Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thinh-the-hon-nhan-757
Chương 757: Con bé là con của tôi
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhưng bây giờ, khi Bạch Nhược Y biết Thẩm Đình Thâm không còn yêu mình nữa, cô cũng không muốn có quan hệ gì với Thẩm Đình Thâm.
Nhưng h3ết lần này đến lần khác, cuối cùng anh vẫn biết được chân tướng! Bạch Nhược Y hốt hoảng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, môi hồng khẽ mở r2a, giọng nói không có chút biến đổi nào, “Nhóm máu O thì sao, con bé giống nhóm máu của cha nó không được sao...” “Em muốn nói với tôi là Thanh5 Chấp nhóm máu O sao?” Đôi mắt Thẩm Đình Thâm híp lại, ánh mắt nguy hiểm đánh thẳng vào lòng Bạch Nhược Y.
Bạch Nhược Y cũng hiểu rõ, T4hẩm Đình Thâm là người trước nay luôn làm việc rất chu toàn, hiện giờ anh cầm nhóm máu của Thanh Ly đến đây nói chuyện, chỉ sợ là đã điều tra v0ề nhóm máu của Thanh Chấp rồi.
Cô chột dạ, vô thức nuốt nước bọt, trừng mắt nhìn Thẩm Đình Thâm, “Đúng vậy! Thanh Chấp nhóm máu O, anh đừng nghĩ nhiều, Thanh Ly không có liên quan gì đến anh cả.” “Thật sao?” Thẩm Đình Thâm cười lạnh, có trời mới biết anh mong có con đến thế nào, vậy mà Bạch Nhược Y lại nhẫn tâm giấu anh, giấu con của anh đi, “Thanh Chấp nhóm máu A, em nhóm máu B, con của hai người lại có nhóm
máu 0...
chuyện đã đến nước này, Bạch Nhược, em còn muốn lừa tôi bao lâu nữa?” “Tôi nói lại một lần nữa!” Bạch Nhược Y đứng thẳng lưng, cô biết bây giờ có nói dối cũng không nói được nữa, cho nên chỉ muốn củng cố lập trường của mình, “Thanh Ly là con của tôi, không có quan hệ gì với anh cả!” Trong căn phòng yên tĩnh, bầu không khí giữa bọn họ càng trở nên căng thẳng, ai cũng muốn bảo vệ người quan trọng nhất với mình, không ai chịu lùi bước.
“Tôi nói cho em biết!” Thẩm Đình Thâm hơi nghiêng người về phía trước, trong ánh mắt là sự uy hiếp, “Không ai có thể cướp được những thứ vốn thuộc về tôi từ trong tay tối cả.” “Anh muốn thế nào?” Bạch Nhược Y cau mày, lo lắng liếm khóe môi.
Cô hơi thiếu tự tin, bởi vì cô biết, cho đến bây giờ cô vẫn không thể đấu lại Thẩm Đình Thâm, nếu như anh ta thật sự muốn đưa Thanh Ly đi, sợ rằng cô cũng không có cách nào chống lại được.
Thẩm Đình Thâm bị câu hỏi này của Bạch Nhược Y làm cho bối rối, anh chỉ biết, khi nhận được tin Thanh Ly thật sự là con gái mình, trong lòng anh như được lấp đầy, dường như tâm nguyện của anh đã được thực hiện.
Anh rất muốn có con, nếu như đứa bé đó chính là Thanh Ly đáng yêu thì còn gì tốt hơn.
Đồng thời, mặt khác, anh lại cảm thấy nếu như không phải anh gặp may nhìn thấy tư liệu về Thanh Ly, có lẽ cả đời này anh sẽ không bao giờ biết mình và Bạch Nhược Y còn có một đứa con đáng yêu như vậy.
Cho nên anh vô cùng tức giận, anh giận Bạch Nhược Y tại sao phải lừa anh, tại sao lại tước đi quyền làm cha của anh...
Càng tức giận hơn bởi lúc đầu anh và Bạch Nhược Y đã có thể có một kết cục khác, lúc đầu bọn họ đã có thể rất hạnh phúc.
