Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1740
Đây không phải là số mệnh, mà do con người làm ra.
Có người không muốn Chu Báo chết, nhưng lại không ra mặt, mà dùng lực lượng của mình ảnh hưởng tới vận mệnh trong tối tăm, đây chính là đại thủ đoạn thông thiên a, trong lúc vô tình, ảnh hưởng tới quỹ tích vận mệnh của một gã Thiên Tiên, thủ đoạn như vậy, cũng chỉ có những Thiên Tiên cổ lão trong truyền thuyết mới có thể làm được, chỉ có Kim đạo nhân, Luân Hồi đạo nhân cấp bậc Thiên Tiên cổ lão mới có khả năng.
Hoàng Tuyền Đại Thánh đã thành tựu Thiên Tiên, có thể nói cả đời này không còn chuyện gì để truy cầu, cũng không gặp phải chuyện nguy hiểm gì, đã thoát ra khỏi Luân Hồi, cũng không còn phải bận tâm tới chuyện gì nữa, nhân vật như vậy, sẽ nguyện ý bị kéo vào một chuyện không rõ ràng hay sao?
Đương nhiên sẽ không, không nói là không làm, hắn cũng không muốn Chu Báo nhắc tới chuyện này nữa, có thể đem Chu Báo đưa đến trong Hỗn Độn Độc Hải, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Những chuyện này, đương nhiên Chu Báo không biết, cho dù hắn biết rõ, cũng không có khả năng từ trong miệng của Thiên Tiên mà mò ra chuyện gì, cho nên liên tục cảm ơn với Hoàng Tuyền Đại Thánh.
...
Hỗn Độn Độc Hải, một trong tam đại thế lực của Tiên Giới, là nơi ở của Cửu Anh Đại Thánh, địa bàn của hắn ở trong Hỗn Độn Độc Hải, tất cả tu sĩ, kể cả một ít Địa Tiên cổ xưa cũng biết vị này hãm thân trong Hỗn Độn Độc Hải, nhưng mà, sớm hơn thời Thượng Cổ, thậm chí cả thời Viễn Cổ, vị Cửu Anh Đại Thánh này chưa từng hiện thân trong Tiên Giới, cũng chưa từng có người nào thấy qua bóng dáng của hắn.
Cho dù thằng này đã sớm không lộ diện, nhưng cũng không có bất cứ người nào dám ngấp nghé Hỗn Độn Độc Hải, bởi vì nơi này không có cái gì, là một địa phương không có một ngọn cỏ, mà nước biển trong Hỗn Độn Độc Hải có thể độc chết một tên Địa Tiên, huống chi, có trời mới biết lão gia hỏa này có bế quan ở đây hay không a?
Bởi vậy, trăm ngàn vạn năm qua, tu sĩ Tiên Giới, không đến lúc tối trọng yếu nhất, tuyệt đối sẽ không đặt chân vào phạm vi mười vạn dăm trong Hỗn Độn Độc Hải.
Cho nên, Hỗn Độn Độc Hải, thập phần quạnh quẽ, trừ âm thanh của nước biển ra, ở giữa thiên địa, không còn âm thanh nào khác.
Trong hoàn cảnh như vậy, Chu Báo cũng không cảm thấy gì, bởi vì hắn đã có đối sách, trên thực tế, đây cũng là nguyên nhân mà hắn lựa chọn Hỗn Độn Độc Hải mà không phải là Bạo Phong Nhãn.
Bạo Phong Nhãn trên danh nghĩa là địa bàn của Cuồng Phong Đại Thánh, nhưng bên trong có rất nhiều tu sĩ, thế lực, những tu sĩ này, thế lực này, đều có ngàn vạn liên hệ với các địa phương khác của Tiên Giới, chính mình tới đó, rất dễ dàng bị người ta phát hiện, Hỗn Độn Độc Hải thì không giống, nơi này là cấm khu của tu sĩ, bản thân mình có Độc chi nguyên thần, mà hạch tâm của Độc chi nguyên thần chính là Cửu Anh Đan Nguyên, muốn ở trong Hỗn Độn Độc Hải, có thể nói là như cá gặp nước, căn bản là không quan tâm, về phần bản thể hắn và hai nguyên thần khác, thì tiến vào Chí Tôn tiên khí Hắc Trân Châu Hào, nghỉ ngơi lấy lại sức, không nghỉ ngơi lấy lại sức cũng không được, đừng nhìn lúc hắn và Hoàng Tuyền Đại Thánh nói chuyện thì tinh thần và bộ dạng vô cùng phấn chấn, kỳ thật đã sớm bị trọng thương sắp chết, cần nhu cầu cách bách để nghỉ ngơi và khôi phục.
