Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-18
Chương 18: Ngại ngùng
Khi nớ tỉnh lại thì xung quanh không có một ai và nó đang nằm ở phòng y tế. Sao nó lại nằm đây, ai đưa nó đến đây là những câu hỏi xuấy hiện trong đầu nó bây giờ. Nó để ý chân mình đã được sát trùng và được băng bó rất kĩ nên giờ không cảm giác đau như lúc mới ngã nữa. Mà phải kể nó rất ghét mùi ở phòng bệnh nên mỗi lần bị cảm hoặc bệnh thì nó thà chọn uống thuốc chứ không bao giờ chịu đi bệnh viện. Giờ nó chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi
- Cậu tỉnh rồi hả. Vy từ ngoài cửa bước vào thấy nó tỉnh lại ân cần hỏi han
- Ừm. Mà sao tớ lại ở đây
- Cậu mệt quá rồi ngất đi rồi Dương bế cậu đến đây. Vy nói cũng không dấu khỏi ngạc nhiên, cô và Dương đã học chung với nhai từ năm lớp 1, nên cô cũng chưa bao giờ thấy Dương quan tâm đến người con gái nào cả, kể cả bị con gái đụng cái thôi cậu cũng ghét bỏ nhưng lần này đối với Nhi cậu lại không do dự mà trực tiếp bế cô
Nó nghe Vy nói người bế mình là Dương thì lúc đầu không thẫn thời vài giây nhưng rây nhanh nó nghĩ là bạn bè giúp nhau thì cũng bình thường mà. Nó nghĩ có lẽ nếu là ai khác Dương cũng làm vậy nhưng nó không hề biết nó là người đầu tiên mà cậu tiếp xúc thân mật như vậy trừ hai người phụ nữ trong gia đình (mẹ và em cậu)
- Cuộc thi đã kết thúc chưa?. Nó hỏi
- Chưa. Giờ đang thi đẩy gậy á. Lúc nãy cô và mấy bạn có đến thăm cậu nhưng cậu còn ngủ nên cô bảo mình ở đây với cậu. Lớp ta có mấy bạn thi đẩy gậy nên cô và mấy người khác đi cổ vũ cho họ rồi. Mà mình mới đi mua cháo về cho cậu nè, cậu ăn chút đi cho khỏe. Vy nói
- Cảm ơn cậu nha. Nó vui vẻ nhận lấy bát cháo mà ăn. Vy đúng là cứu tinh của nó mà, thật ra lúc tỉnh dậy đến giờ nó cũng đói lắm rồi
- Hì hì. Không có gì. Vy cười thân thiện đáp
Ăn xong thì nó quyết định đi xem đẩy gậy. Chân nó giờ cũng không đau nữa nên cũng đi được rồi. Lúc đầu Vy không cho vì sợ nó còn đau nhưng nó bày ra vẻ mặt dễ thương, nũng nịu các kiểu thì cuối cùng cô cũng đáp ứng đưa nó đi xem. Ra khỏi phòng y tế mà lòng nó thỏi mái hẳn ra, trời ơi nó như mới được thoát chết vậy
Thấy nó đi tới thì mấy đứa lớp nó chạy lại hỏi thăm. Còn ân cần đỡ dìu nó nữa chứ, trong lòng nó xúc động không thôi. Và cả mấy chị lúc nãy chạy cùng nó cũng đi lại quan tâm nó, nó cũng vui vẻ đáp lại thôi
Chợt bóng dáng ai đó lọt vào mắt nó. Nhìn thấy Dương mặt nó ửng đỏ lên, nó còn nhớ trước khi ngất đi nó đã nói với cậu " Có cậu thật tốt ". Aaa, nó muốn đập chết nó mất, sao có thể nói câu như vậy được chứ, rồi Dương sẽ nghĩ sao về mình. Liêm sỉ ở đâu rồi Nhi ơi. Nó càng nghĩ càng đỏ mặt á, úp hai tay vào mặt để người khá không thấy khuôn mặt đỏ ửng hiện giờ của nó. Bắt gặp hành động của ngốc nghếch của nó, Dương không khỏi bật cười. Cậu chú ý nó từ khi nó xuất hiện rồi. Nhưng vì người đông nên có lẽ nó không thấy cậu. Cậu nghĩ " Thật là một con mèo dễ thương mà "
Khi hai người tụi nó đang nghĩ về đối phương thì tiếng hò hét, cổ vũ của bọn lớp nó lại vang lên. À thi ra là lớp nó thi đấu. Và nó cũng hòa chung tiếng hét với mọi người để cổ vũ cho bạn mình
