• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Thứ Nữ (6 Viewers)

  • chap-154

Chương 155




“Thật là đúng lúc, tứ muội, muội không chịu cùng tỷ quay về, tỷ tỷ đành phải một người một thân tự trở về, không nghĩ tới, ngay trước cửa lại gặp được muội cùng muội phu.” Ngọc Nương được Hồng Nhi giúp đỡ, từ từ đi tới, vẻ mặt nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng thích ý.

Lãnh Hoa Đình căn bản là không nhìn nàng, ôm lấy Dương ca nhi liền đi vào trong, Cẩm Nương miễn cưỡng cười cười với Ngọc Nương nói: “Bên ngoài gió lớn, chỉ sợ Dương ca nhi cảm lạnh, chúng ta trước hết vào trong, thân mình của nhị tỉ đang nặng nề, vẫn là nên đi chậm một chút thì tốt, cẩn thận một chút.”

Ngọc Nương nhìn thấy Lãnh Hoa Đình nghiêm mặt lại đi lên phía trước, cảm thấy buồn bã, lập tức vừa cười hì hì nói: “Không có chuyện gì, đứa nhỏ quan trọng hơn, Tứ muội, muội cứ đi trước đi.”

Một hồi sau nhị phu nhân nghe có người bẩm báo, vội vàng ra đón, Lãnh Hoa Đình vừa nhìn thấy nhị phu nhân, mang Dương ca nhi đưa cho Tú cô bế, chính mình khom người hành lễ, nhị phu nhân nhìn thấy dáng người kiệt xuất này, càng mở mang tầm mắt khi nhìn thấy con rể khôi ngô cao lớn, nhất thời cái mũi cảm thấy chua xót, ánh mắt liền trở nên ướt át, nhìn Lãnh Hoa Đình không ngừng mà nói xong: “Tốt, tốt, tốt, thật sự là đứa trẻ tốt, đứa trẻ tốt.”

Một bên Đông nhi liền cười kéo tay áo của nhị phu nhân, chỉ chỉ Dương ca nhi đang nằm trong tay Tú cô, Dương ca nhi lần đầu tiên đến Tôn gia, cho nên nhìn thấy mọi thứ đều trở nên xa lạ, hai đôi mắt đen láy nhìn xung quanh, bàn tay nhỏ bé không ngừng vuốt bả vai của Tú cô, miệng oa oa kêu loạn .

Nhị phu nhân vừa nhìn thấy liền thích, đưa tay ra ôm, Dương ca nhi đã bốn tháng tuổi rồi, đã biết sợ người lạ, nhìn thấy nhị phu nhân duỗi tay lại đây, thân thể nhỏ nhắn của bé hướng vào lòng của Tú cô co rụt lại, bàn tay phải nhỏ bé chụp lấy tay của Nhị phu nhân.

Nhị phu nhân nhìn thấy liền nở nụ cười: “Đứa nhỏ này, mới một chút đã sợ người lạ rồi, nhìn thấy nhất định là một đứa nhỏ lanh lợi, tới đây, ta là bà ngoại của con nha.”

Cẩm Nương thấy vậy liền đi lại đây vội vàng kéo nhị phu nhân nói: “Nương, con gái khó khắn lắm mới được trở về, người cũng chưa chịu liếc mắt nữ nhi một cái, chỉ biết đi ôm tên tiểu tử này, đừng ôm hắn, hắn rất khỏe mạnh, một lát sau có thể chơi đùa tóc của người đến rối loạn mất.”

Nhị phu nhân từ ái ôm lấy Cẩm Nương, đi ra ngoài đã gần một năm, con gái đã muốn trưởng thành rồi, vóc người đã cao lớn hơn, khuôn mặt càng nở nang xinh đẹp hơn, so với lúc còn ở nhà, quả thực là một trời một vực, vốn lúc trước là một bộ dạng thanh tú, hiện giờ đã trưởng thành lại trở thành một đại mỹ nhân, tuy rằng không thể so sánh với con rể, nhưng mà cũng trở thành một mỹ nhân tuyệt trần xinh đẹp.

“Nha đầu ngốc, nương làm sao lại không để ý đến con, con. . . . . . chắc đã chịu khổ rồi.” Nhị phu nhân nói xong thanh âm cũng có chút nghẹn ngào, vuốt mái tóc của nữ nhi, ôn nhu nói, ở trước mặt của con rể, nhạc mẫu như bà nếu biểu hiện đối với nữ nhi của mình quá mức sốt ruột, không phải như vậy, thì người ta còn tưởng rằng con rể ở Giản Thân vương phủ đối xử không tốt với nữ nhi của mình.

Cẩm Nương dựa vào trong ngực của nhị phu nhân, dán sát vào người của bà một hồi mới chịu đứng thẳng dậy, bên kia Dương ca nhi nhìn thấy mẫu thân của bé cùng nhị phu nhân thân thiết, vỗ tay liền hướng về phía Cẩm Nương, bĩu môi muốn bồng, Cẩm Nương nhéo vào cái mũi nhỏ của bé nói: “Nương sẽ không ôm con, ai bảo con sợ người lạ làm chi, bà ngoại cũng không nhận thức được, tiểu quỷ không lương tâm.”

Dương ca nhi nhăn nhăn cái mũi, đem cái mũi nhăn lại thành một nhúm làm một vẻ mặt quái lạ để cho Cẩm Nương nhìn, nhị phu nhân nhìn thấy cười đến khom người, chỉ vào Dương ca nhi nói: “Đứa nhỏ này, đứa nhỏ này, rất thú vị nha, cũng thật chọc cười người khác nha .”

“Bái kiến nhị phu nhân.” Tú cô lúc này thừa dịp tranh thủ hành lễ với Nhị phu nhân, Tú cô cười nói với nhị phu nhân: “Dương ca nhi nhà chúng ta, đúng là rất thông minh, không chỉ tác oai tác quái, còn biết lấy lòng người khác, khi tức giận cũng sẽ phun bong bóng.”

Cẩm Nương nghe thấy vẻ mặt hắc tuyến, trong mắt Tú cô, Dương ca nhi làm gì cũng đều tốt cả, bên cạnh việc tức giận phun bong bóng cũng là một biểu hiện sự thông minh, trách không được kiếp trước lão nhân gia đã nói, đứa nhỏ quả thật không nên để cho người lớn tuổi mang theo, ở thời đại này, các lão nhân gia sẽ vô cùng sủng ái tôn tử của chính mình.

Một lát sau Ngọc Nương cố gắng mang theo cái bụng bầu đi vào, nhị phu nhân vội đi qua nghênh nàng, cười nói: “Hôm nay vừa trùng hợp như vậy, sao nhị thiếu phu nhân cũng trở về, ai, thân thể còn đang nặng nề như vậy, người đâu mau tới đây, giúp đỡ nhị thiếu phu nhân, đừng làm cho nàng ngã.”

Ngọc Nương nghe xong chỉ nhàn nhạt nở nụ cười, tay giữ lấy thắt lưng, ỷ vào việc mình đang mang thai, cũng không hành lễ với nhị phu nhân.

