Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 8:
--*Sợ Lâm Thiên Dược không trả được tiền thuốc, Phó đại phu để cho hắn đi hái chút thuốc để dùng.*--
Kỷ Đào đột nhiên đưa tay ôm lấy bả vai, mới vừa rồi một mảnh rối ren, nàng không hay biết bị ong vò vẽ chích trên vai, ngay cả đau đớn cũng không rõ ràng. Lúc này thả lỏng lại, chỉ cảm thấy chỗ nào chỗ nấy đều đau.
“Muội làm sao vậy? Bị thương ư?” Lâm Thiên Dược có chút vội vàng, thấy nàng che bả vai lại, đưa tay liền mở cánh tay nàng.
Kỷ Đào có chút nhượng bộ.
Lâm Thiên Dược cứng đờ.
“Ta muốn nhìn một chút xem muội có bị thương nặng hay không?” Lâm Thiên Dược di chuyển ánh mắt.
“Lúc trước muội đã cứu ta, hiện giờ ta chỉ là muốn báo đáp lại muội mà thôi.” Hắn lại nói.
Kỷ Đào đau đến nhíu mày, nghe vậy thuận miệng nói: “Chuyện nhỏ thôi mà.”
Lâm Thiên Dược đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.
“Chờ ta quay lại.”
Kỷ Đào dựa vào cây đại thụ, trong chốc lát chung quanh chỉ nghe tiếng lá cây sàn sạt cùng tiếng côn trùng nào đó đang kêu vang, nhưng nàng lại cảm thấy thực yên tĩnh, tựa hồ trời đất chỉ còn lại mình.
Trên vai vẫn còn đau, Kỷ Đào chợt cảm thấy cửa hang có một cái bóng, vừa giương mắt lên liền thấy Lâm Thiên Dược đã trở lại, trong tay nắm lấy một đám màu xanh lá cây, Kỷ Đào vừa trông thấy, trong lòng khẽ buông lỏng, hạ tay xuống , nhìn về phía Lâm Thiên Dược, chỉ thấy hắn sớm đã xoay người sang chỗ khác.
Kỷ Đào đem thảo dược đắp lên bả vai, che lại mảng sưng đỏ kia, một lúc lâu sau một luồng mát lạnh ập đến, mới cảm thấy hô hấp nhẹ nhàng rất nhiều.
“Cảm ơn huynh.” Kỷ Đào ngữ khí chân thành.
Lâm Thiên Dược cầm lấy tay nải, đứng lên nói: “Đi thôi, đã được nửa ngày bây giờ hẳn là sẽ không có chuyện gì nữa rồi.”
Nói xong nâng Kỷ Đào lên không để nàng cự tuyệt, hai người chậm chạp hướng vào rừng mà đi.
Kỷ Đào được hắn đỡ, so với nàng Lâm Thiên Dược cao hơn tới một cái đầu, tuy cảm thấy bả vai hắn gầy yếu, nhưng lại đặc biệt chững chạc làm người khác an tâm.
Thấy hắn mang tay nải ở trên lưng, lại nghĩ tới hắn mới vừa rồi đi ra ngoài hái dược liệu, liền hỏi: “Ngươi nhận biết được dược liệu?”
“Nhận biết một ít, ta nhiều năm sinh bệnh, lại không mua nổi dược liệu, Phó đại phu để cho ta hái thuốc cho ông ấy để trừ tiền thuốc, lâu dần liền quen.”
Giọng nói của Lâm Thiên Dược từ cánh rừng gian thấp vang lên.
“Muội cũng biết, nhà ta rất nghèo.” Hắn tựa hồ cười một chút.
“Cha chết sớm, ta lại sinh bệnh nhiều năm, trong nhà có nhiều tiền cũng không đủ dùng. Năm đó cha ta bị bệnh hồi lâu mới đi, đã đào đi không ít của cải…… Tuy rằng cũng chẳng có của cải gì.”
Kỷ Đào lẳng lặng nghe, nàng đầu có chút choáng váng, đã thấy không rõ đường dưới chân, một chân thấp một chân cao theo Lâm Thiên Dược đi, sau một lúc lâu mới nói: “Thời gian sẽ khiến mọi thứ tốt lên.”
“Ta rất muốn đi học.” Lâm Thiên Dược lại nói. Tay lại giữ chặt chút, nhìn nhìn sắc trời, khẽ nhíu mày.
“Có phải thực buồn cười phải không? Nghèo đến không có gì ăn, còn đọc sách cái gì? Giấy và bút mực đều mua không nổi.” Giọng Lâm Thiên Dược dần dần nhỏ lại.
Kỷ Đào có chút hoảng hốt, bỏ ngoài tai giọng nói khàn khàn của Lâm Thiên Dược, liền cảm giác trên vai một mảnh đau đớn, đầu óc bắt đầu hỗn loạn.
“Không, mọi việc chỉ cần có quyết tâm, chắc chắn thành công.” Kỷ Đào vội trả lời.
“Phải không?”
“Đúng vậy, có quyết tâm chính là chuyện tốt, còn hơn vô tri vô giác cả đời.” Kỷ Đào nghe được chính mình nói như vậy, không biết là nói cho Lâm Thiên Dược nghe, hay là nói cho chính mình nghe.
Lúc này trời đã tối, trong viện Kỷ gia lại có một chút ầm ĩ, là do Phó đại phu tới nói Kỷ Đào chưa ra khỏi núi, Kỷ Duy định tập hợp người trong thôn lên núi đi tìm.
Về tới thôn vào giờ Tý, Lâm Thiên Dược cũng đã buông nàng ra, lúc này Kỷ Đào đã tỉnh táo lại, bọn họ vừa vào thôn thì trời đã tối đen. Lúc này nàng cũng có thể miễn cưỡng đi được, trên vai đau đớn cũng giảm bớt đi đôi chút, đại khái là dược hiệu đã có hiệu quả.
Khi đi ngang qua sân nhà Phó đại phu, nhìn vào bên trong chỉ thấy một màu đen, Kỷ Đào có chút hơi lo lắng, không phải là vẫn chưa trở về chứ?
Kỷ Đào mau chóng trở về nhà, rất xa nhìn thấy Triệu Ngô thị đi về hướng Kỷ gia, “Triệu thím……”
Triệu Ngô thị theo tiếng quay đầu lại, nhìn thấy Kỷ Đào, trên mặt tức khắc lộ vẻ tươi cười, lớn tiếng nói: “Ai u, Đào Nhi đã trở về rồi, cha ngươi đang dự tính gọi người trong thôn lên núi đi tìm ngươi trong đêm.”
Kỷ Đào trong lòng ấm áp, “Làm phiền mọi người, ta đã trở về.”
Triệu Ngô thị ánh mắt đảo qua một chút trên người Lâm Thiên Dược, cười nói: “Đây là Lâm tiểu tử sao? Đã lâu không gặp, sức khỏe có vẻ khá hơn nhỉ?”
“Triệu thím.” Lâm Thiên Dược gọi một tiếng.
Liếc nhìn Kỷ Đào lại nói: “Vừa rồi có gặp Kỷ cô nương ở cổng thôn, thấy cô ấy giống như bị thương, liền giúp cô ấy trở về.”
“Ai u, bị thương? Mau trở về nhà đi, để Phó đại phu xem.” Triệu Ngô thị vừa nói chuyện vừa tới đỡ Kỷ Đào nhằm hướng Kỷ gia mà đi.
Thuận tiện còn không quên dặn dò Lâm Thiên Dược, “Lâm gia tiểu tử, ngươi thân thể yếu đuối, nên về trước nghỉ ngơi.”
Lâm Thiên Dược lẳng lặng đứng ở tại chỗ, nhìn Kỷ Đào được người khác đỡ đi xa, bên tai nhớ tới giọng nói mơ hồ của nàng “Mọi việc chỉ cần có quyết tâm, chắc chắn sẽ thành công.”
Kỷ Đào tiến vào sân, Triệu Ngô thị cao giọng nói: “Đã trở về rồi, đã trở về rồi. Thôn trưởng, Đào Nhi đã trở về.”
Người trong viện vội vàng quay đầu lại, Phó đại phu bước tới, liền duỗi tay bắt mạch cho Kỷ Đào, một lúc lâu sau nói: “Không có việc gì, nó đã đắp thuốc hiện tại độc đã giải, dưỡng thương hai ngày thì sẽ khỏe lại ngay thôi.”
Chân mày Kỷ Duy đang nhăn khẽ buông lỏng một chút, đối với mọi người chắp tay nói:” Đa tạ mọi người, hôm khác ta nhất định đến nhà cảm ơn.”
Kỷ Đào suy nghĩ một chút liền thấp giọng hỏi Kỷ Duy bên cạnh, “Phùng cô nương cùng Đại Thành ca có trở về không?”
“Không sao cả, đại ca hắn thường xuyên ở trong núi qua đêm, nếu không có nguy hiểm cũng sẽ không quay trở lại.” Đương lúc Kỷ Duy hỏi , Dương gia lão nhị-Dương Đại Viễn không thèm để ý nói.
Đợi mọi người tản đi, Kỷ Đào mới biết được, Phó đại phu một đường thuận lợi ra khỏi cánh rừng, sau đó không biết sao ong vò vẽ cũng không đuổi theo ra, ông quay lại tìm Kỷ Đào, không tìm được người, cũng không thấy được hai người Dương Đại Thành, đành phải trở về thôn, chuẩn bị cùng Kỷ Duy tìm người lên núi đi tìm.
“Cũng may Đào Nhi không xảy ra việc gì.” Phó đại phu thở dài, nhìn về phía Kỷ Duy, “Nếu là Đào Nhi thật sự ra xảy ra chuyện, ta thật sự xin lỗi lão ca.”
“Phó đại phu không cần nói như vậy, Đào Nhi học y, là nó tự chọn, ta cũng đáp ứng, cho dù có xảy ra chuyện, cũng là mạng của nó.” Liễu thị vội nói.
“Sự tình hôm nay, không thể trách sư phụ.” Kỷ Đào cũng vội vàng nói.
Trách ai bây giờ?
Đại khái trách hai người kia chẳng phân biệt địa điểm trường hợp bày tỏ nỗi lòng còn nhịn không được kích động đến chạy loạn lộn xộn.
Đang suy nghĩ như vậy, một tiếng đập cửa vội vàng vang lên, Liễu thị đứng lên, liếc nhìn mọi người sau đó ra ngoài mở cửa.
Rất nhanh, Liễu thị dẫn theo Dương Đại Viễn tiến vào, vẻ mặt hắn đầy nôn nóng, nhìn thấy Phó đại phu ánh mắt liền sáng lên, bước đến kéo đi ngay, vừa nói: “Đại phu ngài mau đi xem thử, đại ca ta cùng Phùng cô nương đều bị ong chích sưng hết cả lên.”
Kỷ Đào cũng đứng lên theo, chủ yếu nàng hiện tại là đồ đệ của Phó đại phu, đi theo nhìn một chút chung quy cũng không có gì sai.
Liễu thị ngăn nàng lại, nói: “Ngươi hôm nay đừng đi, không có phương tiện, vả lại ngươi còn đang bệnh .”
Kỷ Đào dừng lại.
Cũng đúng.
Trải qua lần này, Kỷ Duy tựa hồ không còn cao hứng, bất quá hắn cũng chỉ tìm Kỷ Đào nói không cho nàng tiếp tục học. Kỷ Đào cũng mừng rỡ giả ngốc, làm bộ không biết.
Qua hai ngày, sức khỏe Kỷ Đào đã tốt lên, Phó đại phu đến Dương gia còn cố ý đến nhà dẫn theo Kỷ Đào cùng đi.
Trong sân Dương gia rất đơn sơ, kỳ thật chính là thiếu đồ vật, Dương Đại Viễn dẫn bọn họ vào trong phòng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người nằm trên giường, Phó đại phu cố tình thả chậm bước chân, Kỷ Đào hiểu ý, vừa đến gần liền thấy trên giường có một người tóc dài, đen mượt, quả nhiên là Phùng Uyển Phù.
“buổi sáng hôm nay Phùng cô nương có tỉnh trong chốc lát, sau đó thiếp đi cho đến bây giờ.” Dương Đại Viễn vội nói.
Kỷ Đào hơi hơi kinh ngạc, “Cô ấy đã không tỉnh lại trong hai ngày qua phải không?”
Khi Kỷ Đào tiến về phía trước quả thực không thể tin vào hai mắt của mình, chỉ thấy người trên giường chỉ lộ ra gương mặt sưng đỏ, mặt cô nương ấy biến thành một cái mâm lớn, ngoại trừ trừ lông mày có thể nhìn ra, Phùng Uyển Phù không còn một chút vẻ đẹp nào.
“Cô ấy, hôm nay tỉnh trong chốc lát, lại lập tức ngủ trở lại.” Dương Đại Viễn vô cùng lo lắng nói.
Phó đại phu tiến lên bắt mạch, sau một lúc lâu nói: “Độc tố đã hết, hiện giờ cũng chỉ dưỡng thương sẽ khỏe lại, ta sẽ kê ít thuốc, sau khi dùng xong sẽ nhanh hết sưng”
Dương Đại Viễn vui vẻ, “Vậy đại ca ta thì sao?”
Phó đại phu nhàn nhạt nói: “Đến xem mới biết được.”
Kỷ Đào chờ để nhìn thấy Dương Đại Thành, cảm thấy bản thân rất may mắn lúc ấy đã cùng Phó đại phu nhanh chóng chạy trốn, bị ong chích một chút chẳng là gì, Dương Đại Thành này cả người sưng thành như vậy, có thể nhặt về một cái mạng đều là nhờ may mắn.
Kỷ Đào nhìn Phó đại bốc thuốc, lại thoáng nhìn Dương Đại Thành trên giường cả người đều sưng, trong lòng suy nghĩ với khả năng của Dương Đại Thành hẳn là không đến mức chịu trọng thương, hẳn là che chở Phùng Uyển Phù mới có thể bị như vậy, vị kia chính là tiểu thư khuê các, chạy khẳng định là không nổi. Vậy chỉ có thể đứng tại chỗ để mặc cho ong chích, Dương Đại Thành vừa mới tỏ rõ cõi lòng, che chở nàng còn không phải là chuyện đương nhiên?
Trên thực tế so với trí nhớ của Kỷ Đào cũng không sai biệt lắm, Tổ ong vò vẽ rơi xuống trước mặt Phùng Uyển Phù, nàng trố mắt nhìn, trong nháy mắt trên người liền đau nhức vài chỗ, đặc biệt là mặt, sau đó đã được Dương Đại Thành ôm lấy lăn một vòng trên mặt đất ……
Nếu không phải như vậy, có lẽ hai người sẽ bị thương càng nặng. Ong vò vẽ vốn là độc tính rất mạnh, chích nhiều một chút, nói không chừng mạng cũng chẳng còn.
Dựa vào kinh nghiệm Dương Đại Thành trải qua nhiều năm ở trong rừng, rất vất vả mới ra khỏi rừng.
“Phù nhi…… Phù nhi……” Trên giường Dương Đại Thành đột nhiên nhẹ giọng kêu.
Dương Đại Viễn vội tiến lên, nói: “Đại ca, Phùng cô nương không có việc gì, huynh cũng không sao cả, các ngươi đều đã trở về an toàn.”
Dương Đại Thành dần dần bình tĩnh lại.
Kỷ Đào thấy, chỉ có thể cảm thán, quả nhiên là nam nữ chính, có cảm tình, đều xem sinh tử nhẹ tựa lông hồng.
“Độc tố chưa tan, nhưng sức khỏe hắn tốt, quá hai ngày liền không sai biệt lắm.” Phó đại phu phân thảo dược, đưa cho Dương Đại Viễn, dặn dò nói: “Sắc thuốc, uống thuốc mỗi ngày ba lần, cho hắn uống nhiều nước. Sẽ không có gì đáng ngại.”
Kỷ Đào đột nhiên đưa tay ôm lấy bả vai, mới vừa rồi một mảnh rối ren, nàng không hay biết bị ong vò vẽ chích trên vai, ngay cả đau đớn cũng không rõ ràng. Lúc này thả lỏng lại, chỉ cảm thấy chỗ nào chỗ nấy đều đau.
“Muội làm sao vậy? Bị thương ư?” Lâm Thiên Dược có chút vội vàng, thấy nàng che bả vai lại, đưa tay liền mở cánh tay nàng.
Kỷ Đào có chút nhượng bộ.
Lâm Thiên Dược cứng đờ.
“Ta muốn nhìn một chút xem muội có bị thương nặng hay không?” Lâm Thiên Dược di chuyển ánh mắt.
“Lúc trước muội đã cứu ta, hiện giờ ta chỉ là muốn báo đáp lại muội mà thôi.” Hắn lại nói.
Kỷ Đào đau đến nhíu mày, nghe vậy thuận miệng nói: “Chuyện nhỏ thôi mà.”
Lâm Thiên Dược đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.
“Chờ ta quay lại.”
Kỷ Đào dựa vào cây đại thụ, trong chốc lát chung quanh chỉ nghe tiếng lá cây sàn sạt cùng tiếng côn trùng nào đó đang kêu vang, nhưng nàng lại cảm thấy thực yên tĩnh, tựa hồ trời đất chỉ còn lại mình.
Trên vai vẫn còn đau, Kỷ Đào chợt cảm thấy cửa hang có một cái bóng, vừa giương mắt lên liền thấy Lâm Thiên Dược đã trở lại, trong tay nắm lấy một đám màu xanh lá cây, Kỷ Đào vừa trông thấy, trong lòng khẽ buông lỏng, hạ tay xuống , nhìn về phía Lâm Thiên Dược, chỉ thấy hắn sớm đã xoay người sang chỗ khác.
Kỷ Đào đem thảo dược đắp lên bả vai, che lại mảng sưng đỏ kia, một lúc lâu sau một luồng mát lạnh ập đến, mới cảm thấy hô hấp nhẹ nhàng rất nhiều.
“Cảm ơn huynh.” Kỷ Đào ngữ khí chân thành.
Lâm Thiên Dược cầm lấy tay nải, đứng lên nói: “Đi thôi, đã được nửa ngày bây giờ hẳn là sẽ không có chuyện gì nữa rồi.”
Nói xong nâng Kỷ Đào lên không để nàng cự tuyệt, hai người chậm chạp hướng vào rừng mà đi.
Kỷ Đào được hắn đỡ, so với nàng Lâm Thiên Dược cao hơn tới một cái đầu, tuy cảm thấy bả vai hắn gầy yếu, nhưng lại đặc biệt chững chạc làm người khác an tâm.
Thấy hắn mang tay nải ở trên lưng, lại nghĩ tới hắn mới vừa rồi đi ra ngoài hái dược liệu, liền hỏi: “Ngươi nhận biết được dược liệu?”
“Nhận biết một ít, ta nhiều năm sinh bệnh, lại không mua nổi dược liệu, Phó đại phu để cho ta hái thuốc cho ông ấy để trừ tiền thuốc, lâu dần liền quen.”
Giọng nói của Lâm Thiên Dược từ cánh rừng gian thấp vang lên.
“Muội cũng biết, nhà ta rất nghèo.” Hắn tựa hồ cười một chút.
“Cha chết sớm, ta lại sinh bệnh nhiều năm, trong nhà có nhiều tiền cũng không đủ dùng. Năm đó cha ta bị bệnh hồi lâu mới đi, đã đào đi không ít của cải…… Tuy rằng cũng chẳng có của cải gì.”
Kỷ Đào lẳng lặng nghe, nàng đầu có chút choáng váng, đã thấy không rõ đường dưới chân, một chân thấp một chân cao theo Lâm Thiên Dược đi, sau một lúc lâu mới nói: “Thời gian sẽ khiến mọi thứ tốt lên.”
“Ta rất muốn đi học.” Lâm Thiên Dược lại nói. Tay lại giữ chặt chút, nhìn nhìn sắc trời, khẽ nhíu mày.
“Có phải thực buồn cười phải không? Nghèo đến không có gì ăn, còn đọc sách cái gì? Giấy và bút mực đều mua không nổi.” Giọng Lâm Thiên Dược dần dần nhỏ lại.
Kỷ Đào có chút hoảng hốt, bỏ ngoài tai giọng nói khàn khàn của Lâm Thiên Dược, liền cảm giác trên vai một mảnh đau đớn, đầu óc bắt đầu hỗn loạn.
“Không, mọi việc chỉ cần có quyết tâm, chắc chắn thành công.” Kỷ Đào vội trả lời.
“Phải không?”
“Đúng vậy, có quyết tâm chính là chuyện tốt, còn hơn vô tri vô giác cả đời.” Kỷ Đào nghe được chính mình nói như vậy, không biết là nói cho Lâm Thiên Dược nghe, hay là nói cho chính mình nghe.
Lúc này trời đã tối, trong viện Kỷ gia lại có một chút ầm ĩ, là do Phó đại phu tới nói Kỷ Đào chưa ra khỏi núi, Kỷ Duy định tập hợp người trong thôn lên núi đi tìm.
Về tới thôn vào giờ Tý, Lâm Thiên Dược cũng đã buông nàng ra, lúc này Kỷ Đào đã tỉnh táo lại, bọn họ vừa vào thôn thì trời đã tối đen. Lúc này nàng cũng có thể miễn cưỡng đi được, trên vai đau đớn cũng giảm bớt đi đôi chút, đại khái là dược hiệu đã có hiệu quả.
Khi đi ngang qua sân nhà Phó đại phu, nhìn vào bên trong chỉ thấy một màu đen, Kỷ Đào có chút hơi lo lắng, không phải là vẫn chưa trở về chứ?
Kỷ Đào mau chóng trở về nhà, rất xa nhìn thấy Triệu Ngô thị đi về hướng Kỷ gia, “Triệu thím……”
Triệu Ngô thị theo tiếng quay đầu lại, nhìn thấy Kỷ Đào, trên mặt tức khắc lộ vẻ tươi cười, lớn tiếng nói: “Ai u, Đào Nhi đã trở về rồi, cha ngươi đang dự tính gọi người trong thôn lên núi đi tìm ngươi trong đêm.”
Kỷ Đào trong lòng ấm áp, “Làm phiền mọi người, ta đã trở về.”
Triệu Ngô thị ánh mắt đảo qua một chút trên người Lâm Thiên Dược, cười nói: “Đây là Lâm tiểu tử sao? Đã lâu không gặp, sức khỏe có vẻ khá hơn nhỉ?”
“Triệu thím.” Lâm Thiên Dược gọi một tiếng.
Liếc nhìn Kỷ Đào lại nói: “Vừa rồi có gặp Kỷ cô nương ở cổng thôn, thấy cô ấy giống như bị thương, liền giúp cô ấy trở về.”
“Ai u, bị thương? Mau trở về nhà đi, để Phó đại phu xem.” Triệu Ngô thị vừa nói chuyện vừa tới đỡ Kỷ Đào nhằm hướng Kỷ gia mà đi.
Thuận tiện còn không quên dặn dò Lâm Thiên Dược, “Lâm gia tiểu tử, ngươi thân thể yếu đuối, nên về trước nghỉ ngơi.”
Lâm Thiên Dược lẳng lặng đứng ở tại chỗ, nhìn Kỷ Đào được người khác đỡ đi xa, bên tai nhớ tới giọng nói mơ hồ của nàng “Mọi việc chỉ cần có quyết tâm, chắc chắn sẽ thành công.”
Kỷ Đào tiến vào sân, Triệu Ngô thị cao giọng nói: “Đã trở về rồi, đã trở về rồi. Thôn trưởng, Đào Nhi đã trở về.”
Người trong viện vội vàng quay đầu lại, Phó đại phu bước tới, liền duỗi tay bắt mạch cho Kỷ Đào, một lúc lâu sau nói: “Không có việc gì, nó đã đắp thuốc hiện tại độc đã giải, dưỡng thương hai ngày thì sẽ khỏe lại ngay thôi.”
Chân mày Kỷ Duy đang nhăn khẽ buông lỏng một chút, đối với mọi người chắp tay nói:” Đa tạ mọi người, hôm khác ta nhất định đến nhà cảm ơn.”
Kỷ Đào suy nghĩ một chút liền thấp giọng hỏi Kỷ Duy bên cạnh, “Phùng cô nương cùng Đại Thành ca có trở về không?”
“Không sao cả, đại ca hắn thường xuyên ở trong núi qua đêm, nếu không có nguy hiểm cũng sẽ không quay trở lại.” Đương lúc Kỷ Duy hỏi , Dương gia lão nhị-Dương Đại Viễn không thèm để ý nói.
Đợi mọi người tản đi, Kỷ Đào mới biết được, Phó đại phu một đường thuận lợi ra khỏi cánh rừng, sau đó không biết sao ong vò vẽ cũng không đuổi theo ra, ông quay lại tìm Kỷ Đào, không tìm được người, cũng không thấy được hai người Dương Đại Thành, đành phải trở về thôn, chuẩn bị cùng Kỷ Duy tìm người lên núi đi tìm.
“Cũng may Đào Nhi không xảy ra việc gì.” Phó đại phu thở dài, nhìn về phía Kỷ Duy, “Nếu là Đào Nhi thật sự ra xảy ra chuyện, ta thật sự xin lỗi lão ca.”
“Phó đại phu không cần nói như vậy, Đào Nhi học y, là nó tự chọn, ta cũng đáp ứng, cho dù có xảy ra chuyện, cũng là mạng của nó.” Liễu thị vội nói.
“Sự tình hôm nay, không thể trách sư phụ.” Kỷ Đào cũng vội vàng nói.
Trách ai bây giờ?
Đại khái trách hai người kia chẳng phân biệt địa điểm trường hợp bày tỏ nỗi lòng còn nhịn không được kích động đến chạy loạn lộn xộn.
Đang suy nghĩ như vậy, một tiếng đập cửa vội vàng vang lên, Liễu thị đứng lên, liếc nhìn mọi người sau đó ra ngoài mở cửa.
Rất nhanh, Liễu thị dẫn theo Dương Đại Viễn tiến vào, vẻ mặt hắn đầy nôn nóng, nhìn thấy Phó đại phu ánh mắt liền sáng lên, bước đến kéo đi ngay, vừa nói: “Đại phu ngài mau đi xem thử, đại ca ta cùng Phùng cô nương đều bị ong chích sưng hết cả lên.”
Kỷ Đào cũng đứng lên theo, chủ yếu nàng hiện tại là đồ đệ của Phó đại phu, đi theo nhìn một chút chung quy cũng không có gì sai.
Liễu thị ngăn nàng lại, nói: “Ngươi hôm nay đừng đi, không có phương tiện, vả lại ngươi còn đang bệnh .”
Kỷ Đào dừng lại.
Cũng đúng.
Trải qua lần này, Kỷ Duy tựa hồ không còn cao hứng, bất quá hắn cũng chỉ tìm Kỷ Đào nói không cho nàng tiếp tục học. Kỷ Đào cũng mừng rỡ giả ngốc, làm bộ không biết.
Qua hai ngày, sức khỏe Kỷ Đào đã tốt lên, Phó đại phu đến Dương gia còn cố ý đến nhà dẫn theo Kỷ Đào cùng đi.
Trong sân Dương gia rất đơn sơ, kỳ thật chính là thiếu đồ vật, Dương Đại Viễn dẫn bọn họ vào trong phòng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người nằm trên giường, Phó đại phu cố tình thả chậm bước chân, Kỷ Đào hiểu ý, vừa đến gần liền thấy trên giường có một người tóc dài, đen mượt, quả nhiên là Phùng Uyển Phù.
“buổi sáng hôm nay Phùng cô nương có tỉnh trong chốc lát, sau đó thiếp đi cho đến bây giờ.” Dương Đại Viễn vội nói.
Kỷ Đào hơi hơi kinh ngạc, “Cô ấy đã không tỉnh lại trong hai ngày qua phải không?”
Khi Kỷ Đào tiến về phía trước quả thực không thể tin vào hai mắt của mình, chỉ thấy người trên giường chỉ lộ ra gương mặt sưng đỏ, mặt cô nương ấy biến thành một cái mâm lớn, ngoại trừ trừ lông mày có thể nhìn ra, Phùng Uyển Phù không còn một chút vẻ đẹp nào.
“Cô ấy, hôm nay tỉnh trong chốc lát, lại lập tức ngủ trở lại.” Dương Đại Viễn vô cùng lo lắng nói.
Phó đại phu tiến lên bắt mạch, sau một lúc lâu nói: “Độc tố đã hết, hiện giờ cũng chỉ dưỡng thương sẽ khỏe lại, ta sẽ kê ít thuốc, sau khi dùng xong sẽ nhanh hết sưng”
Dương Đại Viễn vui vẻ, “Vậy đại ca ta thì sao?”
Phó đại phu nhàn nhạt nói: “Đến xem mới biết được.”
Kỷ Đào chờ để nhìn thấy Dương Đại Thành, cảm thấy bản thân rất may mắn lúc ấy đã cùng Phó đại phu nhanh chóng chạy trốn, bị ong chích một chút chẳng là gì, Dương Đại Thành này cả người sưng thành như vậy, có thể nhặt về một cái mạng đều là nhờ may mắn.
Kỷ Đào nhìn Phó đại bốc thuốc, lại thoáng nhìn Dương Đại Thành trên giường cả người đều sưng, trong lòng suy nghĩ với khả năng của Dương Đại Thành hẳn là không đến mức chịu trọng thương, hẳn là che chở Phùng Uyển Phù mới có thể bị như vậy, vị kia chính là tiểu thư khuê các, chạy khẳng định là không nổi. Vậy chỉ có thể đứng tại chỗ để mặc cho ong chích, Dương Đại Thành vừa mới tỏ rõ cõi lòng, che chở nàng còn không phải là chuyện đương nhiên?
Trên thực tế so với trí nhớ của Kỷ Đào cũng không sai biệt lắm, Tổ ong vò vẽ rơi xuống trước mặt Phùng Uyển Phù, nàng trố mắt nhìn, trong nháy mắt trên người liền đau nhức vài chỗ, đặc biệt là mặt, sau đó đã được Dương Đại Thành ôm lấy lăn một vòng trên mặt đất ……
Nếu không phải như vậy, có lẽ hai người sẽ bị thương càng nặng. Ong vò vẽ vốn là độc tính rất mạnh, chích nhiều một chút, nói không chừng mạng cũng chẳng còn.
Dựa vào kinh nghiệm Dương Đại Thành trải qua nhiều năm ở trong rừng, rất vất vả mới ra khỏi rừng.
“Phù nhi…… Phù nhi……” Trên giường Dương Đại Thành đột nhiên nhẹ giọng kêu.
Dương Đại Viễn vội tiến lên, nói: “Đại ca, Phùng cô nương không có việc gì, huynh cũng không sao cả, các ngươi đều đã trở về an toàn.”
Dương Đại Thành dần dần bình tĩnh lại.
Kỷ Đào thấy, chỉ có thể cảm thán, quả nhiên là nam nữ chính, có cảm tình, đều xem sinh tử nhẹ tựa lông hồng.
“Độc tố chưa tan, nhưng sức khỏe hắn tốt, quá hai ngày liền không sai biệt lắm.” Phó đại phu phân thảo dược, đưa cho Dương Đại Viễn, dặn dò nói: “Sắc thuốc, uống thuốc mỗi ngày ba lần, cho hắn uống nhiều nước. Sẽ không có gì đáng ngại.”
Last edited: