Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thinh-the-hon-nhan-763
Chương 763: Kết cục
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Bạch Nhược Y cảm thấy người trên thế giới này đều muốn tác hợp cho cô và Thẩm Đình Thâm...
Khi đến công ty, còn chưa vào phòng l3àm việc cô đã thấy Cổ Thần Trạch và Chu Du đứng đợi mình ở sảnh.
“Sao hai người lại đến đây?” Bạch Nhược Y cười chào đón.
<2br>Chu Dụ kéo tay Bạch Nhược Y, kéo cô vào một quán cà phê, sau khi trò chuyện vài câu chuyện thường ngày, Cố Thần Trạch và Chu Du bắt 5đầu chuyển thành thuyết khách cho Thẩm Đình Thâm.
Bạch Nhược Y lập tức đoán được ý đồ của bọn họ, bưng cốc cà phê lên nhấp một 4ngụm, híp mắt nhìn hai vợ chồng nhà kia, “Thẩm Đình Thâm cho hai người cái gì mà cả hai cùng đến đây?” “Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng r0ồi, năm năm qua cậu chịu nhiều cực khổ như vậy, vẫn đợi anh ấy, bây giờ Thanh Ly cũng đã chấp nhận anh ấy rồi, chỉ cần cậu bỏ qua được là hai người có thể lập tức kết hôn!” Chu Du vừa nói vừa cầm tay Bạch Nhược Y.
Cổ Thần Trạch đẩy Bạch Nhược Y lên xe, trong xe để nhiệt độ vừa phải nhưng trên trán Bạch Nhược Y vẫn đầy mồ hôi.
“Em...
em đừng quá lo lắng.” Cố Thần Trạch nuốt nước bọt, thử an ủi Bạch Nhược Y.
“Bé Ly nói linh tinh à?” Bạch Nhược Y chớp mắt, không tin sự thật này, “Thẩm Đình Thâm chỉ bị thương nhẹ thôi đúng không?” Cố Thần Trạch tập trung lái xe, nhanh chóng đưa hai người đến bệnh viện, Bạch Nhược Y vội vàng chạy vào trong, bỏ lại cả Thanh Ly sau lưng.
Khi chạy đến phòng bệnh của Thẩm Đình Thâm, chỉ thấy cả người anh đều bị quấn băng, nằm yên trên giường bệnh không nhúc nhích.
Bạch Nhược Y rút tay về, lúng túng cười, “Mình phải đi làm rồi.” Chu Du há miệng định nói thêm gì đó, nhưng Cổ Thần Trạch đã giữ cánh tay của cô, lắc đầu nói, “Được rồi, để cô ấy tự thông suốt đi.” Mấy ngày sau, Trần Duệ cùng Hạ Tình Thiên cũng đứng ở sảnh chờ Bạch Nhược Y.
Mặt Bạch Nhược Y đen lại, không đợi Trần Duệ mở lời, Bạch Nhược Y đã khoát tay, “Dừng lại, hai người muốn nói gì tôi đều biết rồi.
Không nghe, tôi không muốn nghe!” Trần Duệ và Hạ Tình Thiên đều không nói được câu nào, hậm hực ra về.
Ngoại trừ mỗi ngày đi làm nhìn thấy Thẩm Đình Thâm, Bạch Nhược Y và anh không hề gặp thêm ở đâu, Thẩm Đình Thâm cũng không có hành động gì quá đáng, cũng không chủ động nói chuyện với cô.
Anh chỉ im lặng lái xe, nghe Thanh Ly và Bạch Nhược Y nói chuyện.
Chỉ có lúc đưa Bạch Nhược Y đi làm, Thẩm Đình Thâm mới cảm thấy lòng mình bình thản, nếu thời gian cứ thể này trôi qua, đời này vậy là đủ rồi.
Như thường ngày, Bạch Nhược Y đứng ở cửa công ty chờ Thẩm Đình Thâm đến đón mình, vì giờ tan tầm có thể bị tắc đường cho nên Bạch Nhược Y phải chờ bọn họ một lúc.
Thế nhưng hôm nay đợi mãi, chỉ đợi được Cổ Thần Trạch lái xe đưa Thanh Ly đến, vừa xuống xe khuôn mặt của Thanh Ly đã đầy nước mắt chạy đến ôm chặt Bạch Nhược Y.
“Mẹ, mẹ, không xong rồi, lúc nãy ba lái xe đưa con đến đây bị tai nạn, bây giờ đang ở trong bệnh viện, mẹ mau đến đi.” Khuôn mặt đầy nước của Thanh Ly vùi vào trong quần áo cô, bả vai nhỏ không ngừng run rẩy.