Vì sao...
mọi chuyện lại biến thành thế này? Mà đến bây giờ Bạch Nhược Y vẫn cứng đầu, xem anh như kẻ thù, còn hỏi anh muốn thế nào? Bây giờ anh còn có thể thế nào? Chẳng lẽ muốn anh ôm lấy Bạch Nhược Y, nói với cô anh vẫn yêu cô như trước, yêu đến nỗi không quan tâm đến chuyện cô đã từng kết hôn với người khác, chỉ cần có đồng ý, tất cả mọi thứ đều có thể làm lại từ đầu? “Tôi muốn thế nào? Chắc chắn em sẽ biết sớm thôi.” Nói xong, anh quay người đi thẳng ra khỏi cửa, để lại một mình Bạch Nhược Y hốt hoảng đứng đó, thật lâu sau vẫn chưa hồi hồn lại được.
Ngày hôm sau, sau sáu giờ chiều.
Dì Nhạc làm một bàn đồ ăn ngon, cả nhà đều ngồi trước bàn ăn, chờ xe đưa đón của nhà trường đưa Thanh Ly về.
“Sao hôm nay tan học lâu rồi mà bé Ly vẫn chưa về nhỉ?” Bạch Kiến nhìn đồng hồ, “Bình thường, giáo viên đã phải đưa Thanh Ly về từ mười phút trước rồi mà.” “Ba thử gọi điện cho trường học xem sao.” Bạch Nhược Y cũng lo lắng, Thanh Ly bị đập đầu, sáng nay mới thay thuốc, cô đã định cho con bé nghỉ học rồi, nhưng Thanh Ly nhất định đòi đi học.
Bạch Nhược Y đành phải chiều theo ý cô bé, bởi vì đó là nhà trẻ tư nhân, có xe đưa đón học sinh, cho nên Bạch Nhược Y cũng không cần đưa Thanh Ly đến trường.
Bạch Kiển gọi điện cho hiệu trưởng, sau khi hỏi thì được biết Thanh Ly đã được ba đón về.
“Ba? Không phải Thanh chấp vẫn đang ở nước ngoài sao? Tại sao lại quay về rồi?” Bạch Kiển kinh ngạc vừa nói vừa tắt điện thoại, sau đó không hiểu nhìn lại Bạch Nhược Y, Trường học nói bé Ly được ba đón về rồi.” “Cái gì?” Bạch Nhược Y lập tức đứng dậy, không hề chần chờ mà cầm túi chạy ra ngoài, “Là Thẩm Đình Thâm đón con bé đi, con sẽ đi đón con bé về.” Nói xong, bóng dáng Bạch Nhược Y biến mất khỏi nhà.
Bạch Kiến mở to mắt, nghiêng đầu nhìn di Nhạc, “Nhược Y nói vậy là có ý gì? Thẩm Đình Thâm đón Thanh Ly rồi? Ý là Thẩm Đình Thâm biết Thanh Ly là con của nó rồi?” “Hôm qua Thẩm Đình Thâm hung hăng đến nhà chúng ta, cũng không biết nói chuyện gì với Nhược Y, bây giờ xem ra là cậu ta đã biết chuyện rồi.” Dì Nhạc bất đắc dĩ nói, “Giấy không gói được lửa.” Còn Bạch Nhược Y thì vô cùng lo lắng lái xe đến công ty Thẩm Đình Thâm, vừa đến cổng công ty thì kịp chặn xe Thẩm Đình Thâm đang chuẩn bị về nhà.
Bạch Nhược Y đi giày cao gót, chạy mấy bước lên đằng trước xe Thẩm Đình Thâm, dang hai tay ra chặn xe Thẩm Đình Thâm lại, “Thẩm Đình Thâm!” Thẩm Đình Thâm vừa khởi động xe, đột nhiên thấy Bạch Nhược Y xuất hiện, hàng lông mày đen nhánh nhíu chặt lại.
Anh bất mãn mở cửa xe và nhoài người ra nói, “Em không sợ chết hả?“.
Bạch Nhược Y không quan tâm đến chuyện này, thấy anh dừng xe, cô lập tức mở hết cửa xe ra nhìn nhưng vẫn không thấy Thanh Ly bên trong.
