Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31 - Chương 31 TỪNG ĐƯỜNG NÉT GƯƠNG MẶT ANH (4)
Chương 31 TỪNG ĐƯỜNG NÉT GƯƠNG MẶT ANH (4)
Sau bữa trưa, Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương rời Cung điện Jose đi về trang trại South Central, tiếp tục kỳ nghỉ lễ của hai người.
Cũng như lúc quay về, Utah Tụng Hương vẫn lái chiếc xe đó, Tô Thâm Tuyết ngồi ở ghế phụ, xe vệ sĩ hộ tống đằng sau cô cũng giảm từ hai chiếc xuống còn một. Xe vệ sĩ chở Hà Tinh Tinh, tài xế và bốn thị vệ.
Khó có lúc chỉ có mình hai người trên cùng một chiếc xe. Anh tập trung lái xe, cô chăm chú ngắm nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ.
Trong mắt người dân Goran, những khoảnh khắc thế này chính là bằng chứng cho tình cảm nồng nàn giữa Thủ tướng và Nữ hoàng. Để có thể ở bên cạnh Nữ hoàng, Thủ tướng có thể không cần tài xế riêng, tự mình lái xe cho Nữ hoàng.
Sáng nay, khi tỉnh lại, Utah Tụng Hương vẫn còn nằm bên cạnh cô. Có điều, niềm hân hoan xúc động đã không còn đọng lại chút gì.
Tâm sinh lý của cô như đã chìm vào trạng thái ngủ say. Đây cũng chính là trạng thái của cô vào hầu hết thời gian, vẫn mỉm cười, vẫn trò chuyện, nhưng trong lòng lại trống rỗng.
Đáng lý ra, cô hẳn phải quen với trạng thái này rồi. Thế nhưng, khi nhìn ngắm phong cảnh vùng ngoại ô tuyệt đẹp như tranh, ánh nắng chói chang rực rỡ, trái tim cô lại như đang mong mỏi, hoài niệm hay chờ đợi một điều gì khác.
Chỉ mới mười mấy giờ trôi qua, mà cảm xúc trong lòng cô đã có thể sánh được với mọi hỉ nộ ái ố suốt nửa năm.
Cô như trở lại thời thơ bé, ngây thơ đến vô cùng, có lúc như đạp lên tầng mây cao vút, có lúc lại như rơi xuống đáy biển. Giờ khắc này cô muốn trao cả mạng sống cho anh, một giây sau lại dựng lên bức tường thành phòng ngự vô cùng dày đặc chặt chẽ. Mọi chuyện cứ như một vòng tròn luẩn quẩn.
Trong lúc bất cẩn, mọi lo âu muộn phiền trong lòng cô bất giác hóa thành một tiếng thở dài.
Utah Tụng Hương tắt nhạc đi.
Hai người đã đi được một phần ba quãng đường rồi.
Một tiếng "Thâm Tuyết" của anh khiến cô dời mắt khỏi khung cảnh bên ngoài cửa xe. Ánh mắt hai người chạm nhau.
Sau một hồi lặng thinh, anh chủ động gợi chuyện, giọng điệu thoáng chua chát: "Anh biết, đôi khi, dù ở nơi làm việc hay lúc riêng tư, người ta vẫn thường gọi anh là tên cuồng số liệu. Anh thừa nhận…"
Anh lại tạm dừng một lúc, sau đó mới vươn một bàn tay ra, đặt lên mu bàn tay cô: "Anh thừa nhận, anh có hơi cố chấp với những con số. Số liệu có thể nói lên nhiều điều, có thể được chuyển đổi thành hiệu quả, có thể tạo nên kết quả tốt nhất
trong thời gian ngắn nhất. Trong lúc anh không hề hay biết, sự cố chấp này đã dần lún sâu vào sinh hoạt hằng ngày của anh. Chẳng hạn như… mau chóng giải quyết chuyện với Tô Thâm Tuyết. Dù sao đi nữa, anh cũng không muốn chuyện Thủ tướng và Nữ hoàng chiến tranh lạnh trở thành tin tức đầu tiên của năm mới được giới truyền thông đua nhau đưa tin."
Chính vì vậy, cho nên mới có sự xuất hiện của câu "Tô Thâm Tuyết tức giận có sức hủy diệt rất lớn" kia. Có người phụ nữ nào không thích được ca ngợi, được coi trọng, được quan tâm cơ chứ.
"Thâm Tuyết, em nói rất đúng. Em là vợ anh, không phải bất cứ cô gái nào khác."
Câu nói này có lẽ là một nỗ lực để hoàn thành lời hứa: "Anh sẽ cố gắng hết sức để tôn trọng em" mà anh đã nói với cô trước khi cầu hôn.
"Trước kia, đúng là anh đã từng nói với con gái những lời mà họ thích nghe. Nhưng hầu hết chỉ đều liên quan đến tâm trạng của bản thân anh lúc đó mà thôi. Việc anh có muốn nói những lời tốt đẹp với họ hay không đều phụ thuộc vào việc hôm đó tâm trạng anh có tốt hay không. Mức độ bóng bẩy văn hoa trong lời nói của anh cũng tỷ lệ thuận với tâm trạng vui vẻ của anh khi ấy. Chỉ là…" Anh yên lặng một lúc, rồi lại nói tiếp, "Câu nói ‘Tô Thâm Tuyết khi tức giận có sức hủy diệt rất lớn’ kia không hề liên quan đến tâm trạng của bản thân anh. Anh cũng chưa từng nói câu ấy với bất kỳ cô gái nào khác."
Mấy lời này của Utah Tụng Hương… Dường như cũng khá lọt tai.
Vừa dễ nghe, lại có chút thú vị, cũng xem như chân thành.
Cô bất giác nhìn về phía bàn tay anh. Cô không khỏi mơ mộng, đó quả là một đôi bàn tay tuyệt đẹp. Ngón tay thon dài trắng nõn, móng tay thanh tú sạch sẽ, khiến người ta yêu thích không thôi.