Đầu óc Bạch Nhược Y hỗn loạn, mãi mà cô không phản ứng lại được.
“Em...
em đừng quá lo lắng.” Cố Thần Trạch nuốt nước bọt, thử an ủi Bạch Nhược Y.
“Bé Ly nói linh tinh à?” Bạch Nhược Y chớp mắt, không tin sự thật này, “Thẩm Đình Thâm chỉ bị thương nhẹ thôi đúng không?” Cố Thần Trạch tập trung lái xe, nhanh chóng đưa hai người đến bệnh viện, Bạch Nhược Y vội vàng chạy vào trong, bỏ lại cả Thanh Ly sau lưng.
Khi chạy đến phòng bệnh của Thẩm Đình Thâm, chỉ thấy cả người anh đều bị quấn băng, nằm yên trên giường bệnh không nhúc nhích.
Chu Du đứng bên cạnh, hai mắt đỏ hoe, đưa tay vỗ bả vai Bạch Nhược Y, không nói câu nào mà ôm mặt chạy ra ngoài.
Bạch Nhược Y như rơi xuống vực sâu, bước từng bước đến gần giường Thẩm Đình Thâm, đưa tay chạm vào mặt anh.
Lạnh buốt! “Thẩm Đình Thâm...” Cô thử gọi khẽ, hi vọng người trên giường có thể mở mắt.
Người trên giường không có bất cứ phản ứng gì, Bạch Nhược Y lại gọi một lần nữa, “Đình Thâm? Anh tỉnh đi, anh đừng làm em sợ, anh không thể nào đột nhiên xảy ra chuyện được?” Trong phòng bệnh không còn ai khác, tất cả mọi người đều rút ra ngoài, dường như đang chờ Bạch Nhược Y nói lời từ biệt cuối cùng với Thẩm Đình Thâm.
Thanh Ly được Cố Thần Trạch bể, nhìn vào căn phòng đầy chờ mong.
“Thẩm Đình Thâm!” Bạch Nhược Y đột nhiên kéo áo Thẩm Đình Thâm, gọi to tên anh, “Anh đứng lên cho em! Em còn muốn ngồi xe anh về nhà! Anh ngủ ở đây là thế nào chứ!” Tất nhiên mấy lời này không có ý nghĩa gì, Thẩm Đình Thâm sẽ không đáp lại cô.
Hại hốc mắt đỏ lên, mặc dù Bạch Nhược Y rất hận Thẩm Đình Thâm, mặc dù cô nghĩ sau này sẽ không cần Thẩm Đình Thâm nữa, không muốn quay lại với anh nữa.
Nhưng cho đến bây giờ cô chưa từng nghĩ, Thẩm Đình Thâm sẽ đột ngột rời khỏi thế giới của cô.
Vừa nghe thấy Thanh Ly nói Thẩm Đình Thâm bị tai nạn xe, đến bây giờ nhìn thấy Thẩm Đình Thâm nằm yên không nhúc nhích, Bạch Nhược Y cảm thấy mình như đang trong cơn ác mộng.
Nước mắt nóng hổi rơi xuống, cô ôm lấy eo Thẩm Đình Thâm, giọng nghẹn ngào mang theo đau thương, “Anh đứng dậy đi! Anh còn phải đưa em về, không phải anh đã hỏi em có còn yêu anh nữa không à? Bây giờ em nói cho anh biết, em yêu anh, em vẫn luôn yêu anh, trong tim em ngoài anh ra không còn ai khác, anh tỉnh lại được không?” Bên dưới lớp băng vải dày kia, đôi mắt thâm thúy từ mở ra, con ngươi đen nhánh như bảo thạch sáng lấp lánh, khóe miệng anh cong lên, nín thở nửa ngày cuối cùng cũng có thể hô hấp bình thường, “Anh đã chờ rất lâu mới được nghe những lời này của em!” Giọng nói quen thuộc vang lên, Bạch Nhược Y cứng đờ người không kịp phản ứng.
Những người đứng bên ngoài phòng bệnh lập tức ùa vào, Chu Dụ ôm bả vai Bạch Nhược Y, vừa cười vừa nói, “Cậu nhìn cậu đi, miệng cứng như thế làm gì, nếu không phải bọn tớ ép Thẩm Đình Thâm làm trò này thì bao giờ cậu mới dám nói thật hả?” Thanh Ly cũng chui vào, ngồi trong lòng Thẩm Đình Thâm, cười hì hì nói với Bạch Nhược Y, “Mẹ, mẹ đã thích ba như vậy, có phải sẽ kết hôn cùng ba, sau đó chúng ta sẽ sống cùng với nhau phải không?” Cố Thần Trạch nín cười, giúp Thẩm Đình Thâm tháo đống băng vải trên người ra.
