Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33: Hang động
Đến hang động Mạc Thanh Hàn liền đốt củi lên, trong hang động tối tăm liền có ánh sáng, Hoàng Ngọc Nhi xích lại gần đống lửa cho ấm đồng thời cũng cởi áo ngoài ra.
Mạc Thanh Hàn thấy nàng tự nhiên cởi y phục trước mặt hắn hẳn không vui nói: "Người sao không biết xấu hổ lại cởi áo trước mặt nam nhân như vậy?"
Hoàng Ngọc Nhi đang muốn cởi hài ra nghe hắn nói vậy lại nhìn hắn, khỏe môi nhếch lên một chút nói: “Ta cũng không phải cởi trước mặt nam nhân khác, ngài với ta là phu thê, ta cởi trước mặt ngài cũng có sao, hơn nữa ta cũng chỉ cởi áo ngoài cũng không phải thoát hết y phục, sao nào, ngài ngượng ngùng sao?" Nói xong nàng còn chớp mắt nhìn hắn, Mạc Thanh Hàn chỉ hừ nhẹ không lên tiếng, đợi nàng ấm lên một chút Mạc Thanh Hàn mới đem con gà lúc nãy hắn bắt được lên nướng.
Hoàng Ngọc Nhi thích thú nhìn hắn nướng, lại ngửi thấy mùi thơm thì chặc lưỡi nói: “Vương gia, kỹ thuật nướng của ngài không tệ nha." “Cũng không có gì đáng nói." Mạc Thanh Hàn chỉ nhàn nhạt trả lời nàng.
Hoàng Ngọc Nhi bĩu môi, nàng khen hắn hắn còn tỏ vẻ cái gì.
Lát sau gà chín Mạc Thanh Hàn xé một cái đùi đưa cho nàng, Hoàng Ngọc Nhi cầm lấy, lúc này nàng chỉ ăn không nói chuyện nữa, hai người xử lý xong một con gà Hoàng Ngọc Nhi lại đột nhiên hỏi hẳn. “Vương gia, tại sao ngài lại cứu ta, lúc đó nếu ngài thả dây ra sẽ đối phó được với tên kia, sao ngài lại không bo?"
Đây là điều mà nàng thắc mắc từ khi được cứu, hắn vốn đi có thể lựa chọn bỏ nàng nhưng hắn lại không làm thể, bọn họ mặc dù là phu thê nhưng lại không có tình cảm, bỏ nàng là chuyện vô cùng đơn giản.
Mạc Thanh Hàn liếc mắt nhìn nàng, điểm nhiên nói: “Lẽ nào người muốn bổn vương buông người?"
Hoàng Ngọc Nhi lắc đầu, mặc kệ hẳn vì sao cứu nàng nàng vẫn cảm kϊƈɦ hắn, “Vương gia cảm ơn ngài."
Trêи núi sau khi nhìn thấy vương gia vương phi rơi xuống vực Ủy Thiên đã chạy đi bầm bảo với Mạc
Thanh Vũ, mọi người nghe xong đều hoảng sợ, phân phó người xuống dưới đi tìm.
Lân Lâu Các đã phải đi một nửa tìm bốn canh giờ vẫn không thấy người, Mạc Thanh Vũ âm u lạnh lẽo nói: “Sống phải thấy người chết phải thấy xác, bằng mọi giá phải tìm được cho bồn vương."
Vương Thiên Tuyết sắc mặt lo lắng nhìn phu quân nhà mình: "Vũ, liệu bọn họ có khi nào... “Yên tâm, chưa tìm thấy người thì vẫn còn hy vọng.
Mạc Thanh Vũ an ủi nương tử. “Là thuộc hạ tắc trách không bảo vệ vương gia an toàn" Ủy Thiên cùng Phi Hồ đều quỳ xuống trước mặt Mạc Thanh Vũ, bọn họ chỉ thiếu chút nữa thôi có thể cứu được vương gia, đáng trách bọn họ đến quá
Mạc Thanh Vũ chỉ nhàn nhạt nói: “Đứng lên đi, tìm được ngũ đệ trước rồi nói."
