-
Chương 3:
Kỷ Đào cúi đầu ngượng ngùng, đối với chuyện cưới xin, cô gái thành thị nào dù có thoải mái thế nào cũng sẽ có sự né tránh. Cô cũng không nghĩ rằng Kỷ Duy cố ý làm cho Dương Đại phải ở rể.
“Đào nhi, con….” bà Liễu muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Kỷ Đào thấy kinh ngạc, bà Liễu trước nay đều nói năng rất lưu loát, chứ không ấp úng như hiện tại.
Quả nhiên, một lúc sau, bà Liễu kìm chế không được bèn hỏi thẳng: “Con thấy chuyện ở rể như thế nào?”
Kỷ Đào không đáp lại, trên thực tế cô đang so sánh xem người nào đối với cô tốt hơn. Mẹ chồng cô vì chuyện này mà nói, nghĩ đến nhà họ Triệu mỗi tháng làm trò hề một lần, cô gật đầu quyết đoán: “ con không có ý kiến gì về chuyện ở rể ạ”.
Sắc mặt bà Liễu bỗng khá hơn, “ Cha con cũng là lo con ở nhà chồng bị ức hiếp, con xem xem con ở nhà, đến cả bát cha con cũng không nỡ bắt con rửa, nếu như lấy chồng rồi, nếu không làm việc nhà, đồ ăn cũng không biết nấu thì…..”
“Con hiểu ạ” Kỷ Đào còn nghiêm túc nói.
Cô tuy rằng mới 10 tuổi, cơ thể còn chưa dậy thì, vóc dáng còn không cao, nhưng bà Liễu biết cô là con nhà khuê các, tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã tự nói ra được chính kiến của mình, nhất định dù có chết cũng không quay đầu. Tính cách quá bướng bỉnh và kiên cường này, sau này sẽ khiến con bé dễ phải chịu thiệt.
Bà Liễu vui mừng xoa đầu cô, cười nói: “Con gái gả chồng, rất khó khăn, nếu có thể tìm được chồng tốt, mỗi ngày mới trong đời có hy vọng. Nếu con chọn người ở rể, nếu tìm phải người không tốt, người đó nếu không có chút nào nguyện ý ở rể thì……….”
“Con hiểu ạ” Kỷ Đào khẽ vuốt bàn tay của bà Liễu cười nói.
Kỷ Duy và bà Liễu rất yêu thương Kỷ Đào, mặc kệ những lời đàm tiếu không hay bên ngoài.
Trên thực tế người ta không ngay lập tức coi trọng nữ nhân, nhưng nữ nhân nào trên đời cũng đều yếu đuối cả.
“Mẹ….”Kỷ Đào suy nghĩ, vẫn là nói ra: “ Thành đại ca ở nhà kia, cha ngàn vạn lần đừng đi nói nữa, vừa rồi dáng vẻ của Phùng cô nương, cũng xem như không muốn về nhà, con ở trong mắt mọi người so ra vẫn là thua kém với tiểu thư khuê các khác”
Bà Liễu thở dài: “Cha con vẫn nói sẽ tìm cho con một nhũ mẫu, chăm chỉ học quy củ sẽ không gặp rắc rối, ngày sau con cũng gặp những điều tốt hơn.
Kỷ Đào không nói gì, học quy củ và vân vân những thứ khác.
Ngày chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã tới mùa thu mang gió mát thổi qua người, cảm thấy vô cùng thoải mái.
Kỷ Đào ngồi trên xe bò, cùng bà Liễu kéo xe bằng tay đi từ thôn Đào Nguyên xuống làng chài.
Ở làng chài có một con sông lớn, quanh năm có cá, những người trẻ tuổi ở trong thôn đều dựa vào con sông này câu cá kiếm cơm ăn, tổ tiên của Kỷ Đào đều là sống ở nơi này.
Bà Liễu dắt tay Kỷ Đào vào thôn, đi đến một nhà có để hai khối đá xanh trước cửa, bà Liễu tiến đến đẩy cửa ra, bên trong truyền ra âm thanh náo nhiệt.
