• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Thứ Nữ (1 Viewer)

  • chap-156

Chương 157




Hoàng hậu nghe thấy cũng giật mình, trong ánh mắt dẫn theo ý cười, hỏi: “Thái tử, con từ khi ở Giang Nam trở về, cũng không ít lần nói tốt cho nàng kia, hiện giờ như thế nào. . . . . . Nếu là nàng có thể trở thành người của con, không phải càng có thể giúp con sao? Năm đó Diệp cô nương. . . . . .”

“Mẫu hậu, chuyện năm đó, ngài cũng biết kết quả cuối cùng là cái gì, trưởng bối sai lầm, chúng ta phải biết rút ra bài học, không thể tái phạm chuyện sai lầm đó thêm lần nữa, tình cảm giữa Cẩm Nương cùng tiểu Đình không có người nào có thể động đến, Cẩm Nương không giống với Diệp cô nương, nàng chỉ làm một nữ nhân muốn mỗi ngày đều yên bình trải qua, nàng là người thiện lương lại kiên nhẫn, tiểu Đình cùng đứa nhỏ của bọn họ, còn có người nhà, mới là điều nàng quan tâm nhất. Nếu như người vẫn kiên quyết cấp cho tiểu Đình một nữ nhân, con trước không biết tiểu Đình sẽ thành như thế nào, nhưng Cẩm Nương nàng có thể đoán được dụng ý, kết quả không giống với Diệp cô nương, lặng lẽ mà rời đi, mẫu hậu, chỉ có điểm giữa các nàng giống nhau đó chính là các nàng không phải là nữ tử bình thường, tư tưởng của các nàng cùng với các nữ nhân thời đại này bất đồng, các nàng tự tin kiên cường, gan dạ thông minh, nếu các nàng không cam tâm tình nguyện, ai cũng đừng nghĩ bắt buộc các nàng làm bất cứ chuyện gì.”

Hoàng hậu nghe xong xúc động, mà thái tử phi một bên ở trong lòng càng thở dài nhẹ nhõm một hơi, thái tử sau khi trở về từ Giang Nam, đã có biến hóa rất lớn, nàng làm chính thê của thái tử, không có khả năng không cảm giác được, nhưng mà, loại cảm giác này chỉ có thể để ở trong lòng.
Thái tử cũng không có làm cái gì chuyện gì quá mức, ngược lại so với trước kia càng tôn trọng nàng cùng trưởng tôn hơn, trong lòng của thái tử phi vừa thương tâm một chút đồng thời cũng thật cao hứng.

Tuy rằng, thái tử có khi, sẽ nhìn về một nơi mà ngẩn người, ánh mắt say mê mà chấp nhất, lúc người xuất hiện ánh mắt này của, khóe miệng sẽ gợi lên một chút mỉm cười, một nụ cười như vậy, rất vui vẻ, thực. . . . . . Hạnh phúc.

Chỉ là, mỗi khi thái tử phi lẳng lặng nhìn chăm chú người, người ngẫu nhiên quay đầu lại trong chớp mắt, trong mắt sẽ hiện lên một chút lãnh đạm, tươi cười bên môi không tự giác biến mất, thái tử phi liền cảm thấy đau lòng lòng chua xót, nhưng không thể trách được.

Trong lòng cũng hiểu được, thái tử đã động chân tình, nhưng mà, người kia, không phải mình, cũng không phải các sườn phi, thị thiếp trong phủ, các sườn phi cùng thị thiếp đối với thái tử mà nói, chẳng qua là công cụ gia tăng thế lực chính trị cho người, trong lòng của thái tử, cho tới bây giờ cũng sẽ không có các nữ nhân này, cho dù, những người đó trăm phương nghìn kế tìm niềm vui cho hắn.

Thái tử nhìn ôn hòa, kì thực lại vô cùng lạnh lùng, cũng may, đối với mình, người còn có vài phần kính trọng, đối với hoàng trưởng tôn, tự đáy lòng mà yêu thương, chỉ cần hai điểm này, thái tử phi cũng cảm thấy như vậy đã đủ rồi.

Hiện giờ nhìn thái tử có thể đem tình cảm đặt lại ở trong lòng, dùng lý trí mà đối đãi, thái tử phi dĩ nhiên hoàn toàn đồng ý, một tia ghen tỵ kia đối với Cẩm Nương cũng tan thành mây khói .

“Mẫu hậu, điện hạ nói đúng, hiện giờ việc chúng ta phải làm nhất, chính là mượn sức của Tôn Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình, phải phá hư mưu kế của Lưu phi nương nương, làm cho những toan tính ác độc của nàng ta chết từ trong trứng nước là được. Hơn nữa, càng muốn cho Tôn Cẩm Nương biết, là chúng ta giúp đỡ nàng, về sau điện hạ đăng cơ, nàng cũng có thể phát huy sở học của mình, vì Đại Cẩm, vì điện hạ, gây dựng các trụ sở kinh tế tốt, hơn nữa, lần trước nàng không phải đã nói qua sao, muốn dùng kinh tế làm phương thức xâm lược đả bại Tây Lương, kế hoạch nếu thành công, điện hạ lập tức có thể mở rộng đất đai, trở thành một thế hệ minh quân.” Thái tử phi mỉm cười nói với hoàng hậu.

Hoàng hậu nghe thấy cũng lộ vẻ xúc động, trầm ngâm một lát mới nói: “Nhưng mà, hiện giờ phụ hoàng của con giúp đỡ Lưu phi tiến hành, nếu là. . . . . .”

“Mẫu hậu, phụ hoàng càng già càng hồ đồ, lúc này lửa đã cháy đến nơi, không nghĩ biện pháp nhanh chóng làm lui địch, còn muốn đấu đá nội bộ sao, nếu cứ tiếp tục như vậy, Đại Cẩm sẽ gặp nguy hiểm.” Thái tử nhăn mặt nói.

“Như vậy, nhưng mà, cho dù có năng lực thì như thế nào, tính tình của phụ hoàng con còn không biết sao, nếu người chịu nghe khuyên nhủ, cũng sẽ không dẫn tình trạng như bây giờ, ngày ấy người từ triều hồi cung, ai gia đã đề cập qua, đem ngôi vị thế tử trả lại cho Lãnh Hoa Đình là chuyện thiên kinh nghĩa địa. Xem đi, đều qua nhiều ngày thế này, Lãnh Hoa Đường cũng đã bị giam giữ trong đại lao, người vẫn chậm rãi không chịu hạ chỉ, cũng không để cho Tông Nhân phủ thay đổi công văn, con nói, đây là chuyện gì, biết rõ nếu không có Giản Thân vương chống đỡ, nhất định là không ổn, lại càng không nên khó xử người ta, ai.” Hoàng hậu thở dài nói.

“Mẫu hậu. . . . . .” Thái tử phi khẽ gọi một tiếng sau đó dừng lại, nhìn những cung nữ quanh bốn phía, hoàng hậu lập tức hiểu ý, vung tay lên, những cung nữ đều lần lượt lui ra.