Được Thắt vương ân xả bọn họ lập tức đứng dậy theo đội quân đi tìm. “Cũng không thể trách bọn họ, chỉ trách Thiên Điện quả tỉ bỉ, lại dùng kể này tách chúng ta ra, cũng tại ta quá sơ ý." Vương Thiên Tuyết căm hận nói, nàng lúc đó đã quá chủ quan, nếu không đề Lý ʍôиɠ và
Hoàng Ngọc Nhi đi mà trì hoãn thêm chút nữa có lẽ sẽ không trúng kể. “Đừng tự trách, không phải lỗi của nàng.”
Vương Tuấn Khải đã sắp xếp xong cho nương từ hàn đi tới chỗ hai người, lại áy náy nói: "Vương gia lỗi cũng một phần tại ta "Các người làm sao, lúc này không phải là lúc nhận lỗi, tìm được người mới quan trọng." Mạc Thanh Vũ lại lạnh lùng nói. "Đúng vậy, đại ca huynh không cần tự trách, huống chi lúc đó huynh còn vướng bận Lý Mộng cùng Linh
Linh, huynh cũng không thể bỏ mặc bọn họ." Vương nàng luôn trong tình cảm, cho nên lúc này mới tự
Thiên Tuyết cũng lên tiếng nói, người đại ca này của trách như vậy.
Lúc này có người đến bẩm báo: “Vương gia phát hiện dưới núi có một hồ nước." “Vũ, khẳng định bọn họ đã rơi xuống đó." Vương Thiên Tuyết vui mừng lên tiếng, như vậy ngũ ca có hy vọng còn sống. "Cho người men theo hồ nước đi tìm
Thiên Pháp vẫn luôn quan sát bọn họ, nghe vậy ánh mắt hắn trở nên hung ác rồi lập tức rời đi.
Trong hang động Mạc Thanh Hàn đã nhắm mắt dường thần, Hoàng Ngọc Nhi lại không ngủ được, nàng lại nhìn chăm chăm Mạc Thanh Hàn, dưới ánh giá khuôn mặt hắn mười trêи mười, cả khuôn mặt từ mắt đến miệng đều hoàn mỹ như vậy, ngay cả lông mi cũng rất dài, lại xem dáng người cũng rất được, lửa nam nhân này có một sức hút khó tả, nàng đánh một nam nhân đẹp đến chết người như thể hỏi sao nguyên chủ không mê hẳn. Ngay cả nàng lúc này nhìn hắn còn có chút rung động, nhưng ít nhất nàng còn chút ý chí, nam nhân này đã có người trong lòng, mặc dù nàng ta là hoa đã có chủ nhưng nam nhân này vẫn một mực thích nàng ta, nàng mới không mê muội đi thích nam nhân này, đau khổ sẽ là nàng, nàng mới không muốn giống nguyên chủ.
Mạc Thanh Hàn cảm nhận được ánh mắt của nàng chợt mở mắt ra, đối diện với ánh mắt của hắn Hoàng nơi thể này ta có chút khó ngủ, vương gia ngài cũng
Ngọc Nhi có chút giật mình lại có chút chột dạ. "Sao người còn không ngủ?"
Hoàng Ngọc Nhi có chút ngượng ngùng nói: "Ở một không ngủ được đi, hay là chúng ta nói chuyện đi “Người khẳng định muốn nói chuyện sao?" Mac
Thanh Hàn đột nhiên giảo hoạt nhìn nàng.
Hoàng Ngọc Nhi không biết ý đồ của hắn còn giật đầu lia lịa, âm thanh lành lạnh của Mạc Thanh Hàn lại vang lên. "Vậy nói cho bồn vương biết người là ai?"
Hoàng Ngọc Nhi chợt đơ người, lại bối rối cười gượng: "Vương gia nói gì ta không hiểu, chẳng phải ta là vương phi của người sao" “Người không giống trước kia, trước kia người không điểm đạm như bây giờ, cũng sẽ không xa cách bổn vương như vậy.
