Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Thật ra việc dẫn dắt người mới với Lâm Lạc không phải chuyện khó khăn, căn cơ của cô gái Dương Hân Nghiên cũng khá tốt nên công việc của cô rất nhẹ nhàng.
"Thư ký Lâm, mang vào cho tôi tách cà phê."
Cô và Lục Cảnh Ngôn đã thống nhất là sẽ chưa công khai, thật ra cũng chẳng phải thống nhất gì, nếu Lục Cảnh Ngôn không nghe thì không được đụng vào cô thôi. Trước mắt người ngoài, cả hai vẫn duy trì khoảng cách ông chủ - nhân viên, khi tan tầm lại cùng nhau đi siêu thị về nấu bữa tối. Với Lâm Lạc như thế là ổn.
"Chị để em làm cho nhé."
"Cũng được."
Lâm Lạc đang chuyên chú làm việc nên việc này để cho Dương Hân Nghiên làm cũng được.
Dương Hân Nghiên bưng tách cà phê nóng đặt trên bàn làm việc, Lục Cảnh Ngôn vẫn đang phê duyệt văn kiện không ngẩng đầu lên. Cô ta cắn môi đứng nguyên tại đó đợi Lục Cảnh Ngôn chú ý đến mình.
"Có gì sao?"
Dương Hân Nghiên di chuyển ra sau lưng Lục Cảnh Ngôn, cô ta đưa tay bóp vai cho hắn - công việc không thuộc phạm trù của cô ta.
"Lạc Lạc, sao đấy?"
Hắn nắm tay cô ta kéo về nhưng giật mình vì không phải Lâm Lạc thì vội buông ra khi cô ta còn chưa kịp đáp vào lòng hắn, kết quả cô ta ngã ra đất, uỷ khuất nhìn hắn.
"Sao cô lại vào đây?"
"Chị Lâm bận nên em vào thay."
"Cô mau đi ra."
"Tại sao anh lại nắm tay em kéo về? Nếu là Lâm Lạc thì hẳn là chị ta đã yên vị trong lòng anh rồi?"
"Tôi bảo cô cút ra ngoài."
"Nếu em đến sớm hơn chị ta em sẽ thay thế được chị ta chứ?"
"Cô càng không có tư cách đó, mau cút ra ngoài."
Lục Cảnh Ngôn tức giận trông rất đáng sợ và Dương Hân Nghiên không may là người lãnh chịu trận cuồng phong này. Hắn bấm nút gọi thư ký.
"Vào đây cho anh."
Giọng điệu không bình thường khiến Lâm Lạc tức tốc bỏ công việc đi vào. Chỉ thấy Dương Hân Nghiên ngã trên đất, Lục Cảnh Ngôn thì tức giận, cô vội đỡ Dương Hân Nghiên thì cô ta gạt phăng tay cô ra.
"Dựa vào đâu chị ta được mà em không được?"
Lâm Lạc chau mày nhìn Dương Hân Nghiên, cô thực không hiểu cô ta nói gì? Cô nhìn Lục Cảnh Ngôn, hắn cũng đang nhìn cô.
"Ngay từ đầu gặp anh, em đã yêu anh rồi, em luôn viện cớ để được gặp anh nhưng lúc nào anh cũng tìm chị ta. Khi biết người hôm nay không phải chị ta, anh vứt em ra đất như vậy thật không công bằng."
Hắn dứt khoát móc điện thoại cá nhân gọi thẳng cho Trần Mạc Vỹ.
"Lên phòng tôi đem thứ của cậu về, tôi cho cậu một phút."
Đầu dây bên kia còn đang hí hửng vì ngàn năm mới nhận được cuộc gọi từ Lục Cảnh Ngôn thì bị hắn bỏ cho một câu lạnh lùng đến độ rét run.
Trần Mạc Vỹ có mặt thấy Lục Cảnh Ngôn đang ngồi trên sofa, Lâm Lạc đứng bên cạnh còn Dương Hân Nghiên đang ngồi dưới đất.
"Chuyện này là sao?"
"Tôi không mong Lục thị của tôi chiêu mộ được người như cô ta và trong hôm nay hạ lệnh phong sát cô ta."
"Cậu bình tĩnh đã, chuyện gì?"
"Quyến rũ cấp trên có phải tội không?"
Trần Mạc Vỹ nhìn Dương Hân Nghiên nước mắt ngắn dài ra hiệu anh cầu cứu lại nhìn Lâm Lạc lạnh lùng đứng cạnh Lục Cảnh Ngôn. Gì chứ quyến rũ Lục Cảnh Ngôn thì đến cả anh cũng không dám xin. Chỉ trách cô gái này còn trẻ đã bị phong sát vì chút tình cảm điên rồ.
