Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
"Thân thể bào thai. . ."
Bạc Lương thấy đống máu thịt lẫn lộn thì bước chân hoảng không, không kiềm được lui về phía sau vài bước.
"Thình thịch" một tiếng, quỳ xuống đất, cẩn thận cầm cái bình thủy tinh đựng thân thể bào thai kia.
Đây chính là con của Cố Vãn và mình?
Anh không có cách nào tưởng tượng được, lúc Cố Vãn bị xảy mất đứa bé này đã chịu đựng bao nhiêu đau đớn.
Mà khi đó mình đang làm gì?
Anh cắn chặt môi.
Cái trán nổi gân xanh, móc điện thoại từ trong túi ra, gọi cho Trợ lý: "Đến các sân bay ở Tuyên Thành chặn người, cần phải dẫn thiếu phu nhân Cố Vãn về cho tôi!"
Hai tay Bạc Lương run rẩy nhét thân thể thai nhi vào ngực mình, ôm thật chặt, đi lung la lung lay ra khỏi bệnh viện.
Cố Vãn, em chờ cho anh, muốn chạy trốn khỏi anh, em đừng mơ tưởng!
...
Sau khi đến sân bay, Cố Vãn phát hiện chung quanh đều là người, đang không ngừng tìm kiếm gì đó. Nhíu mày, quả nhiên mình vẫn đánh giá thấp thủ đoạn của Bạc Lương, nếu anh không muốn để mình đi, sẽ có cách.
Nhưng cô không có lựa chọn khác, cô đã không thể ở Tuyên Thành được nữa.
Thù đã báo, sau này nhà họ Cố sẽ không sống được ở Tuyên Thành nữa, con cũng mất, cô đã không có bất kỳ lý do gì để ở lại.
"Cố tiểu thư phải không? Chúng tôi là anh em tốt của Cảnh quan Trình, đặc biệt tới đón cô rời khỏi đây, ở đây khắp nơi đều là người của Bạc tổng, xin cô nhanh đi với chúng tôi, nếu không một khi bị phát hiện sẽ không đi được."
Ba người đàn ông mặc áo gió màu đen bất chợt xuất hiện trước mặt, Cố Vãn có chút sững sờ.
"Các anh là người của Trình Phi?"
"Đúng, nói thế nào cô cũng là vợ của Cảnh quan Trình, chút chuyện nhỏ này chúng tôi phải giúp, bây giờ đi thôi." Mấy người không nói gì nắm tay Cố Vãn dẫn cô đi.
Trong lòng Cố Vãn cảm thấy có chút quái dị, mình không nói với Trình Phi sau khi thành công mình sẽ rời đi, làm sao anh biết được?
Nhưng cũng không hỏi cái gì.
Dù sao Trình Phi cũng là cảnh sát, dieendaanleequuydoon – V.O, có lẽ muốn biết cái gì cũng không khó. Có lẽ anh biết cô ở đây, cho nên mới phát người tới giúp mình?
"Nhưng bây giờ Cảnh quan Trình đang ở đâu?"
Cố Vãn mở miệng hỏi.
"Một lát cô sẽ gặp được anh ta." Ba người đàn ông mặc áo gió màu đen đáp lại với vẻ sốt ruột.
Thái độ so với vừa rồi ở sân bay như hai người khác nhau.
Cảm giác quái dị trong lòng Cố Vãn càng ngày càng mãnh liệt.
Liếc nhìn ngoài cửa xe, nhưng lại phát hiện bên ngoài hoàn toàn không phải là đường đi đến sân bay khác hoặc là bến tàu bến xe. Mà là đi đường nhỏ thông với vùng ngoại ô bỏ hoang.
Nhận ra được không đúng, vội vàng kêu lên: "Rốt cuộc các anh là ai, muốn làm gì, thả tôi ra!"
Mấy người đàn ông liếc nhìn nhau, ác giọng nói: "Không nghĩ tới bị cô phát hiện, vậy cũng đừng trách chúng tôi."
Vươn một con dao ra đập cho Cố Vãn hôn mê.
Lúc Cố Vãn tỉnh lại chỉ cảm thấy cổ đau dữ dội, mở mắt ra nhìn thấy hành lang mờ tối, và công trình bị vứt bỏ.
Cùng với Cố Thanh đứng ở cách đó không xa!
"Ơ, tỉnh rồi à."
Cố Thanh cười lạnh.
Cô ta vẫn còn mặc áo cưới lúc cử hành hôn lễ, xinh đẹp không gì sánh được, nhưng gương mặt đó lại vô cùng dữ tợn, nhìn làm cho người ta sợ hãi.
Cố Vãn có ngu cũng biết mình bị trói tới đây là do Cố Thanh ra tay!
Hoàn toàn không phải Trình Phi!
"Cố Thanh, cô muốn làm gì!"
Cô sợ hãi lùi về sau, nhưng tay chân đã bị trói chặt, cho dù mình cử động thế nào, đều không thể lùi về sau được chút nào!
Mắt thấy dao Cố Thanh cầm trong tay ập tới như ác ma.
"Những lời này là tôi nên hỏi cô, Cố Vãn, là cô muốn làm gì?"
"Cô không yên phận ở chung với Trình Phi, tại sao phải phá hư hôn lễ của tôi? Cô biết tôi chờ gả cho Bạc Lương bao lâu không? Nhưng đã bị cô phá hủy!"
"Tôi đã từng cho là chỉ cần cô gả cho Trình Phi, mà tôi gả cho Bạc lương thì anh ấy có thể yên phận ở bên cạnh tôi, nhưng bây giờ tôi phát hiện, chỉ cần Cố Vãn cô còn ở, tôi mãi mãi không có cách nào thay thế cô được! Vậy, Cố Vãn, cô biến mất đi!"
Cố Thanh cười lạnh, trong mắt tràn đầy thù hận mãnh liệt, gần như muốn chôn vùi Cố Vãn!
"Dừng tay!"
Chợt một giọng nam vang lên.
Cố Vãn ngẩng đầu lên, lại là Trình Phi!
Bạc Lương thấy đống máu thịt lẫn lộn thì bước chân hoảng không, không kiềm được lui về phía sau vài bước.
"Thình thịch" một tiếng, quỳ xuống đất, cẩn thận cầm cái bình thủy tinh đựng thân thể bào thai kia.
Đây chính là con của Cố Vãn và mình?
Anh không có cách nào tưởng tượng được, lúc Cố Vãn bị xảy mất đứa bé này đã chịu đựng bao nhiêu đau đớn.
Mà khi đó mình đang làm gì?
Anh cắn chặt môi.
Cái trán nổi gân xanh, móc điện thoại từ trong túi ra, gọi cho Trợ lý: "Đến các sân bay ở Tuyên Thành chặn người, cần phải dẫn thiếu phu nhân Cố Vãn về cho tôi!"
Hai tay Bạc Lương run rẩy nhét thân thể thai nhi vào ngực mình, ôm thật chặt, đi lung la lung lay ra khỏi bệnh viện.
Cố Vãn, em chờ cho anh, muốn chạy trốn khỏi anh, em đừng mơ tưởng!
...
Sau khi đến sân bay, Cố Vãn phát hiện chung quanh đều là người, đang không ngừng tìm kiếm gì đó. Nhíu mày, quả nhiên mình vẫn đánh giá thấp thủ đoạn của Bạc Lương, nếu anh không muốn để mình đi, sẽ có cách.
Nhưng cô không có lựa chọn khác, cô đã không thể ở Tuyên Thành được nữa.
Thù đã báo, sau này nhà họ Cố sẽ không sống được ở Tuyên Thành nữa, con cũng mất, cô đã không có bất kỳ lý do gì để ở lại.
"Cố tiểu thư phải không? Chúng tôi là anh em tốt của Cảnh quan Trình, đặc biệt tới đón cô rời khỏi đây, ở đây khắp nơi đều là người của Bạc tổng, xin cô nhanh đi với chúng tôi, nếu không một khi bị phát hiện sẽ không đi được."
Ba người đàn ông mặc áo gió màu đen bất chợt xuất hiện trước mặt, Cố Vãn có chút sững sờ.
"Các anh là người của Trình Phi?"
"Đúng, nói thế nào cô cũng là vợ của Cảnh quan Trình, chút chuyện nhỏ này chúng tôi phải giúp, bây giờ đi thôi." Mấy người không nói gì nắm tay Cố Vãn dẫn cô đi.
Trong lòng Cố Vãn cảm thấy có chút quái dị, mình không nói với Trình Phi sau khi thành công mình sẽ rời đi, làm sao anh biết được?
Nhưng cũng không hỏi cái gì.
Dù sao Trình Phi cũng là cảnh sát, dieendaanleequuydoon – V.O, có lẽ muốn biết cái gì cũng không khó. Có lẽ anh biết cô ở đây, cho nên mới phát người tới giúp mình?
"Nhưng bây giờ Cảnh quan Trình đang ở đâu?"
Cố Vãn mở miệng hỏi.
"Một lát cô sẽ gặp được anh ta." Ba người đàn ông mặc áo gió màu đen đáp lại với vẻ sốt ruột.
Thái độ so với vừa rồi ở sân bay như hai người khác nhau.
Cảm giác quái dị trong lòng Cố Vãn càng ngày càng mãnh liệt.
Liếc nhìn ngoài cửa xe, nhưng lại phát hiện bên ngoài hoàn toàn không phải là đường đi đến sân bay khác hoặc là bến tàu bến xe. Mà là đi đường nhỏ thông với vùng ngoại ô bỏ hoang.
Nhận ra được không đúng, vội vàng kêu lên: "Rốt cuộc các anh là ai, muốn làm gì, thả tôi ra!"
Mấy người đàn ông liếc nhìn nhau, ác giọng nói: "Không nghĩ tới bị cô phát hiện, vậy cũng đừng trách chúng tôi."
Vươn một con dao ra đập cho Cố Vãn hôn mê.
Lúc Cố Vãn tỉnh lại chỉ cảm thấy cổ đau dữ dội, mở mắt ra nhìn thấy hành lang mờ tối, và công trình bị vứt bỏ.
Cùng với Cố Thanh đứng ở cách đó không xa!
"Ơ, tỉnh rồi à."
Cố Thanh cười lạnh.
Cô ta vẫn còn mặc áo cưới lúc cử hành hôn lễ, xinh đẹp không gì sánh được, nhưng gương mặt đó lại vô cùng dữ tợn, nhìn làm cho người ta sợ hãi.
Cố Vãn có ngu cũng biết mình bị trói tới đây là do Cố Thanh ra tay!
Hoàn toàn không phải Trình Phi!
"Cố Thanh, cô muốn làm gì!"
Cô sợ hãi lùi về sau, nhưng tay chân đã bị trói chặt, cho dù mình cử động thế nào, đều không thể lùi về sau được chút nào!
Mắt thấy dao Cố Thanh cầm trong tay ập tới như ác ma.
"Những lời này là tôi nên hỏi cô, Cố Vãn, là cô muốn làm gì?"
"Cô không yên phận ở chung với Trình Phi, tại sao phải phá hư hôn lễ của tôi? Cô biết tôi chờ gả cho Bạc Lương bao lâu không? Nhưng đã bị cô phá hủy!"
"Tôi đã từng cho là chỉ cần cô gả cho Trình Phi, mà tôi gả cho Bạc lương thì anh ấy có thể yên phận ở bên cạnh tôi, nhưng bây giờ tôi phát hiện, chỉ cần Cố Vãn cô còn ở, tôi mãi mãi không có cách nào thay thế cô được! Vậy, Cố Vãn, cô biến mất đi!"
Cố Thanh cười lạnh, trong mắt tràn đầy thù hận mãnh liệt, gần như muốn chôn vùi Cố Vãn!
"Dừng tay!"
Chợt một giọng nam vang lên.
Cố Vãn ngẩng đầu lên, lại là Trình Phi!