Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 9
Editor: Kiều Anh
Dương Đại Viễn liên tục nói lời cảm tạ với Phó đại phu. Nhìn về phía Kỷ Đào có chút quẫn bách nói: “Phó đại phu, còn tiền thuốc…..”
“Trước thế đã, sau lại nói”. Phó đại phu thở dài, đứng lên đi ra ngoài
Dương Đại Viễn sắc mặt vui vẻ, đích thân đưa hai người đến cửa và nói: “Đại phu yên tâm, đợi đại ca ta tốt lên hắn nhất định sẽ đem tiền thuốc đến trả.”
Phó đại phu cũng không quay đầu lại, chỉ vẫy vẫy cánh tay.
Kỷ Đào vội đuổi kịp.
“Hai ngày nay ngươi cảm thấy không khỏe?” Phó đại phu nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng phía sau xoay người dò hỏi.
“Ta rất tốt, không có chỗ nào không khỏe, đa tạ sư phụ quan tâm”. Kỷ Đào cười nói.
Phó đại phu gật đầu, tiếp tục đi về phía trước, sau một lúc lâu lại hỏi: “Cha ngươi…Còn có cho ngươi lên núi không?”
Kỷ Đào suy sụp, tuy rằng hai ngày nay Kỷ Duy chưa nói nhưng hắn hẳn là không vui.
“Chưa nói là không cho à.” Kỷ Đào nghĩ nghĩ nói.
Phó đại phu không nói, đi về phía trước vài bước rồi nói tiếp: “Hai ngày nay ngươi không được khỏe, trở về nghỉ ngơi đi.”
Thấy Phó đại phu thái độ lạnh nhạt Kỷ Đào giật mình tiến lên hai bước nói: “Sư phụ, ngài sẽ không giận ta chứ?”
“Không có.” Phó đại phu thản nhiên nói
Xoay người nhìn thấy sự nôn nóng trên khuôn mặt của Kỷ Đào: “Đợi ngươi tốt hơn chút, chúng ta lại lên núi.”
Kỷ Đào nhìn Phó đại phu đi xa, khóe miệng càng lúc càng tươi cười.
Vừa về đến cửa liền nhìn thấy Lâm Thiên Dược tay cầm một quyển sách ố vàng, nhìn bên này tựa hồ đang ngẩn người.
Kỷ Đào nhìn thoáng qua cũng không đi quấy rầy, tính toán đẩy cửa tiến vào viện chợt nghe đằng sau truyền đến tiếng âm thanh véo von “ Đào Nhi”
Kỳ Đào xoay người cười nói: “Lâm đại ca.”
Lâm Thiên Dược chậm rãi đi đến, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Kỷ Đào, cười nói: “Thế nào, đã khỏe chưa?”
Kỷ Đào gật đầu, cười nói: “Muội còn chưa nghiêm túc cảm ơn huynh, ngày ấy nếu không phải huynh cứu giúp chỉ sợ muội sẽ ngất ở trong núi, nói không chừng xương cốt cũng không còn. Đang định ngày khác chính thức tới của cảm tạ, đây cũng là ý tứ của cha muội.”
Lâm Thiên Dược không nhịn được cười lên một tiếng: “Muội nói khoa trương quá. Ngày ấy các muội vẫn còn chưa tiến vào núi sâu sẽ không gặp phải ong vò vẽ, chỉ là vận may không tốt. Nếu không gặp được ta thì muội cũng có thể chờ Kỷ trưởng thôn mang người đi tìm mà.”
“Tóm lại là cảm ơn huynh.”Kỷ Đào cười ngắt lời.
Nhất thời bầu không khí im lặng, Kỷ Đào có chút không được tự nhiên, ho nhẹ hai tiếng: “Muội đi về trước…”
“Ta có việc muốn nói cùng huynh/ muội ….”
Hai người đồng thời mở miệng, liếc nhau thu hồi tầm mắt, Kỷ Đào thu lại xấu hổ trên mặt nói: “Lâm đại ca có chuyện cứ nói thẳng.”
“Ta muốn đi đọc sách.”Lâm Thiên Dược giơ quyển sách trong tay lên nhìn về phía Kỷ Đào. “Đào nhi muội muội, thật ra ta muốn cảm ơn muội, nếu không phải muội thì ta cũng sẽ không quyết định đi đọc sách, còn may mắn được Trương tú tài thu làm đệ tử.”
Mặc dù Kỷ Đào không biết mình nói gì với Lâm Thiên Dược làm cho hắn hạ quyết tâm đi đọc sách. Bất quá, đọc sách bao giờ cũng là chuyện tốt: “Là Trương tú tài Trương Khải Nguyên ở trấn bênh cạnh sao?”Kỷ Đào cười hỏi.
Lâm Thiên Dược gật đầu, mặt mũi đều che dấu không được sự phấn khởi. Kỷ Đào hiểu rõ, Trương Khải Nguyên năm nay mới hơn hai mươi, coi như là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, mà hắn ngày thường cũng sẵn lòng chỉ bảo người đọc sách, thanh danh vô cùng tốt, một đường thuận lợi thi đỗ tú tài, không quá hai năm nữa sẽ tham gia thi hương, nói không chừng đến lúc đó chính là cử nhân.
“Chúc mừng huynh.” Kỷ Đào thật lòng nói.
Làn da trắng nõn của Lâm Thiên Dược nháy mắt ửng đỏ. “Ta muốn muội biết, ta vẫn sẽ luôn cố gắng. Ta nhất định sẽ thành công.”
Kỷ Đào nhìn mặt thiếu niên, vóc người không cao, thân hình mỏng manh ốm yếu, sắc mặt nhợt nhạt, khóe miệng tươi cười lại làm cho người nhìn cảm thấy ấm áp, trên gương mặt tái nhợt hơi đỏ ửng, bộ dáng rất là hưng phấn, trong ánh mắt sáng tràn đầy hy vọng.
Không đến mấy ngày, Lâm Thiên Dược mang gói lớn gói nhỏ được Điền thị tiễn đi. Kỷ Đào bình tĩnh trước sau như một, buổi sáng đến chỗ Phó đại phu học tập phân biệt dược liệu, sau giờ Ngọ về nhà cùng mama học quy củ, mỗi tháng lên núi dạo chơi ba lần, chủ yếu ở rìa núi, thường không đi sâu vào bên trong núi, nên vẫn bình yên .
Những ngày dần trôi qua và bốn năm đã trôi qua trong chớp mắt.
Làng Đào Nguyên vắng lặng và yên bình. Sáng sớm có tiếng bước chân vội vã từ đầu làng đến sân gạch xanh ở cuối phía Tây của làng. Chẳng mấy chốc tiếng gõ cửa vội vã vang lên.
“Kỷ cô nương, Kỷ cô nương, có ở nhà không?” Giọng nói của người đàn ông thô lỗ mang theo chút lo lắng. Nếu không phải cửa sân không thể mở được có lẽ anh ta đã trực tiếp xông vào.
Một bà lão khoảng 40 tuổi mở cửa, trên người bà mặc quần áo nông dân bình thường , nhưng trong hành động có tư thế tao nhã riêng. Vừa thấy liền nhìn không giống người dân trong làng Đào Nguyên.
“Xảy ra chuyện gì?” Dương mama mở cửa, nhìn nam nhân ngoài cửa đang nôn nóng hỏi, ngữ khí bình đạm, hiển nhiên không có ý trách cứ.
Trước kia mọi người tìm Phó đại phu xem bệnh, nhưng gần hai năm nay, dần dần mọi người đến nơi này của Kỷ Đào. Phó đại phu đang già đi cũng lười đi khám bệnh tại nhà cho nên hắn thường xuyên bảo người ta đến mời Kỷ Đào. Lâu ngày, danh tiếng của Kỳ Đào trong việc điều trị bệnh dần lan rộng.
“Con dâu ta nàng….nàng muốn sinh.” Người đàn ông thô lỗ trong bộ quần áo vải thô nói với Dương mama. Mặc dù giọng nói đã kiềm chế nhưng vẫn tràn đầy lo lắng và hưng phấn.
