-
Chương 26-30
chapter 26 Chuyển sang lớp trọng điểm! ?
Tầm mắt mọi người chuyển về hướng Hứa Hiểu Na.
Hứa Hiểu Na chỉ vào Phương Vũ, nói: “Mọi người đều biết, hơn hai năm học cấp ba, thành tích của Phương Vũ chỉ đứng hàng giữa trong lớp, sao cậu ta đột nhiên thi được 723 điểm chứ?”
Những lời này vừa nói ra, mọi người đều tỉnh táo lại, cảm thấy thật sự kỳ quái.
Phương Vũ luôn xếp thứ 30 trong lớp, cũng chỉ khoảng hơn 400 điểm, lần này lại đột nhiên thi được 723, thành tích tăng lên quá khoa trương.
“Cho nên em cho rằng Phương Vũ chép bài thi của Đường Tiểu Nhu nên mới thi được điểm này. Thưa thầy, em yêu cầu huỷ bỏ thành tích của Phương Vũ.” Hứa Hiểu Na nhìn về phía Hoàng Hải, nói.
“Thầy, ngày thường Phương Vũ đi học không nằm trên bàn ngủ thì cũng xem tiểu thuyết. Nhưng cậu ta lại gian lận thi được 723 điểm, loại người này là sỉ nhục đối với những bạn nghiêm túc nỗ lực học tập khác!” Tưởng Duyệt cũng đứng lên, trừng Phương Vũ mà lớn tiếng nói.
“Thưa thầy, tụi em cũng cảm thấy nên huỷ thành tích của Phương Vũ!”
“Trước kia cậu ta luôn đứng sau em, lần này đột nhiên thành đứng đầu cả khối? Sao có thể?”
“Thưa thầy, Phương Vũ thật sự gian lận!”
...
Không ít học sinh vốn chướng mắt Phương Vũ bắt đầu ồn ào.
Tình huống này là cảnh Tưởng Duyệt và Hứa Hiểu Na muốn nhìn thấy.
Tưởng Duyệt nhìn Phương Vũ mặt không cảm xúc, trong mắt hiện lên một tia châm chọc, trong lòng tràn đầy khoái cảm trả thù.
Còn vờ bình tĩnh? Tôi cũng muốn xem cậu có thể giả vờ tới khi nào!
Lúc mọi người cùng tấn công Phương Vũ, Lưu béo đột nhiên đứng lên.
“Các cậu điên rồi à? Lần này Phương Vũ thi được 723 điểm! Còn cao hơn Đường Tiểu Nhu 16 điểm! Nếu cậu ta chép bài của Đường Tiểu Nhu thì sao điểm còn cao hơn Đường Tiểu Nhu? Các cậu đi chép bài mà được 723 điểm cho tôi xem?”
Lời này vừa nói ra, những giọng nói vây công Phương Vũ nhỏ đi không ít.
Lưu béo nói có lý, nếu Phương Vũ chép bài của Đường Tiểu Nhu thì vì sao thành tích còn cao hơn Đường Tiểu Nhu nhiều như vậy? Thậm chí còn cao nhất khối?
“Sao không thể chứ? Lỡ Phương Vũ chép xong rồi nhìn thấy Đường Tiểu Nhu có mấy lỗi sai rõ ràng nên tự sửa đáp án thì sao? Mười sáu điểm thôi, cậu ta chỉ cần phát hiện mấy chỗ sai, lại sửa thành đáp án đúng là có thể thi được 723 điểm!” Hứa Hiểu Na căm tức nhìn Lưu béo, nói.
“Cậu, cậu cãi chày cãi cối! Bạn Đường Tiểu Nhu thi được 707 điểm mà bị nhiều lỗi sai rõ ràng như vậy sao...” Mặt Lưu béo đỏ bừng, lớn tiếng phản bác.
“Im lặng!” Lúc này, rốt cuộc Hoàng Hải cũng mở miệng.
Chủ nhiệm lên tiếng, cả lớp đều nhắm miệng lại.
Hoàng Hải nhìn về phía Đường Tiểu Nhu, nhíu mày hỏi: “Trò Đường Tiểu Nhu, trong quá trình thi, trò có nhận thấy Phương Vũ chép bài của mình không?”
Đường Tiểu Nhu đứng dậy, kiên định nói: “Không có.”
“Ha ha, ai không biết cậu và Phương Vũ thân mật bao nhiêu, cho dù bị chép bài cũng là cam tâm tình nguyện... Không đúng, nói không chừng cậu cố ý cho Phương Vũ chép nữa kìa.” Tưởng Duyệt cười lạnh và nói.
“Cậu!” Mặt Đường Tiểu Nhu ửng hồng, căm tức nhìn Tưởng Duyệt.
“Thế nào? Chẳng lẽ tôi nói sai à?” Tưởng Duyệt không chút sợ hãi mà đối diện với Đường Tiểu Nhu.
Đường Tiểu Nhu hít sâu một hơi, không để ý tới Tưởng Duyệt mà nhìn về phía Hoàng Hải, nói: “Thưa thầy, em có thể chứng minh điều này. Trong quá trình làm bài thi, rất nhiều lúc Phương Vũ chỉ làm bài nửa giờ, sau đó liền nằm lên bàn ngủ, cậu ấy căn bản không có thời gian chép bài của em.”
Lời này chẳng những không thể chứng minh Phương Vũ trong sạch, ngược lại làm người ta cảm thấy càng kỳ quái.
Chỉ làm bài thi nửa giờ rồi nằm lên bàn, vậy rốt cuộc Phương Vũ thi được nhất khối bằng cách nào?
Không phải Đường Tiểu Nhu đang coi bạn bè trong lớp, coi thầy chủ nhiệm Hoàng Hải là đồ ngốc để chơi đó chứ?
Tưởng Duyệt trực tiếp châm chọc cười ra tiếng, không nói nữa. Cô ta đã không cần nói thêm gì.
Quả nhiên, nghe Đường Tiểu Nhu nói vậy thì sắc mặt Hoàng Hải âm trầm đi.
“Phương Vũ tới văn phòng một chuyến với thầy, các trò khác tự học!”
Nói xong, Hoàng Hải liền rời khỏi phòng học.
Phương Vũ thở dài, khép tiểu thuyết lại rồi nhìn về phía Đường Tiểu Nhu và nói: “Tôi rất tò mò, rốt cuộc não cô phát triển thế nào vậy.”
“Nhưng tôi chỉ nói sự thật thôi.” Đường Tiểu Nhu oan ức mà nói.
Phương Vũ đứng lên, đi theo Hoàng Hải rời khỏi phòng học.
Trong lớp vang lên một tràng hoan hô châm chọc, thậm chí còn có vài người vỗ tay.
Rốt cuộc Phương Vũ cũng xui xẻo!
...
“Phương Vũ, em nói đúng sự thật cho thầy biết, rốt cuộc em có gian lận không?” Trong văn phòng, Hoàng Hải âm trầm hỏi.
“Không có.” Phương Vũ đáp.
“Nếu em nói thật thì cùng lắm thấy huỷ bỏ thành tích của em. Nhưng nếu em không thành thật, tiếp theo bị thầy tra ra gian lận thì hậu quả rất nghiêm trọng.” Hoàng Hải trầm giọng mà nói.
“Vậy thầy tra đi.” Phương Vũ nói.
Lúc Phương Vũ còn trẻ... vào khoảng hai ba ngàn tuổi gì đấy, hắn cũng là một người rất hiếu học.
Khi đó hắn hy vọng dùng việc học tập để dời đi khát vọng và sự chú ý đối với Trúc Cơ kỳ.
Trong khoảng thời gian đó, Phương Vũ xem hết các loại sách cổ kim nội ngoại, tri thức nào học được thì hầu như đã học hết, nói hắn trên biết thiên văn dưới biết địa lý cũng không khoa trương.
Một ít tri thức cấp ba chỉ là trò mèo đối với Phương Vũ.
Lần này sở dĩ chỉ thi 723 điểm là vì 723 điểm cũng đủ thắng Đường Tiểu Nhu. Nếu hắn muốn thì có thể thi được thành tích càng cao.
“Giờ thầy sẽ so bài thi các môn giữa em và Đường Tiểu Nhu! Nếu độ tương tự cao thì chính là em gian lận!” Hoàng Hải nói xong liền rời khỏi bàn làm việc.
Năm phút sau, Hoàng Hải cầm một xấp bài thi trở về.
Không ít giáo viên yên lặng chú ý việc này cũng vây xem.
Lớp 12A2 đột nhiên xuất hiện một Phương Vũ thi nhất cả khối, sao các thầy cô khác có thể không quan tâm chuyện này?
Đặc biệt là chủ nhiệm Trình Hồng Mai của lớp chọn, bà cho rằng Phương Vũ nhất định đã gian lận. Nếu thành tích của một học sinh lớp bình thường lại đè đầu tất cả các học sinh xuất sắc của lớp chọn thì mặt mũi bà còn biết để đâu?
“Thầy Hoàng, nhất định phải nghiêm túc đối đãi việc này! Trong giai đoạn cuối lớp 12 này, chúng ta nhất định không thể nuông chiều bất cứ học sinh gian lận nào!” Trình Hồng Mai liếc nhìn Phương Vũ và nói.
“Đúng vậy, đã sắp thi đại học còn gian lận, vậy không phải lừa mình dối người sao? Mấu chốt là nếu không cho các học sinh một lời giải thích thì sẽ ảnh hưởng tính tích cực học tập của tụi nó!” Thầy dạy toán lớp chọn, Hồ Ba nói.
“Không sai...” Các giáo viên khác đều phụ họa.
Đinh Nhiên cũng đứng trong các giáo viên này, nhưng cô không nói gì, chỉ yên lặng đánh giá Phương Vũ không nói một lời.
Học sinh này nhìn thật quen mắt...
Hoàng Hải nghiêm túc so sánh bài thi của Đường Tiểu Nhu và Phương Vũ, sắc mặt dần dần trở nên quái lạ.
Sau khi so xong bài thi tổng hợp, ông ngẩng đầu rồi liếc nhìn Phương Vũ một cái, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
“Thầy Hoàng, thế nào? Trò ấy có gian lận không?” Trình Hồng Mai vội vàng hỏi.
Hoàng Hải hít sâu một hơi, sau đó lắc lắc đầu, nói: “Không có, hoàn toàn không gian lận.”
“Sao có thể? Để tôi nhìn xem!” Trình Hồng Mai cầm lấy bài thi trên bàn Hoàng Hải, nghiêm túc so sánh.
Trừ mấy câu điền chỗ trống chỉ có một đáp án duy nhất ra, trong bài tính toán và ứng dụng, phương pháp Phương Vũ và Đường Tiểu Nhu giải đề hoàn toàn khác nhau. Phương Vũ dùng cách giải bài càng rõ ràng ngắn gọn, không có chút sai lầm nào.
Trình Hồng Mai lại cầm lấy bài thi tổng hợp, ngữ văn, kết quả vẫn giống vậy.
Đáp án của Phương Vũ và Đường Tiểu Nhu hoàn toàn không giống nhau, hơn nữa Phương Vũ giải càng tốt!
“Chuyện này...” Trình Hồng Mai càng xem càng khiếp sợ, bởi vì Phương Vũ đáp quá xuất sắc.
“Lúc chấm bài tôi đã cảm thấy trò ấy làm rất tốt, nhưng bởi vì bài thi niêm phong tên họ nên tôi cũng không biết là của ai.” Lúc này, thầy toán lớp 12A2 Chu Kiến Lương nói.
“Đúng vậy, lúc ấy tôi chấm bài cũng chấm được một học sinh, đề đọc và viết văn đặc biệt tốt... Thì ra là Phương Vũ làm.” Cô ngữ văn lớp 12A2 Tào Đan đứng một bên cũng nói.
Hoàng Hải nhìn Phương Vũ, trong nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
“Phương Vũ... Em đi về trước đi, trước đó hoài nghi em là thầy không đúng, thầy xin lỗi. Lát nữa thầy sẽ trả lại trong sạch cho em trước mặt cả lớp.” Hoàng Hải trầm mặc một lát, sau đó nói.
“Được.” Phương Vũ xoay người rời đi.
Đinh Nhiên nhìn chằm chằm bóng dáng Phương Vũ rời đi, trong đầu đột nhiên chợt lóe qua tia sáng.
Cô đột nhiên nhớ ra chuyện xảy ra vào chiều hôm đó!
Học sinh này... Trời ạ! Trong trí nhớ hình như hắn bị xe tải đụng phải... Sau đó...
Đinh Nhiên càng nhớ lại thì càng kinh hồn khiếp vía, càng kinh hãi không thôi.
...
Phương Vũ trở lại phòng học thì cảm nhận được những ánh mắt châm chọc.
“Đồ chó gian lận, còn không biết xấu hổ trở về!” Tưởng Duyệt mở miệng móc họng.
Phương Vũ không để ý tới, trực tiếp đi về chỗ ngồi.
“Cậu không sao chứ?” Đường Tiểu Nhu lo lắng hỏi.
“Có thể có chuyện gì?” Phương Vũ hỏi ngược lại.
Phương Vũ ngồi xuống chưa đến năm phút thì Hoàng Hải liền tới cửa phòng học.
“Trò Phương Vũ và Đường Tiểu Nhu ra đây một chút.” Hoàng Hải hô.
Đường Tiểu Nhu liếc nhìn Phương Vũ một cái, cho rằng đã xảy ra chuyện gì.
Chẳng lẽ, Phương Vũ thật sự chép bài của cô?
Không thể nào...
Hai người đi ra phòng học, trong lớp lập tức náo nhiệt như nổ tung chảo.
“Ha ha ha... Phương Vũ thật sự bị tra ra gian lận! Cả Đường Tiểu Nhu cũng bị gọi ra ngoài!”
“Tớ thấy Đường Tiểu Nhu cố ý cho Phương Vũ sao chép! Đáng đời!”
“Tớ thật sốt ruột muốn xem họ xử lý thế nào! Chuyện lần này cả trường đều biết! Đường Tiểu Nhu không thể dựa vào nhà họ Đường để bao che cho qua nữa đúng không?”
Hứa Hiểu Na nhéo nhéo mặt Tưởng Duyệt, nói: “Duyệt Duyệt, tớ đã nói sẽ giúp cậu báo thù mà đúng không?”
Trong lòng Tưởng Duyệt tràn ngập khoái cảm sau khi báo được thù, cười nói: “Hiểu Na, cậu tốt nhất với tớ.”
Bên ngoài phòng học, Hoàng Hải nhìn Đường Tiểu Nhu và Phương Vũ, nói: “Vừa rồi ban giám hiệu thông báo với thầy...”
“Bởi vì thành tích của hai em quá xuất sắc, không thích hợp tiếp tục ở lại lớp 12A2, ban giám hiệu chuyển hai em vào lớp chọn.”
“A?” Đường Tiểu Nhu còn tưởng xảy ra chuyện gì, kết quả là muốn triệu hồi về lớp chọn.
“Đợi lát nữa tan học, hai em có thể dọn sách vở chuyển lớp.” Hoàng Hải nói.
Phương Vũ và Đường Tiểu Nhu không có ý kiến, Hoàng Hải liền đi vào phòng học náo nhiệt, lớn tiếng nói: “Im lặng, thầy có chuyện muốn làm sáng tỏ.”
chapter 27 nướng
Ninh Phàm không biết Trần Hạo đã âm thầm bày ra kế hoạch, lúc này anh đang khoe khoang với Mộ Băng, không biết xấu hổ xây dựng hình ảnh huy hoàng vĩ ngạn của mình.
Chỉ nghe người nào đó khoe khoang nói: “Năm đó, tôi ở thành phố Kim Lăng chính là một nhân vật oai phong một cõi. Ngay cả gia chủ của Trần gia nhìn thấy tôi cũng giống như con chuột con mèo cúp đuôi chạy trốn.”
Mộ Băng nghe vậy trợn mắt, vẻ mặt nghi ngờ: "Khoác lác, chỉ dựa vào anh sao? Để cho gia chủ Trần gia điên cuồng bỏ chạy? Anh có biết ngay cả cha tôi cũng phải cư xử nhã nhặn với Trần Viễn Sơn không? Trừ khi thật cần thiết cũng không dám đắc tội chút nào. Anh khoác lác cũng phải phù hợp với tình huống thực tế chứ?”
"Không tin thì quên đi." Ninh Phàm nhún nhún vai, thản nhiên nói.
Anh nghĩ thầm, tôi mới chỉ nói cho cô biết Trần Viễn Sơn nhìn thấy tôi đã phải chạy vắt giò lên cổ mà cô đã không tin. Nếu như tôi nói cái chân của Trần Viễn Sơn kia chính là do tôi đánh gãy thì chắc cô sẽ bảo tôi mắc bệnh thần kinh nhỉ?
Mộ Băng thấy vẻ mặt buồn bực của anh, không khỏi có chút buồn cười: "Tôi nói này, anh thật sự cho rằng mình có thể khiến nhân vật lớn như Trần Viễn Sơn vắt giò lên cổ chạy sao? Người như ông ta ở toàn bộ thành phố Kim Lăng đều có tiếng nói nhất định. Không phải người mà hiện tại anh có tư cách so sánh.”
Có lẽ cảm thấy lời nói của mình có chút gay gắt nên sau đó cô mới an ủi: "Được rồi, đừng buồn bực. Anh còn trẻ lại có thân thủ cường đại, sau này chưa chắc không thể đuổi kịp Trần Viễn Sơn."
"Tôi mà cần phải đuổi theo ông ta sao?" Ninh Phàm có chút không nói nên lời, lấy thân phận của anh ở thế giới hắc ám, cho dù mười hay hai mươi thế lực của Trần Viễn Sơn cộng lại cũng không thể so với một lời nói bình thường của anh, đuổi kịp Trần Viễn Sơn ? Ông ta cũng xứng sao?
Mộ Băng không biết anh đang suy nghĩ gì trong đầu, nhìn thấy vẻ mặt anh không quan tâm, Mộ Băng không khỏi nhíu mày: "Ninh Phàm, con người muốn thành công, trước tiên phải làm đến nơi đến chốn. Ngoài miệng có nói nhiều đến đâu cũng chỉ là nói suông. Anh nói Trần Viễn Sơn không bằng anh, được, chứng minh cho tôi xem."
"Vị tiểu thư này nói rất hay!"
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc đột nhiên truyền đến từ bên cạnh.
Ninh Phàm quay người lại, đã nhìn thấy một nam một nữ thanh niên ăn mặc thời thượng đi tới.
Vẻ đẹp của một nam một nữ này giống như một đôi kim đồng ngọc nữ, thu hút sự chú ý của mọi người. Nhưng khi Ninh Phàm nhìn thấy hai người này thì lại hơi cau mày.
Bởi vì người đến chính là bạn gái cũ Lưu Đình của anh và người anh em tốt nhất thời sinh viên Sở Minh.
Ninh Phàm đã nhìn thấu Lưu Đình ham hư vinh cho nên khi gặp lại, không có yêu hận, anh chỉ không ngờ rằng mình sẽ gặp được Lưu Đình ở đây.
Lưu Đình liếc mắt nhìn anh một cái, trong mắt hiện lên một tia thất vọng. Về phần Sở Minh, dường như không biết nên đối mặt như thế nào, trong mắt có chút lảng tránh.
Chỉ nghe Lưu Đình đĩnh đạc nói: "Vị tiểu thư này nói đúng, người muốn thành công thì trước tiên phải làm đến nơi đến chốn. Đặc biệt là những người bình thường không có bối cảnh hay gia thế thì phải giữ mình trong sạch, nỗ lực để leo lên phía trên mới đúng."
Vừa nói, cô ta vừa quay đầu lại nhìn Ninh Phàm, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng mắng: "Ninh Phàm, tôi tưởng rằng chia tay sẽ khiến anh nhìn rõ chính mình, từ nay về sau làm người đến nơi đến chốn, thành thật mà vượt qua quãng đời còn lại. Không ngờ ràng anh vẫn không an phận như thế, còn ảo tưởng đánh đồng mình với nhân vật lớn như gia chủ Trần gia.”
“Anh có biết, quyền thế địa vị của gia chủ Trần gia cao đến đâu không? Ngay cả cha của Sở Minh cũng kém hơn một chút. Người như vậy không đến lượt nhân vật nhỏ bé như anh có tư cách chửi bới. Thậm chí chỉ nhắc đến tên cũng là một sỉ nhục với ngài ấy.”
Nói đến đây, cô ta nhìn Mộ Băng nói: “Vị tiểu thư này, tôi khuyên cô, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Làm bạn với loại người như anh ta sẽ chỉ khiến cô càng ngày càng sống không thực tế hơn thôi. Cô vẫn nên nhanh chóng rời xa anh ta mới tốt.”
Nói xong, cô ta cũng không thèm nhìn Ninh Phàm, trực tiếp kéo Sở Minh đang ngoảnh mặt đi về phía ghế lô trên tầng hai.
"Cô ta là ai?" Mộ Băng sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh tỉnh táo lại hỏi.
Lúc này Ninh Phàm đã không còn lộ ra dáng vẻ cà lơ phất phơ nữa, nghe vậy, anh bình tĩnh nói: "Bạn gái cũ của tôi chê tôi không có bản lĩnh nên đã chạy theo người khác, chính là người đàn ông vừa rồi.”
“Anh không có bản lĩnh?” Mộ Băng kinh ngạc: "Cô ta không biết thân thủ của anh rất biến thái sao?"
Ninh Phàm lắc đầu: "Tôi chưa bao giờ nói với cô ấy. Khi chúng tôi ở bên nhau, tôi cũng không đề cập nhiều với cô ấy. Vốn dĩ tôi muốn làm cô ấy ngạc nhiên, nhưng như cô thấy đấy, kinh ngạc đã biến thành kinh hãi. Người đàn ông vừa rồi chính là bạn thân của tôi thời sinh viên. Để bạn gái của mình ngoại tình với bạn thân, nhóc Mộ, cô có cảm thấy rất buồn cười không?”
Khi Ninh Phàm nói những lời này, ánh mắt rất bình tĩnh, như đang kể chuyện của người khác, nhưng không biết vì sao, càng bình tĩnh, Mộ Băng càng cảm thấy tim mình như bị thứ gì đó đâm thủng, cảm giác đau nhói.
Lúc này, cô chợt nhớ tới một câu mà cô đã nghe được nghe qua.
Một người bề ngoài càng bất cần đời thì bên trong càng chồng chất vết thương.
Nhìn Ninh Phàm dưới ánh đèn đột nhiên trở nên trầm mặc, ngay cả bản thân Mộ Băng cũng không chú ý tới trong đôi mắt đẹp của cô đang chậm rãi hiện lên một tia đau lòng.
Ninh Phàm đột nhiên cười vui vẻ nói: "Quên đi, đừng nhắc đến cô ấy nữa. Người đàn ông phong cách như tôi thì loại phụ nữ nào mà chả tìm được, đúng không?”
“Nhóc Mộ, thấy cô quan tâm tới chuyện tình cảm của tôi như vậy, không phải là đã yêu tôi thật đó chứ?”
"Ai quan tâm đến anh? Tôi chỉ có chút tò mò thôi." tim Mộ Băng không tự chủ nhảy lên hai cái, ra vẻ bình tĩnh nói: "Nói thật, tôi rất muốn biết rốt cuộc anh đã trải qua những chuyện gì mà da mặt lại dày như vậy. Người khác vô liêm sỉ cũng có giới hạn mà anh vô liêm sỉ đến mức còn không có cả đạo đức."
"Thật sự muốn biết?"
"Phải!"
"Gọi chồng ơi một tiếng đi, tôi sẽ nói cho cô biết."
“Cút!” Mộ Băng nắm chặt nắm tay trắng như phấn, trong lòng có cảm giác muốn đánh người.
Cô quay đầu sang một bên, lạnh lùng nói: "Nếu anh không nói cho tôi biết thì quên đi!"
“Ai bảo tôi không kể?”
"Vậy anh nói đi."
"Hôn tôi một cái, tôi sẽ kể cho cô nghe."
"Đồ khốn, anh đi chết đi."
Mộ Băng rốt cuộc nhịn không được, giơ nắm đấm nhỏ xinh lên, không ngừng đập vào người Ninh Phàm.
"Cứu mạng, có người định giết chồng mình!" Ninh Phàm giả vờ rất đau đớn, không ngừng kêu gào.
Tiếng kêu thảm thiết đã thu hút sự chú ý của nhiều người.
Mộ Băng có chút xấu hổ, trừng mắt nhìn anh: "Không được kêu!"
"Cô không đánh thì tôi sẽ không kêu."
"Anh đáng bị đánh."
"Vậy thì tôi vẫn phải kêu, hành hung, cô gái không đứng đắn sàm sỡ một thanh niên ngây thơ vô tội!"
"Anh…"
"Tôi cái gì mà tôi? Đừng nói nữa, hôn tôi."
"..."
Trong ghế lô bên phải tầng hai, Lưu Đình đứng trước cửa sổ kính sát đất, mặc dù không nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người Ninh Phàm nhưng nhìn động tác của bọn họ, cô ta có thể đoán được bọn họ đang tán tỉnh đánh yêu, ngay lập tức liên tục cười lạnh.
"Em đã cảnh cáo người phụ nữ kia tránh xa Ninh Phàm, nhưng không ngờ cô ta hoàn toàn không để ý tới em, thật đúng là có lòng tốt lại trở thành lòng lang dạ thú."
"Chẳng lẽ cô ta không biết Ninh Phàm kia không có bối cảnh cũng không có năng lực sao? Lúc trước em cũng bị mù mắt mới có thể ở cạnh loại người này. Hiện tại nghĩ lại đúng là lãng phí những năm tháng thanh xuân tốt đẹp.”
Sở Minh do dự một chút, nói: "Đình Đình, kỳ thật... Ninh Phàm có lẽ không tệ như em nói."
Lưu Đình nhìn vẻ mặt cà lơ phất phơ của Ninh Phàm, trong mắt mang theo khinh thường: "Anh ta không tệ sao? Nếu không tệ, sao tám năm trôi qua mà vẫn tầm thường như vậy?"
"Có một số người đã chú định cả đời cao quý, có người trời sinh ra đã khổ, loại người như vậy cho dù được phong lên làm hoàng đế chỉ sợ cũng bị doạ chết khiếp."
"Mà Ninh Phàm chính là loại người sau, không! Phải nói anh ta còn đáng ghét hơn loại người thứ hai, rõ ràng là sinh ra thấp kém, nhưng lại luôn cho rằng mình siêu phàm!
"Thật ra lúc đó em có chút chán ghét anh ta, luôn nói có thể cho em hạnh phúc mà em mong muốn, nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ tới. Anh ta là một kẻ hèn mọn, không quyền không thế, làm sao có thể làm em hạnh phúc?"
"Hắn so với anh, bất kể là năng lực hay thân phận địa vị đều kém gấp chục cấp!"
"Có thể vậy." Sở Minh cứng ngắc cười, hắn ta vốn là muốn nói cho Lưu Đình, tám năm trước, hắn ta mơ hồ có cảm giác, Ninh Phàm hình như không đơn giản giống như bề ngoài.
Hắn ta luôn có trực giác, Ninh Phàm dường như đang giấu bọn họ chuyện gì.
Tuy nhiên, vì Lưu Đình khẳng định Ninh Phàm nhất định phải sống một cuộc sống tầm thường vô vị nên hắn ta khó có thể phản bác.
Hơn nữa, bây giờ Ninh Phàm quả thật có vẻ nghèo túng. Hắn ta lại có chút nghi ngờ đối với ý nghĩ đã ấp ủ trong lòng bấy lâu này.
Chắc là ảo giác thôi phải không? Sở Minh thầm nghĩ.
Ngay khi hai người có những suy nghĩ khác nhau, một nhóm đàn ông hung hãn vạm vỡ đã thô lỗ xông vào cửa Sunset Bar.
"Tránh ra! Đừng cản đường Tam gia!"
chapter 28 Bạn và tôi không phải là bạn bè
Dương Húc chậm rãi đi đến trước mặt Phương Vũ.
“Đồ ăn ở đây ngon đúng không? Đều là đầu bếp quốc tế làm.” Trên mặt Dương Húc mang theo nụ cười châm chọc, nói.
Trước đó cậu ta đã phái người điều tra, biết Phương Vũ là cô nhi có gia cảnh bần hàn. Cũng vì vậy, cậu ta mới bảo Triệu Song Nhi mời Phương Vũ tới tham gia sinh nhật. Đêm nay cậu ta phải làm Phương Vũ biết cái gì gọi là chênh lệch.
Phương Vũ còn đang im lặng ăn đồ ăn trên bàn, không để ý đến Dương Húc.
“Tôi làm chủ nhà, đã chạy tới trước mặt cậu rồi mà cậu còn không đứng lên kính một ly rượu? Cậu làm như vậy có vẻ không quá lễ phép?” Dương Húc hơi híp mắt mà nói.
Ngay sau đó, Dương Húc lại đột nhiên cười, nói: “À, xin lỗi, tôi quên mất cậu là cô nhi, không ai nuôi dạy nên không có giáo dục cũng bình thường.”
Nghe câu nói này, Phương Vũ nâng mắt lên nhìn về phía Dương Húc.
Tròng mắt Phương Vũ đen nhánh như màn đêm, cứ như liếc một cái có thể nhìn thấu tất cả của Dương Húc. Dương Húc chỉ cảm thấy lòng bàn chân dâng lên một luồng hơi lạnh, như ngã vào hầm băng!
“Nể mặt hôm nay cậu mời tôi ăn bữa cơm, tôi cho cậu cơ hội xin lỗi.” Phương Vũ đứng dậy, đi đến trước mặt Dương Húc.
Sắc mặt Dương Húc hơi thay đổi, tim đập nhanh thình thịch.
“Tại sao lại như vậy? Sao cái tên Phương Vũ này lại làm mình cảm thấy sợ hãi?”
Dương Húc cảm thấy rất buồn bực vì sự sợ hãi đột nhiên sinh ra này. Phía sau có nhiều bạn học nhìn như vậy, sao cậu ta có thể sợ chứ!
“Xin lỗi? Chẳng lẽ vừa rồi tôi nói không đúng? Cậu chẳng có chút giáo dục nào cả! Thế nào? Chẳng lẽ còn muốn ra tay với tôi?” Dương Húc đút tay trái vào túi quần, ngạo nghễ nói.
Làm một võ giả Thiên Tiên Ngũ Đoạn, Dương Húc không tính là vô địch trong đám bạn cùng trang lứa, nhưng cũng coi như rất mạnh. Phương Vũ dám ra tay với cậu ta thì nhất định phải nếm mùi đau khổ!
“Rất tốt.” Khóe miệng Phương Vũ nhếch lên chút ý cười, nâng tay lên tát thẳng vào má trái Dương Húc.
Dương Húc phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt Phương Vũ giơ tay lên, cậu ta đã chuẩn bị phòng ngự. Nhưng Dương Húc vẫn không ngờ tốc độ cái tát này lại nhanh như vậy!
“Chát!” Cái tát đó giáng thẳng vào má trái của Dương Húc, phát ra âm thanh vang dội.
Dương Húc lảo đảo một cái rồi ngã xuống đất, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Đám học sinh chuẩn bị xem trò cười của Phương Vũ đầu tiên là sửng sốt, sau đó phản ứng lại, vội chạy về hướng Dương Húc.
Triệu Song Nhi hét lên một tiếng, nhắc váy chạy đến trước mặt Dương Húc rồi ngồi xổm xuống.
Dương Húc bụm mặt, dùng ánh mắt oán độc nhìn Phương Vũ trừng trừng.
Từ nhỏ đến lớn, cậu ta chưa bao giờ bị người ta tát trước mặt mọi người, dù là cha mẹ cũng chưa dám làm như vậy!
Nhưng hôm nay, trước mặt học sinh cả lớp, thằng tạp chủng Phương Vũ này lại dám tát cậu ta!
“Húc, anh không sao chứ? Để em nhìn xem anh bị thương thế nào.” Hốc mắt Triệu Song Nhi ửng đỏ, lo lắng mà nhìn Dương Húc, hỏi.
Dương Húc lấy bàn tay bụm mặt ra, để lộ dấu tay sưng đỏ.
Thấy cảnh này, không ít người hít hà một hơi, ánh mắt nhìn về phía Phương Vũ tràn ngập kinh hãi. Người này dám tát Dương Húc, lá gan quá lớn.
Triệu Song Nhi quay đầu trừng Phương Vũ, trong mắt tràn đầy oán giận, the thé nói: “Phương Vũ, Dương Húc nhà tôi có ý tốt mời cậu tới tham gia tiệc sinh nhật, còn chủ động lại đây kính rượu, cậu lại ra tay với ảnh!? Cậu có ý gì?”
Đường Tiểu Nhu cũng chạy tới, nhìn thấy cảnh này thì trong lòng run lên.
“Phương Vũ, cậu, sao cậu lại đánh Dương Húc?”
Đường Tiểu Nhu không biết cuộc đối thoại giữa Phương Vũ và Dương Húc, nhưng cô nhìn thấy là Phương Vũ ra tay trước.
“Cậu ta tự tìm.” Phương Vũ đáp.
Nhìn thấy Đường Tiểu Nhu xuất hiện, Dương Húc vốn đang lộ ra ánh mắt oán độc đột nhiên lóe lên một tia sáng trong đầu.
“Tôi chỉ muốn kính Phương Vũ một ly rượu, nhưng Phương Vũ không cảm kích, ngược lại nói tôi khinh thường, ép buộc cậu ta, sau đó cậu ta liền ra tay.” Dương Húc ra vẻ vô tội, nói.
“Phương Vũ, mọi người đều là bạn học, sao cậu có thể làm như vậy!?”
“Phương Vũ vốn là kẻ tái phạm! Tớ nghe nói tuần trước cậu ta mới đánh Đông Lâm nào đó của 12A2 nằm viện!”
“Sao loại người không có giáo dục này lại chuyển vào lớp chọn chúng ta!? Ban giám hiệu nghĩ gì vậy!?”
Các học sinh trong lớp rất phẫn nộ, không ít người tức giận mắng Phương Vũ.
Dương Húc là thiếu gia nhà họ Dương, thân phận cao quý lại có tiền, thường xuyên mời bọn họ tham gia tụ hội và party, tất nhiên họ sẽ đứng về phe Dương Húc vô điều kiện.
“Phương Vũ, tôi không biết cậu có hiểu lầm gì với tôi. Sao tôi lại khinh thường cậu chứ? Trong mắt tôi, bạn bè trong lớp đều là bình đẳng, mọi người quen biết nhau là duyên phận, nếu cậu không thích tới tham gia tiệc sinh nhật thì có thể nói với tôi một tiếng, tôi có thể cho cậu rời đi... Không cần phải đánh nhau .” Dương Húc ôn hòa nói.
“Húc, đừng giảng đạo lý với loại lưu manh này, chúng ta trực tiếp báo cảnh sát! Để cảnh sát tới xử lý!” Triệu Song Nhi căm tức nhìn Phương Vũ, nói.
“Không cần, anh tin Phương Vũ không phải cố ý, cậu ta chỉ không khống chế được cảm xúc thôi.” Dương Húc vẫy vẫy tay, nói.
Cùng lúc đó, Dương Húc dùng khóe mắt quan sát Đường Tiểu Nhu, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt Đường Tiểu Nhu càng ngày càng kém.
Có hiệu quả!
“Nhưng mặt anh...” Triệu Song Nhi rất đau lòng.
“Không có gì, bôi chút thuốc, hai ngày là khỏi thôi.” Dương Húc đứng dậy từ mặt đất, lại đi đến trước mặt Phương Vũ.
“Phương Vũ, nếu cậu có bất mãn gì thì cứ việc nói ra, đừng tùy tiện đánh người nữa. Lần này may mà cậu gặp được tôi, nếu cậu ra tay với người khác thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.” Dương Húc bày ra vẻ mặt chân thành mà nói.
“Vẫn là Dương đại thiếu khoan hồng độ lượng, nếu là tôi thì nhất định sẽ đánh trả, đánh cho Phương Vũ này xin tha!”
“Đúng vậy, dáng người Dương đại thiếu cường tráng như vậy, nếu thật sự đánh trả thì đêm nay Phương Vũ phải vào bệnh viện rồi! Mọi người nói xem, Dương đại thiếu tốt như vậy mà Phương Vũ lại ra tay đánh cậu ấy, rốt cuộc cậu ta suy nghĩ cái gì?”
“Tớ thấy là ghen ghét, ghét Dương đại thiếu có tiền, ghét Dương đại thiếu cao hơn, đẹp trai hơn cậu ta, trong lòng không cân bằng thôi!”
Đám bạn chung quanh lớn tiếng bàn tán, cũng không sợ Phương Vũ nghe thấy.
Phương Vũ vẫn không nói gì, hắn im lặng mà nhìn Dương Húc biểu diễn.
Lúc này, Đường Tiểu Nhu đột nhiên đi đến trước người Phương Vũ, nói: “Phương Vũ, xin lỗi Dương Húc đi.”
Phương Vũ híp mắt, nhìn Đường Tiểu Nhu, không nói gì.
“Cậu mau xin lỗi Dương Húc! Là cậu không đúng!” Đường Tiểu Nhu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Phương Vũ, giọng nói cao lên không ít.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Dương Húc hiện lên một tia đắc ý. Đây là nguyên nhân cậu ta diễn kịch, cậu muốn Phương Vũ và Đường Tiểu Nhu xuất hiện mâu thuẫn.
Phương Vũ vẫn không nói gì.
“Làm Dương đại thiếu bị thương nặng như vậy mà không nói xin lỗi lấy một câu? Rốt cuộc người này là người hay súc sinh vậy!”
“Đúng vậy, Dương đại thiếu đã không truy cứu mà còn không chịu xin lỗi!?”
