Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-52
Chương 51: Số liệu không đúng
Translator: Nguyetmai
Lại một tuần mới đến, tâm trạng của Chung Minh khá tốt.
Mở đồng hồ vào Weibo, bức tranh "Người gấu" đã có mấy nghìn lượt chia sẻ, Chung Minh lại có thêm một lượng fan kha khá.
"Oa, tác phẩm mới của cao thủ, cảm thấy nó thật tuyệt!"
"Người gấu? Hơn nữa còn là phong cách Hoa Hạ truyền thống! Thật lợi hại, có phải là bản thảo của công ty game nào đó không?"
"Cao thủ không chú thích lời nào, thật khiêm tốn. Có điều bức tranh này quả thật rất thích hợp làm poster quảng cáo game!"
"Nếu tôi nhìn thấy một poster quảng cảo như thế, nhất định sẽ nhấp vào chơi không kiềm chế được!"
"Cao thủ, tôi có thể lấy bức họa này làm giấy dán tường không? Đẹp quá sức!"
Đương nhiên, ngoài những lời khen ngợi của fan, có rất nhiều tin nhắn riêng gửi tới, hy vọng có thể mua bản quyền của bức tranh này hoặc mời chào Chung Minh qua công ty họ làm họa sĩ.
Đương nhiên câu trả lời của Chung Minh đều giống nhau, không bán, không làm.
Âm nhạc cũng vậy, hội họa cũng thế, Chung Minh không muốn bán các tác phẩm với giá rẻ, bởi vì với danh tiếng hiện giờ, cho dù bán cũng không được giá tốt, cơ bản vì hào quang chưa đến với anh. Huống chi, anh có ý định giữ lại những tài nguyên này để về sau sử dụng, càng không thể bán.
Đương nhiên, ngoài chuyện đó ra còn có một tin tốt, chính là tuần này phát lương rồi!
Tiền lương chỉ là số tiền nhỏ, một tháng bốn nghìn, cái chính là tiền thưởng. Nếu Lưu Vũ Tân thật sự làm tròn lời hứa, chia một phần ba trong 10% lợi nhuận ròng quản lý nắm giữ cho Chung Minh, vậy số tiền đó ít ra cũng phải bốn năm mươi nghìn, đây mới là điều Chung Minh mong đợi.
Quan trọng hơn chính là, số tiền này hoàn toàn là do anh kiếm được bằng bản lĩnh của mình, một tính năng giúp doanh thu của cả dự án tăng gấp bốn lần, lợi nhuận ròng cao vọt, chia 3% là hợp tình hợp lý.
Trong công ty, khuôn mặt ai nấy đều ngập tràn nụ cười, đó là mùi tiền.
Trên thế giới này không có ai không ham tiền, một vài người yêu tất cả tiền tài không phân biệt, vài người khác yêu số tiền mình đáng nhận được với sự phấn đấu của mình.
Thông báo phát lương chưa tới, nhưng rất nhiều người đã không kiềm chế được xì xào bàn tán.
"Ây da, nói xem, tiền thưởng tháng này bao nhiêu nhỉ, tám nghìn có thể không? Nếu có, tôi có thể đổi cái đồng hồ kiểu dáng mới nhất!"
"Chắc cũng cỡ tám nghìn. Có lẽ bên tổ thiết kế sẽ nhiều hơn."
"Đó là đương nhiên, tiền lương cơ bản của tổ thiết kế thấp, tiền thưởng cao mà. Có điều tổ lập trình chúng ta chắc cũng sẽ không quá ít đâu."
"Được rồi, đây chỉ là lộc lá bất ngờ mà thôi, khi phát triển phiên bản này, thậm chí chẳng ai nghĩ tháng này được nhận tiền thưởng ấy chứ?"
"Ấy? Tới rồi tới rồi, tin nhắn tài khoản!"
Chuyển khoản tiền lương và tiền thưởng lần lượt hoàn thành, quản lý dự án đã sớm báo số liệu lương thưởng cho bộ phận tài vụ, sau khi bộ phận tài vụ xét duyệt sẽ chuyển khoản hàng loạt, nên tin nhắn mọi người nhận được cơ bản không cách nhau lâu.
Mọi người nhao nhao nhìn về phía đồng hồ.
"Oa, tiền thưởng nhiều quá!"
"Kinh khủng, hồi máu quá đã!"
"Thật tuyệt!"
Đương nhiên, mọi người không hét lên, chỉ rỉ tai thì thầm với nhau hoặc lén nói vài câu trong phần mềm chat.
Trong nội bộ công ty, về nguyên tắc không được thảo luận mức tiền lương và tiền thưởng, cũng không được hỏi nhau, đó là những thứ thuộc phạm trù bí mật. Đương nhiên, quy định chỉ là quy định, hai nhân viên thân thiết hỏi han nhau là chuyện khó mà tránh khỏi.
Chung Minh cũng nhìn thấy tin nhắn chuyển khoản gửi tới đồng hồ của mình.
"Thông báo tiền lương vào tài khoản"
"Số tiền vào tài khoản: 22760"
"Người gửi: Công ty Trách nhiệm hữu hạn Giải trí Tương tác Quang Dực thành phố Minh An"
"Ghi chú: Tiền lương, tiền thưởng"
Vừa nhìn số tiền, Chung Minh không vui mừng khôn xiết giống những người khác, mà ngây ra một lúc.
Hơn hai mươi nghìn?
Con số này có gì đó sai sai.
Anh nhìn Châu Chấn, Hùng Khải, hai người kia không có biểu cảm gì, không vui vẻ cũng chẳng hoang mang.
Khuôn mặt không biểu cảm của họ nói lên điều gì? Có phải bọn họ đã sớm biết số tiền mình có thể nhận được nên không cảm thấy vui?
Chung Minh lại nhìn về phía tổ mỹ thuật và tổ lập trình, đa số mọi người đều rất vui vẻ, nhưng có thể là vì căn bản bọn họ không biết tình hình lợi nhuận cụ thể của dự án, cũng không biết mình nên nhận bao nhiêu tiền, chỉ thấy tiền thưởng mình nhận được nhiều hơn tháng trước thì vui thôi.
Nếu là một thực tập sinh bình thường, thấy số tiền này chắc chắn sẽ rất vui mừng, tiền lương cơ bản chỉ có bốn nghìn, tiền thưởng giúp thu nhập tăng lên năm lần, còn gì không hài lòng nữa đây?
Thế nhưng con số này không hợp lý so với sự tính toán trước đó của Chung Minh!
Dựa theo tính toán của anh, doanh thu dự án tháng này có thể đạt hơn bốn triệu, trong đó lợi nhuận khoảng 2 triệu đến 2,4 triệu, tính theo 3% của mức thấp nhất 2 triệu, tiền thưởng của anh đáng lẽ là sáu mươi nghìn! Đây là điều Lưu Vũ Tân đã hứa trước đó!
Sao lúc gửi tới tay Chung Minh lại biến thành mười tám nghìn? Bốc hơi nhiều vậy!
Đúng lúc này, Lưu Vũ Tân gửi một tin nhắn vào nhóm dự án.
"Tiền lương đều đã gửi đến tài khoản của mọi người, có thắc mắc gì hãy hỏi riêng tôi. Phiên bản mới lần này mọi người đều vất vả, nhưng nhất định không được kiêu ngạo nóng vội, tiếp tục cố gắng tăng doanh thu của dự án cao hơn nữa, khiến tiền thưởng tháng tới nhiều hơn tháng này nhé!"
Bên dưới, các nhân viên vội vã trả lời.
Hùng Khải: "Không thành vấn đề! Tiếp tục cố gắng, để tháng sau có nhiều tiền thưởng hơn nào!"
Châu Chấn: "Tháng sau có thể làm hoạt động team building không quản lý Lưu, đi ăn một bữa lớn hay đi du lịch một chuyến?"
Tôn Hồng Thịnh: "Team building? Được đó, đồng ý hai tay!"
Không ai nói đến chuyện tiền thưởng, dường như tất cả mọi người đều vô cùng hài lòng.
Chung Minh không hài lòng, nếu hai mươi nghìn là số tiền mình nên nhận được thì anh chắc chắn cũng sẽ không nói gì, nhưng bây giờ số tiền này rõ ràng có vấn đề!
Cho nên, anh trực tiếp gửi tin nhắn chat riêng với Lưu Vũ Tân.
"Quản lý Lưu, tôi có chút thắc mắc về tiền thưởng."
Lưu Vũ Tân nhanh chóng trả lời: "Hả, có thắc mắc gì?"
Trước đó Lưu Vũ Tân lo lắng Chung Minh sẽ hỏi, kết quả anh hỏi thật. Có điều Lưu Vũ Tân cũng không để tâm, dù sao cũng là một người mới, che mắt, rót vào tai mấy lời ngon ngọt là có thể giải quyết.
Chung Minh: "Trước đó anh đã nói sẽ phát thưởng 3% lợi nhuận của dự án cho tôi đúng không? Bây giờ tiền thưởng là mười tám nghìn, vậy lợi nhuận ròng của dự án chỉ có sáu trăm nghìn? Cũng có nghĩa doanh thu tháng trước chỉ khoảng 1,2 triệu? Điều đó là không thể nào."
Lưu Vũ Tân sửng sốt khi nhìn thấy tin nhắn này, thằng ranh mới là thực tập sinh mà tính toán đâu ra đấy...
Thông thường người mới đều không rõ về số tiền thưởng, lợi nhuận ròng và doanh thu của dự án, chỉ thấy tiền thưởng tới tay là vui lắm rồi, nhưng Lưu Vũ Tân không ngờ Chung Minh tính rất chuẩn!
Lúc đầu Lưu Vũ Tân muốn xuề xòa cho qua, nói với Chung Minh doanh thu tháng của dự án là hai triệu, lợi nhuận ròng dĩ nhiên không đến con số đó, cho nên 3% chia cho cậu chỉ còn lại mười tám nghìn, bởi vì còn rất nhiều chi phí khác vân vân, nhưng bây giờ xem ra, Chung Minh rõ ràng biết hết đường đi nước bước, muốn nói kiểu xuề xòa như dự tính thì không ổn, không chừng còn bị làm mất mặt tại chỗ.
Lưu Vũ Tân bèn tìm lý do khác để thoái thác.
Translator: Nguyetmai
Lại một tuần mới đến, tâm trạng của Chung Minh khá tốt.
Mở đồng hồ vào Weibo, bức tranh "Người gấu" đã có mấy nghìn lượt chia sẻ, Chung Minh lại có thêm một lượng fan kha khá.
"Oa, tác phẩm mới của cao thủ, cảm thấy nó thật tuyệt!"
"Người gấu? Hơn nữa còn là phong cách Hoa Hạ truyền thống! Thật lợi hại, có phải là bản thảo của công ty game nào đó không?"
"Cao thủ không chú thích lời nào, thật khiêm tốn. Có điều bức tranh này quả thật rất thích hợp làm poster quảng cáo game!"
"Nếu tôi nhìn thấy một poster quảng cảo như thế, nhất định sẽ nhấp vào chơi không kiềm chế được!"
"Cao thủ, tôi có thể lấy bức họa này làm giấy dán tường không? Đẹp quá sức!"
Đương nhiên, ngoài những lời khen ngợi của fan, có rất nhiều tin nhắn riêng gửi tới, hy vọng có thể mua bản quyền của bức tranh này hoặc mời chào Chung Minh qua công ty họ làm họa sĩ.
Đương nhiên câu trả lời của Chung Minh đều giống nhau, không bán, không làm.
Âm nhạc cũng vậy, hội họa cũng thế, Chung Minh không muốn bán các tác phẩm với giá rẻ, bởi vì với danh tiếng hiện giờ, cho dù bán cũng không được giá tốt, cơ bản vì hào quang chưa đến với anh. Huống chi, anh có ý định giữ lại những tài nguyên này để về sau sử dụng, càng không thể bán.
Đương nhiên, ngoài chuyện đó ra còn có một tin tốt, chính là tuần này phát lương rồi!
Tiền lương chỉ là số tiền nhỏ, một tháng bốn nghìn, cái chính là tiền thưởng. Nếu Lưu Vũ Tân thật sự làm tròn lời hứa, chia một phần ba trong 10% lợi nhuận ròng quản lý nắm giữ cho Chung Minh, vậy số tiền đó ít ra cũng phải bốn năm mươi nghìn, đây mới là điều Chung Minh mong đợi.
Quan trọng hơn chính là, số tiền này hoàn toàn là do anh kiếm được bằng bản lĩnh của mình, một tính năng giúp doanh thu của cả dự án tăng gấp bốn lần, lợi nhuận ròng cao vọt, chia 3% là hợp tình hợp lý.
Trong công ty, khuôn mặt ai nấy đều ngập tràn nụ cười, đó là mùi tiền.
Trên thế giới này không có ai không ham tiền, một vài người yêu tất cả tiền tài không phân biệt, vài người khác yêu số tiền mình đáng nhận được với sự phấn đấu của mình.
Thông báo phát lương chưa tới, nhưng rất nhiều người đã không kiềm chế được xì xào bàn tán.
"Ây da, nói xem, tiền thưởng tháng này bao nhiêu nhỉ, tám nghìn có thể không? Nếu có, tôi có thể đổi cái đồng hồ kiểu dáng mới nhất!"
"Chắc cũng cỡ tám nghìn. Có lẽ bên tổ thiết kế sẽ nhiều hơn."
"Đó là đương nhiên, tiền lương cơ bản của tổ thiết kế thấp, tiền thưởng cao mà. Có điều tổ lập trình chúng ta chắc cũng sẽ không quá ít đâu."
"Được rồi, đây chỉ là lộc lá bất ngờ mà thôi, khi phát triển phiên bản này, thậm chí chẳng ai nghĩ tháng này được nhận tiền thưởng ấy chứ?"
"Ấy? Tới rồi tới rồi, tin nhắn tài khoản!"
Chuyển khoản tiền lương và tiền thưởng lần lượt hoàn thành, quản lý dự án đã sớm báo số liệu lương thưởng cho bộ phận tài vụ, sau khi bộ phận tài vụ xét duyệt sẽ chuyển khoản hàng loạt, nên tin nhắn mọi người nhận được cơ bản không cách nhau lâu.
Mọi người nhao nhao nhìn về phía đồng hồ.
"Oa, tiền thưởng nhiều quá!"
"Kinh khủng, hồi máu quá đã!"
"Thật tuyệt!"
Đương nhiên, mọi người không hét lên, chỉ rỉ tai thì thầm với nhau hoặc lén nói vài câu trong phần mềm chat.
Trong nội bộ công ty, về nguyên tắc không được thảo luận mức tiền lương và tiền thưởng, cũng không được hỏi nhau, đó là những thứ thuộc phạm trù bí mật. Đương nhiên, quy định chỉ là quy định, hai nhân viên thân thiết hỏi han nhau là chuyện khó mà tránh khỏi.
Chung Minh cũng nhìn thấy tin nhắn chuyển khoản gửi tới đồng hồ của mình.
"Thông báo tiền lương vào tài khoản"
"Số tiền vào tài khoản: 22760"
"Người gửi: Công ty Trách nhiệm hữu hạn Giải trí Tương tác Quang Dực thành phố Minh An"
"Ghi chú: Tiền lương, tiền thưởng"
Vừa nhìn số tiền, Chung Minh không vui mừng khôn xiết giống những người khác, mà ngây ra một lúc.
Hơn hai mươi nghìn?
Con số này có gì đó sai sai.
Anh nhìn Châu Chấn, Hùng Khải, hai người kia không có biểu cảm gì, không vui vẻ cũng chẳng hoang mang.
Khuôn mặt không biểu cảm của họ nói lên điều gì? Có phải bọn họ đã sớm biết số tiền mình có thể nhận được nên không cảm thấy vui?
Chung Minh lại nhìn về phía tổ mỹ thuật và tổ lập trình, đa số mọi người đều rất vui vẻ, nhưng có thể là vì căn bản bọn họ không biết tình hình lợi nhuận cụ thể của dự án, cũng không biết mình nên nhận bao nhiêu tiền, chỉ thấy tiền thưởng mình nhận được nhiều hơn tháng trước thì vui thôi.
Nếu là một thực tập sinh bình thường, thấy số tiền này chắc chắn sẽ rất vui mừng, tiền lương cơ bản chỉ có bốn nghìn, tiền thưởng giúp thu nhập tăng lên năm lần, còn gì không hài lòng nữa đây?
Thế nhưng con số này không hợp lý so với sự tính toán trước đó của Chung Minh!
Dựa theo tính toán của anh, doanh thu dự án tháng này có thể đạt hơn bốn triệu, trong đó lợi nhuận khoảng 2 triệu đến 2,4 triệu, tính theo 3% của mức thấp nhất 2 triệu, tiền thưởng của anh đáng lẽ là sáu mươi nghìn! Đây là điều Lưu Vũ Tân đã hứa trước đó!
Sao lúc gửi tới tay Chung Minh lại biến thành mười tám nghìn? Bốc hơi nhiều vậy!
Đúng lúc này, Lưu Vũ Tân gửi một tin nhắn vào nhóm dự án.
"Tiền lương đều đã gửi đến tài khoản của mọi người, có thắc mắc gì hãy hỏi riêng tôi. Phiên bản mới lần này mọi người đều vất vả, nhưng nhất định không được kiêu ngạo nóng vội, tiếp tục cố gắng tăng doanh thu của dự án cao hơn nữa, khiến tiền thưởng tháng tới nhiều hơn tháng này nhé!"
Bên dưới, các nhân viên vội vã trả lời.
Hùng Khải: "Không thành vấn đề! Tiếp tục cố gắng, để tháng sau có nhiều tiền thưởng hơn nào!"
Châu Chấn: "Tháng sau có thể làm hoạt động team building không quản lý Lưu, đi ăn một bữa lớn hay đi du lịch một chuyến?"
Tôn Hồng Thịnh: "Team building? Được đó, đồng ý hai tay!"
Không ai nói đến chuyện tiền thưởng, dường như tất cả mọi người đều vô cùng hài lòng.
Chung Minh không hài lòng, nếu hai mươi nghìn là số tiền mình nên nhận được thì anh chắc chắn cũng sẽ không nói gì, nhưng bây giờ số tiền này rõ ràng có vấn đề!
Cho nên, anh trực tiếp gửi tin nhắn chat riêng với Lưu Vũ Tân.
"Quản lý Lưu, tôi có chút thắc mắc về tiền thưởng."
Lưu Vũ Tân nhanh chóng trả lời: "Hả, có thắc mắc gì?"
Trước đó Lưu Vũ Tân lo lắng Chung Minh sẽ hỏi, kết quả anh hỏi thật. Có điều Lưu Vũ Tân cũng không để tâm, dù sao cũng là một người mới, che mắt, rót vào tai mấy lời ngon ngọt là có thể giải quyết.
Chung Minh: "Trước đó anh đã nói sẽ phát thưởng 3% lợi nhuận của dự án cho tôi đúng không? Bây giờ tiền thưởng là mười tám nghìn, vậy lợi nhuận ròng của dự án chỉ có sáu trăm nghìn? Cũng có nghĩa doanh thu tháng trước chỉ khoảng 1,2 triệu? Điều đó là không thể nào."
Lưu Vũ Tân sửng sốt khi nhìn thấy tin nhắn này, thằng ranh mới là thực tập sinh mà tính toán đâu ra đấy...
Thông thường người mới đều không rõ về số tiền thưởng, lợi nhuận ròng và doanh thu của dự án, chỉ thấy tiền thưởng tới tay là vui lắm rồi, nhưng Lưu Vũ Tân không ngờ Chung Minh tính rất chuẩn!
Lúc đầu Lưu Vũ Tân muốn xuề xòa cho qua, nói với Chung Minh doanh thu tháng của dự án là hai triệu, lợi nhuận ròng dĩ nhiên không đến con số đó, cho nên 3% chia cho cậu chỉ còn lại mười tám nghìn, bởi vì còn rất nhiều chi phí khác vân vân, nhưng bây giờ xem ra, Chung Minh rõ ràng biết hết đường đi nước bước, muốn nói kiểu xuề xòa như dự tính thì không ổn, không chừng còn bị làm mất mặt tại chỗ.
Lưu Vũ Tân bèn tìm lý do khác để thoái thác.