Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Edit: V.O
Cố Vãn đã chết lặng không có bất kỳ tri giác, cúi thấp đầu, khiến người ta không nhìn thấy vẻ mặt.
Giọng nói lúng ta lúng túng, nhưng từng chữ lại có khí phách, sự kiên quyết Bạc Lương chưa từng thấy!
"Em nói gì?" Người đàn ông nghiêm mặt lạnh lùng.
Cô ngẩng đầu lên, trên mặt chỉ còn lại vẻ lạnh lùng không thèm để ý: "Anh cho rằng tôi thật không biết cái gì sao? Sau ngày Cố Thanh tỉnh, anh đã yêu cầu kết hôn. Không phải anh kiên quyết muốn kết hôn cùng Cố Thanh sao? Vậy tôi chúc mừng các anh trước. Cho nên, chúng ta tự có bình yên của riêng mình, anh cưới Cố Thanh của anh, tôi gả cho Trình Phi của tôi."
Sau khi nói ra những lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô có vẻ nhẹ nhõm.
Thấy trong con ngươi Bạc Lương lạnh lẽo thì Cố Vãn cười châm chọc: "Đừng bày sắc mặt này với tôi, sẽ làm tôi lầm tưởng anh thích tôi."
Cô nhíu mày, động tác ngả ngớn đặt lên đôi môi người đàn ông, giống như là thay đổi thành một người khác, nháy đôi mắt sáng: "Nói thật, nhìn thấy anh tức giận vì tôi như vậy thật đúng là hài lòng, từ nhỏ đến lớn tôi thua Cố Thanh nhiều lần như vậy, bị cô ta đè ép nhiều năm như vậy, nhưng không nghĩ tới lúc cô ta hôn mê, tôi ngủ với người đàn ông của cô ta ba năm, cuối cùng là hòa nhau một đều!"
"Em có ý gì?" Bạc Lương xanh mặt, giận đến phát run, hận không thể bóp chết người phụ nữ trước mắt này.
Theo cô, mình chỉ sánh bằng công cụ để cô và Cố Thanh thắng thua?
"Ý trên mặt chữ!" Người phụ nữ cười cười giễu cợt, cô cứ thế nhìn gương sửa sang lại, kéo khóa kéo áo cưới xong, chỉnh lại dáng vẻ, ung dung, vẻ mặt ngọt ngào đi ra phòng thử quần áo.
Giống như người đàn ông phía sau, bất kể là vẻ mặt gì, tâm tình gì, cũng không liên quan gì đến mình!
Nhưng chỉ có bản thân Cố Vãn biết, lúc đi ra cửa phòng thử quần áo, nước mắt lại ào ào chảy ra.
Người đàn ông kinh ngạc nhìn Cố Vãn đẩy cửa đi ra ngoài, dieendaanleequuydoon – V.O, xuyên qua hành lang dài, đi về phía cuối thảm đỏ, sắp nắm tay một người đàn ông khác, cùng anh ta đi về phía đầu bạc đến già!
Tay Bạc Lương siết lại thật chặt, ánh mắt nhìn về phía Cố Vãn hàm chứa đau đớn vô cùng.
"Anh mới vừa cùng chị làm gì ở bên trong?" Vừa quay đầu, đã nhìn thấy khuôn mặt không khác Cố Vãn bao nhiêu, chính là em gái Cố Vãn —— Cố Thanh!
Cố Thanh thấy Bạc Lương hoàn toàn không để ý tới mình, đè lửa giận trong lòng xuống, bộ mặt vô hại nhìn Bạc Lương: "Anh Lương, em đang hỏi anh đó, em mới vừa nhìn thấy chị cũng đi từ bên trong ra ngoài..."
"Không làm gì cả." Người đàn ông không nhịn được nói, chợt nhìn thấy tay Cố Thanh còn đeo chiếc nhẫn kia, tròng mắt nhíu lại, hai ba bước đi tới, nắm tay của cô ta, kéo chiếc nhẫn xuống.
Cố Thanh bị đau kêu một tiếng: "Anh Lương ~ đau!"
Nhưng sắc mặt Bạc Lương lại lạnh lùng: "Sau này đừng để cho tôi nhìn thấy cô tùy tiện động đến đồ của tôi! Đồ không thuộc về cô, đừng si tâm vọng tưởng!"
Sắc mặt Cố Thanh lập tức thay đổi, cắn răng nghiến lợi nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tinh xảo như búp bê sứ bây giờ chỉ còn lại thù hận và tràn đầy ghen tỵ. Nhưng lúc Bạc Lương nhìn sang lại đổi thành bộ dạng đáng thương động lòng người.
"Anh Lương, em đã bị chị ấy làm hại nằm trên giường ba năm, em vì anh mà bây giờ đứng dậy cũng không nổi, anh không thể đối xử với em như vậy! Anh là chồng sắp cưới của em, chờ thân thể em tốt rồi em còn muốn gả cho anh. Ngày hôm qua bác gái còn từng tới thăm em..."
Bạc Lương cau mày, có chút không nhịn được nhìn cô ta: "Cố Thanh, đừng lấy mẹ tôi ra dọa tôi!"
Cố Thanh nghe nói như thế lập tức ngậm miệng.
Nhìn bóng lưng Bạc Lương cách xa, cười châm chọc.
"Cho dù anh thích cô ta, nhưng anh cũng không chiếm được cô ta. Bây giờ sợ rằng Cố Vãn đã hận anh mất rồi. Nhìn đi, không phải là cô ta muốn gả cho người khác muốn sống cuộc sống bình thường sao? Anh rể kia của tôi nâng cô ta trong lòng bàn tay, đối đãi giống như trân bảo, còn anh, Bạc Lương anh so được không? Thứ anh cho cô ta chỉ có tổn thương vô cùng vô tận."
Cố Vãn đã chết lặng không có bất kỳ tri giác, cúi thấp đầu, khiến người ta không nhìn thấy vẻ mặt.
Giọng nói lúng ta lúng túng, nhưng từng chữ lại có khí phách, sự kiên quyết Bạc Lương chưa từng thấy!
"Em nói gì?" Người đàn ông nghiêm mặt lạnh lùng.
Cô ngẩng đầu lên, trên mặt chỉ còn lại vẻ lạnh lùng không thèm để ý: "Anh cho rằng tôi thật không biết cái gì sao? Sau ngày Cố Thanh tỉnh, anh đã yêu cầu kết hôn. Không phải anh kiên quyết muốn kết hôn cùng Cố Thanh sao? Vậy tôi chúc mừng các anh trước. Cho nên, chúng ta tự có bình yên của riêng mình, anh cưới Cố Thanh của anh, tôi gả cho Trình Phi của tôi."
Sau khi nói ra những lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô có vẻ nhẹ nhõm.
Thấy trong con ngươi Bạc Lương lạnh lẽo thì Cố Vãn cười châm chọc: "Đừng bày sắc mặt này với tôi, sẽ làm tôi lầm tưởng anh thích tôi."
Cô nhíu mày, động tác ngả ngớn đặt lên đôi môi người đàn ông, giống như là thay đổi thành một người khác, nháy đôi mắt sáng: "Nói thật, nhìn thấy anh tức giận vì tôi như vậy thật đúng là hài lòng, từ nhỏ đến lớn tôi thua Cố Thanh nhiều lần như vậy, bị cô ta đè ép nhiều năm như vậy, nhưng không nghĩ tới lúc cô ta hôn mê, tôi ngủ với người đàn ông của cô ta ba năm, cuối cùng là hòa nhau một đều!"
"Em có ý gì?" Bạc Lương xanh mặt, giận đến phát run, hận không thể bóp chết người phụ nữ trước mắt này.
Theo cô, mình chỉ sánh bằng công cụ để cô và Cố Thanh thắng thua?
"Ý trên mặt chữ!" Người phụ nữ cười cười giễu cợt, cô cứ thế nhìn gương sửa sang lại, kéo khóa kéo áo cưới xong, chỉnh lại dáng vẻ, ung dung, vẻ mặt ngọt ngào đi ra phòng thử quần áo.
Giống như người đàn ông phía sau, bất kể là vẻ mặt gì, tâm tình gì, cũng không liên quan gì đến mình!
Nhưng chỉ có bản thân Cố Vãn biết, lúc đi ra cửa phòng thử quần áo, nước mắt lại ào ào chảy ra.
Người đàn ông kinh ngạc nhìn Cố Vãn đẩy cửa đi ra ngoài, dieendaanleequuydoon – V.O, xuyên qua hành lang dài, đi về phía cuối thảm đỏ, sắp nắm tay một người đàn ông khác, cùng anh ta đi về phía đầu bạc đến già!
Tay Bạc Lương siết lại thật chặt, ánh mắt nhìn về phía Cố Vãn hàm chứa đau đớn vô cùng.
"Anh mới vừa cùng chị làm gì ở bên trong?" Vừa quay đầu, đã nhìn thấy khuôn mặt không khác Cố Vãn bao nhiêu, chính là em gái Cố Vãn —— Cố Thanh!
Cố Thanh thấy Bạc Lương hoàn toàn không để ý tới mình, đè lửa giận trong lòng xuống, bộ mặt vô hại nhìn Bạc Lương: "Anh Lương, em đang hỏi anh đó, em mới vừa nhìn thấy chị cũng đi từ bên trong ra ngoài..."
"Không làm gì cả." Người đàn ông không nhịn được nói, chợt nhìn thấy tay Cố Thanh còn đeo chiếc nhẫn kia, tròng mắt nhíu lại, hai ba bước đi tới, nắm tay của cô ta, kéo chiếc nhẫn xuống.
Cố Thanh bị đau kêu một tiếng: "Anh Lương ~ đau!"
Nhưng sắc mặt Bạc Lương lại lạnh lùng: "Sau này đừng để cho tôi nhìn thấy cô tùy tiện động đến đồ của tôi! Đồ không thuộc về cô, đừng si tâm vọng tưởng!"
Sắc mặt Cố Thanh lập tức thay đổi, cắn răng nghiến lợi nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tinh xảo như búp bê sứ bây giờ chỉ còn lại thù hận và tràn đầy ghen tỵ. Nhưng lúc Bạc Lương nhìn sang lại đổi thành bộ dạng đáng thương động lòng người.
"Anh Lương, em đã bị chị ấy làm hại nằm trên giường ba năm, em vì anh mà bây giờ đứng dậy cũng không nổi, anh không thể đối xử với em như vậy! Anh là chồng sắp cưới của em, chờ thân thể em tốt rồi em còn muốn gả cho anh. Ngày hôm qua bác gái còn từng tới thăm em..."
Bạc Lương cau mày, có chút không nhịn được nhìn cô ta: "Cố Thanh, đừng lấy mẹ tôi ra dọa tôi!"
Cố Thanh nghe nói như thế lập tức ngậm miệng.
Nhìn bóng lưng Bạc Lương cách xa, cười châm chọc.
"Cho dù anh thích cô ta, nhưng anh cũng không chiếm được cô ta. Bây giờ sợ rằng Cố Vãn đã hận anh mất rồi. Nhìn đi, không phải là cô ta muốn gả cho người khác muốn sống cuộc sống bình thường sao? Anh rể kia của tôi nâng cô ta trong lòng bàn tay, đối đãi giống như trân bảo, còn anh, Bạc Lương anh so được không? Thứ anh cho cô ta chỉ có tổn thương vô cùng vô tận."