Đập vào mắt chính là 1 sân toàn bàn lớn đã chật kín người, bà ngoại, ông ngoại ngồi ở trên cao, mái tóc và chòm râu đều đã chuyển qua màu hoa râm, hầu như đã bạc trắng. Thấy hai người, ai ai cũng đều vui mừng.
Trước bà Liễu có 2 anh trai là Liễu Kỳ Khánh và Liễu Kỳ Nhiên, trong nhà bà là đứa con gái duy nhất, bà Liễu từ nhỏ đã được cả nhà cưng chiều, Kỷ Duy đến cầu thân, phải mất một thời gian dài bà Liễu mới đồng ý.
“Đào nhi, con tới rồi à?” một người con gái mặt tròn đứng lên, tiến đến chỗ của Kỷ Đào tươi cười.
Kỷ Đào nhận ra đây là chị họ của mình Liễu Hương Hương, là con gái nhỏ của bác cô, cũng là con gái duy nhất của Liễu gia, có quan hệ rất tốt với cô.
“Hương Hương” Kỷ Đào có chút vui mừng, cô ở thôn Đào Nguyên cũng không có bạn, từ nhỏ đến lớn chỉ thân thiết với một mình Liễu Hương Hương.
“Mau tới đây ngồi đi” Liễu Hà cũng chính là bà ngoại của Kỷ Đào mỉm cười tiếp đón, nhìn thấy trên người con gái quần áo đều làm từ vải mịn, rồi tới Kỷ Đào mặc quần áo lụa bà cảm thấy vô cùng hài lòng.
Kỷ Đào nhanh nhẹn tiến lên, nhìn Liễu Mãn nói : “Chúc ông ngoại ngày càng khỏe mạnh, càng ngày càng trẻ”.
Liễu Mãn nghe xong vô cùng hài lòng, liền hết lời khen ngợi.
“Cha chính là thích em gái và Đào nhi, thấy họ đến, cơm đang dùng cũng tự nhiên thơm ngon hơn.” Bên cạnh truyền đến tiếng nói chanh chua.
Người nói là vợ bác thứ 2 của Kỷ Đào, Kỷ Đào thân thiết với vợ bác cả hơn, bởi vì bác là cháu gái của ông Hà, cũng là chị họ của cậu bà Liễu.
“Lời không nên nói thì đừng nói” giọng Liễu Mãn uy nghiêm.
Trên bàn thoáng chốc im lặng, mặt bà bác kia cũng trắng bệch.
Kỷ Đào ngồi ở bàn sau lặng lẽ cúi đầu, giả bộ như không nhìn thấy gì, Liễu Mãn thường ngày cũng là một người nghiêm túc, nhưng chưa từng trước mặt thông gia răn dạy ai cả. Kỷ Đào trong lòng có chút đăm chiêu, xem ra ở trong còn có chuyện khác.
Cô ngồi bên trái Liễu Hương Hương, bên phải là cậu hai Liễu Khiêm, năm nay mười ba tuổi, bà cô thành thân đã nhiều năm mới sinh ra được đứa nhỏ này, cũng coi như về già có con chăm sóc. Ngày thường Liễu KHiêm có những thói quen kỳ cục, trong trí nhớ của Kỷ Đào, người anh họ này rất bướng bỉnh, thường xuyên tìm cơ hội bắt nạt cô.
Sau khi ăn xong, Liễu Hương Hương hưng phấn dắt Kỷ Đào ra ngoài đi dạo, đi xuống phía dưới làng chài.
Kỷ Đào nhìn mặt sông trước mặt có chút mới mẻ, không biết vì lý do gì mà bà Liễu không mang cô về nhà mẹ đẻ.
Bờ sông có rất nhiều người phụ nữ giặt đồ, tất cả đều biết Liễu Hương Hương, lại nhìn thấy Kỷ Đào đằng sau liền hiểu được thân phận của cô.
Kỷ Đào ngồi xổm cạnh bờ sông, chìa tay ra nghịch đá, khi tay còn đang ở không trung, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét kinh hãi, cô quay đầu lại nhìn, vừa rồi LIễu Hương Hương còn đứng cạnh giờ đã không thấy bóng dáng đâu, trong lòng nhất thời hoảng hốt, thấy Liễu Hương Hương đã ở dưới nước, thấy cô ấy cũng không hề sốt ruột, 2 tay sải theo dòng nước, cơ thể đã dần hiện lên trên mặt nước.
Liễu Hương Hương chậm rãi tiến vào bờ, đầu đã ngoi lên, Kỷ Đào đưa tay ra đỡ, lại nhìn thấy bên cạnh có người nhảy lên.
Kỷ Đào mặc dù kinh sợ nhưng tay không ngừng lại, kéo Liễu Hương Hương lên.
Lúc này mới hướng về bóng người vừa nhảy lên, hắn đã thấy Liễu Hương Hương đã vào bờ, cũng bơi lại đây, lên bờ rũ nước trên quần áo, trên mặt nở nụ cười sáng: “ Hương Hương, em không sao là được rồi”
Liễu Hương Hương năm nay 12 tuổi, đã trở thành một cô gái yểu điệu, lúc này xấu hổ mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn hắn nói: “ Ai cần anh quan tâm”.
Người thanh niên kia có vẻ ngại ngùng, lại không biết nói gì, ngại tới đỏ bừng mặt.
Kỷ Đào đứng bên cạnh nhìn trái nhìn phải, bị Liễu Hương Hương túm lấy tay: “ Đào nhi, chúng ta mau trở về thôi, không kẻo cô lo lắng”
Kỷ Đào gật gật đầu, kỳ thực cô cũng không hiểu lắm chuyện mới xảy ra, theo Liễu Hương Hương trở về.
Buổi chiều, bà Liễu dắt Kỷ Đào tạm biệt mọi người sau khi từ chối việc nghỉ lại qua đêm, lên xe bò trở về nhà.
Khi vào tới sân nhà, cửa phòng đối diện mở ra, Kỷ Đào vừa quay đầu đã thấy Lâm Thiên Dược từ trong phòng đi ra, sắc mặt tái nhợt, bước đi không vững.
Kỷ Đào cảm thấy anh ta có thể ngã bất cứ lúc nào, vừa nghĩ tới liền thấy Lâm Thiên Dược ngã xuống ở chỗ sân vườn có hàng rào bao quanh.
Bà Liễu cũng nhìn thấy, vội vàng đẩy rào chắn vào trong sân, Kỷ Đào cũng nghĩ tới việc chạy tới đó.
Lâm Thiên Dược mắt khép hờ, môi tái nhợt, bà Liệu vội giục Kỷ Đào: “ Chạy nhanh đi tìm thầy thuốc”.
Thôn Đào Nguyên chính là thôn thầy thuốc, ở phía tây đầu thôn có một thầy thuốc hơn 60 tuổi, tự xưng họ Phó, tính tình khó gần, sống cô độc, không thấy sống cùng người nhà, thường ngày cũng không nói chuyện với người trong thôn.
Lúc Kỷ Đào tới đó, thầy thuốc Phó đang phơi dược liệu trong sân, liền chạy nhanh tới nói : “Thầy thuốc Phó, mau theo con đi xem, Lâm gia….”.
Thầy thuốc nghe không hết câu, đã ngừng ngay việc phơi dược liệu, chạy vào nhà lấy rương thuốc , sau đó đi liền ra thôn.
Lâm Thiên Dược hai mắt nhắm nghiền nằm tựa vào ghế, thầy thuốc Phó bắt mạch, Kỷ Đào nhìn 1 vòng phòng ngủ, mọi thứ rất đơn giản, dựa vào tường là một giá sách, các chữ trên mặt sách đã cũ, có chút ố vàng, nhưng quyển trên bàn lại nhìn rất sạch sẽ, đủ thấy chủ nhân của nó yêu thích tới cỡ nào.
Một lúc lâu sau, thầy thuốc Phó buông cổ tay Lâm Thiên Dược ra, mở hòm thuốc lấy ra mấy loại dược liệu, phân chia ra 1 bên.
Kỷ Đào đứng im nhìn, đột nhiên hỏi: “ thầy thuốc Phó, người không thu nhận đồ đệ sao”.
Thầy thuốc Phó dừng tay, nhìn Kỷ Đào thản nhiên nói: “Không nhận”.