Dương mama nhìn sắc trời, lúc này vừa hửng đông nhíu mày nói: “Sinh hài tử thì tìm bà đỡ, chứ tìm cô nương nhà ta làm gì? Hôm qua nàng mới lên núi trở về, lúc này đang mệt…”
“Ta muốn tìm Kỷ cô nương coi chừng hộ, chỉ sợ có vạn nhất…”
“Phi phi phi……Đại cát đại lợi.” Người đàn ông thô lỗ vội phun ra vài hớp nước miếng.
Trong ánh mắt Dương mama có chút ghét bỏ, quay sang nói:”Ngươi về trước đi, ta xem cô nương tỉnh chưa, ta hỏi một chút xem nàng có muốn đi hay không?”
“Ai…Đa tạ mama.” Nam tử nói xong, lùi lại mấy bước liền chạy đi.
Kỷ Đào ngủ đến mơ mơ màng màng. Sau khi nghe được âm thanh bên ngoài, Dương mama đã vào nhà, cười nói:”Cô nương, vừa mới có người tới nói trong thôn có người sinh hài tử muốn tìm ngài đi coi chừng dùm…”
“Ta đã biết.”Kỷ Đào trở mình, để lộ ra cổ trắng nõn còn mang chút đỏ ửng.
Dương mama lui ra ngoài.
Đợi đến khi Kỷ Đào ra khỏi phòng, Dương mama mang lên ít cháo, theo tiếng nhìn lại chỉ thấy Kỷ Đào mặc quần áo hồng nhạt, trên người phối trang sức đơn giản, trên đầu cũng giống như những cô gái trong thôn dùng khăn buộc lại, hành động mang theo chút lả lướt tao nhã giống như những cô nương trong thôn Đào Nguyên, nhưng cũng có chút bất đồng.
Người đàn ông thô lỗ vừa rồi họ Dương, sống đối diện với gia đình Dương Đại Thành, cùng là anh em.
Khi Kỷ Đào đến, trong phòng mơ hồ truyền ra tiếng nữ tử khó chịu .
“Đào nhi, nhanh lên.” Một giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng vang lên, làm cho người nghe thấy cảm thấy rất mềm mại.
Dương Đại Viễn liên tục nói lời cảm tạ với Phó đại phu. Nhìn về phía Kỷ Đào có chút quẫn bách nói: “Phó đại phu, còn tiền thuốc…..”
“Trước thế đã, sau lại nói”. Phó đại phu thở dài, đứng lên đi ra ngoài
Dương Đại Viễn sắc mặt vui vẻ, đích thân đưa hai người đến cửa và nói: “Đại phu yên tâm, đợi đại ca ta tốt lên hắn nhất định sẽ đem tiền thuốc đến trả.”
Phó đại phu cũng không quay đầu lại, chỉ vẫy vẫy cánh tay.
Kỷ Đào vội đuổi kịp.
“Hai ngày nay ngươi cảm thấy không khỏe?” Phó đại phu nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng phía sau xoay người dò hỏi.
“Ta rất tốt, không có chỗ nào không khỏe, đa tạ sư phụ quan tâm”. Kỷ Đào cười nói.
Phó đại phu gật đầu, tiếp tục đi về phía trước, sau một lúc lâu lại hỏi: “Cha ngươi…Còn có cho ngươi lên núi không?”
Kỷ Đào suy sụp, tuy rằng hai ngày nay Kỷ Duy chưa nói nhưng hắn hẳn là không vui.
“Chưa nói là không cho à.” Kỷ Đào nghĩ nghĩ nói.
Phó đại phu không nói, đi về phía trước vài bước rồi nói tiếp: “Hai ngày nay ngươi không được khỏe, trở về nghỉ ngơi đi.”
Thấy Phó đại phu thái độ lạnh nhạt Kỷ Đào giật mình tiến lên hai bước nói: “Sư phụ, ngài sẽ không giận ta chứ?”
“Không có.” Phó đại phu thản nhiên nói
Xoay người nhìn thấy sự nôn nóng trên khuôn mặt của Kỷ Đào: “Đợi ngươi tốt hơn chút, chúng ta lại lên núi.”
Kỷ Đào nhìn Phó đại phu đi xa, khóe miệng càng lúc càng tươi cười.