Thanh âm của hắn rất bình thân nhưng không hiểu sao nghe vào tai nàng lại có chút sắc bén. "Con người ai chẳng thay đổi, ta thay đổi thì có gì là " Nàng thật không biết có thể lấy lý do gì thoái thác, Mạc Thanh Hàn đây là đang nghi ngờ nàng, nàng không thể để lộ sơ hở. “Vậy sao, vậy người nói cho bổn vương biết vị bà bà mà người nói xuất hiện vào lúc người mấy tuổi?" Mạc Thanh Hàn nhìn khuôn mặt cổ tỏ ra bình tĩnh của nàng lại truy hỏi. “Cái đó khoảng tầm bảy tám tuổi gì đó." Hoàng Ngọc
Nhi chỉ nói đại, vị bà bà này là nàng bia ra, không hề tồn tại.
Mạc Thanh Hàn lúc này nhếch khóe miệng, “Nói dối, lúc nhỏ người không hề gặp một vị bà bà nào cả, nói thật đi người là ai?"
Hoàng Ngọc Nhi giật mình không nghĩ hắn lại điều tra nguyên chủ, nàng trong đầu chợt lóe rồi dõng dạc nói, “Ta có nói ta gặp ngoài đời sao, ta là gặp trong mơ" nàng xem hắn có thể điều tra giấc mơ của nàng không, Hoảng Ngọc Nhi có chút đắc ý, cảm thấy mình thật thông minh.
Mạc Thanh Hàn nhìn hết biểu cảm của nàng, lúc nàng nói đôi mắt có chút láo liên, đây là biểu hiện nàng nói dối, hắn biết có hội tiếp cũng chỉ nhận được lời nói dối của nàng, có điều không sao cả, hắn cũng có chút thu hoạch, biết được thân phận của nàng có vấn đề, về sau hắn lại điều tra thêm một chút, còn sợ không tìm ra sao. Thấy Mạc Thanh Hàn im lặng không nói, Hoàng Ngọc Nhi cũng không ngu ngốc lên tiếng, mặc kệ hắn có tin hay không cho dù hắn có điều tra thì thế nào, thân thể này của nguyên chủ là thật, chỉ khác mỗi linh hồn, hắn có thể điều tra được sao.
Mạc Thanh Hàn thấy nàng tự nhiên cởi y phục trước mặt hắn hẳn không vui nói: "Người sao không biết xấu hổ lại cởi áo trước mặt nam nhân như vậy?"
Hoàng Ngọc Nhi đang muốn cởi hài ra nghe hắn nói vậy lại nhìn hắn, khỏe môi nhếch lên một chút nói: “Ta cũng không phải cởi trước mặt nam nhân khác, ngài với ta là phu thê, ta cởi trước mặt ngài cũng có sao, hơn nữa ta cũng chỉ cởi áo ngoài cũng không phải thoát hết y phục, sao nào, ngài ngượng ngùng sao?" Nói xong nàng còn chớp mắt nhìn hắn, Mạc Thanh Hàn chỉ hừ nhẹ không lên tiếng, đợi nàng ấm lên một chút Mạc Thanh Hàn mới đem con gà lúc nãy hắn bắt được lên nướng.
Hoàng Ngọc Nhi thích thú nhìn hắn nướng, lại ngửi thấy mùi thơm thì chặc lưỡi nói: “Vương gia, kỹ thuật nướng của ngài không tệ nha." “Cũng không có gì đáng nói." Mạc Thanh Hàn chỉ nhàn nhạt trả lời nàng.
Hoàng Ngọc Nhi bĩu môi, nàng khen hắn hắn còn tỏ vẻ cái gì.
Lát sau gà chín Mạc Thanh Hàn xé một cái đùi đưa cho nàng, Hoàng Ngọc Nhi cầm lấy, lúc này nàng chỉ ăn không nói chuyện nữa, hai người xử lý xong một con gà Hoàng Ngọc Nhi lại đột nhiên hỏi hẳn. “Vương gia, tại sao ngài lại cứu ta, lúc đó nếu ngài thả dây ra sẽ đối phó được với tên kia, sao ngài lại không bo?"