“Mẫu hậu, ngày ấy Lãnh Hoa Đình cùng điện hạ thương nghị, hắn hi vọng điện hạ có thể. . . . . . ra sức hạ quyết tâm. . . . . . Con dâu cũng là rất tán thành, chúng ta chính là cứu nguy cho Đại Cẩm, nếu quyết định không làm … liệt tổ liệt tông sẽ thất vọng, cho nên. . . . . .” Thái tử phi nói tiếp.

Hoàng hậu nghe đến thần sắc liền trở nên buồn bã, trong mắt lướt qua một tia thương cảm, nhưng lập tức liền xuất hiện một tia quả quyết kiên định, nghiêm mặt nhìn thái tử nói: “Thái tử, con nói như thế nào?”

Thái tử do dự, giết đệ hành thích vua, quá mức ngoan độc, thái tử muốn làm minh quân, không muốn gánh vác bêu danh như vậy trước thiên hạ, hơn nữa, hắn vốn là thái tử, kế thừa ngôi vị là minh chính nghiêm thuận ( đường hoàng thuận theo lẽ tự nhiên), chỉ cần chịu đựng thêm vài năm, cần gì phải đi đến bước cờ hiểm này đâu.

Hoàng hậu nhìn thấy thái tử đang do dự, không khỏi thở dài, nói với thái tử: “Nếu Lưu phi nương nương đã cho gọi muội muội của con tiến cung, vậy con cũng nên dành thời gian gọi phu thê Lãnh Hoa Đình vào trong cung ngồi một chút, nàng chính là ân nhân cứu mạng của thái tử, ai gia còn nghe thái tử từng đề cập qua, nếu nàng có nữ nhi, sẽ trở thành phi tử của trưởng tôn chúng ta, đúng lúc, các con cũng có thể cùng nhau tạo dựng tình cảm thân thiết hơn.”

Thái tử phi nghe vậy đầu tiên ngẩn ra, nhìn thấy ánh mắt của hoàng hậu sáng lên, đột nhiên hiểu được, liền cười nói: “Đúng là vậy, nhưng mà, lần này Cẩm Nương sinh là con trai, rất đáng tiếc, nếu lần tới nàng có thể sinh nữ nhi là tốt rồi, hoàng trưởng tôn sẽ có phúc.”

Nói xong, lại nhìn thái tử, trong ánh mắt mang theo ý cười nói: “Tiểu Mai không phải đã đưa Lạc Hà đến Giản Thân vương phủ rồi sao? Không bằng, sáng mai con dâu tự mình bế hoàng trưởng tôn, đi đến thăm hỏi vợ chồng tiểu Đình, nếu không thể trở thành vợ chồng, thì làm huynh đệ cũng tốt.”

Hoàng hậu nghe thế nở nụ cười, thực thưởng thức nhìn thái tử phi nói: “Tốt, ai gia nơi này có cái vòng tử kim có thể kéo dài tính mạng, con mang đi, ban cho nhi tử của bọn họ, gọi là gì nhỉ?”

“Kêu là Dương ca nhi, nói là bộ dạng giống tiểu Đình như đúc, lại là một đại mỹ nhân.” Thái tử nghe cũng cười, nghĩ đến nếu tiểu Đình nghe thấy hắn nói mình là một đại mỹ nhân, chỉ sợ rằng sẽ hé ra khuôn mặt yêu nghiệt đen xuống, hai từ “Yêu Nghiệt” này, là do thái tử nghe từ trong miệng Cẩm Nương, chỉ là, nếu dùng hai từ này trên người tiểu Đình, thật sự là rất chuẩn xác.

“Được, Dương ca nhi, tốt lắm, thái tử phi, chính con tìm biện pháp đi, tóm lại, đem tâm ý của ai gia truyền đến bọn họ là được rồi, còn một vài người, muốn đánh cái chủ ý gì, con cũng phải nhắc nhở, đôi vợ chồng trẻ kia, cũng đã chịu không ít thiệt thòi rồi, nếu bọn họ hiện giờ đứng về phía thái tử, vậy chúng ta cũng nên giúp đỡ bọn họ mới đúng.” Hoàng hậu cười, ra lệnh cho các cung nữ tiến vào, để cho người lấy cái vòng tử kim, đưa cho thái tử phi.

Thái tử lúc gần đi, hoàng hậu lại nói: “Thái tử, Trương Thái Sư bị bệnh, con cũng bớt chút thời gian đi xem hắn đi.”

Thái tử nghe vậy sửng sốt, Trương Thái Sư là người nhà mẫu thân của hoàng hậu, nhưng mà, Trương gia có mối quan hệ thân tiết với đại phu nhân của Tôn gia, vẫn bài xích Lãnh Hoa Đình, giúp đỡ Lãnh Hoa Đường, trong lòng của thái tử có chút tức giận, lão thất phu kia, biết rõ tiểu Đình đã đứng về một bên, nhưng vẫn khắp nơi nhằm vào tiểu Đình, nhằm vào tiểu Đình không phải là nhằm vào chính mình sao?

“Trương Thái Sư làm quan đã vài thập niên, là một người rất khôn khéo, con không cần nhìn bề ngoài, rất nhiều người, trên mặt là phản đối con, nhưng có lẽ thực tế lại đang giúp đỡ con, hoàng thượng hiện giờ đối với con nghi ngờ ngày càng nhiều, nếu như bên cạnh của con có nhiều người ủng hộ như vậy, sẽ mang đến cho con nhiều nguy hiểm, hắn là cậu của ai gia, một tầng quan hệ như thế, con cũng hiểu được.” Hoàng hậu nhìn ra tâm tư của thái tử, cười nhạt nói.

Thái tử nghe thấy vậy trong lòng rùng mình, khom người lại rồi thi lễ, mới cáo lui.

Lại nói Lục hoàng tử, một lát sau cũng đang ở trong cung của Lưu phi nương nương, Lưu phi cho lui hết toàn bộ các cung nữ, cũng đang cùng hắn mật đàm.

“Mẫu phi, lúc trước, người thật sự đã sai lầm, không nên cho người đi Giang Nam, xuống tay với biểu tẩu.” Lục hoàng tử sắc mặt phiền muộn, nhìn vào đôi mắt của Lưu phi, lộ ra oán khí.

“Bổn cung làm việc, còn chưa tới cho ngươi tới chỉ trích, chỉ là một đôi miệng còn hôi sữa, ngươi sợ bọn họ làm gì? Nếu để cho Tôn Cẩm Nương khó sinh mà chết, hiện giờ biểu huynh của ngươi còn có thể tiếp tục kiêu ngạo sao? Chẳng qua thất bại một lần, thiệt thòi một chút thôi. Hiện giờ khó nhất là tâm tư của phụ hoàng ngươi đã chuyển hướng về phía ngươi, trong lòng phụ hoàng ngươi đã nghi ngờ thái tử, đang muốn thừa dịp lúc này, ép bức thái tử xuống, ngươi mới có cơ hội.” Lưu phi hung hăng trừng mắt nhìn Lục hoàng tử liếc mắt một cái, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Mẫu phi, phụ hoàng là dạng người gì, người đến bây giờ còn không hiểu được sao? Ngoài mặt người yêu thích con, sao chưa từng thiệt tình đối đãi với con? Người đối với bất cứ ai trong lòng cũng đều sinh nghi ngờ, người không phải là thật tình muốn giúp đỡ con, mẫu phi, ngài tỉnh táo lại chút đi.”

