Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21: Say bí tỉ như thế ai mà hứng cho nổi
Nóng thế nhỉ.
Giản Ngôn Chi mơ ngủ giơ tay quờ quạng xung quanh, sau đó cánh tay rơi tự do, đập mạnh vào chăn.
"Ưm..." theo thói quen duỗi người trước khi mở mắt, cô co hai chân lên, hử? Sao lại không nhúc nhích được?
Bị bóng đè?
Giản Ngôn Chi mở mắt ngay lập tức, cô nhìn chằm chằm lên trần nhà xa lạ, nhận ra cả người mình đều như đang bị phong ấn, không thể cử động gì được.
Bên cạnh hơi âm ấm, Giản Ngôn Chi sững người, từ từ quay đầu sang.
"..."
"..."
Gương mặt, đôi môi mỏng, sống mũi cao, và cả đôi mắt khép hờ nhưng vẫn thấy được vẻ tỉnh táo xen lẫn giật mình bên trong đó của một người đàn ông. Mới ngủ dậy mà được ngắm một khuôn mặt đẹp như thế này đáng lí phải vui vẻ hí hửng mới phải, nhưng lúc này Giản Ngôn Chi chỉ có cảm giác như cả chậu nham thạch đang đổ rào rào từ trên đỉnh đầu xuống.
Đầu thì nóng sôi, nhưng cô lại không có một chút khả năng nào để phản kháng.
"Uyên...Uyên thần?"
Đầu óc của Hà Uyên cũng đang treo máy, anh nhìn thứ mình đang ôm chặt trong lòng, lúc trước là cái gối thì giờ đã thành một người sống sờ sờ, mãi cũng không thể thốt nên lời.
Vòng eo dưới tay anh còn không đủ một nắm tay, độ ấm trước ngực chân thực rõ ràng.
Hà Uyên chịu phải cú sốc, vành tai phiếm hồng, anh lùi ra sau một cách máy móc.
Chân của Hà Uyên không còn kẹp lấy chân cô nữa, tay anh cũng đã rời khỏi eo của cô, Giản Ngôn Chi có lại tự do...cơ mà, sự đè nén lúng túng giữa hai người vẫn có thể dễ dàng bức chết cô như cũ.
"Uyên thần, tối qua chúng ta...uống say."
"Tôi đã làm gì cô rồi?" Hà Uyên "bình tĩnh" nhìn cô.
Giản Ngôn Chi vội vàng lắc đầu, thực tế thì cô cũng không nhớ rõ, cô chỉ nhớ mang máng hôm qua cô dìu anh lên tầng, sau đó trêu anh một lúc, rồi ép anh...nói thích cô?
Cái đậu má! Biến thái vl!
Mặt của Giản Ngôn Chi đỏ lên với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Hà Uyên nhìn sắc mặt của cô, đương nhiên tưởng là mình đã làm gì đó rồi, mà cô thì ngại không dám nói.
"Tôi đã làm gì đó rồi thật à?"
"Không có không có không có!" Giản Ngôn Chi ngồi bật dậy, vội vàng giải thích, "anh xem cả anh và em đều đang quần áo chỉnh tề, sao có thể làm gì đó được. Vả lại, say bí tỉ như thế ai mà hứng cho nổi."
"..."
"Ý em là...có muốn cũng không làm được."
"..."
"Tóm lại là không có gì hết." Giản Ngôn Chi khóc không ra nước mắt, xuống khỏi giường, "hôm qua hai chúng ta đều uống nhiều, em đưa anh về phòng, rồi sau đó...sau đó em cũng không biết tại sao mình lại ngủ ở đây luôn."
Đúng là cô không nhớ thật, hôm qua cô cũng chếnh choáng mà, buồn ngủ muốn chết, nếu không phải tại tối qua anh ấy đáng yêu quá thì có khi cô đã đánh luôn một giấc ở phòng khách của trụ sở rồi.
Hà Uyên ngồi dậy, "ồ."
"Vậy, vậy em ra ngoài trước nha?"
"Ừ..."
Chưa nói hết câu thì có người đột nhiên gõ cửa phòng, "lão đại, lão đại anh dậy chưa."
Giản Ngôn Chi trợn tròn mắt, quay lại nhìn Hà Uyên.
"Nhóm anh Đông sắp đến rồi, lão đại sao anh còn chưa dậy nữa, em vào đấy nhá." Cùng với giọng của Giản Bác Dịch là tiếng lách cách ở tay nắm cửa truyền tới tai hai người thông qua khe hở.