- Hít!
Trong hoàn cảnh của Hỗn Độn Độc Hải, Độc chi nguyên thần như cá gặp nước, mãnh liệt hít sâu một hơi, giống như kình ngư hấp thủy, lập tức, độc khí màu đen từ nước biển bị hắn làm chấn động, hóa thành một đạo vòi rồng màu đen, lao vào trong miệng của hắn.
Kịch độc này nhanh chóng bồi bỏ thương tổn của hắn, nhưng số kịch độc này đủ để độc chết đại đa số Địa Tiên, nhưng với hắn lại chính là đại bổ vật.
Một cái hấp này, mất trọn vẹn ba canh giờ, lúc này mới dừng lại.
- Lợi hại, lợi hại, cái này Hỗn Độn Độc Hải này quả nhiên là nơi tốt, đối với ta mà nói đúng là một khối bảo địa, nếu như ta một mực tu luyện ở chỗ này, thì Độc chi nguyên thần của ta sẽ bước vào Địa Tiên chi cảnh còn nhanh hơn cả bản thể, thậm chí còn có thể tiến thêm một bước, có thể ngăn cản tên Ám Đế đáng chết nọ, đáng tiếc, ta không có nhiều thời gian như vậy.
Hấp thu ba canh giờ, độc khí vô cùng vô tận, đã hoàn toàn khôi phục toàn bộ thương tổn của Độc chi nguyên thần, khôi phục lại Độc chi nguyên thần, thậm chí lực lượng càng tiến thêm một bước, nhưng mà, khôi phục, cũng chỉ là Độc chi nguyên thần a.
Sau khi Độc chi nguyên thần khôi phục lại, ánh mắt của hắn nhìn khắp mọi nơi, thần niệm quét ngang ngàn dặm chung quanh đây, không có một chút dấu vết nào của sinh linh, lúc này mới yên lòng lại.
Đương nhiên, hắn biết rõ, nếu tên Cửu Anh Đại Thánh trong truyền thuyết thật sự đang ở trong Hỗn Độn Độc Hải, bản thân mình tới không cách nào giấu diếm được hắn, mà hắn cũng không có ý định giấu diếm, hắn muốn thông báo, nếu như vị Thiên Tiên này muốn ra tay đối phó bản thân mình, thì mình không cách nào có năng lực phản kháng, nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng.
Nhưng nghĩ đến, một gã Thiên Tiên chắc có lẽ không nhàm chán đi tìm mình gây phiền toái, giống như Hoàng Tuyền Đại Thánh, những Thiên Tiên như bọn họ, thời điểm đối mặt với Mạt Pháp Chi Kiếp, lựa chọn đầu tiên chính là tránh né, không hỏi thế sự, lẳng lặng đợi cho kiếp số qua đi, trừ phi, đối phương có ý đồ gì đó không muốn ai biết.
Cửu Anh Đại Thánh yên lặng lâu như vậy, kiếp số bình thường cũng không có đi ra trêu chọc, chắc có lẽ không đi trêu chọc kiếp số lớn nhất của kỷ nguyên a?
Không thể không nói, cách nghĩ của Chu Báo rất ngu và rất ngây thơ, ít nhất là trong cách nhìn nhận sự việc của Thiên Tiên, hiện tại hắn muốn ở tại Hỗn Độn Độc Hải nghỉ ngơi lấy sức, Cửu Anh Đại Thánh đương nhiên sẽ không quấy rầy hắn, bởi vì, thời cơ chưa tới.
Có thể nói, dưới bàn tay của Ám Đế, Chu Báo không có sức hoàn thủ, có thể thoát được một mạng, đã là một chuyện phi thường may mắn, thời điểm xác định xung quanh an toàn, Chu Báo không còn cố kỵ, trực tiếp tế Hắc Trân Châu Hào đang bị tổn thương nghiêm trọng.