Sự tò mò được khơi lên trong lòng Kỷ Đào, đi tới bên cạnh bàn: “Ông nội Phó, người y thuật cao minh, người lại không thu nhận đồ đệ….thất truyền chẳng phải rất đáng tiếc sao.”
“ Ngươi trù ta chết?” thầy thuốc Phó hỏi lại, thanh âm cao vút, biểu đạt rõ sự không vui.
Kỷ Đào không sốt ruột: “Con ăn ngay nói thật thôi”.
Thầy thuốc Phó im lặng, tiếp tục công việc của mình, bà Liễu âm thầm trừng mắt nhìn Kỷ Đào vài lần.
“ Mang thuốc này cho cậu ta uống, nhớ kỹ thứ tự, đừng để nhầm lẫn.” thầy thuốc Phó nói với Kỷ Đào.
Kỷ Đào nhận lấy, thấy dòng chữ như rồng bay phượng múa, cô cũng biết chữ nhưng mà tên dược liệu có chút không rõ: “ Ông nội Phó, con là không biết tên dược liệu, nhỡ trình tự không đúng thì có sao không”
“Không nhầm được” thầy thuốc Phó nói.
Kỷ Đòa phấn khởi thu dược liệu rồi đi ra ngoài.
Động tác làm bà Liễu liếc nhìn Kỷ Đào, một tiểu cô nương mới 10 tuổi, chính là lúc lòng tràn đầy hiếu kỳ, học y làm gì có chuyện đơn giản thế?”
Kỷ Đào đi sắc thuốc, Lâm Thiên Dược từ đầu đến cuối vẫn chưa tỉnh, cũng không nhìn thấy nhũ mẫu của cậu ta.
Kỷ Đào đem thuốc lên cho cậu ta, nhẹ nhàng đút thuốc, Lâm Thiên Dược đang hôn mê lông mày khẽ nhíu nhưng vẫn nuốt được thuốc xuống.
Kỷ Đào trong lòng rất khó hiểu, vừa rồi cô thử uống một ngụm, quả thực thuốc rất khó uống mà Lâm Thiên Dược lại uống như uống nước.
Có thể nhìn ra hắn đang muốn sống tiếp.
Giờphút này, Kỷ Đào thực sự rất muốn học y, không chỉ vì những tò mò trong lòng, mà là một lòng muốn cứu lấy sinh mệnh con người.
“Đào nhi, con….” bà Liễu muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Kỷ Đào thấy kinh ngạc, bà Liễu trước nay đều nói năng rất lưu loát, chứ không ấp úng như hiện tại.
Quả nhiên, một lúc sau, bà Liễu kìm chế không được bèn hỏi thẳng: “Con thấy chuyện ở rể như thế nào?”
Kỷ Đào không đáp lại, trên thực tế cô đang so sánh xem người nào đối với cô tốt hơn. Mẹ chồng cô vì chuyện này mà nói, nghĩ đến nhà họ Triệu mỗi tháng làm trò hề một lần, cô gật đầu quyết đoán: “ con không có ý kiến gì về chuyện ở rể ạ”.
Sắc mặt bà Liễu bỗng khá hơn, “ Cha con cũng là lo con ở nhà chồng bị ức hiếp, con xem xem con ở nhà, đến cả bát cha con cũng không nỡ bắt con rửa, nếu như lấy chồng rồi, nếu không làm việc nhà, đồ ăn cũng không biết nấu thì…..”
“Con hiểu ạ” Kỷ Đào còn nghiêm túc nói.
Cô tuy rằng mới 10 tuổi, cơ thể còn chưa dậy thì, vóc dáng còn không cao, nhưng bà Liễu biết cô là con nhà khuê các, tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã tự nói ra được chính kiến của mình, nhất định dù có chết cũng không quay đầu. Tính cách quá bướng bỉnh và kiên cường này, sau này sẽ khiến con bé dễ phải chịu thiệt.
Bà Liễu vui mừng xoa đầu cô, cười nói: “Con gái gả chồng, rất khó khăn, nếu có thể tìm được chồng tốt, mỗi ngày mới trong đời có hy vọng. Nếu con chọn người ở rể, nếu tìm phải người không tốt, người đó nếu không có chút nào nguyện ý ở rể thì……….”