"Bộp!"
"Soạt!"
Giản Bác Dịch đẩy cửa phòng, thò đầu vào.
Anh thấy trên giường gồ lên một cục, chớp chớp mắt, nghi hoặc nói, "tiếng gì thế, lão đại anh dậy rồi hả?"
"..."
"Dậy nhanh đi," Giản Bác Dịch đi đến cạnh giường, "Lão Dao nói..."
"Chú đi ra ngoài."
"?"
Hà Uyên thò đầu ra khỏi chăn, mặt hơi đỏ, nhưng vẫn nghiêm túc, "giờ anh dậy, không muốn bị anh quẳng ra thì đi đi."
Giản Bác Dịch lùi về sau, anh vẫn chưa quên cảnh Dương Đông nhiều lần bị Hà Uyên ném ra khỏi phòng.
"Dạ dạ dạ, vậy anh nhanh lên đấy, em ra trước đây." Giản Bác Dịch nhanh chóng chuồn khỏi phòng, còn có tâm đóng cửa lại giúp nữa.
Căn phòng trở về với sự yên tĩnh.
Giản Ngôn Chi co người trong chăn, trán rịn mồ hôi.
Vừa nãy ngay khoảnh khắc cửa bị đẩy ra, cô không kịp nghĩ ngợi gì mà nhảy ngay lên giường, còn người đàn ông ở trên giường sau một giây ngớ người thì kéo vội chăn lên che kín người cô, đồng thời giả vờ như mình vẫn còn đang ngủ.
Nóng quá...
Giản Ngôn Chi chọt chọt người đàn ông bên cạnh, "đi, đi chưa."
Anh ngây ra.
Giản Ngôn Chi lại chọt thêm phát nữa, "này, anh trai em anh ấy..."
Chưa dứt lời thì ngón trỏ đã bị nắm lấy.
Giản Ngôn Chi ngửa đầu, chỉ thấy chỗ chăn hé ra là Hà Uyên đang rủ mắt nhìn cô. Một chút ánh sáng soi vào trong chăn, cô nhìn thấy sắc mặt của Hà Uyên hơi không được tự nhiên.
"Đừng có chọc lung tung."
"..."
Cô, chọc phải chỗ không nên chọc rồi hả?
Mặt Giản Ngôn Chi lại càng thêm nóng, cô run giọng, nói, "em, em chỉ muốn hỏi anh, giờ em ra ngoài bằng cách nào."
Hà Uyên lật chăn ra, anh ngồi dậy, nói với giọng hơi bất lực, "tự nghĩ đi."
"...Trèo qua ban công được không."
"Cô muốn mai lên báo à?"
"Thế thì, hay là anh mời mọi người đi ăn đi."
"Hôm nay có buổi tập, huấn luyện viên sắp tới rồi."
Giản Ngôn Chi sắp khóc đến nơi rồi, "thế giờ em ra ngoài kiểu gì, lỡ cái tên Giản Bác Dịch kia mà nhìn thấy là em chết chắc."
Hà Uyên nhìn cô một cái, cô đang cuống đến độ xoay vòng vòng, đôi mắt lại ầng ậc nước, trông còn giống hươu sao hơn cả hươu sao. Có một điều khó hiểu là, bỗng dưng anh lại thấy khá thú vị, dường như chuyện này cũng chẳng có gì to tát cả.
Thế là khóe miệng anh khẽ cong lên, nói, "có hai lựa chọn, cô ở yên trong phòng tôi từ giờ đến hai giờ sáng, cũng có thể là bốn giờ sáng, nếu bọn nó ngủ muộn. Còn cách thứ hai là, mặc áo khoác, chạy thẳng ra ngoài, có đánh chết cũng không nhận đó là cô là được."
Giản Ngôn Chi, "tối nay quản lý của em sẽ đến tìm em."
"Ồ, vậy thì cô làm theo cách hai đi."
"Cái cách quỷ quái đó á???"
"Cách quỷ quái cũng là cách, tùy cô thôi." Hà Uyên đứng dậy, tỏ vẻ mình sẽ ra khỏi phòng.
"Này này này, anh mặc kệ em thật đấy à, anh không sợ em đi ra ngoài như thế sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh sao!"
Hà Uyên khựng lại, "nghĩ kĩ thì, bị ảnh hưởng hình như là danh tiếng của cô, chứ không phải của tôi."
"..."
Hà Uyên xuống lầu, rửa mặt xong thì lấy điện thoại ra, lúc này trên màn hình đã có hơn hai mươi tin nhắn chưa đọc, anh ấn vào, tất cả đều là của Giản Ngôn Chi.
"Em đi xuống đấy nhá! Em xuống thật á!"
"Bọn anh đang ở chỗ máy tính hết đúng không?"
"Trụ sở hôm nay có nhân viên nào không?"
"Anh Đông đến chưa, đến chưa đến chưa!"
...
Hà Uyên nhìn đồng hồ trên tay, mắt chợt lóe lên một chút ý cười.
"Khoảng hơn mười phút nữa anh Đông sẽ đến đây, mấy đứa kia đang trong game, cô muốn xuống thì xuống đi."
Nếu ngồi chơi game trong phòng khách vậy thì mấy người kia đều đang quay lưng lại với cầu thang, vì thế lúc này Giản Ngôn Chi rón rén đi xuống thì có thể sẽ an toàn rút lui được.
Nhận được tin nhắn của Hà Uyên, Giản Ngôn Chi dựng đứng cổ áo, chỉ chừa lại hai con mắt, lén la lén lút đi xuống cầu thang. Cô nhìn phòng khách một lượt, bốn người kia đang đeo tai nghe chơi game.
Còn người đàn ông duy nhất đang đứng giữa phòng khách là Hà Uyên, hai người bắt gặp ánh mắt của nhau, cô trừng anh một phát, khóe miệng anh nhếch lên.
Giản Ngôn Chi không có thời gian lý giải vẻ cười nhạo trong mắt anh, tăng tốc bước chân, lấy hết dũng khí kéo cửa, chạy ra ngoài!
"Ớ? Lão đại anh cười cái gì thế." Giản Bác Dịch quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy nụ cười chưa kịp che dấu trên mặt Hà Uyên.
"Anh có cười à." Hà Uyên lập tức thu lại vẻ tươi cười, đi vào phòng bếp không ngoảnh đầu lại.
Giản Bác Dịch, "Hả? Vừa xong...không phải là đang cười à?"
"Cái gì cơ? Các bạn nói cái gì, trụ sở bọn mình làm sao có phụ nữ được chứ." Lão Dao đột nhiên lên tiếng, nói, "đằng sau? Đằng sau cái gì?"
Bước chân của Hà Uyên khựng lại, hơi bất ngờ quay đầu lại nhìn về phía Lão Dao đang đeo tai nghe tự nói tự nghe.
"Vừa nãy ở đằng sau có một người phụ nữ che mặt lén lút đi từ trên lầu xuống...cái đờ cờ mờ, các bạn đang kể chuyện ma hả?" Lão Dao cười xùy, "các bạn bàn trước với nhau muốn trêu mình đúng không, giờ là xã hội chủ nghĩa xã hội hòa bình rồi đấy nhớ?"
Hà Uyên mím môi, chỉ vào Lão Dao, hỏi Giản Bác Dịch, "nó đang stream à?"
Giản Bác Dịch gật đầu, "đúng thế, tháng này cậu ta đã xong chỉ tiêu đâu, thế nên mấy hôm nay rảnh lúc nào stream lúc đó."
Hà Uyên, "..."
Lão Dao vẫn còn đang sững sờ, "có phụ nữ thật á? Đi ra từ phòng bên phía tay phải? Bên phải? Các bạn lại đùa gì thế, bên phải là phòng lão đại đấy."
"Một người phụ nữ đi ra từ phòng của lão đại? Thôi thôi, hay là các bạn tiếp tục kể chuyện ma cho mình nghe đi."
Hà Uyên, "..."
---------------------
Giản Ngôn Chi về đến nhà thì cởi áo khoác ra, cầm đồ ngủ đi thẳng vào phòng tắm.
Hôm qua không tắm cũng chưa tẩy trang đã ngủ trên giường của Hà Uyên, cùng anh trải qua một đêm xuân, làm Giản Ngôn Chi vừa nhớ lại đã nóng cả mặt. Có điều...kể ra người ôm siết lấy cô như gấu koala hình như là anh ấy mà.
Giản Ngôn Chi ở trong phòng tắm nhớ lại chuyện sáng nay, đợi đến khi cô bước ra thì một tiếng đồng hồ đã trôi qua rồi.
Giản Ngôn Chi đắp cho mình một miếng mặt nạ, đến lúc cô rảnh tay cầm điện thoại lên xem mới phát hiện tin nhắn và cuộc gọi nhỡ đã chất thành núi lớn.
Cuộc gọi nhỡ: Giản Bác Dịch, Lâm Mậu, Lục Tuyết.
Ba người này đều gọi cho cô rất nhiều cuộc, Giản Ngôn Chi đang khó hiểu thì đúng lúc Lục Tuyết lại gọi tới.
"A lô?"
"Chị! Sao giờ chị mới nghe máy!"
"Chị vừa đi tắm, sao thế."
"Chị không biết hả, hôm nay có biến trong lúc Lão Dao stream đó! Đoạn cắt ra của buổi stream đã truyền khắp Weibo luôn rồi!"
"Cái gì cái gì? Nói rõ ra coi."
"Lúc Lão Dao đang stream, có một người phụ nữ che mặt đi từ trên tầng xuống, chị tin nổi không?! Hơn nữa lại còn đi ra từ phòng của Uyên thần nữa, chị tin nổi không?!"
"..."
"Chị có đang nghe không đấy! Chuyện kích thích như thế mà chị không kích động à? Giờ em chỉ muốn vác dao đi xử cái cô đó thôi! Sao, chị có muốn cùng đi không?"
"Chị..."
"ĐM! Em kể chị nghe, rõ ràng hội Lão Dao không ai hay biết gì hết! Chỉ có Uyên thần, chỉ có một mình anh ấy đứng đó nhìn cái cô đó đi xuống thôi!"
"Anh ấy còn cười nữa, cái ánh mắt đó, dịu dàng như nước ấy!"
Giản Ngôn Chi, "mày đừng có thêm mắm dặm muối..."
"Ầy em nói thật mà! Tự chị lên mà xem! Chắc chắn Uyên thần có gì đó với cái cô đó!"
"Chị không xem đâu..."
"Sao lại không xem! Em biết chị không chấp nhận được, nhưng đây là sự thật!"
"Cái cô đó là chị..."
"Hả?"
"Cái người phụ nữ che mặt mà mày muốn chém chết đó, là chị."
"???"
Giản Ngôn Chi mơ ngủ giơ tay quờ quạng xung quanh, sau đó cánh tay rơi tự do, đập mạnh vào chăn.
"Ưm..." theo thói quen duỗi người trước khi mở mắt, cô co hai chân lên, hử? Sao lại không nhúc nhích được?
Bị bóng đè?
Giản Ngôn Chi mở mắt ngay lập tức, cô nhìn chằm chằm lên trần nhà xa lạ, nhận ra cả người mình đều như đang bị phong ấn, không thể cử động gì được.
Bên cạnh hơi âm ấm, Giản Ngôn Chi sững người, từ từ quay đầu sang.
"..."
"..."
Gương mặt, đôi môi mỏng, sống mũi cao, và cả đôi mắt khép hờ nhưng vẫn thấy được vẻ tỉnh táo xen lẫn giật mình bên trong đó của một người đàn ông. Mới ngủ dậy mà được ngắm một khuôn mặt đẹp như thế này đáng lí phải vui vẻ hí hửng mới phải, nhưng lúc này Giản Ngôn Chi chỉ có cảm giác như cả chậu nham thạch đang đổ rào rào từ trên đỉnh đầu xuống.
Đầu thì nóng sôi, nhưng cô lại không có một chút khả năng nào để phản kháng.
"Uyên...Uyên thần?"
Đầu óc của Hà Uyên cũng đang treo máy, anh nhìn thứ mình đang ôm chặt trong lòng, lúc trước là cái gối thì giờ đã thành một người sống sờ sờ, mãi cũng không thể thốt nên lời.
Vòng eo dưới tay anh còn không đủ một nắm tay, độ ấm trước ngực chân thực rõ ràng.
Hà Uyên chịu phải cú sốc, vành tai phiếm hồng, anh lùi ra sau một cách máy móc.
Chân của Hà Uyên không còn kẹp lấy chân cô nữa, tay anh cũng đã rời khỏi eo của cô, Giản Ngôn Chi có lại tự do...cơ mà, sự đè nén lúng túng giữa hai người vẫn có thể dễ dàng bức chết cô như cũ.
"Uyên thần, tối qua chúng ta...uống say."
"Tôi đã làm gì cô rồi?" Hà Uyên "bình tĩnh" nhìn cô.
Giản Ngôn Chi vội vàng lắc đầu, thực tế thì cô cũng không nhớ rõ, cô chỉ nhớ mang máng hôm qua cô dìu anh lên tầng, sau đó trêu anh một lúc, rồi ép anh...nói thích cô?
Cái đậu má! Biến thái vl!
Mặt của Giản Ngôn Chi đỏ lên với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Hà Uyên nhìn sắc mặt của cô, đương nhiên tưởng là mình đã làm gì đó rồi, mà cô thì ngại không dám nói.
"Tôi đã làm gì đó rồi thật à?"
"Không có không có không có!" Giản Ngôn Chi ngồi bật dậy, vội vàng giải thích, "anh xem cả anh và em đều đang quần áo chỉnh tề, sao có thể làm gì đó được. Vả lại, say bí tỉ như thế ai mà hứng cho nổi."
"..."
"Ý em là...có muốn cũng không làm được."
"..."
"Tóm lại là không có gì hết." Giản Ngôn Chi khóc không ra nước mắt, xuống khỏi giường, "hôm qua hai chúng ta đều uống nhiều, em đưa anh về phòng, rồi sau đó...sau đó em cũng không biết tại sao mình lại ngủ ở đây luôn."
Đúng là cô không nhớ thật, hôm qua cô cũng chếnh choáng mà, buồn ngủ muốn chết, nếu không phải tại tối qua anh ấy đáng yêu quá thì có khi cô đã đánh luôn một giấc ở phòng khách của trụ sở rồi.
Hà Uyên ngồi dậy, "ồ."
"Vậy, vậy em ra ngoài trước nha?"
"Ừ..."
Chưa nói hết câu thì có người đột nhiên gõ cửa phòng, "lão đại, lão đại anh dậy chưa."
Giản Ngôn Chi trợn tròn mắt, quay lại nhìn Hà Uyên.
"Nhóm anh Đông sắp đến rồi, lão đại sao anh còn chưa dậy nữa, em vào đấy nhá." Cùng với giọng của Giản Bác Dịch là tiếng lách cách ở tay nắm cửa truyền tới tai hai người thông qua khe hở.
"Bộp!"
"Soạt!"
Giản Bác Dịch đẩy cửa phòng, thò đầu vào.
Anh thấy trên giường gồ lên một cục, chớp chớp mắt, nghi hoặc nói, "tiếng gì thế, lão đại anh dậy rồi hả?"
"..."
"Dậy nhanh đi," Giản Bác Dịch đi đến cạnh giường, "Lão Dao nói..."
"Chú đi ra ngoài."
"?"
Hà Uyên thò đầu ra khỏi chăn, mặt hơi đỏ, nhưng vẫn nghiêm túc, "giờ anh dậy, không muốn bị anh quẳng ra thì đi đi."
Giản Bác Dịch lùi về sau, anh vẫn chưa quên cảnh Dương Đông nhiều lần bị Hà Uyên ném ra khỏi phòng.
"Dạ dạ dạ, vậy anh nhanh lên đấy, em ra trước đây." Giản Bác Dịch nhanh chóng chuồn khỏi phòng, còn có tâm đóng cửa lại giúp nữa.
Căn phòng trở về với sự yên tĩnh.
Giản Ngôn Chi co người trong chăn, trán rịn mồ hôi.
Vừa nãy ngay khoảnh khắc cửa bị đẩy ra, cô không kịp nghĩ ngợi gì mà nhảy ngay lên giường, còn người đàn ông ở trên giường sau một giây ngớ người thì kéo vội chăn lên che kín người cô, đồng thời giả vờ như mình vẫn còn đang ngủ.
Nóng quá...
Giản Ngôn Chi chọt chọt người đàn ông bên cạnh, "đi, đi chưa."
Anh ngây ra.
Giản Ngôn Chi lại chọt thêm phát nữa, "này, anh trai em anh ấy..."
Chưa dứt lời thì ngón trỏ đã bị nắm lấy.
Giản Ngôn Chi ngửa đầu, chỉ thấy chỗ chăn hé ra là Hà Uyên đang rủ mắt nhìn cô. Một chút ánh sáng soi vào trong chăn, cô nhìn thấy sắc mặt của Hà Uyên hơi không được tự nhiên.
"Đừng có chọc lung tung."
"..."
Cô, chọc phải chỗ không nên chọc rồi hả?
Mặt Giản Ngôn Chi lại càng thêm nóng, cô run giọng, nói, "em, em chỉ muốn hỏi anh, giờ em ra ngoài bằng cách nào."
Hà Uyên lật chăn ra, anh ngồi dậy, nói với giọng hơi bất lực, "tự nghĩ đi."
"...Trèo qua ban công được không."
"Cô muốn mai lên báo à?"
"Thế thì, hay là anh mời mọi người đi ăn đi."
"Hôm nay có buổi tập, huấn luyện viên sắp tới rồi."
Giản Ngôn Chi sắp khóc đến nơi rồi, "thế giờ em ra ngoài kiểu gì, lỡ cái tên Giản Bác Dịch kia mà nhìn thấy là em chết chắc."
Hà Uyên nhìn cô một cái, cô đang cuống đến độ xoay vòng vòng, đôi mắt lại ầng ậc nước, trông còn giống hươu sao hơn cả hươu sao. Có một điều khó hiểu là, bỗng dưng anh lại thấy khá thú vị, dường như chuyện này cũng chẳng có gì to tát cả.
Thế là khóe miệng anh khẽ cong lên, nói, "có hai lựa chọn, cô ở yên trong phòng tôi từ giờ đến hai giờ sáng, cũng có thể là bốn giờ sáng, nếu bọn nó ngủ muộn. Còn cách thứ hai là, mặc áo khoác, chạy thẳng ra ngoài, có đánh chết cũng không nhận đó là cô là được."
Giản Ngôn Chi, "tối nay quản lý của em sẽ đến tìm em."
"Ồ, vậy thì cô làm theo cách hai đi."
"Cái cách quỷ quái đó á???"
"Cách quỷ quái cũng là cách, tùy cô thôi." Hà Uyên đứng dậy, tỏ vẻ mình sẽ ra khỏi phòng.
"Này này này, anh mặc kệ em thật đấy à, anh không sợ em đi ra ngoài như thế sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh sao!"
Hà Uyên khựng lại, "nghĩ kĩ thì, bị ảnh hưởng hình như là danh tiếng của cô, chứ không phải của tôi."
"..."
Hà Uyên xuống lầu, rửa mặt xong thì lấy điện thoại ra, lúc này trên màn hình đã có hơn hai mươi tin nhắn chưa đọc, anh ấn vào, tất cả đều là của Giản Ngôn Chi.
"Em đi xuống đấy nhá! Em xuống thật á!"
"Bọn anh đang ở chỗ máy tính hết đúng không?"
"Trụ sở hôm nay có nhân viên nào không?"
"Anh Đông đến chưa, đến chưa đến chưa!"
...
Hà Uyên nhìn đồng hồ trên tay, mắt chợt lóe lên một chút ý cười.
"Khoảng hơn mười phút nữa anh Đông sẽ đến đây, mấy đứa kia đang trong game, cô muốn xuống thì xuống đi."
Nếu ngồi chơi game trong phòng khách vậy thì mấy người kia đều đang quay lưng lại với cầu thang, vì thế lúc này Giản Ngôn Chi rón rén đi xuống thì có thể sẽ an toàn rút lui được.
Nhận được tin nhắn của Hà Uyên, Giản Ngôn Chi dựng đứng cổ áo, chỉ chừa lại hai con mắt, lén la lén lút đi xuống cầu thang. Cô nhìn phòng khách một lượt, bốn người kia đang đeo tai nghe chơi game.
Còn người đàn ông duy nhất đang đứng giữa phòng khách là Hà Uyên, hai người bắt gặp ánh mắt của nhau, cô trừng anh một phát, khóe miệng anh nhếch lên.
Giản Ngôn Chi không có thời gian lý giải vẻ cười nhạo trong mắt anh, tăng tốc bước chân, lấy hết dũng khí kéo cửa, chạy ra ngoài!
"Ớ? Lão đại anh cười cái gì thế." Giản Bác Dịch quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy nụ cười chưa kịp che dấu trên mặt Hà Uyên.
"Anh có cười à." Hà Uyên lập tức thu lại vẻ tươi cười, đi vào phòng bếp không ngoảnh đầu lại.
Giản Bác Dịch, "Hả? Vừa xong...không phải là đang cười à?"