“Không xin lỗi thì lập tức cút khỏi đây! Đừng ăn ké của Dương đại thiếu nữa! Cút đi!”
Có một nam sinh dẫn đầu lên tiếng, những người khác cũng kêu lên.
“Cút đi!”
Đường Tiểu Nhu nhìn Phương Vũ, ánh mắt kiên định, nói: “Phương Vũ, cậu xin lỗi Dương Húc đi, mọi người sẽ tha thứ cho cậu, Dương Húc cũng không truy cứu nữa...”
Phương Vũ là do Đường Tiểu Nhu dẫn đến tham gia party, hắn đánh Dương Húc thì Đường Tiểu Nhu phải đưa ra một lời giải thích với Triệu Song Nhi.
Một bên là bạn bè tốt nhất, một bên là Phương Vũ.
Nếu chuyện này là Dương Húc làm sai thì Đường Tiểu Nhu sẽ không do dự đứng về phía Phương Vũ. Nhưng mọi người đều thấy Dương Húc chỉ tìm Phương Vũ kính rượu, chưa làm chuyện gì mà Phương Vũ lại đánh Dương Húc.
Nếu như vậy, sai chính là Phương Vũ.
Nhìn thấy dáng vẻ phẫn nộ lại đau lòng của Triệu Song Nhi, Đường Tiểu Nhu không có cách nào, cô phải làm Phương Vũ xin lỗi.
“Tiểu Nhu, cậu đừng nói nhiều với cậu ta, người này có tố chất thấp, hết cứu, bảo cậu ta cút đi, đừng đứng đây cản trở tiệc sinh nhật.” Một nữ sinh nói.
“Đúng vậy, bảo người này cút đi!” Đám học sinh trong lớp lại cùng hô lên.
Phương Vũ lẻ loi đứng ở đó, trước mặt là đám người đang mắng chửi hắn.
“Phương Vũ... Nếu cậu không xin lỗi thì sau này chúng ta sẽ... Không còn là bạn bè.” Sắc mặt Đường Tiểu Nhu tái nhợt, cắn răng nói.
Phương Vũ lạnh nhạt liếc nhìn Đường Tiểu Nhu một cái, nói: “Tôi và cô vốn không phải bạn bè.”
Nói xong, Phương Vũ xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng Phương Vũ cô đơn rời đi, Đường Tiểu Nhu cảm thấy sợi dây nào đó trong lòng ‘Bang ’ một tiếng đã đứt lìa.
“Cút đi! Cút đi!” Đám học sinh trong lớp còn đang kêu gào, thẳng đến Phương Vũ đi ra hội trường party thì mới vang lên tiếng hoan hô.
Rốt cuộc tên ôn thần này cũng đi rồi!
Đường Tiểu Nhu đứng ở đó, sắc mặt trắng bệch.
Cô không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển thành như bây giờ.
Dương Húc nhìn dáng vẻ này của Đường Tiểu Nhu thì trong mắt hiện lên tia châm chọc. Tiệc sinh nhật đêm nay đạt được hiệu quả còn tốt hơn cậu ta nghĩ, trực tiếp đá Phương Vũ ra khỏi ván cờ.
Kế tiếp cậu ta chỉ cần nghĩ cách có được Đường Tiểu Nhu là xong.
“Tiểu Nhu, đừng quan tâm đến người kia, về sau cứ coi như không tồn tại là được.” Triệu Song Nhi đi lên trước, vỗ vỗ bả vai Đường Tiểu Nhu.
Đường Tiểu Nhu xoay người nhìn Triệu Song Nhi, nhẹ nhàng nói: “Song Nhi, tớ thay Phương Vũ xin lỗi cậu, đêm nay là sinh nhật của cậu, lại bị...”
“Không có gì, chúng ta là bạn tốt, nếu Dương Húc tỏ ý không truy cứu thì chỉ là việc nhỏ.” Triệu Song Nhi mỉm cười và nói.
Sau đó, Triệu Song Nhi lại xoay người, đối mặt với các bạn học khác và nói: “Mọi người tiếp tục chơi, tớ đi với Dương Húc xử lý vết thương trên mặt trước, rất nhanh sẽ trở ra.”
“Được...”
Phương Vũ đi rồi, không khí party lại nhiệt liệt lên.
...
Phương Vũ đi trên đường, trong lòng không vui không buồn, hắn căn bản không để chút việc nhỏ này trong lòng, dù sao cũng ăn no, vốn đã đến lúc phải trở về.
Còn Đường Tiểu Nhu, Phương Vũ đã cho cô ấy chút mặt mũi cuối cùng nên không làm thịt Dương Húc ngay tại đây. Về sau Phương Vũ sẽ không cho Dương Húc cơ hội nào nữa.
...
Phương Vũ vừa trở lại thôn Thành Trung đã nhận được điện thoại của Cơ Đông Sơn: “Phương tiên sinh, 10h đêm nay nhà tôi sẽ tổ chức một tiệc rượu giao lưu, sẽ có người của mọi tầng lớp tham gia, Phù đại sư trứ danh giới võ đạo Giang Nam cũng sẽ đến, tôi muốn hỏi Phương tiên sinh có hứng thú không...”
“Phù đại sư là ai?” Phương Vũ hỏi.
“Ông ta là một thương nhân tình báo, trong tay nắm giữ rất nhiều tình báo hi hữu. Phương tiên sinh muốn tìm nội đan yêu thú, nói không chừng có thể lấy được không ít tình báo từ ông ta.” Cơ Đông Sơn nói.
chapter 29 Anh ta là một tên trộm!
“Được, tôi sẽ đi qua.” Phương Vũ nói.
“Tôi cho xe đi đón Phương tiên sinh lại đây...” Cơ Đông Sơn nói.
“Không cần, giờ mới 8 giờ 50, tôi đi từ từ qua cũng được, coi như tản bộ.” Phương Vũ nói.
Sau khi tắt điện thoại, Phương Vũ liền đi về hướng nhà họ Cơ.
Thương nhân tình báo?
Kỳ thật Phương Vũ mới là người nắm giữ tình báo nhiều nhất trên thế giới này. Hắn sống gần 5000 năm, gần như đã đi khắp cả thế giới, chính mắt chứng kiến thế giới này thay đổi.
Nhưng trong một ngàn năm gần đây, Phương Vũ đã rất ít đi ra thế giới, hầu như luôn ở lại Hoa Hạ. Hơn nữa hắn cũng không đi đâu nhiều trong lúc, chỉ ở lại một nơi nào đó rất lâu, sau đó lại đổi chỗ ở tiếp.
Ở thế giới này, theo thời gian trôi đi, rất nhiều thứ đã xảy ra biến hóa. Những tình báo Phương Vũ biết trước kia sớm đã quá hạn. Hiện tại hắn thật sự phải dựa vào người ngoài mới có thể nhanh chóng thu hoạch một ít tin tức.
Nếu Phù đại sư kia có thể cung cấp một hai địa điểm có yêu thú cao cấp sinh tồn thì Phương Vũ sẽ rất biết ơn.
Phương Vũ chậm rãi đi về hướng nhà họ Cơ, khoảng 9 giờ 50 tối, hắn đã đến trước cổng nhà họ Cơ.
Lúc này, ở cổng nhà họ Cơ đã có rất nhiều siêu xe đậu lại.
Phương Vũ muốn đi vào thì bị hai bảo vệ ngăn cản.
Bảo vệ thấy Phương Vũ mặc đồng phục thì nhíu mày nói: “Xin đưa ra thư mời.”
“Là gia chủ các người trực tiếp mời tôi tới.” Phương Vũ nói.
“Gia chủ trực tiếp mời cậu?” Bảo vệ nhìn quét toàn thân Phương Vũ, lộ ra vẻ mặt không tin.
Người được Cơ Đông Sơn trực tiếp mời nhất định là khách quý có thân phận không bình thường, Phương Vũ là một học sinh trung học, sao có thể nhận được đãi ngộ này?
“Cậu đứng đó chờ một chút, tôi đi hỏi lại!” Một bảo vệ nói.
“Còn hỏi cái gì, vừa thấy là biết con nít con nôi muốn trà trộn vào xã hội thượng lưu mở rộng tầm mắt, trực tiếp đuổi đi là được.” Người bảo vệ còn lại nói.
“Vẫn nên hỏi một câu đã, anh đứng đây xem, tôi trở về liền.” Bảo vệ kia nói xong liền xoay người rời đi.
Bảo vệ ở lại bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn mà nhìn Phương Vũ.
Lúc này, phía sau Phương Vũ lại có một chiếc BMW đậu lại, ba người bước xuống từ trên xe, đó là một người đàn ông trung niên và hai thiếu nữ mặc lễ phục. Hai thiếu nữ này chính là Tưởng Duyệt và Hứa Hiểu Na.
Ba người đi lên trước, người đàn ông trung niên nhìn lướt qua Phương Vũ đứng gần đó rồi lấy ra một tấm thư mời từ túi áo.
“Tưởng tiên sinh tôn kính, mời vào.” Bảo vệ lập tức bày ra dáng vẻ cung kính, khom lưng chào người đàn ông trung niên.
Lúc này, Tưởng Duyệt và Hứa Hiểu Na cũng chú ý tới Phương Vũ đứng ở bên cạnh.
Tưởng Duyệt chọt chọt bả vai Hứa Hiểu Na, trong mắt đầy vẻ châm chọc. Hiển nhiên Phương Vũ đứng ở đây là vì không vào được.
“Ôi chao, đây không phải Phương Vũ sao? Không ngờ còn gặp được cậu ở chỗ này, cậu cũng tới tham gia tiệc rượu nhà họ Cơ tổ chức à?” Hứa Hiểu Na ra vẻ kinh ngạc mà nói.
Phương Vũ nhìn lướt qua họ, không nói gì.
“Người ta đâu có nói tới tham gia, nếu không đã sớm đi vào.” Tưởng Duyệt nói.
“Ôi, Phương Vũ, có phải cậu không có thư mời không? Vậy thì không được đâu, đây là tiệc rượu nhà họ Cơ tổ chức, yêu cầu phát thư mời rất nghiêm khắc, nếu không sẽ có rất nhiều đầu trâu mặt ngựa trà trộn vào...” Hứa Hiểu Na trào phúng ngầm.
“Không có thư mời thì mau đi đi, chờ lát nữa bảo vệ ra đuổi đi bây giờ!” Tưởng Duyệt châm chọc nói.
“Vào đi, tiệc rượu sắp bắt đầu rồi.” Cha của Tưởng Duyệt, Tưởng Chấn Long nói.
“Cậu đứng đó hứng gió Tây Bắc đi, tôi cũng muốn xem làm sao cậu đi vào được!”
Tưởng Duyệt và Hứa Hiểu Na lại châm chọc mà liếc nhìn Phương Vũ một cái, đi theo Tưởng Chấn Long bước vào nhà họ Cơ.
“Phương Vũ còn đứng đó như một tên thô lỗ.” Hứa Hiểu Na cười khẩy và nói.
“Ha hả, không có thư mời mà muốn tham gia tiệc rượu, cho rằng xã hội thượng lưu không có tiêu chuẩn sao?” Tưởng Duyệt nói.
“Vừa rồi là bạn học của các con à?” Tưởng Chấn Long quay đầu, hỏi.
“Không phải bạn, chỉ là một thằng chẳng ra gì thôi.” Tưởng Duyệt nói.
Tưởng Chấn Long gật gật đầu, nói: “Các con không nên thân cận với loại bạn học này. Xã hội có phân giai cấp, cấp thấp và cấp cao là hai thế giới khác nhau. Không cần phải qua lại với người ở cấp thấp, vì họ sẽ không giúp gì được con, chỉ giỏi xin con trợ giúp.”
Tưởng Duyệt và Hứa Hiểu Na rất tán đồng, gật gật đầu.
“Đợi lát nữa đi vào tiệc rượu, tìm những con cháu gia tộc đi nói chuyện phiếm, tranh thủ tiến vào vòng xã giao của bọn họ, điều này rất có lợi cho các con. Năm đó cha cũng làm như thế mới chậm rãi tiến vào xã hội thượng lưu đấy.” Tưởng Chấn Long còn nói thêm.
...
Phương Vũ đợi chừng năm phút liền nhìn thấy Cơ Đông Sơn vội vàng chạy ra.
“Khốn kiếp! Phương tiên sinh là quý nhân của nhà họ Cơ đại, các người lại để cậu ấy chờ ngoài này lâu như vậy! Thật là khốn kiếp!” Cơ Đông Sơn tức giận mắng hai bảo vệ.
Tên bảo vệ trước đó còn lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, lúc này vội khom lưng xin lỗi Phương Vũ, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh.
“Phương tiên sinh, thật xin lỗi, tôi nhất thời sơ sẩy nên quên dặn bảo vệ...” Cơ Đông Sơn cũng lộ ra vẻ mặt xin lỗi với Phương Vũ.
“Không có gì, vào đi.” Phương Vũ nói.
Cơ Đông Sơn đi vào cùng Phương Vũ, khi đi qua hai bảo vệ đang khom lưng không dám đứng thẳng dậy thì trầm giọng nói: “Qua đêm nay, hai người bị tạm thời cách chức một tháng, trừ ba tháng tiền thưởng!”
Hai bảo vệ run lên, sắc mặt trắng bệch. Bọn họ thật sự không ngờ Phương Vũ mặc đồng phục lại có thân phận tôn quý như thế.
“Cơ gia chủ, không cần trừng phạt họ, không phải họ sai.” Phương Vũ vẫy vẫy tay, nói.
Ai cũng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài thôi, hai bảo vệ này chỉ có phản ứng bình thường, thái độ không quá ác liệt, không làm sai chuyện gì.
Nếu nói sai thì là do Cơ Đông Sơn sơ sẩy, không cần trừng phạt hai bảo vệ này.
Cơ Đông Sơn hừ lạnh một tiếng và nói: “Còn không cảm ơn Phương tiên sinh!?”
“Đa tạ Phương tiên sinh, đa tạ Phương tiên sinh...” Hai bảo vệ cảm kích Phương Vũ từ đáy lòng, không ngừng khom lưng.
...
“Phương tiên sinh, Phù đại sư đã tới rồi, nhưng hiện giờ ông ấy còn uống rượu đánh bài với người khác, đợi lát nữa tôi dẫn cậu đi gặp sau.” Cơ Đông Sơn nói.
“Được, ông đi làm việc trước đi, tôi đi lòng vòng một lát.” Phương Vũ nói.
Sau đó Phương Vũ đi đến khu thưởng thức rượu.
Nơi này có vài bartender đợi lệnh, chuyên cung cấp rượu Cocktail cho khách. Phương Vũ tùy tiện cầm một ly rượu trái cây rồi vừa uống vừa đi dạo trong hội trường.
Không ít khách khứa nhìn thấy Phương Vũ mặc đồng phục học sinh thì lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Đây là con cái nhà ai? Sao ra cửa không thay đồ nghiêm trang một chút?
Phương Vũ không để ý đến ánh mắt người khác, mà đảo quanh trong đại sảnh nhà họ Cơ.
Thoạt nhìn Cơ Đông Sơn có sở thích thu thập đồ cổ, mỗi thứ thấy được trong phòng khách đều có giá trị xa xỉ.
Kỳ thật trong nhà Phương Vũ cũng có không ít đồ cổ, chẳng qua đều giữ trong ngôi nhà ở kinh thành.
Tưởng Duyệt và Hứa Hiểu Na đi theo Tưởng Chấn Long, chào hỏi từng người từng người khách. Những vị khách đó có vẻ đều không quen Tưởng Chấn Long, nhưng do lễ phép nên vẫn đáp lại.
Đi được vài vòng, Tưởng Duyệt hơi không kiên nhẫn, nói: “Cha, người ta căn bản không quen biết chúng ta, vì sao chúng ta còn phải đi chào hỏi từng người.”
“Đây là thủ đoạn để cha trà trộn vào xã hội thượng lưu! Nhất định phải làm gương mặt mình trở nên quen thuộc, để các ông chủ đều biết con!” Tưởng Chấn Long nói.
“Nhưng như vậy... thật nhàm chán.” Tưởng Duyệt nói.
Cô ta và Hứa Hiểu Na tới tham gia tiệc rượu chỉ muốn làm quen với một số thiếu gia, lót đường để về sau gả vào hào môn.
Tưởng Chấn Long đang muốn giáo dục Tưởng Duyệt thì đột nhiên nhìn thấy một người trẻ tuổi cách đó không xa, ánh mắt ông ta sáng ngời.
“Vị kia là thiếu gia Trịnh gia - Trịnh Bằng, hai đứa đi qua chào hỏi với cha đi.”
Trịnh Bằng trông cũng rất tuấn tú, hơn nữa nhìn còn rất trẻ.
“Trịnh gia là vua ngành thời trang khu vực Giang Nam! Tài sản gia tộc hơn 1 tỷ! Nếu hai đứa có thể qua lại với Trịnh Bằng thì nửa đời sau không cần lo lắng!” Tưởng Chấn Long nhỏ giọng nói.
Ba người đi đến trước người Trịnh Bằng chào hỏi.
Lại là một đám rác rưởi tới xã giao bắt chuyện làm quen - Trịnh Bằng nhìn Tưởng Chấn Long trước mắt, trong mắt tràn đầy khinh miệt.
Nhưng chú ý tới Tưởng Duyệt bên cạnh Tưởng Chấn Long, ánh mắt gã sáng lên.
Cô em này trông không tồi, chơi một chút cũng được.
“Em tên là gì?” Trịnh Bằng hỏi.
“Anh hỏi em sao?” Tưởng Duyệt rất bất ngờ.
“Đúng vậy.” Trịnh Bằng mỉm cười và nói.
“Em, em tên là Tưởng Duyệt.” Tưởng Duyệt đè nén kích động trong lòng xuống, nói.
“Em thật xinh đẹp.” Trịnh Bằng lại khen.
“Thật, thật không?” Tưởng Duyệt vuốt mặt mình, chỉ cảm thấy gương mặt nóng lên.
“Ừ, nếu em đồng ý thì sau khi tiệc rượu đêm nay chấm dứt, anh có thể lái xe chở em đi hóng gió.” Trịnh Bằng nói.
“... Đương nhiên là em đồng ý!” Tưởng Duyệt lập tức chấp nhận, hưng phấn đến sắc mặt ửng hồng.
Hai người trò chuyện rất nhiệt tình, Tưởng Chấn Long mỉm cười, rất vừa lòng với biểu hiện của Tưởng Duyệt.
Hứa Hiểu Na đứng bên cạnh bị làm lơ thì tâm tình hơi mất mát, tùy tiện nhìn qua bên cạnh liền thấy Phương Vũ đang xem đồ cổ.
Rõ ràng hắn không có thư mời, hắn vào bằng cách nào?
Chẳng lẽ... Hắn tránh né được bảo vệ, lén chuồn vào đây?
Hiện tại hắn đang xem những món đồ cổ đó, có phải muốn trộm đi không?