Cẩm Nương nhìn thấy cũng không vui, nhị phu nhân hiện giờ là tiểu thiếp của phụ thân, tuy nói là thứ, nhưng Ngọc Nương làm vãn bối cũng không nên ngạo mạn vô lễ như vậy, cho dù là xem nét mặt của mình, cũng nên có ý tứ một chút.

“Nương, chúng ta đi gặp lão phu nhân đi, Hiên ca nhi chắc đã hai tuổi rồi, đã lâu không gặp, trách sao muốn nhìn thấy hắn đâu.”

Cẩm Nương vì thế kéo tay vhị phu nhân đi, lôi kéo bà đi lên phía trước, nhị phu nhân là trưởng bối, không cần quan trọng việc thể hiện vị trí của mình trước mặt Ngọc Nương, chính cô ta hiện tại cũng là một vị thiếp mà thôi, dựa vào cái gì mà đối với mẫu thân của nàng cau mặt chứ, người như vậy, thật đúng là không quan trọng trong mắt của nàng đâu.

Nhị phu nhân dĩ nhiên hiểu ý của Cẩm Nương, chỉ là, hiện giờ nàng ở Tôn gia cũng không giống như trước kia phải phục thấp làm thiếp, đại phu nhân sớm thiên quán rất nhiều năm rồi, lại bị nhốt vào phật đường, lão phu nhân đã lớn tuổi, hiện giờ mọi chuyện trong phủ đều phải dựa vào nhị phu nhân xử lý.

Hơn nữa, giúp cho nhị phu nhân có thể duy trì được vị trí, Cẩm Nương mỗi tháng đều đưa không ít bạc về để trợ cấp gia dụng, bạc là thứ tốt, cho dù một gia đình giàu sang trong sạch, nếu không có bạc cho dù trong sạch tới đâu cũng không thể đứng dậy nổi, trong phủ vài vị phu nhân sau khi rời khỏi đây, cũng chỉ có viện của nhị phu nhân cùng Tứ tiểu thư là có năng lực nhất, bạc kia giống như chính nhà mẹ đẻ của các nàng đưa, vẫn là do chính người nhà của mình đưa đến đây, có thể thấy được nàng ở nhà chồng có địa vị khác xa như thế nào.

Trong phủ vài lão di nương đang ngồi cùng một chỗ nói chuyện cùng nhau, hâm mộ nhất chính là nhị phu nhân, cũng may nhị phu nhân cũng không phải là người có thế lực sẽ không nhận thức người khác, đối với những lão di nương hiền lành vẫn chiếu cố, cho nên, trong phủ tiếng tăm của nhị phu nhân cũng rất tốt, địa vị của Hiên ca nhi cùng Cẩm Nương càng giống như nước lên thì thuyền càng lên cao (diều gặp gió).

“Tốt, bà nội của con cũng rất nhớ con, mấy ngày nay biết con trở về kinh thành, không biết đã nhắc tới bao nhiêu lần, liền ngóng trông con, cha con. . . . . . trước khi xuất chinh mỗi ngày đều nhìn về phía nam cũng hi vọng, trông con có thể sớm ngày trở về, người nói, nếu con không trở lại, người ở biên quan sẽ càng ngày càng khó chịu.” Nhị phu nhân nói lên những nhớ nhung của mọi người đối với Cẩm Nương.

Cẩm Nương vừa nghe nói phụ thân ngóng trông mình, cái mũi liền chua xót, đều đã ở tuổi bốn mươi, còn phải đi đến nơi khủng khiếp kia bán mạng vì hoàng gia, quả thật không đáng giá để người làm vậy, nghĩ đến đây nàng liền tức giận, mới vừa rồi trên đường, Lãnh Hoa Đình đã đem chuyện trong triều nói qua một lần với Cẩm Nương, Cẩm Nương đối đương kim hoàng thượng thật đúng là rất không thích, chưa từng gặp qua người nào như vậy, vừa muốn để cừu ăn cỏ, lại không để cho cừu ăn cỏ, thiên hạ có chuyện tiện nghi như vậy sao?

Còn nói muốn đánh tướng công nhà nàng, ta nhổ vào, bản phu nhân không cần đợi gặp ngươi, cho ngươi không có tiền đánh giặc, cho ngươi binh bại như núi, cho ngươi. . . . . . Không được a, binh lính bị đánh bại, phụ thân làm sao bây giờ? Cẩu hoàng đế cũng thật âm độc a, đem phụ thân của nàng đặt vào chổ bỏng, lại để cho nàng nhìn thấy, nàng càng không thể mặc kệ chuyện chiến tranh chết tiệt này.

Cẩm Nương nhất thời trầm mặc xuống, đều có chút thương cảm, nhanh chóng đi đến viện của lão phu nhân, chợt nghe Dương ca nhi cao hứng nga nga kêu lên, bàn tay nhỏ bé càng không ngừng vỗ, cái chân nhỏ nhắn dùng sức đạp trong ngực của Tú cô, Cẩm Nương nhìn kinh ngạc, hỏi Tú cô: “Hắn đây lại làm sao vậy?”

“Là do nhìn thấy tiểu thiếu gia, ha hả, tiểu hài tử, đang nhận thức bạn.” Tú cô dùng hết sức mới ôm được Dương ca nhi vào lòng, cười nói.

Cẩm Nương quay đầu lại, quả nhiên thấy một tiểu hài tử béo nịch chừng hai tuổi đang từ bên ngoài viện vọt tới đây, mặt mũi của hắn cũng có vài phần tương tự giống nàng, nhưng mà, ngũ quan so với nàng càng tinh xảo hơn một chút, rất giống nhị phu nhân.

“Nương, người không thể như vậy, làm sao ngày thường lại đem Hiên ca nhi còn trở nên xinh đẹp hơn cả con đây.” Cẩm Nương nhìn thấy không khỏi kêu rên, liền buông nhị phu nhân ra ôm lấy tiểu tử béo nịch kia.

Lúc Hiên ca nhi cảm thấy hứng thú như vậy, sau đó nói ra ba lần bao gồm ba chữ: “Mẫu thân hôn, muốn ôm một cái, tỷ tỷ đâu.”

Vừa nhìn thấy Cẩm Nương đi tới, vội dừng chân lại, trừng đôi mắt trong trẻo lên nhìn Cẩm Nương, nghiêng thân mình qua sau đó duỗi bàn tay mập mạp của mình ra: “Tỷ tỷ sao? Muốn kẹo, bà nội nói, có kẹo.”

Cẩm Nương nghe thấy đôi mắt đã muốn cười, xú tiểu tử, chưa gì đã muốn điều kiện rồi, chỉ sợ không cho bé kẹo bé sẽ không cho ôm đâu, một bên Song nhi lanh lợi từ trong túi quần áo lấy ra một bao hạt sen Giang Nam, giơ tay lên cao nói: “Tiểu thiếu gia, đây là do phu nhân mang từ phía nam về cho người. Trong kinh thành không có đâu.”

