-
Chương 16-18
Chương 16: Thí Thần Tuyệt Cốt, ba mũi tên trấn áp thành Thiên Cốt
“Ai cho ngươi rời đi?”
Một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên, thành chủ Tề Thương vừa dứt lời, hai võ giả cảnh giới Thực Đan lập tức chặn Tô Minh lại.
Những võ giả vây xem xung quanh đều không có vẻ gì ngạc nhiên, bởi vì thanh niên này đã công khai giết chết sáu vị cảnh giới Hư Đan của Đổng gia, mà đây lại là thành Thiên Cốt, làm sao thành chủ có thể để mặc người này rời đi.
Võ giả cảnh giới Hư Đan hoàn toàn không thể so sánh với võ giả cảnh giới Thực Đan.
Không chỉ là phủ thành chủ, mà ngay cả Hạ gia cũng phái hai võ giả cảnh giới Thực Đan đến.
Tổng cộng có bốn vị cảnh giới Thực Đan vây Tô Minh ở trung tâm.
Đổng Hi cười lạnh nói: “Tiểu tử, Đổng Hi ta nói thì nhất định sẽ giữ lời. n oán giữa ngươi và Đổng gia ta chấm dứt ở đây. Về việc ngươi láo xược ở thành Thiên Cốt như vậy, đó là chuyện của phủ thành chủ.”
Không biết xấu hổ!
Thật sự không biết xấu hổ!
Tô Minh lại mỉm cười.
“Ngươi cười cái gì?”
“Ta cười ông mặt dày không biết xấu hổ, thành Thiên Cốt muốn giữ ta lại, cũng phải xem các ngươi có bản lĩnh này không.”
Lời này quá ngông cuồng! Cũng quá hỗn xược!
Hạ Tuyền mỉm cười nói: “Các hạ có thể thắng cảnh giới Hư Đan, đúng là có chỗ hơn người. Nhưng, nơi này là thành Thiên Cốt, ngươi công khai giết người ở đây, phải cho phủ thành chủ một lời giải thích.”
Bóng dáng một con cáo trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt Tô Minh, nó nhìn chằm chằm mọi người trước mặt với đôi mắt lạnh lẽo.
“Bạch Hồ, quay về.”
Nó trực tiếp lựa chọn không để ý tới Hạ Lê Nhan, kêu chít chít.
Sau khi sờ đầu Bạch Hồ, Tô Minh cười nói: “Cảm ơn lòng tốt của ngươi, ngươi rời khỏi đây trước đi.”
Bạch Hồ cúi đầu suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nghe lời Tô Minh, bóng người nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Nhìn bốn vị cảnh giới Thực Đan xung quanh, Tô Minh có thể đoán được, thành chủ thành Thiên Cốt, bao gồm cả hai gia chủ còn lại, hẳn đều ở cảnh giới Kim Đan. Hắn có thể giết được cảnh giới Hư Đan, nhưng chưa chắc có thể chống lại cảnh giới Thực Đan chứ đừng nói đến là cảnh giới Kim Đan.
Chắc chắn không thể lựa chọn từ bỏ.
“Tất cả biến đi, ai cản đường ta sẽ chết!”
Nhất định phải rời khỏi thành Thiên Cốt.
Nghe vậy, thành chủ Tề Thương bật cười, ai cũng có thể thấy trong tiếng cười của Tề Thương có sự giễu cợt và khinh thường trắng trợn.
Có thể giết chết sáu võ giả cảnh giới Hư Đan, không có nghĩa là có thể thắng được võ giả cảnh giới Thực Đan, chứ đừng nói đến chống lại thành chủ có cảnh giới Kim Đan.
“Giết!”
Tề Thương không có một chút lưu tình, theo ông ta, thân là thành chủ thành Thiên Cốt, việc ông ta phải làm chính là bảo vệ tôn nghiêm của mình, không ai được phép xâm phạm, huống chi là một tên cảnh giới Trúc Cơ.
Bốn vị võ giả cảnh giới Thực Đan trực tiếp xông về phía Tô Minh.
Đôi mắt Tô Minh đã vô cùng lạnh lẽo, trong tay hắn lập tức xuất hiện một cây cung dài màu đen, đó là cây cung Thí Thần Tuyết Cốt mà hắn lấy được trong rừng Thiên Phạt, trên cây cung xuất hiện một mũi tên Thí Thần Tuyệt Cốt.
Hiện tại, cung Thí Thần Tuyệt Cốt bị trấn áp ở Hỗn Độn trong cơ thể hắn, còn có tám vị Phật Đà giúp đỡ, bởi vì lo lắng bị phản hệ nên hắn không muốn tùy tiện sử dụng cây cung này.
Chỉ là bây giờ, tình thế đã khác hoàn toàn.
Đối mặt với bốn vị cảnh giới Thực Đan, cộng thêm thành chủ có cảnh giới Kim Đan, nếu không sử dụng cung Thí Thần Tuyệt Cốt sẽ khó rời khỏi thành Thiên Cốt.
Hắn dương cung và kéo mũi tên, lập tức từng đợt sát khí khủng bố vô cùng hung hãn và đáng sợ phát ra từ cung Thí Thần Tuyệt Cốt, sắc mặt mọi người thay đổi hoàn toàn, kể cả bốn vị võ giả cảnh giới Thực Đan cũng bất chợt rùng mình.
Bọn họ liên tục lùi về phía sau, Tô Minh không lãng phí thời gian nữa, hắn buông tay ra, một mũi tên Thí Thần Tuyệt Cốt lao ra, mang theo một luồng khí hung ác hướng lên trời gào thét.
“Tránh đi!”
Đã quá muộn, bốn võ giả cảnh giới Thực Đan vội vàng né tránh, nhưng họ không ngờ mình đã bị mũi tên Thí Thần Tuyệt Cốt khóa chặt, thậm chí không có cơ hội né tránh.
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người.
Cơ thể của bốn vị võ giả cảnh giới Thực Đan bị mũi tên dài màu đen xuyên qua, một mũi tên giết chết cả bốn người, bọn họ giống như xiên thịt dê. Cơ thể bốn người lần lượt nổ tung, lồng ngực nổ tung như pháo hoa, máu ngưng tụ bắn ra tung tóe, mùi máu tanh lan ra bốn phía.
Tô Minh loạng choạng suýt ngã, đương nhiên hắn biết, với tu vi của mình hiện tại, rất khó cưỡng ép sử dụng cung Thí Thần Tuyết Cốt, hắn phải đánh nhanh thắng nhanh, tuyệt đối không thể tiếp tục kéo dài thời gian.
Trong tình huống này, hắn kéo dài càng lâu thì càng bất lợi cho bản thân, đây là chuyện không thể nghi ngờ.
Hắn còn không biết mình có thể bắn được bao nhiêu mũi tên.
Đã bắn ra mũi tên đầu tiên.
Ngay sau đó, mũi tên Thí Thần Tuyệt Cốt thứ hai xuất hiện trên cây cung, hắn nhanh chóng dương cung và kéo tên, cố nén sự khó chịu trong đầu, ánh mắt càng ngày càng lạnh lẽo.
Mục tiêu của mũi tên Thí Thần Tuyệt Cốt thứ hai là Đổng Hi và Hạ Tuyền.
Dường như Đổng Hi và Hạ Tuyền nhận ra, nên lập tức xoay người rút lui, tuy rằng tốc độ của bọn họ rất nhanh, nhưng mũi tên Thí Thần Tuyệt Cốt lại càng nhanh hơn, giống như một tia chớp xuyên thủng tầng không gian, bắn thẳng về phía hai người họ.
Khoảnh khắc mũi tên Thí Thần Tuyệt Cốt biến mất khỏi cây cung, Tô Minh cũng biến mất tại chỗ.
Trong hư không vang lên một tiếng kêu thảm thiết như giết heo, Đổng Chương mở to mắt với vẻ khó tin, hắn thực sự không hiểu tại sao cho dù phụ thân hắn ta và thành chủ đã đến, mà mình vẫn phải chết.
Rốt cuộc người này có phải cảnh giới Trúc Cơ không vậy?
Trong nháy mắt Đổng Chương bị một kiếm chém chết, bóng người Tô Minh lại biến mất, hắn muốn lợi dụng khoảng trống này để giết chết hai tên đầu sỏ.
