Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Lất sau thị về đi ra trêи mặt lại là vẻ kinh ngạc nhìn
Hoàng Ngọc Nhi nói: “Vương gia mời người vào trong.
Bước vào Hàn Xá Cư Hoàng Ngọc Nhi cảm giác được sự âm u lạnh lẽo khiến nàng không khỏi rùng mình, nàng nhìn thoáng qua cách bài trí bên trong, không có gì sáng sủa cả, màn che cũng toàn là màu tối, nhìn có chút hợp với phong cách người nam nhân này.
Thấy Hoàng Ngọc Nhi tiến vào mà không nói gì chỉ lo ngắm nghĩa Mạc Thanh Hàn hằng giọng: “Tìm bồn vương có chuyện gì?" “Ta đến có chuyện muốn nói với vương gia." Hoàng
Ngọc Nhi nhìn hắn mìm cười lại rất tự nhiên ngồi xuống ghế đối mặt với hắn,
Mạc Thanh Hàn nhìn dộng tác của nàng cũng không tức giận ngược lại ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ thoang thoảng phát ra từ người nàng trong lòng cảm thấy xôn xao.
Hoàng Ngọc Nhi không để ý đến Mạc Thanh Hàn tự rót cho mình một tách trà, nhấp một chút thấy vị hơi chát liền cau mày ghét bỏ để ly trà xuống nhìn Mạc Thanh Hàn nói tiếp: “Hôm nay ma ma trong phủ có đến tìm ta nói là lão thái thái đổ bệnh muốn ta về thăm, ta muốn về phủ một chuyến, nói gì thì ta cũng đã gà cho ngài, xuất giá tòng phu ta cũng nên hỏi ý kiến của ngài."
Chuyện ma ma trong phủ Thái Ủy tới vương phủ bằn cũng đã nghe quản gia bẩm báo lại nhưng hắn lại không mấy để ý không ngờ chuyện Hoàng Ngọc Nhi muốn nói lại là chuyện này. “Người tự sắp xếp đi” Mạc Thanh Hàn nhàn nhạt mở miệng. “Vương gia cho ta đi rồi sao, không cẩm túc ta nữa hả?" Hoàng Ngọc Nhi hai mắt sáng lên nhưng chưa vui vẻ được bao lâu Mạc Thanh Hàn lại nói. “Bồn vương có nói bỏ lệnh cấm túc sao?"
Hoàng Ngọc Nhi nụ cười cứng đơ, có chút buồn rầu nói: “Vương gia, ngải xem hơn một tháng qua bị cấm túc ta cũng rất thành thật, ngài không thể xem vào biểu hiện của ta tha cho ta một lần sao."
Mạc Thanh Hàn nhìn khuôn mặt và vẻ đáng thương của Hoàng Ngọc Nhi không chút dao động, nữ nhân này thật biết làm bộ làm tịch. “Vương gia..." Hoàng Ngọc Nhi lại tiếp tục nài nỉ, thanh âm có chút kéo dài. "Không thể." Mạc Thanh Hàn kiên quyết cự tuyệt, không cho nàng nói tiếp.
Hoàng Ngọc Nhi không năn nỉ được hắn giận dỗi bỏ đi, trước khi đi còn nói: “Vương gia, ngài thật nhỏ nhen, không đáng mặt nam nhân."
Mạc Thanh Hàn nghe nàng nói sắc mặt âm trầm, ly trả trong tay xém chút rơi xuống, Hoàng Ngọc Nhi thấy phản ứng của hắn mới vui lòng rời đi.
Cứ thế Hoàng Ngọc Nhi rời khỏi Hàn Xã Cư vừa đi vừa suy nghĩ nàng có nên chuẩn bị một chút không, ví dụ như tìm hiểu một chút về lão thái thái, những người liên quan trong phủ Thái Ủy, nếu không đến lúc đó lão thái thái hỏi nàng không biết trả lời thì sẽ bị lộ sơ hở, như vậy rất nguy hiểm.
Hoàng Ngọc Nhi quyết định ba ngày sau mới đi phủ Thái Ủy, trong ba ngày này nàng thỉnh thoảng sẽ hỏi thăm Tiểu Mai về phủ Thái Ủy, chủ yếu nàng muốn tìm hiểu thái độ của bọn họ với nguyên chủ cho dễ ứng phó.
