Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41
Edit: V.O
Cố Vãn hoàn toàn không phản ứng kịp, ngẩn người nhìn anh, mà sau khi Bạc Lương mở miệng tỏ tình xong dường như cũng bỏ đi sự kiêu ngạo kia.
Nhìn tỉ mỉ người trước mặt, dường như là muốn ghi tạc mỗi một sợi tóc của đối phương vào tim.
"Anh biết em cảm thấy rất khó tin, thật ra thì đều là tại anh, nếu anh không bá đạo trói em bên cạnh anh, ỷ lại vào em để em phụ trách, bởi vì sợ em rời đi, cho nên hạn chế sự tự do của em, em mới sẽ không lầm tưởng anh chỉ muốn em làm thế thân của Cố Thanh! Thật xin lỗi. . ."
"Nhưng Vãn Vãn em biết không? Năm năm em biến mất, anh thật sự rất khó chịu, lúc đó anh cảm thấy như trời sập xuống. . .nói ra vẫn thật buồn cười, anh trơ mắt nhìn em nổ tung ở trước mặt anh, ôm cái xác bị đốt trọi, anh luống cuống, anh còn nhớ ngày đó có mưa, không biết có phải ông trời thương xót anh hay không. Từ khi đó anh đã hối hận, anh nên nói tất cả cho em biết."
Nói xong, hốc mắt anh lại ửng đỏ một lần nữa.
Cười nhìn đôi mắt ánh nước mắt của đối phương, nghiêm túc hỏi: "Vậy, tiểu thư Cố Vãn, em chịu yêu anh lần nữa không? Anh bảo đảm, lần này anh nhất định sẽ dũng cảm yêu em, không bao giờ...làm một tên tồi tệ giấu đầu lòi đuôi nữa."
Anh quỳ một chân xuống đất, ánh mắt nhiệt tình nhìn cô.
Cố Vãn lập tức bụm miệng.
Chờ đợi tám năm, cuối cùng bây giờ cũng chờ được rồi sao?
Thì ra người mình luôn chờ đợi vẫn ở bên cạnh mình sao?
Cô cũng không nhịn được nữa ôm cổ người đàn ông, hôn thật sâu.
Bạc Lương hôn cô.
Dường như nếm được nước mắt đối phương, và mình.
Hòa lẫn với nhau. . .
Dường như vĩnh viễn sẽ không chia lìa nữa. . .
"Mẹ. . ."
Một giọng nói trong vắt vang lên, dieendaanleequuydoon – V.O, bóng dáng nho nhỏ đứng ở cửa nhìn hai người ôm hôn nhiệt tình, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn ngượng ngùng.
Mà Cố Vãn đang bị hôn thần hồn điên đảo vừa nghe thấy giọng nói này cũng mở mắt ra trong nháy mắt, nhìn về phía con trai, trên mặt cũng có chút ngượng ngùng.
Thì ra là lúc hai người thâm tình tỏ tình, Trợ lý đã đưa Tiểu Sâm tới đây.
Lúc nhận được ánh mắt sắc bén của Boss.
Trợ lý cũng tỏ vẻ áp lực của mình có chút lớn, nhưng cậu nhóc thật sự là quá muốn nhìn thấy ba mẹ mình.
"Chúng tôi theo dõi hai người Trình Phi và Cố Thanh, tra được hành tung của tiểu thiếu gia, nhưng ý thức đề phòng của đối phương tương đối mạnh, cho nên vẫn đợi đến lúc hai người đều tìm đến Boss đàm phán mới tìm được thời cơ cứu tiểu thiếu gia ra, sợ anh lo lắng, cho nên đưa luôn đến đây."
Cố Vãn nghe là Trình Phi bắt Tiểu Sâm đi, sắc mặt hơi khó coi, vội vàng xông lên kiểm tra thân thể Tiểu Sâm.
Lúc thấy những vết thương kia, Cố Vãn che miệng lại, không dám phát ra âm thanh, ngón tay run rẩy không dám chạm vào.
Tiểu Sâm an ủi cô giống như ông cụ non: "Không sao đâu mẹ, chú Trợ lý đã xử lý cho con, bây giờ con rất tốt."
Cố Vãn nhìn thấy con trai hiểu chuyện như vậy, tâm tình càng xuống thấp.
Nếu như không quá tin lầm Trình Phi, sao sẽ xảy ra chuyện ngày hôm nay.
Ôm con trai vào lòng thật chặt.
Bạc Lương nhíu mày, cũng đi tới an ủi cô.
Ngược lại Tiểu Sâm nhìn thấy người đàn ông cao lớn tương tự mình trước mặt thì cười: "Chú chính là ba con? Người đàn ông xấu xa vứt bỏ mẹ con năm năm?"
". . ."
"Phụt. . ."
Sắc mặt Bạc Lương tối sầm, tuyệt đối không hề không nghĩ tới câu nói đầu tiên con trai nói với mình lại là câu này.
Cố Vãn vội vàng giải thích: "Bảo bối, không thể nói như vậy, đây là ba con. . .anh ấy. . .thật ra rất yêu con."
"Không thể không nói, mẹ thật quá dễ dụ." Cố Sâm nhìn chăm chú Cố Vãn, nói, nói xong sắc mặt Cố Vãn đỏ lên, nhưng ngay sau đó lại nghe con trai vươn tay nhỏ bé nhìn về phía Bạc Lương: "Nhưng con rất hoan nghênh một người đàn ông thật sự yêu mẹ gia nhập đại gia đình chúng ta. Chính thức giới thiệu, con tên là Cố Sâm."
Bạc Lương hơi sửng sốt, ngay sau đó, cũng vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy cái tay nho nhỏ kia: "Chào con, ba tên là Bạc Lương!"
Lúc Cố Vãn nhìn cảnh này, che miệng, hốc mắt lại chua xót một lần nữa.
Cô cũng đặt tay lên tay hai ba con.
Nhìn kỹ ba tay đan vào nhau, đây chính là gia đình bọn họ, chỉ nguyện từ nay về sau không còn hiểu lầm, không còn tổn thương. . .
Cố Vãn hoàn toàn không phản ứng kịp, ngẩn người nhìn anh, mà sau khi Bạc Lương mở miệng tỏ tình xong dường như cũng bỏ đi sự kiêu ngạo kia.
Nhìn tỉ mỉ người trước mặt, dường như là muốn ghi tạc mỗi một sợi tóc của đối phương vào tim.
"Anh biết em cảm thấy rất khó tin, thật ra thì đều là tại anh, nếu anh không bá đạo trói em bên cạnh anh, ỷ lại vào em để em phụ trách, bởi vì sợ em rời đi, cho nên hạn chế sự tự do của em, em mới sẽ không lầm tưởng anh chỉ muốn em làm thế thân của Cố Thanh! Thật xin lỗi. . ."
"Nhưng Vãn Vãn em biết không? Năm năm em biến mất, anh thật sự rất khó chịu, lúc đó anh cảm thấy như trời sập xuống. . .nói ra vẫn thật buồn cười, anh trơ mắt nhìn em nổ tung ở trước mặt anh, ôm cái xác bị đốt trọi, anh luống cuống, anh còn nhớ ngày đó có mưa, không biết có phải ông trời thương xót anh hay không. Từ khi đó anh đã hối hận, anh nên nói tất cả cho em biết."
Nói xong, hốc mắt anh lại ửng đỏ một lần nữa.
Cười nhìn đôi mắt ánh nước mắt của đối phương, nghiêm túc hỏi: "Vậy, tiểu thư Cố Vãn, em chịu yêu anh lần nữa không? Anh bảo đảm, lần này anh nhất định sẽ dũng cảm yêu em, không bao giờ...làm một tên tồi tệ giấu đầu lòi đuôi nữa."
Anh quỳ một chân xuống đất, ánh mắt nhiệt tình nhìn cô.
Cố Vãn lập tức bụm miệng.
Chờ đợi tám năm, cuối cùng bây giờ cũng chờ được rồi sao?
Thì ra người mình luôn chờ đợi vẫn ở bên cạnh mình sao?
Cô cũng không nhịn được nữa ôm cổ người đàn ông, hôn thật sâu.
Bạc Lương hôn cô.
Dường như nếm được nước mắt đối phương, và mình.
Hòa lẫn với nhau. . .
Dường như vĩnh viễn sẽ không chia lìa nữa. . .
"Mẹ. . ."
Một giọng nói trong vắt vang lên, dieendaanleequuydoon – V.O, bóng dáng nho nhỏ đứng ở cửa nhìn hai người ôm hôn nhiệt tình, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn ngượng ngùng.
Mà Cố Vãn đang bị hôn thần hồn điên đảo vừa nghe thấy giọng nói này cũng mở mắt ra trong nháy mắt, nhìn về phía con trai, trên mặt cũng có chút ngượng ngùng.
Thì ra là lúc hai người thâm tình tỏ tình, Trợ lý đã đưa Tiểu Sâm tới đây.
Lúc nhận được ánh mắt sắc bén của Boss.
Trợ lý cũng tỏ vẻ áp lực của mình có chút lớn, nhưng cậu nhóc thật sự là quá muốn nhìn thấy ba mẹ mình.
"Chúng tôi theo dõi hai người Trình Phi và Cố Thanh, tra được hành tung của tiểu thiếu gia, nhưng ý thức đề phòng của đối phương tương đối mạnh, cho nên vẫn đợi đến lúc hai người đều tìm đến Boss đàm phán mới tìm được thời cơ cứu tiểu thiếu gia ra, sợ anh lo lắng, cho nên đưa luôn đến đây."
Cố Vãn nghe là Trình Phi bắt Tiểu Sâm đi, sắc mặt hơi khó coi, vội vàng xông lên kiểm tra thân thể Tiểu Sâm.
Lúc thấy những vết thương kia, Cố Vãn che miệng lại, không dám phát ra âm thanh, ngón tay run rẩy không dám chạm vào.
Tiểu Sâm an ủi cô giống như ông cụ non: "Không sao đâu mẹ, chú Trợ lý đã xử lý cho con, bây giờ con rất tốt."
Cố Vãn nhìn thấy con trai hiểu chuyện như vậy, tâm tình càng xuống thấp.
Nếu như không quá tin lầm Trình Phi, sao sẽ xảy ra chuyện ngày hôm nay.
Ôm con trai vào lòng thật chặt.
Bạc Lương nhíu mày, cũng đi tới an ủi cô.
Ngược lại Tiểu Sâm nhìn thấy người đàn ông cao lớn tương tự mình trước mặt thì cười: "Chú chính là ba con? Người đàn ông xấu xa vứt bỏ mẹ con năm năm?"
". . ."
"Phụt. . ."
Sắc mặt Bạc Lương tối sầm, tuyệt đối không hề không nghĩ tới câu nói đầu tiên con trai nói với mình lại là câu này.
Cố Vãn vội vàng giải thích: "Bảo bối, không thể nói như vậy, đây là ba con. . .anh ấy. . .thật ra rất yêu con."
"Không thể không nói, mẹ thật quá dễ dụ." Cố Sâm nhìn chăm chú Cố Vãn, nói, nói xong sắc mặt Cố Vãn đỏ lên, nhưng ngay sau đó lại nghe con trai vươn tay nhỏ bé nhìn về phía Bạc Lương: "Nhưng con rất hoan nghênh một người đàn ông thật sự yêu mẹ gia nhập đại gia đình chúng ta. Chính thức giới thiệu, con tên là Cố Sâm."
Bạc Lương hơi sửng sốt, ngay sau đó, cũng vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy cái tay nho nhỏ kia: "Chào con, ba tên là Bạc Lương!"
Lúc Cố Vãn nhìn cảnh này, che miệng, hốc mắt lại chua xót một lần nữa.
Cô cũng đặt tay lên tay hai ba con.
Nhìn kỹ ba tay đan vào nhau, đây chính là gia đình bọn họ, chỉ nguyện từ nay về sau không còn hiểu lầm, không còn tổn thương. . .