Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25: Cửu công chúa ghé thăm
Hoàng Ngọc Nhi nhìn viên đất trống bên ngoài, năng định để lại trồng hoa Tỷ Muội nhưng vẫn chưa thấy Oanh Nhi mang giống hoa tới, nàng nghĩ chắc tiểu có nương còn đang chăm sóc cho mẫu thân, không sao, nàng cũng không vội. “Ngũ tẩu, tẩu đang làm gì vậy?" Mạc Thanh Thanh đi đến Thanh Mai Viện lại thấy Hoàng Ngọc Nhi một thân quần áo lấm lem, tay còn đang dính đất, không biết nàng đang làm cái gì liền tò mò hỏi.
Hoàng Ngọc Nhi bị tiếng gọi làm cho giật mình, quay đầu lại mới thấy Mạc Thanh Thanh đang chăm chú nhìn mình, vị công chúa này sao lại đến đây, Tiểu Mai ở bên cạnh đã vội vàng quỳ xuống hành lễ với nàng. “Tham kiến công chúa" Mạc Thành Thành không để ý phát tay để nàng đứng dậy, lúc này Hoàng Ngọc Nhi mới lên tiếng. “Ta đang trồng hoa. “Trồng hoa sao, đây là việc của hạ nhân sao tẩu phải làm, lại nói Thanh Mai Viện thật vắng vẻ một người hầu cũng không có." Mạc Thanh Thanh có vẻ rất kinh ngạc, nàng từ nhỏ đến lớn chưa thấy vị vương phi nào lại chân lấm tay bùn như này, nha hoàn lại chỉ có một người, nhìn thất tẩu mà xem ít nhất cũng có đến bốn nha hoàn, mà ngũ tẩu này ngoài nha hoàn này ra cũng không có ai. "Ta rảnh rỗi không có gì làm nên kiếm việc làm thôi, hơn nữa trồng hoa cũng là một thú vui tao nhã.
Hoàng Ngọc Nhi không quan tâm việc này có phải của hạ nhân hay không nàng chỉ biết năng rất vui khi làm việc này.
Mạc Thanh Thanh lại bầu môi phản bác: "Có cái gì mà tao nhã, tầu xem y phục của tẩu cũng dơ hết rồi." Nói rồi nàng lại nhìn quản gia cau mày nói: "Các người, lại để vương phi làm những chuyện này sao?" Quản gia lúng túng không biết trả lời thế nào, cũng không phải bọn họ bắt vương phi làm nha, là vương phi tự làm mà, sao có thể trách hắn, lại nói, vị vương phi này từ lúc tỉnh dậy đúng là yên tĩnh hẳn cũng không nghĩ tới nàng lại làm chuyện này. “Người đừng trách hắn là ta thích làm thôi, đúng rồi người tới đây làm gì."
Hoàng Ngọc Nhi nhìn thấy vẻ mặt khó xử của quân gia nên lên tiếng giải vậy.
Mạc Thanh Thanh nghe nàng hỏi lại phần khích nói: “Lúc trước tẩu đã hứa sẽ dạy ta vài bài hát nên ta đến đây nhờ tẩu chỉ giáo."
Không ai biết dạo gần đây nàng phải tỏ ra ngoan ngoãn thế nào để được phụ hoàng đồng ý cho xuất cung, lần này đến nhất định phải học được mới thôi.
Thì ra là việc này, nàng cũng xém chút quên mất, vị công chúa này đúng là ham mê âm nhạc.
Hoàng Ngọc Nhi để công chúa ngôi chờ bên ngoài nàng lại đi vào trong đồi y phục, lúc ra đã là một bộ dáng sạch sẽ tươm tất.
Dường như Thập công chúa ngồi chờ đã lâu thấy nàng ra liền không chờ nổi, "Ngũ tẩu, tàu có bài gì hay, mau mau hát cho ta nghe, còn nửa nhớ phải chép lời cho ta
Thập công chúa đúng là hấp tấp, Hoàng Ngọc Nhi nhìn tuổi của vị công chúa này, nàng muốn hát một bài phù hợp với độ tuổi của nàng ấy nhưng lại nhất thời không nghĩ được bài gì. "Hay chúng ta ra ngoài đi dạo một vòng ta suy nghĩ bài phù hợp sẽ hát cho muội" Hoàng Ngọc Nhi để nghị.
Thập công chúa gật đầu đồng ý, hai người đi ra tới hoa viên, nhìn đôi bướm vờn quanh bay lượn nàng chợt nghĩ đến một bài hát rồi nói: "Công chúa ta nghĩ ra một bài hát. "Là gì tẩu mau hát ta nghe thử" Mạc Thanh Thanh phấn khích hồi, đôi mắt nhìn nàng vẻ chờ mong “Nhìn đôi bướm này ta nghĩ đến một câu chuyện, nàng kia vì muốn đi học mới giả dạng thành nam nhân, trêи đường đi gặp một thư sinh họ cùng nhau kết bải huynh đệ sau đó vào cùng một trường học, ở gần nhau lâu nàng kia nảy sinh tình cảm với thư sinh nhưng chàng thư sinh lại không biết nàng là nữ nhân, một thời gian sau nàng mới cho chàng biết mình là nữ nhân, hai người thề nguyên với nhau kết bải làm phu thế, nhưng ông trời trêu người không cho họ đến với nhau, nàng kia phải lấy con trai của một vị quan, thư sinh kia biết tương tư thành bệnh rồi chết, ngày đại hôn nàng kia biết tin chạy đến bên mộ thư sinh, ông trời dường như cảm động trước chuyện tình của họ, đã để họ biến thành đôi bướm cùng nhau bay lượn "Câu chuyện thật cảm động." Tiểu Mai cũng nữ tỷ của công chúa ở bên đồng thanh nói.
Thập công chúa nghe rất nhập tâm, sau đó thở dài nói: "Bọn họ không được ở bên nhau nhưng cũng biến thành đôi bướm cùng nhau bay lượn trêи bầu trời, ngũ tẩu câu chuyện được viết thành bà như thế nào tẩu mau hát nha.
Hoàng Ngọc Nhi nhìn Thập công chúa phấn khích quá mức mới cất giọng hát “Dù đến kiếp sau sẽ lại cùng ước hẹn nhưng kiếp này chỉ cần không oán không hận
Đừng hỏi duyên phận kiếp trước ta là ai, chỉ cần kiếp này được ở bên nàng ngày ngày tháng tháng
Ta nguyên cùng nàng làm lớp bùn trong băng tuyết, làm máu nhuộm đỏ chốn hồng trần
Ấm lạnh có nhau, vui buồn cùng san sẻ
Sớm chiều nương tựa vào nhau
Ta là bèo, năng là nước
Gặp gỡ rồi yêu nhau không phải là tội lỗi
Đất mãi khóc than, trời cứ tuôn dòng lệ
Vì nàng, nhuộm đỏ máu ta..." (Bài hát: Song Phi, Hà Nhuận Đông)
Hoàng Ngọc Nhi vừa hát vừa múa lượn, đàn bướm cũng vờn quanh nàng, một khung cảnh này lại đập vào mắt nam nhân đang đi tới.
Mạc Thanh Hàn ở trong phòng có chút bức bối nên muồn ra ngoài đi dạo, hắn bị thương cũng không đến mức không ra ngoài được, đi bên cạnh hắn còn có Ủy Thiên, Song Miêu đã đi sắc thuốc cho hắn còn Phi Hồ đã đi xem Ủy Long.
Nhìn cảnh kiều diễm trước mắt Mạc Thanh Hàn chợt dừng lại, hình ảnh kia khiến hắn không rời mắt được, nữ nhân vừa hát vừa múa ngay giữa vườn hoa, xung quanh đàn bướm bay lượn lờ làm tim hắn có chút rung động.
Hắn đã cố tách nàng ra khỏi tầm mắt cố tình nàng lại cử xuất hiện trước mặt hắn, Mạc Thanh Hàn đột nhiên có chút bực bản thân, hắn nằm chặt hai nằm đảm nhà ra hai chữ "Quay về "
Bên này Hoàng Ngọc Nhi hát xong một ca khúc Mạc
Thanh Thanh đã không nhịn nổi vỗ tay trầm trổ, “Ngũ tẩu, tẩu thật biết giấu tài, tẩu coi tẩu hát bướm cũng von quanh."
Được người khen Hoàng Ngọc Nhi cũng không tỏ vẻ chỉ nói: “Trêи người ta sức dầu thơm, dĩ nhiên sẽ thu hút ong bướm"
Mạc Thanh Thanh ngửi thử quả nhiên là vậy, hai mắt mở to lại không dấu được tò mò: "Ngũ tẩu, tẩu sức cái gì vậy, mùi này thật thơm nha, đây là mùi gì vậy
Trong cung hầu như người nào cũng sức dầu thơm nhưng nàng chưa thấy ai sức qua mùi này. "Là Oải Hương." Nàng rất thích mùi Oải Hương, hôm nó tình cờ phát hiện trong giỏ hoa của Oanh Nhi có một ít nàng mới nghĩ đến làm dầu thơm, số lượng rất ít nên mùi không được nồng nhưng vẫn thu hút được ong bướm. “Vậy sao, muội không biết hoa này, tẩu mua dầu thơm này ở đâu vậy có thể chỉ ta không." Mạc Thanh Thanh có vẻ đã thích mùi này, nhìn ngũ tẩu được ông bướm vờn quanh nàng cũng muốn được như ngũ tẩu. Hoàng Ngọc Nhi không nghĩ tiểu công chúa lại thích đến vậy, có chút ngượng ngùng nói: "Là ta tự làm." “Cái gì, tẩu làm sao, tẩu cũng biết làm dầu thơm sao?" Mạc Thanh Thanh vô cùng kinh ngạc, sao nàng lại không biết ngũ tầu còn biết làm cái này, hôm nay nếu nàng không đến đây khẳng định sẽ không biết ngũ tàu biết nhiều thứ như vậy.
Hoàng Ngọc Nhi bị tiếng gọi làm cho giật mình, quay đầu lại mới thấy Mạc Thanh Thanh đang chăm chú nhìn mình, vị công chúa này sao lại đến đây, Tiểu Mai ở bên cạnh đã vội vàng quỳ xuống hành lễ với nàng. “Tham kiến công chúa" Mạc Thành Thành không để ý phát tay để nàng đứng dậy, lúc này Hoàng Ngọc Nhi mới lên tiếng. “Ta đang trồng hoa. “Trồng hoa sao, đây là việc của hạ nhân sao tẩu phải làm, lại nói Thanh Mai Viện thật vắng vẻ một người hầu cũng không có." Mạc Thanh Thanh có vẻ rất kinh ngạc, nàng từ nhỏ đến lớn chưa thấy vị vương phi nào lại chân lấm tay bùn như này, nha hoàn lại chỉ có một người, nhìn thất tẩu mà xem ít nhất cũng có đến bốn nha hoàn, mà ngũ tẩu này ngoài nha hoàn này ra cũng không có ai. "Ta rảnh rỗi không có gì làm nên kiếm việc làm thôi, hơn nữa trồng hoa cũng là một thú vui tao nhã.
Hoàng Ngọc Nhi không quan tâm việc này có phải của hạ nhân hay không nàng chỉ biết năng rất vui khi làm việc này.
Mạc Thanh Thanh lại bầu môi phản bác: "Có cái gì mà tao nhã, tầu xem y phục của tẩu cũng dơ hết rồi." Nói rồi nàng lại nhìn quản gia cau mày nói: "Các người, lại để vương phi làm những chuyện này sao?" Quản gia lúng túng không biết trả lời thế nào, cũng không phải bọn họ bắt vương phi làm nha, là vương phi tự làm mà, sao có thể trách hắn, lại nói, vị vương phi này từ lúc tỉnh dậy đúng là yên tĩnh hẳn cũng không nghĩ tới nàng lại làm chuyện này. “Người đừng trách hắn là ta thích làm thôi, đúng rồi người tới đây làm gì."
Hoàng Ngọc Nhi nhìn thấy vẻ mặt khó xử của quân gia nên lên tiếng giải vậy.
Mạc Thanh Thanh nghe nàng hỏi lại phần khích nói: “Lúc trước tẩu đã hứa sẽ dạy ta vài bài hát nên ta đến đây nhờ tẩu chỉ giáo."
Không ai biết dạo gần đây nàng phải tỏ ra ngoan ngoãn thế nào để được phụ hoàng đồng ý cho xuất cung, lần này đến nhất định phải học được mới thôi.
Thì ra là việc này, nàng cũng xém chút quên mất, vị công chúa này đúng là ham mê âm nhạc.
Hoàng Ngọc Nhi để công chúa ngôi chờ bên ngoài nàng lại đi vào trong đồi y phục, lúc ra đã là một bộ dáng sạch sẽ tươm tất.
Dường như Thập công chúa ngồi chờ đã lâu thấy nàng ra liền không chờ nổi, "Ngũ tẩu, tàu có bài gì hay, mau mau hát cho ta nghe, còn nửa nhớ phải chép lời cho ta
Thập công chúa đúng là hấp tấp, Hoàng Ngọc Nhi nhìn tuổi của vị công chúa này, nàng muốn hát một bài phù hợp với độ tuổi của nàng ấy nhưng lại nhất thời không nghĩ được bài gì. "Hay chúng ta ra ngoài đi dạo một vòng ta suy nghĩ bài phù hợp sẽ hát cho muội" Hoàng Ngọc Nhi để nghị.
Thập công chúa gật đầu đồng ý, hai người đi ra tới hoa viên, nhìn đôi bướm vờn quanh bay lượn nàng chợt nghĩ đến một bài hát rồi nói: "Công chúa ta nghĩ ra một bài hát. "Là gì tẩu mau hát ta nghe thử" Mạc Thanh Thanh phấn khích hồi, đôi mắt nhìn nàng vẻ chờ mong “Nhìn đôi bướm này ta nghĩ đến một câu chuyện, nàng kia vì muốn đi học mới giả dạng thành nam nhân, trêи đường đi gặp một thư sinh họ cùng nhau kết bải huynh đệ sau đó vào cùng một trường học, ở gần nhau lâu nàng kia nảy sinh tình cảm với thư sinh nhưng chàng thư sinh lại không biết nàng là nữ nhân, một thời gian sau nàng mới cho chàng biết mình là nữ nhân, hai người thề nguyên với nhau kết bải làm phu thế, nhưng ông trời trêu người không cho họ đến với nhau, nàng kia phải lấy con trai của một vị quan, thư sinh kia biết tương tư thành bệnh rồi chết, ngày đại hôn nàng kia biết tin chạy đến bên mộ thư sinh, ông trời dường như cảm động trước chuyện tình của họ, đã để họ biến thành đôi bướm cùng nhau bay lượn "Câu chuyện thật cảm động." Tiểu Mai cũng nữ tỷ của công chúa ở bên đồng thanh nói.
Thập công chúa nghe rất nhập tâm, sau đó thở dài nói: "Bọn họ không được ở bên nhau nhưng cũng biến thành đôi bướm cùng nhau bay lượn trêи bầu trời, ngũ tẩu câu chuyện được viết thành bà như thế nào tẩu mau hát nha.
Hoàng Ngọc Nhi nhìn Thập công chúa phấn khích quá mức mới cất giọng hát “Dù đến kiếp sau sẽ lại cùng ước hẹn nhưng kiếp này chỉ cần không oán không hận
Đừng hỏi duyên phận kiếp trước ta là ai, chỉ cần kiếp này được ở bên nàng ngày ngày tháng tháng
Ta nguyên cùng nàng làm lớp bùn trong băng tuyết, làm máu nhuộm đỏ chốn hồng trần
Ấm lạnh có nhau, vui buồn cùng san sẻ
Sớm chiều nương tựa vào nhau
Ta là bèo, năng là nước
Gặp gỡ rồi yêu nhau không phải là tội lỗi
Đất mãi khóc than, trời cứ tuôn dòng lệ
Vì nàng, nhuộm đỏ máu ta..." (Bài hát: Song Phi, Hà Nhuận Đông)
Hoàng Ngọc Nhi vừa hát vừa múa lượn, đàn bướm cũng vờn quanh nàng, một khung cảnh này lại đập vào mắt nam nhân đang đi tới.
Mạc Thanh Hàn ở trong phòng có chút bức bối nên muồn ra ngoài đi dạo, hắn bị thương cũng không đến mức không ra ngoài được, đi bên cạnh hắn còn có Ủy Thiên, Song Miêu đã đi sắc thuốc cho hắn còn Phi Hồ đã đi xem Ủy Long.
Nhìn cảnh kiều diễm trước mắt Mạc Thanh Hàn chợt dừng lại, hình ảnh kia khiến hắn không rời mắt được, nữ nhân vừa hát vừa múa ngay giữa vườn hoa, xung quanh đàn bướm bay lượn lờ làm tim hắn có chút rung động.
Hắn đã cố tách nàng ra khỏi tầm mắt cố tình nàng lại cử xuất hiện trước mặt hắn, Mạc Thanh Hàn đột nhiên có chút bực bản thân, hắn nằm chặt hai nằm đảm nhà ra hai chữ "Quay về "
Bên này Hoàng Ngọc Nhi hát xong một ca khúc Mạc
Thanh Thanh đã không nhịn nổi vỗ tay trầm trổ, “Ngũ tẩu, tẩu thật biết giấu tài, tẩu coi tẩu hát bướm cũng von quanh."
Được người khen Hoàng Ngọc Nhi cũng không tỏ vẻ chỉ nói: “Trêи người ta sức dầu thơm, dĩ nhiên sẽ thu hút ong bướm"
Mạc Thanh Thanh ngửi thử quả nhiên là vậy, hai mắt mở to lại không dấu được tò mò: "Ngũ tẩu, tẩu sức cái gì vậy, mùi này thật thơm nha, đây là mùi gì vậy
Trong cung hầu như người nào cũng sức dầu thơm nhưng nàng chưa thấy ai sức qua mùi này. "Là Oải Hương." Nàng rất thích mùi Oải Hương, hôm nó tình cờ phát hiện trong giỏ hoa của Oanh Nhi có một ít nàng mới nghĩ đến làm dầu thơm, số lượng rất ít nên mùi không được nồng nhưng vẫn thu hút được ong bướm. “Vậy sao, muội không biết hoa này, tẩu mua dầu thơm này ở đâu vậy có thể chỉ ta không." Mạc Thanh Thanh có vẻ đã thích mùi này, nhìn ngũ tẩu được ông bướm vờn quanh nàng cũng muốn được như ngũ tẩu. Hoàng Ngọc Nhi không nghĩ tiểu công chúa lại thích đến vậy, có chút ngượng ngùng nói: "Là ta tự làm." “Cái gì, tẩu làm sao, tẩu cũng biết làm dầu thơm sao?" Mạc Thanh Thanh vô cùng kinh ngạc, sao nàng lại không biết ngũ tầu còn biết làm cái này, hôm nay nếu nàng không đến đây khẳng định sẽ không biết ngũ tàu biết nhiều thứ như vậy.