Nhưng mà sau khi tìm hiểu xong Hoàng Ngọc Nhi lại hoàn toàn thất vọng, nhân duyên của nguyên chủ quá kém, nguyên cả phủ Thái Ủy không một ai ưa nàng, nha hoàn gặp nàng cũng sợ hãi, tránh né, nói ra thì cũng là vì mỗi lần buồn bực nguyên chủ hay mắng chửi họ, có thể nghĩ cuộc sống lúc trước của nguyên chủ khó khăn đến mức nào, cũng may nàng xuyên qua khi nguyên chủ đã gả cho Ngũ vương gia, nếu không nàng cũng không biết sẽ sống ở đó như thể nào.
Mà nói đi cũng phải nói lại nguyên chủ cũng là người đáng thương, bên cạnh nàng ngoài Tiểu Mai ra cũng không ai quan tâm nằng, cha ruột bỏ mặc kế mẫu càng không quan tâm, nghe Tiểu Mai kể ban đầu lão thái thái cũng không ghét nguyên chủ, còn có chút thương hại nàng, nhưng sau này nguyên chủ bị địch nữ khiêu khích đả kϊƈɦ tinh thần trở thành ngang tàn, tùy ý, lão thái thái từ đó cũng ghét nàng.
Đứng trước cổng chính phủ Thái Ủy cảm xúc của Hoàng Ngọc Nhi trăm bề ngổn ngang, chần chừ hồi lâu mới tiến vào nhưng lại bị chặn lại. Hoàng Ngọc Nhì chợt nhíu mày. Đây là ý gì kêu nàng về thăm lão thái thái lại chặn cửa không cho nàng vào. Phù Thái Ủy này đang diễn cái kịch gì. "Ngũ vương phi hồi phủ thăm lão thái thái, đám người các người lại dám không cho vương phi vào." Không để Hoàng Ngọc Nhi mở miệng Tiểu Mai đã bực mình lên tiếng. “Đại phu nhân có lệnh tứ tiểu thư đã gả ra ngoài rồi không còn liên quan đến phủ Thái Ủy nữa, ngày sau không cho phép tứ tiểu thư vào phủ." Thị vệ gác cổng nhìn Hoàng Ngọc Nhi khinh bỉ nói, cũng không quan tâm thân phận vương phi của nàng. Hoàng Ngọc Nhi cũng không tức giận, việc này. Tiểu Mai cũng đã nói với nàng, ngày đó khi nguyên chủ cầu xin Thái Hậu gả cho Ngũ vương gia đại phu nhân phẫn nộ ép nguyên chủ từ bỏ ý định này nhưng nguyên chủ một mực không chịu, nàng yêu Ngũ vương gia, mong muốn của nàng là gả cho hắn sao có thể thay đổi chủ ý. Đại phu nhân ép nàng không được đã nói nếu nàng nhất quyết gà cho Ngũ vương gia phủ Thái Ủy sẽ không làm chỗ dựa cho nàng nữa, lúc đó nguyên chủ không suy nghĩ nhiều liền đồng ý. Cho nên lúc này thị vệ ngăn nàng lại là ý của đại phu nhân nàng rất bình thản lại hết sức nhẹ nhàng nói: “Là Thân ma ma bên cạnh lão thái thái mời ta hồi phủ, vị thị vệ này người bầm bảo với lão thái thái giúp ta."
Nghe vậy tên thị vệ bản tin bán nghi nhưng nghe nói là lão thái thái mời nàng hồi phủ thì có chút chân chữ rồi cũng đi vào. "Ai nha, ai đây, không phải là tứ tiểu thư danh tiếng lẫy lừng của phủ Thái Ủy sao, ngại quá, bồn tiểu thư xém chút quên mất bây giờ ngươi chỉ là vương phi bị ruồng bỏ.
