Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46: Vương Gia, Vương Phi bị gài bẫy
Giữa buổi tiệc lại có một nha hoàn chạy đến chỗ Hoàng Ngọc Nhi, nói: "Ngũ vương phi, phu nhân cho mới ngài đến gặp, phu nhân có chuyện muốn nói với ngài "
Hoàng Ngọc Nhi nhíu mày, nàng đã cắt đứt quan hệ với phủ Thái Ủy rồi, Ngô thị này còn muốn nói với nàng cái gì, dù sao nàng cũng không muốn gặp nàng ta liền từ chối: "Không gặp"
Nữ tỷ kia thầm nghĩ phu nhân đúng là liệu sự như thần biết Ngũ vương phi sẽ từ chối, nàng ta lại nói: “Vương phi, phu nhân nói chỗ phu nhân còn giữ di vật của Tôn di nương muốn đưa cho ngài
Tôn di nương? Nghe cái tên này Hoàng Ngọc Nhĩ lại nhớ lại, hình như là mẹ ruột của nguyên chủ, nàng suy nghĩ một chút rồi quay sang nói với Mạc Thanh
Hàn. "Vương gia, ta đến chỗ đại phu nhân một lát
Mạc Thanh Hàn không nói gì chỉ thoáng nhìn qua nha hoàn kia, nàng ta không khỏi run lên một cái.
Nha hoàn kia dẫn nàng đến một tòa viện rồi nói: "Vương phi, phu nhân bên trong đợi người." Hoàng Ngọc Nhi nghi hoặc nhìn tòa viện, đây không giống như tòa viện của đại phu nhân, nàng cảnh giác nhìn nha hoàn, hỏi: "Đây là chỗ nào?"
Nha hoàn kia lại bình tĩnh đáp: "Vương phi đây là viên cũ của Tôn di nương, người quên rồi sao?"
Viện cũ sao, đại phu nhân muốn gặp nàng sao lại gặp ở chỗ này, nàng quay sang nói: "Bốn vương phi không muốn gặp đại phu nhân nữa."
Nói xong nàng quay gót rời đi, nha hoàn kia ánh mắt trở nên hung tợn, theo sau Hoàng Ngọc Nhi, nàng cũng cảm nhận được đang muốn quay đầu lại đã bị đánh ngất.
Bên kia Mạc Thanh Hàn ngồi được một lúc thì nha hoàn kia chạy đến chỗ hắn nói Hoàng Ngọc Nhi bị ngất xỉu, Mạc Thanh Hàn nghe xong nhíu mày đi theo nha hoàn kia, đến một tòa viện nàng ta nói: “Vương gia, vương phi ở bên trong."
Nha hoàn kia nói xong rồi rời đi, Mạc Thanh Hàn bước vào lại không thấy ai, trong phòng lại người thấy một mùi hương nhàn nhạt, hắn liền cười lạnh muốn bước ra, lại nghe một tiếng ưm nhỏ phát ra trêи giường.
Mạc Thanh Hàn nghi hoặc bước tới giường, hắn nhìn thấy trêи giường có một nữ nhân đang nằm, y phục đã thoát hết lộ ra cơ thể thơm tho trắng trẻo, nữ nhân kia nhìn thấy hắn thì e thẹn mềm giọng kêu: "Vương gia, sao ngài lại ở đây?"
Nếu là nam nhân bình thường khác nhìn cảnh tượng này đã không nhịn được rồi nhưng Mạc Thanh Hàn khi nhìn thấy người trêи giường không phải Hoàng Ngọc Nhi liền lập tức lạnh mặt nói: “Vương phi đâu?" "Vương gia, ngài hỏi tử muội sao, tiểu nữ cũng không biết, tỉnh dậy tiểu nữ đã thấy ngài rồi, vương gia, ngài làm sao lại ở phòng tiểu nữ" Nữ nhân kia thút thít nói, nghề giọng có chút ủy khuất.
Mạc Thanh Hàn không thèm nhìn nữ tử trêи giường muốn rời đi lại bị nàng ta nhào tới muốn ôm lấy hắn nhưng không ôm được lại bị té nhào xuống đất.