Lục hoàng tử trong lòng nóng nảy, nhịn không được âm thanh cao hơn rất nhiều, hoàng thượng nếu thật sự thích hắn, muốn hắn thượng vị phù chính, thì làm sao ngay cả một chút quyền lực cũng không cho hắn, hiện giờ hắn phải dựa vào Dụ Thân Vương mới có chút phân lượng, nhưng Dụ Thân Vương người kia, vốn cũng đầy rẫy dã tâm, ai có thể cam đoan, hắn có thể trung thành không hai lòng?

“Nghe nói chính thê của Tôn đại nhân đã bị vị nhị cô nương làm cho tức giận đến gân xanh cũng dựng thẳng lên, sợ là lúc này thời gian không còn nhiều lắm, mà nay, Trương đại nhân lại trúng gió, ngươi đi vấn an lão thái sư đi, cho dù lão thái sư không chịu xuất lực, có Trương đại nhân giúp đỡ cũng tốt. Thượng Thư đại nhân là trưởng binh bộ, lại đối xử rất tốt với Tôn phu nhân, theo Tôn phu nhân, phụ tử Trương thị mới là người đối đầu cùng thái tử cùng Lãnh Hoa Đình, ngươi vừa lúc có thể lợi dụng điểm này, mượn sức Trương đại nhân đến đây, mẫu phi còn muốn tìm biện pháp, đem lệnh bài của đại binh Tây Sơn đoạt lại cho ngươi, chỉ cần ngươi nắm giữ binh lực hộ vệ kinh thành, cho dú chúng ta đi từng bước đến những chiêu hiểm độc, ngươi luôn phải liều mạng mà hợp lại.” Lưu phi ánh mắt lộ ra một tia độc ác, ánh mắt so với bình thường càng thêm lợi hại.

Lục hoàng tử nghe vậy chấn động, không khỏi cười khổ: “Mẫu phi, Tây Sơn đại doanh trước giờ đều do thái tử trong coi, phụ hoàng dựa vào cái gì mà mang lệnh bài giao lại cho con. Hơn nữa, người trong đại doanh Tây Sơn, cũng không phải là vô tích sự, Cửu Môn Đề Đốc, còn có Vũ lâm quân, các vị thống lĩnh này cũng không phải là người của con, bọn họ nếu phải phản kháng, vậy cũng sẽ không còn gọi là mạo hiểm nữa, mà là chịu chết.”

Lưu phi vừa nghe, bên môi gợi lên một chút tươi cười, tán thưởng nói với Lục hoàng tử: “Không tồi, còn có thể nghĩ được như vậy, yên tâm đi, những hi vọng trong kiếp này của mẫu phi đều đặt trên người của ngươi làm sao lại để cho ngươi đi chịu chết chứ? Hoàng thượng tuyệt đối sẽ đem lệnh bài đại doanh Tây Sơn giao cho ngươi. Việc này, quả thật nên cảm tạ biểu huynh của ngươi, không có việc gì lại đưa cho thái tử một đại quân cường địch như vậy, càng giúp cho thái tử tăng thế lực, làm cho hoàng thượng đứng ngồi không yên, người không phải thích nhất là dùng các mánh khóe để đùa giỡn sao, điều này rất phù hợp với cá tính của người. Về phần ngươi nhắc tới Cửu Môn Đề Đốc, mặt ngoài hắn là người của thái tử, nhưng thực tế, nương đã sớm thu hắn vào dưới trướng của chúng ta rồi, chẳng qua là không nói cho ngươi biết, cũng không để cho hắn thân cận với ngươi mà thôi, tóm lại, bổn cung đã để ngươi làm như vậy, không có tám phần nắm chắc, cũng có sáu phần thành công, ngươi tự đi chuẩn bị là được.”

Lục hoàng tử nghe vậy cảm thấy hơi an lòng, nhưng mà, hắn vẫn không yên lòng, đang muốn nói cái gì, Lưu phi khoát tay chặn lại nói: “Yên tâm đi, bổn cung mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.”

Lục hoàng tử đành phải ngậm miệng, khom mình hành lễ cáo lui, nhưng đi chưa bao xa, Lưu phi lại nói: “Nga, đúng rồi, ngươi không có việc gì, vẫn là nên qua lại với dượng của ngươi nhiều một chút, biểu tẩu của người là một người tài trong thiên hạ, nếu nàng quả thật cùng một loại người giống như Diệp cô nương, như vậy, Lạc Hà nếu thành công, ngươi thật có thể có thêm nhiều hiền thê.”

Lưu hoàng tử nhất thời nghe không hiểu, không khỏi quay đầu lại nhìn về phía Lưu phi, Lưu phi câu môi lên nói: “Không cần ghét bỏ người ta đã thành thân, năm đó Diệp cô nương như là một chiếc bánh thơm ngon, rất hiếm có là người không ưa thích nàng, ngươi không thấy biểu huynh của ngươi hiện giờ có bao nhiêu phong cảnh sao, sáu năm tàn phế, nhưng mà còn được nữ nhân kia chữa trị, hiện giờ trở thành nhân vật người người chạm tới sẽ bỏng tay, chính là dựa vào sự giúp đỡ to lớn của nàng, hơn nữa, đó cũng chính là ý của phụ hoàng ngươi. Nhi tử càng mạnh lên, chung quy so với việc thần tử càng mạnh lên không phải là tốt hơn sao, lại như thế nào, giang sơn vẫn là muốn rơi vào trong tay nhi tử của mình, Tôn Cẩm Nương kia, cầm kỳ thư họa đều là tuyệt hảo, ngày thường ngươi cũng là một người nho nhã tuấn tú, tuy là không thể so sánh được với nét đẹp tuyệt mĩ của biểu ca ngươi, nhưng cũng ngọc thụ lâm phong, tuấn dật lỗi lạc, huống chi, ngươi là hoàng tử chính thống, điểm tự tin ấy, ngươi hẳn là vẫn phải có chứ?”

Lục hoàng tử nghe xong sắc mặt đều tái đi, căm tức nói với Lưu phi: “Mẫu phi, mưu kế của người như vậy mà nghĩ đạt được sao, bọn họ đều đã có cả con trai, nữ nhân từ trước đến nay không phải đều là một nhi tử một phu quân sao, làm sao có thể tái giá với con? Người, ý nghĩ của người cũng đủ kì lạ.”

“Hừ, năm đó trong tư tưởng của Diệp cô nương, cũng không có cái gì mà một chung quan niệm, loại người như các nàng, sẽ không thích phu quân của mình có ba vợ bốn nàng hầu như vậy, càng không chấp nhận được tình cảm bị phản bội, chỉ cần chúng ta ở giữa sử dụng một chút mưu kế, tìm cách gây ra hiểm lầm, hừ, cái gì mà kiên định, kia bất quá chỉ là lừa mình dối người thôi, ở trong mắt bổn cung, nam nhân nào mà không bỏ qua món thịt tươi ngon này, Lạc Hà cũng không phải ngu ngốc giống như Tôn Cẩm Nương, nàng, là người rất mạnh mẽ, ngươi đi đi, cứ theo ý của bổn cung mà làm, tuyệt đối không sai.” Lưu phi cũng không tức giận, nửa người nằm ở trên nhuyễn tháp, híp mắt lại, cười nhạt nói với Lục hoàng tử.

Lục hoàng tử nghe vậy lại cảm thấy tức giận, nữ nhân kia nếu chấp nhận phu quân của mình ba vợ bốn nàng hầu, vậy nếu hắn chính thức lên ngôi hoàng đế, chẳng lẽ trong hậu cung chỉ có một mình nàng sao? Thật sự là vớ vẩn. Mẫu phi là do bị ma ám đến phát run, mới để cho hắn đi thi triển mỹ nam kế, thật sự là. . . . . .

Vung tay áo lên, Lục hoàng tử lạnh lùng nghiêm mặt đi ra ngoài.

Linh muội sau hai ngày phát sốt, Lưu thái y lập tức tới bốc thuốc, nhưng bé vẫn còn quá nhỏ, loại thuốc kia chỉ sợ rất khó khăn để uống hết, Thượng Quan Mai gấp đến độ Cẩm Nương nhìn thấy nàng là thật tâm đối xử rất tốt với Linh muội, trong lòng cũng rất an ủi, mặc kệ phụ mẫu của đứa nhỏ như thế nào, nhưng bé cũng là người vô tội, có thể có vị mẫu thân yêu thương, có thể nói bé gặp may mắn trong cái bất hạnh, hi vọng sau này bé lớn lên, sẽ không giống như phụ mẫu của bé trở nên âm hiểm là tốt rồi.

Cẩm Nương lúc này đã sớm thức dậy, rửa mặt chải đầu xong rồi, liền nói với Song nhi: “Gia đi vào triều, một lát nữa cũng chưa thể trở về, một lát sau khi Dương ca nhi ngủ, chúng ta liền qua bên kia nhìn xem Linh muội.”

“Dạ, phu nhân, nhưng mà người còn muốn mang theo những thuốc bổ gì nữa không, nô tỳ đi chuẩn bị cho người một chút.” Song nhi nhu thuận đáp lời.

Cẩm Nương càng ngày càng thích Song nhi, một người linh hoạt lại không mất ổn trọng, gan dạ lại cẩn thận, làm việc không kém Tứ Nhi là bao, hiện giờ Cẩm Nương đã an bày phụ mẫu cùng người nhà của nàng vào trong cửa hàng làm người làm, không để cho bọn họ vào phủ, nhưng đãi ngộ so với trong phủ còn cao gấp đôi, khiến cho Song nhi đối xử với nàng vô cùng thân thiết, có Song nhi bên người, nàng có thể bớt lo rất nhiều.

“Cho dù thức ăn hay thức uống gì, mang đi cũng vô dụng thôi, đứa nhỏ này còn quá nhỏ, cái gì cũng ăn không hết, chúng ta chỉ cần đi nhìn xem bé là được rồi.” Cẩm Nương mỉm cười đứng dậy.

Song nhi cười đáp lại, vừa ra khỏi cửa, nhìn đến Tú cô đang bế Dương ca nhi đùa giỡn, liền cười nói: “Người càng ngày càng thức dậy sớm, cũng không chịu nghỉ ngơi, sáng sớm đã đến ôm bé, đứa nhỏ mạnh khỏe như vậy, người cũng không sợ đau thắt lưng?”

Tú cô nghe xong dùng mắt quở trách nàng, ở trên mặt Dương ca nhi hôn một cái nói: “Mỗi ngày ôm, thắt lưng, cánh tay, đã sớm luyện rất tốt, làm sao ta sẽ đau chứ, Dương ca nhi, mẫu thân của con càng ngày càng hồ đồ rồi.”

Cẩm Nương nghe xong lắc đầu, lại hỏi: “Lục Liễu hiện giờ thế nào?”

Tú cô nghe xong sắc mặt trầm xuống, tức giận nói: “Cả ngày chỉ biết vọng tưởng làm phượng hoàng, đối xử với ta coi như là tốt một chút, còn đối với Hỉ Qúy ngay cả mặt mũi cũng chẳng để ý, người như vậy, ta cũng không mong nàng làm con dâu của ta, phu nhân người vẫn thương tình giúp ta, gả nàng ột gia đình giàu có đi cũng được, đỡ phải suốt ngày trưng ra bộ mặt không vui như vậy với chúng ta… nô tỳ trông không nổi.”

Cẩm Nương nghe vậy chau mày, đang muốn nói cái gì nữa, lúc này, bên ngoài Phụng Hỉ báo lại, nói là Hỉ Qúy đã chọn được người làm, mời phu nhân đến nói cho người biết, xem phu nhân có muốn trông thấy hay không.

Cẩm Nương nghe vậy liền ngồi xuống, để cho Phụng Hỉ tiến vào, lại nói: “Để cho Hỉ Qúy vào đi, người hắn tuyển chọn, ta không cần nhìn.”

Hỉ Quý khom người tiến vào, thấy Cẩm Nương liền hành lễ, Cẩm Nương vội hỏi: “Hỉ Quý ca ca, không cần khách khí, ngồi đi, Song nhi, đi pha trà đến đây.”

Song nhi nghe xong liền đi vào nội đường, Hỉ Quý càng nhìn so với trước kia càng thêm tuấn tú, nhưng mà khuôn mặt hơi đen một chút, nhưng người như vậy càng khỏe mạnh, trải qua càng thông minh tháo vát hơn, xem ra, sau khi tự mình làm việc, tuy là rất vất vả, nhưng càng thêm thành thục hơn.

“Nô tài là tới mời phu nhân để báo cho người biết, trong cửa tiệm nô tài đã tìm được ba người làm, trước kia đều đã từng làm qua ở chỗ khác, phương thức rất quen tay, phu nhân muốn gặp hay không.”

Hỉ Quý vẫn là có chút câu nệ, nói chuyện cũng có chút cẩn thận, Song nhi bưng trà đi ra, vừa lúc nhìn thấy cái mặt đen của hắn hiện ra một tầng đõ, không khỏi phốc cười, đem trà đẩy tới, Hỉ Quý ngẩng đầu nhìn Song nhi liếc mắt một cái, tiếp nhận trà, mặt càng đỏ hơn.

