Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-181
Chương 182: ngoại truyện 9
Lãnh Hoa Hiên nghe thấy khẽ giật mình, trong mắt lập tức lộ ra một tia nóng giận, quay đầu nhìn Lãnh Uyển, Lạc Hà nhường đường, để hắn hành lễ với Cẩm Nương: “Tẩu tẩu làm sao lại đến chỗ này?”
Cẩm Nương thở dài nói: “Ta đặc biệt cho người đến mời đệ, đệ lại không chịu đến, Uyển muội lại tới đây, ta không thể làm gì khác hơn là mang theo nàng đến đây, Tam đệ, có lời nói gì không thể mở lời được chứ? Đệ vừa đối với Uyển muội hữu tình, nhân tiện nên cho nàng biết được nguyên nhân chứ, đệ định tội người, cũng phải để lòng người khâm phục đúng không?”
Lãnh Hoa Hiên nghe thấy vẻ mặt chuyển động một chút, trong ánh mắt ôn hòa kia mang theo sự ngượng ngùng, nhưng rất nhanh liền nổi lên một tầng bất đắc dĩ, xoay đầu nhìn Lạc Hà một cái, cũng không nói chuyện.
Cẩm Nương liền biết hắn không tiện nói chuyện trước mặt Lạc Hà, lại sợ Lạc Hà sinh ra khó chịu, vội nói: “Quận chúa cũng là quan tâm Uyển Nhi, nàng là người thoải mái, không có ác ý, bất quá, ngọn nguồn chuyện này, là chuyện giữa đệ với Uyển Nhi, hai người chúng ta có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, chẳng qua là nàng nghe thấy lời nói của đệ nhưng lại không hiểu rõ ràng, vẫn để cho Uyển Nhi buộc lại giữa không trung, lên không được, xuống cũng không xong, nếu tiếp tục kéo dài như vậy, không phải là chuyện hay gì, Tam đệ, hai người chúng ta quay trở về xe ngựa, đệ cùng Uyển muội nói chuyện đi, có lẽ, giữa chuyện này cũng không nên có sự hiểu lầm nữa.”
Đang nói, thì kéo Lạc Hà liền hướng trở về, Lạc Hà hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Hoa Hiên một cái, vừa lo lắng nói với Lãnh Uyển còn đang ngồi trên mặt đất khóc lóc: “Uyển muội muội, muội chớ khóc, tỷ tỷ cùng tẩu tẩu sẽ làm chủ uội.”
Lãnh Hoa Hiên lúc này mới chú ý cách xa trăm mét trong cánh rừng nhỏ kia, có hai chiếc xe ngựa dừng lại, chính là Giản Thân Vương phủ , nhìn cẩm Nương đi đến bên cạnh xe ngựa, hắn muốn nói lại thôi, giơ lên tay, nghĩ đem người gọi về, nhưng cuối cùng vẫn nhịn.
Đang lúc này, Cẩm Nương quay đầu lại, thấy hắn hơi ngẩn ra, rồi bàn tay hắn thả xuống.
Cẩm Nương cũng không quay trở về, chẳng qua là nghiêm nghị nói với hắn: “Tam đệ, ta bất kể Trữ Vương năm ấy đã làm qua cái gì, có phải có vấn đề thật vậy hay không, nhưng ta chỉ nghĩ cho đệ biết một câu, những thứ kia không có quan hệ với Uyển muội, Trữ Vương là Trữ Vương, nàng là nàng, nàng vô tội, cùng đệ trải qua cả đời này không phải là Trữ Vương, mà chính là Lãnh Uyển.”
Nói xong nàng xoay trở về, không chần chờ một chút nào, cùng Lạc Hà song song đi về xe ngựa.
Lãnh Hoa Hiên nghe thấy thất thần, lời nói của Cẩm Nương giống như ngày hè có một cơn gió âm thầm mà thổi vào lòng hắn, nhất thời có một loại cảm giác thư thái, những uất ức cùng vấn đề nan giải kia giống như đã xuất hiện một con đường, chỉ cần giật lấy con đường này, lập tức có thể thông suốt, hắn từ từ xoay người, trong mắt lộ ra một tia kiên quyết, đến gần Lãnh Uyển, duỗi tay, ôn nhu đem nàng đỡ dậy:
“Trên mặt đất sẽ lạnh, trở về thôi.”
Lãnh Uyển ngẩng lên khuôn mặt cười lê hoa đái vũ, nương theo đứng lên hít hít lỗ mũi, hai mắt lấp lánh phát sáng, giống như trong đêm tối có một ánh đèn nhỏ chỉ đường, thong thả thuận theo tay của hắn đứng lên, ngoan ngoãn theo sát hắn quay trở về mộ phần của Lãnh Nhị Lão gia.
Tiền giấy đã đốt hết, chỉ còn một đống tro bụi, một cơn gió thổi tới, đem tro giấy thổi bay đầy trời.
“Năm ấy, phụ thân nàng cùng kia Hách liên Dung Thành là bạn tốt, cùng phụ thân ta cũng là mạc nghịch chi giao(* tâm đầu ý hợp), chẳng qua là, phụ thân của ta không biết Hách Liên Dung Thành là người của Tây Lương, nhưng Trữ Vương gia biết, cuối cùng có một lần phụ thân ra cửa, vốn là đáp ứng thỉnh mời của Trữ Vương Gia, sau đó, liền chết ở ngoài , nói ra, Hách Liên Dung Thành giả trang thành bộ dạng của phụ thân ta, ta cũng không biết Trữ Vương gia đến tột cùng có biết chuyện này hay không, nhưng mà, Trữ Vương, cùng Hách Liên Dung Thành ở giữa nhất định có thể nói cho nhau biết bí mật này.” Lãnh Hoa Hiên đắn đo, suy nghĩ đem lời nói cho Lãnh Uyển biết một chút, hai con ngươi đen ngày thường ôn hòa trong sáng hôm nay tràn đầy sự thống khổ cùng vùng vẫy, xác thực bất kể Trữ Vương đã làm qua việc gì, cũng không liên quan đến Lãnh Uyển, nhưng thù giết cha không đội trời chung, hắn có thể không oán hận Lãnh Uyển, nhưng làm sao có thể cưới nữ nhi của cừu nhân làm thê tử chứ?
Nói lại, hai người nếu quả thật lập gia đình, Trữ Vương chính là nhạc phụ của hắn, một con rể cũng là một nửa nhi tử, để hắn nhận tặc làm cha, vậy không phải hắn không bằng cả heo chó sao?
“Thì ra là vậy, ngươi cũng không thể xác định, cha ta chính là hung thủ can dự vào việc sát hại cha ngươi có đúng hay không?” Lãnh Uyển suy nghĩ kỹ mới biết rõ ràng, trong lời nói của hắn, may mắn nàng đã sớm nghe ngóng được thân phận của Hách Liên Dung Thành, với quan hệ của Hách liên Dung Thành cùng Lãnh Nhị lão gia, hơn nữa, chính vì vậy, nàng mới càng thêm thương yêu Lãnh Hoa Hiên.
Không thể khẳng định sao? Lãnh Hoa Hiên trong lòng cười khổ, tuy nói Trữ Vương thật sự không phải là hung thủ trực tiếp, nhưng là hung thủ gián tiếp, với lại, Trữ Vương phải là người phát hiện thân phận của Hách Liên Dung Thành là giả trước tiên, lúc đó, Hách Liên Dung giả trang thành phụ thân, đã từng để lộ sơ hở với Trữ Vương , nhưng Trữ Vương lại không điều tra, hoặc là nói, biết rõ hắn có vấn đề, cũng giả bộ không biết, mà thả lỏng Hách Liên Dung thành, thậm chí, sau này còn giúp đỡ Hách Liên đối phó Bá phụ cùng Nhị ca. . . . . .
Việc này, cũng là do hắn không cẩn thận nhìn qua, cũng không ai biết thói quen mỗi ngày của Hách Liên Dung Thành, lúc hắn giả trang thành phụ thân có thể sao chép lại tất cả tâm tư của người, có lẽ, hắn một lòng chống lại người khác quá lâu, vừa suốt ngày giả trang thành thói quen của người khác, giả trang cuộc sống của người khác làm hắn cảm thấy quá mệt mỏi, vừa không dám cùng bất luận kẻ nào nói chuyện, trong lòng cô độc buồn khổ, liền ghi lên trên giấy, cho nên, mới để lại bản kí lục kia .
Chẳng qua là, lấy tính tình cẩn thận của Hách Liên, lúc đó hắn trốn khỏi Đông phủ, không biết vì sao lại không chịu đem theo bản ký lục tội chứng, mà lại lưu lại, hắn không sợ một ngày, sẽ bị nhìn thấy sao? Hoặc là, người kia căn bản là cố ý lưu lại, để ình nhìn thấy.
Lúc hắn chạy trốn, thì thân phận đã bại lộ, phần tội chứng kia, nếu không nằm trong tay của hắn, thì bí mật có rất nhiều đại thần trong triều cấu kết với Hách Liên sẽ bại lộ, cũng có thể, đó là thủ đoạn cuối cùng mà hắn muốn dùng để đánh bại triều đình Đại Cẩm? Hoặc là, hắn muốn ình lưu lại một thứ để bảo vệ tánh mạng?
Những người bên trong ký lục, cho đến bây giờ mình chưa từng đi tìm, cũng không có tính toán đem ký lục giao ra, nếu như mình cầm lấy vật kia đi tìm một số người trong đó, những người đó tất nhiên sẽ rất hoảng sợ, sẽ thỉnh cầu với mình, những người đó cũng sẽ liều mạng cứu giúp mình, ha hả, đáng tiếc, mình không muốn làm vậy, cũng không tính toán đem vật này đưa cho triều đình, mặc dù, làm vậy mình sẽ lập công lớn. Bởi vì, bên trong có phụ thân của Uyển Nhi .
“Ngươi cũng không thể xác định, đã phán cha ta có tội, ngươi như vậy là đối với ta công bằng sao, chẳng qua là hoài nghi mà thôi, ngươi. . . . . . ngươi. . . . . .” Uyển Nhi lại không biết suy nghĩ trong lòng của hắn, nhìn một hồi lâu cũng không nói chuyện, trong lòng lại càng tràn đầy mong chờ, lớn tiếng nói với hắn.
“Uyển muội, nàng muốn rời khỏi kinh thành không? Đi Giang Nam, hoặc là, đi đến vùng hải ngoại, chỗ đó người dân thuần chất, cuộc sống đơn giản, nhưng mà, sẽ rất vui vẻ.” Lãnh Hoa Hiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cường ngạnh bướng bỉnh của Lãnh Uyển, đột nhiên cảm thấy bản thân rất buồn cười, duỗi tay, cầm tay Lãnh Uyển, đem tay của nàng bao bọc bên trong lòng bàn tay dày của hắn, dùng bàn tay hâm nóng, khiến cho bàn tay lạnh lẽo của nàng ấm áp, làm cho nàng cảm thấy yên tâm.
