Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-69
Chương 69: Muốn ăn em
Quá trình tìm hiểu về những hành động của Lâm Nhã đã có cấp dưới lo, Đường Hạo hiện tại chỉ cần sinh hoạt như thường, thỉnh thoảng đưa cô về nhà ăn cơm cùng bố mẹ anh là được. Không phải nói, mẹ của anh đặc biệt thích cô, mỗi lần anh ghé qua mẹ đều hỏi rằng…
“Lâm Nhã đâu? Sao không đưa con bé về chơi với bố mẹ?”
“Con định khi nào cưới thế?”
“Con xem Lâm Nhã làm dưa muối cải muối ngon như thế, bảo con bé đến đây làm cùng mẹ đi.”
“Mẹ nhớ Lâm Nhã rồi.”
“...”
Không có một câu hỏi han con trai ruột thịt, lại vẫn luôn miệng bảo là con dâu tương lai của mẹ thế này con dâu tương lai của mẹ thế nọ. Anh dần dần nhận ra, mình không hề bài xích cách gọi đó của mẹ.
Đường Hạo ngẩng đầu nhìn cô gái đang cười tủm tỉm ở cách mình không xa, bất giác cong khóe môi.
Người khác mắng cô là đồ hồ ly tinh quyến rũ đàn ông, nhưng cô quyến rũ một người đàn ông chưa có gia đình, chưa có bạn gái thì có gì sai? Anh còn thấy vui vẻ nếu có một người con gái vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, lại đặc biệt thú vị như thế ve vãn mình.
Thư ký của anh xinh đẹp, tinh thông nhiều ngôn ngữ, năng suất làm việc cao, có hiểu biết nhất định về chính trị, kinh doanh, biết thưởng thức nghệ thuật, biết chơi golf, biết nấu ăn, giỏi ăn nói, công phu trên giường cũng không chê vào đâu được.
Càng nghĩ, càng cảm thấy cưới một người như cô khá ổn. Mặc dù từ trước đến giờ anh đều quen những người nổi tiếng, những tiểu thư danh giá, nhưng họ không đa tài như Lâm Nhã. Quan trọng hơn là, bọn họ luôn dè dặt trước mặt anh, cảm giác không được tự nhiên cho lắm.
Phát hiện ánh mắt chăm chú của anh lia qua lia lại trên người mình, Lâm Nhã nghiêng đầu nhìn anh, mắt mở to rồi chớp chớp:
“Sao thế? Anh cảm thấy bữa trưa không đủ no à?”
Chỉ thấy nụ cười của người đàn ông nào đó càng rõ ràng hơn:
“Ừm, chưa no, muốn ăn em.”
Lâm Nhã cười gượng:
“Ha ha, anh nói gì cơ? Xin lỗi, vừa rồi em bị lãng tai.”
“Muốn ăn em.”
“Lại lãng tai rồi.” Lâm Nhã vô cùng bình tĩnh lặp lại.
“Muốn ăn em.”
“Ồ, khát nước quá.”
Lâm Nhã đứng lên, thong thả cầm cốc nước trên bàn rồi đi thẳng ra ngoài, để lại Đường Hạo ở trong phòng một mình. Cô chịu không nổi tần suất em trai của Đường Hạo biểu tình, chạy cực kỳ nhanh.
Lúc trở lại, cô đưa mắt lén nhìn Đường Hạo, đôi mắt phượng xinh đẹp cũng đang hướng về phía cô.
“Muốn…”
“Anh im lặng! Bây giờ là giờ làm việc, không được động tình bậy bạ!” Lâm Nhã trừng anh, người này, chẳng lẽ là vào thời kỳ giao phối à?
Cô ngồi xuống xong lập tức kéo máy tính ra gõ lạch cạch, không biết đang làm việc hay viết nhật ký mắng chửi gì anh mà trông rất nhiệt tình.
Trang nhất đều là tin tức về Trần Chính Hào, Lâm Nhã xem bình luận mà trong lòng thoải mái không ít, lại lên xem giá cổ phiếu của công ty anh ta một phen. Cô nheo mắt nghiêm túc phân tích một lúc, sau đó chạy sang chỗ Đường Hạo ngay lúc anh đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
Đường Hạo giơ tay ý bảo cô chờ một chút, nhưng người đối diện nào có thèm nghe. Cô đến gần anh rồi cúi người xuống, dùng tay vuốt ve bắp đùi của anh. Ngón tay lần mò lên đến thắt lưng liền bị anh nắm lấy, mày của anh hơi nhíu lại, miệng vẫn đang ừm ờ đáp trả người bên kia đầu dây.
Lâm Nhã thì thầm: “Không phải anh nói muốn ăn em à?”
Cô đưa tay kéo thắt lưng của anh ra, hai ba động tác đã tuột khóa quần anh xuống, sau đó bắt đầu nghịch phá. Đường Hạo một tay đè đầu cô, tiếng hít thở trở nên dồn dập.
Lâm Nhã làm một nửa rồi dừng lại, không chịu tiếp tục mà cười nói:
“Muốn em giúp anh không?”