Có người không muốn Chu Báo chết, nhưng lại không ra mặt, mà dùng lực lượng của mình ảnh hưởng tới vận mệnh trong tối tăm, đây chính là đại thủ đoạn thông thiên a, trong lúc vô tình, ảnh hưởng tới quỹ tích vận mệnh của một gã Thiên Tiên, thủ đoạn như vậy, cũng chỉ có những Thiên Tiên cổ lão trong truyền thuyết mới có thể làm được, chỉ có Kim đạo nhân, Luân Hồi đạo nhân cấp bậc Thiên Tiên cổ lão mới có khả năng.
Hoàng Tuyền Đại Thánh đã thành tựu Thiên Tiên, có thể nói cả đời này không còn chuyện gì để truy cầu, cũng không gặp phải chuyện nguy hiểm gì, đã thoát ra khỏi Luân Hồi, cũng không còn phải bận tâm tới chuyện gì nữa, nhân vật như vậy, sẽ nguyện ý bị kéo vào một chuyện không rõ ràng hay sao?
Đương nhiên sẽ không, không nói là không làm, hắn cũng không muốn Chu Báo nhắc tới chuyện này nữa, có thể đem Chu Báo đưa đến trong Hỗn Độn Độc Hải, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Những chuyện này, đương nhiên Chu Báo không biết, cho dù hắn biết rõ, cũng không có khả năng từ trong miệng của Thiên Tiên mà mò ra chuyện gì, cho nên liên tục cảm ơn với Hoàng Tuyền Đại Thánh.
...
Hỗn Độn Độc Hải, một trong tam đại thế lực của Tiên Giới, là nơi ở của Cửu Anh Đại Thánh, địa bàn của hắn ở trong Hỗn Độn Độc Hải, tất cả tu sĩ, kể cả một ít Địa Tiên cổ xưa cũng biết vị này hãm thân trong Hỗn Độn Độc Hải, nhưng mà, sớm hơn thời Thượng Cổ, thậm chí cả thời Viễn Cổ, vị Cửu Anh Đại Thánh này chưa từng hiện thân trong Tiên Giới, cũng chưa từng có người nào thấy qua bóng dáng của hắn.
Cho dù thằng này đã sớm không lộ diện, nhưng cũng không có bất cứ người nào dám ngấp nghé Hỗn Độn Độc Hải, bởi vì nơi này không có cái gì, là một địa phương không có một ngọn cỏ, mà nước biển trong Hỗn Độn Độc Hải có thể độc chết một tên Địa Tiên, huống chi, có trời mới biết lão gia hỏa này có bế quan ở đây hay không a?
Bởi vậy, trăm ngàn vạn năm qua, tu sĩ Tiên Giới, không đến lúc tối trọng yếu nhất, tuyệt đối sẽ không đặt chân vào phạm vi mười vạn dăm trong Hỗn Độn Độc Hải.
Cho nên, Hỗn Độn Độc Hải, thập phần quạnh quẽ, trừ âm thanh của nước biển ra, ở giữa thiên địa, không còn âm thanh nào khác.
Trong hoàn cảnh như vậy, Chu Báo cũng không cảm thấy gì, bởi vì hắn đã có đối sách, trên thực tế, đây cũng là nguyên nhân mà hắn lựa chọn Hỗn Độn Độc Hải mà không phải là Bạo Phong Nhãn.
Bạo Phong Nhãn trên danh nghĩa là địa bàn của Cuồng Phong Đại Thánh, nhưng bên trong có rất nhiều tu sĩ, thế lực, những tu sĩ này, thế lực này, đều có ngàn vạn liên hệ với các địa phương khác của Tiên Giới, chính mình tới đó, rất dễ dàng bị người ta phát hiện, Hỗn Độn Độc Hải thì không giống, nơi này là cấm khu của tu sĩ, bản thân mình có Độc chi nguyên thần, mà hạch tâm của Độc chi nguyên thần chính là Cửu Anh Đan Nguyên, muốn ở trong Hỗn Độn Độc Hải, có thể nói là như cá gặp nước, căn bản là không quan tâm, về phần bản thể hắn và hai nguyên thần khác, thì tiến vào Chí Tôn tiên khí Hắc Trân Châu Hào, nghỉ ngơi lấy lại sức, không nghỉ ngơi lấy lại sức cũng không được, đừng nhìn lúc hắn và Hoàng Tuyền Đại Thánh nói chuyện thì tinh thần và bộ dạng vô cùng phấn chấn, kỳ thật đã sớm bị trọng thương sắp chết, cần nhu cầu cách bách để nghỉ ngơi và khôi phục.