Trước kia, Vivian cũng thỉnh thoảng than phiền với các bạn của mình rằng: "Tớ phải dạy cho anh ấy một bài học mới được, dám cho tớ leo cây ở khán đài trong sân vận động suốt một giờ, cả điện thoại cũng chẳng thèm gọi. Ấy vậy mà, khi thấy anh ấy đến, cơn giận trong lòng tớ lại xẹp đi hơn một nửa. Khi anh ấy dùng đôi mắt tuyệt đẹp kia nhìn tớ, cảm giác bẽ mặt khi bị cho leo cây trên khán đài suốt một giờ đồng hồ bỗng chốc nhẹ tựa lông hồng. Khi anh ấy đưa đồ uống cho tớ, ma xui quỷ khiến thế nào, ý nghĩ nhất định phải hất nước lên mặt anh ấy cũng tan thành mây khói. Tất cả đều là do bàn tay đưa đồ uống cho tớ kia quả thật quá đẹp."
Giờ nghĩ lại, những lời này hình như cũng có lý đấy chứ.
Tất cả đều là do bàn tay của anh quá đẹp mà thôi.
"Thâm Tuyết."
"Hửm?"
"Tuy sức hủy diệt của một ‘Tô Thâm Tuyết đang tức giận’ không đạt đến một trăm phần trăm, nhưng ít nhất cũng phải đến năm mươi phần trăm. Ít nhất, đó là thứ có thể khiến anh dễ mất kiên nhẫn khi chơi bi lắc với Jamie."
Do đó, có thể nói, "Tô Thâm Tuyết tức giận có sức hủy diệt rất lớn" thật sự tồn tại, chỉ là mức độ ảnh hưởng đã bị giảm đi năm mươi phần trăm mà thôi.
Ít ra thì, bị giảm đi năm mươi phần trăm còn đỡ hơn là không hề tồn tại, đúng không?
Tô Thâm Tuyết suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi: "Anh đã thua à?"
"Thua gì cơ?"
"Thua ván bi lắc ấy?"
Hóa ra, đây chính là cái gọi là hư vinh làm cho mờ mắt. Cô nghĩ, nếu anh thật sự thua ván bi lắc kia, có lẽ mọi chuyện sẽ càng thú vị hơn.
"Sao có thể chứ!" Utah Tụng Hương hơi cao giọng.
Xem đi, cô còn có thể trông đợi gì nữa chứ. Từ nhỏ đến lớn, lòng hiếu thắng của con trai trưởng nhà Utah chỉ có tăng chứ không hề giảm đi chút nào.
"Mặc dù không thua, nhưng cũng không thắng quá mỹ mãn." Anh buồn bực nói, "Tô Thâm Tuyết, đều tại em cả đấy."
Thôi được rồi.
Sau hai phần ba quãng đường, đầu cô đã gối lên vai anh mất rồi. Cô đúng là vô dụng mà, chỉ một lời âu yếm với năm mươi phần trăm thật lòng mà vẫn khiến cô như vừa được thưởng thức một viên kẹo chocolate vậy, hơn nữa còn là chocolate nhân vang đỏ. Cô vốn đang dõi mắt ra ngoài cửa sổ, nhưng dưới tác dụng của "chocolate", gương mặt cô nóng lên. Cô lại mơ mộng nhớ đến những lời của anh tối qua. Cô nghe rõ từng câu từng chữ trong những lời nói ấy, bởi khi nói anh đã ghé sát vào tai cô. Thật ra, trong tình trạng thế kia, những lời anh nói khi ấy quả thật khiến cô chẳng hiểu đầu đuôi thế nào cả. Nhưng bây giờ nghĩ lại, câu nói ấy lại như ẩn chứa ý đồ phỉnh phờ cô làm chuyện xấu. Chẳng hạn như, bất kể cô có đồng ý hay không, anh vẫn sẽ kiên quyết giúi một viên đá nhỏ vào tay cô, xúi giục cô ném vỡ cửa kính nhà hàng xóm, hứa, thề, đảm bảo rằng cả gia đình nhà ấy đã đi nghỉ mát cả rồi, thậm chí còn nói mấy lời kiểu như: "Nào, làm đi, em là một cô bé cực ngầu." Thế là, cô cũng sẽ tự nhủ rằng, đúng thế, mình là một cô bé rất ngầu, rồi giơ tay, ném đá làm vỡ cửa kính nhà hàng xóm. Tuy vậy, tiếng chửi rủa từ trong nhà vọng ra lại khiến cô há hốc mồm, đến khi người hàng xóm vơ lấy cây gậy bóng chày bước ra, anh đã chuồn xa từ lâu rồi.
Nhưng liệu anh có nói như thế thật không nhỉ? Suy đi nghĩ lại, Tô Thâm Tuyết tin rằng tối qua mình đã nghe nhầm rồi. Bởi vì mấy chuyện này không hề logic chút nào.
Câu nói ấy thật sự quá kỳ lạ. Con trai trưởng nhà Utah chắc chắn sẽ không phạm sai lầm như thế. Do đó, cách giải thích hợp lý nhất vẫn là cô đã nghe lầm.
Chỉ là, không biết tại sao, giọng nói kề sát bên tai cô kia như có thật, khiến cho cả người cô vẫn nóng bừng cho đến tận bây giờ.
Tháng Giêng được xem là khoảng thời gian diễn ra khá ít các hoạt động của Hoàng gia.
Cô chỉ xuất hiện trước giới truyền thông duy nhất một lần trong bữa tiệc mừng đại diện Hoàng tộc Vương quốc Tonga đến thăm Goran được tổ chức ở Cung điện Jose hồi giữa tháng. Cộng với việc cô thoái thác các hoạt động xuất hiện trước công chúng nhiều lần, nghi vấn "Nữ hoàng đã có thai" trở thành đề tài được bàn tán xôn xao vào cuối tháng. Đây đã là lần thứ tư mọi người đồn đoán về chuyện Nữ hoàng mang thai. Nhưng ngay từ lần đầu tiên xuất hiện tin đồn, Văn phòng Thủ tướng và người phát ngôn của Hoàng gia đã công khai tuyên bố, vấn đề con cái không nằm trong kế hoạch ba năm sắp tới của Nữ hoàng và Thủ tướng.
Mãi đến tận ngày cuối cùng của tháng Giêng, hình ảnh Tô Thâm Tuyết mặc váy chiết eo tham dự lễ khánh thành công viên mới có thể xóa tan tin đồn cô mang thai.
Tại lễ khánh thành, một cô bé trong nhóm thanh thiếu niên đã rút thăm được cơ hội trò chuyện trực tiếp với Nữ hoàng trong ba phút.