Bạch Nhược Y tỉnh táo lại, hiểu ra bọn họ đang cùng nhau diễn kịch, cô vội vàng lau sạch nước mắt, cảm thấy vô cùng xấu hổ, giống như mình bị bọn họ đem ra làm một trò đùa.
Cô tức giận đẩy Chu Dụ ra, quay người chạy ra ngoài, Thẩm Đình Thâm xuống giường, chạy mấy bước đã đuổi kịp Bạch Nhược Y.
Anh không nói câu nào mà ép Bạch Nhược Y đang thở hổn hển vào tường hành lang bệnh viện, liên tục hôn cô.
Bạch Nhược Y giãy giụa mấy lần, còn dùng sức đấm vào ngực Thẩm Đình Thâm, nhưng nụ hôn của Thẩm Đình Thâm vẫn không dừng lại, hôn đến mức khiến cô khó thở.
Lúc này anh mới buông Bạch Nhược Y ra, lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn kim cương đã chuẩn bị cho Bạch Nhược Y từ năm năm trước, dịu dàng nói, “Chúng ta đã bỏ phí năm năm rồi, anh không muốn tiếp tục lãng phí nữa, anh yêu em, cưới anh nhé!” Khuôn mặt Bạch Nhược Y đỏ bừng, có tránh đi và cự tuyệt, “Tôi sẽ không...” Nụ hôn của Thẩm Đình Thâm lại rơi xuống, dọa Bạch Nhược Y trợn trừng cả mắt, cô đành câm nhẫn tự đeo lên tay mình, “Được rồi, được! Em cưới!” Bờ môi mỏng cong lên một đường cong thật đẹp, anh dịu dàng hôn lên trán cô, “Cuộc sống sau này, anh sẽ bù đắp cho em và bé Ly gấp bội phần!” “Tốt nhất là như vậy!” Bạch Nhược Y trừng mắt nhìn Thẩm Đình Thâm, đôi môi bị anh hồn đến mức hơi sưng lên.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Khi đến công ty, còn chưa vào phòng l3àm việc cô đã thấy Cổ Thần Trạch và Chu Du đứng đợi mình ở sảnh.
“Sao hai người lại đến đây?” Bạch Nhược Y cười chào đón.
<2br>Chu Dụ kéo tay Bạch Nhược Y, kéo cô vào một quán cà phê, sau khi trò chuyện vài câu chuyện thường ngày, Cố Thần Trạch và Chu Du bắt 5đầu chuyển thành thuyết khách cho Thẩm Đình Thâm.
Bạch Nhược Y lập tức đoán được ý đồ của bọn họ, bưng cốc cà phê lên nhấp một 4ngụm, híp mắt nhìn hai vợ chồng nhà kia, “Thẩm Đình Thâm cho hai người cái gì mà cả hai cùng đến đây?” “Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng r0ồi, năm năm qua cậu chịu nhiều cực khổ như vậy, vẫn đợi anh ấy, bây giờ Thanh Ly cũng đã chấp nhận anh ấy rồi, chỉ cần cậu bỏ qua được là hai người có thể lập tức kết hôn!” Chu Du vừa nói vừa cầm tay Bạch Nhược Y.
Cổ Thần Trạch đẩy Bạch Nhược Y lên xe, trong xe để nhiệt độ vừa phải nhưng trên trán Bạch Nhược Y vẫn đầy mồ hôi.
“Em...
em đừng quá lo lắng.” Cố Thần Trạch nuốt nước bọt, thử an ủi Bạch Nhược Y.
“Bé Ly nói linh tinh à?” Bạch Nhược Y chớp mắt, không tin sự thật này, “Thẩm Đình Thâm chỉ bị thương nhẹ thôi đúng không?” Cố Thần Trạch tập trung lái xe, nhanh chóng đưa hai người đến bệnh viện, Bạch Nhược Y vội vàng chạy vào trong, bỏ lại cả Thanh Ly sau lưng.
Khi chạy đến phòng bệnh của Thẩm Đình Thâm, chỉ thấy cả người anh đều bị quấn băng, nằm yên trên giường bệnh không nhúc nhích.
