Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Lâm Lạc cùng bà Lâm đi chợ đầu năm, Lâm Hạo cũng bị lôi đi xách đồ. Ông Lâm mang bàn cờ tướng ra sân, gọi Lục Cảnh Ngôn cùng ra ngoài đánh cờ.
Góc sân có một chiếc bàn đá nhỏ, trên có tán cây hoè rất to để che nắng. Lục Cảnh Ngôn rót hai ly trà rồi cùng ông đánh cờ.
"Khi nào sẽ lên thành phố?"
"Chắc mùng 4 ạ."
"Haiz, lại phải đi sớm."
"Ngày Lễ cháu sẽ tranh thủ cùng cô ấy về."
"Thôi, các con bận như thế không cần đi đi về về đường xa."
Lục Cảnh Ngôn uống một ngụm trà đi một nước cờ.
"Bác trai, thật ra cháu có chuyện muốn nói."
"Chuyện kết hôn đúng không?"
Ông Lâm vẫn dán mắt vào bàn cờ không ngẩng lên đáp. Lục Cảnh Ngôn hơi bất ngờ vì bị ông đoán trúng.
"Vâng."
"Cậu năm nay cũng ba mươi hai rồi nhỉ?"
"Vâng."
"Tiểu Lạc cũng hai mươi sáu, gả chồng được rồi. Thực ra tôi và mẹ nó cũng đã bàn với nhau chuyện gia đình cho nó, nhưng mẹ nó lại cứ lo lắng vì gia cảnh hai gia đình không hợp nhau, nhưng tôi lại tôn trọng ý kiến Tiểu Lạc, nếu nó muốn thì tôi sẽ gả."
"Lạc Lạc cũng đã nói với cháu về sự ngại ngần của hai bác, nhưng cháu có thể đảm bảo cho cuộc sống sau này của cô ấy và hạnh phúc của cô ấy. Trong tay cháu có 65% cổ phần Lục thị, kết hôn, 15% sẽ là của cô ấy."
"Tôi không quan trọng chuyện tiền bạc, nhưng cậu phải cho nó hạnh phúc, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu."
Lục Cảnh Ngôn bật cười, hắn đi một nước cờ khác. Ông Lâm cũng bật cười theo. Mẹ con bà Lâm đi chợ về đã gặp hai người đàn ông đang đánh cờ, Lâm Lạc lại tỏ ý không vui.
"Bố lúc nào cũng mang anh ấy ra đánh cờ, người ta chiều bố thôi chứ cũng không thích đâu."
"Ai nói với con thế? Đánh cờ với bố vợ có gì không thích?"
"Bố vợ gì chứ? Chưa gì bố đã muốn đem con đi gả rồi sao? Không chơi với hai người nữa."
Lâm Lạc đỏ mặt bỏ đi, ông Lâm nhìn Lục Cảnh Ngôn bật cười.
"Đã hỏi qua ý kiến con bé chưa?"
"Chưa ạ."
Lục Cảnh Ngôn nhấp một ngụm trà, đôi mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
"Cũng phải hỏi ý kiến con bé đi đã. Chiếu tướng! Lần này cậu thua nhé."
Lục Cảnh Ngôn nhìn bàn cờ tướng và nước cờ của ông Lâm tâm tình không rõ. Hắn đang là muốn cho cô một bất ngờ nhưng tình thế này thì chắc phải đẩy nhanh tiến độ rồi.
Tối đó Lâm Lạc nằm trong lòng hắn đọc sách, hắn vuốt tóc cô, hôn nhẹ lên trán cô ân cần.
"Đang đọc gì?"
"Agatha Christie, một trong những truyện trinh thám của bà ấy."
Lục Cảnh Ngôn nhướn mày nhìn cô.
"Không ngờ em cũng có sở thích này."
"Chẳng qua anh không biết thôi, em là một fan cực bự của bà ấy, có cả một bộ sưu tập sách cơ."