Trong lúc Hứa Hiểu Na tự hỏi, chung quanh đột nhiên vang lên một tiếng kinh hô: “Cơ tiểu thư xuống lầu!”
Trịnh Bằng đang nói chuyện nhiệt tình với Tưởng Duyệt, nghe thấy câu nói này thì lập tức quay đầu, liền nhìn thấy Cơ Như Mi đang xuống lầu.
Cơ Như Mi mặc lễ phục màu tím, mái tóc dài đen nhánh búi trên đầu, trên mặt có trang điểm nhẹ, trông thật hoàn mỹ tinh xảo. Da cô ấy trắng hơn cả tuyết sương, được bộ lễ phục màu tím tôn lên càng tỏa sáng.
Cô dẫm trên đôi giày cao gót, chậm rãi đi xuống lâu, hấp dẫn ánh mắt tất cả khách khứa trong đại sảnh. Từ thời khắc cô xuất hiện, các cô gái ở đây đã bị đè bẹp.
Trịnh Bằng nhìn Cơ Như Mi bằng ánh mắt cực nóng.
“Trịnh tiên sinh, vừa rồi đang nói đến...” Nhìn thấy ánh mắt của Trịnh Bằng, Tưởng Duyệt hơi không thoải mái, muốn tiếp tục nói chuyện với Trịnh Bằng.
“Em tạm thời đừng nói chuyện.” Trịnh Bằng quay mặt đi, ánh mắt nhìn về phía Tưởng Duyệt đã trở nên rất lạnh nhạt.
So với Cơ Như Mi, Tưởng Duyệt vẫn quá bình thường.
Nhận thấy thái độ của Trịnh Bằng thay đổi, trái tim Tưởng Duyệt tan nát.
Lúc này, Hứa Hiểu Na đã tỉnh táo lại, ghé vào bên tai Tưởng Duyệt nói mấy câu.
Tưởng Duyệt sửng sốt, sau đó nhìn về phía Hứa Hiểu Na chỉ, quả nhiên thấy được Phương Vũ.
Dám lén tiến vào tiệc rượu của nhà họ Cơ?
Để tao xem mày chết thế nào!
Lúc này Tưởng Duyệt đang ôm một bụng lửa giận, Phương Vũ xuất hiện đúng lúc cho cô ta cơ hội trút giận!
Tưởng Duyệt lại nói vài câu với Tưởng Chấn Long, ông ta cũng nhìn thấy Phương Vũ cách đó không xa, híp mắt nói: “Đúng lúc Cơ tiểu thư tới, chúng ta mau đi nói cho cô ấy!”
Đây là cơ hội tốt để thể hiện trước mặt nhà họ Cơ!
Vì thế Tưởng Chấn Long liền dẫn Tưởng Duyệt và Hứa Hiểu Na đi về hướng Cơ Như Mi.
“Cơ tiểu thư, chúng tôi có việc gấp muốn nói với cô.”
Cơ Như Mi nhíu mày lại, hỏi: “Chuyện gì?”
“Nơi đó có một tên trộm trà trộn vào để trộm đồ!” Tưởng Duyệt chỉ vào Phương Vũ đang xem một bình hoa cổ, lớn tiếng nói.
chapter 30 Không có gì!
Giọng của Tưởng Duyệt rất lớn, lập tức hấp dẫn khách cả sảnh chú ý.
Mọi người nhìn theo hướng cô ta chỉ, liền nhìn thấy Phương Vũ mặc đồng phục.
Trước đó không ít khách khứa đã chú ý tới Phương Vũ khác biệt với những người ở đây.
Người này là ăn trộm? Cũng có khả năng thật!
Nếu không không thể giải thích tại sao trong tiệc rượu cao cấp này lại xuất hiện một học sinh trung học được.
Phương Vũ nghe thấy giọng nói của Tưởng Duyệt thì xoay người lại.
“Là Phương tiên sinh!?” Sắc mặt Cơ Như Mi hơi thay đổi, lập tức đi về phía trước.
Tưởng Duyệt nhìn Phương Vũ, trong mắt tràn đầy châm chọc.
Bị đại tiểu thư nhà họ Cơ đích thân bắt lấy, xem mày chết như thế nào!
Nhà họ Cơ là một trong những hào môn hàng đầu Giang Nam, Phương Vũ bị bắt ăn trộm ở chỗ này thì dù là nhà họ Đường cũng không thể bảo vệ được hắn!
“Phương tiên sinh, ngài đã tới.” Cơ Như Mi hơi khom người chào Phương Vũ.
Tính luôn ngày đó gặp được Bạch Chiến, Phương Vũ đã cứu mạng cô ấy hai lần, cộng thêm mạng của Cơ Đông Sơn thì đã là ba lần. Có thể nói nhà họ Cơ khó mà trả hết ân tình đã nợ Phương Vũ.
Cho nên Phương Vũ là khách quý trong khách quý đối với nhà họ Cơ, thân phận địa vị cao hơn bất cứ kẻ nào.
Nhưng hôm nay, Phương Vũ lại bị người ta coi là ăn trộm?
Sắc mặt Cơ Như Mi lập tức lạnh đi.
Những người chuẩn bị xem kịch vui chung quanh nhìn thấy Cơ Như Mi chào Phương Vũ thì ngây ngẩn cả người.
Đây là chuyện gì? Cơ Như Mi là đại tiểu thư nhà họ Cơ, thân phận cao quý đến mức nào?
Dù là ai trong đại sảnh nhìn thấy Cơ Như Mi cũng phải cung cung kính kính, nhưng Cơ Như Mi lại cúi người chào một học sinh?
Rốt cuộc người này là ai?
Tưởng Chấn Long đứng phía sau thấy cảnh này thì sắc mặt lập tức thay đổi. Nhìn thấy thái độ cung kính của Cơ Như Mi đối với Phương Vũ, ông ta biết chỉ sợ mình đã làm một chuyện rất ngu xuẩn.
Mà lúc này Tưởng Duyệt chưa nhìn ra được, còn ngu ngốc lớn tiếng nhắc nhở: “Cơ tiểu thư, người này là tên trộm...”
Tưởng Chấn Long muốn che miệng Tưởng Duyệt lại, nhưng không kịp, sắc mặt ông ta trắng bệch.
Lần này xong đời!
Quả nhiên, nghe thấy giọng Tưởng Duyệt, Cơ Như Mi xoay người lại, gương mặt phát lạnh.
“Các người là ai?”
Tưởng Chấn Long đi lên trước một bước, nặn ra một nụ cười, run giọng nói: “Cơ tiểu thư, tôi, tôi là Tưởng Chấn Long, là chủ quản bộ tuyên truyền của tập đoàn Hoàn Bổn...”
Tập đoàn Hoàn Bổn là xí nghiệp dưới trướng nhà họ Cơ.
“Chỉ là một chủ quản, tại sao lại lấy được thư mời tiệc rượu?” Cơ Như Mi nhíu chặt mày lại, lạnh giọng hỏi.
“Là, là...” Tưởng Chấn Long sắp khóc ra.
“Cơ tiểu thư, là tôi cho anh ta một tấm thư mời... Để anh ta lại đây tham gia tiệc rượu.” Lúc này, một người đàn ông trung niên mặt xanh mét đi ra.
Ông ta là bộ trưởng bộ tuyên truyền tập đoàn Hoàn Bổn, Triệu Cương.
Mỗi lần nhà họ Cơ tổ chức tụ hội sẽ gửi hai tấm thư mời cho các quản lý cấp cao từ bộ trưởng trở lên của tập đoàn.
Tưởng Chấn Long là cấp dưới đắc lực của Triệu Cương. Bởi vậy mỗi lần có thêm một tấm thư mời, Triệu Cương sẽ đưa cho Tưởng Chấn Long, để ông ta lại đây trông thấy việc đời.
Nhưng không ngờ đêm nay Tưởng Chấn Long lại gây nên họa lớn như vậy!
“Triệu bộ trưởng, ông tùy ý đưa thư mời cho cấp dưới thì thôi đi, nhưng là người ông dẫn đến thì ông phải quản cho tốt! Phương tiên sinh là khách quý nhà họ Cơ chúng tôi, bọn họ dám bôi nhọ Phương tiên sinh là ăn trộm? Có rắp tâm muốn làm gì!?” Cơ Như Mi lạnh giọng chất vấn.
Cả người Tưởng Chấn Long đang phát run.
Mà Tưởng Duyệt và Hứa Hiểu Na đứng bên cạnh rốt cuộc cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Tưởng Duyệt mở to hai mắt, nhìn Phương Vũ thản nhiên ung dung, cô ta không thể tin được.
Sao hắn lại quen biết Cơ Như Mi!? Còn được Cơ Như Mi gọi là khách quý!?
“Cơ, cơ tiểu thư... Trước đó tôi không biết Phương, Phương tiên sinh là khách quý của ngài... Xin ngài đại nhân có đại lượng...” Tưởng Chấn Long run giọng nói.
Cơ Như Mi mặt không cảm xúc, nói: “Lập tức xin lỗi Phương tiên sinh!”
Tưởng Chấn Long vui mừng, cho rằng chuyện này còn hi vọng, lập tức khom lưng, liên tục nói với Phương Vũ: “Thực xin lỗi, Phương tiên sinh, tôi có mắt không thấy Thái Sơn, xin ngài tha thứ cho chúng tôi...”
Phương Vũ không hề phản ứng, Tưởng Chấn Long lại kéo Tưởng Duyệt và Hứa Hiểu Na đang sững sờ qua, ấn vào lưng để họ khom lưng xin lỗi Phương Vũ.
Sắc mặt Tưởng Duyệt tái nhợt, cắn răng không chịu khom lưng.
Muốn cô ta xin lỗi Phương Vũ còn khó chịu hơn chết!
“Con làm gì vậy? Mau xin lỗi Phương tiên sinh!” Tưởng Chấn Long cả giận nói.
“Con, con không làm...” Tưởng Duyệt đang muốn nói chuyện.
“Chát!” Tưởng Chấn Long trực tiếp tát một cái lên mặt Tưởng Duyệt.
“Lập tức xin lỗi cho cha!” Hai mắt Tưởng Chấn Long đỏ bừng, trừng Tưởng Duyệt.
Tưởng Duyệt bụm mặt, nước mắt rơi xuống, nhìn về phía Trịnh Bằng mà lớn tiếng nói: “Trịnh đại thiếu, anh giúp em với, nếu anh giúp em thì đêm nay em sẽ cùng anh...”
Trịnh Bằng không ngờ Tưởng Duyệt đột nhiên nói như vậy, lập tức biến sắc.
Đây không phải muốn dẫn lửa lên người gã sao?
“Tôi giúp cô? Tôi giúp con mẹ cô! Con điếm! Cô cho rằng mình đáng giá bao nhiêu? Tôi có quan hệ gì với cô? Cô đắc tội khách quý của Cơ tiểu thư thì mau xin lỗi người ta đi!” Trịnh Bằng không màng hình tượng mà chửi ầm lên.
Gã không thể để Cơ Như Mi nghĩ mình và nhóm người Tưởng Chấn Long là một bọn, nếu không không dám tưởng tượng ra hậu quả.
Sắc mặt Tưởng Duyệt trắng bệch, cả người phát run.
Cô thật sự không tin được mình lại có ngày này, mất mặt đến tột cùng, tôn nghiêm bị giẫm đạp xuống đất.
“Mau xin lỗi cho cha!” Tưởng Chấn Long lại ấn lưng Tưởng Duyệt để xin lỗi Phương Vũ.
“Phương tiên sinh, là chúng tôi mạo phạm ngài, xin lỗi, xin ngài tha thứ cho chúng tôi...”
Cả đại sảnh vang vọng tiếng xin lỗi của ba người Tưởng Chấn Long.
Trong những người vây xem, không ít người lộ ra vẻ mặt đồng tình, nhưng đa số lại tràn đầy khinh thường và châm chọc.
Không phải người trong giai cấp này mà muốn chen chân vào thì chính là kết cục như vậy. Trong mắt họ, ba người trước mặt chỉ là vai hề mà thôi.
“Được rồi, bảo bọn họ đi đi, quá ồn.” Phương Vũ luôn im lặng không lên tiếng mở miệng nói.
Cơ Như Mi ra hiệu, Tưởng Chấn Long lập tức dừng lại.
“Từ giờ phút này, ông bị tập đoàn Hoàn Bổn chính thức đuổi việc, ngày mai đừng đi làm nữa.” Cơ Như Mi nhẹ nhàng bâng quơ mà nói.
Câu nói này thật nhẹ, nhưng mỗi chữ đều đánh vào trái tim Tưởng Chấn Long!
Ông ta bị đuổi việc!
Ông ta cần cù chăm chỉ làm việc ở tập đoàn Hoàn Bổn gần mười năm, lại dựa vào chấp nối quan hệ mới bò lên chức chủ quản có được không ít lợi ích này.
Nhưng hiện tại ông ta bị đuổi việc! Nỗ lực gần mười năm hóa thành hư ảo!
Ông ta còn nợ hơn trăm vạn tiền mua nhà và xe, phải trả như thế nào?
Tưởng Chấn Long chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, suýt đã ngất đi.
“Triệu bộ trưởng, ông cũng có trách nhiệm, tạm thời cách chức một tháng, trở về tự xem xét lại!” Cơ Như Mi còn nói thêm.
“Vâng.” Mặt Triệu Cương xanh mét, đáp lại.
Lúc này ông hận không thể bóp chết Tưởng Chấn Long!
“Mang họ đi.” Cơ Như Mi lại ra lệnh cho nhân viên an ninh quanh đại sảnh, dẫn ba người Tưởng Chấn Long thất hồn lạc phách đi.
...
Ba người Tưởng Chấn Long sa sút đi ra khỏi cổng nhà họ Cơ.
Dọc đường đi, ba người đều không nói chuyện, vẫn luôn trầm mặc.
Đi đến trước xe, nhìn chiếc BMW vay 50 vạn để mua được, trong lòng Tưởng Chấn Long lại hỏng mất.
Sau tối nay, ông ta không còn cái gì cả.
Mà đầu sỏ gây nên tất cả không phải ai khác, mà là Tưởng Duyệt và Hứa Hiểu Na!
“Chát!” Tưởng Chấn Long lại cho Tưởng Duyệt một cái tát.
Tưởng Duyệt che bên má nóng rát đau đớn, ánh mắt trống rỗng.
“Chú Tưởng, đừng đánh Duyệt Duyệt nữa, không liên quan đến cậu ấy...” Hứa Hiểu Na đứng bên cạnh ngăn cản.
Tưởng Chấn Long nhìn Hứa Hiểu Na, hai mắt đỏ bừng.
“Nếu không phải tụi mày nói Phương Vũ chỉ là thằng chẳng ra gì, nói cậu ta lén vào nhà họ Cơ muốn trộm đồ... Chuyện đêm nay sẽ không xảy ra! Tụi mày hại tao trắng tay! Tao có đánh chết Tưởng Duyệt cũng không cứu vãn được tổn thất hôm nay!” Tưởng Chấn Long nghẹn ngào nói.
Nhìn thấy dáng vẻ cuồng loạn của Tưởng Chấn Long, sắc mặt Hứa Hiểu Na tái nhợt, không dám nói nữa.
“Phanh!” Tưởng Chấn Long mở cửa xe, ngồi vào đó rồi dùng sức nhấn huyệt Thái Dương.
Ông ta phải nghĩ cách, ông ta nhất định phải cách vãn hồi.
Nghĩ đến thái độ cung kính của Cơ Như Mi đối với Phương Vũ, trong mắt Tưởng Chấn Long hiện lên một tia sáng.
Mấu chốt mọi chuyện đều ở Phương Vũ, nếu Phương Vũ chịu mở miệng thì có thể vãn hồi.
Lúc này Hứa Hiểu Na đang đỡ Tưởng Duyệt ngồi vào trong xe.
“Hai đứa nghe cho kỹ...” Tưởng Chấn Long quay đầu, nói.
...
Nhà họ Cơ, sau khi ba người Tưởng Chấn Long bị đuổi đi, tiệc rượu tiếp tục tiến hành.
Nhưng nội dung trò chuyện của đa số khách khứa đều biến thành Phương Vũ.
Rốt cuộc người học sinh mặc đồng phục kia là ai? Vì sao Cơ Như Mi lại cung kính với hắn như thế?
Chẳng lẽ hắn là con cháu của đại gia tộc nào đó? Nhưng nhìn hắn rất lạ mặt, hơn nữa khí chất trên người không giống xuất thân từ đại gia tộc.
Dù thân phận của hắn như thế nào, nếu hắn được Cơ Như Mi cung kính đối đãi như thế thì hắn là đối tượng không thể đắc tội.
“Phương tiên sinh, chắc Phù đại sư đã đánh bài xong nghỉ ngơi, hiện tại tôi dẫn ngài đi lên gặp mặt.” Cơ Như Mi nói.
“Được.”
Phương Vũ đi theo Cơ Như Mi lên lầu, đi phía sau có thể thưởng thức dáng người yểu điệu của Cơ Như Mi.
Mỗi lần nhìn thấy dung nhan của Cơ Như Mi, hắn cứ nhớ tới nữ nhân nhiều năm trước.
Cũng quốc sắc thiên hương, cũng phong hoa tuyệt đại.
Khác biệt chính là, thiên phú tu luyện của nữ nhân kia tương đối yêu nghiệt, không đến hai trăm năm mà đã đột phá tới Phân Thần kỳ, trở thành người xuất sắc trong thế hệ trẻ.
Nếu cho nữ nhân kia thêm thời gian 500 năm, rất có thể nàng ta sẽ phi thăng thành tiên.
Chỉ tiếc sau đó xảy ra cuộc đại chiến môn phái của Tu Tiên giới, nữ nhân kia vì bảo vệ môn phái đã thân tử đạo tiêu.
Để tưởng nhớ nàng, Phương Vũ lập một mộ bia cho nàng trên đỉnh núi Thiên Tế. Nhưng đã nhiều năm Phương Vũ không đi tế bái, đại khái mộ bia đã mòn đến biến mất rồi.
Trong lúc suy nghĩ, Cơ Như Mi đã dẫn Phương Vũ đi vào một gian phòng lầu hai.
Trên sô pha trong phòng có một ông già mặc áo bào tro đang ngồi, Cơ Đông Sơn đang đứng bên cạnh trò chuyện với ông ta.
“Phương tiên sinh, vị này chính là Phù đại sư.” Cơ Như Mi giới thiệu cho Phương Vũ.
Phương Vũ gật gật đầu, ngồi lên một chiếc sô pha khác.
Phù đại sư trước mắt có tu vi tầng mười một Luyện Khí kỳ, trông thần thái rất sáng láng, chẳng qua trên mặt ông ta tràn đầy khinh miệt.
“Phù đại sư, vị này chính là Phương Vũ tiên sinh muốn mua tình báo của ông ta.” Cơ Như Mi nói với Phù đại sư.
“Chỉ là một thằng ranh Thiên Tiên Ngũ Đoạn, mua tình báo có tác dụng gì?” Phù đại sư kiêu căng nói.
Tầm mắt mọi người chuyển về hướng Hứa Hiểu Na.
Hứa Hiểu Na chỉ vào Phương Vũ, nói: “Mọi người đều biết, hơn hai năm học cấp ba, thành tích của Phương Vũ chỉ đứng hàng giữa trong lớp, sao cậu ta đột nhiên thi được 723 điểm chứ?”
Những lời này vừa nói ra, mọi người đều tỉnh táo lại, cảm thấy thật sự kỳ quái.
Phương Vũ luôn xếp thứ 30 trong lớp, cũng chỉ khoảng hơn 400 điểm, lần này lại đột nhiên thi được 723, thành tích tăng lên quá khoa trương.
“Cho nên em cho rằng Phương Vũ chép bài thi của Đường Tiểu Nhu nên mới thi được điểm này. Thưa thầy, em yêu cầu huỷ bỏ thành tích của Phương Vũ.” Hứa Hiểu Na nhìn về phía Hoàng Hải, nói.
“Thầy, ngày thường Phương Vũ đi học không nằm trên bàn ngủ thì cũng xem tiểu thuyết. Nhưng cậu ta lại gian lận thi được 723 điểm, loại người này là sỉ nhục đối với những bạn nghiêm túc nỗ lực học tập khác!” Tưởng Duyệt cũng đứng lên, trừng Phương Vũ mà lớn tiếng nói.
“Thưa thầy, tụi em cũng cảm thấy nên huỷ thành tích của Phương Vũ!”
“Trước kia cậu ta luôn đứng sau em, lần này đột nhiên thành đứng đầu cả khối? Sao có thể?”
“Thưa thầy, Phương Vũ thật sự gian lận!”
...
Không ít học sinh vốn chướng mắt Phương Vũ bắt đầu ồn ào.
Tình huống này là cảnh Tưởng Duyệt và Hứa Hiểu Na muốn nhìn thấy.
Tưởng Duyệt nhìn Phương Vũ mặt không cảm xúc, trong mắt hiện lên một tia châm chọc, trong lòng tràn đầy khoái cảm trả thù.
Còn vờ bình tĩnh? Tôi cũng muốn xem cậu có thể giả vờ tới khi nào!
Lúc mọi người cùng tấn công Phương Vũ, Lưu béo đột nhiên đứng lên.
“Các cậu điên rồi à? Lần này Phương Vũ thi được 723 điểm! Còn cao hơn Đường Tiểu Nhu 16 điểm! Nếu cậu ta chép bài của Đường Tiểu Nhu thì sao điểm còn cao hơn Đường Tiểu Nhu? Các cậu đi chép bài mà được 723 điểm cho tôi xem?”
Lời này vừa nói ra, những giọng nói vây công Phương Vũ nhỏ đi không ít.
Lưu béo nói có lý, nếu Phương Vũ chép bài của Đường Tiểu Nhu thì vì sao thành tích còn cao hơn Đường Tiểu Nhu nhiều như vậy? Thậm chí còn cao nhất khối?
“Sao không thể chứ? Lỡ Phương Vũ chép xong rồi nhìn thấy Đường Tiểu Nhu có mấy lỗi sai rõ ràng nên tự sửa đáp án thì sao? Mười sáu điểm thôi, cậu ta chỉ cần phát hiện mấy chỗ sai, lại sửa thành đáp án đúng là có thể thi được 723 điểm!” Hứa Hiểu Na căm tức nhìn Lưu béo, nói.
“Cậu, cậu cãi chày cãi cối! Bạn Đường Tiểu Nhu thi được 707 điểm mà bị nhiều lỗi sai rõ ràng như vậy sao...” Mặt Lưu béo đỏ bừng, lớn tiếng phản bác.
“Im lặng!” Lúc này, rốt cuộc Hoàng Hải cũng mở miệng.
Chủ nhiệm lên tiếng, cả lớp đều nhắm miệng lại.
Hoàng Hải nhìn về phía Đường Tiểu Nhu, nhíu mày hỏi: “Trò Đường Tiểu Nhu, trong quá trình thi, trò có nhận thấy Phương Vũ chép bài của mình không?”
Đường Tiểu Nhu đứng dậy, kiên định nói: “Không có.”
“Ha ha, ai không biết cậu và Phương Vũ thân mật bao nhiêu, cho dù bị chép bài cũng là cam tâm tình nguyện... Không đúng, nói không chừng cậu cố ý cho Phương Vũ chép nữa kìa.” Tưởng Duyệt cười lạnh và nói.
“Cậu!” Mặt Đường Tiểu Nhu ửng hồng, căm tức nhìn Tưởng Duyệt.
“Thế nào? Chẳng lẽ tôi nói sai à?” Tưởng Duyệt không chút sợ hãi mà đối diện với Đường Tiểu Nhu.
Đường Tiểu Nhu hít sâu một hơi, không để ý tới Tưởng Duyệt mà nhìn về phía Hoàng Hải, nói: “Thưa thầy, em có thể chứng minh điều này. Trong quá trình làm bài thi, rất nhiều lúc Phương Vũ chỉ làm bài nửa giờ, sau đó liền nằm lên bàn ngủ, cậu ấy căn bản không có thời gian chép bài của em.”
Lời này chẳng những không thể chứng minh Phương Vũ trong sạch, ngược lại làm người ta cảm thấy càng kỳ quái.
Chỉ làm bài thi nửa giờ rồi nằm lên bàn, vậy rốt cuộc Phương Vũ thi được nhất khối bằng cách nào?
Không phải Đường Tiểu Nhu đang coi bạn bè trong lớp, coi thầy chủ nhiệm Hoàng Hải là đồ ngốc để chơi đó chứ?
Tưởng Duyệt trực tiếp châm chọc cười ra tiếng, không nói nữa. Cô ta đã không cần nói thêm gì.
Quả nhiên, nghe Đường Tiểu Nhu nói vậy thì sắc mặt Hoàng Hải âm trầm đi.
“Phương Vũ tới văn phòng một chuyến với thầy, các trò khác tự học!”
Nói xong, Hoàng Hải liền rời khỏi phòng học.
Phương Vũ thở dài, khép tiểu thuyết lại rồi nhìn về phía Đường Tiểu Nhu và nói: “Tôi rất tò mò, rốt cuộc não cô phát triển thế nào vậy.”
“Nhưng tôi chỉ nói sự thật thôi.” Đường Tiểu Nhu oan ức mà nói.
Phương Vũ đứng lên, đi theo Hoàng Hải rời khỏi phòng học.
Trong lớp vang lên một tràng hoan hô châm chọc, thậm chí còn có vài người vỗ tay.
Rốt cuộc Phương Vũ cũng xui xẻo!
...
“Phương Vũ, em nói đúng sự thật cho thầy biết, rốt cuộc em có gian lận không?” Trong văn phòng, Hoàng Hải âm trầm hỏi.
“Không có.” Phương Vũ đáp.
“Nếu em nói thật thì cùng lắm thấy huỷ bỏ thành tích của em. Nhưng nếu em không thành thật, tiếp theo bị thầy tra ra gian lận thì hậu quả rất nghiêm trọng.” Hoàng Hải trầm giọng mà nói.
“Vậy thầy tra đi.” Phương Vũ nói.
Lúc Phương Vũ còn trẻ... vào khoảng hai ba ngàn tuổi gì đấy, hắn cũng là một người rất hiếu học.
Khi đó hắn hy vọng dùng việc học tập để dời đi khát vọng và sự chú ý đối với Trúc Cơ kỳ.
Trong khoảng thời gian đó, Phương Vũ xem hết các loại sách cổ kim nội ngoại, tri thức nào học được thì hầu như đã học hết, nói hắn trên biết thiên văn dưới biết địa lý cũng không khoa trương.
Một ít tri thức cấp ba chỉ là trò mèo đối với Phương Vũ.
Lần này sở dĩ chỉ thi 723 điểm là vì 723 điểm cũng đủ thắng Đường Tiểu Nhu. Nếu hắn muốn thì có thể thi được thành tích càng cao.
“Giờ thầy sẽ so bài thi các môn giữa em và Đường Tiểu Nhu! Nếu độ tương tự cao thì chính là em gian lận!” Hoàng Hải nói xong liền rời khỏi bàn làm việc.
Năm phút sau, Hoàng Hải cầm một xấp bài thi trở về.
Không ít giáo viên yên lặng chú ý việc này cũng vây xem.
Lớp 12A2 đột nhiên xuất hiện một Phương Vũ thi nhất cả khối, sao các thầy cô khác có thể không quan tâm chuyện này?
Đặc biệt là chủ nhiệm Trình Hồng Mai của lớp chọn, bà cho rằng Phương Vũ nhất định đã gian lận. Nếu thành tích của một học sinh lớp bình thường lại đè đầu tất cả các học sinh xuất sắc của lớp chọn thì mặt mũi bà còn biết để đâu?
“Thầy Hoàng, nhất định phải nghiêm túc đối đãi việc này! Trong giai đoạn cuối lớp 12 này, chúng ta nhất định không thể nuông chiều bất cứ học sinh gian lận nào!” Trình Hồng Mai liếc nhìn Phương Vũ và nói.
“Đúng vậy, đã sắp thi đại học còn gian lận, vậy không phải lừa mình dối người sao? Mấu chốt là nếu không cho các học sinh một lời giải thích thì sẽ ảnh hưởng tính tích cực học tập của tụi nó!” Thầy dạy toán lớp chọn, Hồ Ba nói.
“Không sai...” Các giáo viên khác đều phụ họa.
Đinh Nhiên cũng đứng trong các giáo viên này, nhưng cô không nói gì, chỉ yên lặng đánh giá Phương Vũ không nói một lời.
Học sinh này nhìn thật quen mắt...
Hoàng Hải nghiêm túc so sánh bài thi của Đường Tiểu Nhu và Phương Vũ, sắc mặt dần dần trở nên quái lạ.
Sau khi so xong bài thi tổng hợp, ông ngẩng đầu rồi liếc nhìn Phương Vũ một cái, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
“Thầy Hoàng, thế nào? Trò ấy có gian lận không?” Trình Hồng Mai vội vàng hỏi.
Hoàng Hải hít sâu một hơi, sau đó lắc lắc đầu, nói: “Không có, hoàn toàn không gian lận.”
“Sao có thể? Để tôi nhìn xem!” Trình Hồng Mai cầm lấy bài thi trên bàn Hoàng Hải, nghiêm túc so sánh.
Trừ mấy câu điền chỗ trống chỉ có một đáp án duy nhất ra, trong bài tính toán và ứng dụng, phương pháp Phương Vũ và Đường Tiểu Nhu giải đề hoàn toàn khác nhau. Phương Vũ dùng cách giải bài càng rõ ràng ngắn gọn, không có chút sai lầm nào.
Trình Hồng Mai lại cầm lấy bài thi tổng hợp, ngữ văn, kết quả vẫn giống vậy.
Đáp án của Phương Vũ và Đường Tiểu Nhu hoàn toàn không giống nhau, hơn nữa Phương Vũ giải càng tốt!
“Chuyện này...” Trình Hồng Mai càng xem càng khiếp sợ, bởi vì Phương Vũ đáp quá xuất sắc.
“Lúc chấm bài tôi đã cảm thấy trò ấy làm rất tốt, nhưng bởi vì bài thi niêm phong tên họ nên tôi cũng không biết là của ai.” Lúc này, thầy toán lớp 12A2 Chu Kiến Lương nói.
“Đúng vậy, lúc ấy tôi chấm bài cũng chấm được một học sinh, đề đọc và viết văn đặc biệt tốt... Thì ra là Phương Vũ làm.” Cô ngữ văn lớp 12A2 Tào Đan đứng một bên cũng nói.
Hoàng Hải nhìn Phương Vũ, trong nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
“Phương Vũ... Em đi về trước đi, trước đó hoài nghi em là thầy không đúng, thầy xin lỗi. Lát nữa thầy sẽ trả lại trong sạch cho em trước mặt cả lớp.” Hoàng Hải trầm mặc một lát, sau đó nói.
“Được.” Phương Vũ xoay người rời đi.
Đinh Nhiên nhìn chằm chằm bóng dáng Phương Vũ rời đi, trong đầu đột nhiên chợt lóe qua tia sáng.
Cô đột nhiên nhớ ra chuyện xảy ra vào chiều hôm đó!
Học sinh này... Trời ạ! Trong trí nhớ hình như hắn bị xe tải đụng phải... Sau đó...
Đinh Nhiên càng nhớ lại thì càng kinh hồn khiếp vía, càng kinh hãi không thôi.
...
Phương Vũ trở lại phòng học thì cảm nhận được những ánh mắt châm chọc.
“Đồ chó gian lận, còn không biết xấu hổ trở về!” Tưởng Duyệt mở miệng móc họng.
Phương Vũ không để ý tới, trực tiếp đi về chỗ ngồi.
“Cậu không sao chứ?” Đường Tiểu Nhu lo lắng hỏi.
“Có thể có chuyện gì?” Phương Vũ hỏi ngược lại.
Phương Vũ ngồi xuống chưa đến năm phút thì Hoàng Hải liền tới cửa phòng học.
“Trò Phương Vũ và Đường Tiểu Nhu ra đây một chút.” Hoàng Hải hô.
Đường Tiểu Nhu liếc nhìn Phương Vũ một cái, cho rằng đã xảy ra chuyện gì.
Chẳng lẽ, Phương Vũ thật sự chép bài của cô?
Không thể nào...
Hai người đi ra phòng học, trong lớp lập tức náo nhiệt như nổ tung chảo.
“Ha ha ha... Phương Vũ thật sự bị tra ra gian lận! Cả Đường Tiểu Nhu cũng bị gọi ra ngoài!”
“Tớ thấy Đường Tiểu Nhu cố ý cho Phương Vũ sao chép! Đáng đời!”
“Tớ thật sốt ruột muốn xem họ xử lý thế nào! Chuyện lần này cả trường đều biết! Đường Tiểu Nhu không thể dựa vào nhà họ Đường để bao che cho qua nữa đúng không?”
Hứa Hiểu Na nhéo nhéo mặt Tưởng Duyệt, nói: “Duyệt Duyệt, tớ đã nói sẽ giúp cậu báo thù mà đúng không?”
Trong lòng Tưởng Duyệt tràn ngập khoái cảm sau khi báo được thù, cười nói: “Hiểu Na, cậu tốt nhất với tớ.”
Bên ngoài phòng học, Hoàng Hải nhìn Đường Tiểu Nhu và Phương Vũ, nói: “Vừa rồi ban giám hiệu thông báo với thầy...”
“Bởi vì thành tích của hai em quá xuất sắc, không thích hợp tiếp tục ở lại lớp 12A2, ban giám hiệu chuyển hai em vào lớp chọn.”
“A?” Đường Tiểu Nhu còn tưởng xảy ra chuyện gì, kết quả là muốn triệu hồi về lớp chọn.
“Đợi lát nữa tan học, hai em có thể dọn sách vở chuyển lớp.” Hoàng Hải nói.
Phương Vũ và Đường Tiểu Nhu không có ý kiến, Hoàng Hải liền đi vào phòng học náo nhiệt, lớn tiếng nói: “Im lặng, thầy có chuyện muốn làm sáng tỏ.”
chapter 27 nướng
Ninh Phàm không biết Trần Hạo đã âm thầm bày ra kế hoạch, lúc này anh đang khoe khoang với Mộ Băng, không biết xấu hổ xây dựng hình ảnh huy hoàng vĩ ngạn của mình.
Chỉ nghe người nào đó khoe khoang nói: “Năm đó, tôi ở thành phố Kim Lăng chính là một nhân vật oai phong một cõi. Ngay cả gia chủ của Trần gia nhìn thấy tôi cũng giống như con chuột con mèo cúp đuôi chạy trốn.”
Mộ Băng nghe vậy trợn mắt, vẻ mặt nghi ngờ: "Khoác lác, chỉ dựa vào anh sao? Để cho gia chủ Trần gia điên cuồng bỏ chạy? Anh có biết ngay cả cha tôi cũng phải cư xử nhã nhặn với Trần Viễn Sơn không? Trừ khi thật cần thiết cũng không dám đắc tội chút nào. Anh khoác lác cũng phải phù hợp với tình huống thực tế chứ?”
"Không tin thì quên đi." Ninh Phàm nhún nhún vai, thản nhiên nói.
Anh nghĩ thầm, tôi mới chỉ nói cho cô biết Trần Viễn Sơn nhìn thấy tôi đã phải chạy vắt giò lên cổ mà cô đã không tin. Nếu như tôi nói cái chân của Trần Viễn Sơn kia chính là do tôi đánh gãy thì chắc cô sẽ bảo tôi mắc bệnh thần kinh nhỉ?
Mộ Băng thấy vẻ mặt buồn bực của anh, không khỏi có chút buồn cười: "Tôi nói này, anh thật sự cho rằng mình có thể khiến nhân vật lớn như Trần Viễn Sơn vắt giò lên cổ chạy sao? Người như ông ta ở toàn bộ thành phố Kim Lăng đều có tiếng nói nhất định. Không phải người mà hiện tại anh có tư cách so sánh.”
Có lẽ cảm thấy lời nói của mình có chút gay gắt nên sau đó cô mới an ủi: "Được rồi, đừng buồn bực. Anh còn trẻ lại có thân thủ cường đại, sau này chưa chắc không thể đuổi kịp Trần Viễn Sơn."
"Tôi mà cần phải đuổi theo ông ta sao?" Ninh Phàm có chút không nói nên lời, lấy thân phận của anh ở thế giới hắc ám, cho dù mười hay hai mươi thế lực của Trần Viễn Sơn cộng lại cũng không thể so với một lời nói bình thường của anh, đuổi kịp Trần Viễn Sơn ? Ông ta cũng xứng sao?
Mộ Băng không biết anh đang suy nghĩ gì trong đầu, nhìn thấy vẻ mặt anh không quan tâm, Mộ Băng không khỏi nhíu mày: "Ninh Phàm, con người muốn thành công, trước tiên phải làm đến nơi đến chốn. Ngoài miệng có nói nhiều đến đâu cũng chỉ là nói suông. Anh nói Trần Viễn Sơn không bằng anh, được, chứng minh cho tôi xem."
"Vị tiểu thư này nói rất hay!"
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc đột nhiên truyền đến từ bên cạnh.
Ninh Phàm quay người lại, đã nhìn thấy một nam một nữ thanh niên ăn mặc thời thượng đi tới.
Vẻ đẹp của một nam một nữ này giống như một đôi kim đồng ngọc nữ, thu hút sự chú ý của mọi người. Nhưng khi Ninh Phàm nhìn thấy hai người này thì lại hơi cau mày.
Bởi vì người đến chính là bạn gái cũ Lưu Đình của anh và người anh em tốt nhất thời sinh viên Sở Minh.
Ninh Phàm đã nhìn thấu Lưu Đình ham hư vinh cho nên khi gặp lại, không có yêu hận, anh chỉ không ngờ rằng mình sẽ gặp được Lưu Đình ở đây.
Lưu Đình liếc mắt nhìn anh một cái, trong mắt hiện lên một tia thất vọng. Về phần Sở Minh, dường như không biết nên đối mặt như thế nào, trong mắt có chút lảng tránh.
Chỉ nghe Lưu Đình đĩnh đạc nói: "Vị tiểu thư này nói đúng, người muốn thành công thì trước tiên phải làm đến nơi đến chốn. Đặc biệt là những người bình thường không có bối cảnh hay gia thế thì phải giữ mình trong sạch, nỗ lực để leo lên phía trên mới đúng."
Vừa nói, cô ta vừa quay đầu lại nhìn Ninh Phàm, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng mắng: "Ninh Phàm, tôi tưởng rằng chia tay sẽ khiến anh nhìn rõ chính mình, từ nay về sau làm người đến nơi đến chốn, thành thật mà vượt qua quãng đời còn lại. Không ngờ ràng anh vẫn không an phận như thế, còn ảo tưởng đánh đồng mình với nhân vật lớn như gia chủ Trần gia.”
“Anh có biết, quyền thế địa vị của gia chủ Trần gia cao đến đâu không? Ngay cả cha của Sở Minh cũng kém hơn một chút. Người như vậy không đến lượt nhân vật nhỏ bé như anh có tư cách chửi bới. Thậm chí chỉ nhắc đến tên cũng là một sỉ nhục với ngài ấy.”
Nói đến đây, cô ta nhìn Mộ Băng nói: “Vị tiểu thư này, tôi khuyên cô, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Làm bạn với loại người như anh ta sẽ chỉ khiến cô càng ngày càng sống không thực tế hơn thôi. Cô vẫn nên nhanh chóng rời xa anh ta mới tốt.”
Nói xong, cô ta cũng không thèm nhìn Ninh Phàm, trực tiếp kéo Sở Minh đang ngoảnh mặt đi về phía ghế lô trên tầng hai.
"Cô ta là ai?" Mộ Băng sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh tỉnh táo lại hỏi.
Lúc này Ninh Phàm đã không còn lộ ra dáng vẻ cà lơ phất phơ nữa, nghe vậy, anh bình tĩnh nói: "Bạn gái cũ của tôi chê tôi không có bản lĩnh nên đã chạy theo người khác, chính là người đàn ông vừa rồi.”
“Anh không có bản lĩnh?” Mộ Băng kinh ngạc: "Cô ta không biết thân thủ của anh rất biến thái sao?"
Ninh Phàm lắc đầu: "Tôi chưa bao giờ nói với cô ấy. Khi chúng tôi ở bên nhau, tôi cũng không đề cập nhiều với cô ấy. Vốn dĩ tôi muốn làm cô ấy ngạc nhiên, nhưng như cô thấy đấy, kinh ngạc đã biến thành kinh hãi. Người đàn ông vừa rồi chính là bạn thân của tôi thời sinh viên. Để bạn gái của mình ngoại tình với bạn thân, nhóc Mộ, cô có cảm thấy rất buồn cười không?”
Khi Ninh Phàm nói những lời này, ánh mắt rất bình tĩnh, như đang kể chuyện của người khác, nhưng không biết vì sao, càng bình tĩnh, Mộ Băng càng cảm thấy tim mình như bị thứ gì đó đâm thủng, cảm giác đau nhói.
Lúc này, cô chợt nhớ tới một câu mà cô đã nghe được nghe qua.
Một người bề ngoài càng bất cần đời thì bên trong càng chồng chất vết thương.
Nhìn Ninh Phàm dưới ánh đèn đột nhiên trở nên trầm mặc, ngay cả bản thân Mộ Băng cũng không chú ý tới trong đôi mắt đẹp của cô đang chậm rãi hiện lên một tia đau lòng.
Ninh Phàm đột nhiên cười vui vẻ nói: "Quên đi, đừng nhắc đến cô ấy nữa. Người đàn ông phong cách như tôi thì loại phụ nữ nào mà chả tìm được, đúng không?”
“Nhóc Mộ, thấy cô quan tâm tới chuyện tình cảm của tôi như vậy, không phải là đã yêu tôi thật đó chứ?”
"Ai quan tâm đến anh? Tôi chỉ có chút tò mò thôi." tim Mộ Băng không tự chủ nhảy lên hai cái, ra vẻ bình tĩnh nói: "Nói thật, tôi rất muốn biết rốt cuộc anh đã trải qua những chuyện gì mà da mặt lại dày như vậy. Người khác vô liêm sỉ cũng có giới hạn mà anh vô liêm sỉ đến mức còn không có cả đạo đức."
"Thật sự muốn biết?"
"Phải!"
"Gọi chồng ơi một tiếng đi, tôi sẽ nói cho cô biết."
“Cút!” Mộ Băng nắm chặt nắm tay trắng như phấn, trong lòng có cảm giác muốn đánh người.
Cô quay đầu sang một bên, lạnh lùng nói: "Nếu anh không nói cho tôi biết thì quên đi!"
“Ai bảo tôi không kể?”
"Vậy anh nói đi."
"Hôn tôi một cái, tôi sẽ kể cho cô nghe."
"Đồ khốn, anh đi chết đi."
Mộ Băng rốt cuộc nhịn không được, giơ nắm đấm nhỏ xinh lên, không ngừng đập vào người Ninh Phàm.
"Cứu mạng, có người định giết chồng mình!" Ninh Phàm giả vờ rất đau đớn, không ngừng kêu gào.
Tiếng kêu thảm thiết đã thu hút sự chú ý của nhiều người.
Mộ Băng có chút xấu hổ, trừng mắt nhìn anh: "Không được kêu!"
"Cô không đánh thì tôi sẽ không kêu."
"Anh đáng bị đánh."
"Vậy thì tôi vẫn phải kêu, hành hung, cô gái không đứng đắn sàm sỡ một thanh niên ngây thơ vô tội!"
"Anh…"
"Tôi cái gì mà tôi? Đừng nói nữa, hôn tôi."
"..."
Trong ghế lô bên phải tầng hai, Lưu Đình đứng trước cửa sổ kính sát đất, mặc dù không nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người Ninh Phàm nhưng nhìn động tác của bọn họ, cô ta có thể đoán được bọn họ đang tán tỉnh đánh yêu, ngay lập tức liên tục cười lạnh.
"Em đã cảnh cáo người phụ nữ kia tránh xa Ninh Phàm, nhưng không ngờ cô ta hoàn toàn không để ý tới em, thật đúng là có lòng tốt lại trở thành lòng lang dạ thú."
"Chẳng lẽ cô ta không biết Ninh Phàm kia không có bối cảnh cũng không có năng lực sao? Lúc trước em cũng bị mù mắt mới có thể ở cạnh loại người này. Hiện tại nghĩ lại đúng là lãng phí những năm tháng thanh xuân tốt đẹp.”
Sở Minh do dự một chút, nói: "Đình Đình, kỳ thật... Ninh Phàm có lẽ không tệ như em nói."
Lưu Đình nhìn vẻ mặt cà lơ phất phơ của Ninh Phàm, trong mắt mang theo khinh thường: "Anh ta không tệ sao? Nếu không tệ, sao tám năm trôi qua mà vẫn tầm thường như vậy?"
"Có một số người đã chú định cả đời cao quý, có người trời sinh ra đã khổ, loại người như vậy cho dù được phong lên làm hoàng đế chỉ sợ cũng bị doạ chết khiếp."
"Mà Ninh Phàm chính là loại người sau, không! Phải nói anh ta còn đáng ghét hơn loại người thứ hai, rõ ràng là sinh ra thấp kém, nhưng lại luôn cho rằng mình siêu phàm!
"Thật ra lúc đó em có chút chán ghét anh ta, luôn nói có thể cho em hạnh phúc mà em mong muốn, nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ tới. Anh ta là một kẻ hèn mọn, không quyền không thế, làm sao có thể làm em hạnh phúc?"
"Hắn so với anh, bất kể là năng lực hay thân phận địa vị đều kém gấp chục cấp!"
"Có thể vậy." Sở Minh cứng ngắc cười, hắn ta vốn là muốn nói cho Lưu Đình, tám năm trước, hắn ta mơ hồ có cảm giác, Ninh Phàm hình như không đơn giản giống như bề ngoài.
Hắn ta luôn có trực giác, Ninh Phàm dường như đang giấu bọn họ chuyện gì.
Tuy nhiên, vì Lưu Đình khẳng định Ninh Phàm nhất định phải sống một cuộc sống tầm thường vô vị nên hắn ta khó có thể phản bác.
Hơn nữa, bây giờ Ninh Phàm quả thật có vẻ nghèo túng. Hắn ta lại có chút nghi ngờ đối với ý nghĩ đã ấp ủ trong lòng bấy lâu này.
Chắc là ảo giác thôi phải không? Sở Minh thầm nghĩ.
Ngay khi hai người có những suy nghĩ khác nhau, một nhóm đàn ông hung hãn vạm vỡ đã thô lỗ xông vào cửa Sunset Bar.
"Tránh ra! Đừng cản đường Tam gia!"
chapter 28 Bạn và tôi không phải là bạn bè
Dương Húc chậm rãi đi đến trước mặt Phương Vũ.
“Đồ ăn ở đây ngon đúng không? Đều là đầu bếp quốc tế làm.” Trên mặt Dương Húc mang theo nụ cười châm chọc, nói.
Trước đó cậu ta đã phái người điều tra, biết Phương Vũ là cô nhi có gia cảnh bần hàn. Cũng vì vậy, cậu ta mới bảo Triệu Song Nhi mời Phương Vũ tới tham gia sinh nhật. Đêm nay cậu ta phải làm Phương Vũ biết cái gì gọi là chênh lệch.
Phương Vũ còn đang im lặng ăn đồ ăn trên bàn, không để ý đến Dương Húc.
“Tôi làm chủ nhà, đã chạy tới trước mặt cậu rồi mà cậu còn không đứng lên kính một ly rượu? Cậu làm như vậy có vẻ không quá lễ phép?” Dương Húc hơi híp mắt mà nói.
Ngay sau đó, Dương Húc lại đột nhiên cười, nói: “À, xin lỗi, tôi quên mất cậu là cô nhi, không ai nuôi dạy nên không có giáo dục cũng bình thường.”
Nghe câu nói này, Phương Vũ nâng mắt lên nhìn về phía Dương Húc.
Tròng mắt Phương Vũ đen nhánh như màn đêm, cứ như liếc một cái có thể nhìn thấu tất cả của Dương Húc. Dương Húc chỉ cảm thấy lòng bàn chân dâng lên một luồng hơi lạnh, như ngã vào hầm băng!
“Nể mặt hôm nay cậu mời tôi ăn bữa cơm, tôi cho cậu cơ hội xin lỗi.” Phương Vũ đứng dậy, đi đến trước mặt Dương Húc.
Sắc mặt Dương Húc hơi thay đổi, tim đập nhanh thình thịch.
“Tại sao lại như vậy? Sao cái tên Phương Vũ này lại làm mình cảm thấy sợ hãi?”
Dương Húc cảm thấy rất buồn bực vì sự sợ hãi đột nhiên sinh ra này. Phía sau có nhiều bạn học nhìn như vậy, sao cậu ta có thể sợ chứ!
“Xin lỗi? Chẳng lẽ vừa rồi tôi nói không đúng? Cậu chẳng có chút giáo dục nào cả! Thế nào? Chẳng lẽ còn muốn ra tay với tôi?” Dương Húc đút tay trái vào túi quần, ngạo nghễ nói.
Làm một võ giả Thiên Tiên Ngũ Đoạn, Dương Húc không tính là vô địch trong đám bạn cùng trang lứa, nhưng cũng coi như rất mạnh. Phương Vũ dám ra tay với cậu ta thì nhất định phải nếm mùi đau khổ!
“Rất tốt.” Khóe miệng Phương Vũ nhếch lên chút ý cười, nâng tay lên tát thẳng vào má trái Dương Húc.
Dương Húc phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt Phương Vũ giơ tay lên, cậu ta đã chuẩn bị phòng ngự. Nhưng Dương Húc vẫn không ngờ tốc độ cái tát này lại nhanh như vậy!
“Chát!” Cái tát đó giáng thẳng vào má trái của Dương Húc, phát ra âm thanh vang dội.
Dương Húc lảo đảo một cái rồi ngã xuống đất, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Đám học sinh chuẩn bị xem trò cười của Phương Vũ đầu tiên là sửng sốt, sau đó phản ứng lại, vội chạy về hướng Dương Húc.
Triệu Song Nhi hét lên một tiếng, nhắc váy chạy đến trước mặt Dương Húc rồi ngồi xổm xuống.
Dương Húc bụm mặt, dùng ánh mắt oán độc nhìn Phương Vũ trừng trừng.
Từ nhỏ đến lớn, cậu ta chưa bao giờ bị người ta tát trước mặt mọi người, dù là cha mẹ cũng chưa dám làm như vậy!
Nhưng hôm nay, trước mặt học sinh cả lớp, thằng tạp chủng Phương Vũ này lại dám tát cậu ta!
“Húc, anh không sao chứ? Để em nhìn xem anh bị thương thế nào.” Hốc mắt Triệu Song Nhi ửng đỏ, lo lắng mà nhìn Dương Húc, hỏi.
Dương Húc lấy bàn tay bụm mặt ra, để lộ dấu tay sưng đỏ.
Thấy cảnh này, không ít người hít hà một hơi, ánh mắt nhìn về phía Phương Vũ tràn ngập kinh hãi. Người này dám tát Dương Húc, lá gan quá lớn.
Triệu Song Nhi quay đầu trừng Phương Vũ, trong mắt tràn đầy oán giận, the thé nói: “Phương Vũ, Dương Húc nhà tôi có ý tốt mời cậu tới tham gia tiệc sinh nhật, còn chủ động lại đây kính rượu, cậu lại ra tay với ảnh!? Cậu có ý gì?”
Đường Tiểu Nhu cũng chạy tới, nhìn thấy cảnh này thì trong lòng run lên.
“Phương Vũ, cậu, sao cậu lại đánh Dương Húc?”
Đường Tiểu Nhu không biết cuộc đối thoại giữa Phương Vũ và Dương Húc, nhưng cô nhìn thấy là Phương Vũ ra tay trước.
“Cậu ta tự tìm.” Phương Vũ đáp.
Nhìn thấy Đường Tiểu Nhu xuất hiện, Dương Húc vốn đang lộ ra ánh mắt oán độc đột nhiên lóe lên một tia sáng trong đầu.
“Tôi chỉ muốn kính Phương Vũ một ly rượu, nhưng Phương Vũ không cảm kích, ngược lại nói tôi khinh thường, ép buộc cậu ta, sau đó cậu ta liền ra tay.” Dương Húc ra vẻ vô tội, nói.
“Phương Vũ, mọi người đều là bạn học, sao cậu có thể làm như vậy!?”
“Phương Vũ vốn là kẻ tái phạm! Tớ nghe nói tuần trước cậu ta mới đánh Đông Lâm nào đó của 12A2 nằm viện!”
“Sao loại người không có giáo dục này lại chuyển vào lớp chọn chúng ta!? Ban giám hiệu nghĩ gì vậy!?”
Các học sinh trong lớp rất phẫn nộ, không ít người tức giận mắng Phương Vũ.
Dương Húc là thiếu gia nhà họ Dương, thân phận cao quý lại có tiền, thường xuyên mời bọn họ tham gia tụ hội và party, tất nhiên họ sẽ đứng về phe Dương Húc vô điều kiện.
“Phương Vũ, tôi không biết cậu có hiểu lầm gì với tôi. Sao tôi lại khinh thường cậu chứ? Trong mắt tôi, bạn bè trong lớp đều là bình đẳng, mọi người quen biết nhau là duyên phận, nếu cậu không thích tới tham gia tiệc sinh nhật thì có thể nói với tôi một tiếng, tôi có thể cho cậu rời đi... Không cần phải đánh nhau .” Dương Húc ôn hòa nói.
“Húc, đừng giảng đạo lý với loại lưu manh này, chúng ta trực tiếp báo cảnh sát! Để cảnh sát tới xử lý!” Triệu Song Nhi căm tức nhìn Phương Vũ, nói.
“Không cần, anh tin Phương Vũ không phải cố ý, cậu ta chỉ không khống chế được cảm xúc thôi.” Dương Húc vẫy vẫy tay, nói.
Cùng lúc đó, Dương Húc dùng khóe mắt quan sát Đường Tiểu Nhu, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt Đường Tiểu Nhu càng ngày càng kém.
Có hiệu quả!
“Nhưng mặt anh...” Triệu Song Nhi rất đau lòng.
“Không có gì, bôi chút thuốc, hai ngày là khỏi thôi.” Dương Húc đứng dậy từ mặt đất, lại đi đến trước mặt Phương Vũ.
“Phương Vũ, nếu cậu có bất mãn gì thì cứ việc nói ra, đừng tùy tiện đánh người nữa. Lần này may mà cậu gặp được tôi, nếu cậu ra tay với người khác thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.” Dương Húc bày ra vẻ mặt chân thành mà nói.
“Vẫn là Dương đại thiếu khoan hồng độ lượng, nếu là tôi thì nhất định sẽ đánh trả, đánh cho Phương Vũ này xin tha!”
“Đúng vậy, dáng người Dương đại thiếu cường tráng như vậy, nếu thật sự đánh trả thì đêm nay Phương Vũ phải vào bệnh viện rồi! Mọi người nói xem, Dương đại thiếu tốt như vậy mà Phương Vũ lại ra tay đánh cậu ấy, rốt cuộc cậu ta suy nghĩ cái gì?”
“Tớ thấy là ghen ghét, ghét Dương đại thiếu có tiền, ghét Dương đại thiếu cao hơn, đẹp trai hơn cậu ta, trong lòng không cân bằng thôi!”
Đám bạn chung quanh lớn tiếng bàn tán, cũng không sợ Phương Vũ nghe thấy.
Phương Vũ vẫn không nói gì, hắn im lặng mà nhìn Dương Húc biểu diễn.
Lúc này, Đường Tiểu Nhu đột nhiên đi đến trước người Phương Vũ, nói: “Phương Vũ, xin lỗi Dương Húc đi.”
Phương Vũ híp mắt, nhìn Đường Tiểu Nhu, không nói gì.
“Cậu mau xin lỗi Dương Húc! Là cậu không đúng!” Đường Tiểu Nhu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Phương Vũ, giọng nói cao lên không ít.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Dương Húc hiện lên một tia đắc ý. Đây là nguyên nhân cậu ta diễn kịch, cậu muốn Phương Vũ và Đường Tiểu Nhu xuất hiện mâu thuẫn.
Phương Vũ vẫn không nói gì.
“Làm Dương đại thiếu bị thương nặng như vậy mà không nói xin lỗi lấy một câu? Rốt cuộc người này là người hay súc sinh vậy!”
“Đúng vậy, Dương đại thiếu đã không truy cứu mà còn không chịu xin lỗi!?”
“Không xin lỗi thì lập tức cút khỏi đây! Đừng ăn ké của Dương đại thiếu nữa! Cút đi!”
Có một nam sinh dẫn đầu lên tiếng, những người khác cũng kêu lên.
“Cút đi!”
Đường Tiểu Nhu nhìn Phương Vũ, ánh mắt kiên định, nói: “Phương Vũ, cậu xin lỗi Dương Húc đi, mọi người sẽ tha thứ cho cậu, Dương Húc cũng không truy cứu nữa...”
Phương Vũ là do Đường Tiểu Nhu dẫn đến tham gia party, hắn đánh Dương Húc thì Đường Tiểu Nhu phải đưa ra một lời giải thích với Triệu Song Nhi.
Một bên là bạn bè tốt nhất, một bên là Phương Vũ.
Nếu chuyện này là Dương Húc làm sai thì Đường Tiểu Nhu sẽ không do dự đứng về phía Phương Vũ. Nhưng mọi người đều thấy Dương Húc chỉ tìm Phương Vũ kính rượu, chưa làm chuyện gì mà Phương Vũ lại đánh Dương Húc.
Nếu như vậy, sai chính là Phương Vũ.
Nhìn thấy dáng vẻ phẫn nộ lại đau lòng của Triệu Song Nhi, Đường Tiểu Nhu không có cách nào, cô phải làm Phương Vũ xin lỗi.
“Tiểu Nhu, cậu đừng nói nhiều với cậu ta, người này có tố chất thấp, hết cứu, bảo cậu ta cút đi, đừng đứng đây cản trở tiệc sinh nhật.” Một nữ sinh nói.
“Đúng vậy, bảo người này cút đi!” Đám học sinh trong lớp lại cùng hô lên.
Phương Vũ lẻ loi đứng ở đó, trước mặt là đám người đang mắng chửi hắn.
“Phương Vũ... Nếu cậu không xin lỗi thì sau này chúng ta sẽ... Không còn là bạn bè.” Sắc mặt Đường Tiểu Nhu tái nhợt, cắn răng nói.
Phương Vũ lạnh nhạt liếc nhìn Đường Tiểu Nhu một cái, nói: “Tôi và cô vốn không phải bạn bè.”
Nói xong, Phương Vũ xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng Phương Vũ cô đơn rời đi, Đường Tiểu Nhu cảm thấy sợi dây nào đó trong lòng ‘Bang ’ một tiếng đã đứt lìa.
“Cút đi! Cút đi!” Đám học sinh trong lớp còn đang kêu gào, thẳng đến Phương Vũ đi ra hội trường party thì mới vang lên tiếng hoan hô.
Rốt cuộc tên ôn thần này cũng đi rồi!
Đường Tiểu Nhu đứng ở đó, sắc mặt trắng bệch.
Cô không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển thành như bây giờ.
Dương Húc nhìn dáng vẻ này của Đường Tiểu Nhu thì trong mắt hiện lên tia châm chọc. Tiệc sinh nhật đêm nay đạt được hiệu quả còn tốt hơn cậu ta nghĩ, trực tiếp đá Phương Vũ ra khỏi ván cờ.
Kế tiếp cậu ta chỉ cần nghĩ cách có được Đường Tiểu Nhu là xong.
“Tiểu Nhu, đừng quan tâm đến người kia, về sau cứ coi như không tồn tại là được.” Triệu Song Nhi đi lên trước, vỗ vỗ bả vai Đường Tiểu Nhu.
Đường Tiểu Nhu xoay người nhìn Triệu Song Nhi, nhẹ nhàng nói: “Song Nhi, tớ thay Phương Vũ xin lỗi cậu, đêm nay là sinh nhật của cậu, lại bị...”
“Không có gì, chúng ta là bạn tốt, nếu Dương Húc tỏ ý không truy cứu thì chỉ là việc nhỏ.” Triệu Song Nhi mỉm cười và nói.
Sau đó, Triệu Song Nhi lại xoay người, đối mặt với các bạn học khác và nói: “Mọi người tiếp tục chơi, tớ đi với Dương Húc xử lý vết thương trên mặt trước, rất nhanh sẽ trở ra.”
“Được...”
Phương Vũ đi rồi, không khí party lại nhiệt liệt lên.
...
Phương Vũ đi trên đường, trong lòng không vui không buồn, hắn căn bản không để chút việc nhỏ này trong lòng, dù sao cũng ăn no, vốn đã đến lúc phải trở về.
Còn Đường Tiểu Nhu, Phương Vũ đã cho cô ấy chút mặt mũi cuối cùng nên không làm thịt Dương Húc ngay tại đây. Về sau Phương Vũ sẽ không cho Dương Húc cơ hội nào nữa.
...
Phương Vũ vừa trở lại thôn Thành Trung đã nhận được điện thoại của Cơ Đông Sơn: “Phương tiên sinh, 10h đêm nay nhà tôi sẽ tổ chức một tiệc rượu giao lưu, sẽ có người của mọi tầng lớp tham gia, Phù đại sư trứ danh giới võ đạo Giang Nam cũng sẽ đến, tôi muốn hỏi Phương tiên sinh có hứng thú không...”
“Phù đại sư là ai?” Phương Vũ hỏi.
“Ông ta là một thương nhân tình báo, trong tay nắm giữ rất nhiều tình báo hi hữu. Phương tiên sinh muốn tìm nội đan yêu thú, nói không chừng có thể lấy được không ít tình báo từ ông ta.” Cơ Đông Sơn nói.
chapter 29 Anh ta là một tên trộm!
“Được, tôi sẽ đi qua.” Phương Vũ nói.
“Tôi cho xe đi đón Phương tiên sinh lại đây...” Cơ Đông Sơn nói.
“Không cần, giờ mới 8 giờ 50, tôi đi từ từ qua cũng được, coi như tản bộ.” Phương Vũ nói.
Sau khi tắt điện thoại, Phương Vũ liền đi về hướng nhà họ Cơ.
Thương nhân tình báo?
Kỳ thật Phương Vũ mới là người nắm giữ tình báo nhiều nhất trên thế giới này. Hắn sống gần 5000 năm, gần như đã đi khắp cả thế giới, chính mắt chứng kiến thế giới này thay đổi.
Nhưng trong một ngàn năm gần đây, Phương Vũ đã rất ít đi ra thế giới, hầu như luôn ở lại Hoa Hạ. Hơn nữa hắn cũng không đi đâu nhiều trong lúc, chỉ ở lại một nơi nào đó rất lâu, sau đó lại đổi chỗ ở tiếp.
Ở thế giới này, theo thời gian trôi đi, rất nhiều thứ đã xảy ra biến hóa. Những tình báo Phương Vũ biết trước kia sớm đã quá hạn. Hiện tại hắn thật sự phải dựa vào người ngoài mới có thể nhanh chóng thu hoạch một ít tin tức.
Nếu Phù đại sư kia có thể cung cấp một hai địa điểm có yêu thú cao cấp sinh tồn thì Phương Vũ sẽ rất biết ơn.
Phương Vũ chậm rãi đi về hướng nhà họ Cơ, khoảng 9 giờ 50 tối, hắn đã đến trước cổng nhà họ Cơ.
Lúc này, ở cổng nhà họ Cơ đã có rất nhiều siêu xe đậu lại.
Phương Vũ muốn đi vào thì bị hai bảo vệ ngăn cản.
Bảo vệ thấy Phương Vũ mặc đồng phục thì nhíu mày nói: “Xin đưa ra thư mời.”
“Là gia chủ các người trực tiếp mời tôi tới.” Phương Vũ nói.
“Gia chủ trực tiếp mời cậu?” Bảo vệ nhìn quét toàn thân Phương Vũ, lộ ra vẻ mặt không tin.
Người được Cơ Đông Sơn trực tiếp mời nhất định là khách quý có thân phận không bình thường, Phương Vũ là một học sinh trung học, sao có thể nhận được đãi ngộ này?
“Cậu đứng đó chờ một chút, tôi đi hỏi lại!” Một bảo vệ nói.
“Còn hỏi cái gì, vừa thấy là biết con nít con nôi muốn trà trộn vào xã hội thượng lưu mở rộng tầm mắt, trực tiếp đuổi đi là được.” Người bảo vệ còn lại nói.
“Vẫn nên hỏi một câu đã, anh đứng đây xem, tôi trở về liền.” Bảo vệ kia nói xong liền xoay người rời đi.
Bảo vệ ở lại bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn mà nhìn Phương Vũ.
Lúc này, phía sau Phương Vũ lại có một chiếc BMW đậu lại, ba người bước xuống từ trên xe, đó là một người đàn ông trung niên và hai thiếu nữ mặc lễ phục. Hai thiếu nữ này chính là Tưởng Duyệt và Hứa Hiểu Na.
Ba người đi lên trước, người đàn ông trung niên nhìn lướt qua Phương Vũ đứng gần đó rồi lấy ra một tấm thư mời từ túi áo.
“Tưởng tiên sinh tôn kính, mời vào.” Bảo vệ lập tức bày ra dáng vẻ cung kính, khom lưng chào người đàn ông trung niên.
Lúc này, Tưởng Duyệt và Hứa Hiểu Na cũng chú ý tới Phương Vũ đứng ở bên cạnh.
Tưởng Duyệt chọt chọt bả vai Hứa Hiểu Na, trong mắt đầy vẻ châm chọc. Hiển nhiên Phương Vũ đứng ở đây là vì không vào được.
“Ôi chao, đây không phải Phương Vũ sao? Không ngờ còn gặp được cậu ở chỗ này, cậu cũng tới tham gia tiệc rượu nhà họ Cơ tổ chức à?” Hứa Hiểu Na ra vẻ kinh ngạc mà nói.
Phương Vũ nhìn lướt qua họ, không nói gì.
“Người ta đâu có nói tới tham gia, nếu không đã sớm đi vào.” Tưởng Duyệt nói.
“Ôi, Phương Vũ, có phải cậu không có thư mời không? Vậy thì không được đâu, đây là tiệc rượu nhà họ Cơ tổ chức, yêu cầu phát thư mời rất nghiêm khắc, nếu không sẽ có rất nhiều đầu trâu mặt ngựa trà trộn vào...” Hứa Hiểu Na trào phúng ngầm.
“Không có thư mời thì mau đi đi, chờ lát nữa bảo vệ ra đuổi đi bây giờ!” Tưởng Duyệt châm chọc nói.
“Vào đi, tiệc rượu sắp bắt đầu rồi.” Cha của Tưởng Duyệt, Tưởng Chấn Long nói.
“Cậu đứng đó hứng gió Tây Bắc đi, tôi cũng muốn xem làm sao cậu đi vào được!”
Tưởng Duyệt và Hứa Hiểu Na lại châm chọc mà liếc nhìn Phương Vũ một cái, đi theo Tưởng Chấn Long bước vào nhà họ Cơ.
“Phương Vũ còn đứng đó như một tên thô lỗ.” Hứa Hiểu Na cười khẩy và nói.
“Ha hả, không có thư mời mà muốn tham gia tiệc rượu, cho rằng xã hội thượng lưu không có tiêu chuẩn sao?” Tưởng Duyệt nói.
“Vừa rồi là bạn học của các con à?” Tưởng Chấn Long quay đầu, hỏi.
“Không phải bạn, chỉ là một thằng chẳng ra gì thôi.” Tưởng Duyệt nói.
Tưởng Chấn Long gật gật đầu, nói: “Các con không nên thân cận với loại bạn học này. Xã hội có phân giai cấp, cấp thấp và cấp cao là hai thế giới khác nhau. Không cần phải qua lại với người ở cấp thấp, vì họ sẽ không giúp gì được con, chỉ giỏi xin con trợ giúp.”
Tưởng Duyệt và Hứa Hiểu Na rất tán đồng, gật gật đầu.
“Đợi lát nữa đi vào tiệc rượu, tìm những con cháu gia tộc đi nói chuyện phiếm, tranh thủ tiến vào vòng xã giao của bọn họ, điều này rất có lợi cho các con. Năm đó cha cũng làm như thế mới chậm rãi tiến vào xã hội thượng lưu đấy.” Tưởng Chấn Long còn nói thêm.
...
Phương Vũ đợi chừng năm phút liền nhìn thấy Cơ Đông Sơn vội vàng chạy ra.
“Khốn kiếp! Phương tiên sinh là quý nhân của nhà họ Cơ đại, các người lại để cậu ấy chờ ngoài này lâu như vậy! Thật là khốn kiếp!” Cơ Đông Sơn tức giận mắng hai bảo vệ.
Tên bảo vệ trước đó còn lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, lúc này vội khom lưng xin lỗi Phương Vũ, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh.
“Phương tiên sinh, thật xin lỗi, tôi nhất thời sơ sẩy nên quên dặn bảo vệ...” Cơ Đông Sơn cũng lộ ra vẻ mặt xin lỗi với Phương Vũ.
“Không có gì, vào đi.” Phương Vũ nói.
Cơ Đông Sơn đi vào cùng Phương Vũ, khi đi qua hai bảo vệ đang khom lưng không dám đứng thẳng dậy thì trầm giọng nói: “Qua đêm nay, hai người bị tạm thời cách chức một tháng, trừ ba tháng tiền thưởng!”
Hai bảo vệ run lên, sắc mặt trắng bệch. Bọn họ thật sự không ngờ Phương Vũ mặc đồng phục lại có thân phận tôn quý như thế.
“Cơ gia chủ, không cần trừng phạt họ, không phải họ sai.” Phương Vũ vẫy vẫy tay, nói.
Ai cũng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài thôi, hai bảo vệ này chỉ có phản ứng bình thường, thái độ không quá ác liệt, không làm sai chuyện gì.
Nếu nói sai thì là do Cơ Đông Sơn sơ sẩy, không cần trừng phạt hai bảo vệ này.
Cơ Đông Sơn hừ lạnh một tiếng và nói: “Còn không cảm ơn Phương tiên sinh!?”
“Đa tạ Phương tiên sinh, đa tạ Phương tiên sinh...” Hai bảo vệ cảm kích Phương Vũ từ đáy lòng, không ngừng khom lưng.
...
“Phương tiên sinh, Phù đại sư đã tới rồi, nhưng hiện giờ ông ấy còn uống rượu đánh bài với người khác, đợi lát nữa tôi dẫn cậu đi gặp sau.” Cơ Đông Sơn nói.
“Được, ông đi làm việc trước đi, tôi đi lòng vòng một lát.” Phương Vũ nói.
Sau đó Phương Vũ đi đến khu thưởng thức rượu.
Nơi này có vài bartender đợi lệnh, chuyên cung cấp rượu Cocktail cho khách. Phương Vũ tùy tiện cầm một ly rượu trái cây rồi vừa uống vừa đi dạo trong hội trường.
Không ít khách khứa nhìn thấy Phương Vũ mặc đồng phục học sinh thì lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Đây là con cái nhà ai? Sao ra cửa không thay đồ nghiêm trang một chút?
Phương Vũ không để ý đến ánh mắt người khác, mà đảo quanh trong đại sảnh nhà họ Cơ.
Thoạt nhìn Cơ Đông Sơn có sở thích thu thập đồ cổ, mỗi thứ thấy được trong phòng khách đều có giá trị xa xỉ.
Kỳ thật trong nhà Phương Vũ cũng có không ít đồ cổ, chẳng qua đều giữ trong ngôi nhà ở kinh thành.
Tưởng Duyệt và Hứa Hiểu Na đi theo Tưởng Chấn Long, chào hỏi từng người từng người khách. Những vị khách đó có vẻ đều không quen Tưởng Chấn Long, nhưng do lễ phép nên vẫn đáp lại.
Đi được vài vòng, Tưởng Duyệt hơi không kiên nhẫn, nói: “Cha, người ta căn bản không quen biết chúng ta, vì sao chúng ta còn phải đi chào hỏi từng người.”
“Đây là thủ đoạn để cha trà trộn vào xã hội thượng lưu! Nhất định phải làm gương mặt mình trở nên quen thuộc, để các ông chủ đều biết con!” Tưởng Chấn Long nói.
“Nhưng như vậy... thật nhàm chán.” Tưởng Duyệt nói.
Cô ta và Hứa Hiểu Na tới tham gia tiệc rượu chỉ muốn làm quen với một số thiếu gia, lót đường để về sau gả vào hào môn.
Tưởng Chấn Long đang muốn giáo dục Tưởng Duyệt thì đột nhiên nhìn thấy một người trẻ tuổi cách đó không xa, ánh mắt ông ta sáng ngời.
“Vị kia là thiếu gia Trịnh gia - Trịnh Bằng, hai đứa đi qua chào hỏi với cha đi.”
Trịnh Bằng trông cũng rất tuấn tú, hơn nữa nhìn còn rất trẻ.
“Trịnh gia là vua ngành thời trang khu vực Giang Nam! Tài sản gia tộc hơn 1 tỷ! Nếu hai đứa có thể qua lại với Trịnh Bằng thì nửa đời sau không cần lo lắng!” Tưởng Chấn Long nhỏ giọng nói.
Ba người đi đến trước người Trịnh Bằng chào hỏi.
Lại là một đám rác rưởi tới xã giao bắt chuyện làm quen - Trịnh Bằng nhìn Tưởng Chấn Long trước mắt, trong mắt tràn đầy khinh miệt.
Nhưng chú ý tới Tưởng Duyệt bên cạnh Tưởng Chấn Long, ánh mắt gã sáng lên.
Cô em này trông không tồi, chơi một chút cũng được.
“Em tên là gì?” Trịnh Bằng hỏi.
“Anh hỏi em sao?” Tưởng Duyệt rất bất ngờ.
“Đúng vậy.” Trịnh Bằng mỉm cười và nói.
“Em, em tên là Tưởng Duyệt.” Tưởng Duyệt đè nén kích động trong lòng xuống, nói.
“Em thật xinh đẹp.” Trịnh Bằng lại khen.
“Thật, thật không?” Tưởng Duyệt vuốt mặt mình, chỉ cảm thấy gương mặt nóng lên.
“Ừ, nếu em đồng ý thì sau khi tiệc rượu đêm nay chấm dứt, anh có thể lái xe chở em đi hóng gió.” Trịnh Bằng nói.
“... Đương nhiên là em đồng ý!” Tưởng Duyệt lập tức chấp nhận, hưng phấn đến sắc mặt ửng hồng.
Hai người trò chuyện rất nhiệt tình, Tưởng Chấn Long mỉm cười, rất vừa lòng với biểu hiện của Tưởng Duyệt.
Hứa Hiểu Na đứng bên cạnh bị làm lơ thì tâm tình hơi mất mát, tùy tiện nhìn qua bên cạnh liền thấy Phương Vũ đang xem đồ cổ.
Rõ ràng hắn không có thư mời, hắn vào bằng cách nào?
Chẳng lẽ... Hắn tránh né được bảo vệ, lén chuồn vào đây?
Hiện tại hắn đang xem những món đồ cổ đó, có phải muốn trộm đi không?
Trong lúc Hứa Hiểu Na tự hỏi, chung quanh đột nhiên vang lên một tiếng kinh hô: “Cơ tiểu thư xuống lầu!”
Trịnh Bằng đang nói chuyện nhiệt tình với Tưởng Duyệt, nghe thấy câu nói này thì lập tức quay đầu, liền nhìn thấy Cơ Như Mi đang xuống lầu.
Cơ Như Mi mặc lễ phục màu tím, mái tóc dài đen nhánh búi trên đầu, trên mặt có trang điểm nhẹ, trông thật hoàn mỹ tinh xảo. Da cô ấy trắng hơn cả tuyết sương, được bộ lễ phục màu tím tôn lên càng tỏa sáng.
Cô dẫm trên đôi giày cao gót, chậm rãi đi xuống lâu, hấp dẫn ánh mắt tất cả khách khứa trong đại sảnh. Từ thời khắc cô xuất hiện, các cô gái ở đây đã bị đè bẹp.
Trịnh Bằng nhìn Cơ Như Mi bằng ánh mắt cực nóng.
“Trịnh tiên sinh, vừa rồi đang nói đến...” Nhìn thấy ánh mắt của Trịnh Bằng, Tưởng Duyệt hơi không thoải mái, muốn tiếp tục nói chuyện với Trịnh Bằng.
“Em tạm thời đừng nói chuyện.” Trịnh Bằng quay mặt đi, ánh mắt nhìn về phía Tưởng Duyệt đã trở nên rất lạnh nhạt.
So với Cơ Như Mi, Tưởng Duyệt vẫn quá bình thường.
Nhận thấy thái độ của Trịnh Bằng thay đổi, trái tim Tưởng Duyệt tan nát.
Lúc này, Hứa Hiểu Na đã tỉnh táo lại, ghé vào bên tai Tưởng Duyệt nói mấy câu.
Tưởng Duyệt sửng sốt, sau đó nhìn về phía Hứa Hiểu Na chỉ, quả nhiên thấy được Phương Vũ.
Dám lén tiến vào tiệc rượu của nhà họ Cơ?
Để tao xem mày chết thế nào!
Lúc này Tưởng Duyệt đang ôm một bụng lửa giận, Phương Vũ xuất hiện đúng lúc cho cô ta cơ hội trút giận!
Tưởng Duyệt lại nói vài câu với Tưởng Chấn Long, ông ta cũng nhìn thấy Phương Vũ cách đó không xa, híp mắt nói: “Đúng lúc Cơ tiểu thư tới, chúng ta mau đi nói cho cô ấy!”
Đây là cơ hội tốt để thể hiện trước mặt nhà họ Cơ!
Vì thế Tưởng Chấn Long liền dẫn Tưởng Duyệt và Hứa Hiểu Na đi về hướng Cơ Như Mi.
“Cơ tiểu thư, chúng tôi có việc gấp muốn nói với cô.”
Cơ Như Mi nhíu mày lại, hỏi: “Chuyện gì?”
“Nơi đó có một tên trộm trà trộn vào để trộm đồ!” Tưởng Duyệt chỉ vào Phương Vũ đang xem một bình hoa cổ, lớn tiếng nói.
chapter 30 Không có gì!
Giọng của Tưởng Duyệt rất lớn, lập tức hấp dẫn khách cả sảnh chú ý.
Mọi người nhìn theo hướng cô ta chỉ, liền nhìn thấy Phương Vũ mặc đồng phục.
Trước đó không ít khách khứa đã chú ý tới Phương Vũ khác biệt với những người ở đây.
Người này là ăn trộm? Cũng có khả năng thật!
Nếu không không thể giải thích tại sao trong tiệc rượu cao cấp này lại xuất hiện một học sinh trung học được.
Phương Vũ nghe thấy giọng nói của Tưởng Duyệt thì xoay người lại.
“Là Phương tiên sinh!?” Sắc mặt Cơ Như Mi hơi thay đổi, lập tức đi về phía trước.
Tưởng Duyệt nhìn Phương Vũ, trong mắt tràn đầy châm chọc.
Bị đại tiểu thư nhà họ Cơ đích thân bắt lấy, xem mày chết như thế nào!
Nhà họ Cơ là một trong những hào môn hàng đầu Giang Nam, Phương Vũ bị bắt ăn trộm ở chỗ này thì dù là nhà họ Đường cũng không thể bảo vệ được hắn!
“Phương tiên sinh, ngài đã tới.” Cơ Như Mi hơi khom người chào Phương Vũ.
Tính luôn ngày đó gặp được Bạch Chiến, Phương Vũ đã cứu mạng cô ấy hai lần, cộng thêm mạng của Cơ Đông Sơn thì đã là ba lần. Có thể nói nhà họ Cơ khó mà trả hết ân tình đã nợ Phương Vũ.
Cho nên Phương Vũ là khách quý trong khách quý đối với nhà họ Cơ, thân phận địa vị cao hơn bất cứ kẻ nào.
Nhưng hôm nay, Phương Vũ lại bị người ta coi là ăn trộm?
Sắc mặt Cơ Như Mi lập tức lạnh đi.
Những người chuẩn bị xem kịch vui chung quanh nhìn thấy Cơ Như Mi chào Phương Vũ thì ngây ngẩn cả người.
Đây là chuyện gì? Cơ Như Mi là đại tiểu thư nhà họ Cơ, thân phận cao quý đến mức nào?
Dù là ai trong đại sảnh nhìn thấy Cơ Như Mi cũng phải cung cung kính kính, nhưng Cơ Như Mi lại cúi người chào một học sinh?
Rốt cuộc người này là ai?
Tưởng Chấn Long đứng phía sau thấy cảnh này thì sắc mặt lập tức thay đổi. Nhìn thấy thái độ cung kính của Cơ Như Mi đối với Phương Vũ, ông ta biết chỉ sợ mình đã làm một chuyện rất ngu xuẩn.
Mà lúc này Tưởng Duyệt chưa nhìn ra được, còn ngu ngốc lớn tiếng nhắc nhở: “Cơ tiểu thư, người này là tên trộm...”
Tưởng Chấn Long muốn che miệng Tưởng Duyệt lại, nhưng không kịp, sắc mặt ông ta trắng bệch.
Lần này xong đời!
Quả nhiên, nghe thấy giọng Tưởng Duyệt, Cơ Như Mi xoay người lại, gương mặt phát lạnh.
“Các người là ai?”
Tưởng Chấn Long đi lên trước một bước, nặn ra một nụ cười, run giọng nói: “Cơ tiểu thư, tôi, tôi là Tưởng Chấn Long, là chủ quản bộ tuyên truyền của tập đoàn Hoàn Bổn...”
Tập đoàn Hoàn Bổn là xí nghiệp dưới trướng nhà họ Cơ.
“Chỉ là một chủ quản, tại sao lại lấy được thư mời tiệc rượu?” Cơ Như Mi nhíu chặt mày lại, lạnh giọng hỏi.
“Là, là...” Tưởng Chấn Long sắp khóc ra.
“Cơ tiểu thư, là tôi cho anh ta một tấm thư mời... Để anh ta lại đây tham gia tiệc rượu.” Lúc này, một người đàn ông trung niên mặt xanh mét đi ra.
Ông ta là bộ trưởng bộ tuyên truyền tập đoàn Hoàn Bổn, Triệu Cương.
Mỗi lần nhà họ Cơ tổ chức tụ hội sẽ gửi hai tấm thư mời cho các quản lý cấp cao từ bộ trưởng trở lên của tập đoàn.
Tưởng Chấn Long là cấp dưới đắc lực của Triệu Cương. Bởi vậy mỗi lần có thêm một tấm thư mời, Triệu Cương sẽ đưa cho Tưởng Chấn Long, để ông ta lại đây trông thấy việc đời.
Nhưng không ngờ đêm nay Tưởng Chấn Long lại gây nên họa lớn như vậy!
“Triệu bộ trưởng, ông tùy ý đưa thư mời cho cấp dưới thì thôi đi, nhưng là người ông dẫn đến thì ông phải quản cho tốt! Phương tiên sinh là khách quý nhà họ Cơ chúng tôi, bọn họ dám bôi nhọ Phương tiên sinh là ăn trộm? Có rắp tâm muốn làm gì!?” Cơ Như Mi lạnh giọng chất vấn.
Cả người Tưởng Chấn Long đang phát run.
Mà Tưởng Duyệt và Hứa Hiểu Na đứng bên cạnh rốt cuộc cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Tưởng Duyệt mở to hai mắt, nhìn Phương Vũ thản nhiên ung dung, cô ta không thể tin được.
Sao hắn lại quen biết Cơ Như Mi!? Còn được Cơ Như Mi gọi là khách quý!?
“Cơ, cơ tiểu thư... Trước đó tôi không biết Phương, Phương tiên sinh là khách quý của ngài... Xin ngài đại nhân có đại lượng...” Tưởng Chấn Long run giọng nói.
Cơ Như Mi mặt không cảm xúc, nói: “Lập tức xin lỗi Phương tiên sinh!”
Tưởng Chấn Long vui mừng, cho rằng chuyện này còn hi vọng, lập tức khom lưng, liên tục nói với Phương Vũ: “Thực xin lỗi, Phương tiên sinh, tôi có mắt không thấy Thái Sơn, xin ngài tha thứ cho chúng tôi...”
Phương Vũ không hề phản ứng, Tưởng Chấn Long lại kéo Tưởng Duyệt và Hứa Hiểu Na đang sững sờ qua, ấn vào lưng để họ khom lưng xin lỗi Phương Vũ.
Sắc mặt Tưởng Duyệt tái nhợt, cắn răng không chịu khom lưng.
Muốn cô ta xin lỗi Phương Vũ còn khó chịu hơn chết!
“Con làm gì vậy? Mau xin lỗi Phương tiên sinh!” Tưởng Chấn Long cả giận nói.
“Con, con không làm...” Tưởng Duyệt đang muốn nói chuyện.
“Chát!” Tưởng Chấn Long trực tiếp tát một cái lên mặt Tưởng Duyệt.
“Lập tức xin lỗi cho cha!” Hai mắt Tưởng Chấn Long đỏ bừng, trừng Tưởng Duyệt.
Tưởng Duyệt bụm mặt, nước mắt rơi xuống, nhìn về phía Trịnh Bằng mà lớn tiếng nói: “Trịnh đại thiếu, anh giúp em với, nếu anh giúp em thì đêm nay em sẽ cùng anh...”
Trịnh Bằng không ngờ Tưởng Duyệt đột nhiên nói như vậy, lập tức biến sắc.
Đây không phải muốn dẫn lửa lên người gã sao?
“Tôi giúp cô? Tôi giúp con mẹ cô! Con điếm! Cô cho rằng mình đáng giá bao nhiêu? Tôi có quan hệ gì với cô? Cô đắc tội khách quý của Cơ tiểu thư thì mau xin lỗi người ta đi!” Trịnh Bằng không màng hình tượng mà chửi ầm lên.
Gã không thể để Cơ Như Mi nghĩ mình và nhóm người Tưởng Chấn Long là một bọn, nếu không không dám tưởng tượng ra hậu quả.
Sắc mặt Tưởng Duyệt trắng bệch, cả người phát run.
Cô thật sự không tin được mình lại có ngày này, mất mặt đến tột cùng, tôn nghiêm bị giẫm đạp xuống đất.
“Mau xin lỗi cho cha!” Tưởng Chấn Long lại ấn lưng Tưởng Duyệt để xin lỗi Phương Vũ.
“Phương tiên sinh, là chúng tôi mạo phạm ngài, xin lỗi, xin ngài tha thứ cho chúng tôi...”
Cả đại sảnh vang vọng tiếng xin lỗi của ba người Tưởng Chấn Long.
Trong những người vây xem, không ít người lộ ra vẻ mặt đồng tình, nhưng đa số lại tràn đầy khinh thường và châm chọc.
Không phải người trong giai cấp này mà muốn chen chân vào thì chính là kết cục như vậy. Trong mắt họ, ba người trước mặt chỉ là vai hề mà thôi.
“Được rồi, bảo bọn họ đi đi, quá ồn.” Phương Vũ luôn im lặng không lên tiếng mở miệng nói.
Cơ Như Mi ra hiệu, Tưởng Chấn Long lập tức dừng lại.
“Từ giờ phút này, ông bị tập đoàn Hoàn Bổn chính thức đuổi việc, ngày mai đừng đi làm nữa.” Cơ Như Mi nhẹ nhàng bâng quơ mà nói.
Câu nói này thật nhẹ, nhưng mỗi chữ đều đánh vào trái tim Tưởng Chấn Long!
Ông ta bị đuổi việc!
Ông ta cần cù chăm chỉ làm việc ở tập đoàn Hoàn Bổn gần mười năm, lại dựa vào chấp nối quan hệ mới bò lên chức chủ quản có được không ít lợi ích này.
Nhưng hiện tại ông ta bị đuổi việc! Nỗ lực gần mười năm hóa thành hư ảo!
Ông ta còn nợ hơn trăm vạn tiền mua nhà và xe, phải trả như thế nào?
Tưởng Chấn Long chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, suýt đã ngất đi.
“Triệu bộ trưởng, ông cũng có trách nhiệm, tạm thời cách chức một tháng, trở về tự xem xét lại!” Cơ Như Mi còn nói thêm.
“Vâng.” Mặt Triệu Cương xanh mét, đáp lại.
Lúc này ông hận không thể bóp chết Tưởng Chấn Long!
“Mang họ đi.” Cơ Như Mi lại ra lệnh cho nhân viên an ninh quanh đại sảnh, dẫn ba người Tưởng Chấn Long thất hồn lạc phách đi.
...
Ba người Tưởng Chấn Long sa sút đi ra khỏi cổng nhà họ Cơ.
Dọc đường đi, ba người đều không nói chuyện, vẫn luôn trầm mặc.
Đi đến trước xe, nhìn chiếc BMW vay 50 vạn để mua được, trong lòng Tưởng Chấn Long lại hỏng mất.
Sau tối nay, ông ta không còn cái gì cả.
Mà đầu sỏ gây nên tất cả không phải ai khác, mà là Tưởng Duyệt và Hứa Hiểu Na!
“Chát!” Tưởng Chấn Long lại cho Tưởng Duyệt một cái tát.
Tưởng Duyệt che bên má nóng rát đau đớn, ánh mắt trống rỗng.
“Chú Tưởng, đừng đánh Duyệt Duyệt nữa, không liên quan đến cậu ấy...” Hứa Hiểu Na đứng bên cạnh ngăn cản.
Tưởng Chấn Long nhìn Hứa Hiểu Na, hai mắt đỏ bừng.
“Nếu không phải tụi mày nói Phương Vũ chỉ là thằng chẳng ra gì, nói cậu ta lén vào nhà họ Cơ muốn trộm đồ... Chuyện đêm nay sẽ không xảy ra! Tụi mày hại tao trắng tay! Tao có đánh chết Tưởng Duyệt cũng không cứu vãn được tổn thất hôm nay!” Tưởng Chấn Long nghẹn ngào nói.
Nhìn thấy dáng vẻ cuồng loạn của Tưởng Chấn Long, sắc mặt Hứa Hiểu Na tái nhợt, không dám nói nữa.
“Phanh!” Tưởng Chấn Long mở cửa xe, ngồi vào đó rồi dùng sức nhấn huyệt Thái Dương.
Ông ta phải nghĩ cách, ông ta nhất định phải cách vãn hồi.
Nghĩ đến thái độ cung kính của Cơ Như Mi đối với Phương Vũ, trong mắt Tưởng Chấn Long hiện lên một tia sáng.
Mấu chốt mọi chuyện đều ở Phương Vũ, nếu Phương Vũ chịu mở miệng thì có thể vãn hồi.
Lúc này Hứa Hiểu Na đang đỡ Tưởng Duyệt ngồi vào trong xe.
“Hai đứa nghe cho kỹ...” Tưởng Chấn Long quay đầu, nói.
...
Nhà họ Cơ, sau khi ba người Tưởng Chấn Long bị đuổi đi, tiệc rượu tiếp tục tiến hành.
Nhưng nội dung trò chuyện của đa số khách khứa đều biến thành Phương Vũ.
Rốt cuộc người học sinh mặc đồng phục kia là ai? Vì sao Cơ Như Mi lại cung kính với hắn như thế?
Chẳng lẽ hắn là con cháu của đại gia tộc nào đó? Nhưng nhìn hắn rất lạ mặt, hơn nữa khí chất trên người không giống xuất thân từ đại gia tộc.
Dù thân phận của hắn như thế nào, nếu hắn được Cơ Như Mi cung kính đối đãi như thế thì hắn là đối tượng không thể đắc tội.
“Phương tiên sinh, chắc Phù đại sư đã đánh bài xong nghỉ ngơi, hiện tại tôi dẫn ngài đi lên gặp mặt.” Cơ Như Mi nói.
“Được.”
Phương Vũ đi theo Cơ Như Mi lên lầu, đi phía sau có thể thưởng thức dáng người yểu điệu của Cơ Như Mi.
Mỗi lần nhìn thấy dung nhan của Cơ Như Mi, hắn cứ nhớ tới nữ nhân nhiều năm trước.
Cũng quốc sắc thiên hương, cũng phong hoa tuyệt đại.
Khác biệt chính là, thiên phú tu luyện của nữ nhân kia tương đối yêu nghiệt, không đến hai trăm năm mà đã đột phá tới Phân Thần kỳ, trở thành người xuất sắc trong thế hệ trẻ.
Nếu cho nữ nhân kia thêm thời gian 500 năm, rất có thể nàng ta sẽ phi thăng thành tiên.
Chỉ tiếc sau đó xảy ra cuộc đại chiến môn phái của Tu Tiên giới, nữ nhân kia vì bảo vệ môn phái đã thân tử đạo tiêu.
Để tưởng nhớ nàng, Phương Vũ lập một mộ bia cho nàng trên đỉnh núi Thiên Tế. Nhưng đã nhiều năm Phương Vũ không đi tế bái, đại khái mộ bia đã mòn đến biến mất rồi.
Trong lúc suy nghĩ, Cơ Như Mi đã dẫn Phương Vũ đi vào một gian phòng lầu hai.
Trên sô pha trong phòng có một ông già mặc áo bào tro đang ngồi, Cơ Đông Sơn đang đứng bên cạnh trò chuyện với ông ta.
“Phương tiên sinh, vị này chính là Phù đại sư.” Cơ Như Mi giới thiệu cho Phương Vũ.
Phương Vũ gật gật đầu, ngồi lên một chiếc sô pha khác.
Phù đại sư trước mắt có tu vi tầng mười một Luyện Khí kỳ, trông thần thái rất sáng láng, chẳng qua trên mặt ông ta tràn đầy khinh miệt.
“Phù đại sư, vị này chính là Phương Vũ tiên sinh muốn mua tình báo của ông ta.” Cơ Như Mi nói với Phù đại sư.
“Chỉ là một thằng ranh Thiên Tiên Ngũ Đoạn, mua tình báo có tác dụng gì?” Phù đại sư kiêu căng nói.