"À, vậy thì có tội rồi."
"Giám đốc Trần, xin anh giúp em..."
Gì chứ anh không có điên đâu nha, giúp chuyện gì chứ giúp cầu xin tên họ Lục kia thì không khả thi vì chính anh còn chưa muốn chết.
"Cậu bao che thì kết quả tương tự."
"Tôi nào dám, chỉ trách cô bé này không được trau dồi kiến thức trước khi vào tập đoàn thôi."
"Cô ở đây, được Lâm Lạc giúp đỡ, lại ghen tị với cô ấy vì được tôi ưu ái sao? Cô không được vì cô không phải là cô ấy và kể cô có tới sớm hơn nhưng với sự việc hôm nay cô vẫn sẽ bị phong sát nhưng sớm hơn. Còn Lâm Lạc, tôi với cô ấy yêu đương hợp pháp, cô không có quyền xen ngang cũng không có quyền chất vấn."
Dương Hân Nghiên ngã ngồi, hoá ra là Lục Cảnh Ngôn và Lâm Lạc có quan hệ yêu đương, cô ta nghĩ cô ta vẫn còn cơ hội. Hoá ra cô ta chỉ như một con hề nhảy nhót trước mặt Lục Cảnh Ngôn.
Khi Dương Hân Nghiên và Trần Mạc Vỹ đi rồi, Lâm Lạc cũng định ra ngoài liền bị Lục Cảnh Ngôn giữ lại.
"Anh chưa cho em đi."
"Em phải làm việc."
"Anh muốn hỏi em em đã nghĩ gì khi để cô ta bước vào phòng anh?"
"Em đang bận, cô ta chỉ giúp em thôi."
"Suýt chút nữa anh không biết đã làm ra loại chuyện gì khi tưởng đó là em."
"Là anh không chú ý giờ lại quay sang trách ngược lại em?"
"Anh trách em có từng suy nghĩ hay không khi để người phụ nữ khác vào phòng anh? Tại sao lại như thế? Em có từng ghen không?"
"Bây giờ anh đang tức giận và em biết những gì em nói sẽ đối với anh sẽ là lời biện hộ. Chúng ta nói chuyện sau đi, hôm nay em tan làm sớm, em có hẹn với Chu Nhược Ninh."
Rồi cô bỏ ra ngoài, Lục Cảnh Ngôn vì tức giận không thấy khi cô quay đi, ánh mắt cô rõ thất vọng, cô quay đi không thấy ánh mắt hắn nhìn cô đau đớn.
"Thư ký Lâm, mang vào cho tôi tách cà phê."
Cô và Lục Cảnh Ngôn đã thống nhất là sẽ chưa công khai, thật ra cũng chẳng phải thống nhất gì, nếu Lục Cảnh Ngôn không nghe thì không được đụng vào cô thôi. Trước mắt người ngoài, cả hai vẫn duy trì khoảng cách ông chủ - nhân viên, khi tan tầm lại cùng nhau đi siêu thị về nấu bữa tối. Với Lâm Lạc như thế là ổn.
"Chị để em làm cho nhé."
"Cũng được."
Lâm Lạc đang chuyên chú làm việc nên việc này để cho Dương Hân Nghiên làm cũng được.
Dương Hân Nghiên bưng tách cà phê nóng đặt trên bàn làm việc, Lục Cảnh Ngôn vẫn đang phê duyệt văn kiện không ngẩng đầu lên. Cô ta cắn môi đứng nguyên tại đó đợi Lục Cảnh Ngôn chú ý đến mình.
"Có gì sao?"
Dương Hân Nghiên di chuyển ra sau lưng Lục Cảnh Ngôn, cô ta đưa tay bóp vai cho hắn - công việc không thuộc phạm trù của cô ta.
"Lạc Lạc, sao đấy?"
Hắn nắm tay cô ta kéo về nhưng giật mình vì không phải Lâm Lạc thì vội buông ra khi cô ta còn chưa kịp đáp vào lòng hắn, kết quả cô ta ngã ra đất, uỷ khuất nhìn hắn.
"Sao cô lại vào đây?"
"Chị Lâm bận nên em vào thay."
"Cô mau đi ra."
"Tại sao anh lại nắm tay em kéo về? Nếu là Lâm Lạc thì hẳn là chị ta đã yên vị trong lòng anh rồi?"
"Tôi bảo cô cút ra ngoài."
"Nếu em đến sớm hơn chị ta em sẽ thay thế được chị ta chứ?"
"Cô càng không có tư cách đó, mau cút ra ngoài."
Lục Cảnh Ngôn tức giận trông rất đáng sợ và Dương Hân Nghiên không may là người lãnh chịu trận cuồng phong này. Hắn bấm nút gọi thư ký.