Nghe giọng nói có chút chướng tai này Hoàng Ngọc Nhi nhíu mày quay đầu lại nhìn, đập vào mắt là một nữ nhân ăn mặc hoa lệ, trêи đầu cắm toàn trâm vàng, nàng ước chừng cũng phải khoảng bảy, tám cái. Trong lòng cảm thán nàng kia cài nhiều trầm như vậy không sợ nặng đầu sao, cũng phục nàng ta còn có thể đi uyển chuyển. "Người này là ai?" Hoàng Ngọc Nhi nhìn cây treo đó di động đang tới gần mình hỏi nhỏ Tiểu Mai. "Vương phi, là đại tiểu thư" Tiểu Mai khẽ nói, vương phi gặp ai cũng hỏi nàng cũng quen rồi nên vô cùng trôi chảy trả lời.
Thì ra là đích nữ phủ Thái Ủy, chả trách ăn mặc lộng lẫy như vậy, cứ như biểu diễn thời trang, quảng cáo đồ trang sức vậy.
Hoàng Mỹ Hoa thấy Hoàng Ngọc Nhi không thèm nhìn mình mà to nhỏ với nha hoàn bên cạnh thi không khỏi tức giận nói: “Hoàng Ngọc Nhi, người về phủ Thái Ủy làm gì, trước khi người gà đi máu thân cũng đã nói rõ không cho phép người trở về phủ Thái Ủy người quân rồi sao, hay là bị Ngũ vương gia ruồng bỏ người không có chỗ đến nên mới chạy về phủ tìm chỗ dựa." "Nhị tỷ nói đùa, ta ở vương phủ rất tốt, làm sao lại phải chạy đến phủ Thái Ủy làm chỗ dựa, với lại tình cảm giữa ta và vương gia rất tốt, ai nói vương gia ruồng bỏ ta." Hoàng Ngọc Nhi khoanh tay trước ngực ngắng mặt nói, quan trọng vẫn là thần thái, nàng không thể để bọn họ muốn nói gì thì nói. “Hoàng Ngọc Nhi, ngươi chở lên mặt, cả hoàng thành ai không biết người vì cứu Thái Hậu nên mới bỏ lên được vị trí Ngũ vương phi, Ngũ vương gia làm sao lại thích người được, người nói dối mà không biết ngượng." Đột nhiên có một giọng nói trong trẻo cất lên.
Hoàng Ngọc Nhi nói: “Vương gia mời người vào trong.
Bước vào Hàn Xá Cư Hoàng Ngọc Nhi cảm giác được sự âm u lạnh lẽo khiến nàng không khỏi rùng mình, nàng nhìn thoáng qua cách bài trí bên trong, không có gì sáng sủa cả, màn che cũng toàn là màu tối, nhìn có chút hợp với phong cách người nam nhân này.
Thấy Hoàng Ngọc Nhi tiến vào mà không nói gì chỉ lo ngắm nghĩa Mạc Thanh Hàn hằng giọng: “Tìm bồn vương có chuyện gì?" “Ta đến có chuyện muốn nói với vương gia." Hoàng
Ngọc Nhi nhìn hắn mìm cười lại rất tự nhiên ngồi xuống ghế đối mặt với hắn,
Mạc Thanh Hàn nhìn dộng tác của nàng cũng không tức giận ngược lại ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ thoang thoảng phát ra từ người nàng trong lòng cảm thấy xôn xao.
Hoàng Ngọc Nhi không để ý đến Mạc Thanh Hàn tự rót cho mình một tách trà, nhấp một chút thấy vị hơi chát liền cau mày ghét bỏ để ly trà xuống nhìn Mạc Thanh Hàn nói tiếp: “Hôm nay ma ma trong phủ có đến tìm ta nói là lão thái thái đổ bệnh muốn ta về thăm, ta muốn về phủ một chuyến, nói gì thì ta cũng đã gà cho ngài, xuất giá tòng phu ta cũng nên hỏi ý kiến của ngài."
Chuyện ma ma trong phủ Thái Ủy tới vương phủ bằn cũng đã nghe quản gia bẩm báo lại nhưng hắn lại không mấy để ý không ngờ chuyện Hoàng Ngọc Nhi muốn nói lại là chuyện này. “Người tự sắp xếp đi” Mạc Thanh Hàn nhàn nhạt mở miệng. “Vương gia cho ta đi rồi sao, không cẩm túc ta nữa hả?" Hoàng Ngọc Nhi hai mắt sáng lên nhưng chưa vui vẻ được bao lâu Mạc Thanh Hàn lại nói. “Bồn vương có nói bỏ lệnh cấm túc sao?"