Hiên ca nhi nghe thấy muốn nhảy lên lấy, Song nhi đưa tay lên cao, làm cho bé không lấy được, Hiên ca nhi lập tức nói với Cẩm Nương: “Tứ tỷ tỷ, ôm ta một cái, ôm ta một cái.” Một bộ dạng lôi kéo lúc nãy rõ ràng như là hai người khác nhau, tiểu tử này cũng quá hiện thực đi.

Cẩm Nương xoay người ôm lấy bé, quả thật là rất nặng, ở trên mặt của bé hôn một cái, Hiên ca nhi cầm trong tay món điểm tâm, lập tức liền chán ghét xoa xoa khuôn mặt bị hôn của mình, lắc lắc thân mình muốn xuống.

Bên kia Dương ca nhìn cảm thấy không vui, bé muốn cùng tiểu ca ca đánh một trận nha, nhưng mà người ta ngại bé còn nhỏ, căn bản là không để ý đến bé, một lát sau lại thấy mẫu thân của mình hôn tiểu ca ca nha, bé liền ghen tị, oa một tiếng khóc lên.

Trong lúc nhất thời, trong viện của lão phu nhân náo nhiệt hẳn lên, Tôn ma ma cùng Hồng Tụ vén rèm đi ra, nhìn thấy sự việc diễn ra trước mặt liền cảm thấy vui vẻ, hai người liền tiến lại chào Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình: “Lão phu nhân luôn trông tứ cô gia, tứ tiểu thư trở lại.”

Vừa nâng đôi mắt lên, nhìn thấy tứ cô gia đang đứng, không khỏi giật mình, lập tức đều nở nụ cười, tứ tiểu thư, thật đúng như là rặng mây gặp được vầng trăng đang chiếu sáng.

Mấy người cùng đi vào phòng, Lãnh Hoa Đình cùng Cẩm Nương hai người song song hành lễ với lão phu nhân, lão phu nhân ngồi ở trên giường, đã hơn một năm trôi qua, cũng đã không gặp qua lão phu nhân, ngược lại người lại có tinh thần, nhìn thấy Lãnh Hoa Đình đứng lên, người càng không ngừng lau nước mắt, giọng nói nghẹn ngào nói với Cẩm Nương: “Cháu của ta, cháu thật có phúc.”

Cẩm Nương nghe thấy đôi mắt cũng trở nên ướt át, quỳ lạy lão phu nhân vài lần rồi mới đứng lên, lại ôm lấy Dương ca nhi đến chào lão tổ tông của bé, lão phu nhân nhìn thấy chắt trai đáng yêu lại xinh đẹp như thế, hàm chứa nước mắt, cười đến mức không thể ngậm miệng lại được, toàn gia đình hòa thuận vui vẻ, tươi cười càng rạng rỡ.

Không bao lâu, tiểu nha đầu vén rèm tiến vào bẩm báo: “Lão phu nhân, nhị tiểu thư quay trở về phủ, hiện giờ đang ở bên ngoài sân.”

Lão phu nhân vừa nghe, vẻ tươi cười trên mặt có điểm cứng ngắc, nhìn Cẩm Nương liếc mắt một cái, Cẩm Nương vội cười nói: “Nhị tỷ là đến sau cháu, nàng đang mang thai, nên cháu để cho nàng đi chậm một chút, vừa vào cửa, nhìn thấy bà nội liền cao hứng, nhưng lại quên mất việc này.”

Lời này của Cẩm Nương coi như là giải vây cho nhị phu nhân, sợ lão phu nhân nói nhị phu nhân chỉ biết chào đón con gái của mình, bỏ Ngọc Nương ở lại, nhưng mà lão phu nhân cũng đã nói: “Hiện tại cái bụng của nàng đã lớn, trở về làm cái gì, không phải nói, tháng sau sẽ sinh sao? Trước kia vài tháng, ta đã cho người báo cho nàng biết quay trở về để thăm mẫu thân của nàng, nàng đều từ chối lấy việc mang thai đi không tiện, sao lúc này lại thuận tiện như vậy chứ?”

Cẩm Nương thở dài nhẹ nhõm một hơi, không trả lời câu hỏi của lão phu nhân, ôm lấy Dương ca nhi, cầm lấy tay của Dương ca nhi dạy cho bé chơi đùa cùng Hiên ca nhi.

Một lúc sau Ngọc Nương đỡ thắt lưng đi vào, nàng hơi hơi quỳ gối, xem như là hành lễ với lão phu nhân, ngồi xuống, nước mắt giống như sắp rơi ra, hờn dỗi kêu lên một tiếng: “Bà nội, mệnh của cháu gái thật khổ.”

Lão phu nhân nghe thấy vẻ mặt trầm xuống, không khí trong phòng đang tốt đều bị nàng phá rối, nàng quay trở về, tất nhiên là có chuyện gì đó phiền toái, đành phải chịu đựng tinh thần hỏi: “Cháu đây là làm sao vậy? Cô nương đã gả ra ngoài, như bát nước đã hắt đi, không cần ở nhà chồng chịu đựng một chút lại giống như vô cùng ủy khuất, nháo muốn quay trở về nhà mẫu thân.”

Kỳ thật, lão phu nhân cũng đã biết chuyện của Lãnh Hoa Đường, lão thái gia nhiều ngày qua không chịu lên triều, mượn cớ ốm đau, chính là sợ bản thân mình rơi vào tình thế khó xử, đối đãi không tốt, một bên là thái tử, một bên là lục hoàng tử, một mặt là Cẩm Nương, một mặt là Ngọc Nương, đều là ruột thịt trên bàn tay của mình, lão thái gia cũng không muốn công khai đứng về bên nào, đơn giản là theo Lãnh Hoa Đình từ Giang Nam về, liền mượn cớ ốm.

Thân thế của thế tử Giản Thân vương thì ra là như vậy, điều này làm cho vẻ mặt của lão thái gia cũng không được tốt, nhưng hôn sự này của Ngọc Nương là do chính nàng gây ra, trách không được người bên ngoài, việc này lão phu nhân cũng không muốn quản, dù sao Cẩm Nương vẫn đang ở trong Giản Thân vương phủ, Ngọc Nương chỉ cần không quá mức, thì dù thế nào Cẩm Nương cũng sẽ chiếu cố nàng một phần, nhưng nếu nàng giống như đại phu nhân, thì nhất định nàng sẽ gặp cảnh không người hỏi thăm, kết cục phải gánh nỗi cực khổ không người nương tựa, Tôn gia, cũng đành lực bất tòng tâm, Lãnh Hoa Đường nếu chết đi, Ngọc Nương sẽ trở thành góa phụ, thì hỏi ai đồng ý đón nữ nhi đã xuất giá về nhà mẹ đẻ của mình chứ?

“Bà nội, việc này ở kinh thành đã trở nên ầm ĩ, người không biết, tên đó là một tên súc sinh, cháu gái muốn cùng hắn cùng cách.” Ngọc Nương khóc sướt mướt, nghẹn ngào khóc thút thít.
Cẩm Nương ở một bên suy nghĩ, nàng ta cũng không hay ho, như thế nào lại gả cho người như thế được, hiện giờ bụng đều đã lớn như vậy, lại muốn cùng cách, Tôn gia có thể quăng được mặt mũi sao? Giản Thân vương phủ cũng quăng không dậy nổi, người nếu biết đến Ngọc Nương muốn hưu phu, còn có người nếu như không biết, chỉ sợ sẽ nghĩ rằng Giản Thân vương phủ không buông tha cho cô nhi quả phụ, phải đuổi cùng giết tận, khi đó sẽ làm cho người người xấu chế tạo lời đồn, dư luận của người đời thật vô cùng đáng sợ.

Quả nhiên lão phu nhân vừa nghe thấy liền nổi giận, quát lên với Ngọc Nương: “Nữ nhân kiên cường sẽ không lấy hai chồng, ngươi nên chết phần tâm tư này đi, ở Giản Thân vương phủ nên để ý một chút, hoàn hảo bên cạnh của ngươi cũng có đứa nhỏ để bầu bạn, tương lai cũng không tịch mịch, sau khi già đi cũng có người nương tựa, không nói nữa, Tôn gia không thể làm gì khác.”

Ngọc Nương nghe xong khóc lóc càng mãnh liệt, Cẩm Nương nhìn thấy có chút phiền, xoay đầu, phát hiện tướng công nhà mình sắc mặt cũng không tốt là mấy, chỉ sợ cũng khó chịu khi nhìn thấy Ngọc Nương, liền nói với Lãnh Hoa Đình: “Tướng công, chúng ta ôm Dương ca nhi đến gặp lão thái gia đi, vừa lúc mang theo một chút dược liệu tốt về, không biết có thể trợ giúp gì cho bệnh tình của lão thái gia hay không.”
Đôi vợ chồng trẻ hành lễ với lão phu nhân, lui ra, Cẩm Nương ôm Dương ca nhi đi ở phía sau, một lát sau Song nhi lén theo lên, đi theo nói bên tai Cẩm Nương: “Phu nhân, nô tỳ cảm thấy Hồng Nhi có gì không đúng, nô tỳ sợ nàng ta có ý xấu xa gì đó.”

Cẩm Nương nghe vậy ngẩn ra, quay đầu lại nhìn Song nhi, Song nhi so với Tứ nhi sắc sảo hơn một chút, giác quan thứ sáu của nàng tương đối linh nghiệm, đối với những chuyện nguy hiểm rất mẫn cảm, giác quan thứ sáu này của Song nhi từng cứu Cẩm Nương một lần, lần nhắc nhở này, xem như đã là lần thứ ba, cho nên, Cẩm Nương hiện giờ đi nơi nào cũng đều nguyện ý mang nàng theo, đem nàng theo cũng giống như Tứ nhi.

“Nếu không. . . . . . Ngươi ở lại một chút xem nàng ta như thế nào, một lát sau có phát hiện gì bẩm báo với ta sau.” Cẩm Nương vỗ vỗ vai Song nhi, nhỏ giọng nói.

Song nhi lập tức gật gật đầu, vẻ mặt hưng phấn rời đi, nàng đối với loại chuyện này đặc biệt cảm thấy hứng thú, lại gan dạ cẩn thận, được Cẩm Nương cho phép, liền lén lút quay lại.

Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình đi tới thư phòng của lão thái gia, lẽ ra nữ tử không thể tùy tiện đi đến tiền viện, nhưng trong Tôn phủ, giống như không có người nào cho rằng Cẩm Nương không được đi, càng không người chạy ra ngăn cản, giống như đã sớm chuẩn bị Cẩm Nương sẽ đến bất cứ lúc nào, dọc theo đường đi bọn người sai vặt tự động nhường đường đi, sợ va chạm Cẩm Nương, Cẩm Nương nhìn cũng không để ý.

Tới thư phòng, lão thái gia quả nhiên đang chờ, vừa thấy Cẩm Nương ôm Dương ca nhi đi đến đây, lão gia trên mặt cũng hiện lên ý cười, gật đầu nói: “Ừ, tốt lắm, Tứ nha đầu, cháu thật là có phúc.”

Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình vội vàng cúi đầu với lão thái gia, lão thái gia nhìn thấy thân thể khỏe mạnh của Lãnh Hoa Đình tuyệt không kinh ngạc, chỉ nói: “Đứng lên đi, xem ra, cháu có khả năng có thể bảo hộ thê nhi, ông nội ta nhìn cũng thật cao hứng a.”

Lãnh Hoa Đình nghe được ngẩn ra, đôi mắt phượng sâu thẳm hiện lên sự phức tạp nhìn lão thái gia.

“Tâm tư của hoàng thượng đối với hai vợ chồng cháu, ông nội có thể hiểu được, đã tranh đấu ở trong triều vài thập niên, tính tình của hoàng thượng đã bắt đầu trở nên không rõ đạo lý, các cháu hiện tại nên có tính toán để bất biến ứng vạn biến, hoàng thượng sẽ tự hạ mình cầu sự giúp đỡ của các cháu.” Lão thái gia vuốt ve chòm râu ở dưới cằm, thâm sâu mà nhìn Lãnh Hoa Đình nói.

Hai đôi mắt của Lãnh Hoa Đình sáng lên, yên lặng nhìn lão thái gia, cung kính thi lễ nói: “Xin lão thái gia hãy chỉ dạy nhiều hơn.”

“Cái gọi là chức quan thương hành, bất quá chỉ là một cái tên mà thôi, các cháu hẳn là nên sớm lập một thương đội có năng lực, làm sao có thể đem dâng lên tay hoàng thượng mặc cho hoàng thượng sai khiến, thái độ làm người của hoàng thượng quá mức hạn hẹp, không đủ làm việc đại sự, nhưng lại có thể vây hãm lại những người tài năng như các cháu, sẽ khiến cho các cháu khó khăn thi triển tài năng của mình, cho nên, các cháu chỉ cần có lực lượng của chính mình, có thể hành động bí mật, không cần để ý quan điểm của hoàng thượng, lại càng không thể vọng tưởng có thể đứng trước mặt hoàng thượng mà hành động. Chỉ cần chính mình có đủ thế lực ở phía sau, mặc kệ là hoàng thượng hay là những người khác, đều phải kiêng kị với các cháu ba phần, khi đó, các cháu mới có khả năng toàn vẹn bảo vệ chính mình.”

Buổi nói chuyện với lão thái gia, có thể nói là có kiến thức vô cùng sâu sắc, suy tính chu đáo cẩn thận, cũng là ý nghĩ của Lãnh Hoa Đình, cho nên, Lãnh Hoa Đình càng nghe ánh mắt càng tỏa sáng: “Lão thái gia nói đúng thời cơ, nhưng mà, hiện giờ hoàng thượng ở khắp nơi cho người gây khó khăn cho cháu, làm cho cháu gặp phải tình huống gian nan, không biết có biện pháp nào giải quyết hay không?”

“Ai, gia gia của cháu vài ngày gần đây đã suy nghĩ đến việc này, nhạc phụ của cháu hiện giờ còn đang ở biên quan, lương thực trong triều còn đang thiếu, sợ là khó có thể chống đỡ trong một tháng nữa, nhưng hoàng thượng vẫn không chịu nhất trí đối ngoại, vẫn đấu tranh ở nội bộ, rõ ràng hẳn là trấn an các cháu, sau lưng lại dùng những bọn hạ thần làm mánh khóe đối phó các cháu, nhất định là muốn khiến các cháu càng thêm sợ hãi.

Này thật đúng là. . . . . . Ai, nếu có biện pháp có thể đem nhạc phụ của cháu quay trở về, việc này sẽ bị đảo ngược một chút. Khiến cho Đại Cẩm mất đi vài thành trì, đến lúc đó, bọn cháu dẫn theo binh lính của riêng mình đến nơi, đi đến tiền tuyến giải cứu, đến lúc đó, hoàng thượng lập tức sẽ trông cậy vào các cháu.” Lão thái gia chân mày khóa lại, bất đắc dĩ lắc đầu nói.

Đại lão gia chính là con ruột của lão thái gia, cho dù ai cũng không muốn con mình ở tiền tuyến bị thất bại, thậm chí nguy hiểm đến sinh mệnh.

“Vậy nên để cho phụ thân đem vài thành trì đưa cho bọn người Tây Lương, đem trận chiến giữa bọn người Tây Lương kéo dài một chút, sau khi lương thực của bọn chúng không còn, đợi đến lúc phụ thân lui thành, nhìn thấy cảnh vườn không nhà trống, để cho bọn họ chiếm thành trì bỏ trống, quốc gia của bọn họ cũng là nơi vô cùng lạnh lẽo, so với Đại Cẩm cũng không giàu có hơn bao nhiêu, chiến tranh thời gian càng dài, bọn họ càng không chịu nổi, đến lúc đó, chỉ cần hoàng thượng hạ mình, chúng ta cầm quyền chủ động, việc này nên để cho phụ thân lần nữa trì hoãn một chút.” Cẩm Nương nghe xong liền không cho là đúng nói.

Lão thái gia nghe được sắc mặt trầm xuống, sau một lúc lâu mới nói: “Này, cháu có phải muốn thanh danh của cha cháu bị phá hủy sao.”

“Sao lại phá hủy thanh danh, chúng ta còn có một chiến lược tốt, chỉ cần nhạc phụ có thể chống đỡ qua mấy tháng này, cháu liền huy động đội quân ở phía bắc, đem bọn người Tây Lương đánh trở về nước của bọn họ.” Lãnh Hoa Đình tràn đầy tự tin nói.

“Nhưng mà, việc này làm sao cũng rất khó khăn, các cháu lại không biết hoàng thượng, vừa quật cường, không đến lúc dầu sôi lửa bỏng, làm sao có thể cúi đầu trước các cháu chứ, binh lính của các cháu, cũng chỉ sợ là do thái tử che dấu thực lực lớn mạnh ở phía sau, việc này, còn phải chờ thái tử đồng ý mới được, thái tử cho dù là người tài đức sáng suốt, cũng không nhất định sẽ đáp ứng với các cháu, dù sao, tương lai của hắn cũng sẽ trở thành một vị hoàng đế, có ai lại nguyện ý tồn tại một con sư tử hung mãnh đang ngủ say ở bên cạnh chứ?” Việc này, còn phải bàn bạc kỹ hơn a.

Đang lúc bàn bạc, tên sai vặt trung thành của lão thái gia ở bên ngoài gõ cửa, thanh âm rất là cấp bách: “Lão gia, đại lão gia đã đưa thư trở về.”

Lão thái gia nghe xong ngẩn ra, vội ra lệnh cho tên nô tài trung thành kia đi vào, tiếp nhận vừa thấy, quả nhiên là một phong thư, xé mở ra, trước mặt Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình, lão thái gia liền đứng lên, vừa nhìn xuống, sắc mặt đại biến, nói với hai vợ chồng trẻ: “Người Tây Lương trở nên cực kì hung hãn, chiến tranh đã bắt đầu, cha cháu đã dẫn mười vạn đại quân, trải qua hai cơn đại dịch, đã chết đi hai vạn người, Tây Lương lúc này thề nhất định muốn tốc chiến tốc thắng, đem binh lực của cả nước ta bức tới biên quan, cha của cháu đang gặp nguy hiểm.”

Cẩm Nương nghe vậy trong lòng căng thẳng, vội nhìn về phía Lãnh Hoa Đình, Lãnh Hoa Đình cũng hiểu được tình hình lúc này khá là khẩn cấp, tốt nhất nên đi tìm thái tử để thương lượng. Cho dù không thể mở rộng binh lính của chính mình, cũng có thể ở thành Tây Sơn triệu tập binh mã lại đây, trang bị vũ khí tốt cho binh lính, đồng thời, lấy phương pháp luyện binh trước kia, cường luyện một tháng cũng vẫn tốt hơn.

Lãnh Hoa Đình hướng về phía lão thái gia chắp tay, liền muốn cáo từ, lão thái gia cũng trở nên giảo quyệt cười nói: “Gấp cái gì, khó được một lần các cháu hồi phủ, dùng cơm rồi hãy đi, ừ, tốt nhất là hôm nay không cần đi, nên ở lại nhà mẫu thân một đêm, chờ ngày mai hãy quay về cũng được.”

Lãnh Hoa Đình đầu tiên nghe vậy ngẩn ra, lập tức hiểu ý của lão thái gia, trước mắt, hoàng thượng cùng thái tử so với hắn càng thêm sốt ruột, nếu để mình tìm đến bọn họ, không bằng để cho bọn họ tự đi đến cầu mình, khi đó, nếu có điều kiện cần đáp ứng cũng dễ dàng bàn bạc hơn.

Vì thế gật đầu nói với lão thái gia: “Cháu rể sẽ nghe theo lời lão thái gia phân phó.”

Lão thái gia nghe vậy cười ha ha, biết Lãnh Hoa Đình hiểu được ý tứ của mình, vỗ bờ vai của hắn nói: “Đi, chúng ta đi đánh cờ.”

Lãnh Hoa Đình tự nhiên là vui vẻ phụng bồi, lão thái gia đúng một người đã từng tôi luyện, sống cả đời, có thể ở thể triều đình đứng vững không ngã, đương nhiên ông phải là một người khôn khéo lại càng thêm xảo quyệt, nên thoát khỏi thì nên thoát khỏi, chuyện tình không nên dây vào càng không dính dáng, ông đứng giữa nhìn hai huynh đệ Lãnh Hoa Đình cùng Lãnh Hoa Đường tranh đấu, ánh mắt của ông có thể nói là vô cùng thâm sâu, càng vô cùng giảo hoạt, biết rõ hai người này hoàng thượng đều muốn dùng, nhưng đối với hai người này cũng không hẳn là tính nhiệm, trêu đùa chính là thuật cân bằng đôi bên, cho nên, ông kiên quyết thối lui đứng qua một bên, ai cũng không giúp, bất kể ai cũng khó có thể định tội ông, chỉ nhìn kết quả cuối cùng là ai, thì nhất định sẽ đứng về bên đó.

Mà mới vừa rồi tình hình cuộc thảo luận giữa Lãnh Hoa Đình cùng hoàng thượng với những lập luận vô cùng sắc sảo, khiến cho Lãnh Hoa Đình không thể không bội phục.