Khi nớ tỉnh lại thì xung quanh không có một ai và nó đang nằm ở phòng y tế. Sao nó lại nằm đây, ai đưa nó đến đây là những câu hỏi xuấy hiện trong đầu nó bây giờ. Nó để ý chân mình đã được sát trùng và được băng bó rất kĩ nên giờ không cảm giác đau như lúc mới ngã nữa. Mà phải kể nó rất ghét mùi ở phòng bệnh nên mỗi lần bị cảm hoặc bệnh thì nó thà chọn uống thuốc chứ không bao giờ chịu đi bệnh viện. Giờ nó chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi
- Cậu tỉnh rồi hả. Vy từ ngoài cửa bước vào thấy nó tỉnh lại ân cần hỏi han
- Ừm. Mà sao tớ lại ở đây
- Cậu mệt quá rồi ngất đi rồi Dương bế cậu đến đây. Vy nói cũng không dấu khỏi ngạc nhiên, cô và Dương đã học chung với nhai từ năm lớp 1, nên cô cũng chưa bao giờ thấy Dương quan tâm đến người con gái nào cả, kể cả bị con gái đụng cái thôi cậu cũng ghét bỏ nhưng lần này đối với Nhi cậu lại không do dự mà trực tiếp bế cô
Nó nghe Vy nói người bế mình là Dương thì lúc đầu không thẫn thời vài giây nhưng rây nhanh nó nghĩ là bạn bè giúp nhau thì cũng bình thường mà. Nó nghĩ có lẽ nếu là ai khác Dương cũng làm vậy nhưng nó không hề biết nó là người đầu tiên mà cậu tiếp xúc thân mật như vậy trừ hai người phụ nữ trong gia đình (mẹ và em cậu)
- Cuộc thi đã kết thúc chưa?. Nó hỏi
- Chưa. Giờ đang thi đẩy gậy á. Lúc nãy cô và mấy bạn có đến thăm cậu nhưng cậu còn ngủ nên cô bảo mình ở đây với cậu. Lớp ta có mấy bạn thi đẩy gậy nên cô và mấy người khác đi cổ vũ cho họ rồi. Mà mình mới đi mua cháo về cho cậu nè, cậu ăn chút đi cho khỏe. Vy nói
- Cảm ơn cậu nha. Nó vui vẻ nhận lấy bát cháo mà ăn. Vy đúng là cứu tinh của nó mà, thật ra lúc tỉnh dậy đến giờ nó cũng đói lắm rồi
- Hì hì. Không có gì. Vy cười thân thiện đáp
Ăn xong thì nó quyết định đi xem đẩy gậy. Chân nó giờ cũng không đau nữa nên cũng đi được rồi. Lúc đầu Vy không cho vì sợ nó còn đau nhưng nó bày ra vẻ mặt dễ thương, nũng nịu các kiểu thì cuối cùng cô cũng đáp ứng đưa nó đi xem. Ra khỏi phòng y tế mà lòng nó thỏi mái hẳn ra, trời ơi nó như mới được thoát chết vậy
Thấy nó đi tới thì mấy đứa lớp nó chạy lại hỏi thăm. Còn ân cần đỡ dìu nó nữa chứ, trong lòng nó xúc động không thôi. Và cả mấy chị lúc nãy chạy cùng nó cũng đi lại quan tâm nó, nó cũng vui vẻ đáp lại thôi
Chợt bóng dáng ai đó lọt vào mắt nó. Nhìn thấy Dương mặt nó ửng đỏ lên, nó còn nhớ trước khi ngất đi nó đã nói với cậu " Có cậu thật tốt ". Aaa, nó muốn đập chết nó mất, sao có thể nói câu như vậy được chứ, rồi Dương sẽ nghĩ sao về mình. Liêm sỉ ở đâu rồi Nhi ơi. Nó càng nghĩ càng đỏ mặt á, úp hai tay vào mặt để người khá không thấy khuôn mặt đỏ ửng hiện giờ của nó. Bắt gặp hành động của ngốc nghếch của nó, Dương không khỏi bật cười. Cậu chú ý nó từ khi nó xuất hiện rồi. Nhưng vì người đông nên có lẽ nó không thấy cậu. Cậu nghĩ " Thật là một con mèo dễ thương mà "
Khi hai người tụi nó đang nghĩ về đối phương thì tiếng hò hét, cổ vũ của bọn lớp nó lại vang lên. À thi ra là lớp nó thi đấu. Và nó cũng hòa chung tiếng hét với mọi người để cổ vũ cho bạn mình