Vừa về đến cửa liền nhìn thấy Lâm Thiên Dược tay cầm một quyển sách ố vàng, nhìn bên này tựa hồ đang ngẩn người.
Kỷ Đào nhìn thoáng qua cũng không đi quấy rầy, tính toán đẩy cửa tiến vào viện chợt nghe đằng sau truyền đến tiếng âm thanh véo von “ Đào Nhi”
Kỳ Đào xoay người cười nói: “Lâm đại ca.”
Lâm Thiên Dược chậm rãi đi đến, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Kỷ Đào, cười nói: “Thế nào, đã khỏe chưa?”
Kỷ Đào gật đầu, cười nói: “Muội còn chưa nghiêm túc cảm ơn huynh, ngày ấy nếu không phải huynh cứu giúp chỉ sợ muội sẽ ngất ở trong núi, nói không chừng xương cốt cũng không còn. Đang định ngày khác chính thức tới của cảm tạ, đây cũng là ý tứ của cha muội.”
Lâm Thiên Dược không nhịn được cười lên một tiếng: “Muội nói khoa trương quá. Ngày ấy các muội vẫn còn chưa tiến vào núi sâu sẽ không gặp phải ong vò vẽ, chỉ là vận may không tốt. Nếu không gặp được ta thì muội cũng có thể chờ Kỷ trưởng thôn mang người đi tìm mà.”
“Tóm lại là cảm ơn huynh.”Kỷ Đào cười ngắt lời.
Nhất thời bầu không khí im lặng, Kỷ Đào có chút không được tự nhiên, ho nhẹ hai tiếng: “Muội đi về trước…”
“Ta có việc muốn nói cùng huynh/ muội ….”
Hai người đồng thời mở miệng, liếc nhau thu hồi tầm mắt, Kỷ Đào thu lại xấu hổ trên mặt nói: “Lâm đại ca có chuyện cứ nói thẳng.”
“Ta muốn đi đọc sách.”Lâm Thiên Dược giơ quyển sách trong tay lên nhìn về phía Kỷ Đào. “Đào nhi muội muội, thật ra ta muốn cảm ơn muội, nếu không phải muội thì ta cũng sẽ không quyết định đi đọc sách, còn may mắn được Trương tú tài thu làm đệ tử.”
Mặc dù Kỷ Đào không biết mình nói gì với Lâm Thiên Dược làm cho hắn hạ quyết tâm đi đọc sách. Bất quá, đọc sách bao giờ cũng là chuyện tốt: “Là Trương tú tài Trương Khải Nguyên ở trấn bênh cạnh sao?”Kỷ Đào cười hỏi.
Lâm Thiên Dược gật đầu, mặt mũi đều che dấu không được sự phấn khởi. Kỷ Đào hiểu rõ, Trương Khải Nguyên năm nay mới hơn hai mươi, coi như là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, mà hắn ngày thường cũng sẵn lòng chỉ bảo người đọc sách, thanh danh vô cùng tốt, một đường thuận lợi thi đỗ tú tài, không quá hai năm nữa sẽ tham gia thi hương, nói không chừng đến lúc đó chính là cử nhân.
“Chúc mừng huynh.” Kỷ Đào thật lòng nói.
Làn da trắng nõn của Lâm Thiên Dược nháy mắt ửng đỏ. “Ta muốn muội biết, ta vẫn sẽ luôn cố gắng. Ta nhất định sẽ thành công.”
Kỷ Đào nhìn mặt thiếu niên, vóc người không cao, thân hình mỏng manh ốm yếu, sắc mặt nhợt nhạt, khóe miệng tươi cười lại làm cho người nhìn cảm thấy ấm áp, trên gương mặt tái nhợt hơi đỏ ửng, bộ dáng rất là hưng phấn, trong ánh mắt sáng tràn đầy hy vọng.
Không đến mấy ngày, Lâm Thiên Dược mang gói lớn gói nhỏ được Điền thị tiễn đi. Kỷ Đào bình tĩnh trước sau như một, buổi sáng đến chỗ Phó đại phu học tập phân biệt dược liệu, sau giờ Ngọ về nhà cùng mama học quy củ, mỗi tháng lên núi dạo chơi ba lần, chủ yếu ở rìa núi, thường không đi sâu vào bên trong núi, nên vẫn bình yên .
Những ngày dần trôi qua và bốn năm đã trôi qua trong chớp mắt.
Làng Đào Nguyên vắng lặng và yên bình. Sáng sớm có tiếng bước chân vội vã từ đầu làng đến sân gạch xanh ở cuối phía Tây của làng. Chẳng mấy chốc tiếng gõ cửa vội vã vang lên.
“Kỷ cô nương, Kỷ cô nương, có ở nhà không?” Giọng nói của người đàn ông thô lỗ mang theo chút lo lắng. Nếu không phải cửa sân không thể mở được có lẽ anh ta đã trực tiếp xông vào.
Một bà lão khoảng 40 tuổi mở cửa, trên người bà mặc quần áo nông dân bình thường , nhưng trong hành động có tư thế tao nhã riêng. Vừa thấy liền nhìn không giống người dân trong làng Đào Nguyên.
“Xảy ra chuyện gì?” Dương mama mở cửa, nhìn nam nhân ngoài cửa đang nôn nóng hỏi, ngữ khí bình đạm, hiển nhiên không có ý trách cứ.
Trước kia mọi người tìm Phó đại phu xem bệnh, nhưng gần hai năm nay, dần dần mọi người đến nơi này của Kỷ Đào. Phó đại phu đang già đi cũng lười đi khám bệnh tại nhà cho nên hắn thường xuyên bảo người ta đến mời Kỷ Đào. Lâu ngày, danh tiếng của Kỳ Đào trong việc điều trị bệnh dần lan rộng.
“Con dâu ta nàng….nàng muốn sinh.” Người đàn ông thô lỗ trong bộ quần áo vải thô nói với Dương mama. Mặc dù giọng nói đã kiềm chế nhưng vẫn tràn đầy lo lắng và hưng phấn.
Dương mama nhìn sắc trời, lúc này vừa hửng đông nhíu mày nói: “Sinh hài tử thì tìm bà đỡ, chứ tìm cô nương nhà ta làm gì? Hôm qua nàng mới lên núi trở về, lúc này đang mệt…”
“Ta muốn tìm Kỷ cô nương coi chừng hộ, chỉ sợ có vạn nhất…”
“Phi phi phi……Đại cát đại lợi.” Người đàn ông thô lỗ vội phun ra vài hớp nước miếng.
Trong ánh mắt Dương mama có chút ghét bỏ, quay sang nói:”Ngươi về trước đi, ta xem cô nương tỉnh chưa, ta hỏi một chút xem nàng có muốn đi hay không?”
“Ai…Đa tạ mama.” Nam tử nói xong, lùi lại mấy bước liền chạy đi.
Kỷ Đào ngủ đến mơ mơ màng màng. Sau khi nghe được âm thanh bên ngoài, Dương mama đã vào nhà, cười nói:”Cô nương, vừa mới có người tới nói trong thôn có người sinh hài tử muốn tìm ngài đi coi chừng dùm…”
“Ta đã biết.”Kỷ Đào trở mình, để lộ ra cổ trắng nõn còn mang chút đỏ ửng.
Dương mama lui ra ngoài.
Đợi đến khi Kỷ Đào ra khỏi phòng, Dương mama mang lên ít cháo, theo tiếng nhìn lại chỉ thấy Kỷ Đào mặc quần áo hồng nhạt, trên người phối trang sức đơn giản, trên đầu cũng giống như những cô gái trong thôn dùng khăn buộc lại, hành động mang theo chút lả lướt tao nhã giống như những cô nương trong thôn Đào Nguyên, nhưng cũng có chút bất đồng.
Người đàn ông thô lỗ vừa rồi họ Dương, sống đối diện với gia đình Dương Đại Thành, cùng là anh em.
Khi Kỷ Đào đến, trong phòng mơ hồ truyền ra tiếng nữ tử khó chịu .
“Đào nhi, nhanh lên.” Một giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng vang lên, làm cho người nghe thấy cảm thấy rất mềm mại.