"Vào đây cho anh."
Giọng điệu không bình thường khiến Lâm Lạc tức tốc bỏ công việc đi vào. Chỉ thấy Dương Hân Nghiên ngã trên đất, Lục Cảnh Ngôn thì tức giận, cô vội đỡ Dương Hân Nghiên thì cô ta gạt phăng tay cô ra.
"Dựa vào đâu chị ta được mà em không được?"
Lâm Lạc chau mày nhìn Dương Hân Nghiên, cô thực không hiểu cô ta nói gì? Cô nhìn Lục Cảnh Ngôn, hắn cũng đang nhìn cô.
"Ngay từ đầu gặp anh, em đã yêu anh rồi, em luôn viện cớ để được gặp anh nhưng lúc nào anh cũng tìm chị ta. Khi biết người hôm nay không phải chị ta, anh vứt em ra đất như vậy thật không công bằng."
Hắn dứt khoát móc điện thoại cá nhân gọi thẳng cho Trần Mạc Vỹ.
"Lên phòng tôi đem thứ của cậu về, tôi cho cậu một phút."
Đầu dây bên kia còn đang hí hửng vì ngàn năm mới nhận được cuộc gọi từ Lục Cảnh Ngôn thì bị hắn bỏ cho một câu lạnh lùng đến độ rét run.
Trần Mạc Vỹ có mặt thấy Lục Cảnh Ngôn đang ngồi trên sofa, Lâm Lạc đứng bên cạnh còn Dương Hân Nghiên đang ngồi dưới đất.
"Chuyện này là sao?"
"Tôi không mong Lục thị của tôi chiêu mộ được người như cô ta và trong hôm nay hạ lệnh phong sát cô ta."
"Cậu bình tĩnh đã, chuyện gì?"
"Quyến rũ cấp trên có phải tội không?"
Trần Mạc Vỹ nhìn Dương Hân Nghiên nước mắt ngắn dài ra hiệu anh cầu cứu lại nhìn Lâm Lạc lạnh lùng đứng cạnh Lục Cảnh Ngôn. Gì chứ quyến rũ Lục Cảnh Ngôn thì đến cả anh cũng không dám xin. Chỉ trách cô gái này còn trẻ đã bị phong sát vì chút tình cảm điên rồ.
"À, vậy thì có tội rồi."
"Giám đốc Trần, xin anh giúp em..."
Gì chứ anh không có điên đâu nha, giúp chuyện gì chứ giúp cầu xin tên họ Lục kia thì không khả thi vì chính anh còn chưa muốn chết.
"Cậu bao che thì kết quả tương tự."
"Tôi nào dám, chỉ trách cô bé này không được trau dồi kiến thức trước khi vào tập đoàn thôi."
"Cô ở đây, được Lâm Lạc giúp đỡ, lại ghen tị với cô ấy vì được tôi ưu ái sao? Cô không được vì cô không phải là cô ấy và kể cô có tới sớm hơn nhưng với sự việc hôm nay cô vẫn sẽ bị phong sát nhưng sớm hơn. Còn Lâm Lạc, tôi với cô ấy yêu đương hợp pháp, cô không có quyền xen ngang cũng không có quyền chất vấn."
Dương Hân Nghiên ngã ngồi, hoá ra là Lục Cảnh Ngôn và Lâm Lạc có quan hệ yêu đương, cô ta nghĩ cô ta vẫn còn cơ hội. Hoá ra cô ta chỉ như một con hề nhảy nhót trước mặt Lục Cảnh Ngôn.
Khi Dương Hân Nghiên và Trần Mạc Vỹ đi rồi, Lâm Lạc cũng định ra ngoài liền bị Lục Cảnh Ngôn giữ lại.
"Anh chưa cho em đi."
"Em phải làm việc."
"Anh muốn hỏi em em đã nghĩ gì khi để cô ta bước vào phòng anh?"
"Em đang bận, cô ta chỉ giúp em thôi."
"Suýt chút nữa anh không biết đã làm ra loại chuyện gì khi tưởng đó là em."
"Là anh không chú ý giờ lại quay sang trách ngược lại em?"
"Anh trách em có từng suy nghĩ hay không khi để người phụ nữ khác vào phòng anh? Tại sao lại như thế? Em có từng ghen không?"
"Bây giờ anh đang tức giận và em biết những gì em nói sẽ đối với anh sẽ là lời biện hộ. Chúng ta nói chuyện sau đi, hôm nay em tan làm sớm, em có hẹn với Chu Nhược Ninh."
Rồi cô bỏ ra ngoài, Lục Cảnh Ngôn vì tức giận không thấy khi cô quay đi, ánh mắt cô rõ thất vọng, cô quay đi không thấy ánh mắt hắn nhìn cô đau đớn.