Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-86
Chương 86: Em có yêu tôi không?
Ba người có chút giằng co, Lâm Nhã đem hai tay giơ lên để Trần Chính Hào kiểm tra túi mình. Khi hắn phát hiện thứ cô để trong túi thật sự là điện thoại thì mới an tâm ném nó ra ngoài, lại dùng tay sờ mặt cô hai lần.
“Tôi đem tiền tới rồi, anh còn muốn gì?” Lâm Nhã nghiêng đầu về sau, ghét bỏ nhìn hắn.
Trần Chính Hào suy nghĩ một chút, con ả này tuy rằng rất đáng ghét, nhưng cơ thể quyến rũ, dung mạo không chê vào đâu được, cứ như vậy để nó chết thì quá uổng phí. Thấy ánh mắt dâm tà của Trần Chính Hào, người đàn ông bên cạnh nhắc nhở:
“Đừng phí thời gian nữa, không phải nói sau khi cầm tiền sẽ đi ngay à?”
“Không vội, cho tôi nửa tiếng.”
Trần Chính Hào túm tóc Lâm Nhã kéo mạnh tới, cô cắn răng nhẫn nhịn, để hắn áp mặt lại gần mình.
Người đàn ông kia tức giận mắng: “Mày điên à, có tiền muốn bao nhiêu gái chẳng được?”
“Ông nhát chết như vậy thì đi trước đi, con ả này hại tôi thảm như thế, tôi không thể tha cho nó được.” Trần Chính Hào cáu gắt.
Thấy hắn không chịu đi, người đàn ông kia cúi xuống cầm lấy một cái va li bên cạnh rồi nói:
“Mày muốn làm gì thì làm, tao không quan tâm, tao đi trước.”
“Ừm.” Trần Chính Hào nhẹ nhàng gật đầu.
Người đàn ông vừa kia nhấc chân lên, Trần Chính Hào đột nhiên đẩy Lâm Nhã ra rồi xoay người, dùng dao đâm mạnh vào lưng ông ta.
“Aaaaaa! Chó chết!”
Ông ta gào to một tiếng, động tác của tên này quá nhanh nên không thể tránh kịp, dao nhọn cứ thế xuyên qua quần áo ghim vào da thịt.
Trần Chính Hào thuận chân đạp ngã người đàn ông nọ, đợi cho ông ta ngã sấp xuống rồi thì ngồi hẳn lên người ông ta. Hắn dùng dao đâm liên tiếp vào cổ và lưng đối phương, giống như mất đi lí trí mà lặp lại động tác tàn nhẫn của mình.
Tiếng vật nhọn đâm thủng da thịt vang lên bên trong căn phòng, Lâm Nhã nghe mà lạnh sống lưng. Cô nhanh chóng cắn môi lấy lại bình tĩnh rồi chạy đến gần Đường Hạo. Con dao nhỏ ở túi trong của áo khoác bây giờ mới có chỗ dùng, cô vội vàng cắt dây trói cho anh. Nhìn khuôn mặt anh tái nhợt mang theo vết máu, nước mắt không hiểu sao lại trào lên. Nếu không phải cô mượn tay anh gây chuyện với Trần Chính Hào thì anh cũng không cần chịu khổ như thế này, may mà không sao, may mà không có chuyện gì cả.
Đầu ngón tay Đường Hạo hơi nhúc nhích một chút, mắt vẫn nhắm chặt, máu tươi nhỏ xuống trước ngực anh, trông có phần đáng sợ. Có lẽ đây là lần duy nhất cô nhìn thấy dáng vẻ của anh chật vật như vậy.
Trần Chính Hào ở bên kia bất ngờ nổi điên, dùng dao đâm đến khi người đàn ông nọ nằm im trên vũng máu thì mới dừng tay lại. Hắn rút con dao trên cổ ông ta ra, máu tươi bắn lên mặt hắn thành vệt dài, đôi mắt tựa như dã thú phát cuồng nhìn về phía Lâm Nhã.
Cô cầm lấy con dao nhỏ trên tay, cảnh giác đứng thẳng người dậy. Nếu nói vật lộn 1-1 thì cô chưa từng sợ kẻ nào cả.
Trần Chính Hào đứng cách đó không xa, đưa mắt quan sát cô. Giữa tia sáng xuyên qua khe hở của cửa chính, hắn chậm rãi nghiêng đầu sang một bên. Dọc theo mũi dao sắc bén, từng giọt máu tươi lăn dài, nhỏ xuống sàn nhà tạo thành những đóa huyết hoa rực rỡ. Hình tượng lúc này có phần giống sát nhân trong các bộ phim kinh dị...
Lâm Nhã siết chặt con dao trong tay, không sợ Trần Chính Hào đến đây đâm cô, mà lo lắng hắn sẽ châm ngòi phóng hỏa. Cô vừa nghĩ đến đó, hắn ta đột nhiên cong môi cười rồi đi lùi về phía cửa, thuận tay cầm lấy hai cái va ly tiền dưới chân.
“Mẹ nó, cái tên điên này!” Lâm Nhã biết hắn định làm thật, vội vàng nhấc chân muốn đuổi theo.
Cô vừa bước ra một bước, góc quần đã bị giữ chặt lại, cúi đầu mới thấy Đường Hạo đã tỉnh, đang ho khan nhìn cô.
“Anh buông tay, tôi chặn hắn trước rồi tính!” Cô dùng sức hất Đường Hạo ra, vì anh đang bị thương nên động tác của cô không quá dùng sức, kết quả lại đẩy không được.
“Không được… đi.” Đường Hạo ôm chặt chân Lâm Nhã.
“Anh thần kinh à? Buông ra trước! Có gì nói sau!” Cô quát lên.
Rầm. Trần Chính Hào chạy ra ngoài, đem cửa đóng chặt lại, khóa trái. Lâm Nhã nghe âm thanh lách cách vang lên, trong lòng lửa giận thiêu đốt, không nhịn được mà ngồi xuống mắng:
“Tôi đã nói anh chờ một lát, anh giữ chân tôi lại làm gì? Trần Chính Hào muốn thiêu chết chúng ta đấy, anh bị ngu à?”
Cô giận quá không kiểm soát được, vừa mắng vừa đánh lên vai anh. Đường Hạo hít một hơi sâu, cơ thể run rẩy vì bị cô đập vào vết thương.
“Em…”
“Em cái gì? Anh là đồ điên! Ngu ngốc!” Lâm Nhã đột nhiên cúi người ôm chầm lấy anh, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống, lăn dài trên gò má trắng mềm.
Không chặn được Trần Chính Hào, bên trong không có cửa sổ, bọn họ thoát bằng cách nào chứ? Anh đột nhiên kéo chân cô làm cái gì? Khốn kiếp! Lâm Nhã tức đến bật khóc.
Đường Hạo ho khan mấy tiếng, bối rối đặt một tay lên lưng cô. Trong đôi mắt thâm sâu mang theo chút áy náy.
Lâm Nhã ngồi bệt xuống sàn nhà, ôm chặt lấy anh. Hơi ấm từ cơ thể anh dần dần giúp cô bình tĩnh lại.
Máu từ trên đầu chảy dọc theo trán rồi lọt vào mắt Đường Hạo, cảm giác đau xót làm anh phải nhắm một bên mắt lại, khó khăn thì thào:
“Lâm Nhã… tôi cảm thấy… mình sắp không xong rồi…”
Giọng của anh có chút đứt quãng, dọa Lâm Nhã sợ hãi, nhưng rồi cô tức giận nói:
“Chúng ta sắp không xong rồi đó, anh biết không hả? Đều tại anh.”
Cô mới dứt tiếng thì bên ngoài có âm thanh cháy lách tách vang lên. Thông qua khe hở của cửa chính, cô có thể nhìn rất rõ ràng ánh lửa đang bùng lên dữ dội.
Đường Hạo cũng phát hiện ra, chỉ là anh bình tĩnh hơn cô nhiều. Tay đưa lên chạm vào gò má cô, thấy vết thương gần mắt cô, anh hỏi:
“Có… có đau không?”
Hỏi một câu này xong, anh thở càng thêm khó khăn. Lâm Nhã mân mê môi lắc đầu, nước mắt nhỏ xuống tay anh.
Cô đưa tay sờ tóc anh, lại sợ anh đau mà chuyển sang nắm tay anh, bối rối nói:
“Anh đừng nói nữa, ở yên đây, chờ em một chút.”
Cô lau nước mắt rồi nhìn quanh, trong phòng có ghế tựa, cô muốn thử dùng nó phá cửa xem sao.
Đường Hạo lần thứ hai giữ chặt cô, anh mấp máy môi như muốn nói gì đó, lại nói không ra hơi. Dáng vẻ không khác gì sắp trút hơi thở cuối cùng, cô sợ run lập tức giữ chặt tay anh.
Đừng như vậy, cô thà rằng bọn họ cùng nhau chết cháy, cũng không muốn nhìn anh bỏ cô mà đi.
“Xin lỗi, là lỗi của em. Xin lỗi anh...” Lâm Nhã gục xuống trước ngực anh, hoảng loạn khóc lên.
Đường Hạo nhỏ giọng kêu tên cô:
“Lâm Nhã…”
Anh vừa ho một tiếng vết thương liền đau nhói. Sau khi hít một hơi thật sâu, anh hỏi:
“Em… có yêu tôi không…?”
Ba người có chút giằng co, Lâm Nhã đem hai tay giơ lên để Trần Chính Hào kiểm tra túi mình. Khi hắn phát hiện thứ cô để trong túi thật sự là điện thoại thì mới an tâm ném nó ra ngoài, lại dùng tay sờ mặt cô hai lần.
“Tôi đem tiền tới rồi, anh còn muốn gì?” Lâm Nhã nghiêng đầu về sau, ghét bỏ nhìn hắn.
Trần Chính Hào suy nghĩ một chút, con ả này tuy rằng rất đáng ghét, nhưng cơ thể quyến rũ, dung mạo không chê vào đâu được, cứ như vậy để nó chết thì quá uổng phí. Thấy ánh mắt dâm tà của Trần Chính Hào, người đàn ông bên cạnh nhắc nhở:
“Đừng phí thời gian nữa, không phải nói sau khi cầm tiền sẽ đi ngay à?”
“Không vội, cho tôi nửa tiếng.”
Trần Chính Hào túm tóc Lâm Nhã kéo mạnh tới, cô cắn răng nhẫn nhịn, để hắn áp mặt lại gần mình.
Người đàn ông kia tức giận mắng: “Mày điên à, có tiền muốn bao nhiêu gái chẳng được?”
“Ông nhát chết như vậy thì đi trước đi, con ả này hại tôi thảm như thế, tôi không thể tha cho nó được.” Trần Chính Hào cáu gắt.
Thấy hắn không chịu đi, người đàn ông kia cúi xuống cầm lấy một cái va li bên cạnh rồi nói:
“Mày muốn làm gì thì làm, tao không quan tâm, tao đi trước.”
“Ừm.” Trần Chính Hào nhẹ nhàng gật đầu.
Người đàn ông vừa kia nhấc chân lên, Trần Chính Hào đột nhiên đẩy Lâm Nhã ra rồi xoay người, dùng dao đâm mạnh vào lưng ông ta.
“Aaaaaa! Chó chết!”
Ông ta gào to một tiếng, động tác của tên này quá nhanh nên không thể tránh kịp, dao nhọn cứ thế xuyên qua quần áo ghim vào da thịt.
Trần Chính Hào thuận chân đạp ngã người đàn ông nọ, đợi cho ông ta ngã sấp xuống rồi thì ngồi hẳn lên người ông ta. Hắn dùng dao đâm liên tiếp vào cổ và lưng đối phương, giống như mất đi lí trí mà lặp lại động tác tàn nhẫn của mình.
Tiếng vật nhọn đâm thủng da thịt vang lên bên trong căn phòng, Lâm Nhã nghe mà lạnh sống lưng. Cô nhanh chóng cắn môi lấy lại bình tĩnh rồi chạy đến gần Đường Hạo. Con dao nhỏ ở túi trong của áo khoác bây giờ mới có chỗ dùng, cô vội vàng cắt dây trói cho anh. Nhìn khuôn mặt anh tái nhợt mang theo vết máu, nước mắt không hiểu sao lại trào lên. Nếu không phải cô mượn tay anh gây chuyện với Trần Chính Hào thì anh cũng không cần chịu khổ như thế này, may mà không sao, may mà không có chuyện gì cả.
Đầu ngón tay Đường Hạo hơi nhúc nhích một chút, mắt vẫn nhắm chặt, máu tươi nhỏ xuống trước ngực anh, trông có phần đáng sợ. Có lẽ đây là lần duy nhất cô nhìn thấy dáng vẻ của anh chật vật như vậy.
Trần Chính Hào ở bên kia bất ngờ nổi điên, dùng dao đâm đến khi người đàn ông nọ nằm im trên vũng máu thì mới dừng tay lại. Hắn rút con dao trên cổ ông ta ra, máu tươi bắn lên mặt hắn thành vệt dài, đôi mắt tựa như dã thú phát cuồng nhìn về phía Lâm Nhã.
Cô cầm lấy con dao nhỏ trên tay, cảnh giác đứng thẳng người dậy. Nếu nói vật lộn 1-1 thì cô chưa từng sợ kẻ nào cả.
Trần Chính Hào đứng cách đó không xa, đưa mắt quan sát cô. Giữa tia sáng xuyên qua khe hở của cửa chính, hắn chậm rãi nghiêng đầu sang một bên. Dọc theo mũi dao sắc bén, từng giọt máu tươi lăn dài, nhỏ xuống sàn nhà tạo thành những đóa huyết hoa rực rỡ. Hình tượng lúc này có phần giống sát nhân trong các bộ phim kinh dị...
Lâm Nhã siết chặt con dao trong tay, không sợ Trần Chính Hào đến đây đâm cô, mà lo lắng hắn sẽ châm ngòi phóng hỏa. Cô vừa nghĩ đến đó, hắn ta đột nhiên cong môi cười rồi đi lùi về phía cửa, thuận tay cầm lấy hai cái va ly tiền dưới chân.
“Mẹ nó, cái tên điên này!” Lâm Nhã biết hắn định làm thật, vội vàng nhấc chân muốn đuổi theo.
Cô vừa bước ra một bước, góc quần đã bị giữ chặt lại, cúi đầu mới thấy Đường Hạo đã tỉnh, đang ho khan nhìn cô.
“Anh buông tay, tôi chặn hắn trước rồi tính!” Cô dùng sức hất Đường Hạo ra, vì anh đang bị thương nên động tác của cô không quá dùng sức, kết quả lại đẩy không được.
“Không được… đi.” Đường Hạo ôm chặt chân Lâm Nhã.
“Anh thần kinh à? Buông ra trước! Có gì nói sau!” Cô quát lên.
Rầm. Trần Chính Hào chạy ra ngoài, đem cửa đóng chặt lại, khóa trái. Lâm Nhã nghe âm thanh lách cách vang lên, trong lòng lửa giận thiêu đốt, không nhịn được mà ngồi xuống mắng:
“Tôi đã nói anh chờ một lát, anh giữ chân tôi lại làm gì? Trần Chính Hào muốn thiêu chết chúng ta đấy, anh bị ngu à?”
Cô giận quá không kiểm soát được, vừa mắng vừa đánh lên vai anh. Đường Hạo hít một hơi sâu, cơ thể run rẩy vì bị cô đập vào vết thương.
“Em…”
“Em cái gì? Anh là đồ điên! Ngu ngốc!” Lâm Nhã đột nhiên cúi người ôm chầm lấy anh, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống, lăn dài trên gò má trắng mềm.
Không chặn được Trần Chính Hào, bên trong không có cửa sổ, bọn họ thoát bằng cách nào chứ? Anh đột nhiên kéo chân cô làm cái gì? Khốn kiếp! Lâm Nhã tức đến bật khóc.
Đường Hạo ho khan mấy tiếng, bối rối đặt một tay lên lưng cô. Trong đôi mắt thâm sâu mang theo chút áy náy.
Lâm Nhã ngồi bệt xuống sàn nhà, ôm chặt lấy anh. Hơi ấm từ cơ thể anh dần dần giúp cô bình tĩnh lại.
Máu từ trên đầu chảy dọc theo trán rồi lọt vào mắt Đường Hạo, cảm giác đau xót làm anh phải nhắm một bên mắt lại, khó khăn thì thào:
“Lâm Nhã… tôi cảm thấy… mình sắp không xong rồi…”
Giọng của anh có chút đứt quãng, dọa Lâm Nhã sợ hãi, nhưng rồi cô tức giận nói:
“Chúng ta sắp không xong rồi đó, anh biết không hả? Đều tại anh.”
Cô mới dứt tiếng thì bên ngoài có âm thanh cháy lách tách vang lên. Thông qua khe hở của cửa chính, cô có thể nhìn rất rõ ràng ánh lửa đang bùng lên dữ dội.
Đường Hạo cũng phát hiện ra, chỉ là anh bình tĩnh hơn cô nhiều. Tay đưa lên chạm vào gò má cô, thấy vết thương gần mắt cô, anh hỏi:
“Có… có đau không?”
Hỏi một câu này xong, anh thở càng thêm khó khăn. Lâm Nhã mân mê môi lắc đầu, nước mắt nhỏ xuống tay anh.
Cô đưa tay sờ tóc anh, lại sợ anh đau mà chuyển sang nắm tay anh, bối rối nói:
“Anh đừng nói nữa, ở yên đây, chờ em một chút.”
Cô lau nước mắt rồi nhìn quanh, trong phòng có ghế tựa, cô muốn thử dùng nó phá cửa xem sao.
Đường Hạo lần thứ hai giữ chặt cô, anh mấp máy môi như muốn nói gì đó, lại nói không ra hơi. Dáng vẻ không khác gì sắp trút hơi thở cuối cùng, cô sợ run lập tức giữ chặt tay anh.
Đừng như vậy, cô thà rằng bọn họ cùng nhau chết cháy, cũng không muốn nhìn anh bỏ cô mà đi.
“Xin lỗi, là lỗi của em. Xin lỗi anh...” Lâm Nhã gục xuống trước ngực anh, hoảng loạn khóc lên.
Đường Hạo nhỏ giọng kêu tên cô:
“Lâm Nhã…”
Anh vừa ho một tiếng vết thương liền đau nhói. Sau khi hít một hơi thật sâu, anh hỏi:
“Em… có yêu tôi không…?”