“Lâm Nhã, em có biết mình đang đùa giỡn với ai không?”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Đường Hạo bị cô nắm khó chịu, mà cô thì vẫn mở to mắt chờ đợi câu trả lời của anh. Anh rốt cuộc chịu thua, nói:
“Em muốn gì?”
Lâm Nhã bò lên ngồi trên đùi anh, chu môi nói:
“Người ta muốn mua vài thứ, cần số tiền lớn để...”
Cô còn chưa nói xong, Đường Hạo đã rút tấm thẻ riêng của mình ra đặt lên bàn, sau đó nói:
”Chút nữa tôi đưa em đi mua.”
Muốn sử dụng một số tiền lớn vượt mức thì phải có chữ ký riêng của Đường Hạo, anh không hỏi cô mua gì đã lập tức đồng ý thế này làm cô có chút kinh ngạc, sau đó cười bảo:
“Cảm ơn anh.”
Hai người bất chấp giờ làm việc, ở bên trong mây mưa một lúc lâu. Lâm Nhã bày tỏ vì sự nghiệp trả thù của bản thân, hy sinh là chuyện cần thiết. Mà dường như chuyện hy sinh này còn có chút hương vị ngọt ngào khiến cô rất hưởng thụ…
Đợi đến lúc Đường Hạo biết thứ cô muốn mua là gì, chắc sẽ không lật mặt mà từ chối đâu nhỉ? Đây là cơ hội thích hợp để chính thức cho Trần Chính Hào một đạp, khiến anh ta không thể ngóc đầu lên nổi nữa, cô phải tận dụng nó! Lâm Nhã vừa nằm bẹp trên bàn vừa nghĩ.
Sau khi bị ăn sạch từ trên xuống dưới, Lâm Nhã mơ mơ màng màng nói:
“Hạo, anh nên đi khám bệnh một chút.”
“Tôi có bệnh gì? Sao tôi không biết?”
Đường Hạo vẫn luôn khám sức khỏe định kỳ, ngoài đau bao tử ra thì không còn bệnh gì khác nữa.
Người trong lòng lẩm bẩm:
“Em hoài nghi anh có vấn đề về sinh lý, sao lại kéo dài bất thường như vậy được chứ?”
Khuôn mặt tuấn mỹ phủ kín lạnh lẽo, anh nhếch môi hỏi:
“Em hiểu rõ đàn ông lắm à?”
Lâm Nhã ngậm miệng không nói, kết quả là anh quyết định dạy cho cô biết đàn ông bình thường kéo dài bao lâu.
Quá trình tìm hiểu về những hành động của Lâm Nhã đã có cấp dưới lo, Đường Hạo hiện tại chỉ cần sinh hoạt như thường, thỉnh thoảng đưa cô về nhà ăn cơm cùng bố mẹ anh là được. Không phải nói, mẹ của anh đặc biệt thích cô, mỗi lần anh ghé qua mẹ đều hỏi rằng…
“Lâm Nhã đâu? Sao không đưa con bé về chơi với bố mẹ?”
“Con định khi nào cưới thế?”
“Con xem Lâm Nhã làm dưa muối cải muối ngon như thế, bảo con bé đến đây làm cùng mẹ đi.”
“Mẹ nhớ Lâm Nhã rồi.”
“...”
Không có một câu hỏi han con trai ruột thịt, lại vẫn luôn miệng bảo là con dâu tương lai của mẹ thế này con dâu tương lai của mẹ thế nọ. Anh dần dần nhận ra, mình không hề bài xích cách gọi đó của mẹ.
Đường Hạo ngẩng đầu nhìn cô gái đang cười tủm tỉm ở cách mình không xa, bất giác cong khóe môi.
Người khác mắng cô là đồ hồ ly tinh quyến rũ đàn ông, nhưng cô quyến rũ một người đàn ông chưa có gia đình, chưa có bạn gái thì có gì sai? Anh còn thấy vui vẻ nếu có một người con gái vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, lại đặc biệt thú vị như thế ve vãn mình.
Thư ký của anh xinh đẹp, tinh thông nhiều ngôn ngữ, năng suất làm việc cao, có hiểu biết nhất định về chính trị, kinh doanh, biết thưởng thức nghệ thuật, biết chơi golf, biết nấu ăn, giỏi ăn nói, công phu trên giường cũng không chê vào đâu được.
Càng nghĩ, càng cảm thấy cưới một người như cô khá ổn. Mặc dù từ trước đến giờ anh đều quen những người nổi tiếng, những tiểu thư danh giá, nhưng họ không đa tài như Lâm Nhã. Quan trọng hơn là, bọn họ luôn dè dặt trước mặt anh, cảm giác không được tự nhiên cho lắm.
Phát hiện ánh mắt chăm chú của anh lia qua lia lại trên người mình, Lâm Nhã nghiêng đầu nhìn anh, mắt mở to rồi chớp chớp:
“Sao thế? Anh cảm thấy bữa trưa không đủ no à?”