Thậm chí cô còn mở cả cốp sau ra xem.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhưng h3ết lần này đến lần khác, cuối cùng anh vẫn biết được chân tướng! Bạch Nhược Y hốt hoảng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, môi hồng khẽ mở r2a, giọng nói không có chút biến đổi nào, “Nhóm máu O thì sao, con bé giống nhóm máu của cha nó không được sao...” “Em muốn nói với tôi là Thanh5 Chấp nhóm máu O sao?” Đôi mắt Thẩm Đình Thâm híp lại, ánh mắt nguy hiểm đánh thẳng vào lòng Bạch Nhược Y.
Bạch Nhược Y cũng hiểu rõ, T4hẩm Đình Thâm là người trước nay luôn làm việc rất chu toàn, hiện giờ anh cầm nhóm máu của Thanh Ly đến đây nói chuyện, chỉ sợ là đã điều tra v0ề nhóm máu của Thanh Chấp rồi.
Cô chột dạ, vô thức nuốt nước bọt, trừng mắt nhìn Thẩm Đình Thâm, “Đúng vậy! Thanh Chấp nhóm máu O, anh đừng nghĩ nhiều, Thanh Ly không có liên quan gì đến anh cả.” “Thật sao?” Thẩm Đình Thâm cười lạnh, có trời mới biết anh mong có con đến thế nào, vậy mà Bạch Nhược Y lại nhẫn tâm giấu anh, giấu con của anh đi, “Thanh Chấp nhóm máu A, em nhóm máu B, con của hai người lại có nhóm
máu 0...
chuyện đã đến nước này, Bạch Nhược, em còn muốn lừa tôi bao lâu nữa?” “Tôi nói lại một lần nữa!” Bạch Nhược Y đứng thẳng lưng, cô biết bây giờ có nói dối cũng không nói được nữa, cho nên chỉ muốn củng cố lập trường của mình, “Thanh Ly là con của tôi, không có quan hệ gì với anh cả!” Trong căn phòng yên tĩnh, bầu không khí giữa bọn họ càng trở nên căng thẳng, ai cũng muốn bảo vệ người quan trọng nhất với mình, không ai chịu lùi bước.
“Tôi nói cho em biết!” Thẩm Đình Thâm hơi nghiêng người về phía trước, trong ánh mắt là sự uy hiếp, “Không ai có thể cướp được những thứ vốn thuộc về tôi từ trong tay tối cả.” “Anh muốn thế nào?” Bạch Nhược Y cau mày, lo lắng liếm khóe môi.
Cô hơi thiếu tự tin, bởi vì cô biết, cho đến bây giờ cô vẫn không thể đấu lại Thẩm Đình Thâm, nếu như anh ta thật sự muốn đưa Thanh Ly đi, sợ rằng cô cũng không có cách nào chống lại được.
Thẩm Đình Thâm bị câu hỏi này của Bạch Nhược Y làm cho bối rối, anh chỉ biết, khi nhận được tin Thanh Ly thật sự là con gái mình, trong lòng anh như được lấp đầy, dường như tâm nguyện của anh đã được thực hiện.
Anh rất muốn có con, nếu như đứa bé đó chính là Thanh Ly đáng yêu thì còn gì tốt hơn.
Đồng thời, mặt khác, anh lại cảm thấy nếu như không phải anh gặp may nhìn thấy tư liệu về Thanh Ly, có lẽ cả đời này anh sẽ không bao giờ biết mình và Bạch Nhược Y còn có một đứa con đáng yêu như vậy.
Cho nên anh vô cùng tức giận, anh giận Bạch Nhược Y tại sao phải lừa anh, tại sao lại tước đi quyền làm cha của anh...
Càng tức giận hơn bởi lúc đầu anh và Bạch Nhược Y đã có thể có một kết cục khác, lúc đầu bọn họ đã có thể rất hạnh phúc.
