Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Hoàng Ngọc Nhì đi qua đi lại trước thư phòng, lâu lâu lại ngô nhìn cảnh cửa nhưng vẫn không thấy bên trong có động tĩnh gì, hai thị vệ gác cửa luôn chăm chăm nhìn nàng như thể sợ nàng sẽ xông vô bất cứ lúc nào. “Thị vệ ca ca người bên trong là ai vậy?" Buồn chán không có gì làm Hoàng Ngọc Nhi lại bắt chuyện với hai thị vệ.
Một thị vệ lên tiếng nói: "Là đại công từ tướng quân phủ.
Mạc Thanh Hàn đang thương nghị với đại công từ tướng quân phủ sao, lẽ nào là vì chuyện của Hoàng Văn Phi, nghĩ vậy đối mắt của Hoàng Ngọc Nhị lóe sáng, hiệu suất làm việc của nam nhân này cũng nhanh quá rồi, hôm qua nàng mới nói hôm nay hắn đã thực hiện,
Đang chìm đóng trong suy nghĩ thì của thủ phòng mở ra, bên trong có hai nam nhân đi ra, đi đầu là Mạc Thanh Hàn, người phía sau là Trần Minh.
Hoàng Ngọc Nhi thấy Mạc Thanh Hàn đi ra vui mừng chạy tới chỗ hắn nhưng chưa kịp đến gần đã bị hai thanh kiểm vắt chéo ngang chặn lại, nàng đứng lại nhìn hai tên thị vệ, rõ ràng người đã đứng ngay trước mặt bọn họ còn chặn nàng làm gì.
Hoàng Ngọc Nhi đưa đôi mắt ai oán nhìn Mạc Thanh
Hàn, "Vương gia, vị thế cũng không phải đến ám sát chàng, chàng xem bọn họ."
Thật quá đáng! Hoàng Ngọc Nhi nhìn hai tên thị về như muốn nói các người còn không bỏ kiếm xuống, ta cũng không ăn thịt vương gia của các người nhưng đáng tiếc hai tên thị vệ vẫn giữ nguyên tư thế.
Mạc Thanh Hàn nhìn thấy Hoàng Ngọc Nhi thì có chút bất ngờ, kể từ lúc xin hắn đến phủ Thái Ủy đây là lần thứ hai nàng đến tìm hắn. Lại nghe nàng nói thể hắn cảm giác có chút quái dị, họ nhẹ hai tiếng nói. “Người đến đây làm gì?" “Còn không phải người ta nhớ chàng muốn đến gặp chàng sao, vậy mà lại bị thị vệ của chàng chặn lại, vương gia dù gì chúng ta cũng là phụ thể, chàng cũng không thể đối xử với người ta như vậy." Hoàng Ngọc Nhi làm ra về đáng thương, giọng nói lại rũng niu, nghe vào khiến máy nam nhân ở đây rơn cả người.
Trần Minh nhìn vị vương phi trước mặt có chút nghiên ngẫm, lúc nãy vương gia bàn bạc với hắn muốn hắn tìm cách khiến phụ thân bỏ qua cho Hoàng Văn Phi, hằn nghe có chút khó hiểu, từ trước đến nay vương gia công từ phân minh sao lại dễ dàng tha cho kẻ có tội như vậy, hắn hỏi nguyên do vương gia chỉ nói là chuyện riêng không phải là vì vị vương phi trước mặt này chứ
Hắn nhìn nàng cũng không có gì đặc biệt, nhan sắc tầm thường, ăn nói nũng nịu, ở nhà cha hắn có đến bay thị thϊế͙p͙, người nào cũng ông ẹo nũng nịu, hắn nghe nhiều cũng quen, nhìn nàng cũng chẳng khác các nàng bao nhiêu, vương gia sao có thể vì nữ nhân như vậy mà phải nguyên tắc chưa kể người vương gia thích là Thiên Tuyết.
Nghĩ đến Thiên Tuyết hắn lại cảm thấy tim có chút nhói, liền nói: “Vương gia, tại hạ xin cáo lui trước."
Mạc Thanh Hàn gật đầu để hắn đi, lúc này mới để Hoàng Ngọc Nhi đi vào.
Lúc Trần Minh đi qua chỗ nàng hắn khế hừ nhẹ một tiếng nhưng Hoàng Ngọc Nhi vẫn nghe thấy, nàng có chút khó hiểu lẽ nào nam nhân này lại có thành kiến với nàng lúc nhìn nàng ánh mắt của hắn cứ săm soi đủ kiểu, nàng không thích ảnh mắt này của hắn. “Còn không vào" Giọng nói của Mạc Thanh Hàn vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng, thôi, mặc kê nam nhân kia, người trước mặt này mới đáng nói
Hoàng Ngọc Nhi nhanh chóng theo hắn đi vào.
Lần trước vào Hàn Xá Cư lần này là thư phòng, đúng là có những trải nghiệm khác nhau, thư phòng dường như sáng sủa hơn một chút, ánh sáng dung hòa đây đủ, trêи tường còn treo mấy bức tranh, Hoàng Ngọc Nhi nhìn thấy có một bức tranh trông khá quen mắt muốn lại gần xem thì bị giọng nói lạnh băng của Mạc Thanh Hàn làm cho giật mình, không dám nước tiếp nữa. “Có gì thì nói, thư phòng không phải nơi người có thể nhìn lung tung.
Hữ, nàng cũng chỉ xem một bức tranh thôi, hắn có cần tức giận như vậy không, Hoàng Ngọc Nhi cảm thấy nam nhân này chuyện gì cũng có thể tức giận, tính cách có chút nóng này. “Vương gia ta đến trước là trà áo cho ngài, sau muốn cầu xin ngài một chuyện "
Nói rồi Hoàng Ngọc Nhi đưa áo cho hắn, Mạc Thanh Hàn nhận lấy lại không nói gì, cầm tách trà lên uống, sau đó mới nhìn nàng nhàn nhạt nói. “Gần đây người đúng là có nhiều chuyện cầu xin bồn vương, nói đi lại là chuyện gì?" không hiểu sao hắn lại đề nàng vào thư phòng, bình thường hắn đã sai người đuổi nàng đi rồi, lần này đúng là quá kỳ lạ, hắn cũng không hiểu rõ tâm tình của mình, dường như gần đây cảm xúc của hắn có chút thay đổi, mà toàn liên quan đến năng.
Thấy hắn đã lên tiếng Hoàng Ngọc Nhi thờ nhẹ một hơi lấy bình tĩnh trước khi nói, người nam nhân này mỗi khi đến gần hắn là nàng cảm thấy có một cỗ áp lực đè nặng, trêи người hắn dường như tỏa ra một hơi thờ lạnh lẽo khiến người ta không dám đến gần. “Vương gia có thể châm chước cho ta ra ngoài một hôm được không, ta chỉ mua chút đồ, tuyệt đối không gây chuyện. Đáng lẽ nàng muốn xin hắn bãi bỏ lệnh cấm túc nhưng nhìn nam nhân này nàng lại không dám mở miệng nói, cuối cùng đổi lại thành xin ra ngoài một hôm.
Mạc Thanh Hàn nhìn dáng vẻ e dè của nàng có chút nghiên cứu, từ khi nào nàng lại biết e dè rồi, nữ nhân này hắn cần phải quan sát thêm, nàng nói muốn ra ngoài phải không, được thôi, hắn đồng ý, xem nàng ra ngoài có giữ được vẻ e dè như lúc này không. “Bổn vương cho người hai canh giờ đi nhanh về nhanh."
Nhận được sự đồng ý của Mạc Thanh Hàn nàng vui sướиɠ rời khỏi thư phòng, không ngờ hắn lại dễ tính như vậy, nàng chỉ mới nói hắn một câu hắn đã đồng ý, nàng còn tưởng hắn sẽ từ chối cơ, với tính tình của hắn sao có thể để nàng ra ngoài.
Mạc Thanh Hàn chỉ cho nàng hai canh giờ cho nên vừa ra đến thư phòng nàng đã kéo Tiều Mai ra khỏi phů.
Nhìn người qua kẻ lại đi trêи đường, nàng cảm thấy đây mới là cuộc sống bị nhốt hơn hai tháng trong phòng nàng cảm thấy mình sắp thành kẻ tự kỷ đến nơi rồi, cũng may còn có Tiểu Mai nói chuyện với nàng. “Vương phi chúng ta sẽ đi đâu?” Tiểu Mai thấy vương phi nhà mình hết ngó đông lại ngó tây, cũng không mua cái gì liền thắc mắc hỏi.
Hoàng Ngọc Nhi lúc này mới chợt nhớ ra mình muốn mua cái gì quay sang hỏi Tiểu Mai, "Em có biết chỗ nào bản giống hoa hay không?"
Kế hoạch đào tạo vườn hoa của nàng còn chưa có thực hiện được, nhân cơ hội này phải nhanh tay làm mới được. “Em nhớ hình như phía trước có một tiêm bán cây cảnh, không biết có bán giống hoa hay không? "Đi, chúng ta đến đó xem thử" Hai mắt của nàng tự sảng, lôi kéo Tiểu Mai đi đến tiệm phía trước. "Khách quan chào mừng ngài đến với tiệm cây cảnh của chúng ta, không biết ngài cần giống cây gì, tiệm chúng ta có Thiết Mộc Lan, Thường Xuân, Phú Quý là bán chạy nhất, không biết ngài muốn chọn loại nào Lão bản vừa thấy có khách đến đã tiếp đón nồng nàng nhìn quanh một lượt rồi hỏi. nhiệt, nàng thấy trong tiềm ngoài nàng ra cũng không có ai, xem ra bán cũng không được đặt hàng, “Chỗ người có bán giống hoa hay không."
Lão bản nghe vậy gật đầu lia lịa liên tục nói: "Có, có không biết tiểu thư muốn giống hoa nào “Ta muốn Mộc Lan, Cẩm Chưởng, Mẫu Đơn, đúng rồi, chỗ người có hoa Tỷ Muội không?".
Hoàng Ngọc Nhi nói ra mấy loại hoa nàng cần, lão bàn nghe xong suy nghĩ một chút rồi nói, “Ba loại hoa phía trước tiểu thư nói bồn tiệm có nhưng loại hoa cuối cùng ngài nói bồn tiệm chưa từng nghe qua, ngài có thể miêu tả một chút không?"
Một thị vệ lên tiếng nói: "Là đại công từ tướng quân phủ.
Mạc Thanh Hàn đang thương nghị với đại công từ tướng quân phủ sao, lẽ nào là vì chuyện của Hoàng Văn Phi, nghĩ vậy đối mắt của Hoàng Ngọc Nhị lóe sáng, hiệu suất làm việc của nam nhân này cũng nhanh quá rồi, hôm qua nàng mới nói hôm nay hắn đã thực hiện,
Đang chìm đóng trong suy nghĩ thì của thủ phòng mở ra, bên trong có hai nam nhân đi ra, đi đầu là Mạc Thanh Hàn, người phía sau là Trần Minh.
Hoàng Ngọc Nhi thấy Mạc Thanh Hàn đi ra vui mừng chạy tới chỗ hắn nhưng chưa kịp đến gần đã bị hai thanh kiểm vắt chéo ngang chặn lại, nàng đứng lại nhìn hai tên thị vệ, rõ ràng người đã đứng ngay trước mặt bọn họ còn chặn nàng làm gì.
Hoàng Ngọc Nhi đưa đôi mắt ai oán nhìn Mạc Thanh
Hàn, "Vương gia, vị thế cũng không phải đến ám sát chàng, chàng xem bọn họ."
Thật quá đáng! Hoàng Ngọc Nhi nhìn hai tên thị về như muốn nói các người còn không bỏ kiếm xuống, ta cũng không ăn thịt vương gia của các người nhưng đáng tiếc hai tên thị vệ vẫn giữ nguyên tư thế.
