Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
"Ưmmm."
Hạ thân truyền đến một cơn đau nhức như bị xe nghiền qua, Lâm Lạc cau mày chống người ngồi dậy. Nhìn đồng hồ đã 8 giờ sáng, cô nhìn người đàn ông vẫn đang nằm ngủ bên cạnh nhất thời muốn đạp thẳng xuống giường.
Lại bảo không phải tại hắn mà hôm nay người cô mỏi nhừ đi. Lâm Lạc nghĩ liền làm, cô nhào vào lòng hắn, hắn lên vai hắn.
Lục Cảnh Ngôn đang ngủ thì mơ màng bị cô tấn công, vốn định ôm lấy cơ thể thơm tho của cô ngủ tiếp thì bị cô cắn cho một phát đau đến mức tỉnh cả ngủ.
Hắn cau mày nhìn cô vẫn đang trừng mắt bất mãn nhìn hắn, cô gái này lại sao nữa đây?
"Sao vậy?"
"Anh làm cả người em đau gần chết vậy mà còn ngủ được."
Hắn nhìn cô bỗng không biết như thế nào, hoá ra chỉ dỗi hắn như vậy. Hắn ôm lấy cô, vùi đầu vào hõm vai cô.
"Ngủ thêm đi, lát nữa dậy anh mát xa cho."
"Không ngủ nổi nữa. Cũng may là về sớm một ngày chứ không thì em bị anh hành hạ đến không thể đi làm mất."
"Đau chỗ nào, anh xoa bóp cho."
Bàn tay hắn nắn eo cô, thành thục nắn cả lưng. Lâm Lạc thoải mái híp mắt. Lúc sau, bàn tay hắn lại không an phận xê dịch lên một chút, chọc vào ngực cô.
"Anh đứng đắn lại cho em."
"Anh đang xoa bóp cho em mà."
"Hừ, vậy mắc gì anh xoa lên đến ngực em hả?"
"Chỗ nào cũng cần xoa."
Nói rồi không đợi cô phản ứng liền hôn lên môi cô, cả người đè lên cơ thể cô.
Lâm Lạc sắp không thở nổi thì Lục Cảnh Ngôn mới hài lòng buông ra. Hắn vừa ngủ dậy, trên người cả hai đều không có quần áo, tóc hắn hơi rối đối lập với vẻ cấm dục thường ngày. Cô bóp má hắn, lại không kiêng nể mà cắn lên môi hắn trừng phạt, đôi mắt lưu ly ánh lên nét nghịch ngợm.
"Đã hết giận chưa?"
"Còn giận đấy."
"Vậy anh xoa bóp chút nữa nhé."
"Không."
Hắn hài lòng ôm cô vào trong ngực, Lâm Lạc cười khẽ đánh nhẹ vào ngực hắn.
"Anh còn muốn ngủ sao?"
"Chỉ muốn mãi ôm em nằm trên giường thôi."
"Không đứng đắn!"
"Nhưng cũng phải kiếm tiền nuôi em nữa."
Lâm Lạc im lặng không nói, cô rúc vào người hắn như một con mèo nhỏ. Lục Cảnh Ngôn xoa xoa hai cầu vai cô, hạ quyết tâm giải quyết rõ mọi chuyện.
"Em không muốn kết hôn sao?"
Hắn nhận ra cơ thể cô hơi cứng đờ một chút, ánh mắt hắn xẹt qua một tia đau lòng.
"Sao anh hỏi vậy?"
"Lạc Lạc, câu hỏi hôm đó anh hỏi em vẫn chưa trả lời cho anh."
Tất nhiên cô biết câu hỏi hắn đang đề cập đến là gì, ánh mắt cô hơi hạ xuống, bờ môi run run.
"Cảnh Ngôn em thực sự..."
"Đừng nói."
Hơi thở hắn lạnh đi nhiều phần, Lâm Lạc cũng im lặng theo chỉ thị của hắn. Lục Cảnh Ngôn càng ngày càng xiết chặt vai cô.
"Tại sao?"
"Em không muốn kết hôn sớm."
"Anh có thể đợi."
"Cảnh Ngôn, em đã không xứng với anh, đừng làm mọi thứ để em cảm thấy mình rõ ràng không xứng."
"Ai nói em không xứng với anh? Em nghĩ anh cần em xứng với anh sao?"
"Em..."
"Vậy tại sao ngay từ đầu em tiếp cận anh, yêu anh làm gì? Bây giờ anh chỉ muốn hỏi em rốt cuộc tình cảm của em dành cho anh lớn như thế nào?"
"Vì tình cảm càng lớn em càng không thể lấy anh. Cảnh Ngôn, chẳng một ai ngừng sự dèm pha khi biết bà chủ của Lục thị là một người bình thường."
"Ai dèm pha anh lấy mạng kẻ đó."
