Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41: Chương 41: Đột nhiên tăng ca
Tan họp, trong phòng chỉ còn lại ba người, Trạm Trạm ngồi xem phim hoạt hình, hoa tay múa chân kể cho Hầu Tử nghe nội dung, làm như người ta không ai hiểu phim hoạy hình, khiến cho Hầu Tử cười khanh khách. Lam Thành ngồi một bên, sắc mặt có chút mệt mỏi, ánh mắt bỗng dừng trên trang bìa tạp chí. Thật ra anh đã sớm nhìn thấy Đông Hiểu Hi đứng ngoài cửa, cũng biết cô đến vì mục đích gì, thậm chí anh còn có chút thấy vọng với cô. Nếu nói cô xuất phát từ trách nhiệm của một người phóng viên, cho dù cô nghiêm khắc nói về mình, mọi chuyện qua đi anh cũng chỉ cười trừ, nhưng cô không chỉ cùng Hạng Hàn công khai lên án anh, mà còn không tin tưởng anh, thế nên vừa thấy anh giữ con đã vội vàng đến chất vấn.
Thời gian cứ chầm chầm trôi qua, ngay khi cô không biết nên đi vào hay đứng đó chờ, Trạm Trạm đột nhiên nhìn thấy mẹ, đôi bàn hay nhỏ bé mở ra hướng về phía cô, trong khoảnh khắc cô mỉm cười bước đến bên cạnh con. Ngay khi cô vừa vươn tay ôm lấy con, anh lại cố ý đem thằng bé ôm trong lòng đứng dậy. Động tác này vừa vô ý lại vừa như cố ý, làm cho cô không thể chạm vào người thằng bé. Cô sửng sốt nhìn xuống, anh cúi đầu hôn lên trán thằng bé, dịu dàng nói “ Ngoan, để cho chú xem hoạt hình không hiểu dẫn con đi chơi nhé, để chú Lam và mẹ nói chuyện.”
“Con không thích.” Ngồi trong lòng chú Lam, Trạm Trạm khẽ di chuyển thân mình, tỏ vẻ không đồng ý “Chú Hầu không thích cười, mà lúc cười lại rất khó coi, con không muốn chơi cùng chú ấy.”
“……”
Không khí trong phòng họp có chút căng thẳng, ngay trong nháy mắt, cả ba người đều bị lời nói vô tư làm bật cười. Hầu tử giả bộ tức giận, một tay ôm Trạm Trạm vào lòng tức giận nói “Thằng nhóc này, chưa lớn mà đã biết ghét bỏ người khác. Chú nói à biết, không được gọi chú là chú Hầu.”
“Nhưng mà, con nghe được có người gọi chú là Hầu tổng.”
Hầu tử bất đắc dĩ nhìn Lam Thành “Đúng là cha nào con nấy.” Nói xong anh khẽ dùng sức bế Trạm Trạm lên “Đi, tiểu tổng tài, chú mang con đi xem một vòng cơ nghiệp lớn của chúng ta, tương lai nơi này sẽ do con tiếp quản.”
“Con không thích, nơi này không có đồ chơi, cũng không có thú cưng, con không thích.” Trạm Trạm cựa quậy trên vai Hầu tử, nhưng không có ý chống cự. Đợi hai người đi ra ngoài cửa, Lam thành không quên dặn “Đừng cho nó ăn bậy.”
“Biết rồi, so với đàn bà còn lề mề hơn.” Hầu tử bất mãn nói, một lớn một nhỏ vui đùa ầm ĩ, dần dần đi xa.
Lúc này cô mới quay đầu lại, chất vấn anh “Lam Thành, anh có ý gì?”
“Có ý gì?” Anh lạnh lùng nhìn cô, cúi đầu coi như không quan hệ gì, ngón tay dài loay hoay đặt cái bút cạnh máy tính.
“Anh không nói một lời liền tự tiện đến nhà trẻ đưa Trạm Trạm đi, anh dựa vào cái gì hả?”
“Em thấy anh dựa vào cái gì?” Anh lại nhìn lên, ánh mắt vẫn lạnh lùng như vậy.
Trong lòng cô run lên, bực hơi thở như bị tắc lại, “Anh giả vờ ngốc, nhưng thật ra là không hề như vậy. Nhưng anh đừng nghĩ anh có tiền là muốn làm gì thì làm, trừ khi em chết đi, nếu không dù anh dùng cách gì cũng đừng mơ mang Trạm Trạm rời khỏi em.”
“Muốn làm gì thì làm? Cướp đi?” Anh nhìn cô không chớp mắt. Tuy đã sớm biết cô còn hiểu lầm anh, nhưng những lời do chính cô nói ra vẫn làm cho anh đau lòng. Sau đó, anh nhắm mắt, thản nhiên nói “Đông Hiểu Hi, cho dù thế nào, chúng ta cũng từng là vợ chồng, cũng đã yêu nhau nhiều năm, cho dù em không hiểu anh, anh cũng hy vọng em đừng nghĩ anh như vậy.”
“Vậy anh đón Trạm Trạm, ít nhất cũng phải gọi điện cho em chứ.” Nhìn đến trong mắt anh có một tia ảm đạm. Cô có chút không đành lòng, ngữ khí cũng không mạnh bạo như lúc trước.
“Em tắt điện thoại.” Anh không nhìn cô, tiếp tục nói “Đang ngủ trưa, Trạm Trạm đột nhiên tỉnh dậy, khóc lóc ầm ĩ, dù dỗ dành thế nào cũng không được, cô trông trẻ lo lắng thằng bé có phải là bị bệnh không, liền vội vàng gọi điện cho em, nhưng em tắt máy, gọi đến tòa soạn thì nói em đi phỏng vấn, mọi người mới nói là gọi cho anh.”
“……”
Anh nhìn thấy khuôn mặt đầy lo lắng của cô, lại vội vàng trấn an “Anh đưa thằng bé đi bác sĩ rồi, bác sĩ nói là không có việc gì, có thể là gần đây bị chuyện bên ngoài làm ảnh hưởng. Mặt khác, phương thức em giáo dục thằng bé có vấn đề, dù sao nó cũng là con trai, không phải lúc nào cũng ôm, Trạm Trạm nhút nhát hơn những đứa trẻ cùng tuổi nhiều lắm.”
Cô nghe xong thì muốn cười, anh còn nghiêm túc thuyết giáo cô, dường như phương diện này anh đã từng trải qua.
Hai người im lặng một lúc, cô chỉ vào quyển tạp chí trên bàn nói “Tạp chí đưa tin, em không nghĩ sẽ như thế với tập đoàn của anh…”
“Không sao cả.” Anh mỉm cười một cách khinh bỉ, lại nói “Lời nói khó nghe hơn anh không phải là chưa từng nghe qua, khi tập đoàn Lam Long vừa thành lập được một năm đã chen chân vào top 50 xí nghiệp mạnh nhất cả nước, còn có người nói Lam Thành được như ngày nay là dựa vào sự thiên vị của một vị lãnh đạo nữ.”
Cô đương nhiên biết vị nữ lãnh đạo kia là Lâm Sướng, cô vẫn không nói gì, chỉ tiếp tục nghe anh nói.
Giờ phút này, anh chuyển đề tài, cầm lấy từ tạp chí nghiêng đầu cẩn thận nhìn khuôn mặt mình trên ảnh bìa, lại cười “À, là em chụp? Anh đang nghĩ quả thật cống hiến của mình với Thời Đại Thương Báo thật không nhỏ. Trả một khoản lớn chi phí quảng cáo, được bọn họ giao ột người đẹp tài giỏi. Đương nhiên, Hạng tổng của các vị vẫn quả là một người biết tri ân, vẫn báo đáp một khuôn mặt đẹp trai trên trang bìa cho anh, hôm nay toàn bộ nhân lực của tập đoàn Lam Long tập trung để tiếp điện thoại cầu hôn, anh lo rằng có phải tập đoàn nên đổi dịch vị, môi giới hôn nhân, mà cá nhân anh có nên đổi nghề .” Nói xong, anh vô tâm vô phế cười.
Tuy rằng việc này có chút buồn cười nhưng cô cũng không dám cười, cô biết đây không phải là điều anh muốn nói. Quả thật, trong nháy mắt anh không cười nữa, nói “Anh không biết người nhận tin của các em có phải đều không có tính người không, nhưng là toàn soạn lớn, theo lý mà nói quả không nên làm như vậy, trừ khi bởi vì phụ nữ…” Cô sửng sốt muốn giải thích ình thi anh lại không cho cô cơ hội mở miệng, tiếp tục nói “Mặc kệ mục đích của anh ta là gì, anh cũng chỉ muốn biết trong lòng em anh đã gây ra tội ác tày trời? Em cho rằng những lời văn kia của em là viết đúng quan điểm nhà báo sao?”
Anh dùng ánh mắt mang đầy khí thế bức người nhìn cô, Đông Hiểu Hi theo bản năng lui về phía sau một bước, lập tức giọng nói của anh cũng trở nên lạnh như băng “Cho dù theo lời em nói Lam Thành là một người không ra gì. Cũng không biết trong tương lai anh trở nên như thế nào, nhưng anh vĩnh viễn không vô tình với em và con, càng không thể hợp tác với người ngoài bán rẻ em. Em phải nhớ rõ. Trên đời này, người luôn che chở cho em chỉ có Lam Thành.”
Anh nói xong liền đi nhanh ra ngoài, Đông Hiểu Hi cũng đi theo sau. Trong lời nói của anh đều mang sự cường thế, lại mang theo sự oán hận, nhưng cô tuyệt đối không tức giận, lại càng không sợ hãi. Cô biết anh vốn là người lạnh lùng, trầm mặc, mà vừa rồi, anh nói những lời này đơn giản chỉ là tùy hứng, muốn cô sợ anh nổi giận mà thôi. Cô có chút buồn cười, vừa bước vào văn phòng tổng tài vừa mở di động ra, cùng với nhạc chuông thì di động đầy tin nhắn và cuộc gọi của Hạng Hàn. Cô vội vàng gọi điện về tòa soạn, Trương Tỷ nói cho cô biết chủ biên khẩn cấp yêu cầu biên tập viên của toàn soạn cho dù có lý do gì cũng phải có mặt ở toàn soạn trước sáu giờ để tăng ca.
Cô hạ máy, nhìn Lam Thành, hai người không hẹn mà cùng đối diện một hồi. Một lát sau anh nói “Không được đi.”
Cô bất đắc dĩ nhíu mày cười, ngữ khí trở nên ôn nhu “Đừng nhu vậy, em đi một lát thôi. Anh đưa Trạm Trạm đến cho bố mẹ em, ngày hôm qua họ còn nói nhớ cháu.” Nói xong cô không chờ anh đồng ý, liền đi ra ngoài. Phía sau truyền đến giọng nói nửa như uy hiếp, nửa như làm nũng của anh “Em ra khỏi cánh cửa này, về sau cũng đừng đến gặp con.”
Cô dừng bước, quay đầu trừng mắt nhìn anh, cũng uy hiếp anh “Trông con của em tử tế, có sơ suất gì em lột da anh.”
“Em không lo nhìn con sao?”
“Quên đi, thằng nhóc đó bám anh đến muốn đòi mạng, em đi nhanh rồi về nhanh.”
“……”
Anh nhìn không thôi bóng dáng cô, bỗng xuất hiện cảm giác không nói ra được. Rõ ràng lúc sáng khi nhìn thấy tin tức này anh đã thấy rất tức giận, nhưng đến khi gặp cô lại thật sự không thể nổi giận với vô. Khi người đàn ông kia muốn cô tăng ca, trong lòng anh lại xuất hiện cảm giác bối rối chưa từng có, sự tự tin cũng biến mất. Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô yên tâm giao con cho anh, trong lòng lại có cảm giác an ủi.
—-
Cuối cùng cô cũng đã về đến toàn soạn, khi đi đến bàn làm việc của mình, cô phát hiện không khí xung quanh không bình thường. Cô không biết xảy ra chuyện gì liền lặng lẽ về chỗ ngồi, quay đầu hỏi Trương tỷ “Có chuyện gì vậy?”
“Không biết, mọi việc vẫn bình thường mà.”
“…….”
Cô không nói gì nữa, cúi đầu mở túi ra lấy bài phỏng vấn, chuẩn bị mang bản thảo đi nộp. Ngay lúc cô bỏ đồ ra, không cẩn thận làm rơi cái ví da mới mua cho Lam Thành ra đất, cô xoay người nhặt lên, lại đem nó ra xem xét tỉ mỉ một lần, nghĩ đến bộ dạng vui vẻ như đứa trẻ của anh khi nhận được quà, trên khuôn mặt liền xuất hiện nụ cười.
“Tặng ai? Cái này thật đắt nha, em cũng thật hào phóng.” Trương tỷ không biết tư lúc nào thì quay sang hỏi.
Cô xấu hổ không cười nữa, đem ví da cất đi, có chút bướng bỉnh nói, “Bí mật.”
“Nhìn em thần bí như vật nhất định là tặng bạn trai rồi? Nhưng cái ví này nhìn quen mắt, hình như ông chủ của chúng ta cũng dùng loại này, nhãn hiệu, kiểu dáng cũng không khác lắm.”
“Ừ” Cô thuận miệng nói.
—
Nộp bản thảo rồi cô mới phát hiện ra hai giờ đã trôi quá. Cả ngày chưa có cái gì vào bụng khiến cô đột nhiên cảm thấy không thoải mái, cô cầm lấy cái ly muốn đến phòng uống nước, đột nhiên nhìn thấy biểu tượng QQ của Hạng Hàn bắt đầu nhấp nháy. Trong nháy mắt cô bị kìm hãm, lập tức tin tức hiện ra, trên đó nói “Hôm nay con tôi sẽ đi, bị mẹ nó đưa sang Australia, tâm tình thật buồn.”
……
Cô có chút khốn đốn, cô biết Lam Thành và Hạng Hàn là hai dạng đàn ông khác nhau. Lam Thành là dạng đàn ông không dễ trải lòng cho người khác, dù là chuyện gì cũng tự mình chống đỡ. Mà Hạng Hàn lại hay tìm cô để tâm sự chuyện vợ trước và con, cô cảm thấy có lẽ vì hai người đã từng ly hôn, cũng đều là cha mẹ cả, cho nên có nhiều điểm giống nhau. Nhưng đến giờ phút này, cô đột nhiên lại nhớ đến lời Lam Thành nói, ý thức được Hạng Hàn luôn cố ý đem sự yếu đuối của bản thân thể hiện với cô.
Thời gian cứ chầm chầm trôi qua, ngay khi cô không biết nên đi vào hay đứng đó chờ, Trạm Trạm đột nhiên nhìn thấy mẹ, đôi bàn hay nhỏ bé mở ra hướng về phía cô, trong khoảnh khắc cô mỉm cười bước đến bên cạnh con. Ngay khi cô vừa vươn tay ôm lấy con, anh lại cố ý đem thằng bé ôm trong lòng đứng dậy. Động tác này vừa vô ý lại vừa như cố ý, làm cho cô không thể chạm vào người thằng bé. Cô sửng sốt nhìn xuống, anh cúi đầu hôn lên trán thằng bé, dịu dàng nói “ Ngoan, để cho chú xem hoạt hình không hiểu dẫn con đi chơi nhé, để chú Lam và mẹ nói chuyện.”
“Con không thích.” Ngồi trong lòng chú Lam, Trạm Trạm khẽ di chuyển thân mình, tỏ vẻ không đồng ý “Chú Hầu không thích cười, mà lúc cười lại rất khó coi, con không muốn chơi cùng chú ấy.”
“……”
Không khí trong phòng họp có chút căng thẳng, ngay trong nháy mắt, cả ba người đều bị lời nói vô tư làm bật cười. Hầu tử giả bộ tức giận, một tay ôm Trạm Trạm vào lòng tức giận nói “Thằng nhóc này, chưa lớn mà đã biết ghét bỏ người khác. Chú nói à biết, không được gọi chú là chú Hầu.”
“Nhưng mà, con nghe được có người gọi chú là Hầu tổng.”
Hầu tử bất đắc dĩ nhìn Lam Thành “Đúng là cha nào con nấy.” Nói xong anh khẽ dùng sức bế Trạm Trạm lên “Đi, tiểu tổng tài, chú mang con đi xem một vòng cơ nghiệp lớn của chúng ta, tương lai nơi này sẽ do con tiếp quản.”
“Con không thích, nơi này không có đồ chơi, cũng không có thú cưng, con không thích.” Trạm Trạm cựa quậy trên vai Hầu tử, nhưng không có ý chống cự. Đợi hai người đi ra ngoài cửa, Lam thành không quên dặn “Đừng cho nó ăn bậy.”
“Biết rồi, so với đàn bà còn lề mề hơn.” Hầu tử bất mãn nói, một lớn một nhỏ vui đùa ầm ĩ, dần dần đi xa.
Lúc này cô mới quay đầu lại, chất vấn anh “Lam Thành, anh có ý gì?”
“Có ý gì?” Anh lạnh lùng nhìn cô, cúi đầu coi như không quan hệ gì, ngón tay dài loay hoay đặt cái bút cạnh máy tính.
“Anh không nói một lời liền tự tiện đến nhà trẻ đưa Trạm Trạm đi, anh dựa vào cái gì hả?”
“Em thấy anh dựa vào cái gì?” Anh lại nhìn lên, ánh mắt vẫn lạnh lùng như vậy.
Trong lòng cô run lên, bực hơi thở như bị tắc lại, “Anh giả vờ ngốc, nhưng thật ra là không hề như vậy. Nhưng anh đừng nghĩ anh có tiền là muốn làm gì thì làm, trừ khi em chết đi, nếu không dù anh dùng cách gì cũng đừng mơ mang Trạm Trạm rời khỏi em.”
“Muốn làm gì thì làm? Cướp đi?” Anh nhìn cô không chớp mắt. Tuy đã sớm biết cô còn hiểu lầm anh, nhưng những lời do chính cô nói ra vẫn làm cho anh đau lòng. Sau đó, anh nhắm mắt, thản nhiên nói “Đông Hiểu Hi, cho dù thế nào, chúng ta cũng từng là vợ chồng, cũng đã yêu nhau nhiều năm, cho dù em không hiểu anh, anh cũng hy vọng em đừng nghĩ anh như vậy.”
“Vậy anh đón Trạm Trạm, ít nhất cũng phải gọi điện cho em chứ.” Nhìn đến trong mắt anh có một tia ảm đạm. Cô có chút không đành lòng, ngữ khí cũng không mạnh bạo như lúc trước.
“Em tắt điện thoại.” Anh không nhìn cô, tiếp tục nói “Đang ngủ trưa, Trạm Trạm đột nhiên tỉnh dậy, khóc lóc ầm ĩ, dù dỗ dành thế nào cũng không được, cô trông trẻ lo lắng thằng bé có phải là bị bệnh không, liền vội vàng gọi điện cho em, nhưng em tắt máy, gọi đến tòa soạn thì nói em đi phỏng vấn, mọi người mới nói là gọi cho anh.”
“……”
Anh nhìn thấy khuôn mặt đầy lo lắng của cô, lại vội vàng trấn an “Anh đưa thằng bé đi bác sĩ rồi, bác sĩ nói là không có việc gì, có thể là gần đây bị chuyện bên ngoài làm ảnh hưởng. Mặt khác, phương thức em giáo dục thằng bé có vấn đề, dù sao nó cũng là con trai, không phải lúc nào cũng ôm, Trạm Trạm nhút nhát hơn những đứa trẻ cùng tuổi nhiều lắm.”
Cô nghe xong thì muốn cười, anh còn nghiêm túc thuyết giáo cô, dường như phương diện này anh đã từng trải qua.
Hai người im lặng một lúc, cô chỉ vào quyển tạp chí trên bàn nói “Tạp chí đưa tin, em không nghĩ sẽ như thế với tập đoàn của anh…”
“Không sao cả.” Anh mỉm cười một cách khinh bỉ, lại nói “Lời nói khó nghe hơn anh không phải là chưa từng nghe qua, khi tập đoàn Lam Long vừa thành lập được một năm đã chen chân vào top 50 xí nghiệp mạnh nhất cả nước, còn có người nói Lam Thành được như ngày nay là dựa vào sự thiên vị của một vị lãnh đạo nữ.”
Cô đương nhiên biết vị nữ lãnh đạo kia là Lâm Sướng, cô vẫn không nói gì, chỉ tiếp tục nghe anh nói.
Giờ phút này, anh chuyển đề tài, cầm lấy từ tạp chí nghiêng đầu cẩn thận nhìn khuôn mặt mình trên ảnh bìa, lại cười “À, là em chụp? Anh đang nghĩ quả thật cống hiến của mình với Thời Đại Thương Báo thật không nhỏ. Trả một khoản lớn chi phí quảng cáo, được bọn họ giao ột người đẹp tài giỏi. Đương nhiên, Hạng tổng của các vị vẫn quả là một người biết tri ân, vẫn báo đáp một khuôn mặt đẹp trai trên trang bìa cho anh, hôm nay toàn bộ nhân lực của tập đoàn Lam Long tập trung để tiếp điện thoại cầu hôn, anh lo rằng có phải tập đoàn nên đổi dịch vị, môi giới hôn nhân, mà cá nhân anh có nên đổi nghề .” Nói xong, anh vô tâm vô phế cười.
Tuy rằng việc này có chút buồn cười nhưng cô cũng không dám cười, cô biết đây không phải là điều anh muốn nói. Quả thật, trong nháy mắt anh không cười nữa, nói “Anh không biết người nhận tin của các em có phải đều không có tính người không, nhưng là toàn soạn lớn, theo lý mà nói quả không nên làm như vậy, trừ khi bởi vì phụ nữ…” Cô sửng sốt muốn giải thích ình thi anh lại không cho cô cơ hội mở miệng, tiếp tục nói “Mặc kệ mục đích của anh ta là gì, anh cũng chỉ muốn biết trong lòng em anh đã gây ra tội ác tày trời? Em cho rằng những lời văn kia của em là viết đúng quan điểm nhà báo sao?”
Anh dùng ánh mắt mang đầy khí thế bức người nhìn cô, Đông Hiểu Hi theo bản năng lui về phía sau một bước, lập tức giọng nói của anh cũng trở nên lạnh như băng “Cho dù theo lời em nói Lam Thành là một người không ra gì. Cũng không biết trong tương lai anh trở nên như thế nào, nhưng anh vĩnh viễn không vô tình với em và con, càng không thể hợp tác với người ngoài bán rẻ em. Em phải nhớ rõ. Trên đời này, người luôn che chở cho em chỉ có Lam Thành.”
Anh nói xong liền đi nhanh ra ngoài, Đông Hiểu Hi cũng đi theo sau. Trong lời nói của anh đều mang sự cường thế, lại mang theo sự oán hận, nhưng cô tuyệt đối không tức giận, lại càng không sợ hãi. Cô biết anh vốn là người lạnh lùng, trầm mặc, mà vừa rồi, anh nói những lời này đơn giản chỉ là tùy hứng, muốn cô sợ anh nổi giận mà thôi. Cô có chút buồn cười, vừa bước vào văn phòng tổng tài vừa mở di động ra, cùng với nhạc chuông thì di động đầy tin nhắn và cuộc gọi của Hạng Hàn. Cô vội vàng gọi điện về tòa soạn, Trương Tỷ nói cho cô biết chủ biên khẩn cấp yêu cầu biên tập viên của toàn soạn cho dù có lý do gì cũng phải có mặt ở toàn soạn trước sáu giờ để tăng ca.
Cô hạ máy, nhìn Lam Thành, hai người không hẹn mà cùng đối diện một hồi. Một lát sau anh nói “Không được đi.”
Cô bất đắc dĩ nhíu mày cười, ngữ khí trở nên ôn nhu “Đừng nhu vậy, em đi một lát thôi. Anh đưa Trạm Trạm đến cho bố mẹ em, ngày hôm qua họ còn nói nhớ cháu.” Nói xong cô không chờ anh đồng ý, liền đi ra ngoài. Phía sau truyền đến giọng nói nửa như uy hiếp, nửa như làm nũng của anh “Em ra khỏi cánh cửa này, về sau cũng đừng đến gặp con.”
Cô dừng bước, quay đầu trừng mắt nhìn anh, cũng uy hiếp anh “Trông con của em tử tế, có sơ suất gì em lột da anh.”
“Em không lo nhìn con sao?”
“Quên đi, thằng nhóc đó bám anh đến muốn đòi mạng, em đi nhanh rồi về nhanh.”
“……”
Anh nhìn không thôi bóng dáng cô, bỗng xuất hiện cảm giác không nói ra được. Rõ ràng lúc sáng khi nhìn thấy tin tức này anh đã thấy rất tức giận, nhưng đến khi gặp cô lại thật sự không thể nổi giận với vô. Khi người đàn ông kia muốn cô tăng ca, trong lòng anh lại xuất hiện cảm giác bối rối chưa từng có, sự tự tin cũng biến mất. Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô yên tâm giao con cho anh, trong lòng lại có cảm giác an ủi.
—-
Cuối cùng cô cũng đã về đến toàn soạn, khi đi đến bàn làm việc của mình, cô phát hiện không khí xung quanh không bình thường. Cô không biết xảy ra chuyện gì liền lặng lẽ về chỗ ngồi, quay đầu hỏi Trương tỷ “Có chuyện gì vậy?”
“Không biết, mọi việc vẫn bình thường mà.”
“…….”
Cô không nói gì nữa, cúi đầu mở túi ra lấy bài phỏng vấn, chuẩn bị mang bản thảo đi nộp. Ngay lúc cô bỏ đồ ra, không cẩn thận làm rơi cái ví da mới mua cho Lam Thành ra đất, cô xoay người nhặt lên, lại đem nó ra xem xét tỉ mỉ một lần, nghĩ đến bộ dạng vui vẻ như đứa trẻ của anh khi nhận được quà, trên khuôn mặt liền xuất hiện nụ cười.
“Tặng ai? Cái này thật đắt nha, em cũng thật hào phóng.” Trương tỷ không biết tư lúc nào thì quay sang hỏi.
Cô xấu hổ không cười nữa, đem ví da cất đi, có chút bướng bỉnh nói, “Bí mật.”
“Nhìn em thần bí như vật nhất định là tặng bạn trai rồi? Nhưng cái ví này nhìn quen mắt, hình như ông chủ của chúng ta cũng dùng loại này, nhãn hiệu, kiểu dáng cũng không khác lắm.”
“Ừ” Cô thuận miệng nói.
—
Nộp bản thảo rồi cô mới phát hiện ra hai giờ đã trôi quá. Cả ngày chưa có cái gì vào bụng khiến cô đột nhiên cảm thấy không thoải mái, cô cầm lấy cái ly muốn đến phòng uống nước, đột nhiên nhìn thấy biểu tượng QQ của Hạng Hàn bắt đầu nhấp nháy. Trong nháy mắt cô bị kìm hãm, lập tức tin tức hiện ra, trên đó nói “Hôm nay con tôi sẽ đi, bị mẹ nó đưa sang Australia, tâm tình thật buồn.”
……
Cô có chút khốn đốn, cô biết Lam Thành và Hạng Hàn là hai dạng đàn ông khác nhau. Lam Thành là dạng đàn ông không dễ trải lòng cho người khác, dù là chuyện gì cũng tự mình chống đỡ. Mà Hạng Hàn lại hay tìm cô để tâm sự chuyện vợ trước và con, cô cảm thấy có lẽ vì hai người đã từng ly hôn, cũng đều là cha mẹ cả, cho nên có nhiều điểm giống nhau. Nhưng đến giờ phút này, cô đột nhiên lại nhớ đến lời Lam Thành nói, ý thức được Hạng Hàn luôn cố ý đem sự yếu đuối của bản thân thể hiện với cô.