“Con hiểu ạ” Kỷ Đào khẽ vuốt bàn tay của bà Liễu cười nói.
Kỷ Duy và bà Liễu rất yêu thương Kỷ Đào, mặc kệ những lời đàm tiếu không hay bên ngoài.
Trên thực tế người ta không ngay lập tức coi trọng nữ nhân, nhưng nữ nhân nào trên đời cũng đều yếu đuối cả.
“Mẹ….”Kỷ Đào suy nghĩ, vẫn là nói ra: “ Thành đại ca ở nhà kia, cha ngàn vạn lần đừng đi nói nữa, vừa rồi dáng vẻ của Phùng cô nương, cũng xem như không muốn về nhà, con ở trong mắt mọi người so ra vẫn là thua kém với tiểu thư khuê các khác”
Bà Liễu thở dài: “Cha con vẫn nói sẽ tìm cho con một nhũ mẫu, chăm chỉ học quy củ sẽ không gặp rắc rối, ngày sau con cũng gặp những điều tốt hơn.
Kỷ Đào không nói gì, học quy củ và vân vân những thứ khác.
Ngày chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã tới mùa thu mang gió mát thổi qua người, cảm thấy vô cùng thoải mái.
Kỷ Đào ngồi trên xe bò, cùng bà Liễu kéo xe bằng tay đi từ thôn Đào Nguyên xuống làng chài.
Ở làng chài có một con sông lớn, quanh năm có cá, những người trẻ tuổi ở trong thôn đều dựa vào con sông này câu cá kiếm cơm ăn, tổ tiên của Kỷ Đào đều là sống ở nơi này.
Bà Liễu dắt tay Kỷ Đào vào thôn, đi đến một nhà có để hai khối đá xanh trước cửa, bà Liễu tiến đến đẩy cửa ra, bên trong truyền ra âm thanh náo nhiệt.
Đập vào mắt chính là 1 sân toàn bàn lớn đã chật kín người, bà ngoại, ông ngoại ngồi ở trên cao, mái tóc và chòm râu đều đã chuyển qua màu hoa râm, hầu như đã bạc trắng. Thấy hai người, ai ai cũng đều vui mừng.
Trước bà Liễu có 2 anh trai là Liễu Kỳ Khánh và Liễu Kỳ Nhiên, trong nhà bà là đứa con gái duy nhất, bà Liễu từ nhỏ đã được cả nhà cưng chiều, Kỷ Duy đến cầu thân, phải mất một thời gian dài bà Liễu mới đồng ý.
“Đào nhi, con tới rồi à?” một người con gái mặt tròn đứng lên, tiến đến chỗ của Kỷ Đào tươi cười.
Kỷ Đào nhận ra đây là chị họ của mình Liễu Hương Hương, là con gái nhỏ của bác cô, cũng là con gái duy nhất của Liễu gia, có quan hệ rất tốt với cô.
“Hương Hương” Kỷ Đào có chút vui mừng, cô ở thôn Đào Nguyên cũng không có bạn, từ nhỏ đến lớn chỉ thân thiết với một mình Liễu Hương Hương.
“Mau tới đây ngồi đi” Liễu Hà cũng chính là bà ngoại của Kỷ Đào mỉm cười tiếp đón, nhìn thấy trên người con gái quần áo đều làm từ vải mịn, rồi tới Kỷ Đào mặc quần áo lụa bà cảm thấy vô cùng hài lòng.
Kỷ Đào nhanh nhẹn tiến lên, nhìn Liễu Mãn nói : “Chúc ông ngoại ngày càng khỏe mạnh, càng ngày càng trẻ”.
Liễu Mãn nghe xong vô cùng hài lòng, liền hết lời khen ngợi.
“Cha chính là thích em gái và Đào nhi, thấy họ đến, cơm đang dùng cũng tự nhiên thơm ngon hơn.” Bên cạnh truyền đến tiếng nói chanh chua.
Người nói là vợ bác thứ 2 của Kỷ Đào, Kỷ Đào thân thiết với vợ bác cả hơn, bởi vì bác là cháu gái của ông Hà, cũng là chị họ của cậu bà Liễu.
“Lời không nên nói thì đừng nói” giọng Liễu Mãn uy nghiêm.
Trên bàn thoáng chốc im lặng, mặt bà bác kia cũng trắng bệch.
Kỷ Đào ngồi ở bàn sau lặng lẽ cúi đầu, giả bộ như không nhìn thấy gì, Liễu Mãn thường ngày cũng là một người nghiêm túc, nhưng chưa từng trước mặt thông gia răn dạy ai cả. Kỷ Đào trong lòng có chút đăm chiêu, xem ra ở trong còn có chuyện khác.
Cô ngồi bên trái Liễu Hương Hương, bên phải là cậu hai Liễu Khiêm, năm nay mười ba tuổi, bà cô thành thân đã nhiều năm mới sinh ra được đứa nhỏ này, cũng coi như về già có con chăm sóc. Ngày thường Liễu KHiêm có những thói quen kỳ cục, trong trí nhớ của Kỷ Đào, người anh họ này rất bướng bỉnh, thường xuyên tìm cơ hội bắt nạt cô.
Sau khi ăn xong, Liễu Hương Hương hưng phấn dắt Kỷ Đào ra ngoài đi dạo, đi xuống phía dưới làng chài.
Kỷ Đào nhìn mặt sông trước mặt có chút mới mẻ, không biết vì lý do gì mà bà Liễu không mang cô về nhà mẹ đẻ.
Bờ sông có rất nhiều người phụ nữ giặt đồ, tất cả đều biết Liễu Hương Hương, lại nhìn thấy Kỷ Đào đằng sau liền hiểu được thân phận của cô.
Kỷ Đào ngồi xổm cạnh bờ sông, chìa tay ra nghịch đá, khi tay còn đang ở không trung, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét kinh hãi, cô quay đầu lại nhìn, vừa rồi LIễu Hương Hương còn đứng cạnh giờ đã không thấy bóng dáng đâu, trong lòng nhất thời hoảng hốt, thấy Liễu Hương Hương đã ở dưới nước, thấy cô ấy cũng không hề sốt ruột, 2 tay sải theo dòng nước, cơ thể đã dần hiện lên trên mặt nước.
Liễu Hương Hương chậm rãi tiến vào bờ, đầu đã ngoi lên, Kỷ Đào đưa tay ra đỡ, lại nhìn thấy bên cạnh có người nhảy lên.
Kỷ Đào mặc dù kinh sợ nhưng tay không ngừng lại, kéo Liễu Hương Hương lên.
Lúc này mới hướng về bóng người vừa nhảy lên, hắn đã thấy Liễu Hương Hương đã vào bờ, cũng bơi lại đây, lên bờ rũ nước trên quần áo, trên mặt nở nụ cười sáng: “ Hương Hương, em không sao là được rồi”
Liễu Hương Hương năm nay 12 tuổi, đã trở thành một cô gái yểu điệu, lúc này xấu hổ mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn hắn nói: “ Ai cần anh quan tâm”.
Người thanh niên kia có vẻ ngại ngùng, lại không biết nói gì, ngại tới đỏ bừng mặt.
Kỷ Đào đứng bên cạnh nhìn trái nhìn phải, bị Liễu Hương Hương túm lấy tay: “ Đào nhi, chúng ta mau trở về thôi, không kẻo cô lo lắng”
Kỷ Đào gật gật đầu, kỳ thực cô cũng không hiểu lắm chuyện mới xảy ra, theo Liễu Hương Hương trở về.
Buổi chiều, bà Liễu dắt Kỷ Đào tạm biệt mọi người sau khi từ chối việc nghỉ lại qua đêm, lên xe bò trở về nhà.
Khi vào tới sân nhà, cửa phòng đối diện mở ra, Kỷ Đào vừa quay đầu đã thấy Lâm Thiên Dược từ trong phòng đi ra, sắc mặt tái nhợt, bước đi không vững.
Kỷ Đào cảm thấy anh ta có thể ngã bất cứ lúc nào, vừa nghĩ tới liền thấy Lâm Thiên Dược ngã xuống ở chỗ sân vườn có hàng rào bao quanh.
Bà Liễu cũng nhìn thấy, vội vàng đẩy rào chắn vào trong sân, Kỷ Đào cũng nghĩ tới việc chạy tới đó.
Lâm Thiên Dược mắt khép hờ, môi tái nhợt, bà Liệu vội giục Kỷ Đào: “ Chạy nhanh đi tìm thầy thuốc”.
Thôn Đào Nguyên chính là thôn thầy thuốc, ở phía tây đầu thôn có một thầy thuốc hơn 60 tuổi, tự xưng họ Phó, tính tình khó gần, sống cô độc, không thấy sống cùng người nhà, thường ngày cũng không nói chuyện với người trong thôn.
Lúc Kỷ Đào tới đó, thầy thuốc Phó đang phơi dược liệu trong sân, liền chạy nhanh tới nói : “Thầy thuốc Phó, mau theo con đi xem, Lâm gia….”.
Thầy thuốc nghe không hết câu, đã ngừng ngay việc phơi dược liệu, chạy vào nhà lấy rương thuốc , sau đó đi liền ra thôn.
Lâm Thiên Dược hai mắt nhắm nghiền nằm tựa vào ghế, thầy thuốc Phó bắt mạch, Kỷ Đào nhìn 1 vòng phòng ngủ, mọi thứ rất đơn giản, dựa vào tường là một giá sách, các chữ trên mặt sách đã cũ, có chút ố vàng, nhưng quyển trên bàn lại nhìn rất sạch sẽ, đủ thấy chủ nhân của nó yêu thích tới cỡ nào.
Một lúc lâu sau, thầy thuốc Phó buông cổ tay Lâm Thiên Dược ra, mở hòm thuốc lấy ra mấy loại dược liệu, phân chia ra 1 bên.
Kỷ Đào đứng im nhìn, đột nhiên hỏi: “ thầy thuốc Phó, người không thu nhận đồ đệ sao”.
Thầy thuốc Phó dừng tay, nhìn Kỷ Đào thản nhiên nói: “Không nhận”.
Sự tò mò được khơi lên trong lòng Kỷ Đào, đi tới bên cạnh bàn: “Ông nội Phó, người y thuật cao minh, người lại không thu nhận đồ đệ….thất truyền chẳng phải rất đáng tiếc sao.”
“ Ngươi trù ta chết?” thầy thuốc Phó hỏi lại, thanh âm cao vút, biểu đạt rõ sự không vui.
Kỷ Đào không sốt ruột: “Con ăn ngay nói thật thôi”.
Thầy thuốc Phó im lặng, tiếp tục công việc của mình, bà Liễu âm thầm trừng mắt nhìn Kỷ Đào vài lần.
“ Mang thuốc này cho cậu ta uống, nhớ kỹ thứ tự, đừng để nhầm lẫn.” thầy thuốc Phó nói với Kỷ Đào.
Kỷ Đào nhận lấy, thấy dòng chữ như rồng bay phượng múa, cô cũng biết chữ nhưng mà tên dược liệu có chút không rõ: “ Ông nội Phó, con là không biết tên dược liệu, nhỡ trình tự không đúng thì có sao không”
“Không nhầm được” thầy thuốc Phó nói.
Kỷ Đòa phấn khởi thu dược liệu rồi đi ra ngoài.
Động tác làm bà Liễu liếc nhìn Kỷ Đào, một tiểu cô nương mới 10 tuổi, chính là lúc lòng tràn đầy hiếu kỳ, học y làm gì có chuyện đơn giản thế?”
Kỷ Đào đi sắc thuốc, Lâm Thiên Dược từ đầu đến cuối vẫn chưa tỉnh, cũng không nhìn thấy nhũ mẫu của cậu ta.
Kỷ Đào đem thuốc lên cho cậu ta, nhẹ nhàng đút thuốc, Lâm Thiên Dược đang hôn mê lông mày khẽ nhíu nhưng vẫn nuốt được thuốc xuống.
Kỷ Đào trong lòng rất khó hiểu, vừa rồi cô thử uống một ngụm, quả thực thuốc rất khó uống mà Lâm Thiên Dược lại uống như uống nước.
Có thể nhìn ra hắn đang muốn sống tiếp.
Giờphút này, Kỷ Đào thực sự rất muốn học y, không chỉ vì những tò mò trong lòng, mà là một lòng muốn cứu lấy sinh mệnh con người.