Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-79
Chương 79: Trẻ con
Thời tiết gần đây mỗi ngày một lạnh, hiện tại đã xuống đến mười lăm độ. Lâm Nhã cầm lấy áo khoác dài mặc vào rồi bước chân ra khỏi nhà mới, lái xe đến công ty. Đúng vậy, là lái xe ra ngoài. Đường Hạo không ngại cô dùng thêm tiền của anh, cô cũng không ngu ngốc mà chê tiền nhiều, sau khi chuẩn bị cho gia đình và bạn tốt vài món quà chất lượng, cô đã tặng cho bản thân một chiếc xe để tiện đi lại.
Lâm Nhã vừa mở cửa xe bước xuống, những người có mặt xung quanh đều có chút ngơ ngẩn mà nhìn về phía cô. Quần áo trên người cô hôm nay rất bắt mắt, là hàng hiệu, từ trên xuống dưới lấp lánh một dãy số khủng, lại nhìn chiếc siêu xe bên cạnh cô, mọi người câm nín thật rồi. Một thư ký làm sao có đủ tiền để mua nhiều thứ đắt đỏ sang chảnh như thế được? Họ không cần dùng não suy nghĩ cũng biết những thứ trên người cô từ đâu mà ra.
Ghen tỵ, ghét bỏ, khinh miệt, ngưỡng mộ. Những cảm xúc lẫn lộn của mọi người dần dần hiện ra trên khuôn mặt họ.
Lâm Nhã giẫm trên giày cao gót năm phân đi thẳng vào thang máy, không quan tâm đến ánh nhìn của mọi người chút nào. Đường Hạo còn chưa chịu đuổi cô khỏi công ty, cô phải làm anh chướng mắt rồi tống cô đi nhanh một chút. Cô sợ mình ở lại lâu thêm nữa sẽ phá vỡ lời thề của mình ngày trước, đem lòng yêu người đàn ông đó. Cô tự nhắc nhở bản thân vô số lần rằng cô không muốn yêu, không được phép yêu!
Người còn chưa xuất hiện trong văn phòng, Đường Hạo đã nhận được điện thoại của Điền Tiểu Cương. Cả công ty đang xôn xao vì hình tượng sáng nay của Lâm Nhã, cô làm vậy chẳng khác nào công khai nói mình đào mỏ ông chủ?
Đường Hạo đêm qua uống không ít, cộng thêm việc mất ngủ khiến đầu anh rất đau, vừa đặt mông ngồi xuống chưa lâu thì trợ lý lại bép xép đủ thứ chuyện! Anh bực mình lên tiếng:
“Tôi đã nói Lâm Nhã là bạn gái tôi, bảo đám người bên dưới khôn hồn thì câm miệng.”
Anh nói xong tắt máy rồi tựa lưng vào ghế dựa, dáng vẻ mệt mỏi này lọt vào mắt của Lâm Nhã ngay khi cô mở cửa bước vào.
“Chào buổi sáng, anh không khỏe à?”
Đường Hạo hé mắt nhìn cô rồi lại nhắm mắt làm ngơ, rõ ràng không muốn nói chuyện với cô. Lâm Nhã nhún vai, đem áo khoác vắt lên ghế, lục tìm một chút thuốc đau đầu sau đó đi rót cho anh một cốc nước, vừa đặt xuống bàn vừa nói:
“Đêm qua anh uống hơi nhiều, hẳn là đau đầu lắm.” Làm xong, cô quay lại bàn ngồi, mặc kệ anh có chịu uống hay không.
Đường Hạo nghĩ mất một đêm dài, thật sự không chấp nhận nổi thái độ đảo ngược một trăm tám mươi độ của cô, trong lòng tức giận nên nhìn cái gì cũng chướng mắt. Anh đưa tay đẩy ly nước và thuốc sang một bên rồi thẳng lưng ngồi dậy, động tác này lọt vào mắt Lâm Nhã, cô hơi nhíu mày sau đó im lặng không quan tâm nữa.
Bọn họ giống như những cặp đôi bình thường xảy ra chiến tranh lạnh, trong lòng quan tâm lo lắng, muốn chăm sóc đối phương. Ấy vậy mà ngoài mặt thì tỏ vẻ ghét bỏ giận dỗi.
Cả hai tự thấy bản thân trẻ con, song chẳng ai muốn nhường nhịn. Lâm Nhã không muốn làm hòa, sợ bản thân sa vào trong tình yêu và một lần nữa bị lừa dối. Đường Hạo mụ mị đầu óc, không rõ bản thân rốt cuộc có yêu người phụ nữ này không.
Được một lúc, đầu Đường Hạo bắt đầu dấy lên từng trận đau nhức khó nhịn, anh đưa tay chống trán, mày kiếm nhíu mặt vào nhau.
Với giác quan nhạy bén của mình, Lâm Nhã đương nhiên sẽ phát hiện ra điều này, nhưng cô lại cắn răng làm lơ. Chỉ là bên cạnh thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh lạch cạch gõ bàn phím, Lâm Nhã không thể tập trung nổi, đưa mắt nhìn anh. Cô mang vẻ mặt bất đắc dĩ đến gần bàn làm việc của anh, gõ gõ mặt bàn, đợi anh ngẩng đầu nhìn mình mới nói:
“Anh uống thuốc trước rồi làm việc sau.”
“Không cần.” Đường Hạo lạnh lùng liếc mắt nhìn cô.
Lâm Nhã chịu thua trước độ trẻ con của người đàn ông này, đỡ trán nói: “Anh muốn thế nào mới chịu uống thuốc?”
Anh bày ra vẻ mặt chế giễu, nói: “Em đang quan tâm tôi hay đang làm tròn nghĩa vụ của mình?”
“Đang lo cho anh, được chưa?” Lâm Nhã tùy tiện đáp, vậy mà không ngờ lại khiến anh hòa hoãn, tay vươn ra cầm lấy cốc nước và thuốc trên bàn rồi uống một hơi hết sạch. Chuyện chỉ có như vậy thôi mà anh cũng dùng dằng với cô? Sao cô có cảm giác mình đang dỗ một cô bạn gái thích làm nũng vậy?
Lâm Nhã khó hiểu nhìn Đường Hạo từ trên xuống dưới, không thấy có chỗ nào bất thường thì chớp chớp mắt rồi quay về vị trí của mình. Trong quá trình làm việc ngày hôm đó, cô có cảm giác luôn bị nhìn chằm chằm. Mà phòng làm việc này còn ai khác ngoài ông chủ Đường đâu chứ? Lúc cô ngẩng đầu lên, anh lại tránh né giả vờ ho khan rồi cầm nước lên uống.
Lâm Nhã không chút nể tình mà cất tiếng: “Cốc nước đó đã bị anh uống hết từ lâu rồi.”
Câu nói của cô như một cái tát thật mạnh vào khuôn mặt điển trai của Đường Hạo, mặt dày cỡ nào cũng không chịu nổi, hai bên má và mang tai nổi lên một mảng hồng khả nghi.
Lâm Nhã nhìn thấy anh ngượng ngùng như thế cũng khó lòng giữ vẻ lạnh nhạt, cô nghiêng đầu sang chỗ khác, len lén hít mấy hơi để không cười thành tiếng.
Thời tiết gần đây mỗi ngày một lạnh, hiện tại đã xuống đến mười lăm độ. Lâm Nhã cầm lấy áo khoác dài mặc vào rồi bước chân ra khỏi nhà mới, lái xe đến công ty. Đúng vậy, là lái xe ra ngoài. Đường Hạo không ngại cô dùng thêm tiền của anh, cô cũng không ngu ngốc mà chê tiền nhiều, sau khi chuẩn bị cho gia đình và bạn tốt vài món quà chất lượng, cô đã tặng cho bản thân một chiếc xe để tiện đi lại.
Lâm Nhã vừa mở cửa xe bước xuống, những người có mặt xung quanh đều có chút ngơ ngẩn mà nhìn về phía cô. Quần áo trên người cô hôm nay rất bắt mắt, là hàng hiệu, từ trên xuống dưới lấp lánh một dãy số khủng, lại nhìn chiếc siêu xe bên cạnh cô, mọi người câm nín thật rồi. Một thư ký làm sao có đủ tiền để mua nhiều thứ đắt đỏ sang chảnh như thế được? Họ không cần dùng não suy nghĩ cũng biết những thứ trên người cô từ đâu mà ra.
Ghen tỵ, ghét bỏ, khinh miệt, ngưỡng mộ. Những cảm xúc lẫn lộn của mọi người dần dần hiện ra trên khuôn mặt họ.
Lâm Nhã giẫm trên giày cao gót năm phân đi thẳng vào thang máy, không quan tâm đến ánh nhìn của mọi người chút nào. Đường Hạo còn chưa chịu đuổi cô khỏi công ty, cô phải làm anh chướng mắt rồi tống cô đi nhanh một chút. Cô sợ mình ở lại lâu thêm nữa sẽ phá vỡ lời thề của mình ngày trước, đem lòng yêu người đàn ông đó. Cô tự nhắc nhở bản thân vô số lần rằng cô không muốn yêu, không được phép yêu!
Người còn chưa xuất hiện trong văn phòng, Đường Hạo đã nhận được điện thoại của Điền Tiểu Cương. Cả công ty đang xôn xao vì hình tượng sáng nay của Lâm Nhã, cô làm vậy chẳng khác nào công khai nói mình đào mỏ ông chủ?
Đường Hạo đêm qua uống không ít, cộng thêm việc mất ngủ khiến đầu anh rất đau, vừa đặt mông ngồi xuống chưa lâu thì trợ lý lại bép xép đủ thứ chuyện! Anh bực mình lên tiếng:
“Tôi đã nói Lâm Nhã là bạn gái tôi, bảo đám người bên dưới khôn hồn thì câm miệng.”
Anh nói xong tắt máy rồi tựa lưng vào ghế dựa, dáng vẻ mệt mỏi này lọt vào mắt của Lâm Nhã ngay khi cô mở cửa bước vào.
“Chào buổi sáng, anh không khỏe à?”
Đường Hạo hé mắt nhìn cô rồi lại nhắm mắt làm ngơ, rõ ràng không muốn nói chuyện với cô. Lâm Nhã nhún vai, đem áo khoác vắt lên ghế, lục tìm một chút thuốc đau đầu sau đó đi rót cho anh một cốc nước, vừa đặt xuống bàn vừa nói:
“Đêm qua anh uống hơi nhiều, hẳn là đau đầu lắm.” Làm xong, cô quay lại bàn ngồi, mặc kệ anh có chịu uống hay không.
Đường Hạo nghĩ mất một đêm dài, thật sự không chấp nhận nổi thái độ đảo ngược một trăm tám mươi độ của cô, trong lòng tức giận nên nhìn cái gì cũng chướng mắt. Anh đưa tay đẩy ly nước và thuốc sang một bên rồi thẳng lưng ngồi dậy, động tác này lọt vào mắt Lâm Nhã, cô hơi nhíu mày sau đó im lặng không quan tâm nữa.
Bọn họ giống như những cặp đôi bình thường xảy ra chiến tranh lạnh, trong lòng quan tâm lo lắng, muốn chăm sóc đối phương. Ấy vậy mà ngoài mặt thì tỏ vẻ ghét bỏ giận dỗi.
Cả hai tự thấy bản thân trẻ con, song chẳng ai muốn nhường nhịn. Lâm Nhã không muốn làm hòa, sợ bản thân sa vào trong tình yêu và một lần nữa bị lừa dối. Đường Hạo mụ mị đầu óc, không rõ bản thân rốt cuộc có yêu người phụ nữ này không.
Được một lúc, đầu Đường Hạo bắt đầu dấy lên từng trận đau nhức khó nhịn, anh đưa tay chống trán, mày kiếm nhíu mặt vào nhau.
Với giác quan nhạy bén của mình, Lâm Nhã đương nhiên sẽ phát hiện ra điều này, nhưng cô lại cắn răng làm lơ. Chỉ là bên cạnh thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh lạch cạch gõ bàn phím, Lâm Nhã không thể tập trung nổi, đưa mắt nhìn anh. Cô mang vẻ mặt bất đắc dĩ đến gần bàn làm việc của anh, gõ gõ mặt bàn, đợi anh ngẩng đầu nhìn mình mới nói:
“Anh uống thuốc trước rồi làm việc sau.”
“Không cần.” Đường Hạo lạnh lùng liếc mắt nhìn cô.
Lâm Nhã chịu thua trước độ trẻ con của người đàn ông này, đỡ trán nói: “Anh muốn thế nào mới chịu uống thuốc?”
Anh bày ra vẻ mặt chế giễu, nói: “Em đang quan tâm tôi hay đang làm tròn nghĩa vụ của mình?”
“Đang lo cho anh, được chưa?” Lâm Nhã tùy tiện đáp, vậy mà không ngờ lại khiến anh hòa hoãn, tay vươn ra cầm lấy cốc nước và thuốc trên bàn rồi uống một hơi hết sạch. Chuyện chỉ có như vậy thôi mà anh cũng dùng dằng với cô? Sao cô có cảm giác mình đang dỗ một cô bạn gái thích làm nũng vậy?
Lâm Nhã khó hiểu nhìn Đường Hạo từ trên xuống dưới, không thấy có chỗ nào bất thường thì chớp chớp mắt rồi quay về vị trí của mình. Trong quá trình làm việc ngày hôm đó, cô có cảm giác luôn bị nhìn chằm chằm. Mà phòng làm việc này còn ai khác ngoài ông chủ Đường đâu chứ? Lúc cô ngẩng đầu lên, anh lại tránh né giả vờ ho khan rồi cầm nước lên uống.
Lâm Nhã không chút nể tình mà cất tiếng: “Cốc nước đó đã bị anh uống hết từ lâu rồi.”
Câu nói của cô như một cái tát thật mạnh vào khuôn mặt điển trai của Đường Hạo, mặt dày cỡ nào cũng không chịu nổi, hai bên má và mang tai nổi lên một mảng hồng khả nghi.
Lâm Nhã nhìn thấy anh ngượng ngùng như thế cũng khó lòng giữ vẻ lạnh nhạt, cô nghiêng đầu sang chỗ khác, len lén hít mấy hơi để không cười thành tiếng.