Lãnh Uyển nghe thấy thất thần, hắn thay đổi quá nhanh đi, nàng nhất thời còn không để ý, “Ngươi. . . . . . ngươi nói cái gì?”
“Ta rất thích biển, biển rộng có thể khiến lòng người trải rộng, bọt sóng có thể làm trong sạch tâm hồn của con người, ta nghĩ ở cạnh bờ biển xây một phòng ốc, cùng người ta yêu thương, buổi sáng sẽ ngắm thủy triểu, buổi tối sẽ nghe thấy gió biển.” Lãnh Hoa Hiên bên môi mang theo nụ cười sủng nịch, đôi mắt ôn nhuận cũng hàm chứ một tia cười giỡn, đáy mắt, lại là vẻ mong đợi cùng bất an.
“Biển rộng lắm sao. . . . . . Ta chưa nhìn thấy, rất đẹp sao?” Lãnh Uyển cuối cùng cũng hiểu ý của hắn, một trận mừng như điên tràn ngập vào lòng, nàng cố gắng bình phục lấy hô hấp của mình, để lời nói của mình có thể tự nhiên hơn một chút, bên trong đôi mắt to tròn sáng rực rỡ thoáng qua sự kinh hỉ cùng không tự tin.
“Rất đẹp, nàng. . . . . . sẽ cùng đi với ta nhìn biển sao? Uyển muội.” Lãnh Hoa Hiên yên lặng nhìn Lãnh Uyển, ánh mắt không hề chớp, sợ rằng sẽ bỏ qua bất kỳ biểu hiện gì trên gương mặt của nàng, ý của hắn rất rõ ràng, nàng muốn cùng hắn ở chung một chỗ, sẽ phải rời khỏi phụ mẫu nàng, cùng hắn đi đến một nơi xa.
“Ừ, cùng đi, cùng nhau đến bờ biển xây nhà, sống một cuộc sống trên biển.” Lãnh Uyển kiên định nhìn Lãnh Hoa Hiên, hàm ý bên trong nàng cũng hiểu, hắn sẽ cưới nàng, nhưng hắn sẽ không gọi Trữ Vương gia là nhạc phụ, nàng muốn gả cho hắn, phải có can đảm thoát khỏi gia đình, bọn họ đã sớm coi qua tuổi tác, cũng đã mời qua người làm mai, cũng đã xác định đại lễ thành hôn rồi, cho nên, không thể nói là bỏ trốn, nhưng cũng chẳng khác gì là bỏ trốn, bởi vì, hôn lễ của nàng, chung quy không thể để cho phụ thân biết, nếu không phải cưới hỏi lớn, thì hắn không phải là con rể.
Nhưng lúc này ý của Lãnh Hoa Hiên, cụ thể hành động như thế nào, nàng không rõ, nhưng nàng biết, mình muốn thành thân với hắn, thì sẽ gây tổn thương cho phụ mẫu.
“Uyển muội, cám ơn muội đã thành toàn.” Lãnh Hoa Hiên tự đáy lòng nói.
Lãnh Uyển bi thương nhìn mắt về hai chiếc xe ngựa ở nơi xa, trong lòng vừa hạnh phúc, vừa cảm thấy đau khổ, bất kể Trữ Vương từng làm qua cái gì, người cũng là phụ thân của nàng, đột nhiên phải vứt bỏ phụ mẫu sinh ra nàng nuôi dưỡng nàng, bỏ rơi bọn họ, khiến nàng cảm giác rất đau khổ, cũng rất khó từ bỏ, nhưng nàng không muốn trải qua thêm những ngày tháng không có Lãnh Hoa Hiên. . . . . .
“Chúng ta trở về thôi.” Lãnh Hoa Hiên dắt lấy tay của Lãnh Uyển, âm thanh nhu hòa nói, hắn cũng hiểu nổi thống khổ của nàng, chẳng qua là. . . . . . có biện pháp lưỡng toàn hay sao? Nếu có, hắn còn có thể làm như vậy sao? Hắn vì nàng đã từ bỏ việc báo thù rồi, lui thêm bước nữa, hắn làm không được.
Cẩm Nương cùng Lạc Hà hai người ở trong xe ngựa, vén rèm nhìn thấy thân ảnh hai người bên ngoài đang dắt tay, không khỏi cao hứng cười, Lạc Hà thở dài một hơi, nghĩ đến người trong lòng, tâm tình càng ngày càng ảm đạm: “Tẩu tẩu, chúng ta cũng đi thôi, một lát nữa hai người Uyển muội, sẽ không được tự nhiên .”
Cẩm Nương vỗ vỗ tay nàng nói: “Không sao, muội nhìn đi, bọn họ không phải đã đạt được ước nguyện rồi sao? Cộng thêm sự mạnh mẽ, ta tin tưởng muội, nhất định có thể đem tiểu tử kia chinh phục .”
Lạc Hà giương miệng, lắc lắc đầu nói: “Ta khác với Lãnh Uyển, nàng và Tam gia là tình cảm đôi bên, là do đầu ta bị nóng rồi, người nam nhân kia, tim của hắn không có ở trên người của ta, ta nỗ lực đã lâu như thế rồi, nhưng mà, cũng không chiếm được nửa câu trả lời của hắn, ta biết, nam nhân Lãnh gia, đều ngu ngốc, liều chết để ý như vậy.”