- Hít!
Trong hoàn cảnh của Hỗn Độn Độc Hải, Độc chi nguyên thần như cá gặp nước, mãnh liệt hít sâu một hơi, giống như kình ngư hấp thủy, lập tức, độc khí màu đen từ nước biển bị hắn làm chấn động, hóa thành một đạo vòi rồng màu đen, lao vào trong miệng của hắn.
Kịch độc này nhanh chóng bồi bỏ thương tổn của hắn, nhưng số kịch độc này đủ để độc chết đại đa số Địa Tiên, nhưng với hắn lại chính là đại bổ vật.
Một cái hấp này, mất trọn vẹn ba canh giờ, lúc này mới dừng lại.
- Lợi hại, lợi hại, cái này Hỗn Độn Độc Hải này quả nhiên là nơi tốt, đối với ta mà nói đúng là một khối bảo địa, nếu như ta một mực tu luyện ở chỗ này, thì Độc chi nguyên thần của ta sẽ bước vào Địa Tiên chi cảnh còn nhanh hơn cả bản thể, thậm chí còn có thể tiến thêm một bước, có thể ngăn cản tên Ám Đế đáng chết nọ, đáng tiếc, ta không có nhiều thời gian như vậy.
Hấp thu ba canh giờ, độc khí vô cùng vô tận, đã hoàn toàn khôi phục toàn bộ thương tổn của Độc chi nguyên thần, khôi phục lại Độc chi nguyên thần, thậm chí lực lượng càng tiến thêm một bước, nhưng mà, khôi phục, cũng chỉ là Độc chi nguyên thần a.
Sau khi Độc chi nguyên thần khôi phục lại, ánh mắt của hắn nhìn khắp mọi nơi, thần niệm quét ngang ngàn dặm chung quanh đây, không có một chút dấu vết nào của sinh linh, lúc này mới yên lòng lại.
Đương nhiên, hắn biết rõ, nếu tên Cửu Anh Đại Thánh trong truyền thuyết thật sự đang ở trong Hỗn Độn Độc Hải, bản thân mình tới không cách nào giấu diếm được hắn, mà hắn cũng không có ý định giấu diếm, hắn muốn thông báo, nếu như vị Thiên Tiên này muốn ra tay đối phó bản thân mình, thì mình không cách nào có năng lực phản kháng, nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng.
Nhưng nghĩ đến, một gã Thiên Tiên chắc có lẽ không nhàm chán đi tìm mình gây phiền toái, giống như Hoàng Tuyền Đại Thánh, những Thiên Tiên như bọn họ, thời điểm đối mặt với Mạt Pháp Chi Kiếp, lựa chọn đầu tiên chính là tránh né, không hỏi thế sự, lẳng lặng đợi cho kiếp số qua đi, trừ phi, đối phương có ý đồ gì đó không muốn ai biết.
Cửu Anh Đại Thánh yên lặng lâu như vậy, kiếp số bình thường cũng không có đi ra trêu chọc, chắc có lẽ không đi trêu chọc kiếp số lớn nhất của kỷ nguyên a?
Không thể không nói, cách nghĩ của Chu Báo rất ngu và rất ngây thơ, ít nhất là trong cách nhìn nhận sự việc của Thiên Tiên, hiện tại hắn muốn ở tại Hỗn Độn Độc Hải nghỉ ngơi lấy sức, Cửu Anh Đại Thánh đương nhiên sẽ không quấy rầy hắn, bởi vì, thời cơ chưa tới.
Có thể nói, dưới bàn tay của Ám Đế, Chu Báo không có sức hoàn thủ, có thể thoát được một mạng, đã là một chuyện phi thường may mắn, thời điểm xác định xung quanh an toàn, Chu Báo không còn cố kỵ, trực tiếp tế Hắc Trân Châu Hào đang bị tổn thương nghiêm trọng.