Hoàng Ngọc Nhi nụ cười cứng đơ, có chút buồn rầu nói: “Vương gia, ngải xem hơn một tháng qua bị cấm túc ta cũng rất thành thật, ngài không thể xem vào biểu hiện của ta tha cho ta một lần sao."
Mạc Thanh Hàn nhìn khuôn mặt và vẻ đáng thương của Hoàng Ngọc Nhi không chút dao động, nữ nhân này thật biết làm bộ làm tịch. “Vương gia..." Hoàng Ngọc Nhi lại tiếp tục nài nỉ, thanh âm có chút kéo dài. "Không thể." Mạc Thanh Hàn kiên quyết cự tuyệt, không cho nàng nói tiếp.
Hoàng Ngọc Nhi không năn nỉ được hắn giận dỗi bỏ đi, trước khi đi còn nói: “Vương gia, ngài thật nhỏ nhen, không đáng mặt nam nhân."
Mạc Thanh Hàn nghe nàng nói sắc mặt âm trầm, ly trả trong tay xém chút rơi xuống, Hoàng Ngọc Nhi thấy phản ứng của hắn mới vui lòng rời đi.
Cứ thế Hoàng Ngọc Nhi rời khỏi Hàn Xã Cư vừa đi vừa suy nghĩ nàng có nên chuẩn bị một chút không, ví dụ như tìm hiểu một chút về lão thái thái, những người liên quan trong phủ Thái Ủy, nếu không đến lúc đó lão thái thái hỏi nàng không biết trả lời thì sẽ bị lộ sơ hở, như vậy rất nguy hiểm.
Hoàng Ngọc Nhi quyết định ba ngày sau mới đi phủ Thái Ủy, trong ba ngày này nàng thỉnh thoảng sẽ hỏi thăm Tiểu Mai về phủ Thái Ủy, chủ yếu nàng muốn tìm hiểu thái độ của bọn họ với nguyên chủ cho dễ ứng phó.
Nhưng mà sau khi tìm hiểu xong Hoàng Ngọc Nhi lại hoàn toàn thất vọng, nhân duyên của nguyên chủ quá kém, nguyên cả phủ Thái Ủy không một ai ưa nàng, nha hoàn gặp nàng cũng sợ hãi, tránh né, nói ra thì cũng là vì mỗi lần buồn bực nguyên chủ hay mắng chửi họ, có thể nghĩ cuộc sống lúc trước của nguyên chủ khó khăn đến mức nào, cũng may nàng xuyên qua khi nguyên chủ đã gả cho Ngũ vương gia, nếu không nàng cũng không biết sẽ sống ở đó như thể nào.
Mà nói đi cũng phải nói lại nguyên chủ cũng là người đáng thương, bên cạnh nàng ngoài Tiểu Mai ra cũng không ai quan tâm nằng, cha ruột bỏ mặc kế mẫu càng không quan tâm, nghe Tiểu Mai kể ban đầu lão thái thái cũng không ghét nguyên chủ, còn có chút thương hại nàng, nhưng sau này nguyên chủ bị địch nữ khiêu khích đả kϊƈɦ tinh thần trở thành ngang tàn, tùy ý, lão thái thái từ đó cũng ghét nàng.