"Thưa Nữ hoàng, có phải ở ngoài đời, trông ngài Thủ tướng còn đẹp trai hơn cả trên tivi không ạ?" Đây là câu hỏi đầu tiên của cô bé.
"Đúng thế." Tô Thâm Tuyết đáp.
"Có phải đẹp trai gấp trăm lần không ạ?"
"Ừm…" Cô tỏ vẻ suy tư, "Ta không dám bảo đảm Thủ tướng ngoài đời đẹp trai hơn Thủ tướng trên tivi gấp trăm lần, nhưng chắc cũng lên đến chín mươi chín đấy."
Mọi người đều bật cười, cô bé kia cũng vô cùng hài lòng với đáp án này.
"Thưa Nữ hoàng, ngài Thủ tướng…"
"Ta nói này…" Tô Thâm Tuyết ngắt lời cô bé, tỏ vẻ ghen tỵ, "Sao em luôn hỏi những chuyện xoay quanh ngài Thủ tướng thế? Em không tò mò xem cuộc sống của Phu nhân Thủ tướng, cũng tức là quý cô đang đứng trước mặt em như thế nào sao?"
"Em có phải là Joe đâu?" Cô bé thản nhiên đáp.
"Joe là ai?"
"Joe là em họ của em, dưới gối nó lúc nào cũng để ảnh của Nữ hoàng. Nó còn nói sau này muốn cưới Nữ hoàng làm vợ nữa đấy ạ. Nếu người có được cơ hội nói chuyện với Nữ hoàng là Joe, nó nhất định sẽ hỏi người rất nhiều vấn đề. Ví dụ như, có phải Nữ hoàng cũng thích ăn cheese cake giống nó không, có phải Nữ hoàng cũng ghét rau thơm và bơ lạc giống nó không."
Tiếng cười khe khẽ vang lên từ đám đông.
Tô Thâm Tuyết lệnh cho hai vệ sĩ lui về sau nửa mét, lại ra hiệu cho cô bé kia đến gần một chút rồi mới khẽ khom người về phía trước, hỏi: "Vậy có phải dưới gối em cũng có giấu ảnh của ngài Thủ tướng không?"
"Chỉ có Joe mới làm trò đó thôi, em thì không đâu." Cô bé nhìn quanh một lượt, nói, "Em giấu tấm ảnh của ngài Thủ tướng mà em yêu thích nhất trong tập vẽ tranh đấy."
Lại có mấy người phì cười thành tiếng.
Câu hỏi cuối cùng của cô bé như sau: "Thưa Nữ hoàng, ngài Thủ tướng có bao giờ hung dữ với người không?"
Ngài Thủ tướng có bao giờ hung dữ với người không ư? Anh có bao giờ hung dữ với cô không ấy à?
Nghe thấy câu hỏi này, mọi người xung quanh đều không khỏi háo hức, vểnh tai chờ nghe đáp án.
"Trông ngài Thủ tướng có giống một người sẽ hung dữ với người khác không?" Tô Thâm Tuyết hỏi ngược lại.
Ai nấy đều rối rít lắc đầu, cô bé kia cũng lắc đầu nói: "Không hề."
"Vậy thì đúng rồi." Cô mỉm cười đáp: "Ngài Thủ tướng là một quý ông vô cùng nho nhã lịch thiệp."
"Như vậy, tức là ngài Thủ tướng chưa bao giờ hung dữ với Nữ hoàng đúng không ạ?"
"Ừ."
Nhận được đáp án này, cô bé vô cùng hài lòng, trước khi đi còn muốn nhờ cô chuyển lời dặn dò ngài Thủ tướng phải chú ý nghỉ ngơi, đừng giống như ông bố kỹ sư của cô bé, bận việc đến nỗi phải nhập viện.
Tháng đầu tiên trong năm mới của Thủ tướng lại hoàn toàn trái ngược với Nữ hoàng. Cuộc bầu cử theo khu vực và dự thảo ngân sách dành cho quân đội khiến anh bận rộn, tham dự hết hội nghị biểu quyết của nghị viên các đảng phái rồi lại đến họp quốc hội.
Tháng Giêng năm nay còn xảy ra một chuyện: Vị trí Cố vấn thứ nhất của Thủ tướng đã bị thay thế.
Nguyên Cố vấn thứ nhất của Thủ tướng là Kim Jena tạm thời mất tự do cá nhân do bị nghi ngờ làm rò rỉ thông tin mật, hiện sự việc đang được Bộ Ngoại giao Anh và Bộ Ngoại giao Goran hợp tác điều tra làm rõ. Cũng chính vì điều này, trong vòng nửa năm tới, việc di chuyển của Nguyên Cố vấn sẽ bị hạn chế.
Sao Kim Jena lại đột nhiên trở thành kẻ tình nghi để lộ thông tin mật chứ. Thậm chí, một vài cánh truyền thông còn ngấm ngầm chụp mũ cho Kim Jena là gián điệp, còn là loại gián điệp xinh đẹp quyến rũ. May mà vị trẻ tuổi kia là người không hề mảy may rung động trước sắc đẹp.
Dù Tô Thâm Tuyết cũng rất tò mò về chuyện này, nhưng dựa vào thỏa thuận hôn nhân giữa cô và Utah Tụng Hương, cô cũng chỉ có thể đợi xem trò hay như bao khán giả khác mà thôi.
Hơn nữa, cô cũng không có cơ hội để hỏi.
Sau kỳ nghỉ năm mới, Tô Thâm Tuyết chưa từng gặp lại Utah Tụng Hương. Giữa tháng, cô có đến số Một đường Jose như đã định, nhưng người hẹn dùng bữa tối với cô lại không hề xuất hiện. Đến gần mười giờ, người đó mới gọi điện thoại đến, bảo cô không cần chờ anh. Thậm chí là đến tận sáng hôm sau, anh cũng không hề quay về. Mãi đến đêm hôm đó, cô mới nhận được cuộc gọi xin lỗi từ anh, giải thích lý do anh không thể trở về là vì dự thảo ngân sách dành cho quân đội đã bị người của Bộ Tài chính bác bỏ.
Điều đáng nói hơn là, Bộ trưởng Bộ Tài chính chính là chú ruột của Vivian Healther.
Vào giai đoạn Utah Tụng Khinh đưa ra luật dự thảo cấm vũ khí, mối quan hệ giữa nhà Utah và nhà Healther đã như nước với lửa. Chính vì vậy, Utah Tụng Khinh mới mong muốn hai nhà có thể kết thông gia.
Có một dạo, rất nhiều người tin rằng, chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, họ sẽ có thể đón nhận tin vui từ hai gia đình. Thậm chí, trong cùng khoảng thời gian đó, tin tức Vivian Healther và nhà thiết kế áo cưới nổi tiếng người Ý đang uống trà chiều ở Milan cũng được lan truyền rộng rãi.
Chính Tô Thâm Tuyết cũng đã từng đọc được bản tin đó.
Đó cũng chính là thời điểm cô đã trở thành một trong ba ứng cử viên cho vị trí Nữ hoàng. Lúc ấy, cô vừa học vừa chờ điện thoại của Utah Tụng Hương. Chờ điện thoại của anh làm gì ư? Đương nhiên là chờ anh gọi báo cho cô biết tin anh và Vivian sắp kết hôn.
Thật ra, Utah Tụng Hương vẫn thường tán gẫu với cô qua các ứng dụng trò chuyện, gọi video hoặc điện thoại, nhưng lại không hề hé nửa lời về chuyện giữa anh và Vivian.
Vào một đêm đầy sao, anh lại đột nhiên xuất hiện, gõ cửa sổ phòng cô.
Cô đứng trước cửa sổ, còn anh ngồi trên bệ cửa.
"Thâm Tuyết, anh đã trở về, lần này về rồi sẽ không đi nữa." Đây chính là câu đầu tiên anh nói với cô.
Câu nói thứ hai của anh là: "Thâm Tuyết, em có muốn cùng anh làm một chuyện vô cùng quan trọng không?"
Năm tiếp theo, cô trở thành Nữ hoàng Goran, anh trở thành Thủ tướng Goran.
Vivian Healther đuổi theo anh đến tận London nhưng lại không thể lấy Utah Tụng Hương. Thay vào đó, đối tượng kết hôn với Utah Tụng Hương lại chính là cô con gái lớn không địa vị của nhà họ Tô.
Tin tức kết hôn vừa truyền ra, cô đã nhận được không ít cuộc gọi từ mấy người "bạn cũ." Phần lớn họ gọi đến chỉ để giễu cợt, ngay cả câu chúc hạnh phúc cũng vô cùng quái gở, thậm chí có vài người còn nguyền rủa cô một cách thẳng thừng.
Tuy vậy, trong số những người gọi điện đến lại không hề có Vivian Healther.
Lần cuối cùng cô nhìn thấy cô ta là ngày cô lên ngôi Nữ hoàng Goran. Hôm ấy, cô ta xuất hiện với dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo. Trong mắt cô ta, Vương miện Hoa hồng chỉ là một "món đồ chơi mà tôi không thèm."
Tô Thâm Tuyết biết, "hòn ngọc quý" nhà Healther muốn cái gì.
Cô không tài nào nhớ nổi hôm ấy Vivian đã nói với cô những gì, ấn tượng đọng lại trong lòng cô chỉ có dáng vẻ của cô ta khi rời đi.
Đó là dáng vẻ mà cô đã từng vô cùng ngưỡng mộ.
Đối với một số người, tình yêu và sự kiêu hãnh là một loại năng lực bẩm sinh. Nhưng với một số người khác, đó là những thứ mà họ phải dùng cả đời phấn đấu mới đạt được. Thậm chí cho đến lúc chết, tay trắng vẫn cứ hoàn trắng tay.
Trên đường trở về Cung điện Jose, lúc đi ngang qua số Một đường Jose, Tô Thâm Tuyết bảo tài xế lái xe chậm lại một chút.
Qua cửa kính xe, cô nhìn thấy một dãy chiến sĩ mặc đồng phục kỵ binh cổ điển đang đứng trước cửa số Một đường Jose. Một số du khách xung quanh còn không ngừng lia ống kính máy ảnh về phía biển số nhà. Sự kiện Utah Tụng Hương chuyển vào
đây ở đã khiến số nhà này trở thành điểm thu hút khách du lịch hàng đầu tại Goran. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Mắt cô vẫn không thôi tìm kiếm.
Số Một đường Jose ngay sát cạnh tòa nhà quốc hội và tòa thị chính với số phòng làm việc lên đến hàng nghìn. Thế nhưng cô vẫn có thể nhanh chóng tìm được nóc nhà màu vàng kia. Đó chính là nơi ở của Utah Tụng Hương.
Tòa nhà có nóc màu vàng kia chính là nơi Utah Tụng Hương tự đầu tư xây dựng vào năm ngoái. Giữa một dãy các nóc nhà màu nâu, nóc nhà mới xây với màu sắc sặc sỡ kia có tác dụng lọc không khí và cách âm tốt hơn rất nhiều.
Nóc nhà màu vàng kia càng lúc càng xa dần, càng lúc càng nhỏ lại. Mãi đến khi nó khuất hẳn, cô mới lưu luyến dời mắt khỏi khung cảnh bên ngoài cửa xe.
Tô Thâm Tuyết thầm hiểu, có rất nhiều chuyện đã không còn như trước nữa.
Trước kia, mỗi lần đi ngang qua số Một đường Jose, cô không bảo tài xế chạy chậm lại nữa, càng không để ánh mắt mình lang thang tìm kiếm xung quanh nữa.
Sao con số 26 này lại rõ ràng đến thế?
Cô đã không gặp Utah Tụng Hương 26 ngày rồi.
Hôm qua, con số này chỉ dừng lại ở 25, thế mà hôm nay đã biến thành 26, đến nửa đêm nay sẽ thành 27.
Liệu con số này có dừng lại ở số 27 không?
Cô hy vọng rằng, vào ngày thứ 27, cô có thể nhìn thấy Utah Tụng Hương.
Cô giáo ơi, cô biết không, khoảnh khắc này đây, cảm giác nhớ nhung như đang nuốt chửng tâm hồn em.
Cảm giác này hoàn toàn khác biệt với cảm giác mong ngóng của em dành cho cô hay cho mẹ.
Lúc nhớ đến cô, hay nhớ đến mẹ, trong lòng em rất bình yên, hệt như một đứa trẻ ngồi trước cửa ngóng trông mẹ về lúc hoàng hôn vậy.
Nhưng cảm xúc nhớ nhung hoàn toàn khác biệt này lại khiến em cảm thấy sợ sệt và hoảng hốt.