Ngay cả khối đá cũng bị nóng đầu hay sao, bản tính nàng vốn kiêu ngạo, một vị Quận chúa được người người nâng niu trong lòng, bao nhiêu thanh niên tài tuấn hâm mộ nàng, theo đuổi nàng, nói đến trước kia, đã có người mai mối thành thân, sau này, người mai mối kia còn thiếu chút nữa phá hủy cánh của nhà nàng, nàng một người cũng không nhìn trúng, cũng không muốn cha mẹ của nàng tùy tiện hứa hẹn với người ta, nhưng là, hôm nay, kiêu ngạo của nàng đã bị hắn dẫm dưới bàn chân, vậy mà hắn không chút nào thương tiếc, nàng cảm giác. . . . . . mệt mỏi quá rồi.
“Thế nào, nghĩ cái gì rồi?” Cẩm Nương vỗ vỗ tay nàng, mỉm cười nhìn nàng: “Ta nhận ra trong lời nói của Lạc Hà sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy nha, chẳng lẽ, muội gặp một chút thất bại, lại không có tự tin như vậy rồi sao?”
Lạc Hà bị Cẩm Nương nói làm cho hứng khởi, ngẩng đầu lên, cắn răng nói, “Ta sau này, quả thật muốn cầm cái búa khai thông đầu của tên kia, tẩu không biết, hắn vừa nhìn thấy ta đến liền trốn, hơn nữa ta vừa biết hắn yêu thích dừng lại ở đâu, liền len lén theo hắn, chỉ thấy hắn ngây ngốc một mình ngồi ở bờ hồ thổi lên một ca khúc. . . . . . Hôm nay không cầm tiêu, thay đổi thổi sáo. . . . . .”
Cẩm Nương nghe được ngẩn ra, lông mày không khỏi nhăn lại, nhớ tới mình lúc trước từng thổi qua sáo trúc cho Lãnh Thanh Dục một lần, không khỏi cười khổ, khó có thể đạt thành ước nguyện, hắn quả thật giống như Dụ thân Vương, đều cùng một loại si tình như vậy sao? Như vậy cũng quá. . . . . . u mê đi, trong lòng hiện lên một tia bất an, mặc dù mình chưa từng đối với người kia làm ra chuyện gì, nhưng nếu như hắn bởi vì mình mà cô độc, thống khổ cả đời. . . . . .
“Lạc Hà, ngày mai chúng ta đi vào trong cung đi.” Cẩm Nương suy nghĩ một chút nói.
“Không đi, mỗi lần vừa đi, Thái hậu liền ép ta, muốn ban hôn cho ta, nàng nói đến những người kia nhưng ta lại không yêu thích. . . . . . cho nên từ chối rất nhiều rồi, lại đi nữa, ta không thể tìm ra được lý do nào nữa.”
“Thái hậu nương nương nếu chịu chỉ hôn uội, vậy thì tốt rồi, nếu đem muội chỉ hôn cho tên tiểu tử Thanh Dục kia không phải là thành rồi sao?” Cẩm Nương cười dùng ngón tay chọc nàng.
Ánh mắt Lạc Hà sáng lên, đột nhiên ánh mắt lại trở nên ảm đạm xuống, lắc lắc đầu nói: “Cũng không phải là không nói, mẫu thân đã từng cùng Thái hậu nương nương đề cập qua một lần, Thái hậu lúc trước còn rất cao hứng, sau này, sợ là không phải là người mình vừa ý, lại không giải quyết được gì, lúc nói chuyện thành thân của ta, đã sửa thành người khác. . . . . .”
Nguyên lai là như thế, Cẩm Nương quyết định ngày mai trước tiên đến chỗ Hoàng hậu nương nương thương lượng một chút, dù sao nàng cũng muốn tác hợp ột đôi oan gia này, nàng hi vọng Lạc Hà hạnh phúc, càng hy vọng người kia có thể thoát khỏi sự vây khốn của phần tình cảm này, cũng có thể có một hôn nhân hoàn mỹ .
Bên kia Lãnh Uyển cùng Lãnh Hoa Hiên dần dần đến gần, Lạc Hà liền phân phó người đánh xe, Cẩm Nương vội vàng kéo nàng nói: “Làm càn, chúng ta đi, Uyển muội thế nào trở về chứ?”
Lạc Hà nở nụ cười nhìn nàng nói: “Tẩu còn sợ hắn thất lễ sao a, nhìn đi, hai người bọn họ còn có thể làm ra chuyện kinh hãi thế tục hơn nữa chứ, theo ta thấy, đệ đệ của tẩu có chết cũng sẽ để ý, tất nhiên sẽ không dễ dàng tha thứ cho Trữ Vương, thà cứ như vậy, thì bọn họ có lẽ sẽ tốt hơn nhiều, chỉ có một đường. . . . . .”
Cẩm Nương nghe thấy lông mày nhăn lại, đó cũng không phải là điều mà nàng muốn nhìn thấy, phụ vương cùng mẫu phi cũng không ở đây, nàng cùng Lãnh Hoa Đình là huynh trưởng, trưởng tẩu của Lãnh Hoa Hiên. Nếu như hắn lại làm ra chuyện gì, đối với người trong tộc cũng không tốt.