"Anh không thích sách của bà ấy, chỉ thích của Arthur Conan Doyle."
"Em cũng từng đọc qua Sherlock Holmes."
"Bảo bối của anh cũng là học bá nhỉ."
"Tất nhiên, hồi còn đi học em đứng đầu lớp đó, có cả học bổng nữa."
Lục Cảnh Ngôn cưng chiều nhìn niềm vui nở ra trong mắt cô bỗng chốc lại yêu cô hơn một chút.
"Anh hỏi em một chút nhé."
"Sao nay thần bí thế? Hay làm chuyện gì có lỗi với em rồi?"
"Không có, không dám cũng không muốn."
Lâm Lạc đỏ mặt đẩy đầu hắn ra.
"Anh làm như em dữ dằn lắm vậy đó."
"Trước khi quen anh, em đã từng nghĩ như thế nào cho tương lai của em?"
Lục Cảnh Ngôn im lặng đón chờ câu trả lời từ cô. Lâm Lạc gấp quyển sách trong tay lại, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, hôm nay trời không có trăng nhưng những ánh sao kia lại như nở bùng trong ánh mắt của cô khiến Lục Cảnh Ngôn cũng thất thần.
"Lúc nhỏ em có ước mơ giản dị lắm, gia đình em không phải nghèo khó nhưng nhiều lần thấy bố mẹ em đau đầu vì làm việc em lại cảm thấy giá như gia đình em có thể dư giả một chút. Em có ước mơ trở thành nhà giáo như bố mẹ, sẽ trở về quê mà dạy học, sẽ lấy chồng và sinh con ở đây. Nhưng bố mẹ lại khiến em suy nghĩ khác hơn về tương lai, em không muốn con em sau này cũng sẽ phải bận lòng như em, nên em quyết định lên thành phố A học."
"Rồi sao nữa?"
"Em học chuyên ngành quản trị kinh doanh, điên cuồng lao vào học. Em nộp hồ sơ vào rất nhiều công ty với quyết tâm sẽ trở nên giàu có để đền đáp bố mẹ, một phần để phụ bố mẹ em nuôi Lâm Hạo. Thế là em vào Lục thị."
"Nếu không yêu anh, em sẽ tính toán thế nào cho cuộc đời em sau này?"
Lâm Lạc nhìn hắn, ánh mắt trong suốt sạch sẽ có tình yêu nhìn hắn.
"Anh là một sự kiện mà em không ngờ tới. Em từng nghĩ cuộc sống sau này của em sẽ thật bình thường, tìm một người nào đó thích hợp để yêu đương, kết hôn rồi sinh con. Nhưng khi gặp anh em lại cảm thấy thật thần kì, em bỗng muốn chỉ cần là người ở trong lòng anh thì bất cứ giá nào cũng được."
"Em tin anh đến thế sao?"
"Không phải tin mà là đánh cược trái tim em. Anh không thích phụ nữ mượn công việc để dụ dỗ anh, em lại chọn cách im lặng giấu đi tình cảm để được bên anh. Em đã từng nghĩ em sẽ im lặng thích anh cho đến khi anh có bạn gái, anh kết hôn em sẽ từ chức, không gặp lại anh nữa. Cùng lắm thì thất tình một lần thôi. Nhưng anh lại tỏ tình em, khi đấy em có chút như mình đang mơ, rất hạnh phúc. Khi đề cập vấn đề cùng anh về quê của em, em đã suy nghĩ rất lâu. Em suy nghĩ về bản thân không phải là thứ để anh đặt mắt lên lâu, cũng không dám chắc chắn địa vị của em trong lòng anh nữa..."
"Lâm Lạc, anh đã nói trong lòng anh em có một vị trí không ai chen vào cũng không ai thay thế được."
"Cảnh Ngôn, anh đừng hứa..."
"Anh có thể hứa."