Lúc này đây, em cứ như đang vùi mình vào ngọn lửa nóng hừng hực, nhưng lại vẫn vui vẻ chịu đựng.
Sau bữa trưa, Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương rời Cung điện Jose đi về trang trại South Central, tiếp tục kỳ nghỉ lễ của hai người.
Cũng như lúc quay về, Utah Tụng Hương vẫn lái chiếc xe đó, Tô Thâm Tuyết ngồi ở ghế phụ, xe vệ sĩ hộ tống đằng sau cô cũng giảm từ hai chiếc xuống còn một. Xe vệ sĩ chở Hà Tinh Tinh, tài xế và bốn thị vệ.
Khó có lúc chỉ có mình hai người trên cùng một chiếc xe. Anh tập trung lái xe, cô chăm chú ngắm nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ.
Trong mắt người dân Goran, những khoảnh khắc thế này chính là bằng chứng cho tình cảm nồng nàn giữa Thủ tướng và Nữ hoàng. Để có thể ở bên cạnh Nữ hoàng, Thủ tướng có thể không cần tài xế riêng, tự mình lái xe cho Nữ hoàng.
Sáng nay, khi tỉnh lại, Utah Tụng Hương vẫn còn nằm bên cạnh cô. Có điều, niềm hân hoan xúc động đã không còn đọng lại chút gì.
Tâm sinh lý của cô như đã chìm vào trạng thái ngủ say. Đây cũng chính là trạng thái của cô vào hầu hết thời gian, vẫn mỉm cười, vẫn trò chuyện, nhưng trong lòng lại trống rỗng.
Đáng lý ra, cô hẳn phải quen với trạng thái này rồi. Thế nhưng, khi nhìn ngắm phong cảnh vùng ngoại ô tuyệt đẹp như tranh, ánh nắng chói chang rực rỡ, trái tim cô lại như đang mong mỏi, hoài niệm hay chờ đợi một điều gì khác.
Chỉ mới mười mấy giờ trôi qua, mà cảm xúc trong lòng cô đã có thể sánh được với mọi hỉ nộ ái ố suốt nửa năm.
Cô như trở lại thời thơ bé, ngây thơ đến vô cùng, có lúc như đạp lên tầng mây cao vút, có lúc lại như rơi xuống đáy biển. Giờ khắc này cô muốn trao cả mạng sống cho anh, một giây sau lại dựng lên bức tường thành phòng ngự vô cùng dày đặc chặt chẽ. Mọi chuyện cứ như một vòng tròn luẩn quẩn.
Trong lúc bất cẩn, mọi lo âu muộn phiền trong lòng cô bất giác hóa thành một tiếng thở dài.
Utah Tụng Hương tắt nhạc đi.
Hai người đã đi được một phần ba quãng đường rồi.
Một tiếng "Thâm Tuyết" của anh khiến cô dời mắt khỏi khung cảnh bên ngoài cửa xe. Ánh mắt hai người chạm nhau.
Sau một hồi lặng thinh, anh chủ động gợi chuyện, giọng điệu thoáng chua chát: "Anh biết, đôi khi, dù ở nơi làm việc hay lúc riêng tư, người ta vẫn thường gọi anh là tên cuồng số liệu. Anh thừa nhận…"
Anh lại tạm dừng một lúc, sau đó mới vươn một bàn tay ra, đặt lên mu bàn tay cô: "Anh thừa nhận, anh có hơi cố chấp với những con số. Số liệu có thể nói lên nhiều điều, có thể được chuyển đổi thành hiệu quả, có thể tạo nên kết quả tốt nhất
trong thời gian ngắn nhất. Trong lúc anh không hề hay biết, sự cố chấp này đã dần lún sâu vào sinh hoạt hằng ngày của anh. Chẳng hạn như… mau chóng giải quyết chuyện với Tô Thâm Tuyết. Dù sao đi nữa, anh cũng không muốn chuyện Thủ tướng và Nữ hoàng chiến tranh lạnh trở thành tin tức đầu tiên của năm mới được giới truyền thông đua nhau đưa tin."
Chính vì vậy, cho nên mới có sự xuất hiện của câu "Tô Thâm Tuyết tức giận có sức hủy diệt rất lớn" kia. Có người phụ nữ nào không thích được ca ngợi, được coi trọng, được quan tâm cơ chứ.
"Thâm Tuyết, em nói rất đúng. Em là vợ anh, không phải bất cứ cô gái nào khác."
Câu nói này có lẽ là một nỗ lực để hoàn thành lời hứa: "Anh sẽ cố gắng hết sức để tôn trọng em" mà anh đã nói với cô trước khi cầu hôn.
"Trước kia, đúng là anh đã từng nói với con gái những lời mà họ thích nghe. Nhưng hầu hết chỉ đều liên quan đến tâm trạng của bản thân anh lúc đó mà thôi. Việc anh có muốn nói những lời tốt đẹp với họ hay không đều phụ thuộc vào việc hôm đó tâm trạng anh có tốt hay không. Mức độ bóng bẩy văn hoa trong lời nói của anh cũng tỷ lệ thuận với tâm trạng vui vẻ của anh khi ấy. Chỉ là…" Anh yên lặng một lúc, rồi lại nói tiếp, "Câu nói ‘Tô Thâm Tuyết khi tức giận có sức hủy diệt rất lớn’ kia không hề liên quan đến tâm trạng của bản thân anh. Anh cũng chưa từng nói câu ấy với bất kỳ cô gái nào khác."
Mấy lời này của Utah Tụng Hương… Dường như cũng khá lọt tai.
Vừa dễ nghe, lại có chút thú vị, cũng xem như chân thành.
Cô bất giác nhìn về phía bàn tay anh. Cô không khỏi mơ mộng, đó quả là một đôi bàn tay tuyệt đẹp. Ngón tay thon dài trắng nõn, móng tay thanh tú sạch sẽ, khiến người ta yêu thích không thôi.
Trước kia, Vivian cũng thỉnh thoảng than phiền với các bạn của mình rằng: "Tớ phải dạy cho anh ấy một bài học mới được, dám cho tớ leo cây ở khán đài trong sân vận động suốt một giờ, cả điện thoại cũng chẳng thèm gọi. Ấy vậy mà, khi thấy anh ấy đến, cơn giận trong lòng tớ lại xẹp đi hơn một nửa. Khi anh ấy dùng đôi mắt tuyệt đẹp kia nhìn tớ, cảm giác bẽ mặt khi bị cho leo cây trên khán đài suốt một giờ đồng hồ bỗng chốc nhẹ tựa lông hồng. Khi anh ấy đưa đồ uống cho tớ, ma xui quỷ khiến thế nào, ý nghĩ nhất định phải hất nước lên mặt anh ấy cũng tan thành mây khói. Tất cả đều là do bàn tay đưa đồ uống cho tớ kia quả thật quá đẹp."
Giờ nghĩ lại, những lời này hình như cũng có lý đấy chứ.
Tất cả đều là do bàn tay của anh quá đẹp mà thôi.
"Thâm Tuyết."
"Hửm?"
"Tuy sức hủy diệt của một ‘Tô Thâm Tuyết đang tức giận’ không đạt đến một trăm phần trăm, nhưng ít nhất cũng phải đến năm mươi phần trăm. Ít nhất, đó là thứ có thể khiến anh dễ mất kiên nhẫn khi chơi bi lắc với Jamie."
Do đó, có thể nói, "Tô Thâm Tuyết tức giận có sức hủy diệt rất lớn" thật sự tồn tại, chỉ là mức độ ảnh hưởng đã bị giảm đi năm mươi phần trăm mà thôi.
Ít ra thì, bị giảm đi năm mươi phần trăm còn đỡ hơn là không hề tồn tại, đúng không?
Tô Thâm Tuyết suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi: "Anh đã thua à?"
"Thua gì cơ?"
"Thua ván bi lắc ấy?"
Hóa ra, đây chính là cái gọi là hư vinh làm cho mờ mắt. Cô nghĩ, nếu anh thật sự thua ván bi lắc kia, có lẽ mọi chuyện sẽ càng thú vị hơn.
"Sao có thể chứ!" Utah Tụng Hương hơi cao giọng.
Xem đi, cô còn có thể trông đợi gì nữa chứ. Từ nhỏ đến lớn, lòng hiếu thắng của con trai trưởng nhà Utah chỉ có tăng chứ không hề giảm đi chút nào.
"Mặc dù không thua, nhưng cũng không thắng quá mỹ mãn." Anh buồn bực nói, "Tô Thâm Tuyết, đều tại em cả đấy."
Thôi được rồi.
Sau hai phần ba quãng đường, đầu cô đã gối lên vai anh mất rồi. Cô đúng là vô dụng mà, chỉ một lời âu yếm với năm mươi phần trăm thật lòng mà vẫn khiến cô như vừa được thưởng thức một viên kẹo chocolate vậy, hơn nữa còn là chocolate nhân vang đỏ. Cô vốn đang dõi mắt ra ngoài cửa sổ, nhưng dưới tác dụng của "chocolate", gương mặt cô nóng lên. Cô lại mơ mộng nhớ đến những lời của anh tối qua. Cô nghe rõ từng câu từng chữ trong những lời nói ấy, bởi khi nói anh đã ghé sát vào tai cô. Thật ra, trong tình trạng thế kia, những lời anh nói khi ấy quả thật khiến cô chẳng hiểu đầu đuôi thế nào cả. Nhưng bây giờ nghĩ lại, câu nói ấy lại như ẩn chứa ý đồ phỉnh phờ cô làm chuyện xấu. Chẳng hạn như, bất kể cô có đồng ý hay không, anh vẫn sẽ kiên quyết giúi một viên đá nhỏ vào tay cô, xúi giục cô ném vỡ cửa kính nhà hàng xóm, hứa, thề, đảm bảo rằng cả gia đình nhà ấy đã đi nghỉ mát cả rồi, thậm chí còn nói mấy lời kiểu như: "Nào, làm đi, em là một cô bé cực ngầu." Thế là, cô cũng sẽ tự nhủ rằng, đúng thế, mình là một cô bé rất ngầu, rồi giơ tay, ném đá làm vỡ cửa kính nhà hàng xóm. Tuy vậy, tiếng chửi rủa từ trong nhà vọng ra lại khiến cô há hốc mồm, đến khi người hàng xóm vơ lấy cây gậy bóng chày bước ra, anh đã chuồn xa từ lâu rồi.
Nhưng liệu anh có nói như thế thật không nhỉ? Suy đi nghĩ lại, Tô Thâm Tuyết tin rằng tối qua mình đã nghe nhầm rồi. Bởi vì mấy chuyện này không hề logic chút nào.
Câu nói ấy thật sự quá kỳ lạ. Con trai trưởng nhà Utah chắc chắn sẽ không phạm sai lầm như thế. Do đó, cách giải thích hợp lý nhất vẫn là cô đã nghe lầm.
Chỉ là, không biết tại sao, giọng nói kề sát bên tai cô kia như có thật, khiến cho cả người cô vẫn nóng bừng cho đến tận bây giờ.
Tháng Giêng được xem là khoảng thời gian diễn ra khá ít các hoạt động của Hoàng gia.
Cô chỉ xuất hiện trước giới truyền thông duy nhất một lần trong bữa tiệc mừng đại diện Hoàng tộc Vương quốc Tonga đến thăm Goran được tổ chức ở Cung điện Jose hồi giữa tháng. Cộng với việc cô thoái thác các hoạt động xuất hiện trước công chúng nhiều lần, nghi vấn "Nữ hoàng đã có thai" trở thành đề tài được bàn tán xôn xao vào cuối tháng. Đây đã là lần thứ tư mọi người đồn đoán về chuyện Nữ hoàng mang thai. Nhưng ngay từ lần đầu tiên xuất hiện tin đồn, Văn phòng Thủ tướng và người phát ngôn của Hoàng gia đã công khai tuyên bố, vấn đề con cái không nằm trong kế hoạch ba năm sắp tới của Nữ hoàng và Thủ tướng.
Mãi đến tận ngày cuối cùng của tháng Giêng, hình ảnh Tô Thâm Tuyết mặc váy chiết eo tham dự lễ khánh thành công viên mới có thể xóa tan tin đồn cô mang thai.
Tại lễ khánh thành, một cô bé trong nhóm thanh thiếu niên đã rút thăm được cơ hội trò chuyện trực tiếp với Nữ hoàng trong ba phút.
"Thưa Nữ hoàng, có phải ở ngoài đời, trông ngài Thủ tướng còn đẹp trai hơn cả trên tivi không ạ?" Đây là câu hỏi đầu tiên của cô bé.
"Đúng thế." Tô Thâm Tuyết đáp.
"Có phải đẹp trai gấp trăm lần không ạ?"
"Ừm…" Cô tỏ vẻ suy tư, "Ta không dám bảo đảm Thủ tướng ngoài đời đẹp trai hơn Thủ tướng trên tivi gấp trăm lần, nhưng chắc cũng lên đến chín mươi chín đấy."
Mọi người đều bật cười, cô bé kia cũng vô cùng hài lòng với đáp án này.
"Thưa Nữ hoàng, ngài Thủ tướng…"
"Ta nói này…" Tô Thâm Tuyết ngắt lời cô bé, tỏ vẻ ghen tỵ, "Sao em luôn hỏi những chuyện xoay quanh ngài Thủ tướng thế? Em không tò mò xem cuộc sống của Phu nhân Thủ tướng, cũng tức là quý cô đang đứng trước mặt em như thế nào sao?"
"Em có phải là Joe đâu?" Cô bé thản nhiên đáp.
"Joe là ai?"
"Joe là em họ của em, dưới gối nó lúc nào cũng để ảnh của Nữ hoàng. Nó còn nói sau này muốn cưới Nữ hoàng làm vợ nữa đấy ạ. Nếu người có được cơ hội nói chuyện với Nữ hoàng là Joe, nó nhất định sẽ hỏi người rất nhiều vấn đề. Ví dụ như, có phải Nữ hoàng cũng thích ăn cheese cake giống nó không, có phải Nữ hoàng cũng ghét rau thơm và bơ lạc giống nó không."
Tiếng cười khe khẽ vang lên từ đám đông.
Tô Thâm Tuyết lệnh cho hai vệ sĩ lui về sau nửa mét, lại ra hiệu cho cô bé kia đến gần một chút rồi mới khẽ khom người về phía trước, hỏi: "Vậy có phải dưới gối em cũng có giấu ảnh của ngài Thủ tướng không?"
"Chỉ có Joe mới làm trò đó thôi, em thì không đâu." Cô bé nhìn quanh một lượt, nói, "Em giấu tấm ảnh của ngài Thủ tướng mà em yêu thích nhất trong tập vẽ tranh đấy."
Lại có mấy người phì cười thành tiếng.
Câu hỏi cuối cùng của cô bé như sau: "Thưa Nữ hoàng, ngài Thủ tướng có bao giờ hung dữ với người không?"
Ngài Thủ tướng có bao giờ hung dữ với người không ư? Anh có bao giờ hung dữ với cô không ấy à?
Nghe thấy câu hỏi này, mọi người xung quanh đều không khỏi háo hức, vểnh tai chờ nghe đáp án.
"Trông ngài Thủ tướng có giống một người sẽ hung dữ với người khác không?" Tô Thâm Tuyết hỏi ngược lại.
Ai nấy đều rối rít lắc đầu, cô bé kia cũng lắc đầu nói: "Không hề."
"Vậy thì đúng rồi." Cô mỉm cười đáp: "Ngài Thủ tướng là một quý ông vô cùng nho nhã lịch thiệp."
"Như vậy, tức là ngài Thủ tướng chưa bao giờ hung dữ với Nữ hoàng đúng không ạ?"
"Ừ."
Nhận được đáp án này, cô bé vô cùng hài lòng, trước khi đi còn muốn nhờ cô chuyển lời dặn dò ngài Thủ tướng phải chú ý nghỉ ngơi, đừng giống như ông bố kỹ sư của cô bé, bận việc đến nỗi phải nhập viện.
Tháng đầu tiên trong năm mới của Thủ tướng lại hoàn toàn trái ngược với Nữ hoàng. Cuộc bầu cử theo khu vực và dự thảo ngân sách dành cho quân đội khiến anh bận rộn, tham dự hết hội nghị biểu quyết của nghị viên các đảng phái rồi lại đến họp quốc hội.
Tháng Giêng năm nay còn xảy ra một chuyện: Vị trí Cố vấn thứ nhất của Thủ tướng đã bị thay thế.
Nguyên Cố vấn thứ nhất của Thủ tướng là Kim Jena tạm thời mất tự do cá nhân do bị nghi ngờ làm rò rỉ thông tin mật, hiện sự việc đang được Bộ Ngoại giao Anh và Bộ Ngoại giao Goran hợp tác điều tra làm rõ. Cũng chính vì điều này, trong vòng nửa năm tới, việc di chuyển của Nguyên Cố vấn sẽ bị hạn chế.
Sao Kim Jena lại đột nhiên trở thành kẻ tình nghi để lộ thông tin mật chứ. Thậm chí, một vài cánh truyền thông còn ngấm ngầm chụp mũ cho Kim Jena là gián điệp, còn là loại gián điệp xinh đẹp quyến rũ. May mà vị trẻ tuổi kia là người không hề mảy may rung động trước sắc đẹp.
Dù Tô Thâm Tuyết cũng rất tò mò về chuyện này, nhưng dựa vào thỏa thuận hôn nhân giữa cô và Utah Tụng Hương, cô cũng chỉ có thể đợi xem trò hay như bao khán giả khác mà thôi.
Hơn nữa, cô cũng không có cơ hội để hỏi.
Sau kỳ nghỉ năm mới, Tô Thâm Tuyết chưa từng gặp lại Utah Tụng Hương. Giữa tháng, cô có đến số Một đường Jose như đã định, nhưng người hẹn dùng bữa tối với cô lại không hề xuất hiện. Đến gần mười giờ, người đó mới gọi điện thoại đến, bảo cô không cần chờ anh. Thậm chí là đến tận sáng hôm sau, anh cũng không hề quay về. Mãi đến đêm hôm đó, cô mới nhận được cuộc gọi xin lỗi từ anh, giải thích lý do anh không thể trở về là vì dự thảo ngân sách dành cho quân đội đã bị người của Bộ Tài chính bác bỏ.
Điều đáng nói hơn là, Bộ trưởng Bộ Tài chính chính là chú ruột của Vivian Healther.
Vào giai đoạn Utah Tụng Khinh đưa ra luật dự thảo cấm vũ khí, mối quan hệ giữa nhà Utah và nhà Healther đã như nước với lửa. Chính vì vậy, Utah Tụng Khinh mới mong muốn hai nhà có thể kết thông gia.