Cẩm Nương nhìn mặt mày khẽ nhúc nhích, đang muốn nói chuyện, Tú cô cũng đem Dương ca nhi ôm trên đùi bắt lấy hai tay đang chơi đùa của bé, ở bên cạnh không nặng không nhẹ nói: “Ngươi không phải đem người của Liễu gia vào đi, ngươi nếu nghe theo lời nói của tiểu chân kia, đem người của Liễu gia vào, cẩn thận da của ngươi.”

Hỉ Quý nghe vậy sắc mặt khẽ biến thành đen, đỏ mặt sẵng giọng nói với Tú cô: “Nương. . . . . . Nhi tử là loại người này sao?”

Tú cô nghe xong bĩu môi, nói: “Không có là tốt nhất, ta chỉ sợ ngươi có thê tử lại không thèm để ý nương, hừ, còn chưa thành thân đâu, mà đã bắt đầu vung tay múa chân rồi, đã muốn làm thiếu phu nhân, chúng ta là người hầu của phu nhân, có phần cho nàng làm thiếu phu nhân sao?”
Cẩm Nương trông thấy Tú cô càng nói càng tức giận, vội hỏi: “Người nói cái gì vậy, cái gì mà người hầu của ta, Hỉ Quý là ca ca của ta, Hỉ Quý ca ca, thủ hạ của huynh, huynh tự mình chọn là được, ta không để ý, nhưng mà, huynh còn phải để tâm một chút. Trong phủ ở thành đông gian cửa hàng kia, tam lão gia bị bệnh, vương gia hiện giờ cũng không có lòng mà xử lý, hiện giờ mọi chuyện cũng đã đặt trên đầu của ta, huynh cứ tiếp nhận, nhưng mà việc làm ăn sẽ thay đổi, không làm vải bông nữa, chúng ta sẽ làm xà phòng, một lát sau huynh đến tìm Trung Lâm thúc, ông sẽ chỉ dạy huynh làm thế nào.”

Hỉ Quý vừa nghe, ánh mắt đã sáng lên, cửa hàng của vương phủ ở thành đông có thể sánh bằng của hồi môn của Cẩm Nương rộng hơn rất nhiều, vốn việc làm ăn ở thành đông đã làm hưng thịnh cả một nhà, nghe nói, lẫn vào trong đó còn có vài vị hoàng thân quốc thích góp phần, phu nhân có thể để cho hắn đi xử lý, thì phải là thực coi trọng năng lực của hắn, nghĩ đến đây, trong lòng của Hỉ Quý rất cảm kích, lại hưng phấn, một bộ dạng nóng lòng muốn thử, cả người đều thể hiện vẻ mặt ngày càng tỏa sáng hơn.

Một bên Song nhi nhìn thấy vừa muốn cười, vừa lúc Phong nhi từ sau đi ra, nhìn thấy biểu tình của nàng, không khỏi ở sau nàng gõ xuống đầu của nàng, nhíu mày, nháy mắt một cái.

Vẻ mặt của Song nhi lập tức nhiễm một tầng đỏ ửng, tựa đầu rụt vào trong cổ áo.

“Dạ, phu nhân, nô tài tuân theo phân phó.” Hỉ Quý cung kính trả lời.

Cẩm Nương lại nhìn xem cảm thấy không còn chuyện gì nữa, liền lại hỏi: “Hỉ Quý ca ca, trước kia chỉ hôn cho huynh cùng Lục Liễu, nhưng nghe thấy ngữ khí của Tú cô không thích nàng, hiện giờ ta liền hỏi ý tưởng của chính huynh, nếu huynh cũng cảm thấy không thích nàng, ta đây sẽ có quyết định khác.”

Hỉ Quý nghe vậy ánh mắt buồn bã, nhìn Tú cô liếc mắt một cái, Tú cô vừa lúc trừng mắt hắn, hắn chậm rãi, sau một lúc lâu mới nói: “Nô tài toàn bộ nghe theo ý của phu nhân, nhưng mà Lục Liễu nàng, đã bị chỉ hôn, nếu lui lại, chỉ sợ là phá hủy thanh danh của nàng, nô tài cảm thấy, có chút có lỗi với nàng.”

Cẩm Nương nghe thấy trong lòng liền kính trọng hơn với Hỉ Quý hơn vài phần, Hỉ Qúy là người chân thành, nhìn ra được, hắn đối với Lục Liễu cũng không phải yêu thích, lúc xưa khi gặp mặt, chính là tâm tình của thiếu niên mà thôi, một cô nương xinh đẹp hắn yêu thích cũng là bình thường, sau một thời gian, tính tình của một người chính là yếu tố quan trọng nhất, nếu không phù hợp, bộ dạng ưa nhìn cũng vô ích.

“Việc này huynh cũng đừng để ý, đối với nàng ta sẽ tự mình an bài, tính tình của nàng nếu tốt, ta sẽ gả cho nàng vào một gia đình tốt, nếu vẫn như trước kia, vậy cũng không thể trách được ta.” Cẩm Nương khoát tay nói.

Hỉ Quý nghe xong cũng không nói cái gì nữa, nhìn thấy cũng không còn chuyện gì nữa, liền đứng dậy hành lễ cáo lui.

Tú cô lại nghiêng đầu, nhìn sắc mặt vẫn còn đỏ ửng của Song nhi, đột nhiên nói: “Nha đầu, ngươi vừa rồi đã nhìn thấy, con ta như thế nào?”
Song nhi bị hỏi ngơ ngẩn, lập tức đỏ mặt, bụm mặt lại liền chạy trốn vào phòng, vừa chạy vừa sẵng giọng nói: “Tú cô, nào có người hỏi cô nương người ta như vậy.”

Tú cô nghe xong cũng nở nụ cười, lấy trán của mình chạm vào mặt của Dương ca nhi, cười nói: “Dương ca nhi, một lát nữa Tú cô cũng tìm thê tử cho con? Được không?”

Phong nhi đem Song nhi đang chạy trốn vào phòng kéo lại, sẵng giọng: “Ngươi xấu hổ cái gì mà xấu hổ chứ, trước tiên phu nhân còn muốn đi đến viện của thế tử phi, ngươi không đi theo, lại chạy trốn lười biếng sao.”

Song nhi bị nàng nói khuôn mặt càng đỏ hơn, nhéo góc áo, nhưng cũng không hề ngại ngùng, nâng đầu lên, đi qua lấy áo choàng của Cẩm Nương: “Phu nhân, bây giờ đi sao?”
Cẩm Nương cười liếc nhìn nàng một cái, dẫn đầu đi.

Thượng Quan Mai đang lo lắng ngồi ở bên Linh muội đong đưa ở phía trước, ánh mắt hơi ướt át lấy tay kiểm tra trán của Linh muội, nói với Thị Thư: “Dường như đã hạ sốt một chút, nhưng mà chỉ sợ đến buổi tối, lại phát sốt, ai, đứa nhỏ này, cần phải sớm khỏe mạnh mới được.”

Thị Thư ở một bên khuyên nhủ: “Sẽ tốt thôi, Lưu thái y đã nói, chỉ cần phát sốt không gây ảnh hưởng cho phổi, sẽ không có chuyện gì.”

Vừa quay đầu lại, nhìn thấy Song Nhi vén mành tiến vào, có chút kinh ngạc, phu nhân đã tới, tại sao trong viện không có tiểu nha đầu nào bẩm báo?

Thượng Quan Mai vừa nhấc đầu, nhìn thấy mày liền chau lại, nhưng con ngươi tiếp tục nhìn xuống, hướng về phía Linh muội.

Cẩm Nương cũng không để ý, cười đến gần nói: “Linh muội hôm nay đã tốt hơn nhiều rồi chứ?”

Thị Thư vội đi dọn dẹp đem ghế lại cho Cẩm Nương, lại đi pha trà, Thượng Quan Mai nâng mắt lên nói: “Vẫn phát sốt, không thể cho uống thuốc được, ai.”

Cẩm Nương nghe xong cũng đưa tay kiểm tra trán của Linh muội nói: “Lấy chút vải đến đây, dính chút rượu, để cho Linh muội nắm trong tay đi, tiểu hài tử, nóng nhất chính là trong lòng bàn tay, thuốc kia để nhũ mẫu uống, dược tính vào sữa, cũng sẽ hữu hiệu giống nhau.”

Thượng Quan Mai nghe thấy nâng mắt lên nhìn Cẩm Nương, trên mặt hiện lên một chút cười khổ nói: “Đệ muội luôn thiện lương như vậy, cũng không sợ nàng tương lai sau khi lớn lên sẽ. . . . . .”

“Không phải do đại tẩu nuôi dưỡng lớn nàng sao? Tính cách của đại tẩu, ta tin tưởng.” Cẩm Nương không đợi nàng nói xong, nhân tiện nói, vừa xoay đầu, không thấy Lạc Hà, liền cười hỏi: “Như thế nào không thấy Lạc Hà quận chúa?”

“Nói là đi đến hoa viên dạo một chút, mẫu thân của nàng, trước kia chính là bạn khăn tay giao của Lưu phi nương nương.” Thượng Quan Mai thản nhiên nói.

Lời này, nói ra nghe có chút không đầu không đuôi, nhưng Cẩm Nương cũng nghe ra ý tứ của nàng, song vẫn mỉm cười nói: “Ta biết, ta cũng nhìn ra được suy nghĩ trong lòng nàng, nhưng mà, loại chuyện này, nếu người ta không quan tâm về khuê danh nhã nhặn của mình thì ta cũng chỉ chờ xem nàng xấu mặt, nếu là người hiểu chuyện, khẳng định là ở đây bồi đại tẩu, ta cũng vẫn hoan nghênh nàng, hơn nữa, biết nàng là biểu muội của đại tẩu ta cũng sẽ đối đãi như thân nhân của chính mình, nếu không phải, ta cũng không phải là người dễ dàng bị người ta khi dễ.”

Thượng Quan Mai nghe thấy trên mặt liền nổi lên ý cười, thanh âm cũng thấp xuống, sau một lúc lâu, thở dài, nói với Cẩm Nương: “Muội hiểu được là tốt rồi, người là do ta mang đến, ta cũng không còn cách nào, hi vọng muội có thể hiểu được nỗi khổ của ta, dù sao, người kia cũng là tướng công của ta, có thể cứu được một mạng, ta cũng sẽ không buông tha cho bất kỳ hi vọng nào.”

Nói xong, lại dừng một chút, đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia chua xót, âm thanh nghẹn ngào nói: “Có đôi khi, biết rõ người đó không đáng giá, nhưng mà lại không buông xuống được, ta trở về nhà mẫu thân lâu như vậy, trong nhà cũng đã khuyên ta không ít, nhưng mà. . . . . . Nhưng tâm của ta nhất quyết không xoay chuyển, đệ muội, muội yên tâm, ta chỉ là bên ngoài làm theo yêu cầu của các nàng, còn có thể thành công hay không, không phải là vấn đề của ta, để nàng tự mình làm, hi vọng muội có thể lượng thứ cho ta.”

Cẩm Nương nghe liền thở dài một hơi, tâm tư của Thượng Quan Mai nàng cũng có thể lý giải, ngày ấy Lạc Hà tiến phủ, Cẩm Nương đều đem gia thế quan hệ của Lạc Hà điều tra qua một lần, biết nàng là người của Lưu phi nương nương, tuy rằng không biết Lưu phi nương nương sử dụng chiêu này có ý đồ gì, có phải còn có ý đồ sâu bên trong hay không.

Nhưng mà, mọi người đến đây, cũng không thể nằm chịu đòn đi, lúc sinh, thiếu chút nữa đau đớn giữa hai sinh mệnh cho tới nay trong lòng của nàng vẫn còn sợ hãi, cho nên, nàng âm thầm đem những nha hoàn nhị đẳng trong viện của Thượng Quan Mai, các nha hoàn giống cấp bậc với nhau thì thay đổi một nửa, những người khác nàng cũng đã mua chuộc, trước kia nàng đã hiểu được, lá chắn thâm sâu trong đấu tranh đại viện, thà nói là nhóm chủ tử, không bằng nói chính là các nô tài, chỉ cần đem nô tài trong viện Thượng Quan Mai nắm giữ, thì trong viện Thượng Quan Mai hầu như mọi chuyện đều có thể tiết lộ ra,không có việc gì có thể giấu qua mắt nàng được.

“Tâm tư của đại tẩu ta có thể thông cảm, nhưng mà, đại tẩu, tẩu vẫn nên buông xuống hoài niệm đi, người như vậy, thật sự không đáng giá, súc sinh cũng không bằng, cho dù là có thể phóng thích hắn, bản tính của hắn làm sao sửa cũng không xong, hơn nữa, hiện giờ hắn ngay cả. . . . . . Ai, thân phận của hắn còn thật sự không rõ ràng, nếu thật sự là. . . . . . Thật sự là nhi tử của nhị thúc, vậy cũng phạm vào tội thông địch bán nước, ai lại có thể cứu hắn được đây? Tẩu không cần bị người khác lừa gạt như vậy.” Cẩm Nương chân thành khuyên nhủ.

Thượng Quan Mai nghe thấy nước mắt đều đã che phủ, liều mạng lắc đầu nói: “Không cần nói nữa, không cần nói nữa, đệ muội, chuyện này ta đã từng muốn, cho dù là, cho dù là đi theo hắn lưu đầy, chỉ cần người đó còn sống, ta đều tình nguyện, chỉ cần hắn rời xa sự mê hoặc, cho hắn cơ hội hắn sẽ tốt hơn.”

