-
Chương 1-5
chapter 1 Đánh thức Cơ thể hỗn loạn và có được Tháp nuốt chửng hỗn loạn
“Phụ thân, Tô Hạo đã phái người truyền tin tới, phải trục xuất Tô Minh ra khỏi gia tộc, nếu không, Tô tộc sẽ thực thi gia pháp, thanh lý môn hộ.”
“Haiz! Hắn đã phế huyết luân của Tô Minh, không lẽ còn muốn đuổi cùng giết tận sao? Nếu như năm đó tam đệ không xảy ra chuyện, hắn cũng không dám làm như vậy. Đáng thương cho Tô Minh vừa mới thức tỉnh đế cốt đã bị Tô Hạo cưỡng chế cướp mất.”
“Ngô Hạo là thiên tài số một của cả Tô tộc, bây giờ đã đạt tới cảnh giới Thực Đan đỉnh phong, lẽ nào còn muốn tiêu diệt cả một gia tộc chỉ vì một tên phế nhân à?”
Đông Hoang.
Bàn Đĩnh Hoàng triều.
Bàn U thành, Tô gia.
Lão giả ngồi ở vị trí thủ toạ của đại sảnh, khuôn mặt dầm sương dãi nắng vô cùng u ám, hai con ngươi đen láy giống như hai vực sâu vô tận, khiến người ta không rét mà run.
“Phụ thân, Tô Hạo đã hứa, chỉ cần gia tộc trục xuất Tô Minh, hắn sẽ để Tô Dương tiến vào Tô tộc để tu luyện. Tô Dương đã thức tỉnh huyết luân, thuận lợi lên Trúc Cơ.”
“Im miệng.”
Nhìn thấy phụ thân thật sự tức giận, Tô Huyền không dám nói chuyện nữa.
Ánh mắt Tô Uyên càng thêm lạnh lùng, ông ta nắm chặt hai nắm đấm. Sao ông ta có thể không hiểu rõ ý của Tô Hạo chứ, nhưng ông ta không có cách nào khác.
Tô gia của thành Bàn U chỉ là một nhánh nhỏ của Tô tộc, nếu như Tô tộc muốn, bọn họ động ngón tay sẽ có thể tiêu diệt Tô gia một cách nhẹ nhàng.
Năm đó, Tô Hạo tróc đế cốt vừa mới thức tỉnh của Tô Minh trước mặt mọi người, khắp trên dưới Tô gia, không một ai dám ra tay ngăn cản. Cũng bởi vì chuyện này, ông ta đã hổ thẹn tròn mười năm.
Đại lục Thiên Hoang, võ giả vi tôn.
Các cảnh giới của võ giả được chia thành: cảnh giới Hậu Thiên, cảnh giới Tiên Thiên, cảnh giới Trúc Cơ, cảnh giới Kim Đan, cảnh giới Nguyên Anh, cảnh giới Hồn Cung, cảnh giới Ngưng Thần…
Năm sáu tuổi, bên trong cơ thể mỗi người đều sẽ thức tỉnh huyết mạch, chỉ có như vậy mới đủ để dẫn linh khí trong trời đất nhập thể, đột phá cảnh giới Tiên Thiên.
Nếu võ giả muốn đạt Trúc Cơ, cần có huyết mạch sinh ra huyết luân, dẫn linh khí vào huyết luân để lên Trúc Cơ. Có thể nói rằng, người không thể sinh ra huyết luân, cả đời này cũng không có hy vọng lên Trúc Cơ thành công.
Lúc sáu tuổi, Tô Minh đã thuận lợi thức tỉnh huyết mạch, cũng đã thức tỉnh Đế cốt đi kèm, khơi dậy dị tượng trong trời đất, kéo dài vạn dặm, kinh động bốn phương.
Đế cốt trời sinh, ắt thành Đế cảnh.
Nhưng không ai nghĩ tới.
Tô Hạo của Tô tộc đúng lúc đi ngang qua, nhìn thấy dị tượng trong trời đất, hắn ta lập tức ra tay tróc Đế cốt của Tô Minh, chỉ cần Đế cốt vẫn chưa dung hoà với cơ thể có thể cưỡng chế tách ra.
Tô Minh bị mất đi Đế cốt vẫn không lựa chọn bỏ cuộc hay sa sút, mà càng thêm khắc khổ hơn người khác, cuối cùng đã mượn sự trợ giúp của huyết mạch để sinh ra huyết luân, cũng đã lên Trúc Cơ thành công, trở thành người đầu tiên lên Trúc Cơ thành công trong lớp trẻ của Tô gia.
Ba ngày trước, để cứu chữa cho phụ thân mình là Tô Chiến, Tô Minh đã tới rừng Thiên Phạt để tìm cỏ Thiên Hồn, nhưng lại gặp phải Tô Hạo.
Tô Hạo cố ý phế bỏ huyết luân của Tô Minh, nhưng lại không giết hắn. Mục đích của Tô Hạo là để Tô Minh tiếp tục sống, sau đó cao cao tại thượng nhìn xuống hắn.
“Khi nào Minh Nhi tỉnh lại, gọi nó tới gặp ta.”
Nghe thấy phụ thân nói thế, hai người Tô Hồng và Tô Huyền đều hiểu rõ, phụ thân đã đưa ra quyết định. Vì cả gia tộc, ông ta chỉ có thể hy sinh Tô Minh, trục xuất hắn khỏi gia tộc.
Góc Tây Bắc, một khoảng sân vắng lặng.
Hoàng hôn buông xuống.
Bên trong căn phòng tối tăm, một người thanh niên đang nằm ở trên giường, cơn đau đớn hiện lên trên gương mặt anh tuấn cương trực của hắn. Hắn có một đôi mắt sáng, mày kiếm, môi đỏ răng trắng, đôi mắt sâu thẳm nhắm chặt.
Tô Minh bỗng nhiên mở hai mắt ra, hắn cảm nhận được cơn đau xé ruột xé gan truyền đến từ bên trong cơ thể, cả gương mặt hắn trắng bệch như tờ giấy.
“Tô Hạo!”
Trận chiến ở rừng Thiên Phạt, hắn không đỡ nổi một chiêu của Tô Hạo, bị hắn ta phế mất huyết luân.
Tô Hạo không giết hắn, chẳng qua cũng chỉ muốn xem hắn trở thành phế nhân, cao cao tại thượng nhìn xuống hắn. Nếu không dung hợp Đế cốt của hắn, sao Tô Hạo có được thành tựu như ngày hôm nay chứ?
Hắn không cách nào chấp nhận sự thật như vậy.
Huyết luân là căn cơ của võ giả tu luyện võ đạo.
Đế cốt bị tróc mất vẫn có thể tiếp tục tu luyện, chỉ cần có thiên phú không tệ cộng với sự nỗ lực của bản thân, vẫn có thể đi lên từng bước.
Huyết luân lại hoàn toàn khác, võ giả không có huyết luân, cả đời này cũng không có hy vọng lên Trúc Cơ.
Cảm nhận được tu vi bên trong cơ thể mình đã rơi từ cảnh giới Trúc Cơ xuống thành cảnh giới Tiên Thiên, Tô Minh không thể kìm nén được sự không cam lòng phát ra từ nội tâm, phun ra một ngụm máu tươi.
Ong!
Tô Minh bỗng nhiên cảm nhận được một tiếng chuông xa xăm, mênh mông vang lên trong đầu mình, một tòa tháp nhỏ màu đen dần dần hiện ra trên ấn đường của hắn, trôi nổi trước mặt hắn.
“Tháp nhỏ màu đen?”
Tô Minh đương nhiên không hề cảm thấy xa lạ với tòa tháp nhỏ màu đen trôi lơ lửng ở trước mặt mình.
Khi tìm cỏ Thiên Hồn ở rừng Thiên Phạt, trong lúc vô tình đi vào một sơn động, hắn nhìn thấy hình vẽ một tòa tháp màu đen trên vách đá bên trên sơn động.
Hắn thậm chí còn không chạm vào, hình vẽ tòa tháp màu đen đang trôi nổi trên vách đá bỗng nhiên biến mất, không ngờ tòa tháp đó lại trốn trong cơ thể hắn.
Lúc này.
Một lực hút cực mạnh đột nhiên phát ra từ tòa tháp nhỏ màu đen, trong nháy mắt, hắn biến mất ngay tại chỗ.
Không gian trong tháp.
Không gian hoang vu vô tận không có điểm dừng, không khí chuyển động, giống như có một chất kết dính bao trùm xung quanh. Tô Minh bị cưỡng chế hút vào trong đang ngạc nhiên quan sát bốn phía.
“Hoan nghênh chủ nhân tới tháp Hỗn Độn Thôn Phệ.”
Một cái bóng hư ảo dần dần ngưng tụ trước mặt Tô Minh, không nhìn rõ gương mặt cái bóng, giọng nói của nó rất máy móc.
“Ngươi là ai?”
“Chủ nhân, ta là tháp linh của tháp Hỗn Độn Thôn Phệ.”
Tháp linh?
“Ngươi có thể nói cho ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
Cái bóng mờ ảo gật đầu, chậm rãi nói: “Tòa tháp Hỗn Độn Thôn Phệ này là vật chí bảo của Hỗn Độn, sinh ra trong Hỗn Độn, chỉ người có Hỗn Độn thể mới có tư cách trở thành chủ nhân của tháp Hỗn Độn Thôn Phệ.”
“Hỗn Độn thể của chủ nhân bị Đế cốt che mất, sau khi Đế cốt bị tróc ra, tháp Thôn Phệ Hỗn Độn đã cảm ứng được, từ đó chủ nhân đã thu hoạch được tháp Hỗn Độn Thôn Phệ.”
Nghe thấy tháp linh nói vậy, Tô Minh cảm thấy việc đế cốt của hắn bị tách ra cũng không phải chuyện xấu, trái lại còn là một chuyện tốt.
Hắn bất đắc dĩ bật cười.
Bây giờ, hắn đã chắc chắn một chuyện, đó chính là Hỗn Độn thể chắc chắn vượt trội hơn Đế cốt, hơn nữa nó là vật chí bảo nghịch thiên.
Tô Minh thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Huyết luân của ta đã vỡ vụn, cho dù có Hỗn Độn thể , cũng không thể tiếp tục tu luyện Trúc Cơ.”
“Xin chủ nhân yên tâm, ta có thể giúp chủ nhân ngưng tụ huyết luân lần nữa , hơn nữa còn có thể giúp chủ nhân sử dụng lực Thôn Phệ Hỗn Độn, sinh ra huyết luân Thôn Phệ.”
“Huyết luân song sinh?”
Ở đại lục Thiên Hoang, những người có thể lên Trúc Cơ thành công chắc chắn đều có thể thức tỉnh huyết luân, hầu như đều là huyết luân đơn độc, chỉ có võ giả đặc biệt mới có được huyết luân song sinh.
Không hề có ngoại lệ, người có huyết luân song sinh sau này chắc chắn sẽ trở thành cường giả tuyệt thế. Tô Minh hoàn toàn không ngờ tới, Đế cốt của hắn bị tróc mất, huyết luân vỡ nát, vậy mà có thể biến chuyện xấu thành chuyện tốt, giúp hắn có được huyết luân song sinh.
“Mời chủ nhân ngồi xuống, ta thay mặt tháp Hỗn Độn THôn Phệ truyền thụ Hỗn Độn Thôn Phệ quyết cho chủ nhân.”
Tô Minh không hề chậm trễ, lập tức khoanh chân ngồi xuống, từ từ nhắm hai mắt lại. Trong chớp mắt, hắn cảm nhận được một luồng tin tức điên cuồng tràn vào đầu mình như thủy triều, đó chính là Hỗn Độn Thôn Phệ quyết mà tháp linh nhắc đến ban nãy.
Chương 2: Mối hận đoạt cốt, mối thù phế luân
Chỉ có ai có Hỗn Độn thể mới có thể tu luyện Hỗn Độn Thôn Phệ quyết.
Trong đầu hắn vang vọng thanh âm mơ hồ xa xăm.
“Đại đạo của Hỗn Độn là cướp đoạt tạo hóa của trời đất, cai quản luân hồi thời gian, chỉ những ai xem trộm được đại đạo của Hỗn Độn mới có thể bất tử bất diệt. Hỗn Độn Thôn Phệ quyết cắn nuốt vạn vật trong Hỗn Độn, nuốt chửng từng chút một, từng bước nghịch thiên, lên tới đỉnh của đại đạo Hỗn Độn.”
Ong!
Tiếng chuông vang vọng khắp trong đầu.
Tô Minh run rẩy dữ dội, nét mặt lộ rõ cảm giác đau đớn, nhưng hắn vẫn cắn răng kiên trì.
Huyết luân vốn đã vỡ vụn lại bắt đầu từ từ ngưng tụ trở lại trên đỉnh đầu hắn, tạo thành một hình tròn đỏ tươi như máu.
Cả Tô tộc, hễ là người có huyết mạch của Tô tộc thì huyết luân luôn luôn là kiếm.
Tô Minh cũng không phải ngoại lệ.
Trong huyết luân xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn lơ lửng những mảnh kiếm vỡ đang được gắn liền lại. Sát ý mà Tô Minh không dằn nổi trong lòng cùng với ham muốn giết chết Tô Hạo tới tột cùng đều được ngưng tụ vào trong huyết luân, dùng giết chóc làm vật dẫn, tiến hành ghép lại kiếm huyết luân một lần nữa.
Hắn mãi mãi không bao giờ quên “Tô Hạo”, mười năm trước hắn bị tróc mất Đế cốt, mười năm sau lại bị phế huyết luân, tất cả đều là do người này.
Kiếm được ngưng tụ nên nhờ giết chóc làm vật dẫn tỏa ra sát ý cực kỳ đáng sợ bên trong huyết luân, tựa như vô số oan hồn đến từ địa ngục, oan hồn ra sức thôn phệ vạn dặm tầng mây.
Huyết luân được tái tạo lại, Tô Minh quay trở lại Trúc Cơ, Hỗn Độn thể nổi lên trong cơ thể.
Khí tức Hỗn Độn lồng lộng bao phủ khắp cơ thể Tô Minh trong nháy mắt. Sau lưng hắn ngưng tụ ra một cái bóng của cơ thể cao tới vạn trượng, tỏa ra quầng sáng màu xám đen rộng vạn trượng, lan ra khắp không gian bên trong tháp.
“Huyết luân tụ, Trúc Cơ ngưng.”
Ầm ầm!
Khí tức Hỗn Độn lồng lộng mênh mang được Hỗn Độn thể cao vạn trượng bao trùm, huyết luân thôn phệ linh lực, tu vi đã mất trở lại Trúc Cơ trong nháy mắt, không hề gặp phải bất kỳ khó khăn nào.
Trong đầu Tô Minh đã dung nhập Hỗn Độn Thôn Phệ quyết nên đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này, lập tức vận chuyển dựa theo Hỗn Độn Thôn Phệ quyết, cả người giống như một vòng xoáy, bắt đầu điên cuồng cắn nuốt.
Khí tức Thôn Phệ khắp bốn phương tám hướng bị vòng xoáy này của Tô Minh hút vào trong, từng cổ khí tức Thôn Phệ liên tục tràn vào cơ thể, hình thành một vòng xoáy tròn liên tục tuần hoàn bên trong đan điền.
Cùng với tốc độ thôn phệ mỗi lúc một nhanh, trên đỉnh đầu Tô Minh, bên trên huyết luân Sát Lục kiếm lại một lần nữa ngưng tụ ra một huyết luân hình tròn khác, bên trong huyết luân này là một vòng xoáy sương đen, chính là huyết luân Thôn Phệ vừa rồi Tháp Linh đã nói tới.
Huyết luân Thôn Phệ trong vòng xoáy sương đen dần dần hình thành nên một hố đen tỏa ra khí tức Thôn Phệ khiến người ta sợ hãi. Đẳng cấp của nó rõ ràng áp đảo huyết luân Sát Lục kiếm.
Huyết luân song sinh, một là huyết luân Sát Lục kiếm, một là huyết luân Thôn Phệ.
Tô Minh chưa từng ngờ tới sẽ có một ngày mình có được hai huyết luân.
Khi Tô Minh đang định dừng lại thì đột nhiên phát hiện ra huyết mạch trong cơ thể mình hình như xuất hiện vết rách.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ huyết mạch của hắn bị một sức mạnh thần bí nào đó phong ấn sao?
Sao lại như vậy được, ai lại vô duyên vô cớ phong ấn huyết mạch của hắn chứ? Có điều, hắn cảm nhận huyết mạch trong cơ thể thì đúng thật là có một sức mạnh nào đó đang phong ấn nó nhưng do vận chuyển Hỗn Độn Thôn Phệ quyết nên phong ấn bắt đầu nứt vỡ.
Sau khi vết nứt đầu tiên xuất hiện, lớp phong ấn xuất hiện vết nứt thứ hai, thứ ba. Vô số vết nứt lan rộng khắp mọi nơi, tựa như một chiếc mạng nhện khổng lồ.
Hỗn Độn Thôn Phệ quyết cực kỳ bá đạo, điên cuồng vận chuyển khắp toàn thân, rốt cuộc phong ấn không thể giam giữ nổi nữa, vỡ vụn toàn bộ. Huyết mạch bị phong ấn thoát ra ngoài như một chú ngựa hoang mặc sức rong ruổi trên vạn dặm chiến trường.
Một tiếng rồng gầm.
Một tiếng voi rống.
Chúng đồng thời gào thét xông ra khỏi huyết mạch.
Rồng gầm voi rống.
Huyết mạch như nồi nước bị đun sôi, điên cuồng sôi trào.
Hắn chợt mở bừng hai mắt, chứng kiến huyết mạch mà hắn cũng không áp chế nổi tuôn ra ảo ảnh chín con rồng thần và chín con voi lớn trong tư thế ngửa mặt lên trời gầm rống trên đỉnh đầu mình.
“Chúc mừng chủ nhân có được huyết mạch Long Tượng, có thể ngưng tụ huyết luân thứ ba.”
Dù Tô Minh đã đoán ra được một chút manh mối nhưng nghe tháp linh nói vậy, hắn vẫn không khỏi kinh ngạc ra mặt.
Huyết luân tam sinh?
Đây là chuyện xưa nay chưa từng có, tin rằng sau này cũng không có ai như vậy.
Tìm khắp đại lục Thiên Hoang cũng không có ai có thể có ba huyết luân cùng một lúc.
Ngay cả Tô Minh cũng sững sờ, đến tận lúc này hắn vẫn không nghĩ ra, rốt cuộc là ai đã phong ấn huyết mạch của hắn, khiến hắn không thể ngưng tụ được huyết luân Long Tượng.
Huyết mạch không bị áp chế nữa.
Từng tiếng rồng gầm, voi rống kéo theo huyết mạch điên cuồng cuộn trào. Trên đỉnh đầu của Tô Minh lại một lần nữa ngưng tụ nên huyết luân thứ ba.
Trong huyết luân này xuất hiện ảo ảnh rồng và voi. Ba huyết luân này xếp chồng lên nhau một cách chỉnh tề, khí tức huyết luân bao trùm khắp toàn thân.
Trước đây, Tô Minh đã đột phá lên tới cảnh giới Trúc Cơ cấp ba nhưng vì huyết luân vỡ vụn nên tu vi lại hạ xuống cảnh giới Tiên Thiên.
Bây giờ, nhờ tái tạo lại được huyết luân, hắn lại quay trở về Trúc Cơ. Hơn nữa, nhờ có ba huyết luân chồng lên nhau nên tu vi vốn đã đột phá lên cảnh giới Trúc Cơ bắt đầu tăng lên nhanh chóng.
Cảnh giới Trúc Cơ cấp một!
Cảnh giới Trúc Cơ cấp hai!
Cảnh giới Trúc Cơ cấp ba!
Cảnh giới Trúc Cơ cấp bốn!
Cảnh giới Trúc Cơ cấp năm!
Cảnh giới Trúc Cơ cấp sáu!
Cảnh giới Trúc Cơ cấp bảy!
So với tu vi trước đây thì còn cao hơn ba cấp, đúng là nhờ họa mà được phúc. Tô Minh không khỏi lấy làm vui mừng.
“Chúc mừng chủ nhân có được ba huyết luân.”
Tô Minh đứng dậy, nhận ra thương thế trong người đã hoàn toàn bình phục, cảm giác có được ba huyết luân thật sung sướng. Với lợi thế áp đảo về huyết luân, hắn cực kỳ tự tin mình là người mạnh nhất ở cảnh giới Trúc Cơ, cho dù có phải đối mặt với cảnh giới Hư Đan cấp thấp, hắn cũng vẫn có thể đánh một trận.
Cảnh giới Kim Đan được chia làm ba cảnh giới nhỏ hơn, lần lượt là cảnh giới Hư Đan, cảnh giới Thực Đan và cảnh giới Kim Đan.
Tô Hạo chính là cảnh giới Thực Đan đỉnh phong.
“Chủ nhân, ta tặng cho ngài một món quà gặp mặt.”
Trong tay tháp linh xuất hiện một chiếc bút lông, nó đưa cây bút này cho hắn.
Hắn nhận lấy, thấy trên cán bút có khắc hai chữ “Táng Kiếp”. Không đợi Tô Minh mở miệng, Tháp Linh đã nói luôn: “Chủ nhân, cây bút này tên là bút Táng Kiếp, một khi thi triển nó, có thể hình thành nên lực Kiếp Cấm trong một phạm vi không gian đặc biệt.”
“Có hạn chế gì không?”
“Cảnh giới không được chênh lệch quá lớn, hơn nữa, mỗi lần sử dụng bút Táng Kiếp, linh hồn sẽ bị tổn hại rất nhiều.”
“Ta hiểu rồi.”
Tháp Linh nói tiếp: “Chủ nhân, trong tháp Hỗn Độn Thôn Phệ có rất nhiều võ học và bảo vật, nếu như chủ nhân muốn có được chúng thì phải không ngừng lớn mạnh, ta sẽ căn cứ vào tình hình để thưởng cho chủ nhân.”
“Được.”
Hắn xoay người đi, hai nắm đấm siết chặt lại, đôi mắt sâu thẳm chứa đầy thù hận, khí tức giết chóc phóng ra từ người Tô Minh như vô vàn hung thú Hoang Cổ ngửa mặt lên trời gào thét, đòi cắn nuốt cả bầu trời xanh.
“Tô Hạo, ta sẽ tới Tô tộc của ngươi, mối hận đoạt cốt, mối thù phế luân, ta sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi.”
Tô tộc là một trong những thế lực hàng đầu của Đông Hoang, ngay cả Bàn Đỉnh hoàng triều cũng chỉ là con sâu cái kiến đối với Tô tộc thôi.
Hiện tại, điều hắn cần nhất là thời gian. Với trạng thái của hắn bây giờ, tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn trước hàng mấy chục lần, tin rằng ngày báo thù sẽ không còn xa nữa.
Chương 3: Chó thì vẫn là chó, mãi mãi không thể trở thành người
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, cánh cửa gỗ nặng nề bị một cú đạp mạnh làm văng ra.
Mấy chục người đi từ ngoài vào, người nào người nấy đều hung thần ác sát, rõ ràng là tới để gây chuyện.
“Thiếu gia, Tô Minh vẫn chưa tỉnh lại, chúng ta xông vào như vậy liệu có bị gia chủ trách tội không?”
Bốp!
Thanh niên tát người vừa nói một cú thật mạnh, khuôn mặt u ám ánh lên vẻ hung ác. Hắn ta lạnh lùng nói: “Đúng là đồ ăn hại, Tô Minh đã sắp sửa bị đuổi ra khỏi gia tộc rồi, ta còn cần phải để ý chuyện này nữa sao? Rõ ràng là Tô Minh không muốn chấp nhận sự thực nên mới cố ý giả vờ hôn mê, chút trò vặt này đừng mơ lừa được ta.”
Tô Dương là con trai của Tô Huyền, Đại gia của Tô gia. Hắn ta mới vừa có được huyết luân cách đây ba hôm, hơn nữa còn thuận lợi thăng lên Trúc Cơ, trở thành người thứ hai lên Trúc Cơ thành công trong số những người thuộc thế hệ trẻ tuổi của Tô gia.
Người đầu tiên thăng lên Trúc Cơ thành công là Tô Minh.
Cho dù năm ấy Tô Minh đã bị lột mất Đế cốt nhưng thiên phú và thực lực của hắn vẫn áp đảo toàn bộ Tô gia.
Tô Dương giống như một con chó vâng lời, ngày ngày đi theo sau lưng Tô Minh, gọi ca ơi, ca à, cực kỳ hèn mọn.
Chính vì vậy nên sau khi thấy Tô Minh bị phế huyết luân, tu vi rơi xuống cảnh giới Tiên Thiên, trong lòng Tô Dương mới sung sướng tới tận trời. Thực lực đảo chiều dẫn tới thân phận của bọn họ cũng thay đổi.
Hắn ta không còn là con chó vâng lời chỉ biết cúi đầu, khom lưng nữa. Hôm nay, hắn ta đã hoàn toàn có thể đứng trên cao nhìn xuống Tô Minh, đòi lại toàn bộ tôn nghiêm đã mất.
Tô Dương nghĩ, bất kể Tô Minh hôn mê thật hay giả, hắn ta cũng sẽ làm nhục Tô Minh một phen trước khi hắn bị trục xuất khỏi gia tộc.
“Đi lôi Tô Minh ra đây cho ta, ta muốn xem xem hắn có thể giả bộ tới khi nào.”
“Vâng.”
Không ai dám làm trái lời Tô Dương.
Hiện tại, tình hình ở Tô gia đã hoàn toàn khác xưa.
Tô Minh đã từng hăng hái là thế, sau khi huyết luân vỡ vụn, lại bị Tô tộc uy hiếp, địa vị của hắn không chỉ rớt xuống ngàn trượng mà còn sắp sửa bị gia chủ trục xuất khỏi gia tộc.
Lúc Tô Minh nở mày nở mặt, Tô Dương là kẻ a dua nịnh hót hắn nhất, nhưng hiện giờ, sự đớn hèn lại biến thành tàn độc. Chỉ có như vậy, Tô Dương mới có thể xoa dịu được sự phẫn nộ trong lòng và lấy lại tôn nghiêm của mình.
Tô Dương đã thuận lợi thăng lên Trúc Cơ, sau này hắn ta sẽ tới Tô tộc, đến lúc đó, không chỉ bọn họ mà ngay cả gia chủ gặp hắn ta cũng phải cung kính vâng lời.
Không đợi bọn họ xông vào phòng.
Kẽo kẹt.
Cửa phòng được mở ra, Tô Minh bước ra từ bên trong.
Nhìn mười mấy người trước mặt, sắc mặt hắn hết sức lạnh giá, giọng nói tỏa ra hơi lạnh, hắn lạnh lùng nói: “Tất cả các ngươi cút hết ra ngoài.”
Huyết luân bị phế, tu vi rơi xuống cảnh giới Tiên Thiên mà vẫn còn dám ra vẻ ta đây à?
Tô Dương hừ lạnh một tiếng, mặt mũi tràn đầy giễu cợt, hắn ta nói: “Tô Minh, ngươi đừng ngang ngược, gia gia đã quyết định trục xuất ngươi ra khỏi gia tộc rồi. Hiện giờ, ngươi chỉ là một con chó không có nhà để về mà thôi. Nếu như ngươi chịu quỳ xuống van xin ta thì có lẽ ta sẽ đối xử tử tế với ngươi, nếu không, hậu quả thế nào, ngươi cứ thử đi rồi biết.”
Tô Dương tỏ thái độ tiểu nhân đắc chí ra mặt.
Càng làm như vậy, trong lòng hắn ta càng thấy sảng khoái, hắn ta muốn giẫm Tô Minh dưới chân, làm nhục hắn.
Làm nhục kẻ từng là thiên tài của Tô gia.
Chỉ cần nghĩ đến bản thân trước kia đi theo sau mông, làm con chó cho người này là Tô Dương lại không nén nổi lửa giận trong lòng, chỉ có làm nhục đối phương mới có thể vớt vát lại được tôn nghiêm của mình, mới khiến hắn ta thấy dễ chịu.
Mấy chục người đứng sau lưng Tô Dương đều xoa nắm đấm, nhìn Tô Minh bằng ánh mắt tàn độc.
Đối với bọn họ, việc bản thân có thể làm nhục người từng là thiên tài của gia tộc quả là một chuyện cực kỳ sung sướng.
Hiện tại, chuyện bọn họ cần làm chính là lấy lòng Tô Dương để thu được lợi ích tối đa.
Phải giẫm đạp Tô Minh thì mới có thể giành được sự ưu ái của Tô Dương.
“Tô Dương, trước đây ngươi là chó, hiện giờ vẫn là chó, nếu ngươi muốn sủa mấy tiếng thì cũng phải xem răng nanh của ngươi có đủ sắc không đã.”
Bị mắng chửi là chó ngay trước mặt đám đông, Tô Dương phẫn nộ, lạnh lùng nói: “Tô Minh, ngươi vẫn còn dám ngông cuồng như vậy sao? Ngươi cho rằng mình vẫn còn là thiên tài số một của gia tộc như trước đây à? Hôm nay, ta muốn ngươi làm con chó quỳ gối trước mặt ta, cầu xin ta.”
“Đánh hắn cho ta.”
“Vâng.”
Mấy chục người cùng nhau xông lên, hoàn toàn không lo lắng điều gì, dù sao, nếu có xảy ra chuyện gì thì cũng đã có Tô Dương hứng. Hiện tại, ở Tô gia, Tô Dương là người được nể trọng nhiều nhất.
Ai dám chọc tới Tô Dương?
Ngay cả gia chủ cũng còn phải lấy lòng Tô Dương.
Một khi Tô Dương được tới Tô tộc tu luyện, sau này chắc chắn có thể trở thành cường giả oai phong ở Bàn U thành, đến lúc đó, gia tộc còn phải nhờ cậy Tô Dương.
Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
Ánh mắt Tô Minh rất lạnh, cho dù là đường huynh đường đệ thì khi đứng trước hiện thực tàn khốc cũng trở nên ghê tởm như vậy.
Trước đây, làm gì có ai dám khiêu khích hắn như vậy?
Thấy hắn sa sút là lập tức lộ ra răng nanh, muốn làm nhục hắn, giậu đổ bìm leo.
Tô Minh sải một bước dài, nháy mắt, cơ thể biến mất tại chỗ.
Hắn dùng ngón tay thay cho kiếm, kiếm khí ngang ngược sắc bén dưới ánh hoàng hôn trở nên cực kỳ lạnh lùng.
Mấy chục người kia còn chưa kịp tới gần hắn đã hét lên thảm thiết, kiếm khí ngang dọc bao quanh từng người một, chân cụt tay đứt văng tứ tung, máu tươi nháy mắt nhuộm đỏ mặt đất.
Tàn ảnh thấp thoáng, bóng dáng Tô Minh dần dần ngưng tụ thành hình, nhưng mấy chục người vừa rồi còn mạnh như hổ, hiện tại đều đã biến thành thi thể. Mùi máu tươi tanh tưởi bốc lên làm Tô Dương sợ hãi, liên tục bước lùi về phía sau.
Tô Minh vẫn mạnh như xưa.
Tô Dương cố dằn cảm giác kinh ngạc và hoảng sợ trong lòng lại, không ngừng tự nhủ với bản thân: bây giờ huyết luân của Tô Minh đã vỡ vụn, tu vi rơi xuống cảnh giới Tiên Thiên.
Còn hắn ta thì đã thăng lên Trúc Cơ thành công, có muốn trấn áp Tô Minh cũng không thành vấn đề.
Hắn ta không làm một con chó nữa.
Hắn ta muốn đứng trên cao nhìn xuống Tô Minh.
“Tô Minh, giờ ta sẽ cho ngươi biết rốt cuộc chênh lệch giữa ngươi và ta lớn chừng nào.”
Ầm!
Mạch máu trong người cuồn cuộn, trên đỉnh đầu ngưng tụ ra huyết luân, bóng một thanh kiếm màu vàng nhạt hiện ra trong huyết luân tỏa ra kiếm ý sắc bén.
“Kể từ khi ta thức tỉnh huyết luân tới giờ, ngươi là người đầu tiên nếm thử nó.”
Huyết luân?
Tô Minh cười khẩy một tiếng, trên đỉnh đầu tỏa ra khí tức huyết mạch, kiếm huyết luân cũng được ngưng tụ ra, uy năng mà nó ẩn chứa áp đảo hoàn toàn cái của Tô Dương.
Cấp bậc huyết luân bị áp chế khiến sắc mặt Tô Dương thay đổi.
Nét mặt lộ rõ vẻ khó tin, hắn ta khiếp sợ quát ầm lên: “Không thể nào, chẳng phải huyết luân của ngươi đã bị Tô Hạo phế bỏ rồi sao? Tại sao ngươi lại tái tạo lại được huyết luân?”
Trong giọng nói sợ hãi chất chứa vô vàn khó tin. Mọi người ở đại lục đều biết, đối với bất kỳ võ giả nào, hễ huyết luân vỡ vụn thì không thể nào tái tạo lại được nữa.
Tô Minh tái tạo lại huyết luân bằng cách nào?
Gia tộc không thể nào lại lan truyền tin tức giả. Hôm qua, hắn ta cũng đã thấy tận mắt Tô Minh bị trọng thương, huyết luân quả thực đã vỡ vụn.
“Chó thì vẫn là chó, mãi mãi không thể trở thành người.”
Khuôn mặt kinh ngạc ngập tràn sợ hãi, lúc này, Tô Dương đã sợ thật rồi, hắn ta vội vàng nói: “Tô Minh, ta đã nhận được lời mời của Tô tộc rồi, sau này ta sẽ tới Tô tộc tu luyện. Nếu ngươi dám đụng tới ta, chưa kể gia tộc, chỉ riêng lửa giận của Tô tộc thôi cũng đã vượt ngoài sức chịu đựng của ngươi rồi.”
Dám dùng Tô tộc để uy hiếp hắn à?
Tô Minh sải bước, bóng dáng nhanh như ma quỷ, nháy mắt đã ngưng tụ lại trước mặt Tô Dương, trong đôi mắt lạnh lùng không hề có chút gợn sóng tình cảm nào. Chuyện lần này đã giúp hắn nhìn rõ bộ mặt thật của rất nhiều người.
Chương 4: Ăn miếng trả miếng
Hiện thực tàn khốc nói cho hắn biết, muốn sống sót ở thế giới lấy võ làm đầu này thì không được phép mềm lòng, ngay cả với đường huynh, đường đệ cũng vậy.
Nếu như hắn không có được tháp Hỗn Độn Thôn Phệ, tái tạo lại huyết luân, thì hiện tại, chắc chắn hắn đã bị Tô Dương làm nhục trắng trợn.
Thử hỏi, liệu Tô Dương có thương hại hắn không?
Ai sẽ đến giúp hắn? Không ai cả. Đây chính là hiện thực tàn khốc.
“Tô Minh, ngươi đã bị trục xuất khỏi gia tộc, nếu ngươi dám ra tay với ta, gia gia nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, Tô tộc cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Ầm!
Tô Dương còn chưa kịp nói nhảm tiếp thì đã bị đạp mạnh vào bụng, cơn đau nháy mắt lan khắp toàn thân. Do huyết luân bị áp chế, cộng thêm Tô Dương đang cực kỳ sợ hãi, nên hắn ta không có gan đánh trả.
Đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tô Dương, giọng của Tô Minh như thể tới từ địa ngục lạnh giá:
“Giờ ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị huyết luân vỡ vụn là như thế nào, để xem ngươi không còn huyết luân nữa thì Tô tộc có còn cần ngươi nữa hay không.”
Nghe vậy, Tô Dương không nhịn được run lẩy bẩy, sợ đến nỗi sắc mặt tái mét trong nháy mắt. Hắn ta điên cuồng giận dữ hét lên: “Tô Minh, ngươi dám!”
“Ta có dám hay không, không phải do ngươi quyết định.”
Huyết luân tràn vào tay phải, ngón tay làm kiếm đâm mạnh về phía Tô Dương. Ánh mắt hắn không hề dao động hay thương hại, như thể chỉ đang nhìn một con lợn rừng giãy chết.
Hắn chưa từng nghĩ tới Tô Dương vẫn luôn đi sau mông hắn vẫy đuôi nịnh nọt, a dua nịnh hót lại là kẻ đầu tiên đến trước mặt hắn, không phải để an ủi hay quan tâm mà là để làm nhục hắn, muốn giẫm vào hắn để trèo lên trên, lấy lòng Tô tộc.
Ngươi đối xử với ta ra sao thì ta sẽ đối xử với ngươi như vậy.
Ngay lập tức!
Tiếng kêu thê thảm vang vọng tầng không, huyết luân ngưng tụ trên đỉnh đầu Tô Dương bị kiếm khí ngang ngược đâm xuyên qua.
Rắc một tiếng, toàn bộ huyết luân vỡ nát, bắn ra máu tươi, Tô Dương lập tức ngất xỉu.
Ngay sau đó.
Tô Minh nhìn về phía đại đường.
Qua miệng Tô Dương, hắn đã biết tin mình sắp bị trục xuất khỏi gia tộc, xem ra gia gia đã chọn từ bỏ hắn vì gia tộc rồi.
Hắn có hận không? Trừ phi hắn là thánh nhân, nếu không sao có thể không hận, gia tộc nuôi nấng mình giờ lại chọn từ bỏ mình.
Tô Minh không ngó ngàng tới Tô Dương đã ngất xỉu, cứ thế rời khỏi sân, đi thẳng tới đại đường.
Trên đường tới đại đường, Tô Minh đã sai người đi báo cho gia gia biết, hắn sẽ lập tức giải quyết việc này.
Trong hành lang.
Tô Uyên được người ta báo cho biết tin đang hết sức kinh ngạc, ông ta không ngờ rằng Tô Minh lại sai người báo cho ông ta biết trước, xem ra Minh Nhi đã biết tin mình sắp bị trục xuất rồi.
Ông ta rất áy náy nhưng không còn cách nào khác. Ông ta là gia chủ của Tô gia, không thể vì một người mà đẩy toàn gia tộc tới chỗ diệt vong được.
Từ bỏ Tô Minh mới có thể bảo vệ gia tộc.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tô Uyên ngẩng đầu lên nhìn thanh niên đang chậm rãi đi về phía mình, khuôn mặt anh tuấn không hề có chút cảm xúc nào, lạnh nhạt tới mức làm người ta thấy đau lòng.
Tô Uyên thở dài một tiếng, hai tay để lên ghế nắm chặt lại.
Nếu như có cơ hội dù chỉ là một chút thôi, ông ta cũng sẽ không trục xuất cháu ruột của mình ra khỏi gia tộc. Ông ta đã mất đứa con ưu tú nhất, giờ lại phải mất đi đứa cháu ưu tú nhất.
Ông ta có thể đoán được Minh Nhi rời khỏi gia tộc thì kết cục sẽ thế nào.
Tô Minh không hành lễ với ông ta.
Hắn cứ thế đứng đó, lạnh nhạt nhìn gia gia ngồi ở ghế thủ vị.
Tô Uyên chủ động phá tan sự im lặng.
“Minh Nhi, thương thế của cháu sao rồi?”
“Gia gia vẫn còn quan tâm thương thế của cháu sao?”
Nhận ra sự oán hận trong giọng nói của cháu trai, Tô Uyên thầm thở dài, trong lòng cảm thấy hổ thẹn.
“Gia gia là chủ của Tô gia nên phải suy nghĩ cho cả gia tộc.”
Không cần giải thích gì nhiều, ý tứ đã rất rõ ràng rồi, gia tộc là trên hết, không thể vì một người mà chọn từ bỏ cả gia tộc.
Lúc này.
Tiếng quát giận dữ vang lên bên ngoài đại điện.
“Tên súc sinh Tô Minh kia ở đâu rồi? Hôm nay ta nhất định phải chém nó ra thành ngàn mảnh.”
Tô Huyền phẫn nộ dẫn theo bọn Tô Hồng tới, trông thấy thanh niên đang đứng ở chính giữa đại đường, ông ta giận dữ quát: “Đồ súc sinh, ngươi giỏi lắm.”
“Làm càn!”
“Phụ thân, Tô Minh đã phế bỏ huyết luân của Tô Dương rồi.”
Hả?
Nhìn cháu ruột trước mặt mình, có vẻ như Tô Uyên không tin lắm, dù sao hiện tại huyết luân của Tô Minh cũng đã vỡ vụn, tu vi rơi xuống cảnh giới Tiên Thiên, sao hắn có thể phế bỏ huyết luân của Tô Dương được. Phải biết rằng, Tô Dương đã thức tỉnh huyết luân, hơn nữa còn thăng lên Trúc Cơ thành công.
“Đã làm rõ chưa?”
“Phụ thân, huyết luân của Tô Dương đã vỡ vụn, hiện tại đang hôn mê bất tỉnh.”
Càng nói, ông ta càng phẫn nộ.
Tô Dương đã thuận lợi thăng lên Trúc Cơ, sắp tới còn sẽ tới Tô tộc tu luyện.
Cha quý nhờ con, ông ta cũng được thơm lây nhờ con trai mình, trở thành người đứng trên người khác.
Giờ thì sao?
Huyết luân của Tô Dương vỡ vụn đã dẫn tới tất cả đều tan biến, Tô tộc sẽ không cần một kẻ rác rưởi huyết luân vỡ nát.
“Ông vừa mới mắng ai là súc sinh?”
“Ta mắng ngươi là súc sinh, ngươi là ung nhọt của gia tộc, muốn gia tộc cũng xui xẻo giống ngươi, gia tộc có hạng rác rưởi như ngươi đúng là một chuyện đáng buồn.”
Nếu không phải e ngại phụ thân của mình, Tô Huyền chỉ hận không thể chém Tô Minh thành muôn mảnh, nghiền xương của hắn thành tro.
Ánh mắt Tô Minh lập tức lạnh đi, bóng dáng hắn nháy mắt biến mất, chỉ để lại tàn ảnh thấp thoáng.
Ngay sau đó!
Tiếng kiếm rít vang khắp đại đường, kiếm khí vô cùng bá đạo xông tới, sát ý lạnh lẽo nháy mắt bao phủ Tô Huyền khiến ông ta rùng mình.
Khuôn mặt hoảng sợ lộ rõ sự khó tin, Tô Huyền thậm chí chưa kịp phản ứng gì đã bị kiếm khí đánh trúng, sau đó hét lên thê thảm, trên người lập tức xuất hiện mấy chục lỗ máu.
Cảm giác đau đớn trên cơ thể làm mặt Tô Huyền co rúm lại, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất dưới chân ông ta, mùi máu tươi tanh tưởi chậm rãi loang ra.
Lặng ngắt như tờ.
Đại đường tĩnh lặng, mọi người, trong đó có cả Tô Uyên, trợn tròn mắt chứng kiến toàn bộ sự việc diễn ra trước mắt. Người nào người nấy thi nhau hít vào một hơi khí lạnh, không ai tin nổi một người bị vỡ huyết luân lại có thể đánh bại Tô Huyền đã tới cảnh giới Trúc Cơ cấp tám chỉ bằng một chiêu.
Liệu có phải là do bọn họ bị hoa mắt hay không?
Tô Minh nhìn Tô Huyền, lạnh lùng cười nói: “Phụ tử các người vẫn chưa đủ tư cách giẫm đạp ta để trèo cao đâu, lập tức nói xin lỗi ta, nếu không, kiếm khí sẽ đâm xuyên qua khắp toàn thân ông đấy.”
Tô Huyền cố nén cơn đau trong người, nét mặt ngập tràn hoảng sợ và phẫn nộ. Có đánh chết ông ta cũng không ngờ rằng, tên rác rưởi bị vỡ huyết luân lại có thể đánh bại mình chỉ bằng một đòn duy nhất.
“Tô Minh, dù sao đây cũng là đại bá của ngươi.”
Không đợi Tô Hồng nói xong, Tô Minh đã ngăn lại.
“Nhị bá, đứng trước hiện thực, liệu có còn tình thân nữa không?”
Tô Hồng vẫn còn muốn nói thêm gì đó nữa nhưng nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của cháu trai, ông ấy thầm thở dài một tiếng, nuốt những lời đã ra tới khóe môi vào bụng.
Tô Huyền nhìn về phía phụ thân, yếu ớt nói: “Phụ thân, lẽ nào người trơ mắt nhìn Tô Minh làm nhục con sao?”
“Con hãy xin lỗi Minh Nhi đi.”
Trong lòng Tô Uyên rất áy náy, ông ta biết mình không còn có thể làm được gì nhiều cho cháu trai.
Hả?
Tô Huyền lùi lại mấy bước, nét mặt lộ rõ sự phẫn nộ và không cam lòng. Ngay cả phụ thân cũng không giúp ông ta, chẳng lẽ ông ta thực sự phải xin lỗi Tô Minh hay sao?
Xin lỗi ư? Không đời nào.
Tô Huyền cười, nói với vẻ khá hả hê: “Tô Minh, đừng tưởng rằng ngươi thắng là hay, ngươi chọc phải Tô Hạo thì chẳng thể sống yên ở đâu được hết, ngươi cũng sắp bị trục xuất khỏi gia tộc rồi, ha ha ha, ha ha ha ha.”
“Hạ thủ lưu tình.”
Không nhìn gia gia.
Tô Minh thi triển kiếm quyết, dung nhập huyết luân vào trong kiếm quyết, kiếm khí sắc bén ngang ngược đâm xuyên qua đầu Tô Huyền và huyết luân của ông ta.
Chương 5: Ta thỏa mãn yêu cầu của ngươi
Một tiếng hét thảm, thân thể Tô Huyền giống như con diều đứt dây đập mạnh xuống đất.
Kết cục của Tô Huyền cũng giống Tô Dương, huyết luân bị kiếm khí đâm xuyên.
Lặng ngắt như tờ, không ai dám phát ra chút âm thanh nào, tất cả đều ngẩn người nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt.
Không ai ngờ Tô Minh lại dám ra tay phá hủy huyết luân của đại gia. Phải biết rằng, huyết luân quan trọng với võ giả chẳng khác gì sinh mệnh, một khi mất đi huyết luân thì cả đời chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới Tiên Thiên, không có hy vọng lên Trúc Cơ.
“Ông có thể chẳng ra gì nhưng Tô Minh ta vẫn có giới hạn của mình.”
Dù sao Tô Huyền cũng là đại bá của hắn, hắn không phải yêu thú vô tình, không thể giết người nhà của mình, nhưng hủy huyết luân của Tô Dương và Tô Huyền chính là cái giá đắt mà bọn họ phải trả vì động tới hắn.
Mọi người sợ điếng người. Tô Minh thật sự quá mạnh, ngay cả đại gia cảnh giới Trúc Cơ cấp tám cũng không thể ngăn được một chiêu kiếm của Tô Minh. Chuyện này đáng sợ biết bao.
Quan trọng nhất là, gia chủ không ra tay ngăn cản.
“Gia gia, ân oán giữa cháu và Tô Hạo sẽ không liên lụy đến gia tộc. Từ giờ trở đi, Tô Minh cháu tự mình rời khỏi gia tộc, không còn là con cháu của Tô gia nữa, cháu sẽ rời khỏi Tô gia. Phụ thân không liên quan gì tới chuyện này, xin hãy đối xử tử tế với phụ thân.”
Nghe vậy, mọi người đều rất xúc động, không ngờ Tô Minh lại chọn tự rời khỏi gia tộc.
Ai nấy thở dài.
Muốn bảo vệ gia tộc chẳng thể làm được gì khi đứng trước Tô tộc lớn mạnh.
Nhìn bóng người quay lưng bước đi, Tô Uyên đau khổ nhắm mắt lại.
Tô Hạo không chỉ cướp mất Đế cốt vốn thuộc về Tô Minh mà còn dùng Tô tộc ép ông ta phải trơ mắt nhìn cháu trai rời khỏi gia tộc. Ông ta là gia gia nhưng chỉ có thể chấp nhận.
“Đưa Tô Huyền đi chăm sóc cẩn thận.”
“Phụ thân, chẳng lẽ thực sự để Tô Minh tự rời khỏi gia tộc sao?”
“Việc này dừng lại ở đây, dặn dò mọi người, không ai được tự ý bàn tán chuyện này, kẻ nào trái lệnh, giết!”
“Vâng.”
Trong băng thất.
Bốn bề đều là những khối băng lớn đã đóng băng được một thời gian dài, trên khối băng lớn nằm ở giữa có một quan tài bằng băng màu xanh lam.
Trong quan tài băng có một nam tử trung niên đang nằm, nét mặt giống Tô Minh tới bảy phần, người này chỉ lẳng lặng nằm đó như đã chết.
Bóng dáng Tô Minh xuất hiện trong băng thất.
Nhìn quan tài băng trước mặt, nhất là nam tử trong quan tài băng, hắn từ từ quỳ hai đầu gối xuống.
“Phụ thân, con trai bất hiếu, vì lý do đặc biệt nên đã tự rời khỏi gia tộc, sắp đi khỏi đây.”
“Một ngày nào đó, nhất định con sẽ giúp phụ thân tỉnh lại.”
Tô Chiến từng là cường giả số một Đông Hoang, uy hiếp các tộc và tông môn, vậy mà bây giờ lại chỉ có thể nằm trong quan tài băng, trở thành hoạt tử nhân.
Tô gia đã thử vô số cách nhưng không có cách nào có thể làm Tô Chiến tỉnh lại.
Đột nhiên!
Huyết mạch Long Tượng trong cơ thể Tô Minh sôi trào, một giọt tinh huyết Long Tượng bị ép ra ngoài cơ thể, nhanh chóng dung nhập vào trong quan tài băng.
Một giây sau.
Trong quan tài băng truyền ra chấn động Long Tượng dữ dội tựa như thủy triều điên cuồng tràn vào trong đầu Tô Minh.
Quá trình dung hợp kéo dài tròn nửa canh giờ, Tô Minh mới chậm rãi mở hai mắt ra.
“Cửu Long Cửu Tượng thuật!”
Tô Minh có thể đoán ra, chuyện bản thân bị phong ấn huyết mạch Long Tượng và Cửu Long Cửu Tượng thuật vừa lấy được từ trong quan tài băng nhất định là có bí mật nào đó không ai biết, nhưng phụ thân đã là hoạt tử nhân nên không thể nói cho hắn biết.
Tiếng bước chân vang lên.
Tô Uyên đi đến, nhìn cháu trai quỳ gối trước quan tài băng, thầm thở dài một tiếng.
“Minh Nhi, ta đã liên lạc với viện trưởng học viện Đông Hoang rồi, năm xưa phụ thân cháu có ơn với học viện nên cháu có thể tới học viện Đông Hoang để tu luyện. Tô tộc không dám đắc tội với học viện Đông Hoang đâu.”
Tô Minh nhìn tấm ngọc bài gia gia đưa cho mình, thấy trên đó viết bốn chữ “Học viện Đông Hoang”, hắn cũng không từ chối.
Hắn hiểu ý của gia gia, chỉ khi tìm được một chỗ che chở đủ mạnh thì hắn mới có thời gian để tu luyện, mới có thực lực để tới Tô tộc báo thù.
“Đây là hôn ước, chuyện của cháu đã truyền tới tai hoàng thất, hoàng thất Kỷ gia muốn giải trừ hôn ước.”
Tô Minh nhận lấy ngọc bài và hôn thư, ánh mắt nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
Năm xưa, Bàn Đỉnh hoàng thất Kỷ gia thấy phụ thân hùng bá Đông Hoang nên phái người hết lần này tới lần khác tới xin kết thông gia.
Giờ thấy hắn bị cướp mất Đế cốt, còn bị Tô tộc uy hiếp, cuối cùng họ không ngồi yên nổi nữa, chọn giải trừ hôn ước.
Muốn từ hôn à?
Tô Minh đứng dậy, bỏ ngọc bài và hôn thư vào trong nhẫn không gian.
Cho dù có hủy hôn thì cũng là hắn hủy chứ không phải là Kỷ gia.
Thấy cháu trai quay người chuẩn bị rời đi, mặt Tô Uyên tái nhợt, ông ta muốn nói gì đó nhưng lời ra tới khóe môi lại nuốt trở về. Ông ta không biết mình nên nói gì, dù sao cũng là ông ta có lỗi với Minh Nhi.
Tô Minh rời khỏi gia tộc, không ở lại đây nữa.
Hắn định tới thẳng học viện Đông Hoang, nhất định phải tranh thủ thời gian tu luyện.
Học viện Đông Hoang là học viện số một ở Đông Hoang.
Ngay cả Tô tộc cũng không dám dùng biện pháp cứng rắn với học viện, chắc hẳn Tô tộc cũng sẽ không vì Tô Hạo mà đối đầu với học viện Đông Hoang tới mức không đội trời chung.
Trên phố xá ồn ào, đâu đâu cũng có tiếng rao to.
Thế nhưng, Tô Minh hoàn toàn không có tâm trạng ngắm nhìn cảnh tượng phồn vinh này.
“Ồ, chẳng phải đây là đại thiên tài tiếng tăm lừng lẫy của Bàn U thành của chúng ta sao?”
Giọng nói mỉa mai vang lên, mấy chục thanh niên nở nụ cười đầy xảo trá bước tới, đứa nào đứa nấy đều nhìn Tô Minh bằng ánh mắt không có ý tốt.
“Cút đi!”
Sao Tô Minh lại không nhận ra những người này chứ, bọn chúng đều là con cháu của các đại gia tộc của Bàn U thành, từng là những con chó đi theo sau lưng hắn, giờ nghe tin hắn bị phế huyết luân nên nhảy ra sủa bậy.
“Ồ? Tô đại thiên tài đến cả huyết luân cũng bị người ta phế mất rồi, vậy mà vẫn còn dám ngông cuồng như thế, ngươi có tin là dù ta giẫm chết ngươi thì Tô gia cũng không dám ra mặt không?”
“Quỳ xuống sủa hai tiếng đi, chỉ cần ngươi làm bọn ta vui thì ngươi sẽ không sao, nếu không, lát nữa ngươi sẽ phải vác cái đầu sưng như đầu lợn về nhà đấy.”
Thấy ánh mắt lạnh lùng của Tô Minh, mười mấy người này hoàn toàn không sợ, huyết luân bị phế rồi thì còn thực lực gì nữa? Cảm giác làm nhục được kẻ từng là thiên tài thật là sung sướng.
“Tô đại thiên tài, lẽ nào ngươi không phục? Được thôi, lão tử sẽ đứng yên đây, có giỏi thì ngươi đánh ta đi.”
Một người trong bọn chúng đi thẳng tới trước mặt Tô Minh, kéo nắm đấm của Tô Minh dí sát vào mặt mình, luôn miệng kêu gào, đoán chừng là biết đối phương không dám đánh thật nên mới không kiêng nể gì như thế.
Những người đứng xem xung quanh đều thổn thức không thôi.
Ai có thể ngờ được người từng là thiên tài số một của Bàn U thành, Tô Minh của Tô gia, lại rơi vào cảnh bị người làm nhục cũng không dám lên tiếng như thế này.
Đây chính là hiện thực tàn khốc.
“Ta thỏa mãn yêu cầu của ngươi.”
Keng!
Tiếng kiếm ngân vang lên từ trong người Tô Minh, trên đỉnh đầu hắn đột nhiên ngưng tụ ra huyết luân kiếm, làm mọi người xung quanh giật nảy mình.
Không đợi đám đông kịp hoàn hồn, Tô Minh đã thi triển kiếm quyết, dung nhập huyết luân kiếm vào trong.
Kiếm khí ngang ngược chằng chịt phóng ra, đâm xuyên qua cơ thể của mười mấy người, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất. Mùi máu tươi khó ngửi nói cho tất cả mọi người biết, chuyện vừa xảy ra trước mặt là sự thật.
Một chiêu kiếm giết sạch mười mấy người đang làm ầm ĩ, quả là ghê gớm!
“Phụ thân, Tô Hạo đã phái người truyền tin tới, phải trục xuất Tô Minh ra khỏi gia tộc, nếu không, Tô tộc sẽ thực thi gia pháp, thanh lý môn hộ.”
“Haiz! Hắn đã phế huyết luân của Tô Minh, không lẽ còn muốn đuổi cùng giết tận sao? Nếu như năm đó tam đệ không xảy ra chuyện, hắn cũng không dám làm như vậy. Đáng thương cho Tô Minh vừa mới thức tỉnh đế cốt đã bị Tô Hạo cưỡng chế cướp mất.”
“Ngô Hạo là thiên tài số một của cả Tô tộc, bây giờ đã đạt tới cảnh giới Thực Đan đỉnh phong, lẽ nào còn muốn tiêu diệt cả một gia tộc chỉ vì một tên phế nhân à?”
Đông Hoang.
Bàn Đĩnh Hoàng triều.
Bàn U thành, Tô gia.
Lão giả ngồi ở vị trí thủ toạ của đại sảnh, khuôn mặt dầm sương dãi nắng vô cùng u ám, hai con ngươi đen láy giống như hai vực sâu vô tận, khiến người ta không rét mà run.
“Phụ thân, Tô Hạo đã hứa, chỉ cần gia tộc trục xuất Tô Minh, hắn sẽ để Tô Dương tiến vào Tô tộc để tu luyện. Tô Dương đã thức tỉnh huyết luân, thuận lợi lên Trúc Cơ.”
“Im miệng.”
Nhìn thấy phụ thân thật sự tức giận, Tô Huyền không dám nói chuyện nữa.
Ánh mắt Tô Uyên càng thêm lạnh lùng, ông ta nắm chặt hai nắm đấm. Sao ông ta có thể không hiểu rõ ý của Tô Hạo chứ, nhưng ông ta không có cách nào khác.
Tô gia của thành Bàn U chỉ là một nhánh nhỏ của Tô tộc, nếu như Tô tộc muốn, bọn họ động ngón tay sẽ có thể tiêu diệt Tô gia một cách nhẹ nhàng.
Năm đó, Tô Hạo tróc đế cốt vừa mới thức tỉnh của Tô Minh trước mặt mọi người, khắp trên dưới Tô gia, không một ai dám ra tay ngăn cản. Cũng bởi vì chuyện này, ông ta đã hổ thẹn tròn mười năm.
Đại lục Thiên Hoang, võ giả vi tôn.
Các cảnh giới của võ giả được chia thành: cảnh giới Hậu Thiên, cảnh giới Tiên Thiên, cảnh giới Trúc Cơ, cảnh giới Kim Đan, cảnh giới Nguyên Anh, cảnh giới Hồn Cung, cảnh giới Ngưng Thần…
Năm sáu tuổi, bên trong cơ thể mỗi người đều sẽ thức tỉnh huyết mạch, chỉ có như vậy mới đủ để dẫn linh khí trong trời đất nhập thể, đột phá cảnh giới Tiên Thiên.
Nếu võ giả muốn đạt Trúc Cơ, cần có huyết mạch sinh ra huyết luân, dẫn linh khí vào huyết luân để lên Trúc Cơ. Có thể nói rằng, người không thể sinh ra huyết luân, cả đời này cũng không có hy vọng lên Trúc Cơ thành công.
Lúc sáu tuổi, Tô Minh đã thuận lợi thức tỉnh huyết mạch, cũng đã thức tỉnh Đế cốt đi kèm, khơi dậy dị tượng trong trời đất, kéo dài vạn dặm, kinh động bốn phương.
Đế cốt trời sinh, ắt thành Đế cảnh.
Nhưng không ai nghĩ tới.
Tô Hạo của Tô tộc đúng lúc đi ngang qua, nhìn thấy dị tượng trong trời đất, hắn ta lập tức ra tay tróc Đế cốt của Tô Minh, chỉ cần Đế cốt vẫn chưa dung hoà với cơ thể có thể cưỡng chế tách ra.
Tô Minh bị mất đi Đế cốt vẫn không lựa chọn bỏ cuộc hay sa sút, mà càng thêm khắc khổ hơn người khác, cuối cùng đã mượn sự trợ giúp của huyết mạch để sinh ra huyết luân, cũng đã lên Trúc Cơ thành công, trở thành người đầu tiên lên Trúc Cơ thành công trong lớp trẻ của Tô gia.
Ba ngày trước, để cứu chữa cho phụ thân mình là Tô Chiến, Tô Minh đã tới rừng Thiên Phạt để tìm cỏ Thiên Hồn, nhưng lại gặp phải Tô Hạo.
Tô Hạo cố ý phế bỏ huyết luân của Tô Minh, nhưng lại không giết hắn. Mục đích của Tô Hạo là để Tô Minh tiếp tục sống, sau đó cao cao tại thượng nhìn xuống hắn.
“Khi nào Minh Nhi tỉnh lại, gọi nó tới gặp ta.”
Nghe thấy phụ thân nói thế, hai người Tô Hồng và Tô Huyền đều hiểu rõ, phụ thân đã đưa ra quyết định. Vì cả gia tộc, ông ta chỉ có thể hy sinh Tô Minh, trục xuất hắn khỏi gia tộc.
Góc Tây Bắc, một khoảng sân vắng lặng.
Hoàng hôn buông xuống.
Bên trong căn phòng tối tăm, một người thanh niên đang nằm ở trên giường, cơn đau đớn hiện lên trên gương mặt anh tuấn cương trực của hắn. Hắn có một đôi mắt sáng, mày kiếm, môi đỏ răng trắng, đôi mắt sâu thẳm nhắm chặt.
Tô Minh bỗng nhiên mở hai mắt ra, hắn cảm nhận được cơn đau xé ruột xé gan truyền đến từ bên trong cơ thể, cả gương mặt hắn trắng bệch như tờ giấy.
“Tô Hạo!”
Trận chiến ở rừng Thiên Phạt, hắn không đỡ nổi một chiêu của Tô Hạo, bị hắn ta phế mất huyết luân.
Tô Hạo không giết hắn, chẳng qua cũng chỉ muốn xem hắn trở thành phế nhân, cao cao tại thượng nhìn xuống hắn. Nếu không dung hợp Đế cốt của hắn, sao Tô Hạo có được thành tựu như ngày hôm nay chứ?
Hắn không cách nào chấp nhận sự thật như vậy.
Huyết luân là căn cơ của võ giả tu luyện võ đạo.
Đế cốt bị tróc mất vẫn có thể tiếp tục tu luyện, chỉ cần có thiên phú không tệ cộng với sự nỗ lực của bản thân, vẫn có thể đi lên từng bước.
Huyết luân lại hoàn toàn khác, võ giả không có huyết luân, cả đời này cũng không có hy vọng lên Trúc Cơ.
Cảm nhận được tu vi bên trong cơ thể mình đã rơi từ cảnh giới Trúc Cơ xuống thành cảnh giới Tiên Thiên, Tô Minh không thể kìm nén được sự không cam lòng phát ra từ nội tâm, phun ra một ngụm máu tươi.
Ong!
Tô Minh bỗng nhiên cảm nhận được một tiếng chuông xa xăm, mênh mông vang lên trong đầu mình, một tòa tháp nhỏ màu đen dần dần hiện ra trên ấn đường của hắn, trôi nổi trước mặt hắn.
“Tháp nhỏ màu đen?”
Tô Minh đương nhiên không hề cảm thấy xa lạ với tòa tháp nhỏ màu đen trôi lơ lửng ở trước mặt mình.
Khi tìm cỏ Thiên Hồn ở rừng Thiên Phạt, trong lúc vô tình đi vào một sơn động, hắn nhìn thấy hình vẽ một tòa tháp màu đen trên vách đá bên trên sơn động.
Hắn thậm chí còn không chạm vào, hình vẽ tòa tháp màu đen đang trôi nổi trên vách đá bỗng nhiên biến mất, không ngờ tòa tháp đó lại trốn trong cơ thể hắn.
Lúc này.
Một lực hút cực mạnh đột nhiên phát ra từ tòa tháp nhỏ màu đen, trong nháy mắt, hắn biến mất ngay tại chỗ.
Không gian trong tháp.
Không gian hoang vu vô tận không có điểm dừng, không khí chuyển động, giống như có một chất kết dính bao trùm xung quanh. Tô Minh bị cưỡng chế hút vào trong đang ngạc nhiên quan sát bốn phía.
“Hoan nghênh chủ nhân tới tháp Hỗn Độn Thôn Phệ.”
Một cái bóng hư ảo dần dần ngưng tụ trước mặt Tô Minh, không nhìn rõ gương mặt cái bóng, giọng nói của nó rất máy móc.
“Ngươi là ai?”
“Chủ nhân, ta là tháp linh của tháp Hỗn Độn Thôn Phệ.”
Tháp linh?
“Ngươi có thể nói cho ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
Cái bóng mờ ảo gật đầu, chậm rãi nói: “Tòa tháp Hỗn Độn Thôn Phệ này là vật chí bảo của Hỗn Độn, sinh ra trong Hỗn Độn, chỉ người có Hỗn Độn thể mới có tư cách trở thành chủ nhân của tháp Hỗn Độn Thôn Phệ.”
“Hỗn Độn thể của chủ nhân bị Đế cốt che mất, sau khi Đế cốt bị tróc ra, tháp Thôn Phệ Hỗn Độn đã cảm ứng được, từ đó chủ nhân đã thu hoạch được tháp Hỗn Độn Thôn Phệ.”
Nghe thấy tháp linh nói vậy, Tô Minh cảm thấy việc đế cốt của hắn bị tách ra cũng không phải chuyện xấu, trái lại còn là một chuyện tốt.
Hắn bất đắc dĩ bật cười.
Bây giờ, hắn đã chắc chắn một chuyện, đó chính là Hỗn Độn thể chắc chắn vượt trội hơn Đế cốt, hơn nữa nó là vật chí bảo nghịch thiên.
Tô Minh thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Huyết luân của ta đã vỡ vụn, cho dù có Hỗn Độn thể , cũng không thể tiếp tục tu luyện Trúc Cơ.”
“Xin chủ nhân yên tâm, ta có thể giúp chủ nhân ngưng tụ huyết luân lần nữa , hơn nữa còn có thể giúp chủ nhân sử dụng lực Thôn Phệ Hỗn Độn, sinh ra huyết luân Thôn Phệ.”
“Huyết luân song sinh?”
Ở đại lục Thiên Hoang, những người có thể lên Trúc Cơ thành công chắc chắn đều có thể thức tỉnh huyết luân, hầu như đều là huyết luân đơn độc, chỉ có võ giả đặc biệt mới có được huyết luân song sinh.
Không hề có ngoại lệ, người có huyết luân song sinh sau này chắc chắn sẽ trở thành cường giả tuyệt thế. Tô Minh hoàn toàn không ngờ tới, Đế cốt của hắn bị tróc mất, huyết luân vỡ nát, vậy mà có thể biến chuyện xấu thành chuyện tốt, giúp hắn có được huyết luân song sinh.
“Mời chủ nhân ngồi xuống, ta thay mặt tháp Hỗn Độn THôn Phệ truyền thụ Hỗn Độn Thôn Phệ quyết cho chủ nhân.”
Tô Minh không hề chậm trễ, lập tức khoanh chân ngồi xuống, từ từ nhắm hai mắt lại. Trong chớp mắt, hắn cảm nhận được một luồng tin tức điên cuồng tràn vào đầu mình như thủy triều, đó chính là Hỗn Độn Thôn Phệ quyết mà tháp linh nhắc đến ban nãy.
Chương 2: Mối hận đoạt cốt, mối thù phế luân
Chỉ có ai có Hỗn Độn thể mới có thể tu luyện Hỗn Độn Thôn Phệ quyết.
Trong đầu hắn vang vọng thanh âm mơ hồ xa xăm.
“Đại đạo của Hỗn Độn là cướp đoạt tạo hóa của trời đất, cai quản luân hồi thời gian, chỉ những ai xem trộm được đại đạo của Hỗn Độn mới có thể bất tử bất diệt. Hỗn Độn Thôn Phệ quyết cắn nuốt vạn vật trong Hỗn Độn, nuốt chửng từng chút một, từng bước nghịch thiên, lên tới đỉnh của đại đạo Hỗn Độn.”
Ong!
Tiếng chuông vang vọng khắp trong đầu.
Tô Minh run rẩy dữ dội, nét mặt lộ rõ cảm giác đau đớn, nhưng hắn vẫn cắn răng kiên trì.
Huyết luân vốn đã vỡ vụn lại bắt đầu từ từ ngưng tụ trở lại trên đỉnh đầu hắn, tạo thành một hình tròn đỏ tươi như máu.
Cả Tô tộc, hễ là người có huyết mạch của Tô tộc thì huyết luân luôn luôn là kiếm.
Tô Minh cũng không phải ngoại lệ.
Trong huyết luân xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn lơ lửng những mảnh kiếm vỡ đang được gắn liền lại. Sát ý mà Tô Minh không dằn nổi trong lòng cùng với ham muốn giết chết Tô Hạo tới tột cùng đều được ngưng tụ vào trong huyết luân, dùng giết chóc làm vật dẫn, tiến hành ghép lại kiếm huyết luân một lần nữa.
Hắn mãi mãi không bao giờ quên “Tô Hạo”, mười năm trước hắn bị tróc mất Đế cốt, mười năm sau lại bị phế huyết luân, tất cả đều là do người này.
Kiếm được ngưng tụ nên nhờ giết chóc làm vật dẫn tỏa ra sát ý cực kỳ đáng sợ bên trong huyết luân, tựa như vô số oan hồn đến từ địa ngục, oan hồn ra sức thôn phệ vạn dặm tầng mây.
Huyết luân được tái tạo lại, Tô Minh quay trở lại Trúc Cơ, Hỗn Độn thể nổi lên trong cơ thể.
Khí tức Hỗn Độn lồng lộng bao phủ khắp cơ thể Tô Minh trong nháy mắt. Sau lưng hắn ngưng tụ ra một cái bóng của cơ thể cao tới vạn trượng, tỏa ra quầng sáng màu xám đen rộng vạn trượng, lan ra khắp không gian bên trong tháp.
“Huyết luân tụ, Trúc Cơ ngưng.”
Ầm ầm!
Khí tức Hỗn Độn lồng lộng mênh mang được Hỗn Độn thể cao vạn trượng bao trùm, huyết luân thôn phệ linh lực, tu vi đã mất trở lại Trúc Cơ trong nháy mắt, không hề gặp phải bất kỳ khó khăn nào.
Trong đầu Tô Minh đã dung nhập Hỗn Độn Thôn Phệ quyết nên đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này, lập tức vận chuyển dựa theo Hỗn Độn Thôn Phệ quyết, cả người giống như một vòng xoáy, bắt đầu điên cuồng cắn nuốt.
Khí tức Thôn Phệ khắp bốn phương tám hướng bị vòng xoáy này của Tô Minh hút vào trong, từng cổ khí tức Thôn Phệ liên tục tràn vào cơ thể, hình thành một vòng xoáy tròn liên tục tuần hoàn bên trong đan điền.
Cùng với tốc độ thôn phệ mỗi lúc một nhanh, trên đỉnh đầu Tô Minh, bên trên huyết luân Sát Lục kiếm lại một lần nữa ngưng tụ ra một huyết luân hình tròn khác, bên trong huyết luân này là một vòng xoáy sương đen, chính là huyết luân Thôn Phệ vừa rồi Tháp Linh đã nói tới.
Huyết luân Thôn Phệ trong vòng xoáy sương đen dần dần hình thành nên một hố đen tỏa ra khí tức Thôn Phệ khiến người ta sợ hãi. Đẳng cấp của nó rõ ràng áp đảo huyết luân Sát Lục kiếm.
Huyết luân song sinh, một là huyết luân Sát Lục kiếm, một là huyết luân Thôn Phệ.
Tô Minh chưa từng ngờ tới sẽ có một ngày mình có được hai huyết luân.
Khi Tô Minh đang định dừng lại thì đột nhiên phát hiện ra huyết mạch trong cơ thể mình hình như xuất hiện vết rách.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ huyết mạch của hắn bị một sức mạnh thần bí nào đó phong ấn sao?
Sao lại như vậy được, ai lại vô duyên vô cớ phong ấn huyết mạch của hắn chứ? Có điều, hắn cảm nhận huyết mạch trong cơ thể thì đúng thật là có một sức mạnh nào đó đang phong ấn nó nhưng do vận chuyển Hỗn Độn Thôn Phệ quyết nên phong ấn bắt đầu nứt vỡ.
Sau khi vết nứt đầu tiên xuất hiện, lớp phong ấn xuất hiện vết nứt thứ hai, thứ ba. Vô số vết nứt lan rộng khắp mọi nơi, tựa như một chiếc mạng nhện khổng lồ.
Hỗn Độn Thôn Phệ quyết cực kỳ bá đạo, điên cuồng vận chuyển khắp toàn thân, rốt cuộc phong ấn không thể giam giữ nổi nữa, vỡ vụn toàn bộ. Huyết mạch bị phong ấn thoát ra ngoài như một chú ngựa hoang mặc sức rong ruổi trên vạn dặm chiến trường.
Một tiếng rồng gầm.
Một tiếng voi rống.
Chúng đồng thời gào thét xông ra khỏi huyết mạch.
Rồng gầm voi rống.
Huyết mạch như nồi nước bị đun sôi, điên cuồng sôi trào.
Hắn chợt mở bừng hai mắt, chứng kiến huyết mạch mà hắn cũng không áp chế nổi tuôn ra ảo ảnh chín con rồng thần và chín con voi lớn trong tư thế ngửa mặt lên trời gầm rống trên đỉnh đầu mình.
“Chúc mừng chủ nhân có được huyết mạch Long Tượng, có thể ngưng tụ huyết luân thứ ba.”
Dù Tô Minh đã đoán ra được một chút manh mối nhưng nghe tháp linh nói vậy, hắn vẫn không khỏi kinh ngạc ra mặt.
Huyết luân tam sinh?
Đây là chuyện xưa nay chưa từng có, tin rằng sau này cũng không có ai như vậy.
Tìm khắp đại lục Thiên Hoang cũng không có ai có thể có ba huyết luân cùng một lúc.
Ngay cả Tô Minh cũng sững sờ, đến tận lúc này hắn vẫn không nghĩ ra, rốt cuộc là ai đã phong ấn huyết mạch của hắn, khiến hắn không thể ngưng tụ được huyết luân Long Tượng.
Huyết mạch không bị áp chế nữa.
Từng tiếng rồng gầm, voi rống kéo theo huyết mạch điên cuồng cuộn trào. Trên đỉnh đầu của Tô Minh lại một lần nữa ngưng tụ nên huyết luân thứ ba.
Trong huyết luân này xuất hiện ảo ảnh rồng và voi. Ba huyết luân này xếp chồng lên nhau một cách chỉnh tề, khí tức huyết luân bao trùm khắp toàn thân.
Trước đây, Tô Minh đã đột phá lên tới cảnh giới Trúc Cơ cấp ba nhưng vì huyết luân vỡ vụn nên tu vi lại hạ xuống cảnh giới Tiên Thiên.
Bây giờ, nhờ tái tạo lại được huyết luân, hắn lại quay trở về Trúc Cơ. Hơn nữa, nhờ có ba huyết luân chồng lên nhau nên tu vi vốn đã đột phá lên cảnh giới Trúc Cơ bắt đầu tăng lên nhanh chóng.
Cảnh giới Trúc Cơ cấp một!
Cảnh giới Trúc Cơ cấp hai!
Cảnh giới Trúc Cơ cấp ba!
Cảnh giới Trúc Cơ cấp bốn!
Cảnh giới Trúc Cơ cấp năm!
Cảnh giới Trúc Cơ cấp sáu!
Cảnh giới Trúc Cơ cấp bảy!
So với tu vi trước đây thì còn cao hơn ba cấp, đúng là nhờ họa mà được phúc. Tô Minh không khỏi lấy làm vui mừng.
“Chúc mừng chủ nhân có được ba huyết luân.”
Tô Minh đứng dậy, nhận ra thương thế trong người đã hoàn toàn bình phục, cảm giác có được ba huyết luân thật sung sướng. Với lợi thế áp đảo về huyết luân, hắn cực kỳ tự tin mình là người mạnh nhất ở cảnh giới Trúc Cơ, cho dù có phải đối mặt với cảnh giới Hư Đan cấp thấp, hắn cũng vẫn có thể đánh một trận.
Cảnh giới Kim Đan được chia làm ba cảnh giới nhỏ hơn, lần lượt là cảnh giới Hư Đan, cảnh giới Thực Đan và cảnh giới Kim Đan.
Tô Hạo chính là cảnh giới Thực Đan đỉnh phong.
“Chủ nhân, ta tặng cho ngài một món quà gặp mặt.”
Trong tay tháp linh xuất hiện một chiếc bút lông, nó đưa cây bút này cho hắn.
Hắn nhận lấy, thấy trên cán bút có khắc hai chữ “Táng Kiếp”. Không đợi Tô Minh mở miệng, Tháp Linh đã nói luôn: “Chủ nhân, cây bút này tên là bút Táng Kiếp, một khi thi triển nó, có thể hình thành nên lực Kiếp Cấm trong một phạm vi không gian đặc biệt.”
“Có hạn chế gì không?”
“Cảnh giới không được chênh lệch quá lớn, hơn nữa, mỗi lần sử dụng bút Táng Kiếp, linh hồn sẽ bị tổn hại rất nhiều.”
“Ta hiểu rồi.”
Tháp Linh nói tiếp: “Chủ nhân, trong tháp Hỗn Độn Thôn Phệ có rất nhiều võ học và bảo vật, nếu như chủ nhân muốn có được chúng thì phải không ngừng lớn mạnh, ta sẽ căn cứ vào tình hình để thưởng cho chủ nhân.”
“Được.”
Hắn xoay người đi, hai nắm đấm siết chặt lại, đôi mắt sâu thẳm chứa đầy thù hận, khí tức giết chóc phóng ra từ người Tô Minh như vô vàn hung thú Hoang Cổ ngửa mặt lên trời gào thét, đòi cắn nuốt cả bầu trời xanh.
“Tô Hạo, ta sẽ tới Tô tộc của ngươi, mối hận đoạt cốt, mối thù phế luân, ta sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi.”
Tô tộc là một trong những thế lực hàng đầu của Đông Hoang, ngay cả Bàn Đỉnh hoàng triều cũng chỉ là con sâu cái kiến đối với Tô tộc thôi.
Hiện tại, điều hắn cần nhất là thời gian. Với trạng thái của hắn bây giờ, tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn trước hàng mấy chục lần, tin rằng ngày báo thù sẽ không còn xa nữa.
Chương 3: Chó thì vẫn là chó, mãi mãi không thể trở thành người
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, cánh cửa gỗ nặng nề bị một cú đạp mạnh làm văng ra.
Mấy chục người đi từ ngoài vào, người nào người nấy đều hung thần ác sát, rõ ràng là tới để gây chuyện.
“Thiếu gia, Tô Minh vẫn chưa tỉnh lại, chúng ta xông vào như vậy liệu có bị gia chủ trách tội không?”
Bốp!
Thanh niên tát người vừa nói một cú thật mạnh, khuôn mặt u ám ánh lên vẻ hung ác. Hắn ta lạnh lùng nói: “Đúng là đồ ăn hại, Tô Minh đã sắp sửa bị đuổi ra khỏi gia tộc rồi, ta còn cần phải để ý chuyện này nữa sao? Rõ ràng là Tô Minh không muốn chấp nhận sự thực nên mới cố ý giả vờ hôn mê, chút trò vặt này đừng mơ lừa được ta.”
Tô Dương là con trai của Tô Huyền, Đại gia của Tô gia. Hắn ta mới vừa có được huyết luân cách đây ba hôm, hơn nữa còn thuận lợi thăng lên Trúc Cơ, trở thành người thứ hai lên Trúc Cơ thành công trong số những người thuộc thế hệ trẻ tuổi của Tô gia.
Người đầu tiên thăng lên Trúc Cơ thành công là Tô Minh.
Cho dù năm ấy Tô Minh đã bị lột mất Đế cốt nhưng thiên phú và thực lực của hắn vẫn áp đảo toàn bộ Tô gia.
Tô Dương giống như một con chó vâng lời, ngày ngày đi theo sau lưng Tô Minh, gọi ca ơi, ca à, cực kỳ hèn mọn.
Chính vì vậy nên sau khi thấy Tô Minh bị phế huyết luân, tu vi rơi xuống cảnh giới Tiên Thiên, trong lòng Tô Dương mới sung sướng tới tận trời. Thực lực đảo chiều dẫn tới thân phận của bọn họ cũng thay đổi.
Hắn ta không còn là con chó vâng lời chỉ biết cúi đầu, khom lưng nữa. Hôm nay, hắn ta đã hoàn toàn có thể đứng trên cao nhìn xuống Tô Minh, đòi lại toàn bộ tôn nghiêm đã mất.
Tô Dương nghĩ, bất kể Tô Minh hôn mê thật hay giả, hắn ta cũng sẽ làm nhục Tô Minh một phen trước khi hắn bị trục xuất khỏi gia tộc.
“Đi lôi Tô Minh ra đây cho ta, ta muốn xem xem hắn có thể giả bộ tới khi nào.”
“Vâng.”
Không ai dám làm trái lời Tô Dương.
Hiện tại, tình hình ở Tô gia đã hoàn toàn khác xưa.
Tô Minh đã từng hăng hái là thế, sau khi huyết luân vỡ vụn, lại bị Tô tộc uy hiếp, địa vị của hắn không chỉ rớt xuống ngàn trượng mà còn sắp sửa bị gia chủ trục xuất khỏi gia tộc.
Lúc Tô Minh nở mày nở mặt, Tô Dương là kẻ a dua nịnh hót hắn nhất, nhưng hiện giờ, sự đớn hèn lại biến thành tàn độc. Chỉ có như vậy, Tô Dương mới có thể xoa dịu được sự phẫn nộ trong lòng và lấy lại tôn nghiêm của mình.
Tô Dương đã thuận lợi thăng lên Trúc Cơ, sau này hắn ta sẽ tới Tô tộc, đến lúc đó, không chỉ bọn họ mà ngay cả gia chủ gặp hắn ta cũng phải cung kính vâng lời.
Không đợi bọn họ xông vào phòng.
Kẽo kẹt.
Cửa phòng được mở ra, Tô Minh bước ra từ bên trong.
Nhìn mười mấy người trước mặt, sắc mặt hắn hết sức lạnh giá, giọng nói tỏa ra hơi lạnh, hắn lạnh lùng nói: “Tất cả các ngươi cút hết ra ngoài.”
Huyết luân bị phế, tu vi rơi xuống cảnh giới Tiên Thiên mà vẫn còn dám ra vẻ ta đây à?
Tô Dương hừ lạnh một tiếng, mặt mũi tràn đầy giễu cợt, hắn ta nói: “Tô Minh, ngươi đừng ngang ngược, gia gia đã quyết định trục xuất ngươi ra khỏi gia tộc rồi. Hiện giờ, ngươi chỉ là một con chó không có nhà để về mà thôi. Nếu như ngươi chịu quỳ xuống van xin ta thì có lẽ ta sẽ đối xử tử tế với ngươi, nếu không, hậu quả thế nào, ngươi cứ thử đi rồi biết.”
Tô Dương tỏ thái độ tiểu nhân đắc chí ra mặt.
Càng làm như vậy, trong lòng hắn ta càng thấy sảng khoái, hắn ta muốn giẫm Tô Minh dưới chân, làm nhục hắn.
Làm nhục kẻ từng là thiên tài của Tô gia.
Chỉ cần nghĩ đến bản thân trước kia đi theo sau mông, làm con chó cho người này là Tô Dương lại không nén nổi lửa giận trong lòng, chỉ có làm nhục đối phương mới có thể vớt vát lại được tôn nghiêm của mình, mới khiến hắn ta thấy dễ chịu.
Mấy chục người đứng sau lưng Tô Dương đều xoa nắm đấm, nhìn Tô Minh bằng ánh mắt tàn độc.
Đối với bọn họ, việc bản thân có thể làm nhục người từng là thiên tài của gia tộc quả là một chuyện cực kỳ sung sướng.
Hiện tại, chuyện bọn họ cần làm chính là lấy lòng Tô Dương để thu được lợi ích tối đa.
Phải giẫm đạp Tô Minh thì mới có thể giành được sự ưu ái của Tô Dương.
“Tô Dương, trước đây ngươi là chó, hiện giờ vẫn là chó, nếu ngươi muốn sủa mấy tiếng thì cũng phải xem răng nanh của ngươi có đủ sắc không đã.”
Bị mắng chửi là chó ngay trước mặt đám đông, Tô Dương phẫn nộ, lạnh lùng nói: “Tô Minh, ngươi vẫn còn dám ngông cuồng như vậy sao? Ngươi cho rằng mình vẫn còn là thiên tài số một của gia tộc như trước đây à? Hôm nay, ta muốn ngươi làm con chó quỳ gối trước mặt ta, cầu xin ta.”
“Đánh hắn cho ta.”
“Vâng.”
Mấy chục người cùng nhau xông lên, hoàn toàn không lo lắng điều gì, dù sao, nếu có xảy ra chuyện gì thì cũng đã có Tô Dương hứng. Hiện tại, ở Tô gia, Tô Dương là người được nể trọng nhiều nhất.
Ai dám chọc tới Tô Dương?
Ngay cả gia chủ cũng còn phải lấy lòng Tô Dương.
Một khi Tô Dương được tới Tô tộc tu luyện, sau này chắc chắn có thể trở thành cường giả oai phong ở Bàn U thành, đến lúc đó, gia tộc còn phải nhờ cậy Tô Dương.
Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
Ánh mắt Tô Minh rất lạnh, cho dù là đường huynh đường đệ thì khi đứng trước hiện thực tàn khốc cũng trở nên ghê tởm như vậy.
Trước đây, làm gì có ai dám khiêu khích hắn như vậy?
Thấy hắn sa sút là lập tức lộ ra răng nanh, muốn làm nhục hắn, giậu đổ bìm leo.
Tô Minh sải một bước dài, nháy mắt, cơ thể biến mất tại chỗ.
Hắn dùng ngón tay thay cho kiếm, kiếm khí ngang ngược sắc bén dưới ánh hoàng hôn trở nên cực kỳ lạnh lùng.
Mấy chục người kia còn chưa kịp tới gần hắn đã hét lên thảm thiết, kiếm khí ngang dọc bao quanh từng người một, chân cụt tay đứt văng tứ tung, máu tươi nháy mắt nhuộm đỏ mặt đất.
Tàn ảnh thấp thoáng, bóng dáng Tô Minh dần dần ngưng tụ thành hình, nhưng mấy chục người vừa rồi còn mạnh như hổ, hiện tại đều đã biến thành thi thể. Mùi máu tươi tanh tưởi bốc lên làm Tô Dương sợ hãi, liên tục bước lùi về phía sau.
Tô Minh vẫn mạnh như xưa.
Tô Dương cố dằn cảm giác kinh ngạc và hoảng sợ trong lòng lại, không ngừng tự nhủ với bản thân: bây giờ huyết luân của Tô Minh đã vỡ vụn, tu vi rơi xuống cảnh giới Tiên Thiên.
Còn hắn ta thì đã thăng lên Trúc Cơ thành công, có muốn trấn áp Tô Minh cũng không thành vấn đề.
Hắn ta không làm một con chó nữa.
Hắn ta muốn đứng trên cao nhìn xuống Tô Minh.
“Tô Minh, giờ ta sẽ cho ngươi biết rốt cuộc chênh lệch giữa ngươi và ta lớn chừng nào.”
Ầm!
Mạch máu trong người cuồn cuộn, trên đỉnh đầu ngưng tụ ra huyết luân, bóng một thanh kiếm màu vàng nhạt hiện ra trong huyết luân tỏa ra kiếm ý sắc bén.
“Kể từ khi ta thức tỉnh huyết luân tới giờ, ngươi là người đầu tiên nếm thử nó.”
Huyết luân?
Tô Minh cười khẩy một tiếng, trên đỉnh đầu tỏa ra khí tức huyết mạch, kiếm huyết luân cũng được ngưng tụ ra, uy năng mà nó ẩn chứa áp đảo hoàn toàn cái của Tô Dương.
Cấp bậc huyết luân bị áp chế khiến sắc mặt Tô Dương thay đổi.
Nét mặt lộ rõ vẻ khó tin, hắn ta khiếp sợ quát ầm lên: “Không thể nào, chẳng phải huyết luân của ngươi đã bị Tô Hạo phế bỏ rồi sao? Tại sao ngươi lại tái tạo lại được huyết luân?”
Trong giọng nói sợ hãi chất chứa vô vàn khó tin. Mọi người ở đại lục đều biết, đối với bất kỳ võ giả nào, hễ huyết luân vỡ vụn thì không thể nào tái tạo lại được nữa.
Tô Minh tái tạo lại huyết luân bằng cách nào?
Gia tộc không thể nào lại lan truyền tin tức giả. Hôm qua, hắn ta cũng đã thấy tận mắt Tô Minh bị trọng thương, huyết luân quả thực đã vỡ vụn.
“Chó thì vẫn là chó, mãi mãi không thể trở thành người.”
Khuôn mặt kinh ngạc ngập tràn sợ hãi, lúc này, Tô Dương đã sợ thật rồi, hắn ta vội vàng nói: “Tô Minh, ta đã nhận được lời mời của Tô tộc rồi, sau này ta sẽ tới Tô tộc tu luyện. Nếu ngươi dám đụng tới ta, chưa kể gia tộc, chỉ riêng lửa giận của Tô tộc thôi cũng đã vượt ngoài sức chịu đựng của ngươi rồi.”
Dám dùng Tô tộc để uy hiếp hắn à?
Tô Minh sải bước, bóng dáng nhanh như ma quỷ, nháy mắt đã ngưng tụ lại trước mặt Tô Dương, trong đôi mắt lạnh lùng không hề có chút gợn sóng tình cảm nào. Chuyện lần này đã giúp hắn nhìn rõ bộ mặt thật của rất nhiều người.
Chương 4: Ăn miếng trả miếng
Hiện thực tàn khốc nói cho hắn biết, muốn sống sót ở thế giới lấy võ làm đầu này thì không được phép mềm lòng, ngay cả với đường huynh, đường đệ cũng vậy.
Nếu như hắn không có được tháp Hỗn Độn Thôn Phệ, tái tạo lại huyết luân, thì hiện tại, chắc chắn hắn đã bị Tô Dương làm nhục trắng trợn.
Thử hỏi, liệu Tô Dương có thương hại hắn không?
Ai sẽ đến giúp hắn? Không ai cả. Đây chính là hiện thực tàn khốc.
“Tô Minh, ngươi đã bị trục xuất khỏi gia tộc, nếu ngươi dám ra tay với ta, gia gia nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, Tô tộc cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Ầm!
Tô Dương còn chưa kịp nói nhảm tiếp thì đã bị đạp mạnh vào bụng, cơn đau nháy mắt lan khắp toàn thân. Do huyết luân bị áp chế, cộng thêm Tô Dương đang cực kỳ sợ hãi, nên hắn ta không có gan đánh trả.
Đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tô Dương, giọng của Tô Minh như thể tới từ địa ngục lạnh giá:
“Giờ ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị huyết luân vỡ vụn là như thế nào, để xem ngươi không còn huyết luân nữa thì Tô tộc có còn cần ngươi nữa hay không.”
Nghe vậy, Tô Dương không nhịn được run lẩy bẩy, sợ đến nỗi sắc mặt tái mét trong nháy mắt. Hắn ta điên cuồng giận dữ hét lên: “Tô Minh, ngươi dám!”
“Ta có dám hay không, không phải do ngươi quyết định.”
Huyết luân tràn vào tay phải, ngón tay làm kiếm đâm mạnh về phía Tô Dương. Ánh mắt hắn không hề dao động hay thương hại, như thể chỉ đang nhìn một con lợn rừng giãy chết.
Hắn chưa từng nghĩ tới Tô Dương vẫn luôn đi sau mông hắn vẫy đuôi nịnh nọt, a dua nịnh hót lại là kẻ đầu tiên đến trước mặt hắn, không phải để an ủi hay quan tâm mà là để làm nhục hắn, muốn giẫm vào hắn để trèo lên trên, lấy lòng Tô tộc.
Ngươi đối xử với ta ra sao thì ta sẽ đối xử với ngươi như vậy.
Ngay lập tức!
Tiếng kêu thê thảm vang vọng tầng không, huyết luân ngưng tụ trên đỉnh đầu Tô Dương bị kiếm khí ngang ngược đâm xuyên qua.
Rắc một tiếng, toàn bộ huyết luân vỡ nát, bắn ra máu tươi, Tô Dương lập tức ngất xỉu.
Ngay sau đó.
Tô Minh nhìn về phía đại đường.
Qua miệng Tô Dương, hắn đã biết tin mình sắp bị trục xuất khỏi gia tộc, xem ra gia gia đã chọn từ bỏ hắn vì gia tộc rồi.
Hắn có hận không? Trừ phi hắn là thánh nhân, nếu không sao có thể không hận, gia tộc nuôi nấng mình giờ lại chọn từ bỏ mình.
Tô Minh không ngó ngàng tới Tô Dương đã ngất xỉu, cứ thế rời khỏi sân, đi thẳng tới đại đường.
Trên đường tới đại đường, Tô Minh đã sai người đi báo cho gia gia biết, hắn sẽ lập tức giải quyết việc này.
Trong hành lang.
Tô Uyên được người ta báo cho biết tin đang hết sức kinh ngạc, ông ta không ngờ rằng Tô Minh lại sai người báo cho ông ta biết trước, xem ra Minh Nhi đã biết tin mình sắp bị trục xuất rồi.
Ông ta rất áy náy nhưng không còn cách nào khác. Ông ta là gia chủ của Tô gia, không thể vì một người mà đẩy toàn gia tộc tới chỗ diệt vong được.
Từ bỏ Tô Minh mới có thể bảo vệ gia tộc.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tô Uyên ngẩng đầu lên nhìn thanh niên đang chậm rãi đi về phía mình, khuôn mặt anh tuấn không hề có chút cảm xúc nào, lạnh nhạt tới mức làm người ta thấy đau lòng.
Tô Uyên thở dài một tiếng, hai tay để lên ghế nắm chặt lại.
Nếu như có cơ hội dù chỉ là một chút thôi, ông ta cũng sẽ không trục xuất cháu ruột của mình ra khỏi gia tộc. Ông ta đã mất đứa con ưu tú nhất, giờ lại phải mất đi đứa cháu ưu tú nhất.
Ông ta có thể đoán được Minh Nhi rời khỏi gia tộc thì kết cục sẽ thế nào.
Tô Minh không hành lễ với ông ta.
Hắn cứ thế đứng đó, lạnh nhạt nhìn gia gia ngồi ở ghế thủ vị.
Tô Uyên chủ động phá tan sự im lặng.
“Minh Nhi, thương thế của cháu sao rồi?”
“Gia gia vẫn còn quan tâm thương thế của cháu sao?”
Nhận ra sự oán hận trong giọng nói của cháu trai, Tô Uyên thầm thở dài, trong lòng cảm thấy hổ thẹn.
“Gia gia là chủ của Tô gia nên phải suy nghĩ cho cả gia tộc.”
Không cần giải thích gì nhiều, ý tứ đã rất rõ ràng rồi, gia tộc là trên hết, không thể vì một người mà chọn từ bỏ cả gia tộc.
Lúc này.
Tiếng quát giận dữ vang lên bên ngoài đại điện.
“Tên súc sinh Tô Minh kia ở đâu rồi? Hôm nay ta nhất định phải chém nó ra thành ngàn mảnh.”
Tô Huyền phẫn nộ dẫn theo bọn Tô Hồng tới, trông thấy thanh niên đang đứng ở chính giữa đại đường, ông ta giận dữ quát: “Đồ súc sinh, ngươi giỏi lắm.”
“Làm càn!”
“Phụ thân, Tô Minh đã phế bỏ huyết luân của Tô Dương rồi.”
Hả?
Nhìn cháu ruột trước mặt mình, có vẻ như Tô Uyên không tin lắm, dù sao hiện tại huyết luân của Tô Minh cũng đã vỡ vụn, tu vi rơi xuống cảnh giới Tiên Thiên, sao hắn có thể phế bỏ huyết luân của Tô Dương được. Phải biết rằng, Tô Dương đã thức tỉnh huyết luân, hơn nữa còn thăng lên Trúc Cơ thành công.
“Đã làm rõ chưa?”
“Phụ thân, huyết luân của Tô Dương đã vỡ vụn, hiện tại đang hôn mê bất tỉnh.”
Càng nói, ông ta càng phẫn nộ.
Tô Dương đã thuận lợi thăng lên Trúc Cơ, sắp tới còn sẽ tới Tô tộc tu luyện.
Cha quý nhờ con, ông ta cũng được thơm lây nhờ con trai mình, trở thành người đứng trên người khác.
Giờ thì sao?
Huyết luân của Tô Dương vỡ vụn đã dẫn tới tất cả đều tan biến, Tô tộc sẽ không cần một kẻ rác rưởi huyết luân vỡ nát.
“Ông vừa mới mắng ai là súc sinh?”
“Ta mắng ngươi là súc sinh, ngươi là ung nhọt của gia tộc, muốn gia tộc cũng xui xẻo giống ngươi, gia tộc có hạng rác rưởi như ngươi đúng là một chuyện đáng buồn.”
Nếu không phải e ngại phụ thân của mình, Tô Huyền chỉ hận không thể chém Tô Minh thành muôn mảnh, nghiền xương của hắn thành tro.
Ánh mắt Tô Minh lập tức lạnh đi, bóng dáng hắn nháy mắt biến mất, chỉ để lại tàn ảnh thấp thoáng.
Ngay sau đó!
Tiếng kiếm rít vang khắp đại đường, kiếm khí vô cùng bá đạo xông tới, sát ý lạnh lẽo nháy mắt bao phủ Tô Huyền khiến ông ta rùng mình.
Khuôn mặt hoảng sợ lộ rõ sự khó tin, Tô Huyền thậm chí chưa kịp phản ứng gì đã bị kiếm khí đánh trúng, sau đó hét lên thê thảm, trên người lập tức xuất hiện mấy chục lỗ máu.
Cảm giác đau đớn trên cơ thể làm mặt Tô Huyền co rúm lại, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất dưới chân ông ta, mùi máu tươi tanh tưởi chậm rãi loang ra.
Lặng ngắt như tờ.
Đại đường tĩnh lặng, mọi người, trong đó có cả Tô Uyên, trợn tròn mắt chứng kiến toàn bộ sự việc diễn ra trước mắt. Người nào người nấy thi nhau hít vào một hơi khí lạnh, không ai tin nổi một người bị vỡ huyết luân lại có thể đánh bại Tô Huyền đã tới cảnh giới Trúc Cơ cấp tám chỉ bằng một chiêu.
Liệu có phải là do bọn họ bị hoa mắt hay không?
Tô Minh nhìn Tô Huyền, lạnh lùng cười nói: “Phụ tử các người vẫn chưa đủ tư cách giẫm đạp ta để trèo cao đâu, lập tức nói xin lỗi ta, nếu không, kiếm khí sẽ đâm xuyên qua khắp toàn thân ông đấy.”
Tô Huyền cố nén cơn đau trong người, nét mặt ngập tràn hoảng sợ và phẫn nộ. Có đánh chết ông ta cũng không ngờ rằng, tên rác rưởi bị vỡ huyết luân lại có thể đánh bại mình chỉ bằng một đòn duy nhất.
“Tô Minh, dù sao đây cũng là đại bá của ngươi.”
Không đợi Tô Hồng nói xong, Tô Minh đã ngăn lại.
“Nhị bá, đứng trước hiện thực, liệu có còn tình thân nữa không?”
Tô Hồng vẫn còn muốn nói thêm gì đó nữa nhưng nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của cháu trai, ông ấy thầm thở dài một tiếng, nuốt những lời đã ra tới khóe môi vào bụng.
Tô Huyền nhìn về phía phụ thân, yếu ớt nói: “Phụ thân, lẽ nào người trơ mắt nhìn Tô Minh làm nhục con sao?”
“Con hãy xin lỗi Minh Nhi đi.”
Trong lòng Tô Uyên rất áy náy, ông ta biết mình không còn có thể làm được gì nhiều cho cháu trai.
Hả?
Tô Huyền lùi lại mấy bước, nét mặt lộ rõ sự phẫn nộ và không cam lòng. Ngay cả phụ thân cũng không giúp ông ta, chẳng lẽ ông ta thực sự phải xin lỗi Tô Minh hay sao?
Xin lỗi ư? Không đời nào.
Tô Huyền cười, nói với vẻ khá hả hê: “Tô Minh, đừng tưởng rằng ngươi thắng là hay, ngươi chọc phải Tô Hạo thì chẳng thể sống yên ở đâu được hết, ngươi cũng sắp bị trục xuất khỏi gia tộc rồi, ha ha ha, ha ha ha ha.”
“Hạ thủ lưu tình.”
Không nhìn gia gia.
Tô Minh thi triển kiếm quyết, dung nhập huyết luân vào trong kiếm quyết, kiếm khí sắc bén ngang ngược đâm xuyên qua đầu Tô Huyền và huyết luân của ông ta.
Chương 5: Ta thỏa mãn yêu cầu của ngươi
Một tiếng hét thảm, thân thể Tô Huyền giống như con diều đứt dây đập mạnh xuống đất.
Kết cục của Tô Huyền cũng giống Tô Dương, huyết luân bị kiếm khí đâm xuyên.
Lặng ngắt như tờ, không ai dám phát ra chút âm thanh nào, tất cả đều ngẩn người nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt.
Không ai ngờ Tô Minh lại dám ra tay phá hủy huyết luân của đại gia. Phải biết rằng, huyết luân quan trọng với võ giả chẳng khác gì sinh mệnh, một khi mất đi huyết luân thì cả đời chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới Tiên Thiên, không có hy vọng lên Trúc Cơ.
“Ông có thể chẳng ra gì nhưng Tô Minh ta vẫn có giới hạn của mình.”
Dù sao Tô Huyền cũng là đại bá của hắn, hắn không phải yêu thú vô tình, không thể giết người nhà của mình, nhưng hủy huyết luân của Tô Dương và Tô Huyền chính là cái giá đắt mà bọn họ phải trả vì động tới hắn.
Mọi người sợ điếng người. Tô Minh thật sự quá mạnh, ngay cả đại gia cảnh giới Trúc Cơ cấp tám cũng không thể ngăn được một chiêu kiếm của Tô Minh. Chuyện này đáng sợ biết bao.
Quan trọng nhất là, gia chủ không ra tay ngăn cản.
“Gia gia, ân oán giữa cháu và Tô Hạo sẽ không liên lụy đến gia tộc. Từ giờ trở đi, Tô Minh cháu tự mình rời khỏi gia tộc, không còn là con cháu của Tô gia nữa, cháu sẽ rời khỏi Tô gia. Phụ thân không liên quan gì tới chuyện này, xin hãy đối xử tử tế với phụ thân.”
Nghe vậy, mọi người đều rất xúc động, không ngờ Tô Minh lại chọn tự rời khỏi gia tộc.
Ai nấy thở dài.
Muốn bảo vệ gia tộc chẳng thể làm được gì khi đứng trước Tô tộc lớn mạnh.
Nhìn bóng người quay lưng bước đi, Tô Uyên đau khổ nhắm mắt lại.
Tô Hạo không chỉ cướp mất Đế cốt vốn thuộc về Tô Minh mà còn dùng Tô tộc ép ông ta phải trơ mắt nhìn cháu trai rời khỏi gia tộc. Ông ta là gia gia nhưng chỉ có thể chấp nhận.
“Đưa Tô Huyền đi chăm sóc cẩn thận.”
“Phụ thân, chẳng lẽ thực sự để Tô Minh tự rời khỏi gia tộc sao?”
“Việc này dừng lại ở đây, dặn dò mọi người, không ai được tự ý bàn tán chuyện này, kẻ nào trái lệnh, giết!”
“Vâng.”
Trong băng thất.
Bốn bề đều là những khối băng lớn đã đóng băng được một thời gian dài, trên khối băng lớn nằm ở giữa có một quan tài bằng băng màu xanh lam.
Trong quan tài băng có một nam tử trung niên đang nằm, nét mặt giống Tô Minh tới bảy phần, người này chỉ lẳng lặng nằm đó như đã chết.
Bóng dáng Tô Minh xuất hiện trong băng thất.
Nhìn quan tài băng trước mặt, nhất là nam tử trong quan tài băng, hắn từ từ quỳ hai đầu gối xuống.
“Phụ thân, con trai bất hiếu, vì lý do đặc biệt nên đã tự rời khỏi gia tộc, sắp đi khỏi đây.”
“Một ngày nào đó, nhất định con sẽ giúp phụ thân tỉnh lại.”
Tô Chiến từng là cường giả số một Đông Hoang, uy hiếp các tộc và tông môn, vậy mà bây giờ lại chỉ có thể nằm trong quan tài băng, trở thành hoạt tử nhân.
Tô gia đã thử vô số cách nhưng không có cách nào có thể làm Tô Chiến tỉnh lại.
Đột nhiên!
Huyết mạch Long Tượng trong cơ thể Tô Minh sôi trào, một giọt tinh huyết Long Tượng bị ép ra ngoài cơ thể, nhanh chóng dung nhập vào trong quan tài băng.
Một giây sau.
Trong quan tài băng truyền ra chấn động Long Tượng dữ dội tựa như thủy triều điên cuồng tràn vào trong đầu Tô Minh.
Quá trình dung hợp kéo dài tròn nửa canh giờ, Tô Minh mới chậm rãi mở hai mắt ra.
“Cửu Long Cửu Tượng thuật!”
Tô Minh có thể đoán ra, chuyện bản thân bị phong ấn huyết mạch Long Tượng và Cửu Long Cửu Tượng thuật vừa lấy được từ trong quan tài băng nhất định là có bí mật nào đó không ai biết, nhưng phụ thân đã là hoạt tử nhân nên không thể nói cho hắn biết.
Tiếng bước chân vang lên.
Tô Uyên đi đến, nhìn cháu trai quỳ gối trước quan tài băng, thầm thở dài một tiếng.
“Minh Nhi, ta đã liên lạc với viện trưởng học viện Đông Hoang rồi, năm xưa phụ thân cháu có ơn với học viện nên cháu có thể tới học viện Đông Hoang để tu luyện. Tô tộc không dám đắc tội với học viện Đông Hoang đâu.”
Tô Minh nhìn tấm ngọc bài gia gia đưa cho mình, thấy trên đó viết bốn chữ “Học viện Đông Hoang”, hắn cũng không từ chối.
Hắn hiểu ý của gia gia, chỉ khi tìm được một chỗ che chở đủ mạnh thì hắn mới có thời gian để tu luyện, mới có thực lực để tới Tô tộc báo thù.
“Đây là hôn ước, chuyện của cháu đã truyền tới tai hoàng thất, hoàng thất Kỷ gia muốn giải trừ hôn ước.”
Tô Minh nhận lấy ngọc bài và hôn thư, ánh mắt nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
Năm xưa, Bàn Đỉnh hoàng thất Kỷ gia thấy phụ thân hùng bá Đông Hoang nên phái người hết lần này tới lần khác tới xin kết thông gia.
Giờ thấy hắn bị cướp mất Đế cốt, còn bị Tô tộc uy hiếp, cuối cùng họ không ngồi yên nổi nữa, chọn giải trừ hôn ước.
Muốn từ hôn à?
Tô Minh đứng dậy, bỏ ngọc bài và hôn thư vào trong nhẫn không gian.
Cho dù có hủy hôn thì cũng là hắn hủy chứ không phải là Kỷ gia.
Thấy cháu trai quay người chuẩn bị rời đi, mặt Tô Uyên tái nhợt, ông ta muốn nói gì đó nhưng lời ra tới khóe môi lại nuốt trở về. Ông ta không biết mình nên nói gì, dù sao cũng là ông ta có lỗi với Minh Nhi.
Tô Minh rời khỏi gia tộc, không ở lại đây nữa.
Hắn định tới thẳng học viện Đông Hoang, nhất định phải tranh thủ thời gian tu luyện.
Học viện Đông Hoang là học viện số một ở Đông Hoang.
Ngay cả Tô tộc cũng không dám dùng biện pháp cứng rắn với học viện, chắc hẳn Tô tộc cũng sẽ không vì Tô Hạo mà đối đầu với học viện Đông Hoang tới mức không đội trời chung.
Trên phố xá ồn ào, đâu đâu cũng có tiếng rao to.
Thế nhưng, Tô Minh hoàn toàn không có tâm trạng ngắm nhìn cảnh tượng phồn vinh này.
“Ồ, chẳng phải đây là đại thiên tài tiếng tăm lừng lẫy của Bàn U thành của chúng ta sao?”
Giọng nói mỉa mai vang lên, mấy chục thanh niên nở nụ cười đầy xảo trá bước tới, đứa nào đứa nấy đều nhìn Tô Minh bằng ánh mắt không có ý tốt.
“Cút đi!”
Sao Tô Minh lại không nhận ra những người này chứ, bọn chúng đều là con cháu của các đại gia tộc của Bàn U thành, từng là những con chó đi theo sau lưng hắn, giờ nghe tin hắn bị phế huyết luân nên nhảy ra sủa bậy.
“Ồ? Tô đại thiên tài đến cả huyết luân cũng bị người ta phế mất rồi, vậy mà vẫn còn dám ngông cuồng như thế, ngươi có tin là dù ta giẫm chết ngươi thì Tô gia cũng không dám ra mặt không?”
“Quỳ xuống sủa hai tiếng đi, chỉ cần ngươi làm bọn ta vui thì ngươi sẽ không sao, nếu không, lát nữa ngươi sẽ phải vác cái đầu sưng như đầu lợn về nhà đấy.”
Thấy ánh mắt lạnh lùng của Tô Minh, mười mấy người này hoàn toàn không sợ, huyết luân bị phế rồi thì còn thực lực gì nữa? Cảm giác làm nhục được kẻ từng là thiên tài thật là sung sướng.
“Tô đại thiên tài, lẽ nào ngươi không phục? Được thôi, lão tử sẽ đứng yên đây, có giỏi thì ngươi đánh ta đi.”
Một người trong bọn chúng đi thẳng tới trước mặt Tô Minh, kéo nắm đấm của Tô Minh dí sát vào mặt mình, luôn miệng kêu gào, đoán chừng là biết đối phương không dám đánh thật nên mới không kiêng nể gì như thế.
Những người đứng xem xung quanh đều thổn thức không thôi.
Ai có thể ngờ được người từng là thiên tài số một của Bàn U thành, Tô Minh của Tô gia, lại rơi vào cảnh bị người làm nhục cũng không dám lên tiếng như thế này.
Đây chính là hiện thực tàn khốc.
“Ta thỏa mãn yêu cầu của ngươi.”
Keng!
Tiếng kiếm ngân vang lên từ trong người Tô Minh, trên đỉnh đầu hắn đột nhiên ngưng tụ ra huyết luân kiếm, làm mọi người xung quanh giật nảy mình.
Không đợi đám đông kịp hoàn hồn, Tô Minh đã thi triển kiếm quyết, dung nhập huyết luân kiếm vào trong.
Kiếm khí ngang ngược chằng chịt phóng ra, đâm xuyên qua cơ thể của mười mấy người, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất. Mùi máu tươi khó ngửi nói cho tất cả mọi người biết, chuyện vừa xảy ra trước mặt là sự thật.
Một chiêu kiếm giết sạch mười mấy người đang làm ầm ĩ, quả là ghê gớm!