Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Edit: V.O
Nếu như nói cô trước kia sẽ thỏa hiệp, đó là bởi vì vẫn còn ảo tưởng với người đàn ông này, cô bây giờ, sẽ không lại giày xéo mình vì loại tình yêu không có được này!
"Ha ha, Bạc Lương, anh cho rằng tôi thật sự là Cố Vãn đó của anh, nếu tôi không đồng ý, anh cũng không có cách nào!"
Cô hung hăng kéo cửa ra, nhấc chân rời đi.
Nhưng người đàn ông phía sau lại chậm rãi nói: "Em có thể thử, chỉ cần em dám đi, anh bảo đảm, một cái chân khác của Trình Phi cũng sẽ què!"
"Anh!"
Cố Vãn giận đến xoay người muốn tát anh một cái, nhưng vươn tay ra, nhìn thấy đôi mắt sâu không thấy đáy kia của người đàn ông.
"Em đánh đi, nếu như một cái tát có thể đổi em trở lại, anh tình nguyện!"
". . ."
Cố Vãn lập tức sững sờ ngay tại chỗ.
Đối mặt với Bạc Lương như vậy, cô lại không ra tay được.
Anh đang đùa giỡn cô sao?
Năm năm trước, cô hi vọng người đàn ông này có thể nói một câu nói thật lòng với mình biết bao nhiêu, nhưng mỗi lần cuồng dại chờ đợi chỉ đổi lại người này lần lượt lạnh lùng!
Vậy bây giờ lại là cái gì?
Anh muốn dùng thủ đoạn vụng về này vây cô ở bên cạnh anh lần nữa, trở thành sủng vật anh đùa giỡn phải không?
"Bạc tổng, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, tôi không phải là tiểu thư Cố Vãn anh muốn tìm, cho dù tôi có phải, bất kỳ một người phụ nữ nào đã rời đi đều là bị tổn thương thấu tâm không muốn trở về nữa. Cho nên, thật xin lỗi, nếu anh thật muốn tốt cho vị tiểu thư Cố Vãn kia, anh để cô ấy đi đi!"
Cố Vãn nói xong đẩy Bạc Lương ra, xông ra ngoài.
Nhưng Bạc Lương lại ngạc nhiên sững sờ ngay tại chỗ.
Cô nói, cô rời đi là bị tổn thương thấu tâm sao?
Nhưng. . . Cố Vãn, em có biết, lúc em rời đi, anh đã sống thế nào không?
Cho nên. . .
"Cố Vãn, anh tuyệt đối sẽ không để cho em rời đi, dieendaanleequuydoon – V.O, cho dù phải dùng thủ đoạn gì, anh cũng sẽ trói em bên cạnh anh! Em đừng hòng chạy trốn!"
——
Sau khi Cố Vãn chạy đi, trái tim luôn luôn đập cuồng loạn bình bịch bình bịch, cô không cách nào khống chế mình không nghĩ tới người đàn ông kia nữa.
Xa cách năm năm, tại sao Bạc Lương còn muốn trở về tìm cô, tại sao Bạc Lương lại không chịu bỏ qua cho cô, cô đã giả chết, cô thay hình đổi dạng, tại sao còn chưa chịu bỏ qua cho cô!
Ngồi ở lối đi bộ ổn định nhịp thở lại bình thường, thật lâu sau, cô biết rõ bây giờ chính mình phải làm gì.
Cô phải rời đi!
Chỉ có rời đi, chỉ có để cho người này không tìm được, cô mới có thể sống yên ổn!
Tất cả những chuyện năm năm trước, cô thật sự sợ.
Cô tuyệt đối không muốn trở về nữa!
Đứng dậy gọi điện thoại cho Trình Phi, ngoài ý muốn chính là, Trình Phi lại không nghe điện thoại, Cố Vãn không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ.
Không phải lúc này Trình Phi ở sân bay chờ cô và Tiểu Sâm đến sao?
Sao lại không liên lạc được?
Cô cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho là Trình Phi tạm thời có chuyện.
Gọi xe về nhà, để chìa khóa xuống, kêu một tiếng: "Tiểu Sâm, ra đi, mẹ về rồi, tối nay chúng ta phải đi. . ."
Nhưng kêu nửa ngày cũng không có người đáp lại, điều này hoàn toàn không giống với phong cách của con trai cô!
Tiểu Sâm luôn luôn là đứa bé rất hiểu chuyện!
Cố Vãn không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ, thay giày xong, đi vào phòng Tiểu Sâm.
Không có ai?
Bây giờ Cố Vãn có chút luống cuống.
Cô tìm một vòng ở chung quanh nhà, vẫn không có ai!
Thân thể Tiểu Sâm không tốt, cho nên bình thường sẽ không đi ra ngoài chơi, cậu luôn luôn rất hiểu chuyện, sao có thể biết rõ tối nay phải xuất phát, còn chạy loạn để cho cô lo lắng?
Chẳng lẽ là. . .
Tay cô run rẩy mở hệ thống định vị cứng nhắc.
Trên người Tiểu Sâm có buộc một hệ thống định vị, trước kia Trình Phi lắp đặt vì để đề phòng cậu bé xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng dùng, nhất thời vẫn có chút không thích ứng.
Nhưng mở phần mềm ra, kiểm tra vị trí, mới nhìn thấy, thì ra là nửa tiếng trước Tiểu Sâm đến Vân Quỹ, sau đó không còn bất kỳ ghi chép hành tung nào nữa.
Nói cách khác, Tiểu Sâm biến mất ở Vân Quỹ!
Chẳng lẽ là. . . Bạc Lương?
Nếu như nói cô trước kia sẽ thỏa hiệp, đó là bởi vì vẫn còn ảo tưởng với người đàn ông này, cô bây giờ, sẽ không lại giày xéo mình vì loại tình yêu không có được này!
"Ha ha, Bạc Lương, anh cho rằng tôi thật sự là Cố Vãn đó của anh, nếu tôi không đồng ý, anh cũng không có cách nào!"
Cô hung hăng kéo cửa ra, nhấc chân rời đi.
Nhưng người đàn ông phía sau lại chậm rãi nói: "Em có thể thử, chỉ cần em dám đi, anh bảo đảm, một cái chân khác của Trình Phi cũng sẽ què!"
"Anh!"
Cố Vãn giận đến xoay người muốn tát anh một cái, nhưng vươn tay ra, nhìn thấy đôi mắt sâu không thấy đáy kia của người đàn ông.
"Em đánh đi, nếu như một cái tát có thể đổi em trở lại, anh tình nguyện!"
". . ."
Cố Vãn lập tức sững sờ ngay tại chỗ.
Đối mặt với Bạc Lương như vậy, cô lại không ra tay được.
Anh đang đùa giỡn cô sao?
Năm năm trước, cô hi vọng người đàn ông này có thể nói một câu nói thật lòng với mình biết bao nhiêu, nhưng mỗi lần cuồng dại chờ đợi chỉ đổi lại người này lần lượt lạnh lùng!
Vậy bây giờ lại là cái gì?
Anh muốn dùng thủ đoạn vụng về này vây cô ở bên cạnh anh lần nữa, trở thành sủng vật anh đùa giỡn phải không?
"Bạc tổng, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, tôi không phải là tiểu thư Cố Vãn anh muốn tìm, cho dù tôi có phải, bất kỳ một người phụ nữ nào đã rời đi đều là bị tổn thương thấu tâm không muốn trở về nữa. Cho nên, thật xin lỗi, nếu anh thật muốn tốt cho vị tiểu thư Cố Vãn kia, anh để cô ấy đi đi!"
Cố Vãn nói xong đẩy Bạc Lương ra, xông ra ngoài.
Nhưng Bạc Lương lại ngạc nhiên sững sờ ngay tại chỗ.
Cô nói, cô rời đi là bị tổn thương thấu tâm sao?
Nhưng. . . Cố Vãn, em có biết, lúc em rời đi, anh đã sống thế nào không?
Cho nên. . .
"Cố Vãn, anh tuyệt đối sẽ không để cho em rời đi, dieendaanleequuydoon – V.O, cho dù phải dùng thủ đoạn gì, anh cũng sẽ trói em bên cạnh anh! Em đừng hòng chạy trốn!"
——
Sau khi Cố Vãn chạy đi, trái tim luôn luôn đập cuồng loạn bình bịch bình bịch, cô không cách nào khống chế mình không nghĩ tới người đàn ông kia nữa.
Xa cách năm năm, tại sao Bạc Lương còn muốn trở về tìm cô, tại sao Bạc Lương lại không chịu bỏ qua cho cô, cô đã giả chết, cô thay hình đổi dạng, tại sao còn chưa chịu bỏ qua cho cô!
Ngồi ở lối đi bộ ổn định nhịp thở lại bình thường, thật lâu sau, cô biết rõ bây giờ chính mình phải làm gì.
Cô phải rời đi!
Chỉ có rời đi, chỉ có để cho người này không tìm được, cô mới có thể sống yên ổn!
Tất cả những chuyện năm năm trước, cô thật sự sợ.
Cô tuyệt đối không muốn trở về nữa!
Đứng dậy gọi điện thoại cho Trình Phi, ngoài ý muốn chính là, Trình Phi lại không nghe điện thoại, Cố Vãn không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ.
Không phải lúc này Trình Phi ở sân bay chờ cô và Tiểu Sâm đến sao?
Sao lại không liên lạc được?
Cô cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho là Trình Phi tạm thời có chuyện.
Gọi xe về nhà, để chìa khóa xuống, kêu một tiếng: "Tiểu Sâm, ra đi, mẹ về rồi, tối nay chúng ta phải đi. . ."
Nhưng kêu nửa ngày cũng không có người đáp lại, điều này hoàn toàn không giống với phong cách của con trai cô!
Tiểu Sâm luôn luôn là đứa bé rất hiểu chuyện!
Cố Vãn không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ, thay giày xong, đi vào phòng Tiểu Sâm.
Không có ai?
Bây giờ Cố Vãn có chút luống cuống.
Cô tìm một vòng ở chung quanh nhà, vẫn không có ai!
Thân thể Tiểu Sâm không tốt, cho nên bình thường sẽ không đi ra ngoài chơi, cậu luôn luôn rất hiểu chuyện, sao có thể biết rõ tối nay phải xuất phát, còn chạy loạn để cho cô lo lắng?
Chẳng lẽ là. . .
Tay cô run rẩy mở hệ thống định vị cứng nhắc.
Trên người Tiểu Sâm có buộc một hệ thống định vị, trước kia Trình Phi lắp đặt vì để đề phòng cậu bé xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng dùng, nhất thời vẫn có chút không thích ứng.
Nhưng mở phần mềm ra, kiểm tra vị trí, mới nhìn thấy, thì ra là nửa tiếng trước Tiểu Sâm đến Vân Quỹ, sau đó không còn bất kỳ ghi chép hành tung nào nữa.
Nói cách khác, Tiểu Sâm biến mất ở Vân Quỹ!
Chẳng lẽ là. . . Bạc Lương?