Cẩm Nương lén lút ôm Dương ca nhi lui ra, Dương ca nhi đã sớm dựa vào lòng của Cẩm Nương mà ngủ, Cẩm Nương vừa ra khỏi cửa, liền để cho Phong Nhi đem bé bao lại, Trương ma ma ngồi ở bên ngoài chờ nàng, vừa thấy nàng đi ra, vội bám vào nàng bên tai nói: “Song nhi tiểu nha đầu kia mới trở lại, đang ở bên ngoài chờ người.”

Cẩm Nương nghe xong mang Dương ca nhi để cho Trương ma ma ôm lấy, liền đi ra bên ngoài, Song nhi quả nhiên ở bên ngoài, vừa nhìn thấy Cẩm Nương, liền đến bên tai nàng thủ thỉ vài câu, Cẩm Nương nghe được chau mày, lửa giận ứa ra, thiếu chút nữa đã lao ra cửa, tìm Ngọc Nương tính toán, Song nhi liền chặt giữ nàng một phen nói: “Phu nhân sao người không tương kế tựu kế, có một số việc, trách không được chúng ta, là do chính nàng ta không nên làm thế. . . . . .”

Cẩm Nương vừa nghe, dừng lại một chút … Nhìn Song nhi, sau đó bên môi mỉm cười, dùng ngón tay chỉa vào trán nàng nói: “Ngươi có tiền đồ, đi, chúng ta bàn bạc thôi.”

Lúc cơm trưa, Lãnh Hoa Đình nắm tay dìu lão thái gia từ thư phòng đi lại đây, hai ông cháu còn giữ lại ván cờ đang đánh thảo luận, lão phu nhân nhìn liền cười, đều là người một nhà, cũng không cần phân biệt nam nữ, chỉ là dựa vào vị trí chủ yếu và thứ yếu ngồi xuống.

Lúc ăn cơm, Cẩm Nương tinh tế quan sát Ngọc Nương, thấy nàng quả nhiên có chút không yên lòng, cơm ăn thật sự rất ít, mà ánh mắt thỉnh thoảng lại hướng lên trên người của Lãnh Hoa Đình, tựa hồ là đang đánh chủ ý gì đó, nàng nhìn thấy liền cười lạnh, muốn đánh chủ ý lên người nam nhân của nàng, cũng không nhìn xem nàng ta có đủ phân lượng nào hay không, yêu nghiệt nhà mình ngay cả ánh mắt cũng không liếc nàng ta một cái, hiện giờ hắn đang giữ thể diện cho lão thái gia, nếu như ngày thường, chỉ sợ đầu của Ngọc Nương đã nở hoa rồi.

Dùng qua cơm, Ngọc Nương cũng không tính đứng dậy, vẫn ngồi ở trên bàn cơm, lão phu nhân cùng nhị phu nhân còn nghĩ là do thân thể của nàng không tiện, cũng không nói gì, Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình đứng lên, Cẩm Nương nói với lão phu nhân: “Đã lâu cháu chưa hồi phủ, hôm nay chúng ta ở lại nhà mẫu thân một đêm, bà nội, người sẽ không đuổi cháu gái đi chứ?”

Lão phu nhân liền cười muốn đánh nàng: “Đừng nói là ở lại một đêm, nếu cháu muốn ở lại đây một năm,bà nội cũng sẽ không từ chối cháu, nói cho cùng giống như bà nội tức giận, luyến tiếc mà giữ cháu lại dùng cơm vậy.”

Cẩm Nương cười cười, nói với Lãnh Hoa Đình: “Tướng công, chàng mới vừa rồi đã uống chút rượu, không bằng để cho Song nhi cùng chàng đi dạo một chút, chờ thư thái một chút, chàng lại về viện của thiếp nghỉ ngơi, thiếp sẽ mang Dương ca nhi bồi bà nội ở phòng nghỉ ngơi.”

Lãnh Hoa Đình nghe vậy kinh ngạc, nhưng nhìn thấy ánh mắt Cẩm Nương sáng ngời, liền không nói gì, lập tức rời đi, Ngọc Nương thấy vậy cũng đứng dậy cáo từ nói: “Bà nội, cháu cũng cảm thấy mệt mỏi, cháu xin phép về nghĩ ngơi một lát, một chút nữa sẽ đi thăm nương.”

Lão phu nhân tự nhiên sẽ không ngăn nàng, gật đầu cho phép.

Cẩm Nương ở trong phòng lão phu nhân ngồi một hồi, chờ Dương ca nhi tỉnh lại, liền để cho Tú cô bế, cũng đứng dậy hướng về lão phu nhân cáo từ, nói rằng để Dương ca nhi náo loạn, sợ sẽ ảnh hưởng đến sự thanh tĩnh của lão phu nhân, trước khi đi nói: “Bà nội, khi đến đây cháu đã chuẩn bị chút lễ vật, đều để bên trong phòng của cháu, bên trong cũng có không ít thứ tốt mang về từ Giang Nam, muốn đưa cho Tôn ma ma với Hồng Tụ tỷ tỷ, cũng không biết các nàng thích màu sắc gì, một lát nữa xin người để cho Tôn ma ma cùng Hồng Tụ tỷ tỷ đi theo cháu chọn một chút.”

Lão phu nhân tất nhiên là nguyện ý, trong lòng của Tôn ma ma cùng Hồng Tụ cũng vô cùng cao hứng, Tứ tiểu thư trước nay đều ra tay hào phóng, kỳ thật mới vừa rồi khi tiến vào, liền nhất nhất đánh thưởng, tặng lễ, những vật liệu may mặc đưa cho các nàng còn nhiều hơn những người khác một chút, lúc trước khi tứ tiểu thư xuất giá, đối đãi với mọi người rất tốt.

Cẩm Nương ,Tú cô, Trương ma ma, còn có Phong Nhi, Hồng Tụ, Tôn ma ma, đoàn người chậm đi về phía tiểu viện.

Tôn gia người cũng không nhiều lắm, sau khi vài vị tiểu thư gả ra ngoài, sân nhỏ cũng được thu dọn, để cho các tiểu thư sau khi hồi phủ có chỗ để nghỉ ngơi, cho nên, sân viện chỗ Cẩm Nương đã từng ở qua vẫn rất sạch sẽ, Lãnh Hoa Đình cảm thấy thực thích, ở nơi này làm cho Lãnh Hoa Đình có cảm giác hòa lẫn với những năm tháng mà Cẩm Nương lớn lên ở đây, trong lòng cảm thấy bình yên ngọt ngào.

Hắn đang ở trong chính đường, một hồi lại cầm chén trà, bình trà lên nhìn, một hồi lại cầm những đồ vật của Cẩm Nương nhìn, Song nhi thì lại đứng ở phía bên ngoài, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn ra ngoài sân, quả nhiên, không bao lâu, Hồng Nhi đã đỡ Ngọc Nương đi đến đây, bên môi của Song Nhi chợt xuất hiện một nụ cười lạnh, thật đúng là chưa từng thấy qua người nào vô sỉ như vậy, tìm cách cướp trượng phu của muội muội mình, hừ, nhưng gia sao có thể tùy ý để loại người này câu dẫn được chứ? Huống chi, người này lại còn đang mang thai, thật không biết đầu óc của Ngọc Nương là như thế nào lớn lên, bên trong chỉ sợ chứa toàn đất cát đi.

