Thời gian
Người viết: T
Buổi sáng, tôi có đến một quán hủ tiếu bình dân để ăn, vì bà chủ ở đây nấu khá ngon mà giá bán thì lại vừa túi tiền. Thủng thẳng ngồi vào bàn, tôi thấy một bác bán vé số cũng đang ngồi ăn gần đó, vợ bác lúc trước cũng bán hủ tiếu nhưng không biết vì sao đã dẹp hàng. Bác có dáng người cao gầy, khuôn mặt hay cười và đầu thì luôn đội một chiếc nón lưỡi trai và rất hòa đồng, đôi lúc nghe bác trò chuyện cùng mấy ông bạn già mà tôi cười muốn trẹo quai hàm đi được.Người viết: T
Tầm năm phút sau thì từ ngoài lại có một người đàn ông bước vào, anh ta ước chừng 35 tuổi, trên người hơi lấm lem bụi cát và mặc chiếc áo phông xanh đã sờn cũ, chân đi dép tổ ong. Kéo ghế ngồi đối diện với bác vé số, anh hất cái mặt lên khoái chí hỏi:
- Ê, ông già, không đi bán hả?
- Bộ đi bán là không cần ăn hả? Tao nuốt không khí sống hay sao? – Bác bĩu môi nhìn anh ta – Còn mày, đi làm không lo làm, xuống đây làm gì?
- Tui đi ăn sáng, không ăn sao có sức vác gạch? – Anh ta nhún vai.
- Vậy sao mày hỏi tao kỳ cục vậy?
Anh ta bật cười:
- Tui hỏi chơi ai bảo ông trả lời, há há.
Anh ta quay sang chủ quán gọi món phở bò, khi bát phở được mang lên thì anh ta vội vàng ăn lấy ăn để, không còn bộ dạng thong dong như lúc nãy. Anh nuốt lấy từng miếng to, chưa đầy mười phút mà bát phở đã vơi gần hết trong khi bác vé số vẫn còn hơn nửa tô đầy. Bác thấy thế liền kháng nghị:
- Ê mày, đến sau mà ăn nhanh quá, ăn từ từ thôi đợi tao.
Anh nâng cốc trà đá lên uống một hơi rồi nhăn mặt đáp:
- Ăn chậm chạp như ông chiến tranh mà nổ ra thì một hạt cơm ông cũng không có cửa nhét vô miệng, biết tại sao không, tại vì bom dội ông chầu trời rồi, còn ăn uống gì được. Bác Hồ cũng dạy đánh nhanh thắng anh mà, rề rà chỉ tổ làm hỏng chuyện lớn. Tui đâu phải người dư thời gian, ông bán vé số ông còn đi tới đi lui suốt cả ngày, chứ tui có được đi đâu, ngay cả mệt cũng không dám ngồi nghỉ. Thợ xây làm việc quần quật, ông thử trốn việc xem nó không chửi ông “tắt bếp” mới lạ đó. Trưa nắng, ông thấy nắng quá ông còn trốn được vô quán cà phê, chứ tui phải chạy ngời ngời ngoài sân. Mỗi người mỗi cảnh sao tui giống ông được?
- Tao có nói gì đâu mà mày than ghê vậy? – Bác vé số lắc đầu ngán ngẩm – Xổ một tràng làm tao tối cả mặt mũi.
- Nói thì nói vậy chứ ăn là tui phải ăn, đáng lẽ đang giờ làm mà hôm nay tui đói quá nên tui trốn đi ăn rồi về, kiểu gì cũng bị ông chủ thầu nặng nhẹ nhưng ăn no mới có sức nuôi vợ con – Anh ta đứng dậy thở dài thườn thượt – Một ngày mà có 30 giờ thì tốt rồi, ít ra tui còn ngủ được thêm một tí, ở nhà chăm con thêm một tí.
Và anh ta trả tiền rồi gấp gáp phóng xe đi.
Tôi đang ăn bỗng dừng lại chợt nghĩ, thì ra còn có điều ước như vậy ư? Tôi luôn than thở sao ngày quá dài, lúc nào tôi cũng mong muốn nó trôi qua thật nhanh để giảm bớt sự nhàm chán. Tôi cứ sống lơ lửng cho hết ngày, tôi chưa tìm được điều gì để khiến bản thân mình bận rộn nữa, bởi lẽ các công việc nhà đã có mẹ tôi phụ trách, quần áo bẩn chỉ cần quẳng vào máy giặt và ấn nút là xong chuyện, mọi thứ dường như quá đơn giản. Quỹ thời gian của tôi luôn luôn thừa thãi, bởi vì tôi còn trẻ và tôi chưa có gia đình riêng nên chẳng có điều gì làm tôi bận tâm được.
Nhưng tôi nghĩ rằng mình sẽ cố gắng đặt ra mục tiêu vươn lên cho bản thân, vì tôi đã thấy hình ảnh của một người đàn ông với chiếc áo phông bạc phếch và bữa sáng vội vàng chỉ để kịp vất vả làm việc nuôi vợ con…
Bình luận facebook