Đổng Hi và Hạ Tuyền đều là cảnh giới Kim Đan cấp hai, đều là những người giỏi nhất ở cả thành Thiên Cốt, bọn họ có thể dẫn dắt gia tộc mình đứng vững ở thành Thiên Cốt nhiều năm như vậy, năng lực của bản thân cũng không phải bàn cãi.
Đáng tiếc, bọn họ vốn tưởng rằng một tên cảnh giới Trúc Cơ dễ bắt nạt, nên muốn tiêu diệt tận gốc, nhưng họ không ngờ cung Thí Thần Tuyết Cốt trong tay Tô Minh lại bá đạo như vậy.
Hai người lần lượt bỏ chạy về hai hướng, chỉ để đánh cược xem ai may mắn hơn.
Nhưng bọn họ chưa từng nghĩ đến, Tô Minh vừa giết Đổng Chương xong, mũi tên Thí Thần Tuyệt Cốt thứ ba cũng được bắn ra, đồng thời lao về phía hai hướng Đổng Hi và Hạ Tuyền.
Với sự tự tin tuyệt đối, hắn dùng hai mũi tên Thí Thần Tuyệt Cốt, chắc chắn có thể giết chết hai vị cảnh giới Kim Đan.
Phụt!
Một ngụm máu trào ra, sắc mặt Tô Minh tái nhợt như tờ giấy, hắn đã bắn liên tiếp ba mũi tên, không thể bắn được mũi tên thứ tư nữa, chuyện quan trọng bây giờ là rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Nhưng trước khi rời đi, hắn cần phải làm một việc nữa.
Hắn xuất hiện ở trước mặt Hạ Lê Nhan như một bóng ma, dùng đôi mắt lạnh lẽo như quỷ nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt, và lạnh lùng nói: “Ỷ thế hiếp người, ngươi cần phải trả giá thật lớn.”
“Đừng, ta biết lỗi rồi.”
Biết lỗi rồi?
Đã quá muộn.
Trên đời này cũng không bán thuốc hối hận, sai chính là sai, có một số sai lầm không thể tha thứ, cho dù có đánh chết Hạ Lê Nhan cũng không ngờ rằng sự tình lại đi đến nước này.
Bình thường nàng ta cao cao tại thượng, là viên minh châu trong mắt Hạ gia, đặc biệt là ở thành Thiên Cốt, nàng ta muốn làm gì thì làm cái đó, chưa từng gặp phải rắc rối nào.
Nhưng lần này nàng ta thua cược rồi.
Bởi vì tùy hứng, vô lý và ỷ thế hiếp người nên nàng ta đã đánh mất tính mạng.
Chương 17:Tổ Phượng Niết Bàn quyết
Xì xì!
Máu tươi phun ra, thân thể Tô Minh bắt đầu loạng choạng sắp ngã. Hắn đã không còn sức lực để tiếp tục bắn ra mũi tên thứ tư, nếu không thì chắc chắn hắn sẽ bắn ra mũi tên thứ tư để giết chết thứ gọi là Thành chủ.
Những kẻ đáng chết đều đã bị giết, mọi chuyện không thể thập toàn thập mỹ được.
Cho dù trong lòng có chút mất mát nhưng hắn cũng không hề dừng lại. Bởi vì Tô Minh hiểu rõ, cho dù bản thân có liều mạng thì cũng không thể tiếp tục sử dụng cung tên Thí Thần Tuyệt Cốt.
Cung tên Thí Thần Tuyệt Cốt trong tay hắn lập tức biến mất.
Tô Minh choáng váng đầu óc, nghiến răng kiên trì.
Ngay khi hắn sử dụng cung tên Thí Thần Tuyệt Cốt bắn liên tiếp ba mũi tên, thì đã bị một luồng khí tà ác lặng lẽ xâm chiếm vào tâm trí.
Sự im lặng chết chóc!
Mọi người nhìn cảnh tượng trước mắt, tất cả đều ngơ ngác.
Ai cũng chưa từng nghĩ tới.
Một người ở cảnh giới Trúc Cơ, chỉ với một cây cung và ba mũi tên, đẽ giết chết bốn người ở cảnh giới Thực Đan, hai người ở cảnh giới Kim Đan, bao gồm Đổng Chương và Hạ Lê Nhan.
Trong ánh mắt của Tề Thương đầy tham lam, nhìn chằm chằm vào cung tên đã biến mất một cách trắng trợn.
Còn về Hạ gia và Đổng gia thì đều đã chết, cũng không có chút nào liên quan gì đến hắn ta, suy cho cùng thành Thiên Cốt có rất nhiều gia tộc, mất đi hai gia tộc cũng có thể giúp gia tộc mới lên nắm quyền
Nhưng.
Cung tên trong tay người ngày rõ ràng là một bảo bối có thể bù đắp chênh lệch của cảnh giới. Tề Thương có thể nhìn ra được thanh niên này đã sức cùng lực tận, cũng không thể nào bắn ra mũi tên thứ tư.
Nếu như có một chút cơ hội thôi thì hắn ta tin thanh niên này sẽ không một chút do dự mà bắn mũi tên thứ tư ra.
Trong lòng Tề Thương cũng có chút sợ hãi nghĩ lại, may mà người này không bắn hắn trước, nếu không thì hậu quả sẽ không thể lường trước được.
Cơ hội đến rồi.
Nhìn thanh niên đó đang loạng choạng có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, Tề Thương cũng không ngần ngại nữa mà trực tiếp bước nhanh về phía chàng thanh niên đó, vẻ mặt tràn đầy sự tham lam.
Có rất nhiều võ giả vây xem cũng có vẻ mặt tham lam như vậy, nhưng không dám ra tay cướp đoạt.
Trừ khi là có thể áp chế Tề Thương.
Chỉ còn cách cổng thành một bước, nhưng Tô Minh cũng không kiên trì được nữa, trong tâm trí truyền đến một sự yếu ớt đến không cưỡng nổi, thân thể hắn ngã xuống đất.
Dù vậy, mọi người vẫn nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ, dù sao đối với võ giả ở cảnh giới Trúc Cơ mà nói thì có thể làm được tất cả những điều này đã là quá xuất sắc rồi.
Nhìn chàng thanh nhiên ngã xuống, ánh mắt Tề Thương lập tức sáng lên. Ngay khi hắn cách chàng thanh nhiên khoảng một mét, lúc hắn ta định giết chết chàng thanh niên và cướp lấy cung tên.
Thì một bóng người lập tức xuất hiện, dung mạo tuyệt mỹ khiến mọi người đều cảm thấy nghẹt thở.
Tề Thương còn chưa kịp phản ứng, một sức mạnh lạnh buốt đến bá dạo đã bao trùm lấy hắn ta, cả người hắn ta bị cưỡng chế giam cầm.
Một tiếng nổ vang lên, thân thể của Tề Thương bất ngờ bị nổ tung, hóa thành sương máu mù mịt, khiến vẻ mặt của mọi người đều sợ hãi. Ai cũng không nghĩ đến, đường đường là Thành chủ Tề Dương của cảnh giới Kim Đan cũng không chống lại được một chiêu của nàng.
Tan biến rồi sao?
Nhìn người phụ nữ trong chốc lát đã biến mất không thấy đâu, bao gồm cả chàng thanh niên đang bất tỉnh, giống như một giấc mơ.
“Thành Thiên Cốt phải đổi đời rồi.”
“Nói nhảm, Thành chủ biến mất, Hạ gia và Đổng gia cũng bị thiệt hại nghiêm trọng, gia tộc khác chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.”
“Vậy chúng ta nên ở hay đi?”
“Tất nhiên là phải ở lại rồi, để xem chúng ta có thể chiếm được món hời nào không chứ.”
Dưới hoàng hôn.
Trong sơn động tối tăm, nhìn chàng thanh niên đang bất tỉnh, Lạc Uyển Hinh cau mày thật chặt. Vốn dĩ nàng đã rời đi rồi, chỉ là trong lòng luôn cảm thấy có chút e ngại, cuối cùng cũng lựa chọn quay lại nhìn xem.
Nàng chưa từng đặt bất kỳ người đàn ông nào trong mắt, chuyện xảy ra lần này hoàn toàn là ngoài ý muốn. Nàng vốn muốn có được Thần Ma Võ Học trên Thạch Bích, nhưng không nghĩ đến Thạch Bích lại bá đạo như vậy, ngay cả sự tồn tại đỉnh cao như nàng cũng không thể chống lại sự ăn mòn của Thạch Bích.
Tuy Tô Minh chiếm ưu thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn bị động.
Tổ Phượng Niết Bàn quyết đang di chuyển không ngừng trong cơ thể, hơi thở Phượng Hoàng Niết Bàn không ngừng tràn vào trong cơ thể Tô Minh, trong tay xuất hiện một viên đan dược màu vàng đỏ, nàng nhẹ nhàng đưa vào trong miệng Tô Minh.
Trong lòng nàng cảm thấy chuyện này rất bối rối.
Lần đầu tiên của nàng đã giao cho Tô Minh rồi, nếu nói không có chuyện gì xảy ra thì chắc chắn là nói dối. Nhưng bảo nàng lựa chọn chấp nhận Tô Minh ở hiện tại thì việc này chắc là không có khả năng.
Một giờ sau.
Lạc Uyển Hinh bước đến cửa động, hai tay kết ấn, bố trí một trận pháp ẩn nấp đơn giản.
Thở dài một tiếng, nàng không tiếp tục ở lại nữa, lần này nàng thật sự lựa chọn rời đi.
Thời gian trôi qua.
Không biết qua bao lâu, Tô Minh chầm chậm mở đôi mắt nặng trĩu, trong thân thể truyền đến một trận đau nhức và cảm thấy yếu ớt. Giống như lục phủ ngũ tạng bị cán qua, đặc biệt là linh hồn trong đầu, có cảm giác như bị xé toạc đi.
Hắn miễng cưỡng bò dậy từ mặt đất, Tô Minh cảm nhận được trong cơ thể mình có một sức mạnh cường đại, đang tràn ngập trong từng bộ phận trên cơ thể, giống như vẫn còn ít đan dược bị sót lại.
“Lạc Uyển Hinh?”
Trong lúc bất tỉnh, hắn mơ hồ nhìn thấy trước mắt một tàn ảnh tập hợp ở trước mặt. Trực giác mách bảo hắn, sợ rằng người cứu hắn thoát khỏi thành Thiên Cốt là Lạc Uyển Hinh.
Hắn lắc đầu bất lực, lúc này Tô Minh đột nhiên cảm nhận được trong tâm trí mình xuất hiện một loạt thủ pháp.
“Tổ Phượng Niết Bàn quyết?”
Không nghi ngờ gì nữa, nhất định là Lạc Uyển Hinh. Hắn hít thở một hơi thật sâu, Tô Minh cũng hiểu rõ, bây giờ hắn chắc chắn không có tư cách gì theo đuổi Lạc Uyển Hinh nữa. Hắn hoàn toàn có thể đoán được, thân phận của Lạc Uyển Hinh chắc chắn không đơn giản.
Không thể bỏ cuộc được.
Lạc Uyển Hinh là người phụ nữ đầu tiên của hắn, sau này hắn nhất định sẽ đến Tổ Phượng Cung tìm Lạc Uyển Hinh, nói cho cả thế giới biết rằng Lạc Uyển Hinh là người phụ nữ của hắn.
Còn về Tổ Phượng Niết Bàn quyết mà Lạc Uyển Hinh để lại cho hắn, việc này không đơn giản, nó lại có thể khiến sức mạnh tuần hoàn không ngừng, đồng thời có thể tu luyện đến trình độ cao nhất, có năng lực niết bàn trùng sinh.
Ngay lập tức hắn ngồi xếp bằng, trong cơ thể hắn dựa theo quỹ đạo chuyển động của Tổ Phượng Niết Bàn quyết, bắt đầu lưu thông khắp cơ thể.
Chuyện xảy ra ở thành Thiên Cốt lần này hoàn toàn là ngoài ý muốn, hắn không có chủ động gây sự, chỉ là con hồ ly trắng lại cúi lạy con hồ ly tím trong lòng mình, nửa đường lại nhảy ra một con chó liếm, muốn dẫm lên hắn và la liếm người phụ nữ hắn đang theo đuổi.
Những người khác có lẽ sẽ sợ hãi, sẵn sàng chấp nhận sự sỉ nhục.
Mà hắn, cho dù là là chết trong trận chiến cũng không màng.
Nếu chuyện này lại xảy ra một lần, hắn cũng sẽ lựa chọn chiến đấu chứ tuyệt đối sẽ không lùi một bước.
Chỉ là Tô Minh không ngờ rằng cung Thí Thần Tuyệt Cốt bị trấn áp hỗn độn trong cơ thể sẽ bá đạo như thế, hắn chỉ bắn ra ba mũi tên mà thôi, linh hồn suýt chút nữa bị phản phệ đến nghiêm trọng như thế, nếu như Lạc Uyển Linh không ứng cứu kịp thời, thì bây giờ hắn biến thành hình dạng gì thì thực sự là một ẩn số.
Nhưng vận số của hắn cũng tính là khá tốt, cuối cùng hắn cũng sống sót.
Xem ra sau này nếu như cung Thí Thần Tuyệt Cốt bị cấm sử dụng, trừ khi tu vi của bản thân đạt đến trình độ nhất định, nếu không thì ai biết liệu lần sau mình có gặp may mắn nữa không.
Trải qua cả một đêm tu luyện và hồi phục, đợi đến ngày thứ hai, khi ánh sáng sớm mai bao phủ toàn bộ thế giới, Tô Minh rốt cuộc cũng ổn định lại tình trạng vết thương và có thể cử động lại.
Lạc Uyển Hinh không trở lại nữa, xem ra nàng đã sớm rời đi rồi.
Khi đến cửa hang, hắn cảm nhận được một tấm chắn không khí vô hình, hắn biết rõ đây là trận pháp bao bọc sơn động để tránh bị người khác phát hiện.
Chương 18: Xem ra là đi cửa sau tiến vào
Tô tộc.
Thế lực cao cấp của Đông Hoang.
Tọa lạc ở vị trí phía Tây Nam của Đông Hoang, quản lý vạn dặm cương vực, nắm trong tay vô số hoàng triều và tông môn của vô số các thành trì, còn có cả chi nhánh, Tô gia ở Bàn U thành chính là một trong số đó.
Trên một sườn núi tĩnh lặng.
Một thanh niên anh tuấn đạo mạo ngồi xếp bằng trên tảng đá lớn, hai tay không ngừng kết ấn, đang tu luyện Thất Sát kiếm quyết.
Năm xưa cướp được Đế cốt của Tô Minh, hơn nữa bản thân cũng có thiên phú nghịch thiên, Tô Hạo được Tô tộc khen là thiên tài đệ nhất, huyết luân thức tỉnh là huyết luân Thất Sát kiếm.
Có thể khiến huyết luân sinh ra võ học thuộc về chính mình đã chứng minh rất nhiều vấn đề.
Lần này tới rừng Thiên Phạt, nhận được cơ duyên, tu vi cũng thuận lợi đột phá lên cảnh giới Kim Đan trung cấp.
Sức mạnh trong cơ thể hắn ta điên cuồng xông ra như sóng triều, trên đỉnh đầu ngưng tụ ra huyết luân, bên trong có một thanh kiếm chuôi màu đỏ đen, tản ra sát ý đáng sợ.
“Thất Sát Hồi Vị, phá!”
Kim đang ngưng tụ trong cơ thể, càng tản ra thì càng ngưng tụ, nháy mắt đã đột phá giới hạn trên cùng của bản thân, từ cảnh giới Kim Đan trung cấp thuận lợi thăng lên cảnh giới Kim Đan cao cấp.
Lúc này, một bóng đen đột nhiên xuất hiện, quỳ một chân trên đất, người đó nói: “Thiếu chủ, Bàn U thành truyền tới tin tức, Tô Minh đã bị gia tộc trục xuất rồi.”
Tô Hạo hài lòng gật đầu, vốn dĩ trong mắt hắn ta, Tô Minh cũng chỉ là con kiến hôi thôi.
Dựa vào thân phận và thực lực của hắn ta, chỉ cần hắn ta cử động đầu ngón tay thì cũng có thể đè chết Tô Minh, tuyệt đối không có chút sai lệch nào.
Nhưng mà hắn ta đã không ra tay trong rừng Thiên Phạt, hắn ta chỉ thích cảm giác đứng trên cao nhìn xuống, thấy Tô Minh sống không bằng chết.
“Phái người làm nhục hắn đi, nhớ kĩ, đừng giết hắn.”
“Dạ.”
Bóng đen lập tức biến mất.
Tu vi vừa đạt tới cảnh giới Kim Đan cao cấp, cũng không lãng phí thời gian, hắn ta chậm rãi nhắm hai mắt lại, bắt đầu tấn công lên cảnh giới Kim Đan đỉnh phong.
Sau năm ngày dốc hết sức đi đường, rốt cuộc Tô Minh cũng tới địa phận của học viện Đông Hoang.
Sơn cốc khổng lồ, xung quanh bao phủ sương trắng mờ mờ. Từ xa nhìn lại, nơi này như một ngọn núi phủ đầy mây trắng.
Ở cửa vào sơn cốc có một tấm bảng, trên đó viết bốn chữ “Học viện Đông Hoang”, đây chính là học viện Đông Hoang nổi tiếng khắp đại lục.
Thế lực và nội tình của học viện Đông Hoang rất mạnh, quan trọng nhất là nơi này đã đứng sừng sững ở Đông Hoang nhiều năm. Nguyên nhân căn bản nhất là học viện này đã đào tạo ra rất nhiều võ giả trở thành cường giả của Đông Hoang, thậm chí còn rời khỏi đại lục này.
Không có thế lực nào muốn chọc vào học viện này.
Tô Chiến, người được khen là cường giả đệ nhất Đông Hoang năm xưa từng có ơn với viện trưởng của học viện Đông Hoang.
Cũng vì vậy, Tô Uyên mới nhờ tới sự giúp đỡ của học viện Đông Hoang, để Tô Minh tới đây tu luyện, cũng có chỗ để tránh Tô tộc.
“Học viên này, hãy đưa ngọc bài thân phận của ngươi ra.”
“Chào lão sư, ta tên Tô Minh, chính là học viên mới của học viện, hôm nay tới báo cáo.”
Nam nhân trung niên ngồi ở cửa gật đầu, nói: “Đã qua thời gian nhập học rồi.”
“Trên đường có chuyện làm chậm trễ.”
Lấy sách ra, nam nhân tra xét từng cái tên, khoảng nửa giờ sau mới cất sách đi và nói: “Tô Minh, đây là ngọc bài thân phận của ngươi, ngươi được xếp vào lớp sơ cấp hai mươi hai.”
“Cảm ơn.”
Hắn nhận lấy ngọc bài, bên trên có khắc hai chữ “Tô Minh”, đúng là ngọc bài thân phận của mình.
“Tô Minh, bây giờ tất cả lớp sơ cấp đều đang tham gia cuộc chiến tranh giành Tiềm Long, nếu ngươi muốn tham gia thì trực tiếp đi đến rừng Đông Hoang là được.”
Cuộc chiến tranh giành Tiềm Long sao?
Không đợi Tô Minh nói chuyện, nam nhân đã giới thiệu những chuyện liên quan tới học viện và cuộc chiến tranh giành Tiềm Long cho hắn biết.
Các lớp học ở học viện Đông Hoang được chia thành năm cấp, theo thứ tự là lớp sơ cấp, lớp trung cấp, lớp cao cấp, lớp vương bài và lớp hoàng bài.
Võ giả cảnh giới Trúc Cơ tiến vào lớp sơ cấp để tu luyện.
Võ giả cảnh giới Hư Đan tiến vào lớp trung cấp để tu luyện.
Võ giả cảnh giới Thực Đan tiến vào lớp cao cấp để tu luyện.
Võ giả cảnh giới Kim Đan tiến vào lớp vương bài để tu luyện.
Muốn vào lớp hoàng bài để tu luyện thì phải đột phá đến cảnh giới Nguyên Anh, hơn nữa có thể trở thành học viên được đào tạo đặc biệt của cả học viện thì có thể tiến vào bất kỳ chỗ tu luyện nào, có thể đạt được sự ủng hộ lớn nhất học viện, lấy được tài nguyên tu luyện.
Ở học viện Đông Hoang, tổng cộng có hai bảng danh sách, lần lượt là bảng Tiềm Long và bảng Bách Chiến. Bất kể là danh sách nào, mỗi năm đều tiến hành cuộc thi tranh tài. Còn bình thường, các học viện cũng có thể khiêu chiến với các học viên có tên trong danh sách.
Học viên lớp sơ cấp và trung cấp tham gia vào cuộc chiến tranh giành Tiềm Long, nhưng thật ra là lớp sơ cấp làm nền cho lớp trung cấp, dù sao thì giữa cảnh giới Trúc Cơ và cảnh giới Hư Đan cũng chênh lệch rất lớp, học viên lớp sơ cấp muốn đứng trong ba hạng đầu của danh sách là việc không thể nào.
Mọi việc đều có ngoại lệ, học viên yêu nghiệt xếp hạng đầu của lớp sơ cấp cũng có thể vượt cấp để đánh bại cảnh giới Hư Đan, từ đó tranh giành vào bảng Tiềm Long.
Ý của học viện rất đơn giản, chính là để cho các học viên lớp sơ cấp được lịch luyện nhiều hơn.
Tổng cộng có hai mươi hai lớp sơ cấp, Tô Minh được xếp vào học lớp thứ hai mươi hai, mà tổng số học viên của các lớp sơ cấp là khoảng bốn năm ngàn người.
Sau sơn cốc có một khu rừng rậm, tất cả yêu thú cao cấp đều đã bị đuổi ra, số yêu thú còn lại là những con học viên không thể chống lại.
Rừng rậm được chia làm hai, đồng thời tranh giải Tiềm Long và Bách Chiến.
Bất kể là học viên của lớp nào đều có quyền tự lựa chọn, học viện không ép các học viên phải tham gia tranh giải.
Nam nhân cũng hỏi xem Tô Minh có muốn tham gia hay không.
Cuộc tranh giải này kéo dài mười ngày, hôm nay đã là ngày thứ ba, hơn nữa cuộc tranh giải này không chỉ là tranh giành thứ hạng, các học viên vào danh sách có thể đạt được điểm tích lũy mà người tham dự cũng lấy được giải thưởng tương đương với điểm tích lũy.
Đối với học viên, điểm tích lũy cực kì quan trọng, bất kể muốn đi đâu tu luyện hay muốn thứ đồ gì thì cũng cần điểm tích lũy.
Có thể nói thế này, dù ngươi có nhiều tiền vàng hơn nữa thì cũng không dùng được trong học viện, chỉ có thể dùng điểm tích lũy thôi.
Không có điểm tích lũy, không làm được gì cả.
“Lão sư, ta muốn tham gia vào cuộc chiến tranh giành Tiềm Long, nên đi thế nào ạ?”
“Cuộc chiến tranh giành Tiềm Long đã bắt đầu rồi, ta để yêu thú phi hành của học viện mang ngươi đi.”
“Đa tạ lão sư.”
Kim Khuê điêu là một trong những yêu thú phi hành của học viện Đông Hoang.
Khoảng nửa giờ sau, Tô Minh đã tới bìa rừng, có hơn mười lão sư canh chừng, nếu có chuyện gì, bọn họ sẽ trực tiếp xông vào.
“Cảnh giới Trúc Cơ cấp tám, không tệ, có thể đi vào.”
Sau khi kiểm tra ngọc bài thân phận, Tô Minh không hề bị ngăn cản, trực tiếp tiến vào rừng rậm.
“Tiểu Vương, sao cảnh giới Trúc Cơ cấp tám lại bị xếp đến lớp hai mươi hai?”
Vương lão sư lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Không biết, ta cũng bối rối, theo lý mà nói, cảnh giới Trúc Cơ cấp tám phải được xếp vào năm lớp đầu tiên, nhưng đây là do viện trưởng dặn dò.”
Nghe nói do viện trưởng căn dặn, tất cả các lão sư đều ngạc nhiên, vì bình thường viện trưởng đều không hỏi chuyện xếp lớp cho học viện.
“Xem ra là đi cửa sau vào rồi.”
“Ừ, viện trưởng ghét nhất là học viện vào bằng cửa sau, dù có thiên phú cao hơn nữa thì cũng bị xếp đến lớp cấp thấp nhất, trừ phi hắn dựa vào tiềm lựa và thiên phú của mình để lên cấp.”
“Được rồi, chúng ta chú ý xem tranh giải đi.”
“Ai cho ngươi rời đi?”
Một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên, thành chủ Tề Thương vừa dứt lời, hai võ giả cảnh giới Thực Đan lập tức chặn Tô Minh lại.
Những võ giả vây xem xung quanh đều không có vẻ gì ngạc nhiên, bởi vì thanh niên này đã công khai giết chết sáu vị cảnh giới Hư Đan của Đổng gia, mà đây lại là thành Thiên Cốt, làm sao thành chủ có thể để mặc người này rời đi.
Võ giả cảnh giới Hư Đan hoàn toàn không thể so sánh với võ giả cảnh giới Thực Đan.
Không chỉ là phủ thành chủ, mà ngay cả Hạ gia cũng phái hai võ giả cảnh giới Thực Đan đến.
Tổng cộng có bốn vị cảnh giới Thực Đan vây Tô Minh ở trung tâm.
Đổng Hi cười lạnh nói: “Tiểu tử, Đổng Hi ta nói thì nhất định sẽ giữ lời. n oán giữa ngươi và Đổng gia ta chấm dứt ở đây. Về việc ngươi láo xược ở thành Thiên Cốt như vậy, đó là chuyện của phủ thành chủ.”
Không biết xấu hổ!
Thật sự không biết xấu hổ!
Tô Minh lại mỉm cười.
“Ngươi cười cái gì?”
“Ta cười ông mặt dày không biết xấu hổ, thành Thiên Cốt muốn giữ ta lại, cũng phải xem các ngươi có bản lĩnh này không.”
Lời này quá ngông cuồng! Cũng quá hỗn xược!
Hạ Tuyền mỉm cười nói: “Các hạ có thể thắng cảnh giới Hư Đan, đúng là có chỗ hơn người. Nhưng, nơi này là thành Thiên Cốt, ngươi công khai giết người ở đây, phải cho phủ thành chủ một lời giải thích.”
Bóng dáng một con cáo trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt Tô Minh, nó nhìn chằm chằm mọi người trước mặt với đôi mắt lạnh lẽo.
“Bạch Hồ, quay về.”
Nó trực tiếp lựa chọn không để ý tới Hạ Lê Nhan, kêu chít chít.
Sau khi sờ đầu Bạch Hồ, Tô Minh cười nói: “Cảm ơn lòng tốt của ngươi, ngươi rời khỏi đây trước đi.”
Bạch Hồ cúi đầu suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nghe lời Tô Minh, bóng người nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Nhìn bốn vị cảnh giới Thực Đan xung quanh, Tô Minh có thể đoán được, thành chủ thành Thiên Cốt, bao gồm cả hai gia chủ còn lại, hẳn đều ở cảnh giới Kim Đan. Hắn có thể giết được cảnh giới Hư Đan, nhưng chưa chắc có thể chống lại cảnh giới Thực Đan chứ đừng nói đến là cảnh giới Kim Đan.
Chắc chắn không thể lựa chọn từ bỏ.
“Tất cả biến đi, ai cản đường ta sẽ chết!”
Nhất định phải rời khỏi thành Thiên Cốt.
Nghe vậy, thành chủ Tề Thương bật cười, ai cũng có thể thấy trong tiếng cười của Tề Thương có sự giễu cợt và khinh thường trắng trợn.
Có thể giết chết sáu võ giả cảnh giới Hư Đan, không có nghĩa là có thể thắng được võ giả cảnh giới Thực Đan, chứ đừng nói đến chống lại thành chủ có cảnh giới Kim Đan.
“Giết!”
Tề Thương không có một chút lưu tình, theo ông ta, thân là thành chủ thành Thiên Cốt, việc ông ta phải làm chính là bảo vệ tôn nghiêm của mình, không ai được phép xâm phạm, huống chi là một tên cảnh giới Trúc Cơ.
Bốn vị võ giả cảnh giới Thực Đan trực tiếp xông về phía Tô Minh.
Đôi mắt Tô Minh đã vô cùng lạnh lẽo, trong tay hắn lập tức xuất hiện một cây cung dài màu đen, đó là cây cung Thí Thần Tuyết Cốt mà hắn lấy được trong rừng Thiên Phạt, trên cây cung xuất hiện một mũi tên Thí Thần Tuyệt Cốt.
Hiện tại, cung Thí Thần Tuyệt Cốt bị trấn áp ở Hỗn Độn trong cơ thể hắn, còn có tám vị Phật Đà giúp đỡ, bởi vì lo lắng bị phản hệ nên hắn không muốn tùy tiện sử dụng cây cung này.
Chỉ là bây giờ, tình thế đã khác hoàn toàn.
Đối mặt với bốn vị cảnh giới Thực Đan, cộng thêm thành chủ có cảnh giới Kim Đan, nếu không sử dụng cung Thí Thần Tuyệt Cốt sẽ khó rời khỏi thành Thiên Cốt.
Hắn dương cung và kéo mũi tên, lập tức từng đợt sát khí khủng bố vô cùng hung hãn và đáng sợ phát ra từ cung Thí Thần Tuyệt Cốt, sắc mặt mọi người thay đổi hoàn toàn, kể cả bốn vị võ giả cảnh giới Thực Đan cũng bất chợt rùng mình.
Bọn họ liên tục lùi về phía sau, Tô Minh không lãng phí thời gian nữa, hắn buông tay ra, một mũi tên Thí Thần Tuyệt Cốt lao ra, mang theo một luồng khí hung ác hướng lên trời gào thét.
“Tránh đi!”
Đã quá muộn, bốn võ giả cảnh giới Thực Đan vội vàng né tránh, nhưng họ không ngờ mình đã bị mũi tên Thí Thần Tuyệt Cốt khóa chặt, thậm chí không có cơ hội né tránh.
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người.
Cơ thể của bốn vị võ giả cảnh giới Thực Đan bị mũi tên dài màu đen xuyên qua, một mũi tên giết chết cả bốn người, bọn họ giống như xiên thịt dê. Cơ thể bốn người lần lượt nổ tung, lồng ngực nổ tung như pháo hoa, máu ngưng tụ bắn ra tung tóe, mùi máu tanh lan ra bốn phía.
Tô Minh loạng choạng suýt ngã, đương nhiên hắn biết, với tu vi của mình hiện tại, rất khó cưỡng ép sử dụng cung Thí Thần Tuyết Cốt, hắn phải đánh nhanh thắng nhanh, tuyệt đối không thể tiếp tục kéo dài thời gian.
Trong tình huống này, hắn kéo dài càng lâu thì càng bất lợi cho bản thân, đây là chuyện không thể nghi ngờ.
Hắn còn không biết mình có thể bắn được bao nhiêu mũi tên.
Đã bắn ra mũi tên đầu tiên.
Ngay sau đó, mũi tên Thí Thần Tuyệt Cốt thứ hai xuất hiện trên cây cung, hắn nhanh chóng dương cung và kéo tên, cố nén sự khó chịu trong đầu, ánh mắt càng ngày càng lạnh lẽo.
Mục tiêu của mũi tên Thí Thần Tuyệt Cốt thứ hai là Đổng Hi và Hạ Tuyền.
Dường như Đổng Hi và Hạ Tuyền nhận ra, nên lập tức xoay người rút lui, tuy rằng tốc độ của bọn họ rất nhanh, nhưng mũi tên Thí Thần Tuyệt Cốt lại càng nhanh hơn, giống như một tia chớp xuyên thủng tầng không gian, bắn thẳng về phía hai người họ.
Khoảnh khắc mũi tên Thí Thần Tuyệt Cốt biến mất khỏi cây cung, Tô Minh cũng biến mất tại chỗ.
Trong hư không vang lên một tiếng kêu thảm thiết như giết heo, Đổng Chương mở to mắt với vẻ khó tin, hắn thực sự không hiểu tại sao cho dù phụ thân hắn ta và thành chủ đã đến, mà mình vẫn phải chết.
Rốt cuộc người này có phải cảnh giới Trúc Cơ không vậy?
Trong nháy mắt Đổng Chương bị một kiếm chém chết, bóng người Tô Minh lại biến mất, hắn muốn lợi dụng khoảng trống này để giết chết hai tên đầu sỏ.
Đổng Hi và Hạ Tuyền đều là cảnh giới Kim Đan cấp hai, đều là những người giỏi nhất ở cả thành Thiên Cốt, bọn họ có thể dẫn dắt gia tộc mình đứng vững ở thành Thiên Cốt nhiều năm như vậy, năng lực của bản thân cũng không phải bàn cãi.
Đáng tiếc, bọn họ vốn tưởng rằng một tên cảnh giới Trúc Cơ dễ bắt nạt, nên muốn tiêu diệt tận gốc, nhưng họ không ngờ cung Thí Thần Tuyết Cốt trong tay Tô Minh lại bá đạo như vậy.
Hai người lần lượt bỏ chạy về hai hướng, chỉ để đánh cược xem ai may mắn hơn.
Nhưng bọn họ chưa từng nghĩ đến, Tô Minh vừa giết Đổng Chương xong, mũi tên Thí Thần Tuyệt Cốt thứ ba cũng được bắn ra, đồng thời lao về phía hai hướng Đổng Hi và Hạ Tuyền.
Với sự tự tin tuyệt đối, hắn dùng hai mũi tên Thí Thần Tuyệt Cốt, chắc chắn có thể giết chết hai vị cảnh giới Kim Đan.
Phụt!
Một ngụm máu trào ra, sắc mặt Tô Minh tái nhợt như tờ giấy, hắn đã bắn liên tiếp ba mũi tên, không thể bắn được mũi tên thứ tư nữa, chuyện quan trọng bây giờ là rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Nhưng trước khi rời đi, hắn cần phải làm một việc nữa.
Hắn xuất hiện ở trước mặt Hạ Lê Nhan như một bóng ma, dùng đôi mắt lạnh lẽo như quỷ nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt, và lạnh lùng nói: “Ỷ thế hiếp người, ngươi cần phải trả giá thật lớn.”
“Đừng, ta biết lỗi rồi.”
Biết lỗi rồi?
Đã quá muộn.
Trên đời này cũng không bán thuốc hối hận, sai chính là sai, có một số sai lầm không thể tha thứ, cho dù có đánh chết Hạ Lê Nhan cũng không ngờ rằng sự tình lại đi đến nước này.
Bình thường nàng ta cao cao tại thượng, là viên minh châu trong mắt Hạ gia, đặc biệt là ở thành Thiên Cốt, nàng ta muốn làm gì thì làm cái đó, chưa từng gặp phải rắc rối nào.
Nhưng lần này nàng ta thua cược rồi.
Bởi vì tùy hứng, vô lý và ỷ thế hiếp người nên nàng ta đã đánh mất tính mạng.
Chương 17:Tổ Phượng Niết Bàn quyết
Xì xì!
Máu tươi phun ra, thân thể Tô Minh bắt đầu loạng choạng sắp ngã. Hắn đã không còn sức lực để tiếp tục bắn ra mũi tên thứ tư, nếu không thì chắc chắn hắn sẽ bắn ra mũi tên thứ tư để giết chết thứ gọi là Thành chủ.
Những kẻ đáng chết đều đã bị giết, mọi chuyện không thể thập toàn thập mỹ được.
Cho dù trong lòng có chút mất mát nhưng hắn cũng không hề dừng lại. Bởi vì Tô Minh hiểu rõ, cho dù bản thân có liều mạng thì cũng không thể tiếp tục sử dụng cung tên Thí Thần Tuyệt Cốt.
Cung tên Thí Thần Tuyệt Cốt trong tay hắn lập tức biến mất.
Tô Minh choáng váng đầu óc, nghiến răng kiên trì.
Ngay khi hắn sử dụng cung tên Thí Thần Tuyệt Cốt bắn liên tiếp ba mũi tên, thì đã bị một luồng khí tà ác lặng lẽ xâm chiếm vào tâm trí.
Sự im lặng chết chóc!
Mọi người nhìn cảnh tượng trước mắt, tất cả đều ngơ ngác.
Ai cũng chưa từng nghĩ tới.
Một người ở cảnh giới Trúc Cơ, chỉ với một cây cung và ba mũi tên, đẽ giết chết bốn người ở cảnh giới Thực Đan, hai người ở cảnh giới Kim Đan, bao gồm Đổng Chương và Hạ Lê Nhan.
Trong ánh mắt của Tề Thương đầy tham lam, nhìn chằm chằm vào cung tên đã biến mất một cách trắng trợn.
Còn về Hạ gia và Đổng gia thì đều đã chết, cũng không có chút nào liên quan gì đến hắn ta, suy cho cùng thành Thiên Cốt có rất nhiều gia tộc, mất đi hai gia tộc cũng có thể giúp gia tộc mới lên nắm quyền
Nhưng.
Cung tên trong tay người ngày rõ ràng là một bảo bối có thể bù đắp chênh lệch của cảnh giới. Tề Thương có thể nhìn ra được thanh niên này đã sức cùng lực tận, cũng không thể nào bắn ra mũi tên thứ tư.
Nếu như có một chút cơ hội thôi thì hắn ta tin thanh niên này sẽ không một chút do dự mà bắn mũi tên thứ tư ra.
Trong lòng Tề Thương cũng có chút sợ hãi nghĩ lại, may mà người này không bắn hắn trước, nếu không thì hậu quả sẽ không thể lường trước được.
Cơ hội đến rồi.
Nhìn thanh niên đó đang loạng choạng có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, Tề Thương cũng không ngần ngại nữa mà trực tiếp bước nhanh về phía chàng thanh niên đó, vẻ mặt tràn đầy sự tham lam.
Có rất nhiều võ giả vây xem cũng có vẻ mặt tham lam như vậy, nhưng không dám ra tay cướp đoạt.
Trừ khi là có thể áp chế Tề Thương.
Chỉ còn cách cổng thành một bước, nhưng Tô Minh cũng không kiên trì được nữa, trong tâm trí truyền đến một sự yếu ớt đến không cưỡng nổi, thân thể hắn ngã xuống đất.
Dù vậy, mọi người vẫn nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ, dù sao đối với võ giả ở cảnh giới Trúc Cơ mà nói thì có thể làm được tất cả những điều này đã là quá xuất sắc rồi.
Nhìn chàng thanh nhiên ngã xuống, ánh mắt Tề Thương lập tức sáng lên. Ngay khi hắn cách chàng thanh nhiên khoảng một mét, lúc hắn ta định giết chết chàng thanh niên và cướp lấy cung tên.
Thì một bóng người lập tức xuất hiện, dung mạo tuyệt mỹ khiến mọi người đều cảm thấy nghẹt thở.
Tề Thương còn chưa kịp phản ứng, một sức mạnh lạnh buốt đến bá dạo đã bao trùm lấy hắn ta, cả người hắn ta bị cưỡng chế giam cầm.
Một tiếng nổ vang lên, thân thể của Tề Thương bất ngờ bị nổ tung, hóa thành sương máu mù mịt, khiến vẻ mặt của mọi người đều sợ hãi. Ai cũng không nghĩ đến, đường đường là Thành chủ Tề Dương của cảnh giới Kim Đan cũng không chống lại được một chiêu của nàng.
Tan biến rồi sao?
Nhìn người phụ nữ trong chốc lát đã biến mất không thấy đâu, bao gồm cả chàng thanh niên đang bất tỉnh, giống như một giấc mơ.
“Thành Thiên Cốt phải đổi đời rồi.”
“Nói nhảm, Thành chủ biến mất, Hạ gia và Đổng gia cũng bị thiệt hại nghiêm trọng, gia tộc khác chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.”
“Vậy chúng ta nên ở hay đi?”
“Tất nhiên là phải ở lại rồi, để xem chúng ta có thể chiếm được món hời nào không chứ.”
Dưới hoàng hôn.
Trong sơn động tối tăm, nhìn chàng thanh niên đang bất tỉnh, Lạc Uyển Hinh cau mày thật chặt. Vốn dĩ nàng đã rời đi rồi, chỉ là trong lòng luôn cảm thấy có chút e ngại, cuối cùng cũng lựa chọn quay lại nhìn xem.
Nàng chưa từng đặt bất kỳ người đàn ông nào trong mắt, chuyện xảy ra lần này hoàn toàn là ngoài ý muốn. Nàng vốn muốn có được Thần Ma Võ Học trên Thạch Bích, nhưng không nghĩ đến Thạch Bích lại bá đạo như vậy, ngay cả sự tồn tại đỉnh cao như nàng cũng không thể chống lại sự ăn mòn của Thạch Bích.
Tuy Tô Minh chiếm ưu thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn bị động.
Tổ Phượng Niết Bàn quyết đang di chuyển không ngừng trong cơ thể, hơi thở Phượng Hoàng Niết Bàn không ngừng tràn vào trong cơ thể Tô Minh, trong tay xuất hiện một viên đan dược màu vàng đỏ, nàng nhẹ nhàng đưa vào trong miệng Tô Minh.
Trong lòng nàng cảm thấy chuyện này rất bối rối.
Lần đầu tiên của nàng đã giao cho Tô Minh rồi, nếu nói không có chuyện gì xảy ra thì chắc chắn là nói dối. Nhưng bảo nàng lựa chọn chấp nhận Tô Minh ở hiện tại thì việc này chắc là không có khả năng.
Một giờ sau.
Lạc Uyển Hinh bước đến cửa động, hai tay kết ấn, bố trí một trận pháp ẩn nấp đơn giản.
Thở dài một tiếng, nàng không tiếp tục ở lại nữa, lần này nàng thật sự lựa chọn rời đi.
Thời gian trôi qua.
Không biết qua bao lâu, Tô Minh chầm chậm mở đôi mắt nặng trĩu, trong thân thể truyền đến một trận đau nhức và cảm thấy yếu ớt. Giống như lục phủ ngũ tạng bị cán qua, đặc biệt là linh hồn trong đầu, có cảm giác như bị xé toạc đi.
Hắn miễng cưỡng bò dậy từ mặt đất, Tô Minh cảm nhận được trong cơ thể mình có một sức mạnh cường đại, đang tràn ngập trong từng bộ phận trên cơ thể, giống như vẫn còn ít đan dược bị sót lại.
“Lạc Uyển Hinh?”
Trong lúc bất tỉnh, hắn mơ hồ nhìn thấy trước mắt một tàn ảnh tập hợp ở trước mặt. Trực giác mách bảo hắn, sợ rằng người cứu hắn thoát khỏi thành Thiên Cốt là Lạc Uyển Hinh.
Hắn lắc đầu bất lực, lúc này Tô Minh đột nhiên cảm nhận được trong tâm trí mình xuất hiện một loạt thủ pháp.
“Tổ Phượng Niết Bàn quyết?”
Không nghi ngờ gì nữa, nhất định là Lạc Uyển Hinh. Hắn hít thở một hơi thật sâu, Tô Minh cũng hiểu rõ, bây giờ hắn chắc chắn không có tư cách gì theo đuổi Lạc Uyển Hinh nữa. Hắn hoàn toàn có thể đoán được, thân phận của Lạc Uyển Hinh chắc chắn không đơn giản.
Không thể bỏ cuộc được.
Lạc Uyển Hinh là người phụ nữ đầu tiên của hắn, sau này hắn nhất định sẽ đến Tổ Phượng Cung tìm Lạc Uyển Hinh, nói cho cả thế giới biết rằng Lạc Uyển Hinh là người phụ nữ của hắn.
Còn về Tổ Phượng Niết Bàn quyết mà Lạc Uyển Hinh để lại cho hắn, việc này không đơn giản, nó lại có thể khiến sức mạnh tuần hoàn không ngừng, đồng thời có thể tu luyện đến trình độ cao nhất, có năng lực niết bàn trùng sinh.
Ngay lập tức hắn ngồi xếp bằng, trong cơ thể hắn dựa theo quỹ đạo chuyển động của Tổ Phượng Niết Bàn quyết, bắt đầu lưu thông khắp cơ thể.
Chuyện xảy ra ở thành Thiên Cốt lần này hoàn toàn là ngoài ý muốn, hắn không có chủ động gây sự, chỉ là con hồ ly trắng lại cúi lạy con hồ ly tím trong lòng mình, nửa đường lại nhảy ra một con chó liếm, muốn dẫm lên hắn và la liếm người phụ nữ hắn đang theo đuổi.
Những người khác có lẽ sẽ sợ hãi, sẵn sàng chấp nhận sự sỉ nhục.
Mà hắn, cho dù là là chết trong trận chiến cũng không màng.
Nếu chuyện này lại xảy ra một lần, hắn cũng sẽ lựa chọn chiến đấu chứ tuyệt đối sẽ không lùi một bước.
Chỉ là Tô Minh không ngờ rằng cung Thí Thần Tuyệt Cốt bị trấn áp hỗn độn trong cơ thể sẽ bá đạo như thế, hắn chỉ bắn ra ba mũi tên mà thôi, linh hồn suýt chút nữa bị phản phệ đến nghiêm trọng như thế, nếu như Lạc Uyển Linh không ứng cứu kịp thời, thì bây giờ hắn biến thành hình dạng gì thì thực sự là một ẩn số.
Nhưng vận số của hắn cũng tính là khá tốt, cuối cùng hắn cũng sống sót.
Xem ra sau này nếu như cung Thí Thần Tuyệt Cốt bị cấm sử dụng, trừ khi tu vi của bản thân đạt đến trình độ nhất định, nếu không thì ai biết liệu lần sau mình có gặp may mắn nữa không.
Trải qua cả một đêm tu luyện và hồi phục, đợi đến ngày thứ hai, khi ánh sáng sớm mai bao phủ toàn bộ thế giới, Tô Minh rốt cuộc cũng ổn định lại tình trạng vết thương và có thể cử động lại.
Lạc Uyển Hinh không trở lại nữa, xem ra nàng đã sớm rời đi rồi.
Khi đến cửa hang, hắn cảm nhận được một tấm chắn không khí vô hình, hắn biết rõ đây là trận pháp bao bọc sơn động để tránh bị người khác phát hiện.
Chương 18: Xem ra là đi cửa sau tiến vào
Tô tộc.
Thế lực cao cấp của Đông Hoang.
Tọa lạc ở vị trí phía Tây Nam của Đông Hoang, quản lý vạn dặm cương vực, nắm trong tay vô số hoàng triều và tông môn của vô số các thành trì, còn có cả chi nhánh, Tô gia ở Bàn U thành chính là một trong số đó.
Trên một sườn núi tĩnh lặng.
Một thanh niên anh tuấn đạo mạo ngồi xếp bằng trên tảng đá lớn, hai tay không ngừng kết ấn, đang tu luyện Thất Sát kiếm quyết.
Năm xưa cướp được Đế cốt của Tô Minh, hơn nữa bản thân cũng có thiên phú nghịch thiên, Tô Hạo được Tô tộc khen là thiên tài đệ nhất, huyết luân thức tỉnh là huyết luân Thất Sát kiếm.
Có thể khiến huyết luân sinh ra võ học thuộc về chính mình đã chứng minh rất nhiều vấn đề.
Lần này tới rừng Thiên Phạt, nhận được cơ duyên, tu vi cũng thuận lợi đột phá lên cảnh giới Kim Đan trung cấp.
Sức mạnh trong cơ thể hắn ta điên cuồng xông ra như sóng triều, trên đỉnh đầu ngưng tụ ra huyết luân, bên trong có một thanh kiếm chuôi màu đỏ đen, tản ra sát ý đáng sợ.
“Thất Sát Hồi Vị, phá!”
Kim đang ngưng tụ trong cơ thể, càng tản ra thì càng ngưng tụ, nháy mắt đã đột phá giới hạn trên cùng của bản thân, từ cảnh giới Kim Đan trung cấp thuận lợi thăng lên cảnh giới Kim Đan cao cấp.
Lúc này, một bóng đen đột nhiên xuất hiện, quỳ một chân trên đất, người đó nói: “Thiếu chủ, Bàn U thành truyền tới tin tức, Tô Minh đã bị gia tộc trục xuất rồi.”
Tô Hạo hài lòng gật đầu, vốn dĩ trong mắt hắn ta, Tô Minh cũng chỉ là con kiến hôi thôi.
Dựa vào thân phận và thực lực của hắn ta, chỉ cần hắn ta cử động đầu ngón tay thì cũng có thể đè chết Tô Minh, tuyệt đối không có chút sai lệch nào.
Nhưng mà hắn ta đã không ra tay trong rừng Thiên Phạt, hắn ta chỉ thích cảm giác đứng trên cao nhìn xuống, thấy Tô Minh sống không bằng chết.
“Phái người làm nhục hắn đi, nhớ kĩ, đừng giết hắn.”
“Dạ.”
Bóng đen lập tức biến mất.
Tu vi vừa đạt tới cảnh giới Kim Đan cao cấp, cũng không lãng phí thời gian, hắn ta chậm rãi nhắm hai mắt lại, bắt đầu tấn công lên cảnh giới Kim Đan đỉnh phong.
Sau năm ngày dốc hết sức đi đường, rốt cuộc Tô Minh cũng tới địa phận của học viện Đông Hoang.
Sơn cốc khổng lồ, xung quanh bao phủ sương trắng mờ mờ. Từ xa nhìn lại, nơi này như một ngọn núi phủ đầy mây trắng.
Ở cửa vào sơn cốc có một tấm bảng, trên đó viết bốn chữ “Học viện Đông Hoang”, đây chính là học viện Đông Hoang nổi tiếng khắp đại lục.
Thế lực và nội tình của học viện Đông Hoang rất mạnh, quan trọng nhất là nơi này đã đứng sừng sững ở Đông Hoang nhiều năm. Nguyên nhân căn bản nhất là học viện này đã đào tạo ra rất nhiều võ giả trở thành cường giả của Đông Hoang, thậm chí còn rời khỏi đại lục này.
Không có thế lực nào muốn chọc vào học viện này.
Tô Chiến, người được khen là cường giả đệ nhất Đông Hoang năm xưa từng có ơn với viện trưởng của học viện Đông Hoang.
Cũng vì vậy, Tô Uyên mới nhờ tới sự giúp đỡ của học viện Đông Hoang, để Tô Minh tới đây tu luyện, cũng có chỗ để tránh Tô tộc.
“Học viên này, hãy đưa ngọc bài thân phận của ngươi ra.”
“Chào lão sư, ta tên Tô Minh, chính là học viên mới của học viện, hôm nay tới báo cáo.”
Nam nhân trung niên ngồi ở cửa gật đầu, nói: “Đã qua thời gian nhập học rồi.”
“Trên đường có chuyện làm chậm trễ.”
Lấy sách ra, nam nhân tra xét từng cái tên, khoảng nửa giờ sau mới cất sách đi và nói: “Tô Minh, đây là ngọc bài thân phận của ngươi, ngươi được xếp vào lớp sơ cấp hai mươi hai.”
“Cảm ơn.”
Hắn nhận lấy ngọc bài, bên trên có khắc hai chữ “Tô Minh”, đúng là ngọc bài thân phận của mình.
“Tô Minh, bây giờ tất cả lớp sơ cấp đều đang tham gia cuộc chiến tranh giành Tiềm Long, nếu ngươi muốn tham gia thì trực tiếp đi đến rừng Đông Hoang là được.”
Cuộc chiến tranh giành Tiềm Long sao?
Không đợi Tô Minh nói chuyện, nam nhân đã giới thiệu những chuyện liên quan tới học viện và cuộc chiến tranh giành Tiềm Long cho hắn biết.
Các lớp học ở học viện Đông Hoang được chia thành năm cấp, theo thứ tự là lớp sơ cấp, lớp trung cấp, lớp cao cấp, lớp vương bài và lớp hoàng bài.
Võ giả cảnh giới Trúc Cơ tiến vào lớp sơ cấp để tu luyện.
Võ giả cảnh giới Hư Đan tiến vào lớp trung cấp để tu luyện.
Võ giả cảnh giới Thực Đan tiến vào lớp cao cấp để tu luyện.
Võ giả cảnh giới Kim Đan tiến vào lớp vương bài để tu luyện.
Muốn vào lớp hoàng bài để tu luyện thì phải đột phá đến cảnh giới Nguyên Anh, hơn nữa có thể trở thành học viên được đào tạo đặc biệt của cả học viện thì có thể tiến vào bất kỳ chỗ tu luyện nào, có thể đạt được sự ủng hộ lớn nhất học viện, lấy được tài nguyên tu luyện.
Ở học viện Đông Hoang, tổng cộng có hai bảng danh sách, lần lượt là bảng Tiềm Long và bảng Bách Chiến. Bất kể là danh sách nào, mỗi năm đều tiến hành cuộc thi tranh tài. Còn bình thường, các học viện cũng có thể khiêu chiến với các học viên có tên trong danh sách.
Học viên lớp sơ cấp và trung cấp tham gia vào cuộc chiến tranh giành Tiềm Long, nhưng thật ra là lớp sơ cấp làm nền cho lớp trung cấp, dù sao thì giữa cảnh giới Trúc Cơ và cảnh giới Hư Đan cũng chênh lệch rất lớp, học viên lớp sơ cấp muốn đứng trong ba hạng đầu của danh sách là việc không thể nào.
Mọi việc đều có ngoại lệ, học viên yêu nghiệt xếp hạng đầu của lớp sơ cấp cũng có thể vượt cấp để đánh bại cảnh giới Hư Đan, từ đó tranh giành vào bảng Tiềm Long.
Ý của học viện rất đơn giản, chính là để cho các học viên lớp sơ cấp được lịch luyện nhiều hơn.
Tổng cộng có hai mươi hai lớp sơ cấp, Tô Minh được xếp vào học lớp thứ hai mươi hai, mà tổng số học viên của các lớp sơ cấp là khoảng bốn năm ngàn người.
Sau sơn cốc có một khu rừng rậm, tất cả yêu thú cao cấp đều đã bị đuổi ra, số yêu thú còn lại là những con học viên không thể chống lại.
Rừng rậm được chia làm hai, đồng thời tranh giải Tiềm Long và Bách Chiến.
Bất kể là học viên của lớp nào đều có quyền tự lựa chọn, học viện không ép các học viên phải tham gia tranh giải.
Nam nhân cũng hỏi xem Tô Minh có muốn tham gia hay không.
Cuộc tranh giải này kéo dài mười ngày, hôm nay đã là ngày thứ ba, hơn nữa cuộc tranh giải này không chỉ là tranh giành thứ hạng, các học viên vào danh sách có thể đạt được điểm tích lũy mà người tham dự cũng lấy được giải thưởng tương đương với điểm tích lũy.
Đối với học viên, điểm tích lũy cực kì quan trọng, bất kể muốn đi đâu tu luyện hay muốn thứ đồ gì thì cũng cần điểm tích lũy.
Có thể nói thế này, dù ngươi có nhiều tiền vàng hơn nữa thì cũng không dùng được trong học viện, chỉ có thể dùng điểm tích lũy thôi.
Không có điểm tích lũy, không làm được gì cả.
“Lão sư, ta muốn tham gia vào cuộc chiến tranh giành Tiềm Long, nên đi thế nào ạ?”
“Cuộc chiến tranh giành Tiềm Long đã bắt đầu rồi, ta để yêu thú phi hành của học viện mang ngươi đi.”
“Đa tạ lão sư.”
Kim Khuê điêu là một trong những yêu thú phi hành của học viện Đông Hoang.
Khoảng nửa giờ sau, Tô Minh đã tới bìa rừng, có hơn mười lão sư canh chừng, nếu có chuyện gì, bọn họ sẽ trực tiếp xông vào.
“Cảnh giới Trúc Cơ cấp tám, không tệ, có thể đi vào.”
Sau khi kiểm tra ngọc bài thân phận, Tô Minh không hề bị ngăn cản, trực tiếp tiến vào rừng rậm.
“Tiểu Vương, sao cảnh giới Trúc Cơ cấp tám lại bị xếp đến lớp hai mươi hai?”
Vương lão sư lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Không biết, ta cũng bối rối, theo lý mà nói, cảnh giới Trúc Cơ cấp tám phải được xếp vào năm lớp đầu tiên, nhưng đây là do viện trưởng dặn dò.”
Nghe nói do viện trưởng căn dặn, tất cả các lão sư đều ngạc nhiên, vì bình thường viện trưởng đều không hỏi chuyện xếp lớp cho học viện.
“Xem ra là đi cửa sau vào rồi.”
“Ừ, viện trưởng ghét nhất là học viện vào bằng cửa sau, dù có thiên phú cao hơn nữa thì cũng bị xếp đến lớp cấp thấp nhất, trừ phi hắn dựa vào tiềm lựa và thiên phú của mình để lên cấp.”
“Được rồi, chúng ta chú ý xem tranh giải đi.”