Lãnh Hoa Hiên nghe thấy khẽ giật mình, trong mắt lập tức lộ ra một tia nóng giận, quay đầu nhìn Lãnh Uyển, Lạc Hà nhường đường, để hắn hành lễ với Cẩm Nương: “Tẩu tẩu làm sao lại đến chỗ này?”
Cẩm Nương thở dài nói: “Ta đặc biệt cho người đến mời đệ, đệ lại không chịu đến, Uyển muội lại tới đây, ta không thể làm gì khác hơn là mang theo nàng đến đây, Tam đệ, có lời nói gì không thể mở lời được chứ? Đệ vừa đối với Uyển muội hữu tình, nhân tiện nên cho nàng biết được nguyên nhân chứ, đệ định tội người, cũng phải để lòng người khâm phục đúng không?”
Lãnh Hoa Hiên nghe thấy vẻ mặt chuyển động một chút, trong ánh mắt ôn hòa kia mang theo sự ngượng ngùng, nhưng rất nhanh liền nổi lên một tầng bất đắc dĩ, xoay đầu nhìn Lạc Hà một cái, cũng không nói chuyện.
Cẩm Nương liền biết hắn không tiện nói chuyện trước mặt Lạc Hà, lại sợ Lạc Hà sinh ra khó chịu, vội nói: “Quận chúa cũng là quan tâm Uyển Nhi, nàng là người thoải mái, không có ác ý, bất quá, ngọn nguồn chuyện này, là chuyện giữa đệ với Uyển Nhi, hai người chúng ta có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, chẳng qua là nàng nghe thấy lời nói của đệ nhưng lại không hiểu rõ ràng, vẫn để cho Uyển Nhi buộc lại giữa không trung, lên không được, xuống cũng không xong, nếu tiếp tục kéo dài như vậy, không phải là chuyện hay gì, Tam đệ, hai người chúng ta quay trở về xe ngựa, đệ cùng Uyển muội nói chuyện đi, có lẽ, giữa chuyện này cũng không nên có sự hiểu lầm nữa.”
Đang nói, thì kéo Lạc Hà liền hướng trở về, Lạc Hà hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Hoa Hiên một cái, vừa lo lắng nói với Lãnh Uyển còn đang ngồi trên mặt đất khóc lóc: “Uyển muội muội, muội chớ khóc, tỷ tỷ cùng tẩu tẩu sẽ làm chủ uội.”
Lãnh Hoa Hiên lúc này mới chú ý cách xa trăm mét trong cánh rừng nhỏ kia, có hai chiếc xe ngựa dừng lại, chính là Giản Thân Vương phủ , nhìn cẩm Nương đi đến bên cạnh xe ngựa, hắn muốn nói lại thôi, giơ lên tay, nghĩ đem người gọi về, nhưng cuối cùng vẫn nhịn.
Đang lúc này, Cẩm Nương quay đầu lại, thấy hắn hơi ngẩn ra, rồi bàn tay hắn thả xuống.
Cẩm Nương cũng không quay trở về, chẳng qua là nghiêm nghị nói với hắn: “Tam đệ, ta bất kể Trữ Vương năm ấy đã làm qua cái gì, có phải có vấn đề thật vậy hay không, nhưng ta chỉ nghĩ cho đệ biết một câu, những thứ kia không có quan hệ với Uyển muội, Trữ Vương là Trữ Vương, nàng là nàng, nàng vô tội, cùng đệ trải qua cả đời này không phải là Trữ Vương, mà chính là Lãnh Uyển.”
Nói xong nàng xoay trở về, không chần chờ một chút nào, cùng Lạc Hà song song đi về xe ngựa.
Lãnh Hoa Hiên nghe thấy thất thần, lời nói của Cẩm Nương giống như ngày hè có một cơn gió âm thầm mà thổi vào lòng hắn, nhất thời có một loại cảm giác thư thái, những uất ức cùng vấn đề nan giải kia giống như đã xuất hiện một con đường, chỉ cần giật lấy con đường này, lập tức có thể thông suốt, hắn từ từ xoay người, trong mắt lộ ra một tia kiên quyết, đến gần Lãnh Uyển, duỗi tay, ôn nhu đem nàng đỡ dậy:
“Trên mặt đất sẽ lạnh, trở về thôi.”
Lãnh Uyển ngẩng lên khuôn mặt cười lê hoa đái vũ, nương theo đứng lên hít hít lỗ mũi, hai mắt lấp lánh phát sáng, giống như trong đêm tối có một ánh đèn nhỏ chỉ đường, thong thả thuận theo tay của hắn đứng lên, ngoan ngoãn theo sát hắn quay trở về mộ phần của Lãnh Nhị Lão gia.
Tiền giấy đã đốt hết, chỉ còn một đống tro bụi, một cơn gió thổi tới, đem tro giấy thổi bay đầy trời.
