Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-66
Chương 66: Cởi áo sưởi ấm
Trông thấy Cửu Châu có vẻ trầm tư, Lục Nghị Phàm bèn nở nụ cười nhàn nhạt, gương mặt hơi nhăn lại đầy khó chịu:
- Em không vui ư? Được ở bên cạnh tôi như thế này, đây chính là vinh hạnh của em đấy, biết chưa?
Cửu Châu nheo nheo mắt, chán ghét mà đáp:
- Vinh hạnh cái đầu anh. Chúng ta cần phải tìm đường ra khỏi đây càng sớm càng tốt mới được.
Cô vừa nói, vừa cúi xuống nghịch nghịch đống bụi đặc dính bám dưới đất, tùy ý vẽ thành một vòng tròn. Trước tình huống oái oăm như thế này, Lục Nghị Phàm vẫn vô cùng bình tĩnh. Anh chỉ dựa người vào thành vách nghỉ ngơi, đôi mắt khẽ nhắm hờ.
Cửu Châu suy nghĩ một lát liền cất tiếng nói:
- Nghị Phàm, chúng ta...
Cô chưa nói hết câu, quay sang nhìn Lục Nghị Phàm, liền thấy anh nhắm chặt hai mắt, mồ hôi lạnh ướt đầm vầng trán cao rộng, gương mặt có chút nhăn nhó, xem chừng rất khó chịu.
Cơ thể Lục Nghị Phàm nóng ran, bỏng rát. Cửu Châu lo lắng đưa tay đặt thử lên trán anh, hai mắt chợt sa sầm xuống. Đột nhiên Lục Nghị Phàm lại lên cơn sốt. Với thể chất khỏe khoắn thường ngày của anh, sẽ không tự nhiên mà sốt nhanh như thế này được.
Lẽ nào... là khí lạnh tử thi?
Lục Nghị Phàm đã hoàn toàn rơi vào trạng thái mê man. Giữa chốn cổ mộ hoang vu, lạnh lẽo như thế này, Cửu Châu không biết phải làm cách gì để xoay sở giúp anh.
- Lạnh quá...
Anh rên khe khẽ, vòng hai tay ôm chặt lấy cơ thể của mình. Nhìn người đàn ông thường ngày mạnh mẽ là thế, vậy mà hiện giờ lại đang nằm co ro dưới đất, Cửu Châu không khỏi chua xót. Quần áo trên người anh đã nhuốm bẩn, bởi vì xé áo lau miệng cho Cửu Châu nên chiếc áo cũng đã bị rách, để lộ phần ngực rắn chắc, hiện giờ ướt đẫm mồ hôi.
Việc cần làm lúc này là phải giúp anh giữ ấm. Cửu Châu vội vàng đứng bật dậy, sau đó chạy khắp xung quanh tìm vật để nhóm lửa. Tuy nhiên, nơi cổ mộ tối tăm này chỉ có đá sỏi và tượng thần, không hề có lấy bất kỳ một thanh que củi hay đồ vật nào có thể thắp được lửa.
- Chết tiệt!
Cửu Châu thất vọng, mở miệng chửi thề.
Cứ chốc chốc cô lại đưa tay chạm thử lên trán của anh. Trán càng lúc càng nóng như phải bỏng, cơ thể anh run run liên tục từng hồi.
- Nghị Phàm, anh có nghe thấy tôi nói gì không?
Đáp lại lời của cô là sự im lặng đến đáng sợ của Lục Nghị Phàm. Cửu Châu hít sâu một hơi, đoạn bắt đầu dùng tay lần mò cởi áo sơ mi của anh. Từng chiếc cúc áo dần dần được cởi ra, vòm ngực săn chắc, cứng rắn của anh cũng theo đó mà lồ lộ ra bên ngoài. Chạm đến đâu, từng đầu ngón tay của cô lại run run đến đấy.
Trái tim Cửu Châu không ngừng đập liên hồi. Cô ném chiếc áo rách cáu bẩn của anh sang bên cạnh, chậm rãi đặt tay lên phéc mơ tuya.
- Em... em muốn tôi ngay tại đây ư? Khẩu vị của em cũng mặn lắm!
Lục Nghị Phàm ngước nhìn cô bằng một nửa con mắt, yếu ớt nói từng chữ, sau đó lại rơi vào trạng thái mê man.
Hai má Cửu Châu đỏ ửng, không muốn mắng lại anh. Đến khi kéo được chiếc quần dài của anh ra ngoài, tâm lạnh Cửu Châu đã hoàn toàn chết điếng. Cô đưa tay lên đầu, tự vò vò mái tóc dài của mình, trong lòng âm thầm khóc than, "Cửu Châu ơi là Cửu Châu, phen này mày biết chui đầu vào đâu!"
Cửu Châu ngửa cổ nhìn lên trần nhà, quyết tâm lấy lại bình tĩnh. Sau đó, cô nhắm chặt mắt, lột phăng chiếc áo lót cùng quần dài của mình ra. Lúc này đây, cả cô và anh đều trong trạng thái bán khỏa thân, trên người chỉ mặc độc một chiếc quần lót.
Cô đã từng xem qua nhiều sách báo, phim ảnh, trông thấy người ta bị cảm lạnh, nếu đang ở trong một hoàn cảnh khó khăn, thiếu thốn dụng cụ giảm sốt thì ắt phải dùng nhiệt độ cơ thể để làm ấm lại cho người bệnh.
Cách làm này cô chưa từng trải qua bao giờ. Lục Nghị Phàm là người đầu tiên của cô.
- Lạnh...
Anh vẫn rên khẽ trong miệng. Khí độc tử thi đã ngắm vào cơ thể Lục Nghị Phàm, khiến anh dần dần đuối sức.
Cửu Châu không nghĩ thêm nhiều nữa, cô bước đến bên cạnh Lục Nghị Phàm, đoạn vươn tay ôm chặt lấy anh, dùng cơ thể mềm mại, nóng ấm của mình mà đè lên người Lục Nghị Phàm, còn không quên vơ đống quần áo vừa cởi ra làm chăn đắp tạm.
Tuy không che chắn được toàn bộ cơ thể, thế nhưng cũng làm cho Lục Nghị Phàm ấm áp hơn phần nào. Da thịt mềm mại dính chặt lên nhau, tựa hồ như có thể nghe rõ được tiếng nhịp tim đang đập mạnh.
Cửu Châu nằm trên người Lục Nghị Phàm, đầu gục lên cổ anh, cẩn thận cảm nhận từng chuyển động trong cơ thể tráng kiện của người đàn ông hoàn mỹ!"
Trông thấy Cửu Châu có vẻ trầm tư, Lục Nghị Phàm bèn nở nụ cười nhàn nhạt, gương mặt hơi nhăn lại đầy khó chịu:
- Em không vui ư? Được ở bên cạnh tôi như thế này, đây chính là vinh hạnh của em đấy, biết chưa?
Cửu Châu nheo nheo mắt, chán ghét mà đáp:
- Vinh hạnh cái đầu anh. Chúng ta cần phải tìm đường ra khỏi đây càng sớm càng tốt mới được.
Cô vừa nói, vừa cúi xuống nghịch nghịch đống bụi đặc dính bám dưới đất, tùy ý vẽ thành một vòng tròn. Trước tình huống oái oăm như thế này, Lục Nghị Phàm vẫn vô cùng bình tĩnh. Anh chỉ dựa người vào thành vách nghỉ ngơi, đôi mắt khẽ nhắm hờ.
Cửu Châu suy nghĩ một lát liền cất tiếng nói:
- Nghị Phàm, chúng ta...
Cô chưa nói hết câu, quay sang nhìn Lục Nghị Phàm, liền thấy anh nhắm chặt hai mắt, mồ hôi lạnh ướt đầm vầng trán cao rộng, gương mặt có chút nhăn nhó, xem chừng rất khó chịu.
Cơ thể Lục Nghị Phàm nóng ran, bỏng rát. Cửu Châu lo lắng đưa tay đặt thử lên trán anh, hai mắt chợt sa sầm xuống. Đột nhiên Lục Nghị Phàm lại lên cơn sốt. Với thể chất khỏe khoắn thường ngày của anh, sẽ không tự nhiên mà sốt nhanh như thế này được.
Lẽ nào... là khí lạnh tử thi?
Lục Nghị Phàm đã hoàn toàn rơi vào trạng thái mê man. Giữa chốn cổ mộ hoang vu, lạnh lẽo như thế này, Cửu Châu không biết phải làm cách gì để xoay sở giúp anh.
- Lạnh quá...