Đứng trước cổng chính phủ Thái Ủy cảm xúc của Hoàng Ngọc Nhi trăm bề ngổn ngang, chần chừ hồi lâu mới tiến vào nhưng lại bị chặn lại. Hoàng Ngọc Nhì chợt nhíu mày. Đây là ý gì kêu nàng về thăm lão thái thái lại chặn cửa không cho nàng vào. Phù Thái Ủy này đang diễn cái kịch gì. "Ngũ vương phi hồi phủ thăm lão thái thái, đám người các người lại dám không cho vương phi vào." Không để Hoàng Ngọc Nhi mở miệng Tiểu Mai đã bực mình lên tiếng. “Đại phu nhân có lệnh tứ tiểu thư đã gả ra ngoài rồi không còn liên quan đến phủ Thái Ủy nữa, ngày sau không cho phép tứ tiểu thư vào phủ." Thị vệ gác cổng nhìn Hoàng Ngọc Nhi khinh bỉ nói, cũng không quan tâm thân phận vương phi của nàng. Hoàng Ngọc Nhi cũng không tức giận, việc này. Tiểu Mai cũng đã nói với nàng, ngày đó khi nguyên chủ cầu xin Thái Hậu gả cho Ngũ vương gia đại phu nhân phẫn nộ ép nguyên chủ từ bỏ ý định này nhưng nguyên chủ một mực không chịu, nàng yêu Ngũ vương gia, mong muốn của nàng là gả cho hắn sao có thể thay đổi chủ ý. Đại phu nhân ép nàng không được đã nói nếu nàng nhất quyết gà cho Ngũ vương gia phủ Thái Ủy sẽ không làm chỗ dựa cho nàng nữa, lúc đó nguyên chủ không suy nghĩ nhiều liền đồng ý. Cho nên lúc này thị vệ ngăn nàng lại là ý của đại phu nhân nàng rất bình thản lại hết sức nhẹ nhàng nói: “Là Thân ma ma bên cạnh lão thái thái mời ta hồi phủ, vị thị vệ này người bầm bảo với lão thái thái giúp ta."
Nghe vậy tên thị vệ bản tin bán nghi nhưng nghe nói là lão thái thái mời nàng hồi phủ thì có chút chân chữ rồi cũng đi vào. "Ai nha, ai đây, không phải là tứ tiểu thư danh tiếng lẫy lừng của phủ Thái Ủy sao, ngại quá, bồn tiểu thư xém chút quên mất bây giờ ngươi chỉ là vương phi bị ruồng bỏ.
Nghe giọng nói có chút chướng tai này Hoàng Ngọc Nhi nhíu mày quay đầu lại nhìn, đập vào mắt là một nữ nhân ăn mặc hoa lệ, trêи đầu cắm toàn trâm vàng, nàng ước chừng cũng phải khoảng bảy, tám cái. Trong lòng cảm thán nàng kia cài nhiều trầm như vậy không sợ nặng đầu sao, cũng phục nàng ta còn có thể đi uyển chuyển. "Người này là ai?" Hoàng Ngọc Nhi nhìn cây treo đó di động đang tới gần mình hỏi nhỏ Tiểu Mai. "Vương phi, là đại tiểu thư" Tiểu Mai khẽ nói, vương phi gặp ai cũng hỏi nàng cũng quen rồi nên vô cùng trôi chảy trả lời.
Thì ra là đích nữ phủ Thái Ủy, chả trách ăn mặc lộng lẫy như vậy, cứ như biểu diễn thời trang, quảng cáo đồ trang sức vậy.
Hoàng Mỹ Hoa thấy Hoàng Ngọc Nhi không thèm nhìn mình mà to nhỏ với nha hoàn bên cạnh thi không khỏi tức giận nói: “Hoàng Ngọc Nhi, người về phủ Thái Ủy làm gì, trước khi người gà đi máu thân cũng đã nói rõ không cho phép người trở về phủ Thái Ủy người quân rồi sao, hay là bị Ngũ vương gia ruồng bỏ người không có chỗ đến nên mới chạy về phủ tìm chỗ dựa." "Nhị tỷ nói đùa, ta ở vương phủ rất tốt, làm sao lại phải chạy đến phủ Thái Ủy làm chỗ dựa, với lại tình cảm giữa ta và vương gia rất tốt, ai nói vương gia ruồng bỏ ta." Hoàng Ngọc Nhi khoanh tay trước ngực ngắng mặt nói, quan trọng vẫn là thần thái, nàng không thể để bọn họ muốn nói gì thì nói. “Hoàng Ngọc Nhi, ngươi chở lên mặt, cả hoàng thành ai không biết người vì cứu Thái Hậu nên mới bỏ lên được vị trí Ngũ vương phi, Ngũ vương gia làm sao lại thích người được, người nói dối mà không biết ngượng." Đột nhiên có một giọng nói trong trẻo cất lên.