Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-90
Chương 90: Kiềm chế rất tốn tinh lực
Trong phòng riêng của khách sạn Thiên Tinh, một người đàn ông trẻ tuổi mặt mũi hậm hực chống hai tay lên bàn, ánh mắt chăm chú nhìn giấy tờ trên đó.
Bên cạnh người nọ là một cô gái xinh đẹp, dáng vẻ có chút lanh lợi hoạt bát, nhẹ giọng hỏi han:
“Cố tổng, tình hình không ổn ạ?”
Cố Vĩ Thành đập mạnh nắm tay lên bàn, giận đến mức không kiềm chế được mà to tiếng:
“Mẹ nó, lại là Đường Hạo!”
Cố gia dường như có tình thù với Đường gia, mấy lần anh theo đuổi một người nào đó, thì thoáng chốc cô ta lại trở thành bạn gái của Đường Hạo. Hiện tại, ngay cả đứa em trai đáng thương của anh cũng trong tình trạng tương tự. Dạo trước Cố Vĩ Thành phát hiện Cố Thiên lui tới với một cô gái tên Lâm Nhã, vốn không chú ý nhiều, ai biết được Cố Thiên dường như thật sự quan tâm cô ta.
Thằng oắt đó đột nhiên đổi tính, ngày càng chăm chỉ học tập, anh cứ nghĩ là nó cảm thấy chơi đủ rồi nên quyết chí làm ăn, nào ngờ nó muốn làm màu, tỏ vẻ với một cô gái chứ? Đáng hận hơn là cô gái kia một lần nữa rơi vào miệng sói, bị cái tên gian xảo Đường Hạo cuỗm từ trên tay Cố gia.
“Khốn kiếp!”
Cố Vĩ Thành phát điên hất hết giấy tờ trên bàn xuống đất, dọa cô gái bên cạnh giật mình, cúi đầu không dám lên tiếng.
Một lát sau, bên ngoài có người gõ cửa tiến vào, vẻ mặt khó xử nhìn Cố Vĩ Thành. Anh cố gắng bình tĩnh lại:
“Chuyện gì?”
“Cố tổng… Cái đó… Cố lão gia muốn gặp anh… Là chuyện của anh và Đường Hạo.” Người nọ thấp thỏm trả lời.
Rầm. Cố Vĩ Thành lại đá vào bàn một cái thật mạnh, sau đó mới đi ra ngoài trước ánh mắt sợ hãi của hai người kia. Cô gái đứng im gần một phút mới dám cử động, vội vàng ngồi xuống nhặt giấy tờ lên.
Nhìn tình hình này, hình như là Cố tổng lại chịu thiệt thòi rồi. Ngay cả Cố lão gia đã lớn tuổi cũng muốn quản, ắt hẳn chuyện không đơn giản.
Bên ngoài đều đồn đãi rằng Cố gia không thể chọc vào, thuộc một trong những nhà giàu có căn cơ rất sâu ở nơi này, nhưng mấy ai biết, bọn họ cũng e ngại người khác.
Đường gia tồn tại không lâu đã trở thành mối uy hiếp của họ, bề ngoài có vẻ yếu thế hơn một chút, bên trong lại không phải dạng vừa. Mấy đời Đường gia đều thích ở ẩn, tài sản tích lũy được có thể sánh ngang thậm chí đè ép được Cố gia. Tầm cỡ như Cố lão gia, tức là bố của Cố Vĩ Thành mới hiểu được, do bọn họ phô trương hơn nên mới nổi tiếng hơn mà thôi.
Ông sống hơn năm mươi năm nay, chưa lần nào thật sự chạm trán với Đường gia, cũng không muốn xảy ra cạnh tranh chút nào. Nhưng hiện tại, con trai ông lại gây chuyện.
Cố Vĩ Thành bị gọi lên mắng một trận, nước miếng phun đầy đầu làm anh tức giận không phục:
“Rốt cuộc ba sợ cái gì? Chẳng lẽ chúng ta không bằng bọn họ?”
Cố lão gia lắc đầu nói:
“Con đang lấy việc công báo tư thù. Chúng ta là dân kinh doanh, không được phép như thế. con quên ba dạy con thế nào rồi à?”
Gây sự với Đường gia không những không đem lại cho họ được chút lợi lộc nào, mà còn khiến họ gặp rắc rối. Hai bên vốn kinh doanh hai mảng khác nhau, không xung đột lợi ích, bây giờ Cố Vĩ Thành lại… ông nghĩ đến đó liền thở dài một hơi.
“Con hiểu, nhưng trừ lần đó… con đâu có làm gì...”
Cố Vĩ Thành vì quá tức giận nên mới hồ đồ hãm hại Đường Hạo, duy nhất một lần bỏ thuốc ngay trong chính khách sạn Thiên Tinh này mà thôi. Về sau, cứ nghĩ là yên ổn rồi thì đột nhiên bị cướp mất hai nhà đầu tư lớn cho dự án mở rộng khách sạn về khu du lịch mới, anh đang phát điên lên đây.
“Chuyện này dừng ở đây đi, con đừng tiếp tục nữa, ân oán tương báo bao giờ mới dứt?”
Cố lão gia đã nói như vậy, Cố Vĩ Thành có ý định gì cũng phải dẹp sang một bên. Nếu anh tiếp tục trả đũa Đường Hạo, họ sẽ tiếp tục rơi vào vòng lặp không hồi kết. Huống chi, tên Đường Hạo kia thù rất dai…
“Hắt xì.” Đường Hạo vừa mới trở về nhà liền hắt hơi, không hiểu là ai đang nói xấu anh.
Hôm nay liên lạc cho Lâm Nhã, cô đã chịu đáp trả, không còn giận anh nữa. Mở máy sưởi lên xong, Đường Hạo đi đến chỗ tủ quần áo lấy đồ để đi tắm. Lúc ngăn tủ mở ra, anh nhìn thấy một ít váy mà mình chuẩn bị cho cô, không hiểu sao lại thấy nhân sinh như một giấc mộng.
Từ lúc ban đầu gặp gỡ, đến bây giờ mới qua vài tháng, anh còn không rõ ràng là bao lâu, nhưng cô đã yên lặng dung nhập vào trong cuộc sống của anh. Thật nhẹ nhàng, ấm áp. Đường Hạo thích cảm giác trêu chọc cô, thích cả cảm giác bị cô trêu chọc.
Từ lúc nào thì bắt đầu biết nhớ nhung và mong đợi, biết lo lắng và quan tâm một người đến như vậy? Anh không nhớ nổi lần cuối mình thật sự rung động trước một người phụ nữ là khi nào…
Sống trong giới thượng lưu, quen nhìn mọi người giả tạo trở mặt, Đường Hạo cảm thấy một Lâm Nhã xảo quyệt lại không hề che giấu đuôi hồ ly của mình lộ ra ngoài, là một điểm sáng rực rỡ giữa bóng tối vô tận.
Nghĩ một lúc, anh cầm lấy quần áo rồi bước chân vào phòng tắm. Nước ấm từ vòi hoa sen rơi xuống trước phần cơ ngực rắn chắc, chạy dọc theo cơ bụng xuống bên dưới. Hơi nước mờ ảo quấn quanh thân hình tráng kiện của người đàn ông, làm cho người ta xấu hổ đỏ mặt.
Lúc trước Lâm Nhã ở nơi này cùng anh tắm uyên ương, nhìn thấy anh không một mảnh vải che thân liền không chút nể tình mà nhào lên người anh. Nghĩ đến đây, Đường Hạo cúi đầu nhìn nơi nào đó đang phất cờ, không khỏi khổ tâm.
Làm đàn ông đâu dễ dàng gì, kiềm chế là một việc rất tốn tinh lực...
Trong phòng riêng của khách sạn Thiên Tinh, một người đàn ông trẻ tuổi mặt mũi hậm hực chống hai tay lên bàn, ánh mắt chăm chú nhìn giấy tờ trên đó.
Bên cạnh người nọ là một cô gái xinh đẹp, dáng vẻ có chút lanh lợi hoạt bát, nhẹ giọng hỏi han:
“Cố tổng, tình hình không ổn ạ?”
Cố Vĩ Thành đập mạnh nắm tay lên bàn, giận đến mức không kiềm chế được mà to tiếng:
“Mẹ nó, lại là Đường Hạo!”
Cố gia dường như có tình thù với Đường gia, mấy lần anh theo đuổi một người nào đó, thì thoáng chốc cô ta lại trở thành bạn gái của Đường Hạo. Hiện tại, ngay cả đứa em trai đáng thương của anh cũng trong tình trạng tương tự. Dạo trước Cố Vĩ Thành phát hiện Cố Thiên lui tới với một cô gái tên Lâm Nhã, vốn không chú ý nhiều, ai biết được Cố Thiên dường như thật sự quan tâm cô ta.
Thằng oắt đó đột nhiên đổi tính, ngày càng chăm chỉ học tập, anh cứ nghĩ là nó cảm thấy chơi đủ rồi nên quyết chí làm ăn, nào ngờ nó muốn làm màu, tỏ vẻ với một cô gái chứ? Đáng hận hơn là cô gái kia một lần nữa rơi vào miệng sói, bị cái tên gian xảo Đường Hạo cuỗm từ trên tay Cố gia.
“Khốn kiếp!”
Cố Vĩ Thành phát điên hất hết giấy tờ trên bàn xuống đất, dọa cô gái bên cạnh giật mình, cúi đầu không dám lên tiếng.
Một lát sau, bên ngoài có người gõ cửa tiến vào, vẻ mặt khó xử nhìn Cố Vĩ Thành. Anh cố gắng bình tĩnh lại:
“Chuyện gì?”
“Cố tổng… Cái đó… Cố lão gia muốn gặp anh… Là chuyện của anh và Đường Hạo.” Người nọ thấp thỏm trả lời.
Rầm. Cố Vĩ Thành lại đá vào bàn một cái thật mạnh, sau đó mới đi ra ngoài trước ánh mắt sợ hãi của hai người kia. Cô gái đứng im gần một phút mới dám cử động, vội vàng ngồi xuống nhặt giấy tờ lên.
Nhìn tình hình này, hình như là Cố tổng lại chịu thiệt thòi rồi. Ngay cả Cố lão gia đã lớn tuổi cũng muốn quản, ắt hẳn chuyện không đơn giản.
Bên ngoài đều đồn đãi rằng Cố gia không thể chọc vào, thuộc một trong những nhà giàu có căn cơ rất sâu ở nơi này, nhưng mấy ai biết, bọn họ cũng e ngại người khác.
Đường gia tồn tại không lâu đã trở thành mối uy hiếp của họ, bề ngoài có vẻ yếu thế hơn một chút, bên trong lại không phải dạng vừa. Mấy đời Đường gia đều thích ở ẩn, tài sản tích lũy được có thể sánh ngang thậm chí đè ép được Cố gia. Tầm cỡ như Cố lão gia, tức là bố của Cố Vĩ Thành mới hiểu được, do bọn họ phô trương hơn nên mới nổi tiếng hơn mà thôi.
Ông sống hơn năm mươi năm nay, chưa lần nào thật sự chạm trán với Đường gia, cũng không muốn xảy ra cạnh tranh chút nào. Nhưng hiện tại, con trai ông lại gây chuyện.
Cố Vĩ Thành bị gọi lên mắng một trận, nước miếng phun đầy đầu làm anh tức giận không phục:
“Rốt cuộc ba sợ cái gì? Chẳng lẽ chúng ta không bằng bọn họ?”
Cố lão gia lắc đầu nói:
“Con đang lấy việc công báo tư thù. Chúng ta là dân kinh doanh, không được phép như thế. con quên ba dạy con thế nào rồi à?”
Gây sự với Đường gia không những không đem lại cho họ được chút lợi lộc nào, mà còn khiến họ gặp rắc rối. Hai bên vốn kinh doanh hai mảng khác nhau, không xung đột lợi ích, bây giờ Cố Vĩ Thành lại… ông nghĩ đến đó liền thở dài một hơi.
“Con hiểu, nhưng trừ lần đó… con đâu có làm gì...”
Cố Vĩ Thành vì quá tức giận nên mới hồ đồ hãm hại Đường Hạo, duy nhất một lần bỏ thuốc ngay trong chính khách sạn Thiên Tinh này mà thôi. Về sau, cứ nghĩ là yên ổn rồi thì đột nhiên bị cướp mất hai nhà đầu tư lớn cho dự án mở rộng khách sạn về khu du lịch mới, anh đang phát điên lên đây.
“Chuyện này dừng ở đây đi, con đừng tiếp tục nữa, ân oán tương báo bao giờ mới dứt?”
Cố lão gia đã nói như vậy, Cố Vĩ Thành có ý định gì cũng phải dẹp sang một bên. Nếu anh tiếp tục trả đũa Đường Hạo, họ sẽ tiếp tục rơi vào vòng lặp không hồi kết. Huống chi, tên Đường Hạo kia thù rất dai…
“Hắt xì.” Đường Hạo vừa mới trở về nhà liền hắt hơi, không hiểu là ai đang nói xấu anh.
Hôm nay liên lạc cho Lâm Nhã, cô đã chịu đáp trả, không còn giận anh nữa. Mở máy sưởi lên xong, Đường Hạo đi đến chỗ tủ quần áo lấy đồ để đi tắm. Lúc ngăn tủ mở ra, anh nhìn thấy một ít váy mà mình chuẩn bị cho cô, không hiểu sao lại thấy nhân sinh như một giấc mộng.
Từ lúc ban đầu gặp gỡ, đến bây giờ mới qua vài tháng, anh còn không rõ ràng là bao lâu, nhưng cô đã yên lặng dung nhập vào trong cuộc sống của anh. Thật nhẹ nhàng, ấm áp. Đường Hạo thích cảm giác trêu chọc cô, thích cả cảm giác bị cô trêu chọc.
Từ lúc nào thì bắt đầu biết nhớ nhung và mong đợi, biết lo lắng và quan tâm một người đến như vậy? Anh không nhớ nổi lần cuối mình thật sự rung động trước một người phụ nữ là khi nào…
Sống trong giới thượng lưu, quen nhìn mọi người giả tạo trở mặt, Đường Hạo cảm thấy một Lâm Nhã xảo quyệt lại không hề che giấu đuôi hồ ly của mình lộ ra ngoài, là một điểm sáng rực rỡ giữa bóng tối vô tận.
Nghĩ một lúc, anh cầm lấy quần áo rồi bước chân vào phòng tắm. Nước ấm từ vòi hoa sen rơi xuống trước phần cơ ngực rắn chắc, chạy dọc theo cơ bụng xuống bên dưới. Hơi nước mờ ảo quấn quanh thân hình tráng kiện của người đàn ông, làm cho người ta xấu hổ đỏ mặt.
Lúc trước Lâm Nhã ở nơi này cùng anh tắm uyên ương, nhìn thấy anh không một mảnh vải che thân liền không chút nể tình mà nhào lên người anh. Nghĩ đến đây, Đường Hạo cúi đầu nhìn nơi nào đó đang phất cờ, không khỏi khổ tâm.
Làm đàn ông đâu dễ dàng gì, kiềm chế là một việc rất tốn tinh lực...