Chỉ thấy nụ cười của người đàn ông nào đó càng rõ ràng hơn:
“Ừm, chưa no, muốn ăn em.”
Lâm Nhã cười gượng:
“Ha ha, anh nói gì cơ? Xin lỗi, vừa rồi em bị lãng tai.”
“Muốn ăn em.”
“Lại lãng tai rồi.” Lâm Nhã vô cùng bình tĩnh lặp lại.
“Muốn ăn em.”
“Ồ, khát nước quá.”
Lâm Nhã đứng lên, thong thả cầm cốc nước trên bàn rồi đi thẳng ra ngoài, để lại Đường Hạo ở trong phòng một mình. Cô chịu không nổi tần suất em trai của Đường Hạo biểu tình, chạy cực kỳ nhanh.
Lúc trở lại, cô đưa mắt lén nhìn Đường Hạo, đôi mắt phượng xinh đẹp cũng đang hướng về phía cô.
“Muốn…”
“Anh im lặng! Bây giờ là giờ làm việc, không được động tình bậy bạ!” Lâm Nhã trừng anh, người này, chẳng lẽ là vào thời kỳ giao phối à?
Cô ngồi xuống xong lập tức kéo máy tính ra gõ lạch cạch, không biết đang làm việc hay viết nhật ký mắng chửi gì anh mà trông rất nhiệt tình.
Trang nhất đều là tin tức về Trần Chính Hào, Lâm Nhã xem bình luận mà trong lòng thoải mái không ít, lại lên xem giá cổ phiếu của công ty anh ta một phen. Cô nheo mắt nghiêm túc phân tích một lúc, sau đó chạy sang chỗ Đường Hạo ngay lúc anh đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
Đường Hạo giơ tay ý bảo cô chờ một chút, nhưng người đối diện nào có thèm nghe. Cô đến gần anh rồi cúi người xuống, dùng tay vuốt ve bắp đùi của anh. Ngón tay lần mò lên đến thắt lưng liền bị anh nắm lấy, mày của anh hơi nhíu lại, miệng vẫn đang ừm ờ đáp trả người bên kia đầu dây.
Lâm Nhã thì thầm: “Không phải anh nói muốn ăn em à?”
Cô đưa tay kéo thắt lưng của anh ra, hai ba động tác đã tuột khóa quần anh xuống, sau đó bắt đầu nghịch phá. Đường Hạo một tay đè đầu cô, tiếng hít thở trở nên dồn dập.
Lâm Nhã làm một nửa rồi dừng lại, không chịu tiếp tục mà cười nói:
“Muốn em giúp anh không?”
“Lâm Nhã, em có biết mình đang đùa giỡn với ai không?”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Đường Hạo bị cô nắm khó chịu, mà cô thì vẫn mở to mắt chờ đợi câu trả lời của anh. Anh rốt cuộc chịu thua, nói:
“Em muốn gì?”
Lâm Nhã bò lên ngồi trên đùi anh, chu môi nói:
“Người ta muốn mua vài thứ, cần số tiền lớn để...”
Cô còn chưa nói xong, Đường Hạo đã rút tấm thẻ riêng của mình ra đặt lên bàn, sau đó nói:
”Chút nữa tôi đưa em đi mua.”
Muốn sử dụng một số tiền lớn vượt mức thì phải có chữ ký riêng của Đường Hạo, anh không hỏi cô mua gì đã lập tức đồng ý thế này làm cô có chút kinh ngạc, sau đó cười bảo:
“Cảm ơn anh.”
Hai người bất chấp giờ làm việc, ở bên trong mây mưa một lúc lâu. Lâm Nhã bày tỏ vì sự nghiệp trả thù của bản thân, hy sinh là chuyện cần thiết. Mà dường như chuyện hy sinh này còn có chút hương vị ngọt ngào khiến cô rất hưởng thụ…
Đợi đến lúc Đường Hạo biết thứ cô muốn mua là gì, chắc sẽ không lật mặt mà từ chối đâu nhỉ? Đây là cơ hội thích hợp để chính thức cho Trần Chính Hào một đạp, khiến anh ta không thể ngóc đầu lên nổi nữa, cô phải tận dụng nó! Lâm Nhã vừa nằm bẹp trên bàn vừa nghĩ.
Sau khi bị ăn sạch từ trên xuống dưới, Lâm Nhã mơ mơ màng màng nói:
“Hạo, anh nên đi khám bệnh một chút.”
“Tôi có bệnh gì? Sao tôi không biết?”
Đường Hạo vẫn luôn khám sức khỏe định kỳ, ngoài đau bao tử ra thì không còn bệnh gì khác nữa.
Người trong lòng lẩm bẩm:
“Em hoài nghi anh có vấn đề về sinh lý, sao lại kéo dài bất thường như vậy được chứ?”
Khuôn mặt tuấn mỹ phủ kín lạnh lẽo, anh nhếch môi hỏi:
“Em hiểu rõ đàn ông lắm à?”
Lâm Nhã ngậm miệng không nói, kết quả là anh quyết định dạy cho cô biết đàn ông bình thường kéo dài bao lâu.