Anh rên khe khẽ, vòng hai tay ôm chặt lấy cơ thể của mình. Nhìn người đàn ông thường ngày mạnh mẽ là thế, vậy mà hiện giờ lại đang nằm co ro dưới đất, Cửu Châu không khỏi chua xót. Quần áo trên người anh đã nhuốm bẩn, bởi vì xé áo lau miệng cho Cửu Châu nên chiếc áo cũng đã bị rách, để lộ phần ngực rắn chắc, hiện giờ ướt đẫm mồ hôi.
Việc cần làm lúc này là phải giúp anh giữ ấm. Cửu Châu vội vàng đứng bật dậy, sau đó chạy khắp xung quanh tìm vật để nhóm lửa. Tuy nhiên, nơi cổ mộ tối tăm này chỉ có đá sỏi và tượng thần, không hề có lấy bất kỳ một thanh que củi hay đồ vật nào có thể thắp được lửa.
- Chết tiệt!
Cửu Châu thất vọng, mở miệng chửi thề.
Cứ chốc chốc cô lại đưa tay chạm thử lên trán của anh. Trán càng lúc càng nóng như phải bỏng, cơ thể anh run run liên tục từng hồi.
- Nghị Phàm, anh có nghe thấy tôi nói gì không?
Đáp lại lời của cô là sự im lặng đến đáng sợ của Lục Nghị Phàm. Cửu Châu hít sâu một hơi, đoạn bắt đầu dùng tay lần mò cởi áo sơ mi của anh. Từng chiếc cúc áo dần dần được cởi ra, vòm ngực săn chắc, cứng rắn của anh cũng theo đó mà lồ lộ ra bên ngoài. Chạm đến đâu, từng đầu ngón tay của cô lại run run đến đấy.
Trái tim Cửu Châu không ngừng đập liên hồi. Cô ném chiếc áo rách cáu bẩn của anh sang bên cạnh, chậm rãi đặt tay lên phéc mơ tuya.
- Em... em muốn tôi ngay tại đây ư? Khẩu vị của em cũng mặn lắm!
Lục Nghị Phàm ngước nhìn cô bằng một nửa con mắt, yếu ớt nói từng chữ, sau đó lại rơi vào trạng thái mê man.
Hai má Cửu Châu đỏ ửng, không muốn mắng lại anh. Đến khi kéo được chiếc quần dài của anh ra ngoài, tâm lạnh Cửu Châu đã hoàn toàn chết điếng. Cô đưa tay lên đầu, tự vò vò mái tóc dài của mình, trong lòng âm thầm khóc than, "Cửu Châu ơi là Cửu Châu, phen này mày biết chui đầu vào đâu!"
Cửu Châu ngửa cổ nhìn lên trần nhà, quyết tâm lấy lại bình tĩnh. Sau đó, cô nhắm chặt mắt, lột phăng chiếc áo lót cùng quần dài của mình ra. Lúc này đây, cả cô và anh đều trong trạng thái bán khỏa thân, trên người chỉ mặc độc một chiếc quần lót.
Cô đã từng xem qua nhiều sách báo, phim ảnh, trông thấy người ta bị cảm lạnh, nếu đang ở trong một hoàn cảnh khó khăn, thiếu thốn dụng cụ giảm sốt thì ắt phải dùng nhiệt độ cơ thể để làm ấm lại cho người bệnh.
Cách làm này cô chưa từng trải qua bao giờ. Lục Nghị Phàm là người đầu tiên của cô.
- Lạnh...
Anh vẫn rên khẽ trong miệng. Khí độc tử thi đã ngắm vào cơ thể Lục Nghị Phàm, khiến anh dần dần đuối sức.
Cửu Châu không nghĩ thêm nhiều nữa, cô bước đến bên cạnh Lục Nghị Phàm, đoạn vươn tay ôm chặt lấy anh, dùng cơ thể mềm mại, nóng ấm của mình mà đè lên người Lục Nghị Phàm, còn không quên vơ đống quần áo vừa cởi ra làm chăn đắp tạm.
Tuy không che chắn được toàn bộ cơ thể, thế nhưng cũng làm cho Lục Nghị Phàm ấm áp hơn phần nào. Da thịt mềm mại dính chặt lên nhau, tựa hồ như có thể nghe rõ được tiếng nhịp tim đang đập mạnh.
Cửu Châu nằm trên người Lục Nghị Phàm, đầu gục lên cổ anh, cẩn thận cảm nhận từng chuyển động trong cơ thể tráng kiện của người đàn ông hoàn mỹ!"