Cẩm Nương biết khuyên nữa cũng vô dụng, liền đổi đề tài, sau khi ngồi một hồi, đang muốn đứng dậy, bên kia liền có tiểu nha đầu vén mành tiến vào bẩm báo: “Phu nhân, nhị gia hồi phủ, nhưng mà, mới vừa rồi, khi quay về viện, ở bên hồ gặp Lạc Hà quận chúa, Lạc Hà quận chúa đã ngăn nhị gia lại để trò chuyện.”

Cẩm Nương nghe vậy thần sắc thản nhiên nói: “Được, đã biết, ngươi đi đi.”

Thượng Quan Mai nhìn thấy sắc mặt cũng trở nên nặng nề, trong mắt hiện lên sự giận dữ: “Đệ muội thật đúng là hảo thủ đoạn, hiện giờ, người trong viện của ta, toàn bộ chỉ lấy muội làm chủ tử.”

Cẩm Nương nghe cũng không để ý, cười nói: “Đại tẩu chỉ cần biết, ta đối với tẩu cũng không có ác ý là được, làm như thế, mặc dù có chút không tốt, nhưng đã từng trải qua hai lần “ưu đãi”, thứ nhất, dĩ nhiên ta phải tự bảo vệ mình, ta không hại người, nhưng cũng không thể để cho người hại ta lần nữa, nhất là Dương ca nhi của ta. Thứ hai, cũng là bảo vệ cho chính đại tẩu, hiện giờ đại ca thành cái dạng này, phụ vương cùng mẫu phi đều đối xử với tẩu cũng không khác lúc truóc, nhưng chỉ sợ có người cao tay khi dễ tẩu, hoặc là, sẽ có người cố ý động tay động chân trên người Linh muội, dẫn tới việc ta và tẩu xảy ra mâu thuẫn, không bằng ta đem toàn bộ người trong phủ quản lý, đại tẩu chỉ cần chú ý an tâm mà sống là được, tất nhiên cũng sẽ không có người hại đến trên người nữ nhi của tẩu.”

Thượng Quan Mai vừa nghe, sắc mặt dịu đi một chút, lời nói của Cẩm Nương thẳng thắn thành khẩn như vậy, nàng cũng không cần để ý đến những chuyện quấy nhiễu nữa, trực tiếp nói lên dụng ý của nàng, kỳ thật, hiện giờ toàn bộ việc trong vương phủ đều nằm trong tay Cẩm Nương, nàng phải bảo toàn chính mình thật tốt, bản thân nàng cũng chỉ có thể chống đỡ được phần nào, căn bản là vô lực chống cự, như vậy cũng tốt, cũng làm cho nàng mất cảnh giác với mình, chỉ cần chính mình thành thật mà sống, Cẩm Nương sẽ không làm gì nàng cùng Linh muội.

“Như thế. . . . . . Cũng tốt, ta hiểu được. Nhưng mà, muội không đi đến hồ sao?” Thượng Quan Mai trong giọng nói có chút chế nhạo, Cẩm Nương nghe thấy không khỏi giương miệng, nhìn bên ngoài liếc mắt một cái, căm giận nói: “Không đi, nếu là hắn dám trêu chọc hoa đào, ta liền đâm vào đôi mắt nhìn hoa đòa của hắn.”

Thượng Quan Mai nghe vậy không khỏi buồn cười, nhưng trong lòng đau xót, suy nghĩ về Lãnh Hoa Đường đang ở trong lao ngục chịu tra tấn, sắc mặt lại ảm đạm xuống, Cẩm Nương thấy cũng không còn chuyện gì, vẫn là nên đứng dậy đi thôi.

Cẩm Nương mang theo Song nhi đi về phía viện của mình, đã thấy Lãnh Hoa Đình thật sự cùng Lạc Hà vẫn đứng ở bên hồ nói chuyện, dựa vào tính tình của Lãnh Hoa Đình mà nói, hắn đã sớm nhìn ra tâm tư của Lạc Hà, hẳn là đã sớm quay đầu đi rồi mới đúng, như thế nào hai người này còn đứng cùng nhau?

Không phải lại có những con thiêu thân khác đi, Cẩm Nương thở dài, đối với yêu nghiệt nhà mình liếc mắt một cái, liền xoay người, hướng về phía khác đi đến, tâm của nam nhân, nếu đã thay đổi, cho dù lấy dây thừng cột vào cũng vô ích, chỉ có dựa vào mị lực của mình hấp dẫn hắn trở về, mới là đạo lý đúng đắn, nhưng mà, nàng đối với yêu nghiệt nhà mình đủ tự tin, ở trong mắt của hắn, nàng là tốt nhất, đẹp nhất, tiểu nhân không phải đang bày trò cho nàng ghen hay sao, muốn nàng rời đi tướng công? Không để cho bọn họ được như ý.

Quả nhiên Cẩm Nương đi không bao xa, bên kia Lãnh Hoa Đình nghiêng đầu, nhìn thấy thân ảnh của Cẩm Nương, liền ném Lạc Hà, đi nhanh tới, sắc mặt cũng trở nên âm trầm.

Cẩm Nương thấy vậy liền giương miệng lên, mình và mỹ nữ ước hội, bị bắt gặp, còn hướng về phía nàng bày ra khuôn mặt không vui vẻ, đây là cho ai xem chứ? Hừ, quay đầu tiếp tục đi, làm như không phát hiện sắc mặt người nào đó đã đen như đít nồi.

“Nương tử nàng đứng lại!” Lãnh Hoa Đình chân dài sải bước, chỉ cần hai ba bước, liền vượt qua Cẩm Nương, duỗi ra tay liền túm lấy nàng, cầm trong tay cái gì đó đang phát sáng phe phẩy.

“Nàng xem đây là cái gì?” Lãnh Hoa Đình đem đồ vật đưa đến trước mặt Cẩm Nương.

Cẩm Nương chớp mắt nhìn, cảm thấy có chút quen mắt, là cái vòng cổ bằng ngọc trai, hình như đã đánh mất, như thế nào lại ở trong tay của hắn chứ?

“Hình như là của thiếp, quả thật đã thất lạc, chàng làm sao nhặt được nó?” Cẩm Nương khó hiểu hỏi.

“Còn hỏi ta làm sao nhặt được sao?” Đôi mắt phượng xinh đẹp của Lãnh Hoa Đình tràn ngập ghen tuông, nhìn về phía Cẩm Nương đôi mắt đã muốn phun hỏa, bầu không khí chua bay đầy trời, phỏng chừng nếu như lúc này có mưa, cũng có thể biến hóa thành một trận mưa chua.

Cẩm Nương nhìn thấy thần sắc của hắn không đúng, liền ở trong đầu hồi tưởng lại, nghĩ một lúc lâu sau, cũng không nhớ ra được, vật này làm sao mà đánh mất, đành phải hạ xuống âm thanh mềm mại hỏi: “Thiếp thật sự nhớ không rõ, chỉ là một chiếc vòng cổ, lại không có mấy quý trọng, đã đánh mất thì liền đánh mất, làm sao còn nhớ rõ nhiều như vậy, cũng không phải vật đính ước tướng công đã tặng thiếp, thiếp làm gì để ý trong lòng chứ?”

