Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thinh-the-hon-nhan-745
Chương 745: Uống rượu với nhau
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Bạch Nhược Y cảm thấy người này cũng không đến nỗi nào, chí ít tính tình khá thẳng thắn, nếu sau này hợp tác chắc cũng khá được.3
Vì thế cho nên Bạch Nhược Y không muốn hại nhà còn chưa khởi động dự án hợp tác mà quan hệ đã không tốt.
Một l2át sau, Lý Nguyên muốn đứng dậy bỏ đi.
Bạch Nhược Y thấy vậy bèn thở dài, bất đắc dĩ cầm ly rượu đỏ trên bàn lên uống c5ạn.
Bạch Nhược Y cầm chiếc ly không lắc trước mặt Lý Nguyên, “Một giọt cũng không thừa.” Được rồi, thật ra cũng chẳng c4ó cái gì chứng minh là Bạch Nhược Y dị ứng với rượu cả, nhưng mỗi lần uống là cô sẽ bị váng đầu, khó chịu.
Chưa biết ch0ừng đây chỉ là triệu chứng ban đầu, nếu uống quá nhiều thì sẽ bị dị ứng! Bạch Nhược Y tự an ủi mình như vậy, cô nở nụ cười với Lý Nguyên rồi nói, “Nếu anh Lý đã muốn mời tôi uống một ly, vậy tôi không thể làm gì khác hơn là cung kính không bằng tuân mệnh rồi.” “Được lắm.” Cuối cùng trên mặt Lý Nguyên cũng xuất hiện nụ cười, anh ta cũng uống cạn ly rượu của mình, sau đó hơi híp mắt lại mà chậm rãi nói, “Thật ra tâm trạng hôm nay của tôi vô cùng không tốt, tôi và người bạn gái lâu năm vừa mới chia tay, cho nên tôi chỉ muốn tìm người uống rượu cùng thôi, chẳng muốn nói tới những chuyện khác.” Chẳng trách lúc nãy có phụ nữ tới bắt chuyện nhưng đều bị Lý Nguyên dùng gương mặt lạnh đuổi đi, thì ra là do anh ta đang có tâm sự.
“Vậy thì chúng ta cùng uống thôi.” Bạch Nhược Y chủ động với lấy chai rượu và rót cho mình một ly, có vẻ cô muốn ép mình uống rượu, muốn xem xem cơ thể của mình có thể giữ được sự tỉnh táo đến mức nào.
Hai người nói dăm ba câu, uống vài ly rượu, vốn cả hai không quá quen biết, sau khi trò chuyện lại dần trở nên quen thuộc, càng uống càng trò chuyện hăng say.
Đây là lần đầu tiên Bạch Nhược Y cảm thấy thì ra rượu không chỉ đốt cổ họng mà còn có thể đốt cả lòng người.
Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Nhược Y đã bắt đầu ửng đỏ, đôi mắt màu hổ phách như được phủ kín một màn hơi nước.
Cô hơi chếnh choáng, nhưng chưa đến mức không biết gì.
Lý Nguyên cũng uổng hơi nhiều, nửa tỉnh nửa mê, anh ta kéo Bạch Nhược Y nói chuyện về người bạn gái cũ của mình.
Hai người giống như bị mất trí vậy, cứ vừa uống rượu vừa nói chuyện.
Mãi cho đến khi nghe được một giọng nói cao ngạo bẩm sinh vang lên, cô mới tỉnh táo lại.
“Đã lâu không gặp.” Là giọng của Thẩm Đình Thâm! Trái tim cô giật thót.
Mặc dù cô đã biết từ trước là Thẩm Đình Thâm cũng tới, cũng cho là mình có thể coi như không nhìn thấy anh ta, bình tĩnh đối mặt.
Nhưng tại sao anh ta lại nói chuyện với cô? Chẳng phải lúc ở Pháp anh ta đã nói rất rõ ràng rồi hay sao, hai người họ sẽ không còn bất cứ ràng buộc nào nữa, vậy hiện tại anh ta làm vậy là có ý gì? Bạch Nhược Y cảm giác nhiệt độ trên mặt mình tăng cao, nóng đến mức có thật sự muốn tìm một chậu nước lạnh để nhận đầu mình vào trong đó.
“Anh Lý, có phải anh đã uống nhiều rồi không?” Lúc này, Bạch Nhược Y mới giương mắt nhìn người phát ra âm thanh kia, cô thấy Thẩm Đình Thâm mặc bộ âu phục đắt tiền thường ngày, dáng người hoãn mỹ, tỏa sáng rạng rỡ trong đám người.
Mà gương mặt khiến người người điên đảo kia lại đang chỉ cách Bạch Nhược Y 20 cm, trong đôi mắt đã có tia sáng.
Anh ta đã nhìn thấy được mọi thứ! Đôi mắt của anh ta sắp khỏi hẳn rồi! Nhưng người mà cặp mắt kia nhìn chăm chú lại không phải Bạch Nhược Y, mà là Lý nguyên.
Lý Nguyên say chếnh choáng híp mắt nhìn Thẩm Đình Thâm một lúc, sau khi nhận ra anh, anh ta vui vẻ kéo Thẩm Đình Thâm ngồi xuống, “Anh Thẩm! Anh cũng tới đây à, nào nào, cùng uống rượu với nhau đi.” Bạch Nhược Y hơi ngẩn ra, thì ra hai người họ có quen nhau, mà cậu đã lâu không gặp vừa rồi của Thẩm Đình Thâm không phải là chào hỏi Bạch Nhược Y, mà là chào hỏi Lý Nguyên.
Bạch Nhược Y cảm thấy rất xấu hổ, cô nghiêng người sang một bên, muốn cách xa Thẩm Đình Thâm và Lý Nguyên.
“Ôi cô Bạch, cô đừng đi.” Lý Nguyên chú ý thấy Bạch Nhược Y muốn rời đi, bèn duỗi một cái tay khác ra túm cô trở lại, anh ta ngồi giữa Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y, lè nhè, “Tâm trạng hôm nay của tôi vô cùng tệ, vừa hay hai người đều là bạn của tôi, vậy hãy ở lại đây uống rượu với tôi đi!” Nói xong, Lý Nguyên gọi nhân viên chuyên phục vụ rượu tới, hào phóng ném một đồng tiền boa cho người phục vụ kia, “Cậu cứ đứng ở đây, không được đi đâu hết, chỉ cần rót rượu cho ba người chúng tôi là được rồi, cứ hết là rót, hiểu không?” “Vâng ạ.” Nhân viên phục vụ ngoan ngoãn gật đầu, cầm chai rượu rót cho ba người bọn họ.
Lý Nguyên vừa uống rượu, vừa ôm lấy vai Thẩm Đình Thâm mà nói linh ta linh tinh, rồi anh ta lại quay sang ôm lấy vai Bạch Nhược Y nói thêm một trận nữa, có rất nhiều câu cứ lặp đi lặp lại, nhưng anh ta chẳng hề hay biết gì.
Anh ta cũng không biết hiện tại Bạch Nhược Y đang khẩn trương đến mức nào, cơ thể cô vì uống quá nhiều rượu nên gần như lên cơn sốt 40 độ, đầu óc biến thành một đám bột nhão.
Trong đầu cô chỉ có suy nghĩ, hiện giờ Thẩm Đình Thâm đang ngồi ở phía bên kia của Lý Nguyên, Thẩm Đình Thâm cách cô gần như vậy, anh có thể nhìn thấy dáng vẻ chật vật, khó coi của cô bây giờ...
Bạch Nhược Y thật sự không muốn bị mất mặt trước mặt Thẩm Đình Thâm!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Vì thế cho nên Bạch Nhược Y không muốn hại nhà còn chưa khởi động dự án hợp tác mà quan hệ đã không tốt.
Một l2át sau, Lý Nguyên muốn đứng dậy bỏ đi.
Bạch Nhược Y thấy vậy bèn thở dài, bất đắc dĩ cầm ly rượu đỏ trên bàn lên uống c5ạn.
Bạch Nhược Y cầm chiếc ly không lắc trước mặt Lý Nguyên, “Một giọt cũng không thừa.” Được rồi, thật ra cũng chẳng c4ó cái gì chứng minh là Bạch Nhược Y dị ứng với rượu cả, nhưng mỗi lần uống là cô sẽ bị váng đầu, khó chịu.
Chưa biết ch0ừng đây chỉ là triệu chứng ban đầu, nếu uống quá nhiều thì sẽ bị dị ứng! Bạch Nhược Y tự an ủi mình như vậy, cô nở nụ cười với Lý Nguyên rồi nói, “Nếu anh Lý đã muốn mời tôi uống một ly, vậy tôi không thể làm gì khác hơn là cung kính không bằng tuân mệnh rồi.” “Được lắm.” Cuối cùng trên mặt Lý Nguyên cũng xuất hiện nụ cười, anh ta cũng uống cạn ly rượu của mình, sau đó hơi híp mắt lại mà chậm rãi nói, “Thật ra tâm trạng hôm nay của tôi vô cùng không tốt, tôi và người bạn gái lâu năm vừa mới chia tay, cho nên tôi chỉ muốn tìm người uống rượu cùng thôi, chẳng muốn nói tới những chuyện khác.” Chẳng trách lúc nãy có phụ nữ tới bắt chuyện nhưng đều bị Lý Nguyên dùng gương mặt lạnh đuổi đi, thì ra là do anh ta đang có tâm sự.
“Vậy thì chúng ta cùng uống thôi.” Bạch Nhược Y chủ động với lấy chai rượu và rót cho mình một ly, có vẻ cô muốn ép mình uống rượu, muốn xem xem cơ thể của mình có thể giữ được sự tỉnh táo đến mức nào.
Hai người nói dăm ba câu, uống vài ly rượu, vốn cả hai không quá quen biết, sau khi trò chuyện lại dần trở nên quen thuộc, càng uống càng trò chuyện hăng say.
Đây là lần đầu tiên Bạch Nhược Y cảm thấy thì ra rượu không chỉ đốt cổ họng mà còn có thể đốt cả lòng người.
Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Nhược Y đã bắt đầu ửng đỏ, đôi mắt màu hổ phách như được phủ kín một màn hơi nước.
Cô hơi chếnh choáng, nhưng chưa đến mức không biết gì.
Lý Nguyên cũng uổng hơi nhiều, nửa tỉnh nửa mê, anh ta kéo Bạch Nhược Y nói chuyện về người bạn gái cũ của mình.
Hai người giống như bị mất trí vậy, cứ vừa uống rượu vừa nói chuyện.
Mãi cho đến khi nghe được một giọng nói cao ngạo bẩm sinh vang lên, cô mới tỉnh táo lại.
“Đã lâu không gặp.” Là giọng của Thẩm Đình Thâm! Trái tim cô giật thót.
Mặc dù cô đã biết từ trước là Thẩm Đình Thâm cũng tới, cũng cho là mình có thể coi như không nhìn thấy anh ta, bình tĩnh đối mặt.
Nhưng tại sao anh ta lại nói chuyện với cô? Chẳng phải lúc ở Pháp anh ta đã nói rất rõ ràng rồi hay sao, hai người họ sẽ không còn bất cứ ràng buộc nào nữa, vậy hiện tại anh ta làm vậy là có ý gì? Bạch Nhược Y cảm giác nhiệt độ trên mặt mình tăng cao, nóng đến mức có thật sự muốn tìm một chậu nước lạnh để nhận đầu mình vào trong đó.
“Anh Lý, có phải anh đã uống nhiều rồi không?” Lúc này, Bạch Nhược Y mới giương mắt nhìn người phát ra âm thanh kia, cô thấy Thẩm Đình Thâm mặc bộ âu phục đắt tiền thường ngày, dáng người hoãn mỹ, tỏa sáng rạng rỡ trong đám người.
Mà gương mặt khiến người người điên đảo kia lại đang chỉ cách Bạch Nhược Y 20 cm, trong đôi mắt đã có tia sáng.
Anh ta đã nhìn thấy được mọi thứ! Đôi mắt của anh ta sắp khỏi hẳn rồi! Nhưng người mà cặp mắt kia nhìn chăm chú lại không phải Bạch Nhược Y, mà là Lý nguyên.
Lý Nguyên say chếnh choáng híp mắt nhìn Thẩm Đình Thâm một lúc, sau khi nhận ra anh, anh ta vui vẻ kéo Thẩm Đình Thâm ngồi xuống, “Anh Thẩm! Anh cũng tới đây à, nào nào, cùng uống rượu với nhau đi.” Bạch Nhược Y hơi ngẩn ra, thì ra hai người họ có quen nhau, mà cậu đã lâu không gặp vừa rồi của Thẩm Đình Thâm không phải là chào hỏi Bạch Nhược Y, mà là chào hỏi Lý Nguyên.
Bạch Nhược Y cảm thấy rất xấu hổ, cô nghiêng người sang một bên, muốn cách xa Thẩm Đình Thâm và Lý Nguyên.
“Ôi cô Bạch, cô đừng đi.” Lý Nguyên chú ý thấy Bạch Nhược Y muốn rời đi, bèn duỗi một cái tay khác ra túm cô trở lại, anh ta ngồi giữa Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y, lè nhè, “Tâm trạng hôm nay của tôi vô cùng tệ, vừa hay hai người đều là bạn của tôi, vậy hãy ở lại đây uống rượu với tôi đi!” Nói xong, Lý Nguyên gọi nhân viên chuyên phục vụ rượu tới, hào phóng ném một đồng tiền boa cho người phục vụ kia, “Cậu cứ đứng ở đây, không được đi đâu hết, chỉ cần rót rượu cho ba người chúng tôi là được rồi, cứ hết là rót, hiểu không?” “Vâng ạ.” Nhân viên phục vụ ngoan ngoãn gật đầu, cầm chai rượu rót cho ba người bọn họ.
Lý Nguyên vừa uống rượu, vừa ôm lấy vai Thẩm Đình Thâm mà nói linh ta linh tinh, rồi anh ta lại quay sang ôm lấy vai Bạch Nhược Y nói thêm một trận nữa, có rất nhiều câu cứ lặp đi lặp lại, nhưng anh ta chẳng hề hay biết gì.
Anh ta cũng không biết hiện tại Bạch Nhược Y đang khẩn trương đến mức nào, cơ thể cô vì uống quá nhiều rượu nên gần như lên cơn sốt 40 độ, đầu óc biến thành một đám bột nhão.
Trong đầu cô chỉ có suy nghĩ, hiện giờ Thẩm Đình Thâm đang ngồi ở phía bên kia của Lý Nguyên, Thẩm Đình Thâm cách cô gần như vậy, anh có thể nhìn thấy dáng vẻ chật vật, khó coi của cô bây giờ...
Bạch Nhược Y thật sự không muốn bị mất mặt trước mặt Thẩm Đình Thâm!