Mạc Thanh Hàn đầu cũng không quay lại muốn bước đi, nữ nhân kia lại nhịn đau đứng dậy chạy đến kéo hắn lại. “Vương gia, đừng đi" “Hữ, bồn vương muốn đi người có thể giữ sao?" Hắn giật tay áo ra khiến nữ nhân kia lại té trêи mặt đất. “Vương gia, là ngài bước vào phòng của Nhu Nhi, nhìn thấy cơ thể của Nhu Nhi, bây giờ ngài đi thanh danh của Nhu Nhi biết làm sao." Hoàng Tuyết Nhu uất ức nói.
Đúng lúc này có người đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy tiểu thư nhà mình lõa thể ở cùng nam nhân nha hoàn kia hét lên chạy đi.
Hoàng Tuyết Nhu mỉm cười đắc ý, chỉ cần Sương Nhĩ đi gọi mọi người đến nhìn thấy cảnh tượng này thì Ngũ vương gia không thể không chịu trách nhiệm với nàng ta, lúc này nàng ta chỉ cần giữ Ngũ vương gia ở lại đến khi mọi người đến là được.
Nhưng mà Mạc Thanh Hàn khi nhìn thấy nha hoàn kia chạy đi chỉ lạnh lùng bước đi, Hoàng Tuyết Nhu nhào lên ôm chặt chân hắn, lúc này cơ thể hắn lại cảm thấy nóng rực, Hoàng Tuyết Nhu cũng cảm thấy cơ thể không ổn chỉ muốn dán thân thể vào nam nhân trước mặt.
Thấy nàng ta không chịu buông Mạc Thanh Hàn không thương hoa tiếc ngọc đã nàng ta ra, sau đó bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi tòa viện Ủy Long liên xuất hiện trước mặt hắn, Mạc Thanh Hàn hỏi: "Vương phi đâu?" "Ở Lăng Viện phía đông." Ủy Long trả lời. "Dẫn đường" Mạc Thanh Hàn khàn giọng nói.
Bên kia Hoàng Ngọc Nhi bị trải trêи giường, mắt bị bịt lại, miệng cũng bị nhét giẻ, nàng cọ quậy muốn muốn ngồi dậy thì nghe thấy tiếng mở cửa, Hoàng Ngọc Nhi ngừng lại động tác, lắng tai nghe. đến cạnh giường thì dừng lại, nhìn nữ nhân trêи giường trước tiên hắn lấy giẻ ra khỏi miệng nàng chưa kịp làm động tác tiếp theo đã nghe nàng hỏi: "Ai?"
Người kia đột nhiên dừng động tác, khỏe miệng lại giương cao hơn, có ý cười khẽ, không nghe thấy người kia trả lời, lại nghe thấy tiếng cười Hoàng Ngọc Nhi cảnh giác đề cao thanh âm nói: “Không cần biết người là ai, dám đụng vào lão nương, lão nương tuyệt đối sẽ không tha cho người."
Chết tiệt, nàng không cảnh giác liền bị người đánh ngất đưa vào chỗ này, còn bị trói tay bịt mắt, dù không thấy đối phương là ai nhưng nàng lại cảm giác được đối phương là nam tử, nàng bị trói không thể làm gì, điều này khiến nàng vô cùng tức giận.
Nghe được lời nói của nàng nam nhân lúc này mới lên tiếng: "Vậy sao, vương phi cũng thật cường hãn
Hoàng Ngọc Nhi nghe thấy giọng nói này, có chút nghi hoặc mở miệng: “Vương gia, là ngài sao?" Nàng vừa dứt lời miếng vải bịt mắt cũng được lấy ra một gương mặt tuấn tú xuất hiện trước mắt nàng, nhìn thấy khuôn mặt này nàng thở phào nhẹ nhõm, lại có chút tức giận trừng mắt với hắn. “Vương gia, sao ngài không lên tiếng, dọa ta sợ muốn chết"
Mạc Thanh Hàn lại đỡ nàng dậy, cởi trói ra cho nàng, thản nhiên nói: “Bổn vương chưa kịp lên tiếng người đã nói trước rồi, người nói bồn vương phải nói như thế nào ?