Bạch Nhược Y rút tay về, lúng túng cười, “Mình phải đi làm rồi.” Chu Du há miệng định nói thêm gì đó, nhưng Cổ Thần Trạch đã giữ cánh tay của cô, lắc đầu nói, “Được rồi, để cô ấy tự thông suốt đi.” Mấy ngày sau, Trần Duệ cùng Hạ Tình Thiên cũng đứng ở sảnh chờ Bạch Nhược Y.
Mặt Bạch Nhược Y đen lại, không đợi Trần Duệ mở lời, Bạch Nhược Y đã khoát tay, “Dừng lại, hai người muốn nói gì tôi đều biết rồi.
Không nghe, tôi không muốn nghe!” Trần Duệ và Hạ Tình Thiên đều không nói được câu nào, hậm hực ra về.
Ngoại trừ mỗi ngày đi làm nhìn thấy Thẩm Đình Thâm, Bạch Nhược Y và anh không hề gặp thêm ở đâu, Thẩm Đình Thâm cũng không có hành động gì quá đáng, cũng không chủ động nói chuyện với cô.
Anh chỉ im lặng lái xe, nghe Thanh Ly và Bạch Nhược Y nói chuyện.
Chỉ có lúc đưa Bạch Nhược Y đi làm, Thẩm Đình Thâm mới cảm thấy lòng mình bình thản, nếu thời gian cứ thể này trôi qua, đời này vậy là đủ rồi.
Như thường ngày, Bạch Nhược Y đứng ở cửa công ty chờ Thẩm Đình Thâm đến đón mình, vì giờ tan tầm có thể bị tắc đường cho nên Bạch Nhược Y phải chờ bọn họ một lúc.
Thế nhưng hôm nay đợi mãi, chỉ đợi được Cổ Thần Trạch lái xe đưa Thanh Ly đến, vừa xuống xe khuôn mặt của Thanh Ly đã đầy nước mắt chạy đến ôm chặt Bạch Nhược Y.
“Mẹ, mẹ, không xong rồi, lúc nãy ba lái xe đưa con đến đây bị tai nạn, bây giờ đang ở trong bệnh viện, mẹ mau đến đi.” Khuôn mặt đầy nước của Thanh Ly vùi vào trong quần áo cô, bả vai nhỏ không ngừng run rẩy.
Đầu óc Bạch Nhược Y hỗn loạn, mãi mà cô không phản ứng lại được.
“Em...
em đừng quá lo lắng.” Cố Thần Trạch nuốt nước bọt, thử an ủi Bạch Nhược Y.
“Bé Ly nói linh tinh à?” Bạch Nhược Y chớp mắt, không tin sự thật này, “Thẩm Đình Thâm chỉ bị thương nhẹ thôi đúng không?” Cố Thần Trạch tập trung lái xe, nhanh chóng đưa hai người đến bệnh viện, Bạch Nhược Y vội vàng chạy vào trong, bỏ lại cả Thanh Ly sau lưng.
Khi chạy đến phòng bệnh của Thẩm Đình Thâm, chỉ thấy cả người anh đều bị quấn băng, nằm yên trên giường bệnh không nhúc nhích.
Chu Du đứng bên cạnh, hai mắt đỏ hoe, đưa tay vỗ bả vai Bạch Nhược Y, không nói câu nào mà ôm mặt chạy ra ngoài.
Bạch Nhược Y như rơi xuống vực sâu, bước từng bước đến gần giường Thẩm Đình Thâm, đưa tay chạm vào mặt anh.
Lạnh buốt! “Thẩm Đình Thâm...” Cô thử gọi khẽ, hi vọng người trên giường có thể mở mắt.
Người trên giường không có bất cứ phản ứng gì, Bạch Nhược Y lại gọi một lần nữa, “Đình Thâm? Anh tỉnh đi, anh đừng làm em sợ, anh không thể nào đột nhiên xảy ra chuyện được?” Trong phòng bệnh không còn ai khác, tất cả mọi người đều rút ra ngoài, dường như đang chờ Bạch Nhược Y nói lời từ biệt cuối cùng với Thẩm Đình Thâm.
Thanh Ly được Cố Thần Trạch bể, nhìn vào căn phòng đầy chờ mong.
“Thẩm Đình Thâm!” Bạch Nhược Y đột nhiên kéo áo Thẩm Đình Thâm, gọi to tên anh, “Anh đứng lên cho em! Em còn muốn ngồi xe anh về nhà! Anh ngủ ở đây là thế nào chứ!” Tất nhiên mấy lời này không có ý nghĩa gì, Thẩm Đình Thâm sẽ không đáp lại cô.