"Đừng cho em hy vọng được không, tương lai chúng ta không biết trước được."
"Chúng ta kết hôn đi."
"Anh... kết hôn???"
Góc sân có một chiếc bàn đá nhỏ, trên có tán cây hoè rất to để che nắng. Lục Cảnh Ngôn rót hai ly trà rồi cùng ông đánh cờ.
"Khi nào sẽ lên thành phố?"
"Chắc mùng 4 ạ."
"Haiz, lại phải đi sớm."
"Ngày Lễ cháu sẽ tranh thủ cùng cô ấy về."
"Thôi, các con bận như thế không cần đi đi về về đường xa."
Lục Cảnh Ngôn uống một ngụm trà đi một nước cờ.
"Bác trai, thật ra cháu có chuyện muốn nói."
"Chuyện kết hôn đúng không?"
Ông Lâm vẫn dán mắt vào bàn cờ không ngẩng lên đáp. Lục Cảnh Ngôn hơi bất ngờ vì bị ông đoán trúng.
"Vâng."
"Cậu năm nay cũng ba mươi hai rồi nhỉ?"
"Vâng."
"Tiểu Lạc cũng hai mươi sáu, gả chồng được rồi. Thực ra tôi và mẹ nó cũng đã bàn với nhau chuyện gia đình cho nó, nhưng mẹ nó lại cứ lo lắng vì gia cảnh hai gia đình không hợp nhau, nhưng tôi lại tôn trọng ý kiến Tiểu Lạc, nếu nó muốn thì tôi sẽ gả."
"Lạc Lạc cũng đã nói với cháu về sự ngại ngần của hai bác, nhưng cháu có thể đảm bảo cho cuộc sống sau này của cô ấy và hạnh phúc của cô ấy. Trong tay cháu có 65% cổ phần Lục thị, kết hôn, 15% sẽ là của cô ấy."
"Tôi không quan trọng chuyện tiền bạc, nhưng cậu phải cho nó hạnh phúc, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu."
Lục Cảnh Ngôn bật cười, hắn đi một nước cờ khác. Ông Lâm cũng bật cười theo. Mẹ con bà Lâm đi chợ về đã gặp hai người đàn ông đang đánh cờ, Lâm Lạc lại tỏ ý không vui.
"Bố lúc nào cũng mang anh ấy ra đánh cờ, người ta chiều bố thôi chứ cũng không thích đâu."
"Ai nói với con thế? Đánh cờ với bố vợ có gì không thích?"
"Bố vợ gì chứ? Chưa gì bố đã muốn đem con đi gả rồi sao? Không chơi với hai người nữa."
Lâm Lạc đỏ mặt bỏ đi, ông Lâm nhìn Lục Cảnh Ngôn bật cười.
"Đã hỏi qua ý kiến con bé chưa?"
"Chưa ạ."
Lục Cảnh Ngôn nhấp một ngụm trà, đôi mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
"Cũng phải hỏi ý kiến con bé đi đã. Chiếu tướng! Lần này cậu thua nhé."
Lục Cảnh Ngôn nhìn bàn cờ tướng và nước cờ của ông Lâm tâm tình không rõ. Hắn đang là muốn cho cô một bất ngờ nhưng tình thế này thì chắc phải đẩy nhanh tiến độ rồi.
Tối đó Lâm Lạc nằm trong lòng hắn đọc sách, hắn vuốt tóc cô, hôn nhẹ lên trán cô ân cần.
"Đang đọc gì?"
"Agatha Christie, một trong những truyện trinh thám của bà ấy."
Lục Cảnh Ngôn nhướn mày nhìn cô.
"Không ngờ em cũng có sở thích này."
"Chẳng qua anh không biết thôi, em là một fan cực bự của bà ấy, có cả một bộ sưu tập sách cơ."
"Anh không thích sách của bà ấy, chỉ thích của Arthur Conan Doyle."
"Em cũng từng đọc qua Sherlock Holmes."
"Bảo bối của anh cũng là học bá nhỉ."
"Tất nhiên, hồi còn đi học em đứng đầu lớp đó, có cả học bổng nữa."
Lục Cảnh Ngôn cưng chiều nhìn niềm vui nở ra trong mắt cô bỗng chốc lại yêu cô hơn một chút.
"Anh hỏi em một chút nhé."
"Sao nay thần bí thế? Hay làm chuyện gì có lỗi với em rồi?"
"Không có, không dám cũng không muốn."
Lâm Lạc đỏ mặt đẩy đầu hắn ra.
"Anh làm như em dữ dằn lắm vậy đó."
"Trước khi quen anh, em đã từng nghĩ như thế nào cho tương lai của em?"
Lục Cảnh Ngôn im lặng đón chờ câu trả lời từ cô. Lâm Lạc gấp quyển sách trong tay lại, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, hôm nay trời không có trăng nhưng những ánh sao kia lại như nở bùng trong ánh mắt của cô khiến Lục Cảnh Ngôn cũng thất thần.
"Lúc nhỏ em có ước mơ giản dị lắm, gia đình em không phải nghèo khó nhưng nhiều lần thấy bố mẹ em đau đầu vì làm việc em lại cảm thấy giá như gia đình em có thể dư giả một chút. Em có ước mơ trở thành nhà giáo như bố mẹ, sẽ trở về quê mà dạy học, sẽ lấy chồng và sinh con ở đây. Nhưng bố mẹ lại khiến em suy nghĩ khác hơn về tương lai, em không muốn con em sau này cũng sẽ phải bận lòng như em, nên em quyết định lên thành phố A học."
"Rồi sao nữa?"
"Em học chuyên ngành quản trị kinh doanh, điên cuồng lao vào học. Em nộp hồ sơ vào rất nhiều công ty với quyết tâm sẽ trở nên giàu có để đền đáp bố mẹ, một phần để phụ bố mẹ em nuôi Lâm Hạo. Thế là em vào Lục thị."
"Nếu không yêu anh, em sẽ tính toán thế nào cho cuộc đời em sau này?"
Lâm Lạc nhìn hắn, ánh mắt trong suốt sạch sẽ có tình yêu nhìn hắn.
"Anh là một sự kiện mà em không ngờ tới. Em từng nghĩ cuộc sống sau này của em sẽ thật bình thường, tìm một người nào đó thích hợp để yêu đương, kết hôn rồi sinh con. Nhưng khi gặp anh em lại cảm thấy thật thần kì, em bỗng muốn chỉ cần là người ở trong lòng anh thì bất cứ giá nào cũng được."
"Em tin anh đến thế sao?"
"Không phải tin mà là đánh cược trái tim em. Anh không thích phụ nữ mượn công việc để dụ dỗ anh, em lại chọn cách im lặng giấu đi tình cảm để được bên anh. Em đã từng nghĩ em sẽ im lặng thích anh cho đến khi anh có bạn gái, anh kết hôn em sẽ từ chức, không gặp lại anh nữa. Cùng lắm thì thất tình một lần thôi. Nhưng anh lại tỏ tình em, khi đấy em có chút như mình đang mơ, rất hạnh phúc. Khi đề cập vấn đề cùng anh về quê của em, em đã suy nghĩ rất lâu. Em suy nghĩ về bản thân không phải là thứ để anh đặt mắt lên lâu, cũng không dám chắc chắn địa vị của em trong lòng anh nữa..."
"Lâm Lạc, anh đã nói trong lòng anh em có một vị trí không ai chen vào cũng không ai thay thế được."
"Cảnh Ngôn, anh đừng hứa..."
"Anh có thể hứa."
"Đừng cho em hy vọng được không, tương lai chúng ta không biết trước được."
"Chúng ta kết hôn đi."
"Anh... kết hôn???"