"Em đã suy nghĩ rất lâu, nhất là sau khi những bài báo mạng kia đăng bài về anh. Cảnh Ngôn, khi em biết anh muốn lấy em em đã rất vui rồi."
"Anh lấy vợ chứ không phải Lục thị lấy, người phụ nữ anh chọn tốt đến đâu anh cũng chỉ muốn mình anh biết. Chỉ cần em nói muốn lấy anh, mọi thứ giao cho anh."
Mọi phòng tuyến tưởng chừng như vững chãi của cô cũng đổ sập xuống và cô biết cô yêu người đàn ông này không thể vãn hồi. Ngay từ đầu cô ao ước hắn chỉ là một người bình thường, cùng cô kết hôn sinh con sống một cuộc sống bình thường. Nhưng khi muốn buông bỏ thì ngay chính cô cũng không hiểu tại sao cứ mãi quyến luyến hắn.
"Không khóc nữa, đi rửa mặt đi."
"Anh sẽ hết yêu em chứ?"
Lục Cảnh Ngôn bật cười.
"Không bao giờ."
"Sau này anh mà có muốn chia tay hay gì cũng không được đâu đấy."
"Anh không ngốc đến nỗi chia tay bảo bối của anh."
"Còn về chuyện kết hôn, phải hỏi bố mẹ em."
"Đã hỏi từ sớm rồi. Bố mẹ em còn bảo phải đẩy nhanh tiến độ để sớm bế cháu ngoại nữa. Em xem chúng ta không phải chậm lắm rồi hả?"
"Anh..."
Nói rồi cô giận dỗi rời khỏi người hắn chạy biến vào phòng tắm. Lục Cảnh Ngôn nhìn cô bỏ chạy liền bật cười, tảng đá trong lòng cũng đã đâu mất. Tiểu thư danh viện hắn không thiếu sự lựa chọn nhưng bản thân hắn lại muốn con mèo hoang nhỏ là cô thôi, ngay bản thân hắn cũng chẳng biết nữa. Có lẽ từ khi quen biết cô, cô đã cắm trong lòng hắn một gốc anh túc độc khiến hắn chỉ có cô mà thôi.
Lục Cảnh Ngôn vén chăn bước xuống giường, uể oải đến trước phòng tắm.
"Bảo bối, có muốn một trận chiến trong phòng tắm nữa không?"
"Đại sắc lang, anh vào đây em giết chết anh."
"Không được sát phu, giết anh rồi nửa đời sau em hưởng thụ cái gì?"
"Biến..."
Hạ thân truyền đến một cơn đau nhức như bị xe nghiền qua, Lâm Lạc cau mày chống người ngồi dậy. Nhìn đồng hồ đã 8 giờ sáng, cô nhìn người đàn ông vẫn đang nằm ngủ bên cạnh nhất thời muốn đạp thẳng xuống giường.
Lại bảo không phải tại hắn mà hôm nay người cô mỏi nhừ đi. Lâm Lạc nghĩ liền làm, cô nhào vào lòng hắn, hắn lên vai hắn.
Lục Cảnh Ngôn đang ngủ thì mơ màng bị cô tấn công, vốn định ôm lấy cơ thể thơm tho của cô ngủ tiếp thì bị cô cắn cho một phát đau đến mức tỉnh cả ngủ.
Hắn cau mày nhìn cô vẫn đang trừng mắt bất mãn nhìn hắn, cô gái này lại sao nữa đây?
"Sao vậy?"
"Anh làm cả người em đau gần chết vậy mà còn ngủ được."
Hắn nhìn cô bỗng không biết như thế nào, hoá ra chỉ dỗi hắn như vậy. Hắn ôm lấy cô, vùi đầu vào hõm vai cô.
"Ngủ thêm đi, lát nữa dậy anh mát xa cho."
"Không ngủ nổi nữa. Cũng may là về sớm một ngày chứ không thì em bị anh hành hạ đến không thể đi làm mất."
"Đau chỗ nào, anh xoa bóp cho."
Bàn tay hắn nắn eo cô, thành thục nắn cả lưng. Lâm Lạc thoải mái híp mắt. Lúc sau, bàn tay hắn lại không an phận xê dịch lên một chút, chọc vào ngực cô.
"Anh đứng đắn lại cho em."
"Anh đang xoa bóp cho em mà."
"Hừ, vậy mắc gì anh xoa lên đến ngực em hả?"
"Chỗ nào cũng cần xoa."
Nói rồi không đợi cô phản ứng liền hôn lên môi cô, cả người đè lên cơ thể cô.
Lâm Lạc sắp không thở nổi thì Lục Cảnh Ngôn mới hài lòng buông ra. Hắn vừa ngủ dậy, trên người cả hai đều không có quần áo, tóc hắn hơi rối đối lập với vẻ cấm dục thường ngày. Cô bóp má hắn, lại không kiêng nể mà cắn lên môi hắn trừng phạt, đôi mắt lưu ly ánh lên nét nghịch ngợm.