“Năm ấy, phụ thân nàng cùng kia Hách liên Dung Thành là bạn tốt, cùng phụ thân ta cũng là mạc nghịch chi giao(* tâm đầu ý hợp), chẳng qua là, phụ thân của ta không biết Hách Liên Dung Thành là người của Tây Lương, nhưng Trữ Vương gia biết, cuối cùng có một lần phụ thân ra cửa, vốn là đáp ứng thỉnh mời của Trữ Vương Gia, sau đó, liền chết ở ngoài , nói ra, Hách Liên Dung Thành giả trang thành bộ dạng của phụ thân ta, ta cũng không biết Trữ Vương gia đến tột cùng có biết chuyện này hay không, nhưng mà, Trữ Vương, cùng Hách Liên Dung Thành ở giữa nhất định có thể nói cho nhau biết bí mật này.” Lãnh Hoa Hiên đắn đo, suy nghĩ đem lời nói cho Lãnh Uyển biết một chút, hai con ngươi đen ngày thường ôn hòa trong sáng hôm nay tràn đầy sự thống khổ cùng vùng vẫy, xác thực bất kể Trữ Vương đã làm qua việc gì, cũng không liên quan đến Lãnh Uyển, nhưng thù giết cha không đội trời chung, hắn có thể không oán hận Lãnh Uyển, nhưng làm sao có thể cưới nữ nhi của cừu nhân làm thê tử chứ?
Nói lại, hai người nếu quả thật lập gia đình, Trữ Vương chính là nhạc phụ của hắn, một con rể cũng là một nửa nhi tử, để hắn nhận tặc làm cha, vậy không phải hắn không bằng cả heo chó sao?
“Thì ra là vậy, ngươi cũng không thể xác định, cha ta chính là hung thủ can dự vào việc sát hại cha ngươi có đúng hay không?” Lãnh Uyển suy nghĩ kỹ mới biết rõ ràng, trong lời nói của hắn, may mắn nàng đã sớm nghe ngóng được thân phận của Hách Liên Dung Thành, với quan hệ của Hách liên Dung Thành cùng Lãnh Nhị lão gia, hơn nữa, chính vì vậy, nàng mới càng thêm thương yêu Lãnh Hoa Hiên.
Không thể khẳng định sao? Lãnh Hoa Hiên trong lòng cười khổ, tuy nói Trữ Vương thật sự không phải là hung thủ trực tiếp, nhưng là hung thủ gián tiếp, với lại, Trữ Vương phải là người phát hiện thân phận của Hách Liên Dung Thành là giả trước tiên, lúc đó, Hách Liên Dung giả trang thành phụ thân, đã từng để lộ sơ hở với Trữ Vương , nhưng Trữ Vương lại không điều tra, hoặc là nói, biết rõ hắn có vấn đề, cũng giả bộ không biết, mà thả lỏng Hách Liên Dung thành, thậm chí, sau này còn giúp đỡ Hách Liên đối phó Bá phụ cùng Nhị ca. . . . . .
Việc này, cũng là do hắn không cẩn thận nhìn qua, cũng không ai biết thói quen mỗi ngày của Hách Liên Dung Thành, lúc hắn giả trang thành phụ thân có thể sao chép lại tất cả tâm tư của người, có lẽ, hắn một lòng chống lại người khác quá lâu, vừa suốt ngày giả trang thành thói quen của người khác, giả trang cuộc sống của người khác làm hắn cảm thấy quá mệt mỏi, vừa không dám cùng bất luận kẻ nào nói chuyện, trong lòng cô độc buồn khổ, liền ghi lên trên giấy, cho nên, mới để lại bản kí lục kia .
Chẳng qua là, lấy tính tình cẩn thận của Hách Liên, lúc đó hắn trốn khỏi Đông phủ, không biết vì sao lại không chịu đem theo bản ký lục tội chứng, mà lại lưu lại, hắn không sợ một ngày, sẽ bị nhìn thấy sao? Hoặc là, người kia căn bản là cố ý lưu lại, để ình nhìn thấy.
Lúc hắn chạy trốn, thì thân phận đã bại lộ, phần tội chứng kia, nếu không nằm trong tay của hắn, thì bí mật có rất nhiều đại thần trong triều cấu kết với Hách Liên sẽ bại lộ, cũng có thể, đó là thủ đoạn cuối cùng mà hắn muốn dùng để đánh bại triều đình Đại Cẩm? Hoặc là, hắn muốn ình lưu lại một thứ để bảo vệ tánh mạng?
Những người bên trong ký lục, cho đến bây giờ mình chưa từng đi tìm, cũng không có tính toán đem ký lục giao ra, nếu như mình cầm lấy vật kia đi tìm một số người trong đó, những người đó tất nhiên sẽ rất hoảng sợ, sẽ thỉnh cầu với mình, những người đó cũng sẽ liều mạng cứu giúp mình, ha hả, đáng tiếc, mình không muốn làm vậy, cũng không tính toán đem vật này đưa cho triều đình, mặc dù, làm vậy mình sẽ lập công lớn. Bởi vì, bên trong có phụ thân của Uyển Nhi .
“Ngươi cũng không thể xác định, đã phán cha ta có tội, ngươi như vậy là đối với ta công bằng sao, chẳng qua là hoài nghi mà thôi, ngươi. . . . . . ngươi. . . . . .” Uyển Nhi lại không biết suy nghĩ trong lòng của hắn, nhìn một hồi lâu cũng không nói chuyện, trong lòng lại càng tràn đầy mong chờ, lớn tiếng nói với hắn.
“Uyển muội, nàng muốn rời khỏi kinh thành không? Đi Giang Nam, hoặc là, đi đến vùng hải ngoại, chỗ đó người dân thuần chất, cuộc sống đơn giản, nhưng mà, sẽ rất vui vẻ.” Lãnh Hoa Hiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cường ngạnh bướng bỉnh của Lãnh Uyển, đột nhiên cảm thấy bản thân rất buồn cười, duỗi tay, cầm tay Lãnh Uyển, đem tay của nàng bao bọc bên trong lòng bàn tay dày của hắn, dùng bàn tay hâm nóng, khiến cho bàn tay lạnh lẽo của nàng ấm áp, làm cho nàng cảm thấy yên tâm.
