- Tác giả
- Hỏa Hy Thước
- Thể loại
- Ngôn tình
- Tình trạng
- Đang viết
- Lượt đọc
- 1,053
- Cập nhật
Dương Vịnh Xuyên nheo mắt nhìn cô gái nhỏ trong bộ hỷ phục bê bết bùn đất nhưng không hề có dáng vẻ sợ sệt gì đang giương đôi mắt to tròn nhìn anh.
“Cô không sợ tôi sao?”
“Sao tôi phải sợ anh, anh là người đã giúp tôi thoát khỏi đám người nhà họ Hà đó!”
“Cô tin người như vậy à, giữa đêm như vậy lại không sợ đàn ông vũ nhục mình sao?” Đáy mắt của Dương Vịnh Xuyên sáng lên vẻ hiếu kỳ không giấu diếm.
“Người sống dù sao vẫn không đáng sợ bằng người chết, tôi… tôi rất sợ ma!” Vu Hạc Ninh rụt rè nói.
“Phụt!” Dương Vịnh Xuyên quay mặt đi để giấu việc mình đã trót cười vì ý nghĩ trẻ con của cô gái nhỏ. Đây là lần đầu tiên có người khiến anh cảm thấy thú vị như vậy.
Ai có thể ngờ một cô gái sợ ma quỷ như vậy lại có thể là phù thủy kia chứ!
“Cô không sợ tôi sao?”
“Sao tôi phải sợ anh, anh là người đã giúp tôi thoát khỏi đám người nhà họ Hà đó!”
“Cô tin người như vậy à, giữa đêm như vậy lại không sợ đàn ông vũ nhục mình sao?” Đáy mắt của Dương Vịnh Xuyên sáng lên vẻ hiếu kỳ không giấu diếm.
“Người sống dù sao vẫn không đáng sợ bằng người chết, tôi… tôi rất sợ ma!” Vu Hạc Ninh rụt rè nói.
“Phụt!” Dương Vịnh Xuyên quay mặt đi để giấu việc mình đã trót cười vì ý nghĩ trẻ con của cô gái nhỏ. Đây là lần đầu tiên có người khiến anh cảm thấy thú vị như vậy.
Ai có thể ngờ một cô gái sợ ma quỷ như vậy lại có thể là phù thủy kia chứ!
Bình luận facebook