Nghe hắn nói thế nàng cười ngượng nói: "Ha ha, tá tường là kẻ côn đồ, biến thái nào muốn làm gì ta, cho nên mới nóng vội như vậy, phải rồi, mà sao ngài lại ở đây?"
Mạc Thanh Hàn lại không trả lời hơi thở có chút gấp gáp, lập tức đứng dậy rời khỏi giường. “Vương gia, ngài làm sao?" Hoàng Ngọc Nhi nhìn khuôn mặt đỏ bừng của hắn có chút lo lắng hỏi. “Bổn vương không sao, chúng ta đi thôi” Mạc Thanh Hàn kìm nén khó chịu trong lòng nói.
Hoàng Ngọc Nhi muốn đỡ hắn lại bị hắn hất tay ra, nàng nghi hoặc không hiểu, nàng nhìn bộ dáng của hắn có vẻ không khỏe cho lắm, nàng lại nói: "Hay ngài ngồi nghỉ một lát rồi đi." “Không cần, đi thôi." Mạc Thanh Hàn lạnh giọng nói, mi dược này mạnh hơn tưởng tượng của hắn, hắn đã cô dùng nội lực khống chế nhưng lúc này nhìn Hoàng Ngọc Nhi hắn lại có chút không chống đỡ được.
Chết tiệt, hắn phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này. "Vương gia, nước mang đến rồi." Bên ngoài giọng của Ủy Long đột nhiên vang lên.
Mạc Thanh Hàn nghe vậy giọng khàn đặc nói: "Mang vào."
Ủy Long vội vàng xách thùng nước vào, Mạc Thanh
Hàn lại nhìn Hoàng Ngọc Nhi nói: "Người ra ngoài trước đi.” Hoàng Ngọc Nhi có chút chân chủ, lại bị hắn lạnh giong quát: “Ra ngoài.
Nàng thấy hắn kìm nén không biết hắn bị làm sao nhưng vẫn đi ra.
Ở bên ngoài chờ, cách vài phút Ủy Long lại xách thùng nước đi vào, đến lần thứ năm Hoàng Ngọc Nhi không nhịn được nữa chặn Ủy Long lại hỏi: "Rốt cuộc vương gia bị làm sao?"
Hoàng Ngọc Nhi nhíu mày, nàng đã cắt đứt quan hệ với phủ Thái Ủy rồi, Ngô thị này còn muốn nói với nàng cái gì, dù sao nàng cũng không muốn gặp nàng ta liền từ chối: "Không gặp"
Nữ tỷ kia thầm nghĩ phu nhân đúng là liệu sự như thần biết Ngũ vương phi sẽ từ chối, nàng ta lại nói: “Vương phi, phu nhân nói chỗ phu nhân còn giữ di vật của Tôn di nương muốn đưa cho ngài
Tôn di nương? Nghe cái tên này Hoàng Ngọc Nhĩ lại nhớ lại, hình như là mẹ ruột của nguyên chủ, nàng suy nghĩ một chút rồi quay sang nói với Mạc Thanh
Hàn. "Vương gia, ta đến chỗ đại phu nhân một lát
Mạc Thanh Hàn không nói gì chỉ thoáng nhìn qua nha hoàn kia, nàng ta không khỏi run lên một cái.
Nha hoàn kia dẫn nàng đến một tòa viện rồi nói: "Vương phi, phu nhân bên trong đợi người." Hoàng Ngọc Nhi nghi hoặc nhìn tòa viện, đây không giống như tòa viện của đại phu nhân, nàng cảnh giác nhìn nha hoàn, hỏi: "Đây là chỗ nào?"
Nha hoàn kia lại bình tĩnh đáp: "Vương phi đây là viên cũ của Tôn di nương, người quên rồi sao?"
Viện cũ sao, đại phu nhân muốn gặp nàng sao lại gặp ở chỗ này, nàng quay sang nói: "Bốn vương phi không muốn gặp đại phu nhân nữa."
Nói xong nàng quay gót rời đi, nha hoàn kia ánh mắt trở nên hung tợn, theo sau Hoàng Ngọc Nhi, nàng cũng cảm nhận được đang muốn quay đầu lại đã bị đánh ngất.