Mạc Thanh Hàn nhìn thấy Hoàng Ngọc Nhi thì có chút bất ngờ, kể từ lúc xin hắn đến phủ Thái Ủy đây là lần thứ hai nàng đến tìm hắn. Lại nghe nàng nói thể hắn cảm giác có chút quái dị, họ nhẹ hai tiếng nói. “Người đến đây làm gì?" “Còn không phải người ta nhớ chàng muốn đến gặp chàng sao, vậy mà lại bị thị vệ của chàng chặn lại, vương gia dù gì chúng ta cũng là phụ thể, chàng cũng không thể đối xử với người ta như vậy." Hoàng Ngọc Nhi làm ra về đáng thương, giọng nói lại rũng niu, nghe vào khiến máy nam nhân ở đây rơn cả người.
Trần Minh nhìn vị vương phi trước mặt có chút nghiên ngẫm, lúc nãy vương gia bàn bạc với hắn muốn hắn tìm cách khiến phụ thân bỏ qua cho Hoàng Văn Phi, hằn nghe có chút khó hiểu, từ trước đến nay vương gia công từ phân minh sao lại dễ dàng tha cho kẻ có tội như vậy, hắn hỏi nguyên do vương gia chỉ nói là chuyện riêng không phải là vì vị vương phi trước mặt này chứ
Hắn nhìn nàng cũng không có gì đặc biệt, nhan sắc tầm thường, ăn nói nũng nịu, ở nhà cha hắn có đến bay thị thϊế͙p͙, người nào cũng ông ẹo nũng nịu, hắn nghe nhiều cũng quen, nhìn nàng cũng chẳng khác các nàng bao nhiêu, vương gia sao có thể vì nữ nhân như vậy mà phải nguyên tắc chưa kể người vương gia thích là Thiên Tuyết.
Nghĩ đến Thiên Tuyết hắn lại cảm thấy tim có chút nhói, liền nói: “Vương gia, tại hạ xin cáo lui trước."
Mạc Thanh Hàn gật đầu để hắn đi, lúc này mới để Hoàng Ngọc Nhi đi vào.
Lúc Trần Minh đi qua chỗ nàng hắn khế hừ nhẹ một tiếng nhưng Hoàng Ngọc Nhi vẫn nghe thấy, nàng có chút khó hiểu lẽ nào nam nhân này lại có thành kiến với nàng lúc nhìn nàng ánh mắt của hắn cứ săm soi đủ kiểu, nàng không thích ảnh mắt này của hắn. “Còn không vào" Giọng nói của Mạc Thanh Hàn vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng, thôi, mặc kê nam nhân kia, người trước mặt này mới đáng nói
Hoàng Ngọc Nhi nhanh chóng theo hắn đi vào.
Lần trước vào Hàn Xá Cư lần này là thư phòng, đúng là có những trải nghiệm khác nhau, thư phòng dường như sáng sủa hơn một chút, ánh sáng dung hòa đây đủ, trêи tường còn treo mấy bức tranh, Hoàng Ngọc Nhi nhìn thấy có một bức tranh trông khá quen mắt muốn lại gần xem thì bị giọng nói lạnh băng của Mạc Thanh Hàn làm cho giật mình, không dám nước tiếp nữa. “Có gì thì nói, thư phòng không phải nơi người có thể nhìn lung tung.
Hữ, nàng cũng chỉ xem một bức tranh thôi, hắn có cần tức giận như vậy không, Hoàng Ngọc Nhi cảm thấy nam nhân này chuyện gì cũng có thể tức giận, tính cách có chút nóng này. “Vương gia ta đến trước là trà áo cho ngài, sau muốn cầu xin ngài một chuyện "
Nói rồi Hoàng Ngọc Nhi đưa áo cho hắn, Mạc Thanh Hàn nhận lấy lại không nói gì, cầm tách trà lên uống, sau đó mới nhìn nàng nhàn nhạt nói. “Gần đây người đúng là có nhiều chuyện cầu xin bồn vương, nói đi lại là chuyện gì?" không hiểu sao hắn lại đề nàng vào thư phòng, bình thường hắn đã sai người đuổi nàng đi rồi, lần này đúng là quá kỳ lạ, hắn cũng không hiểu rõ tâm tình của mình, dường như gần đây cảm xúc của hắn có chút thay đổi, mà toàn liên quan đến năng.
Thấy hắn đã lên tiếng Hoàng Ngọc Nhi thờ nhẹ một hơi lấy bình tĩnh trước khi nói, người nam nhân này mỗi khi đến gần hắn là nàng cảm thấy có một cỗ áp lực đè nặng, trêи người hắn dường như tỏa ra một hơi thờ lạnh lẽo khiến người ta không dám đến gần. “Vương gia có thể châm chước cho ta ra ngoài một hôm được không, ta chỉ mua chút đồ, tuyệt đối không gây chuyện. Đáng lẽ nàng muốn xin hắn bãi bỏ lệnh cấm túc nhưng nhìn nam nhân này nàng lại không dám mở miệng nói, cuối cùng đổi lại thành xin ra ngoài một hôm.
Mạc Thanh Hàn nhìn dáng vẻ e dè của nàng có chút nghiên cứu, từ khi nào nàng lại biết e dè rồi, nữ nhân này hắn cần phải quan sát thêm, nàng nói muốn ra ngoài phải không, được thôi, hắn đồng ý, xem nàng ra ngoài có giữ được vẻ e dè như lúc này không. “Bổn vương cho người hai canh giờ đi nhanh về nhanh."
Nhận được sự đồng ý của Mạc Thanh Hàn nàng vui sướиɠ rời khỏi thư phòng, không ngờ hắn lại dễ tính như vậy, nàng chỉ mới nói hắn một câu hắn đã đồng ý, nàng còn tưởng hắn sẽ từ chối cơ, với tính tình của hắn sao có thể để nàng ra ngoài.
Mạc Thanh Hàn chỉ cho nàng hai canh giờ cho nên vừa ra đến thư phòng nàng đã kéo Tiều Mai ra khỏi phů.
Nhìn người qua kẻ lại đi trêи đường, nàng cảm thấy đây mới là cuộc sống bị nhốt hơn hai tháng trong phòng nàng cảm thấy mình sắp thành kẻ tự kỷ đến nơi rồi, cũng may còn có Tiểu Mai nói chuyện với nàng. “Vương phi chúng ta sẽ đi đâu?” Tiểu Mai thấy vương phi nhà mình hết ngó đông lại ngó tây, cũng không mua cái gì liền thắc mắc hỏi.
Hoàng Ngọc Nhi lúc này mới chợt nhớ ra mình muốn mua cái gì quay sang hỏi Tiểu Mai, "Em có biết chỗ nào bản giống hoa hay không?"
Kế hoạch đào tạo vườn hoa của nàng còn chưa có thực hiện được, nhân cơ hội này phải nhanh tay làm mới được. “Em nhớ hình như phía trước có một tiêm bán cây cảnh, không biết có bán giống hoa hay không? "Đi, chúng ta đến đó xem thử" Hai mắt của nàng tự sảng, lôi kéo Tiểu Mai đi đến tiệm phía trước. "Khách quan chào mừng ngài đến với tiệm cây cảnh của chúng ta, không biết ngài cần giống cây gì, tiệm chúng ta có Thiết Mộc Lan, Thường Xuân, Phú Quý là bán chạy nhất, không biết ngài muốn chọn loại nào Lão bản vừa thấy có khách đến đã tiếp đón nồng nàng nhìn quanh một lượt rồi hỏi. nhiệt, nàng thấy trong tiềm ngoài nàng ra cũng không có ai, xem ra bán cũng không được đặt hàng, “Chỗ người có bán giống hoa hay không."
Lão bản nghe vậy gật đầu lia lịa liên tục nói: "Có, có không biết tiểu thư muốn giống hoa nào “Ta muốn Mộc Lan, Cẩm Chưởng, Mẫu Đơn, đúng rồi, chỗ người có hoa Tỷ Muội không?".
Hoàng Ngọc Nhi nói ra mấy loại hoa nàng cần, lão bàn nghe xong suy nghĩ một chút rồi nói, “Ba loại hoa phía trước tiểu thư nói bồn tiệm có nhưng loại hoa cuối cùng ngài nói bồn tiệm chưa từng nghe qua, ngài có thể miêu tả một chút không?"