Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55: Con nít học không lo học lại đi xem ba cái này!
"Không đùa với anh nữa, à đúng rồi, cậu nhóc kia là sao thế." Giản Ngôn Chi ngó lơ biểu cảm của anh, chuyển chủ đề.
Hà Uyên ngồi thẳng dậy, "Đứa nào, tiểu Liệt?"
"Thì ở dưới chỉ có mỗi một mình cậu nhóc đó thôi mà." Giản Ngôn Chi nhìn anh một cái, "Anh em nói cậu ta tay to lắm, mà em nhìn cậu ta thì chắc cũng tầm 16, 17 thôi đúng không?"
"Ừ, trình nó cũng được." Hà Uyên nói, "Trong số thành viên dự bị thì nó là tài năng nhất, cho nó cơ hội luyện tập cọ sát nhiều hơn thì sau này có thể trở thành trụ cột của đội bọn anh."
Mắt Giản Ngôn Chi hơi tối đi, "Lúc nãy em thấy cậu ta chơi AD đấy."
"Ừ."
"Thế tức là sau này cậu ta..."
"Nếu không có gì bất ngờ thì sau này nó sẽ ngồi ở vị trí của anh."
Giản Ngôn Chi vừa nghe vậy đã đứng bật dậy ngay, "Anh muốn giải nghệ?!"
Hà Uyên nhìn bộ dạng hoảng hốt này của cô, nhéo nhéo mặt cô, "Giải nghệ là chuyện rất bình thường mà, anh đâu thể thi đấu cả đời được."
Giản Ngôn Chi há miệng nhưng lại không biết nên nói gì.
Chặng đường thi đấu chuyên nghiệp của game thủ rất ngắn ngủi, độ tuổi vàng của game thủ là từ 18 đến 22 vì đây là khoảng thời gian mà khả năng phản ứng, phán đoán và thể lực của con người đạt đến đỉnh cao, có thể đưa ra phản ứng nhạy bén và phán đoán nhanh chóng trong các tình huống khác nhau, thêm nữa là sức chịu đựng của tâm lý cũng khá bền bỉ.
Năm đó TY Kiều Tư giải nghệ khi 24 tuổi, bây giờ nghĩ lại, Hà Uyên năm nay cũng đã 23 rồi.
"Vậy, vậy khi nào anh..."
"Yên tâm, không đột ngột thế đâu, ít nhất...cũng phải vô địch được năm nay đã." Hà Uyên nói xong thì nhếch miệng, ngả người về trước, "tiểu hồ ly, em sao thế, buồn lắm à?"
Giản Ngôn Chi cụp mắt.
Tất nhiên là buồn rồi, anh là Hà Uyên, là Abyss của DSG. Nếu hôm nay không gặp cậu nhóc kia thì suýt nữa cô đã nghĩ anh mãi mãi sẽ là đội trưởng của cái đội này rồi.
Lúc chưa gặp mặt, cô vẫn luôn là fan ruột của anh, cô biết anh bắt đầu thi đấu khi 18 tuổi và đã giành được vô số vinh quang, cô cũng biết anh yêu thích say mê tựa game này nhiều như thế nào, vì anh, cô mới lún vào game này càng ngày càng sâu như vậy.
Nhưng không ngờ rằng, rồi cũng sẽ phải đến lúc anh giải nghệ.
Giản Ngôn Chi nhìn bàn tay phải của anh rồi nắm lấy, kéo lên nhìn, "Tiếc quá."
"Sao lại tiếc."
"Sau này mọi người sẽ không còn được nhìn thấy bàn tay đẹp đẽ này của anh tung hoành trên sàn đấu nữa rồi."
Hà Uyên gõ trán cô, "Thế càng tốt, dù sao em cũng thích tay anh như thế, vậy thì sau này để cho một mình em xem thôi."
Giản Ngôn Chi ngớ ra, ngước mắt lên nhìn anh, "Anh nói nghe cũng đúng đúng nhỉ."
Hà Uyên nhướng mày, "Còn phải nói."
Giản Ngôn Chi cong khóe miệng, sự buồn bã ban nãy đã tản đi rất nhiều.
Sao cô lại quên mất chứ, dù Hà Uyên là game thủ chuyên nghiệp hay là gì đi nữa, thì từ giờ trở về sau, anh đều sẽ là Uyên thần của cô, là người cô thích, người cô yêu.
"Vậy sau này anh còn livestream nữa không, không còn quy định bắt buộc của trụ sở, đừng nói là anh nghỉ stream luôn nha."
"Em thích xem à?"
"Thích chứ."
"Ừm, vậy thì stream."
Giản Ngôn Chi cười, "Một tuần stream mấy lần?"
Trong mắt Hà Uyên là sự nuông chiều trước nay chưa từ có, "Em vui là được."
**
Bạn có thể yêu thích thể thao điện tử cả một đời, nhưng bạn không thể gắn bó cả đời với sàn đấu thể thao điện tử được. Chuyện Hà Uyên sẽ giải nghệ, kì thực người trong trụ sở đều ngầm hiểu với nhau, chỉ có một mình Giản Ngôn Chi là vừa mới biết mà thôi.
Giản Ngôn Chi xuống lầu thì thấy trên màn hình của tiểu Liệt hiện hai chữ "Chiến Thắng", cậu ta thắng trận game này rồi, huấn luyện viên đứng sau lưng đang nói gì đó với cậu ta.
Tiểu Liệt chăm chú lắng nghe, hoàn toàn khác với dáng vẻ lạnh lùng lúc ra mở cửa cho cô khi nãy.
Giản Ngôn Chi nhìn bộ dạng chuyên tâm này của cậu nhóc, nghĩ thầm mình không nên có cái nhìn phiến diện, không thể chỉ vì sau này cậu ta sẽ thay thế vị trí của Hà Uyên mà tỏ thái độ khó chịu với người ta được.
Thế là cô đi ra phòng khách, muốn đặt đồ ăn cho mọi người. Mậu Mậu và Lão Dao vừa nghe có đồ ăn là chạy ngay sang để chọn, Giản Ngôn Chi thì lại nhìn tiểu Liệt, nhiệt tình hỏi, "tiểu Liệt, em muốn ăn gì? Em có thích đồ ngọt không?"
Cậu nhóc không quay đầu lại, "Tôi không ăn ngọt."
Ừm, cool phết.
"Vậy em muốn ăn gì."
"Không ăn."
"Vậy đặt đồ uống nhé?"
"Không uống."
"......Ầu."
Thằng nhóc con.
Giản Ngôn Chi bĩu môi, ngồi lên sô-pha bàn với Mậu Mậu xem nên ăn gì.
"ssss...." Đột nhiên có người gõ đầu tiểu Liệt, cậu ta khó chịu quay đầu lại, nhưng nhìn thấy người đó là Hà Uyên thì một chút bất mãn trong mắt cậu ta lập tức biến mất, chuyển sang vẻ mặt tủi thân, "Lão đại."
Hà Uyên nhìn màn hình của cậu ta, "Trận này xong rồi à?"
"Xong rồi."
"Thắng rồi nên vui lắm à."
Tiểu Liệt gật đầu, thuộc tính lạnh lùng tự kích hoạt.
Hà Uyên "ồ" một tiếng, gác một tay lên lưng ghế của cậu ta, tay còn lại thì đút túi quần, "Vui đến mức nói chuyện cũng không còn biết lễ phép nữa rồi đúng không?"
Tiểu Liệt cau mày, nhất thời không hiểu anh đang muốn nói gì.
Tiểu Liệt là người tài năng nhất trong đội trẻ, xưa giờ vẫn luôn được khen ngợi xu nịnh, tính cách cậu ta lạnh lùng, hơn nữa còn mang theo sự bất cần và ngạo mạn đặc trưng của thanh niên. Vậy nên trước nay cậu ta vẫn luôn ăn nói như thế, mọi người cũng không nói gì cậu ta.
Mà trong tất cả những người ở đây, cậu ta chỉ phục duy nhất một mình Hà Uyên mà thôi. Cậu sùng bái anh, muốn trở thành một người giống như anh.
"Không lễ phép gì ạ." Tiểu Liệt hỏi.
"Qua đó nói với cô ấy cậu muốn ăn gì, nói cho đàng hoàng vào, không được nói không ăn." Hà Uyên từ trên cao nhìn xuống cậu ta, ánh mắt hơi có mùi đe dọa, "Thái độ cho tốt vào, nếu không thì biết tay anh."
Tiểu Liệt tròn mắt, "Tại sao——"
"Tại sao cái gì?" Hà Uyên lại đánh một phát vào đầu cậu ta, "Tại vì anh xót."
Anh không chịu được cảnh bảo bối của nhà mình nhiệt tình bắt chuyện mà lại bị hắt hủi đấy thì làm sao, thằng ranh con, đúng là chẳng biết điều gì hết.
Cuối cùng tiểu Liệt vẫn phải phụng phịu đi đến chỗ Giản Ngôn Chi, cậu chỉ đại vào một món đồ ngọt trên điện thoại của cô, "Tôi ăn cái này."
Giản Ngôn Chi ngước mắt lên nhìn cậu ta một cái, nghĩ thầm cậu nhóc này đúng là miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo, rõ ràng vừa nãy còn từ chối hơi bị dứt khoát luôn cơ mà.
"Được, chị đặt cho em."
"Ờ." Tiểu Liệt gật đầu, sau đó thở phào như đã hoàn thành nhiệm vụ rồi tiếp tục ngồi về lại trước máy tính.
Đồ ăn được giao tới, Hà Uyên ra mở cửa xách vào, Giản Ngôn Chi và Mậu Mậu mở hộp, lấy đồ ăn ra.
Giản Ngôn Chi thấy tiểu Liệt cứ như đã gắn mông vào ghế luôn rồi vậy, thế là cô tốt bụng mang phần bánh ngọt cậu ta chọn lúc nãy sang chỗ cậu ta.
"Này, của em đây, chị để đây nhé."
Tiểu Liệt ngẩng lên nhìn cô, "Ờ."
"Uầy, DSG bị dính lời nguyền hay gì vậy." Giản Ngôn Chi chép miệng, lắc đầu, "AD nào cũng đều phải băng lãnh như vậy hết hả."
Tiểu Liệt lại nhìn cô, "Chị băng thì có."
"Chị? Chị là lửa đấy nhá." Giản Ngôn Chi gõ lên bàn, "Nhóc con mau ăn đi, trong bánh này là kem đấy, không ăn nhanh kem chảy hết bây giờ."
Tiểu Liệt há miệng, định đốp chát nhưng vừa thấy Hà Uyên ở phía sau Giản Ngôn Chi thì cậu bĩu môi, không nói gì nữa.
Hơn tám giờ tối, các thành viên của DSG ngồi quanh bàn cơm cùng nhau bàn về chuyện thi đấu, tiểu Liệt vẫn ngồi chơi game ở chỗ của Lão Dao.
Giản Ngôn Chi cầm khoai tây chiên, vừa ăn vừa đi từ nhà mình sang đây, thấy mọi người đang bận nên không làm phiền, cô đi vào ngồi trên sô-pha trong phòng khách.
Chỗ của Lão Dao rất gần chỗ sô-pha Giản Ngôn Chi đang ngồi, thế là khi tiểu Liệt nhỏ giọng hô lên một tiếng rồi cuống cuồng click chuột thì Giản Ngôn Chi cũng liếc nhìn sang phía đó.
Vì bị ghế chắn tầm nhìn nên Giản Ngôn Chi đứng dậy đi qua đó, "Em sao thế?"
Vừa dứt lời, nửa miếng khoai tây chiên trong tay Giản Ngôn Chi rơi luôn xuống đất, cô nhìn hình ảnh đôi nam nữ trần truồng quấn lấy nhau trên màn hình máy tính của Lão Dao, nghẹn họng.
"Cái, cái này không tắt được, không phải tôi đang xem đâu, tôi không biết nó là gì nên ấn vào xem thử rồi..." tiểu Liệt đỏ bừng mặt, hiếm lắm mới được một lần nói một câu dài như vậy.
Giản Ngôn Chi cũng ngu người luôn rồi, Lão Dao tạo cái nghiệp gì thế này, sao lại mở cái này trong máy tính, mở thì cũng thôi, lại còn để cho một đứa trẻ vị thành niên click vào xem nữa.
"Em tắt đi là được rồi mà." Giản Ngôn Chi cố tỏ ra bình tĩnh, vội vàng ấn lên phím thoát trên bàn phím, nhưng cái thứ này hình như có virus, không tài nào tắt được.
"Đậu má thế này là thế nào?"
Tiểu Liệt cau mày, liếc nhìn cô một cái.
Vừa rồi khi Giản Ngôn Chi cúi xuống thì một mùi hương thoang thoảng tỏa ra, không mạnh mẽ như của đàn ông, nhàn nhạt, là mùi hương chỉ có nữ giới mới có.
Tiểu Liệt trước nay chỉ ở cùng với đám con trai, nên lúc này trong lòng cậu đột nhiên thấy căng thẳng. Để không nhìn sườn mặt của cô, cậu cúi mắt xuống, nhưng góc độ này lại cho phép cậu nhìn thấy đôi chân vừa dài vừa trắng của cô.
Trái tim cậu trai trẻ siết mạnh một cái, nhưng lại không kìm được mà nhìn thêm đôi lần nữa.
"Chị khỏi lo chuyện này nữa! Con gái không thể xem cái này được!" sau khi nhìn trộm đôi chân kia thêm đôi ba lần nữa thì tiểu Liệt hoảng loạn thật rồi, cậu đứng phắt dậy đẩy Giản Ngôn Chi ra sau.
Nhưng cậu vẫn đang đeo tai nghe, động tác mạnh như vậy làm giắc cắm tai nghe bị kéo ra, âm thanh cũng vì thế mà phát ra qua loa ngoài.
Trong trụ sở đột nhiên xuất hiện tiếng thở nặng nề của đàn ông và tiếng rên rỉ của phụ nữ.
Hà Uyên và những người khác đang ngồi ở phòng ăn, "???"
Giản Ngôn Chi suýt thì sặc ra máu, giờ thì buộc phải gọi mọi người đến rồi, "Lão Dao! Cái gì trong máy tính anh thế này! Đầu độc trẻ vị thành niên!"
Lão Dao ngớ ra, "Đệch mọe!"
Anh ta bỏ điện thoại xuống chạy vội đến, nhìn thấy cảnh tượng trên màn hình thì lập tức vạch rõ quan hệ, "anh làm cái gì thế hả anh Liệt! Con nít học không lo học mà lại đi xem phim đen à!"
Tiểu Liệt, "Em, em không có!"
Giản Ngôn Chi trợn ngược mắt, kéo tiểu Liệt ra sau, "Cái này em là chứng! Em ấy không cố ý mở, nhưng mà anh đấy, đây là máy tính của anh mà! Là anh mở cái này trong máy chứ còn gì nữa!"
Cổ tay hơi âm ấm, nhưng rất nhanh đã được thả ra rồi. Tiểu Liệt lại liếc nhìn Giản Ngôn Chi, sắc mặt nhất thời càng thêm đỏ.
"Cái...cái này là rừng của đội UL gửi cho anh á! Má nó muốn chơi anh đây mà, dám thả virus làm lag máy cho anh!"
Trong trụ sở vẫn là âm thanh đầy ái muội đó, Giản Ngôn Chi đang định chế nhạo Lão Dao thêm mấy câu thì trước mắt bỗng thành một màu đen.
Tiếp đó, cô nghe thấy tiếng Hà Uyên ở phía sau, "Bịt tai lại."
Giản Ngôn Chi chớp mắt, lông mi quét lên lòng bàn tay Hà Uyên, "...Gì vậy."
Hà Uyên nhanh chóng hiểu ý, dùng ngón cái che lấy tai cô, các ngón tay còn lại thì chắn trước mắt cô.
Giản Ngôn Chi, "......"
Lão Dao rút luôn dây điện ra, máy tính đen thui một màu, hình ảnh âm thanh đều không còn nữa.
Giản Bác Dịch đến kéo Lão Dao đè xuống sô-pha đấm cho hai phát, "Cái thằng râm tặc này."
"Ui da ui da, chẳng lẽ tôi quên chuyển nó ra khỏi desktop hả ta."
Hà Uyên thả Giản Ngôn Chi ra, anh cúi xuống nhìn cô một cái, sắc mặt hơi đen, "Nhìn thấy những gì rồi."
Giản Ngôn Chi nhỏ giọng, "Trăng trắng, khá là kịch liệt, à chân của cái cô đó đẹp lắm."
Hà Uyên, "......"
"Con trai các anh trong máy tính đều có cái này à?"
Hà Uyên hắng giọng, mắt nhìn đi chỗ khác. Cũng nhờ vậy mà anh nhìn thấy tiểu Liệt đứng cạnh đang lén nhìn...chân của Giản Ngôn Chi.
Hà Uyên cúi xuống nhìn, Giản Ngôn Chi mặc váy liền thân, dài ngang đùi, đôi chân trắng trẻo lộ ra ngoài.
Mặt anh càng thêm đen, kéo Giản Ngôn Chi đi ra ngoài.
"Về nhà."
"Hả? Sao vậy."
"Thay đồ."
"???"
Hà Uyên ngồi thẳng dậy, "Đứa nào, tiểu Liệt?"
"Thì ở dưới chỉ có mỗi một mình cậu nhóc đó thôi mà." Giản Ngôn Chi nhìn anh một cái, "Anh em nói cậu ta tay to lắm, mà em nhìn cậu ta thì chắc cũng tầm 16, 17 thôi đúng không?"
"Ừ, trình nó cũng được." Hà Uyên nói, "Trong số thành viên dự bị thì nó là tài năng nhất, cho nó cơ hội luyện tập cọ sát nhiều hơn thì sau này có thể trở thành trụ cột của đội bọn anh."
Mắt Giản Ngôn Chi hơi tối đi, "Lúc nãy em thấy cậu ta chơi AD đấy."
"Ừ."
"Thế tức là sau này cậu ta..."
"Nếu không có gì bất ngờ thì sau này nó sẽ ngồi ở vị trí của anh."
Giản Ngôn Chi vừa nghe vậy đã đứng bật dậy ngay, "Anh muốn giải nghệ?!"
Hà Uyên nhìn bộ dạng hoảng hốt này của cô, nhéo nhéo mặt cô, "Giải nghệ là chuyện rất bình thường mà, anh đâu thể thi đấu cả đời được."
Giản Ngôn Chi há miệng nhưng lại không biết nên nói gì.
Chặng đường thi đấu chuyên nghiệp của game thủ rất ngắn ngủi, độ tuổi vàng của game thủ là từ 18 đến 22 vì đây là khoảng thời gian mà khả năng phản ứng, phán đoán và thể lực của con người đạt đến đỉnh cao, có thể đưa ra phản ứng nhạy bén và phán đoán nhanh chóng trong các tình huống khác nhau, thêm nữa là sức chịu đựng của tâm lý cũng khá bền bỉ.
Năm đó TY Kiều Tư giải nghệ khi 24 tuổi, bây giờ nghĩ lại, Hà Uyên năm nay cũng đã 23 rồi.
"Vậy, vậy khi nào anh..."
"Yên tâm, không đột ngột thế đâu, ít nhất...cũng phải vô địch được năm nay đã." Hà Uyên nói xong thì nhếch miệng, ngả người về trước, "tiểu hồ ly, em sao thế, buồn lắm à?"
Giản Ngôn Chi cụp mắt.
Tất nhiên là buồn rồi, anh là Hà Uyên, là Abyss của DSG. Nếu hôm nay không gặp cậu nhóc kia thì suýt nữa cô đã nghĩ anh mãi mãi sẽ là đội trưởng của cái đội này rồi.
Lúc chưa gặp mặt, cô vẫn luôn là fan ruột của anh, cô biết anh bắt đầu thi đấu khi 18 tuổi và đã giành được vô số vinh quang, cô cũng biết anh yêu thích say mê tựa game này nhiều như thế nào, vì anh, cô mới lún vào game này càng ngày càng sâu như vậy.
Nhưng không ngờ rằng, rồi cũng sẽ phải đến lúc anh giải nghệ.
Giản Ngôn Chi nhìn bàn tay phải của anh rồi nắm lấy, kéo lên nhìn, "Tiếc quá."
"Sao lại tiếc."
"Sau này mọi người sẽ không còn được nhìn thấy bàn tay đẹp đẽ này của anh tung hoành trên sàn đấu nữa rồi."
Hà Uyên gõ trán cô, "Thế càng tốt, dù sao em cũng thích tay anh như thế, vậy thì sau này để cho một mình em xem thôi."
Giản Ngôn Chi ngớ ra, ngước mắt lên nhìn anh, "Anh nói nghe cũng đúng đúng nhỉ."
Hà Uyên nhướng mày, "Còn phải nói."
Giản Ngôn Chi cong khóe miệng, sự buồn bã ban nãy đã tản đi rất nhiều.
Sao cô lại quên mất chứ, dù Hà Uyên là game thủ chuyên nghiệp hay là gì đi nữa, thì từ giờ trở về sau, anh đều sẽ là Uyên thần của cô, là người cô thích, người cô yêu.
"Vậy sau này anh còn livestream nữa không, không còn quy định bắt buộc của trụ sở, đừng nói là anh nghỉ stream luôn nha."
"Em thích xem à?"
"Thích chứ."
"Ừm, vậy thì stream."
Giản Ngôn Chi cười, "Một tuần stream mấy lần?"
Trong mắt Hà Uyên là sự nuông chiều trước nay chưa từ có, "Em vui là được."
**
Bạn có thể yêu thích thể thao điện tử cả một đời, nhưng bạn không thể gắn bó cả đời với sàn đấu thể thao điện tử được. Chuyện Hà Uyên sẽ giải nghệ, kì thực người trong trụ sở đều ngầm hiểu với nhau, chỉ có một mình Giản Ngôn Chi là vừa mới biết mà thôi.
Giản Ngôn Chi xuống lầu thì thấy trên màn hình của tiểu Liệt hiện hai chữ "Chiến Thắng", cậu ta thắng trận game này rồi, huấn luyện viên đứng sau lưng đang nói gì đó với cậu ta.
Tiểu Liệt chăm chú lắng nghe, hoàn toàn khác với dáng vẻ lạnh lùng lúc ra mở cửa cho cô khi nãy.
Giản Ngôn Chi nhìn bộ dạng chuyên tâm này của cậu nhóc, nghĩ thầm mình không nên có cái nhìn phiến diện, không thể chỉ vì sau này cậu ta sẽ thay thế vị trí của Hà Uyên mà tỏ thái độ khó chịu với người ta được.
Thế là cô đi ra phòng khách, muốn đặt đồ ăn cho mọi người. Mậu Mậu và Lão Dao vừa nghe có đồ ăn là chạy ngay sang để chọn, Giản Ngôn Chi thì lại nhìn tiểu Liệt, nhiệt tình hỏi, "tiểu Liệt, em muốn ăn gì? Em có thích đồ ngọt không?"
Cậu nhóc không quay đầu lại, "Tôi không ăn ngọt."
Ừm, cool phết.
"Vậy em muốn ăn gì."
"Không ăn."
"Vậy đặt đồ uống nhé?"
"Không uống."
"......Ầu."
Thằng nhóc con.
Giản Ngôn Chi bĩu môi, ngồi lên sô-pha bàn với Mậu Mậu xem nên ăn gì.
"ssss...." Đột nhiên có người gõ đầu tiểu Liệt, cậu ta khó chịu quay đầu lại, nhưng nhìn thấy người đó là Hà Uyên thì một chút bất mãn trong mắt cậu ta lập tức biến mất, chuyển sang vẻ mặt tủi thân, "Lão đại."
Hà Uyên nhìn màn hình của cậu ta, "Trận này xong rồi à?"
"Xong rồi."
"Thắng rồi nên vui lắm à."
Tiểu Liệt gật đầu, thuộc tính lạnh lùng tự kích hoạt.
Hà Uyên "ồ" một tiếng, gác một tay lên lưng ghế của cậu ta, tay còn lại thì đút túi quần, "Vui đến mức nói chuyện cũng không còn biết lễ phép nữa rồi đúng không?"
Tiểu Liệt cau mày, nhất thời không hiểu anh đang muốn nói gì.
Tiểu Liệt là người tài năng nhất trong đội trẻ, xưa giờ vẫn luôn được khen ngợi xu nịnh, tính cách cậu ta lạnh lùng, hơn nữa còn mang theo sự bất cần và ngạo mạn đặc trưng của thanh niên. Vậy nên trước nay cậu ta vẫn luôn ăn nói như thế, mọi người cũng không nói gì cậu ta.
Mà trong tất cả những người ở đây, cậu ta chỉ phục duy nhất một mình Hà Uyên mà thôi. Cậu sùng bái anh, muốn trở thành một người giống như anh.
"Không lễ phép gì ạ." Tiểu Liệt hỏi.
"Qua đó nói với cô ấy cậu muốn ăn gì, nói cho đàng hoàng vào, không được nói không ăn." Hà Uyên từ trên cao nhìn xuống cậu ta, ánh mắt hơi có mùi đe dọa, "Thái độ cho tốt vào, nếu không thì biết tay anh."
Tiểu Liệt tròn mắt, "Tại sao——"
"Tại sao cái gì?" Hà Uyên lại đánh một phát vào đầu cậu ta, "Tại vì anh xót."
Anh không chịu được cảnh bảo bối của nhà mình nhiệt tình bắt chuyện mà lại bị hắt hủi đấy thì làm sao, thằng ranh con, đúng là chẳng biết điều gì hết.
Cuối cùng tiểu Liệt vẫn phải phụng phịu đi đến chỗ Giản Ngôn Chi, cậu chỉ đại vào một món đồ ngọt trên điện thoại của cô, "Tôi ăn cái này."
Giản Ngôn Chi ngước mắt lên nhìn cậu ta một cái, nghĩ thầm cậu nhóc này đúng là miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo, rõ ràng vừa nãy còn từ chối hơi bị dứt khoát luôn cơ mà.
"Được, chị đặt cho em."
"Ờ." Tiểu Liệt gật đầu, sau đó thở phào như đã hoàn thành nhiệm vụ rồi tiếp tục ngồi về lại trước máy tính.
Đồ ăn được giao tới, Hà Uyên ra mở cửa xách vào, Giản Ngôn Chi và Mậu Mậu mở hộp, lấy đồ ăn ra.
Giản Ngôn Chi thấy tiểu Liệt cứ như đã gắn mông vào ghế luôn rồi vậy, thế là cô tốt bụng mang phần bánh ngọt cậu ta chọn lúc nãy sang chỗ cậu ta.
"Này, của em đây, chị để đây nhé."
Tiểu Liệt ngẩng lên nhìn cô, "Ờ."
"Uầy, DSG bị dính lời nguyền hay gì vậy." Giản Ngôn Chi chép miệng, lắc đầu, "AD nào cũng đều phải băng lãnh như vậy hết hả."
Tiểu Liệt lại nhìn cô, "Chị băng thì có."
"Chị? Chị là lửa đấy nhá." Giản Ngôn Chi gõ lên bàn, "Nhóc con mau ăn đi, trong bánh này là kem đấy, không ăn nhanh kem chảy hết bây giờ."
Tiểu Liệt há miệng, định đốp chát nhưng vừa thấy Hà Uyên ở phía sau Giản Ngôn Chi thì cậu bĩu môi, không nói gì nữa.
Hơn tám giờ tối, các thành viên của DSG ngồi quanh bàn cơm cùng nhau bàn về chuyện thi đấu, tiểu Liệt vẫn ngồi chơi game ở chỗ của Lão Dao.
Giản Ngôn Chi cầm khoai tây chiên, vừa ăn vừa đi từ nhà mình sang đây, thấy mọi người đang bận nên không làm phiền, cô đi vào ngồi trên sô-pha trong phòng khách.
Chỗ của Lão Dao rất gần chỗ sô-pha Giản Ngôn Chi đang ngồi, thế là khi tiểu Liệt nhỏ giọng hô lên một tiếng rồi cuống cuồng click chuột thì Giản Ngôn Chi cũng liếc nhìn sang phía đó.
Vì bị ghế chắn tầm nhìn nên Giản Ngôn Chi đứng dậy đi qua đó, "Em sao thế?"
Vừa dứt lời, nửa miếng khoai tây chiên trong tay Giản Ngôn Chi rơi luôn xuống đất, cô nhìn hình ảnh đôi nam nữ trần truồng quấn lấy nhau trên màn hình máy tính của Lão Dao, nghẹn họng.
"Cái, cái này không tắt được, không phải tôi đang xem đâu, tôi không biết nó là gì nên ấn vào xem thử rồi..." tiểu Liệt đỏ bừng mặt, hiếm lắm mới được một lần nói một câu dài như vậy.
Giản Ngôn Chi cũng ngu người luôn rồi, Lão Dao tạo cái nghiệp gì thế này, sao lại mở cái này trong máy tính, mở thì cũng thôi, lại còn để cho một đứa trẻ vị thành niên click vào xem nữa.
"Em tắt đi là được rồi mà." Giản Ngôn Chi cố tỏ ra bình tĩnh, vội vàng ấn lên phím thoát trên bàn phím, nhưng cái thứ này hình như có virus, không tài nào tắt được.
"Đậu má thế này là thế nào?"
Tiểu Liệt cau mày, liếc nhìn cô một cái.
Vừa rồi khi Giản Ngôn Chi cúi xuống thì một mùi hương thoang thoảng tỏa ra, không mạnh mẽ như của đàn ông, nhàn nhạt, là mùi hương chỉ có nữ giới mới có.
Tiểu Liệt trước nay chỉ ở cùng với đám con trai, nên lúc này trong lòng cậu đột nhiên thấy căng thẳng. Để không nhìn sườn mặt của cô, cậu cúi mắt xuống, nhưng góc độ này lại cho phép cậu nhìn thấy đôi chân vừa dài vừa trắng của cô.
Trái tim cậu trai trẻ siết mạnh một cái, nhưng lại không kìm được mà nhìn thêm đôi lần nữa.
"Chị khỏi lo chuyện này nữa! Con gái không thể xem cái này được!" sau khi nhìn trộm đôi chân kia thêm đôi ba lần nữa thì tiểu Liệt hoảng loạn thật rồi, cậu đứng phắt dậy đẩy Giản Ngôn Chi ra sau.
Nhưng cậu vẫn đang đeo tai nghe, động tác mạnh như vậy làm giắc cắm tai nghe bị kéo ra, âm thanh cũng vì thế mà phát ra qua loa ngoài.
Trong trụ sở đột nhiên xuất hiện tiếng thở nặng nề của đàn ông và tiếng rên rỉ của phụ nữ.
Hà Uyên và những người khác đang ngồi ở phòng ăn, "???"
Giản Ngôn Chi suýt thì sặc ra máu, giờ thì buộc phải gọi mọi người đến rồi, "Lão Dao! Cái gì trong máy tính anh thế này! Đầu độc trẻ vị thành niên!"
Lão Dao ngớ ra, "Đệch mọe!"
Anh ta bỏ điện thoại xuống chạy vội đến, nhìn thấy cảnh tượng trên màn hình thì lập tức vạch rõ quan hệ, "anh làm cái gì thế hả anh Liệt! Con nít học không lo học mà lại đi xem phim đen à!"
Tiểu Liệt, "Em, em không có!"
Giản Ngôn Chi trợn ngược mắt, kéo tiểu Liệt ra sau, "Cái này em là chứng! Em ấy không cố ý mở, nhưng mà anh đấy, đây là máy tính của anh mà! Là anh mở cái này trong máy chứ còn gì nữa!"
Cổ tay hơi âm ấm, nhưng rất nhanh đã được thả ra rồi. Tiểu Liệt lại liếc nhìn Giản Ngôn Chi, sắc mặt nhất thời càng thêm đỏ.
"Cái...cái này là rừng của đội UL gửi cho anh á! Má nó muốn chơi anh đây mà, dám thả virus làm lag máy cho anh!"
Trong trụ sở vẫn là âm thanh đầy ái muội đó, Giản Ngôn Chi đang định chế nhạo Lão Dao thêm mấy câu thì trước mắt bỗng thành một màu đen.
Tiếp đó, cô nghe thấy tiếng Hà Uyên ở phía sau, "Bịt tai lại."
Giản Ngôn Chi chớp mắt, lông mi quét lên lòng bàn tay Hà Uyên, "...Gì vậy."
Hà Uyên nhanh chóng hiểu ý, dùng ngón cái che lấy tai cô, các ngón tay còn lại thì chắn trước mắt cô.
Giản Ngôn Chi, "......"
Lão Dao rút luôn dây điện ra, máy tính đen thui một màu, hình ảnh âm thanh đều không còn nữa.
Giản Bác Dịch đến kéo Lão Dao đè xuống sô-pha đấm cho hai phát, "Cái thằng râm tặc này."
"Ui da ui da, chẳng lẽ tôi quên chuyển nó ra khỏi desktop hả ta."
Hà Uyên thả Giản Ngôn Chi ra, anh cúi xuống nhìn cô một cái, sắc mặt hơi đen, "Nhìn thấy những gì rồi."
Giản Ngôn Chi nhỏ giọng, "Trăng trắng, khá là kịch liệt, à chân của cái cô đó đẹp lắm."
Hà Uyên, "......"
"Con trai các anh trong máy tính đều có cái này à?"
Hà Uyên hắng giọng, mắt nhìn đi chỗ khác. Cũng nhờ vậy mà anh nhìn thấy tiểu Liệt đứng cạnh đang lén nhìn...chân của Giản Ngôn Chi.
Hà Uyên cúi xuống nhìn, Giản Ngôn Chi mặc váy liền thân, dài ngang đùi, đôi chân trắng trẻo lộ ra ngoài.
Mặt anh càng thêm đen, kéo Giản Ngôn Chi đi ra ngoài.
"Về nhà."
"Hả? Sao vậy."
"Thay đồ."
"???"