Bên kia Mạc Thanh Hàn ngồi được một lúc thì nha hoàn kia chạy đến chỗ hắn nói Hoàng Ngọc Nhi bị ngất xỉu, Mạc Thanh Hàn nghe xong nhíu mày đi theo nha hoàn kia, đến một tòa viện nàng ta nói: “Vương gia, vương phi ở bên trong."
Nha hoàn kia nói xong rồi rời đi, Mạc Thanh Hàn bước vào lại không thấy ai, trong phòng lại người thấy một mùi hương nhàn nhạt, hắn liền cười lạnh muốn bước ra, lại nghe một tiếng ưm nhỏ phát ra trêи giường.
Mạc Thanh Hàn nghi hoặc bước tới giường, hắn nhìn thấy trêи giường có một nữ nhân đang nằm, y phục đã thoát hết lộ ra cơ thể thơm tho trắng trẻo, nữ nhân kia nhìn thấy hắn thì e thẹn mềm giọng kêu: "Vương gia, sao ngài lại ở đây?"
Nếu là nam nhân bình thường khác nhìn cảnh tượng này đã không nhịn được rồi nhưng Mạc Thanh Hàn khi nhìn thấy người trêи giường không phải Hoàng Ngọc Nhi liền lập tức lạnh mặt nói: “Vương phi đâu?" "Vương gia, ngài hỏi tử muội sao, tiểu nữ cũng không biết, tỉnh dậy tiểu nữ đã thấy ngài rồi, vương gia, ngài làm sao lại ở phòng tiểu nữ" Nữ nhân kia thút thít nói, nghề giọng có chút ủy khuất.
Mạc Thanh Hàn không thèm nhìn nữ tử trêи giường muốn rời đi lại bị nàng ta nhào tới muốn ôm lấy hắn nhưng không ôm được lại bị té nhào xuống đất.
Mạc Thanh Hàn đầu cũng không quay lại muốn bước đi, nữ nhân kia lại nhịn đau đứng dậy chạy đến kéo hắn lại. “Vương gia, đừng đi" “Hữ, bồn vương muốn đi người có thể giữ sao?" Hắn giật tay áo ra khiến nữ nhân kia lại té trêи mặt đất. “Vương gia, là ngài bước vào phòng của Nhu Nhi, nhìn thấy cơ thể của Nhu Nhi, bây giờ ngài đi thanh danh của Nhu Nhi biết làm sao." Hoàng Tuyết Nhu uất ức nói.
Đúng lúc này có người đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy tiểu thư nhà mình lõa thể ở cùng nam nhân nha hoàn kia hét lên chạy đi.
Hoàng Tuyết Nhu mỉm cười đắc ý, chỉ cần Sương Nhĩ đi gọi mọi người đến nhìn thấy cảnh tượng này thì Ngũ vương gia không thể không chịu trách nhiệm với nàng ta, lúc này nàng ta chỉ cần giữ Ngũ vương gia ở lại đến khi mọi người đến là được.
Nhưng mà Mạc Thanh Hàn khi nhìn thấy nha hoàn kia chạy đi chỉ lạnh lùng bước đi, Hoàng Tuyết Nhu nhào lên ôm chặt chân hắn, lúc này cơ thể hắn lại cảm thấy nóng rực, Hoàng Tuyết Nhu cũng cảm thấy cơ thể không ổn chỉ muốn dán thân thể vào nam nhân trước mặt.
Thấy nàng ta không chịu buông Mạc Thanh Hàn không thương hoa tiếc ngọc đã nàng ta ra, sau đó bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi tòa viện Ủy Long liên xuất hiện trước mặt hắn, Mạc Thanh Hàn hỏi: "Vương phi đâu?" "Ở Lăng Viện phía đông." Ủy Long trả lời. "Dẫn đường" Mạc Thanh Hàn khàn giọng nói.