Hại hốc mắt đỏ lên, mặc dù Bạch Nhược Y rất hận Thẩm Đình Thâm, mặc dù cô nghĩ sau này sẽ không cần Thẩm Đình Thâm nữa, không muốn quay lại với anh nữa.
Nhưng cho đến bây giờ cô chưa từng nghĩ, Thẩm Đình Thâm sẽ đột ngột rời khỏi thế giới của cô.
Vừa nghe thấy Thanh Ly nói Thẩm Đình Thâm bị tai nạn xe, đến bây giờ nhìn thấy Thẩm Đình Thâm nằm yên không nhúc nhích, Bạch Nhược Y cảm thấy mình như đang trong cơn ác mộng.
Nước mắt nóng hổi rơi xuống, cô ôm lấy eo Thẩm Đình Thâm, giọng nghẹn ngào mang theo đau thương, “Anh đứng dậy đi! Anh còn phải đưa em về, không phải anh đã hỏi em có còn yêu anh nữa không à? Bây giờ em nói cho anh biết, em yêu anh, em vẫn luôn yêu anh, trong tim em ngoài anh ra không còn ai khác, anh tỉnh lại được không?” Bên dưới lớp băng vải dày kia, đôi mắt thâm thúy từ mở ra, con ngươi đen nhánh như bảo thạch sáng lấp lánh, khóe miệng anh cong lên, nín thở nửa ngày cuối cùng cũng có thể hô hấp bình thường, “Anh đã chờ rất lâu mới được nghe những lời này của em!” Giọng nói quen thuộc vang lên, Bạch Nhược Y cứng đờ người không kịp phản ứng.
Những người đứng bên ngoài phòng bệnh lập tức ùa vào, Chu Dụ ôm bả vai Bạch Nhược Y, vừa cười vừa nói, “Cậu nhìn cậu đi, miệng cứng như thế làm gì, nếu không phải bọn tớ ép Thẩm Đình Thâm làm trò này thì bao giờ cậu mới dám nói thật hả?” Thanh Ly cũng chui vào, ngồi trong lòng Thẩm Đình Thâm, cười hì hì nói với Bạch Nhược Y, “Mẹ, mẹ đã thích ba như vậy, có phải sẽ kết hôn cùng ba, sau đó chúng ta sẽ sống cùng với nhau phải không?” Cố Thần Trạch nín cười, giúp Thẩm Đình Thâm tháo đống băng vải trên người ra.
Bạch Nhược Y tỉnh táo lại, hiểu ra bọn họ đang cùng nhau diễn kịch, cô vội vàng lau sạch nước mắt, cảm thấy vô cùng xấu hổ, giống như mình bị bọn họ đem ra làm một trò đùa.
Cô tức giận đẩy Chu Dụ ra, quay người chạy ra ngoài, Thẩm Đình Thâm xuống giường, chạy mấy bước đã đuổi kịp Bạch Nhược Y.
Anh không nói câu nào mà ép Bạch Nhược Y đang thở hổn hển vào tường hành lang bệnh viện, liên tục hôn cô.
Bạch Nhược Y giãy giụa mấy lần, còn dùng sức đấm vào ngực Thẩm Đình Thâm, nhưng nụ hôn của Thẩm Đình Thâm vẫn không dừng lại, hôn đến mức khiến cô khó thở.
Lúc này anh mới buông Bạch Nhược Y ra, lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn kim cương đã chuẩn bị cho Bạch Nhược Y từ năm năm trước, dịu dàng nói, “Chúng ta đã bỏ phí năm năm rồi, anh không muốn tiếp tục lãng phí nữa, anh yêu em, cưới anh nhé!” Khuôn mặt Bạch Nhược Y đỏ bừng, có tránh đi và cự tuyệt, “Tôi sẽ không...” Nụ hôn của Thẩm Đình Thâm lại rơi xuống, dọa Bạch Nhược Y trợn trừng cả mắt, cô đành câm nhẫn tự đeo lên tay mình, “Được rồi, được! Em cưới!” Bờ môi mỏng cong lên một đường cong thật đẹp, anh dịu dàng hôn lên trán cô, “Cuộc sống sau này, anh sẽ bù đắp cho em và bé Ly gấp bội phần!” “Tốt nhất là như vậy!” Bạch Nhược Y trừng mắt nhìn Thẩm Đình Thâm, đôi môi bị anh hồn đến mức hơi sưng lên.