Đây là điều mà nàng thắc mắc từ khi được cứu, hắn vốn đi có thể lựa chọn bỏ nàng nhưng hắn lại không làm thể, bọn họ mặc dù là phu thê nhưng lại không có tình cảm, bỏ nàng là chuyện vô cùng đơn giản.
Mạc Thanh Hàn liếc mắt nhìn nàng, điểm nhiên nói: “Lẽ nào người muốn bổn vương buông người?"
Hoàng Ngọc Nhi lắc đầu, mặc kệ hẳn vì sao cứu nàng nàng vẫn cảm kϊƈɦ hắn, “Vương gia cảm ơn ngài."
Trêи núi sau khi nhìn thấy vương gia vương phi rơi xuống vực Ủy Thiên đã chạy đi bầm bảo với Mạc
Thanh Vũ, mọi người nghe xong đều hoảng sợ, phân phó người xuống dưới đi tìm.
Lân Lâu Các đã phải đi một nửa tìm bốn canh giờ vẫn không thấy người, Mạc Thanh Vũ âm u lạnh lẽo nói: “Sống phải thấy người chết phải thấy xác, bằng mọi giá phải tìm được cho bồn vương."
Vương Thiên Tuyết sắc mặt lo lắng nhìn phu quân nhà mình: "Vũ, liệu bọn họ có khi nào... “Yên tâm, chưa tìm thấy người thì vẫn còn hy vọng.
Mạc Thanh Vũ an ủi nương tử. “Là thuộc hạ tắc trách không bảo vệ vương gia an toàn" Ủy Thiên cùng Phi Hồ đều quỳ xuống trước mặt Mạc Thanh Vũ, bọn họ chỉ thiếu chút nữa thôi có thể cứu được vương gia, đáng trách bọn họ đến quá
Mạc Thanh Vũ chỉ nhàn nhạt nói: “Đứng lên đi, tìm được ngũ đệ trước rồi nói."
Được Thắt vương ân xả bọn họ lập tức đứng dậy theo đội quân đi tìm. “Cũng không thể trách bọn họ, chỉ trách Thiên Điện quả tỉ bỉ, lại dùng kể này tách chúng ta ra, cũng tại ta quá sơ ý." Vương Thiên Tuyết căm hận nói, nàng lúc đó đã quá chủ quan, nếu không đề Lý ʍôиɠ và
Hoàng Ngọc Nhi đi mà trì hoãn thêm chút nữa có lẽ sẽ không trúng kể. “Đừng tự trách, không phải lỗi của nàng.”
Vương Tuấn Khải đã sắp xếp xong cho nương từ hàn đi tới chỗ hai người, lại áy náy nói: "Vương gia lỗi cũng một phần tại ta "Các người làm sao, lúc này không phải là lúc nhận lỗi, tìm được người mới quan trọng." Mạc Thanh Vũ lại lạnh lùng nói. "Đúng vậy, đại ca huynh không cần tự trách, huống chi lúc đó huynh còn vướng bận Lý Mộng cùng Linh
Linh, huynh cũng không thể bỏ mặc bọn họ." Vương nàng luôn trong tình cảm, cho nên lúc này mới tự
Thiên Tuyết cũng lên tiếng nói, người đại ca này của trách như vậy.
Lúc này có người đến bẩm báo: “Vương gia phát hiện dưới núi có một hồ nước." “Vũ, khẳng định bọn họ đã rơi xuống đó." Vương Thiên Tuyết vui mừng lên tiếng, như vậy ngũ ca có hy vọng còn sống. "Cho người men theo hồ nước đi tìm
Thiên Pháp vẫn luôn quan sát bọn họ, nghe vậy ánh mắt hắn trở nên hung ác rồi lập tức rời đi.
Trong hang động Mạc Thanh Hàn đã nhắm mắt dường thần, Hoàng Ngọc Nhi lại không ngủ được, nàng lại nhìn chăm chăm Mạc Thanh Hàn, dưới ánh giá khuôn mặt hắn mười trêи mười, cả khuôn mặt từ mắt đến miệng đều hoàn mỹ như vậy, ngay cả lông mi cũng rất dài, lại xem dáng người cũng rất được, lửa nam nhân này có một sức hút khó tả, nàng đánh một nam nhân đẹp đến chết người như thể hỏi sao nguyên chủ không mê hẳn. Ngay cả nàng lúc này nhìn hắn còn có chút rung động, nhưng ít nhất nàng còn chút ý chí, nam nhân này đã có người trong lòng, mặc dù nàng ta là hoa đã có chủ nhưng nam nhân này vẫn một mực thích nàng ta, nàng mới không mê muội đi thích nam nhân này, đau khổ sẽ là nàng, nàng mới không muốn giống nguyên chủ.
Mạc Thanh Hàn cảm nhận được ánh mắt của nàng chợt mở mắt ra, đối diện với ánh mắt của hắn Hoàng nơi thể này ta có chút khó ngủ, vương gia ngài cũng
Ngọc Nhi có chút giật mình lại có chút chột dạ. "Sao người còn không ngủ?"
Hoàng Ngọc Nhi có chút ngượng ngùng nói: "Ở một không ngủ được đi, hay là chúng ta nói chuyện đi “Người khẳng định muốn nói chuyện sao?" Mac
Thanh Hàn đột nhiên giảo hoạt nhìn nàng.
Hoàng Ngọc Nhi không biết ý đồ của hắn còn giật đầu lia lịa, âm thanh lành lạnh của Mạc Thanh Hàn lại vang lên. "Vậy nói cho bồn vương biết người là ai?"
Hoàng Ngọc Nhi chợt đơ người, lại bối rối cười gượng: "Vương gia nói gì ta không hiểu, chẳng phải ta là vương phi của người sao" “Người không giống trước kia, trước kia người không điểm đạm như bây giờ, cũng sẽ không xa cách bổn vương như vậy.
Thanh âm của hắn rất bình thân nhưng không hiểu sao nghe vào tai nàng lại có chút sắc bén. "Con người ai chẳng thay đổi, ta thay đổi thì có gì là " Nàng thật không biết có thể lấy lý do gì thoái thác, Mạc Thanh Hàn đây là đang nghi ngờ nàng, nàng không thể để lộ sơ hở. “Vậy sao, vậy người nói cho bổn vương biết vị bà bà mà người nói xuất hiện vào lúc người mấy tuổi?" Mạc Thanh Hàn nhìn khuôn mặt cổ tỏ ra bình tĩnh của nàng lại truy hỏi. “Cái đó khoảng tầm bảy tám tuổi gì đó." Hoàng Ngọc
Nhi chỉ nói đại, vị bà bà này là nàng bia ra, không hề tồn tại.
Mạc Thanh Hàn lúc này nhếch khóe miệng, “Nói dối, lúc nhỏ người không hề gặp một vị bà bà nào cả, nói thật đi người là ai?"
Hoàng Ngọc Nhi giật mình không nghĩ hắn lại điều tra nguyên chủ, nàng trong đầu chợt lóe rồi dõng dạc nói, “Ta có nói ta gặp ngoài đời sao, ta là gặp trong mơ" nàng xem hắn có thể điều tra giấc mơ của nàng không, Hoảng Ngọc Nhi có chút đắc ý, cảm thấy mình thật thông minh.
Mạc Thanh Hàn nhìn hết biểu cảm của nàng, lúc nàng nói đôi mắt có chút láo liên, đây là biểu hiện nàng nói dối, hắn biết có hội tiếp cũng chỉ nhận được lời nói dối của nàng, có điều không sao cả, hắn cũng có chút thu hoạch, biết được thân phận của nàng có vấn đề, về sau hắn lại điều tra thêm một chút, còn sợ không tìm ra sao. Thấy Mạc Thanh Hàn im lặng không nói, Hoàng Ngọc Nhi cũng không ngu ngốc lên tiếng, mặc kệ hắn có tin hay không cho dù hắn có điều tra thì thế nào, thân thể này của nguyên chủ là thật, chỉ khác mỗi linh hồn, hắn có thể điều tra được sao.