô gái trong câu chuyện thứ ba này không?"
"Cô nàng ngực khủng" này còn có tên cơ à? Nhưng ngay sau đó, một ý nghĩ chợt lóe qua đầu cô. Cô cuống quýt ra hiệu cho Utah Tụng Hương dừng lại, hét lên: "Câu chuyện kết thúc rồi! Kết thúc rồi!" "Vậy thì bắt đầu câu chuyện thứ tư nào. Ngày xửa ngày xửa, ở Goran có một cô gái vô cùng trầm lặng. Khi trưởng thành, cô gái ấy tên là Tô Thâm…"
"Dừng! Dừng ngay!" Cô nhe nanh múa vuốt nhào về phía anh.
Nếu thật lâu, thật lâu sau này, có người muốn Tô Thâm Tuyết viết tiểu sử đời mình, hoặc muốn sáng tác một cuốn sách mà cô là nguyên mẫu, cô nhất định sẽ bảo họ bắt đầu viết từ khoảnh khắc này.
Vietwriter.vn
Cô sẽ kể lại cho họ nghe: "Năm tôi hai mươi sáu tuổi, lần đầu tiên tôi được nghe một câu chuyện kể trước khi đi ngủ. Tuy khả năng kể chuyện của người đó rất bình thường, thậm chí câu chuyện cũng chẳng hay ho gì, nhưng như thế cũng đã quá khó khăn với người đó rồi. Từ nhỏ đến lớn, người đó chưa bao giờ được nghe chuyện kể trước khi đi ngủ. Người đó cũng lớn lên trong tối tăm cô độc. Đó cũng chính là người mà tôi nguyện dâng hiến tất cả mọi thứ của bản thân mình."
Ngày hôm sau, Cung điện Jose công bố chuỗi hoạt động mừng ngày sinh nhật của Nữ hoàng, bao gồm cả danh sách khách mời và địa điểm tổ chức sinh nhật.
Nữ hoàng sắp đón sinh nhật lần thứ hai mươi bảy của mình tại lâu đài Charlotte. Sau khi thổi nến, Nữ hoàng sẽ cùng Thủ tướng dự tiệc tại vườn của Nữ hoàng.
Chưa đầy mười phút kể từ khi công bố lịch trình ngày sinh nhật Nữ hoàng, vé tham dự bữa tiệc đã nhanh chóng bị mua sạch.
Ngay sau đó, chuyện Thủ tướng sẽ tặng quà sinh nhật gì cho Nữ hoàng cũng trở thành đề tài được bàn tán xôn xao khắp mạng xã hội. Năm ngoái, sinh nhật Nữ hoàng trùng với thời gian diễn ra chuyến công du nước ngoài đầu tiên ở bên kia bán cầu của Thủ tướng. Vì vậy, để không lấn át danh tiếng của chồng, sinh nhật của Nữ hoàng vô cùng đơn giản. Khách mời tham dự tiệc sinh nhật không đến một trăm người, chi phí tổ chức cũng chỉ tầm một trăm năm mươi ngàn đô la Mỹ. Trong đó chi phí dùng cho váy dạ hội, trang sức, giày dép của Nữ hoàng đều bị cắt giảm một phần ba.
Căn cứ theo lịch trình, số khách mời và địa điểm diễn ra tiệc sinh nhật năm nay của Nữ hoàng, chi phí tổ chức nhất định sẽ lên đến tám chữ số. Hơn nữa, theo tiết lộ của quản lý phụ trách trang phục, Nữ hoàng đã chuẩn bị tận năm bộ trang phục cho dịp này.
Còn về chuyện Thủ tướng sẽ tặng quà gì cho Nữ hoàng, quản lý phụ trách trang phục chỉ nói rằng, việc này chỉ mình Thủ tướng mới biết được.
Ai cũng biết, ngài Thủ tướng vô cùng coi trọng quyền riêng tư cá nhân, muốn biết được chuyện này từ miệng anh là việc bất khả thi.
Chính vì vậy, chuyện Thủ tướng sẽ tặng quà gì cho Nữ hoàng chỉ đành dựa vào giới truyền thông tài ba xuất chúng thăm dò từng ly từng tí mà thôi. Nghe nói lần này, số đơn vị truyền thông trong và ngoài nước được mời đến tham dự sinh nhật Nữ hoàng đã chạm mốc một trăm ba mươi.
Đáng nói hơn cả là, ngày diễn ra "Chuyến công du nước ngoài mùa Xuân của Thủ tướng" thu hút sự chú ý của bao người lại bắt đầu ngay ngày đầu tiên Nữ hoàng bước sang tuổi hai mươi bảy.
Tức là, chỉ hai mươi giờ sau khi Nữ hoàng và Thủ tướng dự tiệc trở về, Thủ tướng sẽ rời Goran, bắt đầu chuyến công du mùa Xuân đến năm quốc gia trong vòng mười bốn ngày, bắt đầu là nước Nga và kết thúc tại Thổ Nhĩ Kì.
Tính thử mà xem, phải đến tận tháng Ba, Nữ hoàng và Thủ tướng mới có thể gặp lại nhau.
Đảng Dân Chủ do Thủ tướng đứng đầu đã thắng lớn trong cuộc bầu cử. Vị nguyên thủ trẻ tuổi của Goran cũng khéo léo từ chối lời mời của Hoa Kỳ. Dù sao thì ngày sinh nhật của Nữ hoàng đã cận kề, tốt nhất vẫn cứ giữ cho bản tin thời sự của thành phố Goose yên ả phẳng lặng thì hơn.
Trong khi đó, mảng tin tức giải trí và đời sống nhân dân lại hoàn toàn ngược lại. Ba ngày sau chiến thắng của Đảng Dân Chủ trong cuộc bầu cử, mấy tờ báo lá cải trên mạng đồng loạt đăng một bài viết có tài khoản chứng thực* với tựa đề "Thủ tướng của các người chỉ là một kẻ bịp bợm." Bài báo liệt kê rất chi tiết tất cả các vấn đề ăn mặc, ngủ nghỉ, đi lại của Utah Tụng Hương.
(*) Tài khoản chứng thực trên mạng xã hội được xác nhận chính chủ, thường là nhân vật có tiếng tăm và sức ảnh hưởng trên mạng xã hội.
Có ai ngờ, chiếc áo phông thường ngày của ngài Thủ tướng trẻ tuổi vốn mang phong cách trang phục đời thường dân dã và tiết kiệm trong mắt dân chúng lại có giá tận năm trăm đô la. Chiếc áo hoodie rẻ tiền nhất trong tủ quần áo của anh cũng có giá lên đến ba nghìn đô la. Hàng loạt áo sơ mi của anh đều là sản phẩm len cashmere xuất xứ Bắc Âu – một loại chất liệu quý giá đến mức được mệnh danh là "vàng nhuyễn", "sợi đá quý," mỗi chiếc áo đều có giá hơn một vạn đô la.
Sau vấn đề trang phục là đến vấn đề ngủ nghỉ.
Số lượng vệ sĩ hộ tống Utah Tụng Hương tham dự các sự kiện cộng đồng chênh lệch vô cùng lớn so với số liệu được công khai từ Văn phòng Thủ tướng. Theo Văn phòng Thủ tướng, số vệ sĩ hộ tống anh chỉ có tám người. Nhưng trong thực tế, số vệ sĩ đi theo anh lại lên đến mười sáu người.
Hằng năm, khoản ngân sách anh dùng để chi trả cho vệ sĩ có thể vượt dự toán đến hai mươi ba triệu đô la Mỹ.
Điều khiến người ta nghẹn họng trân trối hơn là, năm ngoái, Utah Tụng Hương đã thẳng tay mua một mảnh đất có diện tích mảnh đất ba trăm héc ta, bao gồm một trăm bốn mươi héc ta bờ biển ở Hawaii. Không những thế, anh còn bỏ tiền mua hẳn một con đường bất động sản tại khu Chelsea tại London. Người khác mua nhà tính bằng căn, còn anh mua nhà tính bằng dãy.
Bài viết được đúc kết bằng một câu như sau: "Ngài Thủ tướng của các người luôn nhấn mạnh rằng bản thân mình không có gì khác biệt so với những thanh niên trẻ tuổi khác. Đây cũng chính là lời nói dối trắng trợn nhất của anh ta."
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, bài viết này đã thu hút hơn mười triệu lượt xem.
Ngày tiếp theo, một đoạn clip ghi lại lời nói của Utah Tụng Hương trong lúc tụ tập với bạn bè trong khoảng thời gian còn học tập tại London được tung lên mạng.
Trong đoạn clip này, anh đã phát biểu quan điểm của mình với trẻ con.
"Tớ không thích trẻ con." Utah Tụng Hương thẳng thắn.
Tại sao lại không?
"Đến một giai đoạn nào đó, trẻ con sẽ lớn lên không ngừng cho đến một thời điểm nhất định. Đến lúc ấy, bé trai sẽ biến thành thiếu niên, bé gái sẽ biến thành thiếu nữ. Trong đầu những cô cậu trẻ tuổi ấy luôn chứa đầy những tư tưởng kỳ quái, động một tí là lại oán trách gia đình, oán trách hệ thống giáo dục, lúc nào cũng đổ vấy cho xã hội trách nhiệm về những thói hư tật xấu của bản thân như cắn thuốc, quan hệ tình dục bừa bãi…. Nói cách khác, bọn họ không khác gì một quả bom hẹn giờ, có thể phát nổ bất cứ lúc nào."