Có một dạo, rất nhiều người tin rằng, chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, họ sẽ có thể đón nhận tin vui từ hai gia đình. Thậm chí, trong cùng khoảng thời gian đó, tin tức Vivian Healther và nhà thiết kế áo cưới nổi tiếng người Ý đang uống trà chiều ở Milan cũng được lan truyền rộng rãi.
Chính Tô Thâm Tuyết cũng đã từng đọc được bản tin đó.
Đó cũng chính là thời điểm cô đã trở thành một trong ba ứng cử viên cho vị trí Nữ hoàng. Lúc ấy, cô vừa học vừa chờ điện thoại của Utah Tụng Hương. Chờ điện thoại của anh làm gì ư? Đương nhiên là chờ anh gọi báo cho cô biết tin anh và Vivian sắp kết hôn.
Thật ra, Utah Tụng Hương vẫn thường tán gẫu với cô qua các ứng dụng trò chuyện, gọi video hoặc điện thoại, nhưng lại không hề hé nửa lời về chuyện giữa anh và Vivian.
Vào một đêm đầy sao, anh lại đột nhiên xuất hiện, gõ cửa sổ phòng cô.
Cô đứng trước cửa sổ, còn anh ngồi trên bệ cửa.
"Thâm Tuyết, anh đã trở về, lần này về rồi sẽ không đi nữa." Đây chính là câu đầu tiên anh nói với cô.
Câu nói thứ hai của anh là: "Thâm Tuyết, em có muốn cùng anh làm một chuyện vô cùng quan trọng không?"
Năm tiếp theo, cô trở thành Nữ hoàng Goran, anh trở thành Thủ tướng Goran.
Vivian Healther đuổi theo anh đến tận London nhưng lại không thể lấy Utah Tụng Hương. Thay vào đó, đối tượng kết hôn với Utah Tụng Hương lại chính là cô con gái lớn không địa vị của nhà họ Tô.
Tin tức kết hôn vừa truyền ra, cô đã nhận được không ít cuộc gọi từ mấy người "bạn cũ." Phần lớn họ gọi đến chỉ để giễu cợt, ngay cả câu chúc hạnh phúc cũng vô cùng quái gở, thậm chí có vài người còn nguyền rủa cô một cách thẳng thừng.
Tuy vậy, trong số những người gọi điện đến lại không hề có Vivian Healther.
Lần cuối cùng cô nhìn thấy cô ta là ngày cô lên ngôi Nữ hoàng Goran. Hôm ấy, cô ta xuất hiện với dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo. Trong mắt cô ta, Vương miện Hoa hồng chỉ là một "món đồ chơi mà tôi không thèm."
Tô Thâm Tuyết biết, "hòn ngọc quý" nhà Healther muốn cái gì.
Cô không tài nào nhớ nổi hôm ấy Vivian đã nói với cô những gì, ấn tượng đọng lại trong lòng cô chỉ có dáng vẻ của cô ta khi rời đi.
Đó là dáng vẻ mà cô đã từng vô cùng ngưỡng mộ.
Đối với một số người, tình yêu và sự kiêu hãnh là một loại năng lực bẩm sinh. Nhưng với một số người khác, đó là những thứ mà họ phải dùng cả đời phấn đấu mới đạt được. Thậm chí cho đến lúc chết, tay trắng vẫn cứ hoàn trắng tay.
Trên đường trở về Cung điện Jose, lúc đi ngang qua số Một đường Jose, Tô Thâm Tuyết bảo tài xế lái xe chậm lại một chút.
Qua cửa kính xe, cô nhìn thấy một dãy chiến sĩ mặc đồng phục kỵ binh cổ điển đang đứng trước cửa số Một đường Jose. Một số du khách xung quanh còn không ngừng lia ống kính máy ảnh về phía biển số nhà. Sự kiện Utah Tụng Hương chuyển vào
đây ở đã khiến số nhà này trở thành điểm thu hút khách du lịch hàng đầu tại Goran. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Mắt cô vẫn không thôi tìm kiếm.
Số Một đường Jose ngay sát cạnh tòa nhà quốc hội và tòa thị chính với số phòng làm việc lên đến hàng nghìn. Thế nhưng cô vẫn có thể nhanh chóng tìm được nóc nhà màu vàng kia. Đó chính là nơi ở của Utah Tụng Hương.
Tòa nhà có nóc màu vàng kia chính là nơi Utah Tụng Hương tự đầu tư xây dựng vào năm ngoái. Giữa một dãy các nóc nhà màu nâu, nóc nhà mới xây với màu sắc sặc sỡ kia có tác dụng lọc không khí và cách âm tốt hơn rất nhiều.
Nóc nhà màu vàng kia càng lúc càng xa dần, càng lúc càng nhỏ lại. Mãi đến khi nó khuất hẳn, cô mới lưu luyến dời mắt khỏi khung cảnh bên ngoài cửa xe.
Tô Thâm Tuyết thầm hiểu, có rất nhiều chuyện đã không còn như trước nữa.
Trước kia, mỗi lần đi ngang qua số Một đường Jose, cô không bảo tài xế chạy chậm lại nữa, càng không để ánh mắt mình lang thang tìm kiếm xung quanh nữa.
Sao con số 26 này lại rõ ràng đến thế?
Cô đã không gặp Utah Tụng Hương 26 ngày rồi.
Hôm qua, con số này chỉ dừng lại ở 25, thế mà hôm nay đã biến thành 26, đến nửa đêm nay sẽ thành 27.
Liệu con số này có dừng lại ở số 27 không?
Cô hy vọng rằng, vào ngày thứ 27, cô có thể nhìn thấy Utah Tụng Hương.
Cô giáo ơi, cô biết không, khoảnh khắc này đây, cảm giác nhớ nhung như đang nuốt chửng tâm hồn em.
Cảm giác này hoàn toàn khác biệt với cảm giác mong ngóng của em dành cho cô hay cho mẹ.
Lúc nhớ đến cô, hay nhớ đến mẹ, trong lòng em rất bình yên, hệt như một đứa trẻ ngồi trước cửa ngóng trông mẹ về lúc hoàng hôn vậy.
Nhưng cảm xúc nhớ nhung hoàn toàn khác biệt này lại khiến em cảm thấy sợ sệt và hoảng hốt.
Lúc này đây, em cứ như đang vùi mình vào ngọn lửa nóng hừng hực, nhưng lại vẫn vui vẻ chịu đựng.