Lãnh Uyển nghe thấy thất thần, hắn thay đổi quá nhanh đi, nàng nhất thời còn không để ý, “Ngươi. . . . . . ngươi nói cái gì?”
“Ta rất thích biển, biển rộng có thể khiến lòng người trải rộng, bọt sóng có thể làm trong sạch tâm hồn của con người, ta nghĩ ở cạnh bờ biển xây một phòng ốc, cùng người ta yêu thương, buổi sáng sẽ ngắm thủy triểu, buổi tối sẽ nghe thấy gió biển.” Lãnh Hoa Hiên bên môi mang theo nụ cười sủng nịch, đôi mắt ôn nhuận cũng hàm chứ một tia cười giỡn, đáy mắt, lại là vẻ mong đợi cùng bất an.
“Biển rộng lắm sao. . . . . . Ta chưa nhìn thấy, rất đẹp sao?” Lãnh Uyển cuối cùng cũng hiểu ý của hắn, một trận mừng như điên tràn ngập vào lòng, nàng cố gắng bình phục lấy hô hấp của mình, để lời nói của mình có thể tự nhiên hơn một chút, bên trong đôi mắt to tròn sáng rực rỡ thoáng qua sự kinh hỉ cùng không tự tin.
“Rất đẹp, nàng. . . . . . sẽ cùng đi với ta nhìn biển sao? Uyển muội.” Lãnh Hoa Hiên yên lặng nhìn Lãnh Uyển, ánh mắt không hề chớp, sợ rằng sẽ bỏ qua bất kỳ biểu hiện gì trên gương mặt của nàng, ý của hắn rất rõ ràng, nàng muốn cùng hắn ở chung một chỗ, sẽ phải rời khỏi phụ mẫu nàng, cùng hắn đi đến một nơi xa.
“Ừ, cùng đi, cùng nhau đến bờ biển xây nhà, sống một cuộc sống trên biển.” Lãnh Uyển kiên định nhìn Lãnh Hoa Hiên, hàm ý bên trong nàng cũng hiểu, hắn sẽ cưới nàng, nhưng hắn sẽ không gọi Trữ Vương gia là nhạc phụ, nàng muốn gả cho hắn, phải có can đảm thoát khỏi gia đình, bọn họ đã sớm coi qua tuổi tác, cũng đã mời qua người làm mai, cũng đã xác định đại lễ thành hôn rồi, cho nên, không thể nói là bỏ trốn, nhưng cũng chẳng khác gì là bỏ trốn, bởi vì, hôn lễ của nàng, chung quy không thể để cho phụ thân biết, nếu không phải cưới hỏi lớn, thì hắn không phải là con rể.
Nhưng lúc này ý của Lãnh Hoa Hiên, cụ thể hành động như thế nào, nàng không rõ, nhưng nàng biết, mình muốn thành thân với hắn, thì sẽ gây tổn thương cho phụ mẫu.
“Uyển muội, cám ơn muội đã thành toàn.” Lãnh Hoa Hiên tự đáy lòng nói.
Lãnh Uyển bi thương nhìn mắt về hai chiếc xe ngựa ở nơi xa, trong lòng vừa hạnh phúc, vừa cảm thấy đau khổ, bất kể Trữ Vương từng làm qua cái gì, người cũng là phụ thân của nàng, đột nhiên phải vứt bỏ phụ mẫu sinh ra nàng nuôi dưỡng nàng, bỏ rơi bọn họ, khiến nàng cảm giác rất đau khổ, cũng rất khó từ bỏ, nhưng nàng không muốn trải qua thêm những ngày tháng không có Lãnh Hoa Hiên. . . . . .
“Chúng ta trở về thôi.” Lãnh Hoa Hiên dắt lấy tay của Lãnh Uyển, âm thanh nhu hòa nói, hắn cũng hiểu nổi thống khổ của nàng, chẳng qua là. . . . . . có biện pháp lưỡng toàn hay sao? Nếu có, hắn còn có thể làm như vậy sao? Hắn vì nàng đã từ bỏ việc báo thù rồi, lui thêm bước nữa, hắn làm không được.
Cẩm Nương cùng Lạc Hà hai người ở trong xe ngựa, vén rèm nhìn thấy thân ảnh hai người bên ngoài đang dắt tay, không khỏi cao hứng cười, Lạc Hà thở dài một hơi, nghĩ đến người trong lòng, tâm tình càng ngày càng ảm đạm: “Tẩu tẩu, chúng ta cũng đi thôi, một lát nữa hai người Uyển muội, sẽ không được tự nhiên .”
Cẩm Nương vỗ vỗ tay nàng nói: “Không sao, muội nhìn đi, bọn họ không phải đã đạt được ước nguyện rồi sao? Cộng thêm sự mạnh mẽ, ta tin tưởng muội, nhất định có thể đem tiểu tử kia chinh phục .”
Lạc Hà giương miệng, lắc lắc đầu nói: “Ta khác với Lãnh Uyển, nàng và Tam gia là tình cảm đôi bên, là do đầu ta bị nóng rồi, người nam nhân kia, tim của hắn không có ở trên người của ta, ta nỗ lực đã lâu như thế rồi, nhưng mà, cũng không chiếm được nửa câu trả lời của hắn, ta biết, nam nhân Lãnh gia, đều ngu ngốc, liều chết để ý như vậy.”