"Cái gì cơ? Các bạn nói cái gì, trụ sở bọn mình làm sao có phụ nữ được chứ." Lão Dao đột nhiên lên tiếng, nói, "đằng sau? Đằng sau cái gì?"
Bước chân của Hà Uyên khựng lại, hơi bất ngờ quay đầu lại nhìn về phía Lão Dao đang đeo tai nghe tự nói tự nghe.
"Vừa nãy ở đằng sau có một người phụ nữ che mặt lén lút đi từ trên lầu xuống...cái đờ cờ mờ, các bạn đang kể chuyện ma hả?" Lão Dao cười xùy, "các bạn bàn trước với nhau muốn trêu mình đúng không, giờ là xã hội chủ nghĩa xã hội hòa bình rồi đấy nhớ?"
Hà Uyên mím môi, chỉ vào Lão Dao, hỏi Giản Bác Dịch, "nó đang stream à?"
Giản Bác Dịch gật đầu, "đúng thế, tháng này cậu ta đã xong chỉ tiêu đâu, thế nên mấy hôm nay rảnh lúc nào stream lúc đó."
Hà Uyên, "..."
Lão Dao vẫn còn đang sững sờ, "có phụ nữ thật á? Đi ra từ phòng bên phía tay phải? Bên phải? Các bạn lại đùa gì thế, bên phải là phòng lão đại đấy."
"Một người phụ nữ đi ra từ phòng của lão đại? Thôi thôi, hay là các bạn tiếp tục kể chuyện ma cho mình nghe đi."
Hà Uyên, "..."
---------------------
Giản Ngôn Chi về đến nhà thì cởi áo khoác ra, cầm đồ ngủ đi thẳng vào phòng tắm.
Hôm qua không tắm cũng chưa tẩy trang đã ngủ trên giường của Hà Uyên, cùng anh trải qua một đêm xuân, làm Giản Ngôn Chi vừa nhớ lại đã nóng cả mặt. Có điều...kể ra người ôm siết lấy cô như gấu koala hình như là anh ấy mà.
Giản Ngôn Chi ở trong phòng tắm nhớ lại chuyện sáng nay, đợi đến khi cô bước ra thì một tiếng đồng hồ đã trôi qua rồi.
Giản Ngôn Chi đắp cho mình một miếng mặt nạ, đến lúc cô rảnh tay cầm điện thoại lên xem mới phát hiện tin nhắn và cuộc gọi nhỡ đã chất thành núi lớn.
Cuộc gọi nhỡ: Giản Bác Dịch, Lâm Mậu, Lục Tuyết.
Ba người này đều gọi cho cô rất nhiều cuộc, Giản Ngôn Chi đang khó hiểu thì đúng lúc Lục Tuyết lại gọi tới.
"A lô?"
"Chị! Sao giờ chị mới nghe máy!"
"Chị vừa đi tắm, sao thế."
"Chị không biết hả, hôm nay có biến trong lúc Lão Dao stream đó! Đoạn cắt ra của buổi stream đã truyền khắp Weibo luôn rồi!"
"Cái gì cái gì? Nói rõ ra coi."
"Lúc Lão Dao đang stream, có một người phụ nữ che mặt đi từ trên tầng xuống, chị tin nổi không?! Hơn nữa lại còn đi ra từ phòng của Uyên thần nữa, chị tin nổi không?!"
"..."
"Chị có đang nghe không đấy! Chuyện kích thích như thế mà chị không kích động à? Giờ em chỉ muốn vác dao đi xử cái cô đó thôi! Sao, chị có muốn cùng đi không?"
"Chị..."
"ĐM! Em kể chị nghe, rõ ràng hội Lão Dao không ai hay biết gì hết! Chỉ có Uyên thần, chỉ có một mình anh ấy đứng đó nhìn cái cô đó đi xuống thôi!"
"Anh ấy còn cười nữa, cái ánh mắt đó, dịu dàng như nước ấy!"
Giản Ngôn Chi, "mày đừng có thêm mắm dặm muối..."
"Ầy em nói thật mà! Tự chị lên mà xem! Chắc chắn Uyên thần có gì đó với cái cô đó!"
"Chị không xem đâu..."
"Sao lại không xem! Em biết chị không chấp nhận được, nhưng đây là sự thật!"
"Cái cô đó là chị..."
"Hả?"
"Cái người phụ nữ che mặt mà mày muốn chém chết đó, là chị."
"???"