“Nhưng mà vật này rơi vào tay của Lãnh Thanh Dục, nàng nói đây là như thế nào?” Lãnh Hoa Đình nghe nàng nói không đem vật này để trong lòng, sự ghen tuông trong lòng đã phai nhạt đi chút ít, bất quá, vẫn còn nghi hoặc, vật bên người của Cẩm Nương, làm sao lại rơi vào tay Lãnh Thanh Dục, lại để cho Lạc Hà cầm.

Vừa nói đến Lãnh Thanh Dục, Cẩm Nương rốt cục nghĩ tới: “A” một tiếng, vỗ vỗ đầu của mình, hung hăng nói: “Đã nghĩ tới, thì ra là do hắn nhặt được, tướng công còn nhớ không, thiếp lần đầu tiên đến phủ thái tử, bị tên tiểu tử kia khi dễ, phá hủy váy của thiếp, thiếu chút nữa làm cho thiếp bị quăng ngã xuống, thì ra là do hắn nhặt đi, thật là, nếu không liền ném đi, đưa ta, lấy cái này đến đây, bọn họ đang âm mưu chuyện gì chứ?”

Vừa nói như vậy, Lãnh Hoa Đình cảm thấy yên tâm hơn, phải biết rằng vật gì bên người Cẩm Nương, bị người không biết quỷ không hay mà lấy được, nếu người nọ có sát tâm đối với Cẩm Nương, vậy cũng thực nguy hiểm, vừa rồi Lạc Hà đem thứ này đưa cho hắn, cũng đã giải thích lý do, phản ứng đầu tiên của hắn đó là sự ghen tuông nổi lên bay đầy trời, nhưng mà, rất nhanh liền cảm thấy lo lắng.

Hắn tin nương tử của hắn không phải là người tùy ý lưu tình, lại càng không phải là một người hoa tâm, ở Giang Nam, trong phủ cùng Lãnh Thanh Dụ cũng không ít ngày, tiểu tử kia mặc dù có một chút tâm tư riêng, nhưng coi như thủ lễ, mà nương tử nhà mình cũng là người vô tâm vô phế, căn bản là không phát hiện nam nhân khác đối với nàng có tình, ngay cả thái tử, cũng như thế, điều này làm cho lòng của hắn vui mừng tự hào. Sao lại chỉ vì cái vòng cổ không quan trọng này liền hoài nghi Cẩm Nương?

“Đã như vậy, cũng thật dễ dàng, chúng ta trở về phòng thôi, vật này, một lát sau ta sẽ ném đi, để nam nhân khác lấy qua, nàng không được mang theo.” Tất cả u ám trên mặt của Lãnh Hoa Đình đều đã tan đi, đem vòng cổ kia thu lại, kéo theo Cẩm Nương quay trở về.

Cẩm Nương cũng dừng chân không chịu đi theo hắn nói: “Thiếp phải đến hỏi Lạc Hà, thứ này sao lại rơi vào trong tay của nàng ta.”

“Quay đầu lại, ta có chuyện lớn muốn thương lượng cùng nàng.” Lãnh Hoa Đình đưa tay kéo nàng đi, liền đem Cẩm Nương ôm vào trong ngực, nửa ôm nửa buông lỏng đi về phía trong viện.

Cẩm Nương vừa nghe có đại sự, liền buông tha cho nghi hoặc kia, ngoan ngoãn cùng hắn trở về phòng, vừa vào phòng, nhìn thấy Dương ca nhi ngủ, hai vợ chồng trẻ liền thả lỏng nhẹ nhàng bước đi, nhẹ chân nhẹ tay bước vào trong phòng trong, đóng kỹ cửa lại.

“Nương tử, hiện giờ tình thế quá mức khẩn trương, nhưng hoàng thượng vẫn ngu muội như vậy, nhạc phụ lại ở biên quan, tùy lúc đều có nguy hiểm, ta nghĩ. . . . . .” Lãnh Hoa Đình ngồi đối diện với Cẩm Nương, nghiêm mặt lại nói với Cẩm Nương, đôi mi thanh tú ngày càng nhíu lại, đã sắp thành một ngọn núi.

“Là muốn khuyên thái tử bức vua thoái vị sao?” Cẩm Nương tiếp lời nói, tâm tư tướng công nhà mình, nàng vẫn có thể đoán được, hơn nữa, đó cũng chính là lý tưởng của nàng, nhưng mà, ngôi vị hoàng đế nếu bản thân mình không thể đảm đương trách nhiệm, vậy không bằng để cho người khác có năng lực, thái tử là người có tài có đức, lại từng đáp ứng với chính mình, lúc hắn còn sống cũng sẽ không làm khó xử Giản Thân vương phủ, nếu như vậy, tại sao không phù trợ thái tử đăng cơ?

“Đúng vậy, nhưng thái tử vẫn do dự, hắn không muốn bêu danh hành thích hoàng thượng, thái tử phi cũng khuyên qua, nhưng hắn vẫn không chịu hạ quyết tâm, nếu tiếp tục do dự, ta sợ nhạc phụ sẽ không chống đỡ được.” Lãnh Hoa Đình gấp đến độ muốn đứng lên, ở trong phòng đi lại.

“Lục hoàng tử cùng Lưu phi nương nương có động tĩnh gì không?” Cẩm Nương hỏi, thuận tay đưa hắn kéo quay về ghế, đi qua đi lại như vậy quả thật làm cho nàng muốn hoa cả mắt.

“Bây giờ còn chưa thấy có chuyện gì, nhưng mà, Lưu phi gần đây có qua lại với đại thống lĩnh của Vũ Lâm Quân, tương đối thân thiết, hơn nữa, nghe khẩu khí của thái tử, hoàng thượng giống như muốn thu hồi quân lệnh doanh trại Tây Sơn, đây là việc không có lợi với thái tử.” Lãnh Hoa Đình bưng lên tách trà, uống một ngụm, lại nói: “Theo ta thấy, Lưu phi nương nương chỉ sợ cũng nổi lên lòng riêng, hơn nữa, mới vừa rồi khi ta hồi phủ, thái độ của Lục hoàng tử rất khác thường trở nên nhiệt tình khách khí, còn nói muốn tới quý phủ viếng thăm mẫu thân, rất kỳ lạ.”

“A, tướng công, chàng nói, nếu làm cho Lục hoàng tử bức vua thoái vị, đến lúc đó, chúng ta ngư ông đắc lợi, chàng nói được không?” Cẩm Nương đột nhiên ánh mắt sáng lên, hưng phấn nói.

Lãnh Hoa Đình nghe xong ánh mắt sáng quắc nhìn Cẩm Nương, sau một lúc lâu, mới nhéo cái mũi của nàng nói: “Nàng càng ngày càng thông minh, ừ, biện pháp này không phải là không được, nhưng mà phải tính toán chu đáo một chút thì hơn, được, chúng ta lại thương lượng một chút.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom