Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Để ăn được đưa lên đầy đủ, Hoàng Ngọc Nhi vừa rồi đã ăn no rồi nên bây giờ chỉ ăn mấy miếng liền dừng dua.
Mạc Thanh Hàn thấy thể không nhịn được hỏi: “Người sao lại ăn ít như vậy?" “Trước khi vào đây ta đã ăn rồi." Hoàng Ngọc Nhi trả lời như thường, nàng cũng không cho rằng hắn quan tâm minh, vốn dĩ nàng đã về phủ rồi lại bị gọi lên đây, còn phải xem phu quân mình liếc mắt đưa tình với người khác, số nàng thật khổ mà, cũng may nàng không phải là nguyên chủ, nhìn thấy thì nhìn thấy cũng chỉ cảm thấy bình thường, nếu là nguyên chủ không biết đã tức giận thành ra thế nào rồi.
Ra khỏi tửu lâu Mạc Thanh Hàn nhìn Hoàng Ngọc Nhi hỏi: "Người đi bằng gì?" "Chúng ta đi bộ.
Mạc Thanh Hàn nhíu mày đánh đề nàng đi chung nên lúc này Hoàng Ngọc Nhi lại được vinh hạnh ngồi chung xe ngựa với hắn.
Trong xe không ai nói với ai câu gì, vì quá mệt mỏi
Hoàng Ngọc Nhi liền tựa vào thành xe nhắm mắt ngủ.
Xe ngựa đang đi thì đột ngột dừng lại khiến Hoàng
Ngọc Nhi đang mơ màng thân thể bỗng chốc lắc lư ngã nhào vào lòng Mạc Thanh Hàn, nàng muốn đứng dậy lại bị hắn đè lại. "Xảy ra chuyện gì?” Mạc Thanh Hàn âm trầm hỏi.
Ủy Long chưa kịp nói đã có người lên tiếng, “Ngũ vương gia, lâu ngày không gặp."
Nghe giọng Mạc Thanh Hàn chợt cười lạnh, hắn biết người tới là ai, "Các người tìm bồn vương có chuyện gì?" “Ngũ vương gia đúng là bình tĩnh, hôm nay bọn ta đến đương nhiên là lấy mạng người rồi." Lại một giọng nói khác vang lên.
Thẩm Diệu nghe hai giọng nói này như tu la vậy khiến nàng có chút rùng mình, Mạc Thanh Hàn cũng cảm nhận được phản ứng của nàng nhưng vẫn chưa nói gi.
Lúc trước vì cứu Thiên Tuyết hắn sơ xuất bị trong thương còn chưa khỏi, bọn họ lại lợi dụng thời cơ này truy sát hắn, được lắm, nghĩ hắn bị thương sẽ không làm gì được sao, cũng quá ngây thơ “Muốn lấy mạng bổn vương còn phải xem các người có năng lực đó không đã" Mạc Thanh Hàn lạnh giọng lên tiếng.
Hoàng Ngọc Nhi nghe thấy Mạc Thanh Hàn nói tự tin như vậy trong lòng cũng đỡ sợ, lại kéo áo hắn muốn nói gì đó thì hắn đã lên tiếng: "Người ngồi yên trong xe đừng lên tiếng "
Mạc Thanh Hàn vừa nói xong bên ngoài đã nghe thấy tiếng chém giết, hình như không chỉ có hai tên mà rất nhiều tên, Hoàng Ngọc Nhi có chút sợ hãi nép đến bên người Mạc Thanh Hàn, hắn có chút né tránh. “Người ngồi yên, đừng nhúc nhích" “Ngài không hỗ trợ sao, một mình Ủy Long ổn chứ" Hoàng Ngọc Nhi không biết tình hình bên ngoài thế nào nhưng một mình đấu với nhiều người hẳn là không dễ dàng. “Chỉ là bọn nhãi nhép Ủy Long có thể ứng phó được Nếu hai tên kia không ra tay Ủy Long vẫn có thể chống đỡ
Bên ngoài chiến đấu có vẻ kịch liệt, Hoàng Ngọc Nhi cảm thấy hôm nay mình ra đường cũng quá xui xẻo, lúc về còn gặp phải thích khách, nàng chỉ coi cảnh giữa đường gặp người trong lòng của phu quân mình, này qua phim ảnh cũng chưa gặp bao giờ nên mới căng thẳng như vậy.
Mà lúc này Ủy Long ở bên ngoài lại hô lên: "Vương gia, cẩn thận. Một mũi tên từ ngoài nhanh chóng bắn vào trong xe người nhưng Mạc Thanh Hàn nhanh tay bắt kịp, lập tức cầm mũi tên phi ngược ra ngoài, chỉ nghe một tiếng "A"
Sự việc diễn ra nhanh chóng Hoàng Ngọc Nhĩ ở trong lòng Mạc Thanh Hàn không hay biết gì chỉ nghe hắn hừ nhẹ một tiếng.
Nhưng còn chưa kết thúc, mười mấy mũi tên ở bên ngoài đồng loạt nhắm vào xe ngựa, Ủy Long không kịp làm gì chỉ vội la lên: "Vương gia, mau rời khỏi xe."
Vừa nói hắn vừa kịp thời chạy tới cứu Tiểu Mai khỏi một mũi tên đang bắn tới.
Mạc Thanh Hàn ngôi trong xe ngựa nhanh như chớp ôm lấy Hoàng Ngọc Nhi bay ra khỏi nóc xe, ngay lúc này mười mũi tên từ bốn phương tám hướng bay vào trong xe ngựa, trong đó có hai mũi tên uy lực rất lớn.
Xoay một vòng trêи không trung Mạc Thanh Hàn từ từ tiếp đất rồi nhìn lên trêи đỉnh nhà. "Vì muốn giết bổn vương mà Thiên Điện lại phải Thiên Diện Song Sát tới, đúng là ưu ái bồn vương."
Lúc trước Phi Hổ đã điều tra được người cứu Mạc Thanh Liêm chính là người của Thiên Điện, hắn nghĩ có khi nào kẻ đứng sau Thiên Điện lại là Mạc Thanh Liêm? Trong lúc này lại nghe tin Thiên Tuyết bị Thiên Điện bắt đi mà kẻ bắt lại là Thiên Diện Song Sát. Hắn và Mạc Thanh Vũ biết tin nhanh chóng chạy đến núi Uyên Minh.
Đến nơi lại bị một đám người bao vây, lúc tiêu diệt gần hết đám người này Thiên Diện Song Sát lại đưa Thiên Tuyết ra uy hϊế͙p͙ khiến bọn họ phải dừng tay. Cũng không phải hắn và Mạc Thanh Vũ không đối phó được Thiên Diện Song Sát mà vì trong tay bạn chúng đang giữ Thiên Tuyết, bọn họ không thể mạnh động, trong lúc đối phó với Thiên Pháp bắn phân tâm bị Thiên Pháp đánh một trường trong thương. Hai bên chiến đấu quyết liệt cũng may Trần Minh mang viện quân đến kịp thời mới cứu được Thiên Tuyết. “Ngũ vương gia cuối cùng cũng ra tay rồi sao." Thiên
Pháp thấy Mạc Thanh Hàn đứng đối diện mình cười tả lên tiếng. “Ngũ vương gia còn điều gì trăn trối người cứ nói ra ta nhất định chuyển lời đến Thất vương gia, chi tiếc mỹ nhân, à không, Ngũ vương phi xinh đẹp như này mà phải bồi táng cho người, quả thật đáng tiếc." Thiên Thủ đeo mặt nạ trắng chặc lười nói trong tay hắn còn cầm một chiếc roi bạc, tuy nhìn rất thanh mành nhưng một roi quất đến sẽ khiến người đau đón quằn quại. "Mạng của bồn vương, người còn chưa đủ tư cách lấy." Hắn tuy bị trọng thương nhưng đối phó với hai tên này vẫn có thể chỉ là
Mạc Thanh Hàn liếc nhìn Hoàng Ngọc Nhi, mang theo nàng có chút vướng bận tay chân. "Nghe nói Ngũ vương phi yêu say đắm Ngũ vương gia nhưng chỉ tiếc thϊế͙p͙ có lòng nhưng quân vô ý, vậy thì hôm nay ta sẽ giúp Ngũ vương phi một chút, để hai người chết chúng, xuống dưới địa ngục có người bầu bạn, coi như cũng thỏa nguyện ước cho Ngũ vương phi."
Thiên Pháp vừa dứt lời khỏe môi của Hoàng Ngọc Nhi có chút run rẩy, ai bảo nàng yêu say đắm tên này, là nguyên chủ chứ không phải nàng. không biết lấy đâu ra can đảm Hoàng Ngọc Nhi mở miệng nói: “Mạng của bổn vương phi cũng không phải ai muốn lấy thì lấy
Nàng ít nhiều gì cũng có đai đen nhất đẳng
Taekwondo, ngoài nội lực và khinh công không có ra nàng coi như cũng có chút võ vẽ, đánh không lại hai người này nhưng cũng không kéo chân sau.
Lời nàng nói ra khiến mọi người có mặt ở đây chợt sửng sốt, bỏng Thiên Thủ cười lớn nói: "Ngũ vương phi dám mạnh miệng như vậy, xem ra là ta coi thường người." Thiên Thủ tuy nói vậy nhưng trong lời nói cũng không giấu được sự mỉa mai. “Là người coi thường phu quân nhà ta, có phu quân ta ở đây, các người đầu lại chàng trước rồi hãy nói đến chuyện lấy mạng của ta." Nói rồi Hoàng Ngọc Nhi làm bộ dạng đáng thương ngước mắt lên nói với Mạc Thanh Hàn "Vương gia, vi thể tin tưởng chàng a tính mạng của vị thế đánh trông cậy vào chàng rồi." Mạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn nàng cánh tay dùng lực xiết chặt nặng hơn nói: "Vậy thì ta sẽ dùng người làm bia đỡ lúc cần thiết "Haha, Ngũ vương phi xem ra người đặt niềm tin sai chỗ rồi" Thiên Thủ khoanh tay trước ngực vui vẻ nói “Bởt nói nhằm, mau động thủ đi." Mạc Thanh Hàn không còn nhẫn nại nữa lạnh giọng lên tiếng.
Mạc Thanh Hàn thấy thể không nhịn được hỏi: “Người sao lại ăn ít như vậy?" “Trước khi vào đây ta đã ăn rồi." Hoàng Ngọc Nhi trả lời như thường, nàng cũng không cho rằng hắn quan tâm minh, vốn dĩ nàng đã về phủ rồi lại bị gọi lên đây, còn phải xem phu quân mình liếc mắt đưa tình với người khác, số nàng thật khổ mà, cũng may nàng không phải là nguyên chủ, nhìn thấy thì nhìn thấy cũng chỉ cảm thấy bình thường, nếu là nguyên chủ không biết đã tức giận thành ra thế nào rồi.
Ra khỏi tửu lâu Mạc Thanh Hàn nhìn Hoàng Ngọc Nhi hỏi: "Người đi bằng gì?" "Chúng ta đi bộ.
Mạc Thanh Hàn nhíu mày đánh đề nàng đi chung nên lúc này Hoàng Ngọc Nhi lại được vinh hạnh ngồi chung xe ngựa với hắn.
Trong xe không ai nói với ai câu gì, vì quá mệt mỏi
Hoàng Ngọc Nhi liền tựa vào thành xe nhắm mắt ngủ.
Xe ngựa đang đi thì đột ngột dừng lại khiến Hoàng
Ngọc Nhi đang mơ màng thân thể bỗng chốc lắc lư ngã nhào vào lòng Mạc Thanh Hàn, nàng muốn đứng dậy lại bị hắn đè lại. "Xảy ra chuyện gì?” Mạc Thanh Hàn âm trầm hỏi.
Ủy Long chưa kịp nói đã có người lên tiếng, “Ngũ vương gia, lâu ngày không gặp."
Nghe giọng Mạc Thanh Hàn chợt cười lạnh, hắn biết người tới là ai, "Các người tìm bồn vương có chuyện gì?" “Ngũ vương gia đúng là bình tĩnh, hôm nay bọn ta đến đương nhiên là lấy mạng người rồi." Lại một giọng nói khác vang lên.
Thẩm Diệu nghe hai giọng nói này như tu la vậy khiến nàng có chút rùng mình, Mạc Thanh Hàn cũng cảm nhận được phản ứng của nàng nhưng vẫn chưa nói gi.
Lúc trước vì cứu Thiên Tuyết hắn sơ xuất bị trong thương còn chưa khỏi, bọn họ lại lợi dụng thời cơ này truy sát hắn, được lắm, nghĩ hắn bị thương sẽ không làm gì được sao, cũng quá ngây thơ “Muốn lấy mạng bổn vương còn phải xem các người có năng lực đó không đã" Mạc Thanh Hàn lạnh giọng lên tiếng.
Hoàng Ngọc Nhi nghe thấy Mạc Thanh Hàn nói tự tin như vậy trong lòng cũng đỡ sợ, lại kéo áo hắn muốn nói gì đó thì hắn đã lên tiếng: "Người ngồi yên trong xe đừng lên tiếng "
Mạc Thanh Hàn vừa nói xong bên ngoài đã nghe thấy tiếng chém giết, hình như không chỉ có hai tên mà rất nhiều tên, Hoàng Ngọc Nhi có chút sợ hãi nép đến bên người Mạc Thanh Hàn, hắn có chút né tránh. “Người ngồi yên, đừng nhúc nhích" “Ngài không hỗ trợ sao, một mình Ủy Long ổn chứ" Hoàng Ngọc Nhi không biết tình hình bên ngoài thế nào nhưng một mình đấu với nhiều người hẳn là không dễ dàng. “Chỉ là bọn nhãi nhép Ủy Long có thể ứng phó được Nếu hai tên kia không ra tay Ủy Long vẫn có thể chống đỡ
Bên ngoài chiến đấu có vẻ kịch liệt, Hoàng Ngọc Nhi cảm thấy hôm nay mình ra đường cũng quá xui xẻo, lúc về còn gặp phải thích khách, nàng chỉ coi cảnh giữa đường gặp người trong lòng của phu quân mình, này qua phim ảnh cũng chưa gặp bao giờ nên mới căng thẳng như vậy.
Mà lúc này Ủy Long ở bên ngoài lại hô lên: "Vương gia, cẩn thận. Một mũi tên từ ngoài nhanh chóng bắn vào trong xe người nhưng Mạc Thanh Hàn nhanh tay bắt kịp, lập tức cầm mũi tên phi ngược ra ngoài, chỉ nghe một tiếng "A"
Sự việc diễn ra nhanh chóng Hoàng Ngọc Nhĩ ở trong lòng Mạc Thanh Hàn không hay biết gì chỉ nghe hắn hừ nhẹ một tiếng.
Nhưng còn chưa kết thúc, mười mấy mũi tên ở bên ngoài đồng loạt nhắm vào xe ngựa, Ủy Long không kịp làm gì chỉ vội la lên: "Vương gia, mau rời khỏi xe."
Vừa nói hắn vừa kịp thời chạy tới cứu Tiểu Mai khỏi một mũi tên đang bắn tới.
Mạc Thanh Hàn ngôi trong xe ngựa nhanh như chớp ôm lấy Hoàng Ngọc Nhi bay ra khỏi nóc xe, ngay lúc này mười mũi tên từ bốn phương tám hướng bay vào trong xe ngựa, trong đó có hai mũi tên uy lực rất lớn.
Xoay một vòng trêи không trung Mạc Thanh Hàn từ từ tiếp đất rồi nhìn lên trêи đỉnh nhà. "Vì muốn giết bổn vương mà Thiên Điện lại phải Thiên Diện Song Sát tới, đúng là ưu ái bồn vương."
Lúc trước Phi Hổ đã điều tra được người cứu Mạc Thanh Liêm chính là người của Thiên Điện, hắn nghĩ có khi nào kẻ đứng sau Thiên Điện lại là Mạc Thanh Liêm? Trong lúc này lại nghe tin Thiên Tuyết bị Thiên Điện bắt đi mà kẻ bắt lại là Thiên Diện Song Sát. Hắn và Mạc Thanh Vũ biết tin nhanh chóng chạy đến núi Uyên Minh.
Đến nơi lại bị một đám người bao vây, lúc tiêu diệt gần hết đám người này Thiên Diện Song Sát lại đưa Thiên Tuyết ra uy hϊế͙p͙ khiến bọn họ phải dừng tay. Cũng không phải hắn và Mạc Thanh Vũ không đối phó được Thiên Diện Song Sát mà vì trong tay bạn chúng đang giữ Thiên Tuyết, bọn họ không thể mạnh động, trong lúc đối phó với Thiên Pháp bắn phân tâm bị Thiên Pháp đánh một trường trong thương. Hai bên chiến đấu quyết liệt cũng may Trần Minh mang viện quân đến kịp thời mới cứu được Thiên Tuyết. “Ngũ vương gia cuối cùng cũng ra tay rồi sao." Thiên
Pháp thấy Mạc Thanh Hàn đứng đối diện mình cười tả lên tiếng. “Ngũ vương gia còn điều gì trăn trối người cứ nói ra ta nhất định chuyển lời đến Thất vương gia, chi tiếc mỹ nhân, à không, Ngũ vương phi xinh đẹp như này mà phải bồi táng cho người, quả thật đáng tiếc." Thiên Thủ đeo mặt nạ trắng chặc lười nói trong tay hắn còn cầm một chiếc roi bạc, tuy nhìn rất thanh mành nhưng một roi quất đến sẽ khiến người đau đón quằn quại. "Mạng của bồn vương, người còn chưa đủ tư cách lấy." Hắn tuy bị trọng thương nhưng đối phó với hai tên này vẫn có thể chỉ là
Mạc Thanh Hàn liếc nhìn Hoàng Ngọc Nhi, mang theo nàng có chút vướng bận tay chân. "Nghe nói Ngũ vương phi yêu say đắm Ngũ vương gia nhưng chỉ tiếc thϊế͙p͙ có lòng nhưng quân vô ý, vậy thì hôm nay ta sẽ giúp Ngũ vương phi một chút, để hai người chết chúng, xuống dưới địa ngục có người bầu bạn, coi như cũng thỏa nguyện ước cho Ngũ vương phi."
Thiên Pháp vừa dứt lời khỏe môi của Hoàng Ngọc Nhi có chút run rẩy, ai bảo nàng yêu say đắm tên này, là nguyên chủ chứ không phải nàng. không biết lấy đâu ra can đảm Hoàng Ngọc Nhi mở miệng nói: “Mạng của bổn vương phi cũng không phải ai muốn lấy thì lấy
Nàng ít nhiều gì cũng có đai đen nhất đẳng
Taekwondo, ngoài nội lực và khinh công không có ra nàng coi như cũng có chút võ vẽ, đánh không lại hai người này nhưng cũng không kéo chân sau.
Lời nàng nói ra khiến mọi người có mặt ở đây chợt sửng sốt, bỏng Thiên Thủ cười lớn nói: "Ngũ vương phi dám mạnh miệng như vậy, xem ra là ta coi thường người." Thiên Thủ tuy nói vậy nhưng trong lời nói cũng không giấu được sự mỉa mai. “Là người coi thường phu quân nhà ta, có phu quân ta ở đây, các người đầu lại chàng trước rồi hãy nói đến chuyện lấy mạng của ta." Nói rồi Hoàng Ngọc Nhi làm bộ dạng đáng thương ngước mắt lên nói với Mạc Thanh Hàn "Vương gia, vi thể tin tưởng chàng a tính mạng của vị thế đánh trông cậy vào chàng rồi." Mạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn nàng cánh tay dùng lực xiết chặt nặng hơn nói: "Vậy thì ta sẽ dùng người làm bia đỡ lúc cần thiết "Haha, Ngũ vương phi xem ra người đặt niềm tin sai chỗ rồi" Thiên Thủ khoanh tay trước ngực vui vẻ nói “Bởt nói nhằm, mau động thủ đi." Mạc Thanh Hàn không còn nhẫn nại nữa lạnh giọng lên tiếng.