Ngọc Nương từ bên ngoài đi đến trong phòng, Song nhi cười dài đón nàng tiến vào: “Phu nhân nhà nô tỳ chưa quay về, nhị phu nhân sao không đi đến viện của mình nghỉ ngơi một chút?”

Ngọc Nương vừa nghe Cẩm Nương quả nhiên còn chưa trở về, trong lòng buông lỏng, nhân tiện nói: “Chính là đến xem nơi tứ muội đã ở trước kia, trước kia quan hệ giữa ta cùng tứ muội rất tốt, ta sẽ ở trong phòng chờ một chút, chờ Tứ muội muội trở về sẽ nói chuyện cùng nàng, ngươi không cần phải xen vào, tự tìm việc khác làm đi.” Nói xong, đưa cho Song nhi một cái hà bao.

Song nhi vui mừng đón lấy, quả thật rời khỏi phòng đi ra ngoài, Hồng nhi cũng không đi theo phía sau Ngọc Nương, Ngọc Nương một mình một người đi vào viện của Cẩm Nương.

Lãnh Hoa Đình nghe được có người đi tới, kinh ngạc nhìn qua, nhìn thấy Ngọc Nương, mặt liền trầm xuống, nghĩ đến nàng là đến tìm Cẩm Nương, liền không để ý nàng, tiếp tục quan sát đồ vật trong phòng.

“Muội phu sao lại chưa nghỉ ngơi?” Ngọc Nương lập tức đi đến trong phòng, một chút cũng không nghĩ mình là người ngoài liền ngồi trên ghế, thuận miệng hỏi.

Lãnh Hoa Đình lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái, phát hiện trong phòng một người ngoài cũng không có, cảm thấy kỳ quái, liền đứng dậy muốn đi ra ngoài để tránh bị nghi ngờ, Ngọc Nương lại nói: “Ta biết muội phu biết tâm tư của ta, ta hôm nay vốn đến đây tìm cơ hội riêng để nói cùng muội phu.”

Lãnh Hoa Đình nghe vậy không hiểu, không khỏi quay đầu lại nhìn nàng ta, Ngọc Nương lại nói: “Đại ca của muội phu hiện giờ không thể trông cậy vào, tấm lòng này của ta đối với muội phu, muội phu hẳn là cũng hiểu được, thời đại này cũng không phải là không có tiền lệ, chồng chết thì theo thúc, ta hôm nay đến, đó là nghĩ muốn cùng muội phu nói, ta đồng ý làm thiếp của muội phu, muội phu chỉ cho ta một danh phận di nương cũng được, chỉ cần có thể cùng muội phu cùng một chỗ, ta không quan tâm.”

Lãnh Hoa Đình nghe vậy vừa tức giận vừa buồn cười, hắn lần đầu tiên nhìn thấy một nữ nhân không biết xấu hổ là như thế nào, hắn khi nào lại để ý đến nàng ta chứ? Không hiểu ra làm sao, hắn ngay cả nói vài câu với nàng cũng cảm thấy tiếc, nhấc chân liền đi ra ngoài.

“Muội phu, chỗ của ta có vật đính ước của muội phu, ta coi nó giống như một bảo bối. Nếu để cho Tứ muội nhìn thấy, không biết nàng sẽ nghĩ như thế nào.” Ngọc Nương ở phía sau hắn lại thản nhiên nói ra.

Lãnh Hoa Đình nghe vậy ngẩn ra, quay đầu nhìn nàng ta, chỉ nhìn thấy trên tay nàng ta cầm một cây trâm ngọc bích, nhìn qua có điểm quen mắt, không khỏi đi đến gần, ai ngờ, Ngọc Nương đột nhiên kêu to: “Muội phu, ngươi đây là muốn làm cái gì? Ngươi không thể như vậy.”

Lãnh Hoa Đình nghe không một chút hoang mang, khóe miệng còn mang theo một theo tia cười, lạnh lùng tà nghễ nhìn Ngọc Nương, xem nàng kế tiếp muốn làm trò hề gì đây.

Ngọc Nương thấy hắn khó có được ình một chút sắc mặt, trong lòng vui vẻ, chậm rãi đứng dậy nhìn thấy hắn đã đi tới, hai mắt lóe ra tia giảo hoạt, vừa đi vừa nói: “Ta cho tới bây giờ mới biết được, lúc trước ở Trữ vương phủ, muội phu đã thiết kế một mưu kế vô cùng hoàn hảo, làm hại ta không thể gả cho tên súc sinh kia, hôm nay một màn này cũng mãnh liệt giống như lần trước, chẳng qua lần này là trở thành người của muội phu, muội phu, chàng nói xem, cái này có tính là duyên phận không?”

Lãnh Hoa Đình nghe thế ngẩn ra, bên môi mang theo một tia cười lạnh: “Lúc trước ngươi không phải thực thích hắn sao? Ta bất quá thành toàn ngươi thôi.”

“Vậy chàng lại thành toàn cho thiếp một lần nữa đi. Cây trâm này, thiếp trả lại cho chàng, miễn cho chàng không giải thích được với Cẩm Nương.” Ngọc Nương giơ cây trâm cười đến gần, còn thành tâm đưa cây trâm đó cho Lãnh Hoa Đình, nhưng là đột nhiên dưới chân vừa trợt, toàn bộ thân mình liền hướng về phía Lãnh Hoa Đình.

Lãnh Hoa Đình ngoài dự đoán mọi người, thân mình chợt lóe lui về phía sau, thối lui ra ngoài vài bước, vốn không như dự doán trước của Ngọc Nương, Ngọc Nương ai oán nhìn Lãnh Hoa Đình, thân mình nặng nề ngã xuống đất, nhất thời, hạ thân một cỗ nhiệt nóng chảy ra, bụng cũng trở nên rất đau đớn.

Ngọc Nương là đoán chắc Lãnh Hoa Đình sẽ đỡ nàng một phen, mà lúc này, Hồng nhi sẽ gặp kéo Song nhi cùng nhau tiến vào. . . . . . Vừa lúc thấy một màn như vậy, nhưng nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, Lãnh Hoa Đình nhìn thấy lại không cứu giúp, nàng không biết rằng, Lãnh Hoa Đình thích trong sạch thuần khiết, đối với nữ nhân ngoài Cẩm Nương, cho tới bây giờ chưa từng nguyện ý chạm vào, hơn nữa, hắn đối Ngọc Nương sớm có sự phòng bị, làm sao lại trúng kế của nàng ta, chính nàng ta muốn tìm cái chết, cùng hắn có quan hệ gì chứ.

Lúc này, Hồng nhi quả nhiên lôi kéo Song nhi vào, mà Cẩm Nương cũng mang theo Tôn ma ma cùng Hồng Tụ từ viện kế bên đi đến, Tôn ma ma lắc đầu, thương hại nâng mắt nhìn Ngọc Nương, thở dài nói: “Nhị tiểu thư, ngài đây tội tình gì phải vậy.”

Hồng Tụ vội vàng giúp đỡ Ngọc Nương đang kêu thảm thiết dưới đất nâng dậy, lại cho người mời bà đỡ cùng đại phu đến.

Lãnh Hoa Đình cười nói với Cẩm Nương: “Nương tử, ta diễn có đẹp mắt không?”

Vẻ mặt Cẩm Nương khó xử, giận liếc hắn một cái nói: “Thiếp chẳng qua muốn xem nàng muốn làm chuyện gì thôi, chung quy vẫn lằng nhằng như thế, không bằng để cho nàng chết tâm, không nghĩ tới, chàng thật sự không đỡ lấy nàng ta.”

“Một người xấu lại bẩn như thế, ta vì sao phải đỡ nàng ta chứ?” Lãnh Hoa Đình cười nhéo cái mũi của nàng nói.

Cẩm Nương sau khi Ngọc Nương rời khỏi không lâu, liền dẫn theo Tôn ma ma cùng vài người đi đến tiểu viện, nhưng không đi cửa chính, ngược lại từ cửa nhỏ đi vào, ngay tại viện kế bên chọn nguyên liệu vải, Ngọc Nương sau khi tiến vào, cũng không biết đám người của Cẩm Nương đang ở trong phòng, nhưng Lãnh Hoa Đình dĩ nhiên lại biết, hắn chỉ nghĩ Cẩm Nương còn có việc, không để ý, sau lại, Ngọc Nương đi vào, hắn cũng muốn biết Ngọc Nương muốn làm cái gì, liền chịu đựng sự chán ghét ở trong lòng cùng Ngọc Nương nán lại nhiều hơn một chút, không nghĩ tới, sự việc diễn ra làm cho hắn dở khóc dở cười.

Ngọc Nương la hét bị người khiêng lên cáng, nàng mở mắt ra, nhìn thấy Cẩm Nương cùng Tôn ma ma đang ở trong phòng, lập tức hiểu được một chút, mắng to nói: “Tôn Cẩm Nương, ngươi tính kế ta?”

Cẩm Nương bất đắc dĩ lại thương hại nhìn nàng ta nói:”Ta không có tính kế ngươi, mọi chuyện hết thảy, đều là chính ngươi chủ đạo, ta chẳng qua chỉ cho ngươi có thể trình diễn ra mà thôi, muốn diễn hay không, làm sao diễn, đều do chính ngươi, không ai dụ dỗ ngươi, càng không có người bức bách ngươi. Có ngày làm bậy, nên trách bản thân ngươi, tự làm bậy, không thể sống, Ngọc Nương, tốt nhất nên suy nghĩ cách sinh hài tử ra, ngươi không cần tiếp tục chiếm lấy những thứ không thuộc về mình, an phận mà sống đi.”

Ngọc Nương giống như người điên, lúc bị người khác nâng ra ngoài, còn chửi ầm lên: “Lãnh Hoa Đình, là do ngươi làm cho ta sinh non, ngươi phải phụ trách.”

Vài người Tôn ma ma nghe thấy liền lắc đầu, an ủi Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình nói: “Tứ cô gia, tứ tiểu thư, chuyện này tất cả nhóm nô tỳ đều nhìn thấy, cũng nghe thấy, lão phu nhân cùng lão thái gia cũng không phải là người hồ đồ, sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện, xin các vị có thể yên tâm.”

Ngọc Nương do không đủ tháng lại động thai khí, càng ngày càng xuất huyết nhiều, đứa nhỏ thai vị lại không ổn định, ước chừng sau khi chịu đau đớn hơn hai mươi mấy giờ, mới hạ sinh đứa nhỏ, mà chính nàng, cũng là do xuất huyết quá nhiều, lại khó sinh, sau khi sinh hạ một nữ nhi liền bất tỉnh.

Sau lại, lúc ở trong tháng, nàng còn tranh cãi ầm ĩ cùng lão thái gia và lão phu nhân phải làm chủ cho nàng, phải để Lãnh Hoa Đình phụ trách cho nàng, phải gả cho Lãnh Hoa Đình làm thiếp, lão phu nhân cùng lão thái gia làm sao có thể đáp ứng nàng ta, trong tháng liền răn dạy nàng một phen, làm cho nàng chết tâm, Ngọc Nương mỗi ngày trong tháng đều khóc nháo lên, tinh thần rơi vào tình trạng vô cùng điên cuồng, thường dùng tay nhéo đứa nhỏ, lão phu nhân đành bất đắc dĩ, liền mời nhũ mẫu đến, đem đứa nhỏ ôm lấy rồi rời khỏi, không để cho nàng ta nuôi dưỡng, Ngọc Nương càng thêm điên cuồng, lão phu nhân cảm thấy phiền, liền đem nàng ta nhốt tại trong viện không để cho nàng đi ra ngoài.

Sau lại, trong đại viện Tôn phủ, vào nửa đêm sẽ có nữ quỷ khóc nháo lên, ai cũng không dám lại gần sân của một kẻ điên.

Lão phu nhân vốn là muốn để cho Ngọc Nương ở trong này đến hết tháng sẽ đem nàng trở về Giản Thân vương phủ, nhưng không nghĩ tới nàng lại trở thành như vậy, nếu để Ngọc Nương như vậy mà trở về, quả thật làm mất hết mặt mũi của Tôn gia, lão phu nhân cũng thực không biết làm gì với nàng ta, đành phải cắn răng để lại trong phủ nuôi dưỡng, nhưng mà, cũng may Cẩm Nương là một người hiểu chuyện, lại mang không ít bạc trở về, nói là cho Ngọc Nương làm phí chi tiêu, lão phu nhân cũng chỉ ột ít người ở lại trong viện, rất ít người có thể nhìn thấy Ngọc Nương, chỉ cho nàng ăn uống, mặt khác liền để cho nàng tự sinh tự diệt. Chuyện này, đều là nói sau.

Lại nói tiếp ngày đó, chưa tới lúc cơm chiều, thái tử điện hạ liền đến phủ Tôn tướng quân, tự mình tìm Lãnh Hoa Đình, mang hắn kéo đến phủ thái tử nghị sự, chiến sự phía Bắc cấp bách, lão gia đã già nhưng cũng vẫn đứng ngồi không yên, ngày hôm sau, liền thượng triều.

Cẩm Nương vẫn ở lại chờ sau khi Ngọc Nương sinh mới quay trở về phủ, sau lại, vương phi đã biết tình huống của Ngọc Nương, liền để cho người đón đứa nhỏ của nàng ta quay về Giản Thân vương phủ, tìm người nuôi dưỡng, cũng may là một nữ nhi, tương lai nuôi lớn, sẽ gả ra ngoài, cho dù cha mẹ của nàng không tốt đẹp bao nhiêu, thì đứa nhỏ vẫn là vô tội.

Nhưng mà ngoài dự đoán của mọi người, đứa nhỏ trở về không vài ngày, Thượng Quan Mai người vẫn tránh ở nhà mẫu thân rốt cuộc đã hồi phủ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom