Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1: Penta Kill
Khi chuông điện thoại reo liên hồi, Giản Ngôn Chi đang ngồi trước máy tính, vừa xem livestream Liên Minh Huyền Thoại vừa đeo tai nghe nói chuyện.
"Đủ rồi nha, đừng có gào rú nữa, làm chị không nghe được tiếng của Uyên thần rồi đây này."
Phía bên kia lặng thinh vài nhịp, vài giây sau lại gào thét, "Chị! Chị đọc bài trên Weibo chưa, DSG có thành viên mới đó, tối nay nhóm của Uyên thần còn chuẩn bị cả tiệc chào mừng nữa ó. Trang đại diện trên Weibo bảo là tối nay sẽ có thông báo chính thức, tò mò muốn biết người đó là ai ghê!"
Giản Ngôn Chi "ờ" một tiếng, không mấy bận tâm, "biết lâu rồi, quan tâm người đó là ai làm gì...miễn đừng làm quả tạ cho đội là được."
"Tạ sao được mà tạ, chẳng lẽ lại đổi lương cao để lấy một bọc rác về?" Lục Tuyết phía bên kia bắt đầu ngồi phân tích.
Giản Ngôn Chi không quan tâm, chăm chú nhìn vào màn hình, nhìn theo nhân vật trong game di chuyển cực kì hổ báo đang chém giết loạn xạ trên kênh livestream.
"PENTA KILL!" câu "Penta Kill" đầy phấn khích phát ra từ hệ thống âm thanh mặc định của game.
Giản Ngôn Chi quăng luôn chuột, suýt tí nữa là nhảy bật dậy, "Chời đựu! Penta! Uyên thần mẹ nó đánh kinh thật chứ!"
Cùng lúc đó, bình luận cũng nổi bão trong chớp mắt.
"66666!"
"Chơi vậy rồi ai chơi với anh nữa?"
"Uyên thần vô địch!"
"Uyên thần, anh có thiếu em trai hông, kiểu em trai biết làm ấm giường á."
......
So với Giản Ngôn Chi và các khán giả đang cực kì hưng phấn trước màn hình máy tính, người đàn ông đang điều khiển tướng trong game trên kênh livestream rõ ràng là quá mức bình thản, anh ta cho hiển thị bình luận lên, nhìn sơ một cái rồi lại bình tĩnh quay lại với ván game.
Chân mày anh ta nhướng lên tỏ vẻ ghét bỏ, nói, "Quản phòng, chặn người vừa nói muốn làm em trai làm ấm giường kia đi." Khựng lại rồi bổ sung, "mơ giữa ban ngày."
Anh ta vừa dứt lời, Giản Ngôn Chi đã nghe thấy điệu cười quang quác y như tiếng vịt kêu của Lục Tuyết truyền tới qua tai nghe. Bản thân Giản Ngôn Chi cũng bị kích thích, cô cầm lấy con chuột bị quăng đi ban nãy, sau khi click vào chỗ tặng quà cho streamer thì nhanh chóng nhập một dãy số vào ô "nhập số tiền muốn tặng".
Một hơi là xong, cực kì thành thục.
Rất nhanh, một dòng thông báo hiện ra trên phần bình luận: 'Tiểu hồ ly của nhà Uyên thần' tặng 1000000 cành trúc vàng.
"Rầm!" cửa phòng bất ngờ bị mở ra từ phía ngoài, Giản Ngôn Chi bị luồng khí lạnh ập tới bất chợt này ép phải quay đầu lại. Đến khi nhìn thấy người phụ nữ đang đen mặt đứng sau lưng mình, cô chầm chậm lấy tai nghe xuống, nở nụ cười lấy lòng, "chị Dạng, chị đến rồi."
"Giản! Ngôn! Chi!"
"Dạ, có!"
"Đã nói với em tối nay có tiệc đóng máy rồi cơ mà, sao giờ vẫn còn làm ổ trong phòng hả? Còn chưa trang điểm nữa? Em đang làm cái giống gì thế hả? Game? Suốt ngày chỉ biết có game thôi!" Phương Dạng tức đau cái lồng ngực, "còn không mau đứng lên cho chị! Thay quần áo! Trang điểm! Nhanh!"
Giản Ngôn Chi chớp chớp mắt, quyến luyến quay đầu lại nhìn người đàn ông vẫn còn đang livestream, người đàn ông trên màn hình vẫn mang bộ dáng chưa tỉnh ngủ như cũ, anh ta vừa chơi game vừa lười biếng nói với khán giả đang tích cực bình luận, "Bạn Hồ Ly vừa tặng quà đó có tiền, ờ tôi biết... nhưng tôi cũng có tiền, các bạn không cần phải học cái kiểu nhà giàu mới nổi của người này làm gì, ừm, thật sự không cần thiết đâu."
Game đã xong, tiếng nhà chính của đội đỏ phe địch phát nổ, các khán giả cực kì phấn khích, giao diện nhắc nhở có quà tặng cứ nhảy ra liên tục. Người đàn ông kia ngả người dựa ra sau, không xem bình luận nữa mà quay sang nói chuyện với đồng đội ở bên cạnh.
"đựu mọe, góc nghiêng mẹ nó cực phẩm!"
"Ván này đánh hay quá!"
"đcm, tao còn phải tặng bao nhiêu nữa thì mới vượt qua được Tiểu Hồ Ly đâyyy?"
"Theo như bảng quà tặng, muốn vượt qua được hạng một Tiểu Hồ Ly thì phải dốc hết vốn liếng mới được."
"Uyên thần, tiệc chào mừng người mới tối nay tổ chức ở đâu thế, bật mí xíu đi mòa."
"Hỗ trợ mới là ai vậy anh?"
...
Hà Uyên bàn xong chuyện với đồng đội quay đầu lại nhìn thì thấy những dòng chữ bình luận màu trắng giăng kín cả màn hình, thời lượng stream ngày hôm nay đã đủ rồi, thế nên anh không chút do dự thò tay tắt luôn camera.
Trước khi màn hình chuyển sang màu đen kịt, khán giả nghe thấy tiếng Hà Uyên lầm bầm, "xem ra phải mở một trung tâm điện trị liệu* mới được."
Quần chúng hóng chuyện còn loáng thoáng nghe thấy đồng đội cạnh anh ta ngu ngơ hỏi lại, "Hả? Tại sao?"
Hà Uyên bình thản đáp, "mua cái liệu trình Dương Vĩnh Tín** trị dứt cái bệnh ném tiền qua cửa sổ của cái đám thanh niên nghiện internet này."
......
"Lại còn xem nữa!" Phương Dạng ấn luôn vào nút nguồn, "Giản Ngôn Chi, đi thay quần áo nhanh lên, thợ trang điểm đang đợi ở dưới nhà kia kìa, nhanh cái chân lên."
Giản Ngôn Chi liếc nhìn Phương Dạng, "may mà Uyên thần offstream rồi, nếu không chị mà làm thế là đang kiếm chuyện với em đấy."
"Chị hai à, rốt cuộc là ai đang kiếm chuyện đây hả." Phương Dạng bóp trán, kéo cô đi vào phòng thay đồ, "chậc chậc, mấy ngày không gặp, trông em chả khác gì người rừng luôn."
Nói xong, bước chân của Phương Dạng khựng lại, quay đầu lại hỏi, "mấy ngày rồi chưa gội đầu?"
"Một ngày."
"Một ngày??"
"Hai, hai ngày."
"Ha, em chắc không?"
"...Ba ngày."
"..."
"Chị nhìn cái gì, có ba ngày thôi, em không lừa chị đâu."
Hơn một tiếng sau, Giản Ngôn Chi xuất hiện tại một khách sạn.
Phương Dạng đi đằng trước, Giản Ngôn Chi theo sau, bên cạnh còn có một trợ lý mũm mĩm.
Hai nhân viên phục vụ đi đến, lúc đi ngang qua đoàn người của Giản Ngôn Chi, một người trong đó quay đầu lại nhìn, ánh mắt anh ta tập trung vào người cô gái mặc áo khoác màu kem, "Ê, người vừa nãy..."
"Đừng thấy gái đẹp là đứng hình thế chứ." Nhân viên phục vụ còn lại nhỏ giọng cười, nói.
"Không phải, hình như là Giản Ngôn Chi đó."
"Giản Ngôn Chi...là?"
"Mọe mài, trên núi mới xuống à, là diễn viên, cái người đang cực hot dạo gần đây đó."
"Thật không vậy ba..."
Giản Ngôn Chi lúc này khác biệt hoàn toàn với khi ở nhà, trang điểm cẩn thận, tóc dài mềm mượt, trên mặc áo khoác màu kem dưới còn đi một đôi giày cao gót bảy phân.
Dáng vẻ này của cô theo lời cô em họ Lục Tuyết thì là, đậm mùi giả trân.
"Ôi đạo diễn, xin lỗi xin lỗi, cháu đến muộn mất rồi!" Giản Ngôn Chi cười hì hì nói lời xin lỗi với đạo diễn Lý Thuần.
Lý Thuần hơn năm mươi tuổi, là một đạo diễn rất có tiếng ở trong giới, những bộ phim lúc trước trở thành bệ phóng cho hàng loạt ngôi sao lớn. Bộ điện ảnh lần này thuộc thể loại phim bí ẩn, Giản Ngôn Chi đảm nhận vai nữ chính, vào vai một cô học sinh cấp ba bị côn đồ bắt cóc.
"Mấy tuần không gặp, Ngôn Chi béo ra rồi nhỉ?" Lý Thuần vừa cười vừa nói.
"Thật ạ." Giản Ngôn Chi ôm lấy mặt, "rõ vậy sao ạ?"
Lý Thuần phì cười, "có da có thịt mới tốt, chứ để đến lúc bố mẹ cháu thấy cháu gầy tong teo lại tưởng mấy tháng quay phim chú ngược đãi cháu mất."
"Bố mẹ cháu vẫn đang ở nước ngoài cả mà, chú yên tâm, dạo gần đây hai người họ còn lười phải về thăm cháu nữa là."
"Ha ha ha ha, cái con bé này..."
Bố mẹ của Giản Ngôn Chi đều là diễn viên có tên tuổi, họ và Lý Thuần đã làm bạn bè được mấy chục năm rồi, lúc còn nhỏ, Giản Ngôn Chi cứ gặp Lý Thuần là lại gọi "chú chú". Thế nên so với người khác khi nói chuyện với Lý Thuần đều cung kính thận trọng, thì cô rõ ràng là thoải mái hơn nhiều.
Mà sự yêu thương Lý Thuần dành cho cô cũng là thật tâm, những khi không quay phim đều chăm sóc cô y như con gái ruột.
Nhưng mà lúc quay phim... Lý Thuần nổi tiếng là nghiêm khắc và chuyên nghiệp, trong phim của ông, cho dù có là vua cũng không có đặc quyền gì hết. Thế nên, khi quay bộ phim bí ẩn này, trên người Giản Ngôn Chi đầy những vết bầm xanh xanh tím tím, vẫn ăn chửi chịu khổ như thường.
Đời là đời mà phim là phim, Giản Ngôn Chi cũng giống như đạo diễn Lý Thuần, phân biệt hai khái niệm này vô cùng rạch ròi.
Tiệc đóng máy mọi người đều uống rất hăng, ở cùng nhau hơn ba tháng trời, dù là diễn viên hay là công nhân viên cũng đều tràn đầy cảm xúc. Giản Ngôn Chi là người nhỏ tuổi nhất trong số các diễn viên của đoàn làm phim nên rất được mọi người quan tâm chăm sóc, bây giờ cũng thế, mọi người không để cô phải uống nhiều rượu.
Ai nấy đôi ba ly vừa uống vừa trò chuyện, còn nữ chính của chúng ta thì mượn cớ vào nhà vệ sinh để ra khỏi phòng bao.
Mùi rượu trong phòng bao thì không sao, nhưng mùi thuốc lá khiến Giản Ngôn Chi khó chịu đựng nổi, không phải là ghét mùi thuốc lá, mà là cô bị viêm mũi, ngửi phải mùi thuốc lá mũi sẽ thấy rất khó chịu.
Mọi người đều ở trong phòng bao, thế nên giờ không thể nào bỏ về trước được, mà khách sạn người ra kẻ vào, cô cũng không tiện đứng chờ ngoài cửa được, thế là Giản Ngôn Chi đi đến chỗ góc tối của cầu thang, kéo áo khoác rồi ngồi bệt xuống.
Cô lấy điện thoại ra ấn vào trò chơi, mà lúc này người đang tập trung chơi game là Giản Ngôn Chi không hề phát hiện ra, tại bậc cầu thang chênh chếch phía trên đầu cô, có một người đàn ông cũng ra ngoài cho thoáng khí.
"Đm Lục Tuyết mày có thôi đi không, chơi như này có phải đánh rank đâu, đang luyện tướng đấy hả?!"
Bàn tay đang lấy điện thoại của Hà Uyên khựng lại, bị âm thanh bất ngờ kia thu hút sự chú ý, anh ta hơi nghiêng đầu, con ngươi liếc nhìn xuống dưới.
Một cô gái đang ngồi ở bậc thang bên dưới, không nhìn thấy mặt, nhưng thấy được nhân vật game đang chạy nhảy điên cuồng trên màn hình điện thoại của cô.
"Nhầm tí thôi, bớt nóng bớt nóng!" có người đang voice chat với cô, cũng là một cô gái, rõ ràng là đang chơi game cùng nhau.
"Kéo Hậu Nghệ kéo Hậu Nghệ, lần này mà kéo hụt nữa thì mày chờ chị về làm gỏi mày đi." Cô gái ngồi trên bậc cầu thang hằm hè.
Hà Uyên đổi sang một tư thế khác, dựa người vào tay vịn, thuận tiện nhìn được giao diện game trong điện thoại của người phía dưới.
Game này anh có biết, hình như tên là Vương Giả Vinh Diệu***, cơ mà anh không có hứng thú với kiểu game di động như thế này nên chưa từng chơi bao giờ.
Nhưng vẫn nhận ra được, kỹ năng của cô gái phía dưới tương đối ổn, chỉ có điều đồng đội ấy mà...đúng thật là có hơi gà.
"Trình Giảo Kim? Trình Giảo Kim còn đứng trong bể máu làm cái qq gì thế? Mua trang bị? Mua trang bị mất cả năm luôn hay gì? Ờ, tưởng đứng đó cò kè mặc cả với cửa hàng được đấy hả?"
"Á! Chị, em lại chết nữa rồi, Trình Giảo Kim này đúng là xúi quẩy mà!" tiếng hét của nữ giới truyền tới từ đầu dây bên kia.
Hà Uyên nhìn thấy cô gái đang ngồi trên bậc thang nở nụ cười nham hiểm, lạnh giọng nói, "bảo thằng Trình Giảo Kim nghỉ chơi luôn đi, còn thua cả một con lính siêu cấp."
Một lúc sau...
"Mất nhà đến nơi rồi mà Đát Kỷ vẫn còn hàn huyên tâm sự với quái rừng được cơ à! Tao phục thật rồi đấy."
"Nói với Đát Kỷ là mẹ nó đang gọi nó về nhà ăn cơm."
"Não đâu rồi? Cả đám này đ có đứa nào mang não theo cả à!"
...
"Bùm!" không bao lâu sau, nhà chính phe mình phát nổ, Giản Ngôn Chỉ hít sâu một hơi, suýt nữa quẳng luôn điện thoại, "Mẹ nó sắp tụt rank đến nơi rồi!"
Điên tiết đóng giao diện game lại, Giản Ngôn Chi tắt luôn WeChat đang voice chat với Lục Tuyết.
Ra ngoài cho thư thả cái mẹ gì, rõ ràng là chuốc bực vào người mà.
"Ting ting ting..." chỗ cầu thang yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng chuông, Giản Ngôn Chi đơ người, cúi xuống nhìn điện thoại, không phải của cô, còn có ai khác đang ở đây sao?
Giản Ngôn Chi ngẩng phắt đầu lên, "Á!"
Một người đàn ông đang đứng ở cầu thang bên trên, mặc dù đèn chỗ này có hơi tối, nhưng vẫn đủ để thấy rõ mặt người đó.
"Á..."
Giản Ngôn Chi đứng bất động chỗ cầu thang.
Tiếng "á" đầy nội lực đầu tiên là vì giật mình, còn tiếng "á" thứ hai ngoài ngạc nhiên ra còn mang theo một chút bối rối và xấu hổ, vì...cô nhận ra người đàn ông này.
Rõ ràng anh ta cũng không ngờ điện thoại của mình lại đột nhiên đổ chuông, cúi xuống nhìn sau đó ấn nghe, "anh đang ở bên ngoài, biết rồi, về liền, xì... anh mà sợ các cậu chuốc rượu à? Lão Dao, đợi tí nữa chú lo mà chịu trách nhiệm với câu chú vừa nói..."
Lúc nói chuyện khóe miệng anh ta hơi nhướng lên, một dáng vẻ phóng khoáng và biếng nhác. Đôi mắt của anh ta rất đẹp, mắt phượng, lông mi còn khá dài nữa.
Giản Ngôn Chi nghĩ thầm, da của anh ta đẹp thật...
Xem ra cái camera anh ta dùng lúc livestream không phải là loại có chức năng chỉnh sửa tạo nét rồi.
Nói chuyện vài câu rồi cúp máy, anh ta nhét điện thoại vào túi áo khoác, quay đầu lại nhìn cô một cái, nhưng cũng chỉ là một cái nhìn bình thản mà thôi.
Anh ta xoay người đi lên cầu thang.
"Này." Giản Ngôn Chi gọi anh ta lại theo phản xạ, bóng lưng của anh ta khựng lại, nghiêng đầu nhìn cô, nhưng ánh mắt không có nhiều kiên nhẫn cho lắm.
Giản Ngôn Chi lúng túng líu cả lưỡi, "anh, anh là...Hà Uyên?"
Chân mày anh ta khẽ nhướng lên, không trả lời, nhưng cũng xem như ngầm thừa nhận.
Mắt Giản Ngôn Chi sáng lên, nhưng chợt nhớ ra anh ấy đã đứng đó từ nãy đến giờ, mà cô thì cứ chửi tục suốt... thế là sắc mặt cô không còn rạng rỡ như vừa rồi nữa, "anh nghe được những gì rồi."
Anh ta đứng trong bóng tối, nghe thấy câu hỏi của cô thì hình như có suy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói, "Cô biết nhiều câu chửi người thật đấy."
---Dải phân cách---
Tác giả có lời muốn nói:
Nam chính là tuyển thủ chuyên nghiệp, nữ chính là thiếu nữ nghiện game, mặc dù bối cảnh có liên quan đến giới thể thao điện tử, nhưng tui sẽ cố hết sức hạn chế viết về nội dung này, nếu có thì cũng đơn giản dễ hiểu, thế nên những bạn nào chưa từng chơi game cứ mạnh dạn nhảy hố nhé!
Chú thích: nguồn: baidu.com
*Điện (xung) trị liệu (nguyên văn: 电疗, tiếng anh: electrotherapy): phương pháp trị liệu nhờ vào các dòng điện và điện từ trường khác nhau. Là một trong những phương pháp thường dùng nhất trong vật lý trị liệu.
**Dương Vĩnh Tín (tiếng trung: 杨永信, tên quốc tế: Yongxin-Yang), sinh vào tháng 6 năm 1962 tại Hà Đông, tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc, phó viện trưởng bệnh viện Nhân Dân 4 thành phố Lâm Nghi, trưởng trung tâm cai nghiện Internet thành phố Lâm Nghi, học vị cử nhân, được gọi là "chuyên gia cai nghiện Internet toàn quốc".
Tháng 1 năm 2006, thành lập "Trung tâm cai nghiện Internet trực thuộc bệnh viện Nhân Dân 4 thành phố Lâm Nghi" do ông phụ trách.
Năm 2008, nhờ series ký sự chuyên đề nghiện Internet có
"Đủ rồi nha, đừng có gào rú nữa, làm chị không nghe được tiếng của Uyên thần rồi đây này."
Phía bên kia lặng thinh vài nhịp, vài giây sau lại gào thét, "Chị! Chị đọc bài trên Weibo chưa, DSG có thành viên mới đó, tối nay nhóm của Uyên thần còn chuẩn bị cả tiệc chào mừng nữa ó. Trang đại diện trên Weibo bảo là tối nay sẽ có thông báo chính thức, tò mò muốn biết người đó là ai ghê!"
Giản Ngôn Chi "ờ" một tiếng, không mấy bận tâm, "biết lâu rồi, quan tâm người đó là ai làm gì...miễn đừng làm quả tạ cho đội là được."
"Tạ sao được mà tạ, chẳng lẽ lại đổi lương cao để lấy một bọc rác về?" Lục Tuyết phía bên kia bắt đầu ngồi phân tích.
Giản Ngôn Chi không quan tâm, chăm chú nhìn vào màn hình, nhìn theo nhân vật trong game di chuyển cực kì hổ báo đang chém giết loạn xạ trên kênh livestream.
"PENTA KILL!" câu "Penta Kill" đầy phấn khích phát ra từ hệ thống âm thanh mặc định của game.
Giản Ngôn Chi quăng luôn chuột, suýt tí nữa là nhảy bật dậy, "Chời đựu! Penta! Uyên thần mẹ nó đánh kinh thật chứ!"
Cùng lúc đó, bình luận cũng nổi bão trong chớp mắt.
"66666!"
"Chơi vậy rồi ai chơi với anh nữa?"
"Uyên thần vô địch!"
"Uyên thần, anh có thiếu em trai hông, kiểu em trai biết làm ấm giường á."
......
So với Giản Ngôn Chi và các khán giả đang cực kì hưng phấn trước màn hình máy tính, người đàn ông đang điều khiển tướng trong game trên kênh livestream rõ ràng là quá mức bình thản, anh ta cho hiển thị bình luận lên, nhìn sơ một cái rồi lại bình tĩnh quay lại với ván game.
Chân mày anh ta nhướng lên tỏ vẻ ghét bỏ, nói, "Quản phòng, chặn người vừa nói muốn làm em trai làm ấm giường kia đi." Khựng lại rồi bổ sung, "mơ giữa ban ngày."
Anh ta vừa dứt lời, Giản Ngôn Chi đã nghe thấy điệu cười quang quác y như tiếng vịt kêu của Lục Tuyết truyền tới qua tai nghe. Bản thân Giản Ngôn Chi cũng bị kích thích, cô cầm lấy con chuột bị quăng đi ban nãy, sau khi click vào chỗ tặng quà cho streamer thì nhanh chóng nhập một dãy số vào ô "nhập số tiền muốn tặng".
Một hơi là xong, cực kì thành thục.
Rất nhanh, một dòng thông báo hiện ra trên phần bình luận: 'Tiểu hồ ly của nhà Uyên thần' tặng 1000000 cành trúc vàng.
"Rầm!" cửa phòng bất ngờ bị mở ra từ phía ngoài, Giản Ngôn Chi bị luồng khí lạnh ập tới bất chợt này ép phải quay đầu lại. Đến khi nhìn thấy người phụ nữ đang đen mặt đứng sau lưng mình, cô chầm chậm lấy tai nghe xuống, nở nụ cười lấy lòng, "chị Dạng, chị đến rồi."
"Giản! Ngôn! Chi!"
"Dạ, có!"
"Đã nói với em tối nay có tiệc đóng máy rồi cơ mà, sao giờ vẫn còn làm ổ trong phòng hả? Còn chưa trang điểm nữa? Em đang làm cái giống gì thế hả? Game? Suốt ngày chỉ biết có game thôi!" Phương Dạng tức đau cái lồng ngực, "còn không mau đứng lên cho chị! Thay quần áo! Trang điểm! Nhanh!"
Giản Ngôn Chi chớp chớp mắt, quyến luyến quay đầu lại nhìn người đàn ông vẫn còn đang livestream, người đàn ông trên màn hình vẫn mang bộ dáng chưa tỉnh ngủ như cũ, anh ta vừa chơi game vừa lười biếng nói với khán giả đang tích cực bình luận, "Bạn Hồ Ly vừa tặng quà đó có tiền, ờ tôi biết... nhưng tôi cũng có tiền, các bạn không cần phải học cái kiểu nhà giàu mới nổi của người này làm gì, ừm, thật sự không cần thiết đâu."
Game đã xong, tiếng nhà chính của đội đỏ phe địch phát nổ, các khán giả cực kì phấn khích, giao diện nhắc nhở có quà tặng cứ nhảy ra liên tục. Người đàn ông kia ngả người dựa ra sau, không xem bình luận nữa mà quay sang nói chuyện với đồng đội ở bên cạnh.
"đựu mọe, góc nghiêng mẹ nó cực phẩm!"
"Ván này đánh hay quá!"
"đcm, tao còn phải tặng bao nhiêu nữa thì mới vượt qua được Tiểu Hồ Ly đâyyy?"
"Theo như bảng quà tặng, muốn vượt qua được hạng một Tiểu Hồ Ly thì phải dốc hết vốn liếng mới được."
"Uyên thần, tiệc chào mừng người mới tối nay tổ chức ở đâu thế, bật mí xíu đi mòa."
"Hỗ trợ mới là ai vậy anh?"
...
Hà Uyên bàn xong chuyện với đồng đội quay đầu lại nhìn thì thấy những dòng chữ bình luận màu trắng giăng kín cả màn hình, thời lượng stream ngày hôm nay đã đủ rồi, thế nên anh không chút do dự thò tay tắt luôn camera.
Trước khi màn hình chuyển sang màu đen kịt, khán giả nghe thấy tiếng Hà Uyên lầm bầm, "xem ra phải mở một trung tâm điện trị liệu* mới được."
Quần chúng hóng chuyện còn loáng thoáng nghe thấy đồng đội cạnh anh ta ngu ngơ hỏi lại, "Hả? Tại sao?"
Hà Uyên bình thản đáp, "mua cái liệu trình Dương Vĩnh Tín** trị dứt cái bệnh ném tiền qua cửa sổ của cái đám thanh niên nghiện internet này."
......
"Lại còn xem nữa!" Phương Dạng ấn luôn vào nút nguồn, "Giản Ngôn Chi, đi thay quần áo nhanh lên, thợ trang điểm đang đợi ở dưới nhà kia kìa, nhanh cái chân lên."
Giản Ngôn Chi liếc nhìn Phương Dạng, "may mà Uyên thần offstream rồi, nếu không chị mà làm thế là đang kiếm chuyện với em đấy."
"Chị hai à, rốt cuộc là ai đang kiếm chuyện đây hả." Phương Dạng bóp trán, kéo cô đi vào phòng thay đồ, "chậc chậc, mấy ngày không gặp, trông em chả khác gì người rừng luôn."
Nói xong, bước chân của Phương Dạng khựng lại, quay đầu lại hỏi, "mấy ngày rồi chưa gội đầu?"
"Một ngày."
"Một ngày??"
"Hai, hai ngày."
"Ha, em chắc không?"
"...Ba ngày."
"..."
"Chị nhìn cái gì, có ba ngày thôi, em không lừa chị đâu."
Hơn một tiếng sau, Giản Ngôn Chi xuất hiện tại một khách sạn.
Phương Dạng đi đằng trước, Giản Ngôn Chi theo sau, bên cạnh còn có một trợ lý mũm mĩm.
Hai nhân viên phục vụ đi đến, lúc đi ngang qua đoàn người của Giản Ngôn Chi, một người trong đó quay đầu lại nhìn, ánh mắt anh ta tập trung vào người cô gái mặc áo khoác màu kem, "Ê, người vừa nãy..."
"Đừng thấy gái đẹp là đứng hình thế chứ." Nhân viên phục vụ còn lại nhỏ giọng cười, nói.
"Không phải, hình như là Giản Ngôn Chi đó."
"Giản Ngôn Chi...là?"
"Mọe mài, trên núi mới xuống à, là diễn viên, cái người đang cực hot dạo gần đây đó."
"Thật không vậy ba..."
Giản Ngôn Chi lúc này khác biệt hoàn toàn với khi ở nhà, trang điểm cẩn thận, tóc dài mềm mượt, trên mặc áo khoác màu kem dưới còn đi một đôi giày cao gót bảy phân.
Dáng vẻ này của cô theo lời cô em họ Lục Tuyết thì là, đậm mùi giả trân.
"Ôi đạo diễn, xin lỗi xin lỗi, cháu đến muộn mất rồi!" Giản Ngôn Chi cười hì hì nói lời xin lỗi với đạo diễn Lý Thuần.
Lý Thuần hơn năm mươi tuổi, là một đạo diễn rất có tiếng ở trong giới, những bộ phim lúc trước trở thành bệ phóng cho hàng loạt ngôi sao lớn. Bộ điện ảnh lần này thuộc thể loại phim bí ẩn, Giản Ngôn Chi đảm nhận vai nữ chính, vào vai một cô học sinh cấp ba bị côn đồ bắt cóc.
"Mấy tuần không gặp, Ngôn Chi béo ra rồi nhỉ?" Lý Thuần vừa cười vừa nói.
"Thật ạ." Giản Ngôn Chi ôm lấy mặt, "rõ vậy sao ạ?"
Lý Thuần phì cười, "có da có thịt mới tốt, chứ để đến lúc bố mẹ cháu thấy cháu gầy tong teo lại tưởng mấy tháng quay phim chú ngược đãi cháu mất."
"Bố mẹ cháu vẫn đang ở nước ngoài cả mà, chú yên tâm, dạo gần đây hai người họ còn lười phải về thăm cháu nữa là."
"Ha ha ha ha, cái con bé này..."
Bố mẹ của Giản Ngôn Chi đều là diễn viên có tên tuổi, họ và Lý Thuần đã làm bạn bè được mấy chục năm rồi, lúc còn nhỏ, Giản Ngôn Chi cứ gặp Lý Thuần là lại gọi "chú chú". Thế nên so với người khác khi nói chuyện với Lý Thuần đều cung kính thận trọng, thì cô rõ ràng là thoải mái hơn nhiều.
Mà sự yêu thương Lý Thuần dành cho cô cũng là thật tâm, những khi không quay phim đều chăm sóc cô y như con gái ruột.
Nhưng mà lúc quay phim... Lý Thuần nổi tiếng là nghiêm khắc và chuyên nghiệp, trong phim của ông, cho dù có là vua cũng không có đặc quyền gì hết. Thế nên, khi quay bộ phim bí ẩn này, trên người Giản Ngôn Chi đầy những vết bầm xanh xanh tím tím, vẫn ăn chửi chịu khổ như thường.
Đời là đời mà phim là phim, Giản Ngôn Chi cũng giống như đạo diễn Lý Thuần, phân biệt hai khái niệm này vô cùng rạch ròi.
Tiệc đóng máy mọi người đều uống rất hăng, ở cùng nhau hơn ba tháng trời, dù là diễn viên hay là công nhân viên cũng đều tràn đầy cảm xúc. Giản Ngôn Chi là người nhỏ tuổi nhất trong số các diễn viên của đoàn làm phim nên rất được mọi người quan tâm chăm sóc, bây giờ cũng thế, mọi người không để cô phải uống nhiều rượu.
Ai nấy đôi ba ly vừa uống vừa trò chuyện, còn nữ chính của chúng ta thì mượn cớ vào nhà vệ sinh để ra khỏi phòng bao.
Mùi rượu trong phòng bao thì không sao, nhưng mùi thuốc lá khiến Giản Ngôn Chi khó chịu đựng nổi, không phải là ghét mùi thuốc lá, mà là cô bị viêm mũi, ngửi phải mùi thuốc lá mũi sẽ thấy rất khó chịu.
Mọi người đều ở trong phòng bao, thế nên giờ không thể nào bỏ về trước được, mà khách sạn người ra kẻ vào, cô cũng không tiện đứng chờ ngoài cửa được, thế là Giản Ngôn Chi đi đến chỗ góc tối của cầu thang, kéo áo khoác rồi ngồi bệt xuống.
Cô lấy điện thoại ra ấn vào trò chơi, mà lúc này người đang tập trung chơi game là Giản Ngôn Chi không hề phát hiện ra, tại bậc cầu thang chênh chếch phía trên đầu cô, có một người đàn ông cũng ra ngoài cho thoáng khí.
"Đm Lục Tuyết mày có thôi đi không, chơi như này có phải đánh rank đâu, đang luyện tướng đấy hả?!"
Bàn tay đang lấy điện thoại của Hà Uyên khựng lại, bị âm thanh bất ngờ kia thu hút sự chú ý, anh ta hơi nghiêng đầu, con ngươi liếc nhìn xuống dưới.
Một cô gái đang ngồi ở bậc thang bên dưới, không nhìn thấy mặt, nhưng thấy được nhân vật game đang chạy nhảy điên cuồng trên màn hình điện thoại của cô.
"Nhầm tí thôi, bớt nóng bớt nóng!" có người đang voice chat với cô, cũng là một cô gái, rõ ràng là đang chơi game cùng nhau.
"Kéo Hậu Nghệ kéo Hậu Nghệ, lần này mà kéo hụt nữa thì mày chờ chị về làm gỏi mày đi." Cô gái ngồi trên bậc cầu thang hằm hè.
Hà Uyên đổi sang một tư thế khác, dựa người vào tay vịn, thuận tiện nhìn được giao diện game trong điện thoại của người phía dưới.
Game này anh có biết, hình như tên là Vương Giả Vinh Diệu***, cơ mà anh không có hứng thú với kiểu game di động như thế này nên chưa từng chơi bao giờ.
Nhưng vẫn nhận ra được, kỹ năng của cô gái phía dưới tương đối ổn, chỉ có điều đồng đội ấy mà...đúng thật là có hơi gà.
"Trình Giảo Kim? Trình Giảo Kim còn đứng trong bể máu làm cái qq gì thế? Mua trang bị? Mua trang bị mất cả năm luôn hay gì? Ờ, tưởng đứng đó cò kè mặc cả với cửa hàng được đấy hả?"
"Á! Chị, em lại chết nữa rồi, Trình Giảo Kim này đúng là xúi quẩy mà!" tiếng hét của nữ giới truyền tới từ đầu dây bên kia.
Hà Uyên nhìn thấy cô gái đang ngồi trên bậc thang nở nụ cười nham hiểm, lạnh giọng nói, "bảo thằng Trình Giảo Kim nghỉ chơi luôn đi, còn thua cả một con lính siêu cấp."
Một lúc sau...
"Mất nhà đến nơi rồi mà Đát Kỷ vẫn còn hàn huyên tâm sự với quái rừng được cơ à! Tao phục thật rồi đấy."
"Nói với Đát Kỷ là mẹ nó đang gọi nó về nhà ăn cơm."
"Não đâu rồi? Cả đám này đ có đứa nào mang não theo cả à!"
...
"Bùm!" không bao lâu sau, nhà chính phe mình phát nổ, Giản Ngôn Chỉ hít sâu một hơi, suýt nữa quẳng luôn điện thoại, "Mẹ nó sắp tụt rank đến nơi rồi!"
Điên tiết đóng giao diện game lại, Giản Ngôn Chi tắt luôn WeChat đang voice chat với Lục Tuyết.
Ra ngoài cho thư thả cái mẹ gì, rõ ràng là chuốc bực vào người mà.
"Ting ting ting..." chỗ cầu thang yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng chuông, Giản Ngôn Chi đơ người, cúi xuống nhìn điện thoại, không phải của cô, còn có ai khác đang ở đây sao?
Giản Ngôn Chi ngẩng phắt đầu lên, "Á!"
Một người đàn ông đang đứng ở cầu thang bên trên, mặc dù đèn chỗ này có hơi tối, nhưng vẫn đủ để thấy rõ mặt người đó.
"Á..."
Giản Ngôn Chi đứng bất động chỗ cầu thang.
Tiếng "á" đầy nội lực đầu tiên là vì giật mình, còn tiếng "á" thứ hai ngoài ngạc nhiên ra còn mang theo một chút bối rối và xấu hổ, vì...cô nhận ra người đàn ông này.
Rõ ràng anh ta cũng không ngờ điện thoại của mình lại đột nhiên đổ chuông, cúi xuống nhìn sau đó ấn nghe, "anh đang ở bên ngoài, biết rồi, về liền, xì... anh mà sợ các cậu chuốc rượu à? Lão Dao, đợi tí nữa chú lo mà chịu trách nhiệm với câu chú vừa nói..."
Lúc nói chuyện khóe miệng anh ta hơi nhướng lên, một dáng vẻ phóng khoáng và biếng nhác. Đôi mắt của anh ta rất đẹp, mắt phượng, lông mi còn khá dài nữa.
Giản Ngôn Chi nghĩ thầm, da của anh ta đẹp thật...
Xem ra cái camera anh ta dùng lúc livestream không phải là loại có chức năng chỉnh sửa tạo nét rồi.
Nói chuyện vài câu rồi cúp máy, anh ta nhét điện thoại vào túi áo khoác, quay đầu lại nhìn cô một cái, nhưng cũng chỉ là một cái nhìn bình thản mà thôi.
Anh ta xoay người đi lên cầu thang.
"Này." Giản Ngôn Chi gọi anh ta lại theo phản xạ, bóng lưng của anh ta khựng lại, nghiêng đầu nhìn cô, nhưng ánh mắt không có nhiều kiên nhẫn cho lắm.
Giản Ngôn Chi lúng túng líu cả lưỡi, "anh, anh là...Hà Uyên?"
Chân mày anh ta khẽ nhướng lên, không trả lời, nhưng cũng xem như ngầm thừa nhận.
Mắt Giản Ngôn Chi sáng lên, nhưng chợt nhớ ra anh ấy đã đứng đó từ nãy đến giờ, mà cô thì cứ chửi tục suốt... thế là sắc mặt cô không còn rạng rỡ như vừa rồi nữa, "anh nghe được những gì rồi."
Anh ta đứng trong bóng tối, nghe thấy câu hỏi của cô thì hình như có suy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói, "Cô biết nhiều câu chửi người thật đấy."
---Dải phân cách---
Tác giả có lời muốn nói:
Nam chính là tuyển thủ chuyên nghiệp, nữ chính là thiếu nữ nghiện game, mặc dù bối cảnh có liên quan đến giới thể thao điện tử, nhưng tui sẽ cố hết sức hạn chế viết về nội dung này, nếu có thì cũng đơn giản dễ hiểu, thế nên những bạn nào chưa từng chơi game cứ mạnh dạn nhảy hố nhé!
Chú thích: nguồn: baidu.com
*Điện (xung) trị liệu (nguyên văn: 电疗, tiếng anh: electrotherapy): phương pháp trị liệu nhờ vào các dòng điện và điện từ trường khác nhau. Là một trong những phương pháp thường dùng nhất trong vật lý trị liệu.
**Dương Vĩnh Tín (tiếng trung: 杨永信, tên quốc tế: Yongxin-Yang), sinh vào tháng 6 năm 1962 tại Hà Đông, tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc, phó viện trưởng bệnh viện Nhân Dân 4 thành phố Lâm Nghi, trưởng trung tâm cai nghiện Internet thành phố Lâm Nghi, học vị cử nhân, được gọi là "chuyên gia cai nghiện Internet toàn quốc".
Tháng 1 năm 2006, thành lập "Trung tâm cai nghiện Internet trực thuộc bệnh viện Nhân Dân 4 thành phố Lâm Nghi" do ông phụ trách.
Năm 2008, nhờ series ký sự chuyên đề nghiện Internet có