"Đã hết giận chưa?"
"Còn giận đấy."
"Vậy anh xoa bóp chút nữa nhé."
"Không."
Hắn hài lòng ôm cô vào trong ngực, Lâm Lạc cười khẽ đánh nhẹ vào ngực hắn.
"Anh còn muốn ngủ sao?"
"Chỉ muốn mãi ôm em nằm trên giường thôi."
"Không đứng đắn!"
"Nhưng cũng phải kiếm tiền nuôi em nữa."
Lâm Lạc im lặng không nói, cô rúc vào người hắn như một con mèo nhỏ. Lục Cảnh Ngôn xoa xoa hai cầu vai cô, hạ quyết tâm giải quyết rõ mọi chuyện.
"Em không muốn kết hôn sao?"
Hắn nhận ra cơ thể cô hơi cứng đờ một chút, ánh mắt hắn xẹt qua một tia đau lòng.
"Sao anh hỏi vậy?"
"Lạc Lạc, câu hỏi hôm đó anh hỏi em vẫn chưa trả lời cho anh."
Tất nhiên cô biết câu hỏi hắn đang đề cập đến là gì, ánh mắt cô hơi hạ xuống, bờ môi run run.
"Cảnh Ngôn em thực sự..."
"Đừng nói."
Hơi thở hắn lạnh đi nhiều phần, Lâm Lạc cũng im lặng theo chỉ thị của hắn. Lục Cảnh Ngôn càng ngày càng xiết chặt vai cô.
"Tại sao?"
"Em không muốn kết hôn sớm."
"Anh có thể đợi."
"Cảnh Ngôn, em đã không xứng với anh, đừng làm mọi thứ để em cảm thấy mình rõ ràng không xứng."
"Ai nói em không xứng với anh? Em nghĩ anh cần em xứng với anh sao?"
"Em..."
"Vậy tại sao ngay từ đầu em tiếp cận anh, yêu anh làm gì? Bây giờ anh chỉ muốn hỏi em rốt cuộc tình cảm của em dành cho anh lớn như thế nào?"
"Vì tình cảm càng lớn em càng không thể lấy anh. Cảnh Ngôn, chẳng một ai ngừng sự dèm pha khi biết bà chủ của Lục thị là một người bình thường."
"Ai dèm pha anh lấy mạng kẻ đó."
"Em đã suy nghĩ rất lâu, nhất là sau khi những bài báo mạng kia đăng bài về anh. Cảnh Ngôn, khi em biết anh muốn lấy em em đã rất vui rồi."
"Anh lấy vợ chứ không phải Lục thị lấy, người phụ nữ anh chọn tốt đến đâu anh cũng chỉ muốn mình anh biết. Chỉ cần em nói muốn lấy anh, mọi thứ giao cho anh."
Mọi phòng tuyến tưởng chừng như vững chãi của cô cũng đổ sập xuống và cô biết cô yêu người đàn ông này không thể vãn hồi. Ngay từ đầu cô ao ước hắn chỉ là một người bình thường, cùng cô kết hôn sinh con sống một cuộc sống bình thường. Nhưng khi muốn buông bỏ thì ngay chính cô cũng không hiểu tại sao cứ mãi quyến luyến hắn.
"Không khóc nữa, đi rửa mặt đi."
"Anh sẽ hết yêu em chứ?"
Lục Cảnh Ngôn bật cười.
"Không bao giờ."
"Sau này anh mà có muốn chia tay hay gì cũng không được đâu đấy."
"Anh không ngốc đến nỗi chia tay bảo bối của anh."
"Còn về chuyện kết hôn, phải hỏi bố mẹ em."
"Đã hỏi từ sớm rồi. Bố mẹ em còn bảo phải đẩy nhanh tiến độ để sớm bế cháu ngoại nữa. Em xem chúng ta không phải chậm lắm rồi hả?"
"Anh..."
Nói rồi cô giận dỗi rời khỏi người hắn chạy biến vào phòng tắm. Lục Cảnh Ngôn nhìn cô bỏ chạy liền bật cười, tảng đá trong lòng cũng đã đâu mất. Tiểu thư danh viện hắn không thiếu sự lựa chọn nhưng bản thân hắn lại muốn con mèo hoang nhỏ là cô thôi, ngay bản thân hắn cũng chẳng biết nữa. Có lẽ từ khi quen biết cô, cô đã cắm trong lòng hắn một gốc anh túc độc khiến hắn chỉ có cô mà thôi.
Lục Cảnh Ngôn vén chăn bước xuống giường, uể oải đến trước phòng tắm.
"Bảo bối, có muốn một trận chiến trong phòng tắm nữa không?"
"Đại sắc lang, anh vào đây em giết chết anh."
"Không được sát phu, giết anh rồi nửa đời sau em hưởng thụ cái gì?"
"Biến..."