Ngay cả khối đá cũng bị nóng đầu hay sao, bản tính nàng vốn kiêu ngạo, một vị Quận chúa được người người nâng niu trong lòng, bao nhiêu thanh niên tài tuấn hâm mộ nàng, theo đuổi nàng, nói đến trước kia, đã có người mai mối thành thân, sau này, người mai mối kia còn thiếu chút nữa phá hủy cánh của nhà nàng, nàng một người cũng không nhìn trúng, cũng không muốn cha mẹ của nàng tùy tiện hứa hẹn với người ta, nhưng là, hôm nay, kiêu ngạo của nàng đã bị hắn dẫm dưới bàn chân, vậy mà hắn không chút nào thương tiếc, nàng cảm giác. . . . . . mệt mỏi quá rồi.
“Thế nào, nghĩ cái gì rồi?” Cẩm Nương vỗ vỗ tay nàng, mỉm cười nhìn nàng: “Ta nhận ra trong lời nói của Lạc Hà sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy nha, chẳng lẽ, muội gặp một chút thất bại, lại không có tự tin như vậy rồi sao?”
Lạc Hà bị Cẩm Nương nói làm cho hứng khởi, ngẩng đầu lên, cắn răng nói, “Ta sau này, quả thật muốn cầm cái búa khai thông đầu của tên kia, tẩu không biết, hắn vừa nhìn thấy ta đến liền trốn, hơn nữa ta vừa biết hắn yêu thích dừng lại ở đâu, liền len lén theo hắn, chỉ thấy hắn ngây ngốc một mình ngồi ở bờ hồ thổi lên một ca khúc. . . . . . Hôm nay không cầm tiêu, thay đổi thổi sáo. . . . . .”
Cẩm Nương nghe được ngẩn ra, lông mày không khỏi nhăn lại, nhớ tới mình lúc trước từng thổi qua sáo trúc cho Lãnh Thanh Dục một lần, không khỏi cười khổ, khó có thể đạt thành ước nguyện, hắn quả thật giống như Dụ thân Vương, đều cùng một loại si tình như vậy sao? Như vậy cũng quá. . . . . . u mê đi, trong lòng hiện lên một tia bất an, mặc dù mình chưa từng đối với người kia làm ra chuyện gì, nhưng nếu như hắn bởi vì mình mà cô độc, thống khổ cả đời. . . . . .
“Lạc Hà, ngày mai chúng ta đi vào trong cung đi.” Cẩm Nương suy nghĩ một chút nói.
“Không đi, mỗi lần vừa đi, Thái hậu liền ép ta, muốn ban hôn cho ta, nàng nói đến những người kia nhưng ta lại không yêu thích. . . . . . cho nên từ chối rất nhiều rồi, lại đi nữa, ta không thể tìm ra được lý do nào nữa.”
“Thái hậu nương nương nếu chịu chỉ hôn uội, vậy thì tốt rồi, nếu đem muội chỉ hôn cho tên tiểu tử Thanh Dục kia không phải là thành rồi sao?” Cẩm Nương cười dùng ngón tay chọc nàng.
Ánh mắt Lạc Hà sáng lên, đột nhiên ánh mắt lại trở nên ảm đạm xuống, lắc lắc đầu nói: “Cũng không phải là không nói, mẫu thân đã từng cùng Thái hậu nương nương đề cập qua một lần, Thái hậu lúc trước còn rất cao hứng, sau này, sợ là không phải là người mình vừa ý, lại không giải quyết được gì, lúc nói chuyện thành thân của ta, đã sửa thành người khác. . . . . .”
Nguyên lai là như thế, Cẩm Nương quyết định ngày mai trước tiên đến chỗ Hoàng hậu nương nương thương lượng một chút, dù sao nàng cũng muốn tác hợp ột đôi oan gia này, nàng hi vọng Lạc Hà hạnh phúc, càng hy vọng người kia có thể thoát khỏi sự vây khốn của phần tình cảm này, cũng có thể có một hôn nhân hoàn mỹ .
Bên kia Lãnh Uyển cùng Lãnh Hoa Hiên dần dần đến gần, Lạc Hà liền phân phó người đánh xe, Cẩm Nương vội vàng kéo nàng nói: “Làm càn, chúng ta đi, Uyển muội thế nào trở về chứ?”
Lạc Hà nở nụ cười nhìn nàng nói: “Tẩu còn sợ hắn thất lễ sao a, nhìn đi, hai người bọn họ còn có thể làm ra chuyện kinh hãi thế tục hơn nữa chứ, theo ta thấy, đệ đệ của tẩu có chết cũng sẽ để ý, tất nhiên sẽ không dễ dàng tha thứ cho Trữ Vương, thà cứ như vậy, thì bọn họ có lẽ sẽ tốt hơn nhiều, chỉ có một đường. . . . . .”
Cẩm Nương nghe thấy lông mày nhăn lại, đó cũng không phải là điều mà nàng muốn nhìn thấy, phụ vương cùng mẫu phi cũng không ở đây, nàng cùng Lãnh Hoa Đình là huynh trưởng, trưởng tẩu của Lãnh Hoa Hiên. Nếu như hắn lại làm ra chuyện gì, đối với người trong tộc cũng không tốt.