Bên kia Hoàng Ngọc Nhi bị trải trêи giường, mắt bị bịt lại, miệng cũng bị nhét giẻ, nàng cọ quậy muốn muốn ngồi dậy thì nghe thấy tiếng mở cửa, Hoàng Ngọc Nhi ngừng lại động tác, lắng tai nghe. đến cạnh giường thì dừng lại, nhìn nữ nhân trêи giường trước tiên hắn lấy giẻ ra khỏi miệng nàng chưa kịp làm động tác tiếp theo đã nghe nàng hỏi: "Ai?"
Người kia đột nhiên dừng động tác, khỏe miệng lại giương cao hơn, có ý cười khẽ, không nghe thấy người kia trả lời, lại nghe thấy tiếng cười Hoàng Ngọc Nhi cảnh giác đề cao thanh âm nói: “Không cần biết người là ai, dám đụng vào lão nương, lão nương tuyệt đối sẽ không tha cho người."
Chết tiệt, nàng không cảnh giác liền bị người đánh ngất đưa vào chỗ này, còn bị trói tay bịt mắt, dù không thấy đối phương là ai nhưng nàng lại cảm giác được đối phương là nam tử, nàng bị trói không thể làm gì, điều này khiến nàng vô cùng tức giận.
Nghe được lời nói của nàng nam nhân lúc này mới lên tiếng: "Vậy sao, vương phi cũng thật cường hãn
Hoàng Ngọc Nhi nghe thấy giọng nói này, có chút nghi hoặc mở miệng: “Vương gia, là ngài sao?" Nàng vừa dứt lời miếng vải bịt mắt cũng được lấy ra một gương mặt tuấn tú xuất hiện trước mắt nàng, nhìn thấy khuôn mặt này nàng thở phào nhẹ nhõm, lại có chút tức giận trừng mắt với hắn. “Vương gia, sao ngài không lên tiếng, dọa ta sợ muốn chết"
Mạc Thanh Hàn lại đỡ nàng dậy, cởi trói ra cho nàng, thản nhiên nói: “Bổn vương chưa kịp lên tiếng người đã nói trước rồi, người nói bồn vương phải nói như thế nào ?
Nghe hắn nói thế nàng cười ngượng nói: "Ha ha, tá tường là kẻ côn đồ, biến thái nào muốn làm gì ta, cho nên mới nóng vội như vậy, phải rồi, mà sao ngài lại ở đây?"
Mạc Thanh Hàn lại không trả lời hơi thở có chút gấp gáp, lập tức đứng dậy rời khỏi giường. “Vương gia, ngài làm sao?" Hoàng Ngọc Nhi nhìn khuôn mặt đỏ bừng của hắn có chút lo lắng hỏi. “Bổn vương không sao, chúng ta đi thôi” Mạc Thanh Hàn kìm nén khó chịu trong lòng nói.
Hoàng Ngọc Nhi muốn đỡ hắn lại bị hắn hất tay ra, nàng nghi hoặc không hiểu, nàng nhìn bộ dáng của hắn có vẻ không khỏe cho lắm, nàng lại nói: "Hay ngài ngồi nghỉ một lát rồi đi." “Không cần, đi thôi." Mạc Thanh Hàn lạnh giọng nói, mi dược này mạnh hơn tưởng tượng của hắn, hắn đã cô dùng nội lực khống chế nhưng lúc này nhìn Hoàng Ngọc Nhi hắn lại có chút không chống đỡ được.
Chết tiệt, hắn phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này. "Vương gia, nước mang đến rồi." Bên ngoài giọng của Ủy Long đột nhiên vang lên.
Mạc Thanh Hàn nghe vậy giọng khàn đặc nói: "Mang vào."
Ủy Long vội vàng xách thùng nước vào, Mạc Thanh
Hàn lại nhìn Hoàng Ngọc Nhi nói: "Người ra ngoài trước đi.” Hoàng Ngọc Nhi có chút chân chủ, lại bị hắn lạnh giong quát: “Ra ngoài.
Nàng thấy hắn kìm nén không biết hắn bị làm sao nhưng vẫn đi ra.
Ở bên ngoài chờ, cách vài phút Ủy Long lại xách thùng nước đi vào, đến lần thứ năm Hoàng Ngọc Nhi không nhịn được nữa chặn Ủy Long lại hỏi: "Rốt cuộc vương gia bị làm sao?"