Vì sao...
mọi chuyện lại biến thành thế này? Mà đến bây giờ Bạch Nhược Y vẫn cứng đầu, xem anh như kẻ thù, còn hỏi anh muốn thế nào? Bây giờ anh còn có thể thế nào? Chẳng lẽ muốn anh ôm lấy Bạch Nhược Y, nói với cô anh vẫn yêu cô như trước, yêu đến nỗi không quan tâm đến chuyện cô đã từng kết hôn với người khác, chỉ cần có đồng ý, tất cả mọi thứ đều có thể làm lại từ đầu? “Tôi muốn thế nào? Chắc chắn em sẽ biết sớm thôi.” Nói xong, anh quay người đi thẳng ra khỏi cửa, để lại một mình Bạch Nhược Y hốt hoảng đứng đó, thật lâu sau vẫn chưa hồi hồn lại được.
Ngày hôm sau, sau sáu giờ chiều.
Dì Nhạc làm một bàn đồ ăn ngon, cả nhà đều ngồi trước bàn ăn, chờ xe đưa đón của nhà trường đưa Thanh Ly về.
“Sao hôm nay tan học lâu rồi mà bé Ly vẫn chưa về nhỉ?” Bạch Kiến nhìn đồng hồ, “Bình thường, giáo viên đã phải đưa Thanh Ly về từ mười phút trước rồi mà.” “Ba thử gọi điện cho trường học xem sao.” Bạch Nhược Y cũng lo lắng, Thanh Ly bị đập đầu, sáng nay mới thay thuốc, cô đã định cho con bé nghỉ học rồi, nhưng Thanh Ly nhất định đòi đi học.
Bạch Nhược Y đành phải chiều theo ý cô bé, bởi vì đó là nhà trẻ tư nhân, có xe đưa đón học sinh, cho nên Bạch Nhược Y cũng không cần đưa Thanh Ly đến trường.
Bạch Kiển gọi điện cho hiệu trưởng, sau khi hỏi thì được biết Thanh Ly đã được ba đón về.
“Ba? Không phải Thanh chấp vẫn đang ở nước ngoài sao? Tại sao lại quay về rồi?” Bạch Kiển kinh ngạc vừa nói vừa tắt điện thoại, sau đó không hiểu nhìn lại Bạch Nhược Y, Trường học nói bé Ly được ba đón về rồi.” “Cái gì?” Bạch Nhược Y lập tức đứng dậy, không hề chần chờ mà cầm túi chạy ra ngoài, “Là Thẩm Đình Thâm đón con bé đi, con sẽ đi đón con bé về.” Nói xong, bóng dáng Bạch Nhược Y biến mất khỏi nhà.
Bạch Kiến mở to mắt, nghiêng đầu nhìn di Nhạc, “Nhược Y nói vậy là có ý gì? Thẩm Đình Thâm đón Thanh Ly rồi? Ý là Thẩm Đình Thâm biết Thanh Ly là con của nó rồi?” “Hôm qua Thẩm Đình Thâm hung hăng đến nhà chúng ta, cũng không biết nói chuyện gì với Nhược Y, bây giờ xem ra là cậu ta đã biết chuyện rồi.” Dì Nhạc bất đắc dĩ nói, “Giấy không gói được lửa.” Còn Bạch Nhược Y thì vô cùng lo lắng lái xe đến công ty Thẩm Đình Thâm, vừa đến cổng công ty thì kịp chặn xe Thẩm Đình Thâm đang chuẩn bị về nhà.
Bạch Nhược Y đi giày cao gót, chạy mấy bước lên đằng trước xe Thẩm Đình Thâm, dang hai tay ra chặn xe Thẩm Đình Thâm lại, “Thẩm Đình Thâm!” Thẩm Đình Thâm vừa khởi động xe, đột nhiên thấy Bạch Nhược Y xuất hiện, hàng lông mày đen nhánh nhíu chặt lại.
Anh bất mãn mở cửa xe và nhoài người ra nói, “Em không sợ chết hả?“.
Bạch Nhược Y không quan tâm đến chuyện này, thấy anh dừng xe, cô lập tức mở hết cửa xe ra nhìn nhưng vẫn không thấy Thanh Ly bên trong.
Thậm chí cô còn mở cả cốp sau ra xem.