Với bài viết của tài khoản chứng thực và đoạn clip liên quan đến Utah Tụng Hương bị đăng tải trên mạng, phần lớn dân chúng Goran chỉ giữ thái độ trung lập. Ai nấy đều cho rằng, Văn phòng Thủ tướng sẽ nhanh chóng đứng ra làm sáng tỏ. Thế nhưng đã mấy ngày trôi qua, Văn phòng Thủ tướng vẫn không hề có động tĩnh gì.
Chính vì vậy, một số ít dân mạng bày tỏ sự thất vọng của mình với Thủ tướng, bình luận rằng, "Anh không xứng đãng với những người đã đặt lòng tin vào anh. Không đứng ra phản hồi ý kiến là một biểu hiện của sự ngạo mạn." Tuy nhiên, cũng có một số người cho rằng Thủ tướng không cần thiết phải đáp lại. Rõ ràng đây là mánh lới của Đảng Tự Do, không cam lòng thất bại nên mới giở trò bôi nhọ hình tượng của Thủ tướng mà thôi.
Hai phe không ngừng lời qua tiếng lại trên mạng, để rồi cuối cùng lại tuyên bố đình chiến vào ngày thứ Hai đầu tiên trong tuần cuối cùng của tháng Hai. Nguyên nhân là sinh nhật của Nữ hoàng Tô Thâm Tuyết đã đến rồi.
Vào ngày này, khắp ngóc ngách trên đường phố Jose tràn ngập băng rôn biểu ngữ chúc mừng sinh nhật Nữ hoàng. Các trung tâm mua sắm và giải trí đều triển khai các hoạt động mừng sinh nhật Nữ hoàng, ngay cả mấy người bán hàng rong cũng bận rộn chào bán cho du khách các vật lưu niệm có liên quan đến Nữ hoàng. Xe buýt in ảnh chụp kiểu cổ điển của Nữ hoàng qua lại rầm rộ. Các công viên và viện bảo tàng lấy Nữ hoàng làm chủ đề đồng loạt mở cửa miễn phí 24/24. Người dân Goran cũng không ngừng đặt hoa tươi và thiệp mừng sinh nhật Nữ hoàng trước cổng Cung điện Jose.
Không chỉ thế, trong khuôn viên trường học, các em học sinh còn tự giác tụ tập hát bài ca mừng sinh nhật Nữ hoàng.
Ngay cả trang web chính thức của Hoàng gia cũng kịp thời cập nhật ảnh chụp Nữ hoàng trong các hoạt động cô vừa tham gia.
Có ảnh Nữ hoàng mặc một chiếc áo jacket màu xanh lam đứng xem buổi diễn tập của hải quân tại khu vực cảng quân sự. Lại có ảnh được chụp tại vườn thú quốc gia, Nữ hoàng và các nhân viên phụ trách đang cùng nhau chăm sóc những con vật nhỏ. Cũng có ảnh, Nữ hoàng hóa thân thành cô bé quàng khăn đỏ, cùng dùng bữa trưa với một trăm người dân bản xứ cao tuổi nhất Goran. Hay trong một bức ảnh, Nữ hoàng mặc một bộ đầm cocktail sẫm màu, mô tả quy trình sản xuất ngọc trai đen Goran tại cửa hàng sản xuất ngọc trai lớn nhất thành phố Goose trước mặt bốn mươi Phu nhân Đại sứ.
Mãi đến khi mặt trời lặn, Nữ hoàng mới rời khỏi cửa hàng chế tác ngọc trai, ngồi xe chuyên dụng di chuyển về lâu đài Charlotte.
Tiếp theo là bữa tiệc trong vườn hoa được tổ chức tại lâu đài Charlotte mà biết bao người đang mong ngóng mỏi mòn.
Trong phạm vi mấy dặm quanh lâu đài, đâu đâu cũng có bóng dáng đội tuần tra và nhân viên an ninh.
Con đường trung tâm dẫn đến lâu đài Charlotte tràn ngập hoa tươi và ruy băng. Bốn đài truyền hình lớn nhất Goran và một trăm ba mươi đơn vị truyền thông trong và ngoài nước cũng đã xếp hàng chờ sẵn. Bởi lẽ, tối nay là lần đầu tiên Thủ tướng và Nữ hoàng cùng nhau xuất hiện trước công chúng trong năm 2013 này.